• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 2 66.7%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 3 100.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 2 66.7%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    3
Hồi ký thật nhưng do viết về những sự kiện đã xảy ra hơn 10 năm trước nên nhiều sự việc mình không nhớ rõ, phải thêm tý gió cho dễ đọc. Mọi hành động suy nghĩ, nhìn nhận đánh giá thời điểm đó chỉ là từ góc nhìn của một thanh niên 18, 20 từ quê mới ra phố chưa va chạm, chưa hiểu biết gì, nó khác xa với các bạn trẻ bây giờ nhé.
 
CHAP 1

Giới thiệu với mọi người chút về bản thân mình để mọi người dễ hình dung. Mình tên G thuộc thế hệ 8x, sinh ra và lớn lên ở 1 tỉnh đồng bằng Bắc Bộ cách Hà Nội vài chục km. Bố mẹ thuần nông, nhà nghèo nhưng mình lại mang dáng vẻ thư sinh, da trắng giống với công tử con nhà khá giả (nhiều người nhận xét khá đẹp trai).

Bắt đầu nhé, hè năm 200x mình thi trượt Đại học khối A, nó khá sốc với mình, vì mình học cũng được, thi tốt nghiệp điểm khối A 3 môn toàn 9 trở lên. Mình đỗ Cao đẳng với số điểm khá cao mà đề thi Cao Đẳng trường mình được mọi người đánh giá khó hơn đề thi Đại học ( thời đó Cao đẳng, Trung cấp vẫn phải thi như Đại học chứ không lấy điểm xét tuyển). Sau thời gian buồn bã được mọi người động viên mình quyết định đi học Cao đẳng. Nhà mình không được khá giả gì lên mình cũng không muốn thi lại.

Ngày đi nhập học mình bắt xe khách từ quê lên Hà Nội. Tuy đã hai lần ra Hà Nội đi thi nhưng mình cũng chẳng biết gì về đường phố. Xuống xe khách thì nghe tiếng gọi :

– Ku G, Anh ở đây!

Là ông anh mình ra đón ở bến xe gọi. Ông này tên T học Trung Cấp đã ra trường và đi làm. Mình hồi đó rất thần tượng ông vì mỗi lần ông về quê là kể cho mình nghe bao nhiêu truyện hay ở thành phố. Mình trả lời :

– Vâng, anh ra lâu chưa?

– Anh đứng đợi mày được một lúc rồi! Ra bắt xe buýt về chỗ anh làm thôi. Đưa bớt đồ đây anh xách cho – anh T nói rồi giúp mình xách đồ.

– Vâng! -mình trả lời rồi theo anh.

Hai anh em bắt xe buýt về chỗ ông ấy làm. Ông T ăn ở tại chỗ làm luôn, mình ở nhờ vài hôm để tìm nhà trọ.

Những ngày đầu anh T mượn xe máy chở mình đi tới trường cho biết đường. Tới nhận lớp thì gần 100 thằng con trai vì mình học ngành Kỹ thuật ( ngày ấy những ngành kỹ thuật được chuộng không như sau này). Cũng kịp bắt chuyện làm quen với mấy thằng, rồi rủ nhau đi tìm nhà trọ nhưng cũng chưa tìm được nhà nào ưng ý.

Sau vài hôm tới lớp học thì có thằng Th ở Hải Dương ra bảo mình :

– Ông đang tìm nhà trọ à? Tôi mới tìm được một phòng nhưng chưa có người ở cùng. Ông ở cùng tôi không?

– Phòng ở đâu vậy ông, bao nhiêu tiền?

– Phòng chỗ xyz, 200k 1tháng

– Ok ông để Tôi về bảo ông anh. Tối nay 7h tôi đợi ông ở cổng trường rồi đi xem phòng nhé.

Thời đó sinh viên rất ít người có điện thoại. Xe máy ra đường cũng không phải đội mũ bảo hiểm. Tối anh T lại mượn xe máy chở mình ra cổng trường gặp thằng bạn rồi 3 anh em đi xem phòng.

Ấn tượng đầu tiên là khu trọ khá rộng rãi, có khoảng 7,8 phòng, sân rộng và nhiều cây. Tất cả chung 2 nhà Wc với 1 nhà tắm. Các phòng không sắp xếp theo hướng thẳng nhau như những dãy trọ bình thường, do chủ nhà tận dụng nhà cũ, đất trống xây thêm vì thế có phòng nhỏ phòng rộng, phòng thò ra thụt vào. Phòng mình tới xem trước cửa có cây khế to, vì thế chủ nhà có lẽ đã xây lùi lại để tránh cây khế, tạo ra 1 khoảng sân nhỏ trước cửa phòng. Do vậy từ cửa phòng sẽ không nhìn được những phòng khác. Gọi chủ nhà ra mở cửa, ba anh em vào xem phòng. Phòng rộng khoảng 10m2 khá sạch sẽ. Anh T bảo “phòng này được đấy em”, vậy là mình với thằng Th sẽ thuê và cùng ở phòng này.

Hôm sau 2 thằng chung tiền mua vài thứ đồ cần thiết rồi về ở. Từ phòng trọ tới trường khoảng hơn 3km, mình phải ra bưu điện gọi điện về nhà bảo mẹ gửi cho cái xe đạp lên để đi học. Hồi ấy nhà mình không có điện thoại, mỗi lần gọi về là gọi cho nhà hàng xóm bán tạp hoá đầu ngõ. Bố mẹ mình ra nghe mỗi lần mất 1 nghìn.

Thằng Th to cao xin được việc ở quán cơm bình dân gần chỗ trọ, công việc khá vất vả những người có dáng thư sinh như mình không được nhận. Bọn mình chỉ học buổi học sáng, hàng ngày học xong nó đi làm luôn tới 22h mới về . Mình ở nhà bắt đầu làm quen với những phòng bên cạnh.

Dãy trọ người đi làm có, sinh viên có, mà hộ gia đình cũng có. Có 2 phòng toàn con gái. Mình học sáng rồi về ăn cơm quán chỗ thằng bạn làm. Cơm xong về thấy tất cả các phòng khoá cửa. Buổi tối mình sang bắt chuyện làm quen. Phòng ở gần phòng mình nhất thấy có hai bạn gái. Mình sang chào :

– Chào hai bạn, mình tên là G mới chuyển tới.

– Chào bạn, hai bạn nữ trả lời. Một bạn nói :

– Tớ là D, bạn này là H. Bọn tớ học trường xyz. Cậu học ở trường nào?

– Ồ vậy cùng trường với tớ rồi – mình trả lời.

– Vui quá cùng trường à. Bọn tớ học kế toán năm 2, cậu học ngành gì năm mấy?- Cả hai hỏi mình.

Mình thấy hai bạn nữ này hơn mình 1 tuổi, nếu mà bảo năm nhất lại phải gọi hai người bằng chị à. Mình quyết định nói dối vì nghĩ cũng không ảnh hưởng ai cả :

– Tớ năm nhất ngành abc nhưng bằng tuổi các cậu vì tớ thi lại lần 2.

– Nhà cậu ở đâu, tớ ở TN , bạn H ở BN – D nói.

– Tớ ở xyz – mình trả lời.

Nói qua chút về D và H. Cả hai không cao, D thì trắng, thân hình cân đối, có má lúm đồng tiền cười rất duyên, hay nói hay cười. H thì ít nói hơn, người đậm hơn, không trắng và xinh bằng D nhưng bù lại có vòng một và vòng ba khá to.

Đi làm quen nói chuyện một hồi với các phòng mình cũng biết phòng con gái còn lại là hai chị em họ. Cô em gái dáng cao, xinh xắn bằng tuổi mình, bà chị họ thì vừa học vừa làm hơn mình 4 tuổi. Tối mình thường sang phòng D H chơi bài, ai thua phải mua bỏng ngô hoặc ngô cay, khi thì chơi bài quỳ, quẹt nhọ rất vui. Thời gian sau thì thằng Th chuyển ra quán cơm ở hẳn, thằng C ngồi gần mình trên lớp tới ở cùng.

C nó hơn mình một tuổi, do bố đột ngột qua đời nên nó học hết lớp 12 tốt nghiệp không thi luôn mà năm sau mới thi Đại học và học cùng mình. Cùng lớp dù có hơn vài tuổi cũng toàn gọi mày tao. Có C tới ở cùng mình bắt đầu nấu ăn chứ trước toàn ăn quán. Gia đình nó chỉ có mẹ kiếm tiền , dưới lại còn một đứa em đang đi học, vì thế nó trưởng thành sớm. Mình học được nó rất nhiều, từ việc đi chợ tới nấu ăn. Tuy nó rất hoà đồng hay cười đùa nhưng đằng sau đấy là một con người mang nhiều nỗi buồn, tâm sự.

Nó hoà đồng với xóm trọ rất nhanh. Mình với nó và D, H thường chơi bài với nhau. Thi thoảng mấy đứa cũng đạp xe đi chơi. Có lần C và H về quê, D rủ mình tới nhà chị họ của D chơi. Mình đạp xe đèo D đi, ra tới đường nàng ta bảo mình :

– G để chân dịch vào cho D đạp xe cùng với!

– Thôi mình G đạp cũng được mà – mình nói.

– Không, G cho chân dịch vào đi – D kiên quyết.

Nói xong D bám hai tay vào eo mình rồi cùng đạp xe với mình. Gần tới nơi mới bỏ chân xuống. Vào nhà trọ của chị họ D mọi người trêu mình với D là một cặp. Mình thấy hơi ngại nói không phải, còn D cười trêu lại mọi người. Hồi ấy mình thấy quý mến D và H, nhưng chỉ như bạn bè quý nhau thôi. Mà mình khá nhát, và cũng không nghĩ tới chuyện yêu đương gì. Lúc về vẫn vậy, hai đứa đạp xe chung trên đường phố Hà Nội.

Bạn bè mình hồi ấy rất nhiều đứa gia đình chỉ chu cấp 400 – 500k 1tháng. Gạo ăn và nhiều khi cả rau củ mang từ quê lên. Ở trọ thường ở 3,4 người một phòng cho rẻ. Mình ngoài bố mẹ còn có anh T chu cấp thêm nên sống thoải mái hơn, thời sinh viên chưa bao giờ phải ăn mỳ tôm hay ăn trực như những đứa khác. Thằng C ở với mình một thời gian sau cũng chuyển về ở với bạn cùng quê nó, 4 người một phòng cho rẻ. Mình lại phải chuyển nhà trọ.

Chia tay D và H cũng khá buồn, dù mới ở có mấy tháng nhưng mọi người cũng quý mến nhau. Sau vì không có điện thoại lại học khác ca nên mình cũng không gặp lại D và H.

———————
 
CHAP 2: CHỖ TRỌ MỚI

Lần này mình tới ở cùng bạn anh T, bạn anh mình tên K quê Yên Bái, vừa học vừa làm. Ở cùng còn một anh nữa nhưng anh này đi suốt mình sẽ không nhắc tới. Dãy trọ có 8 phòng chia làm hai bên đối diện nhau, phòng khá rộng và có Wc ở trong. Khu trọ này toàn người đi làm và có gia đình. Chỉ có phòng mình và phòng đối diện là có sinh viên ở.

Nhà chủ thì đi cổng riêng, chủ nhà có con gái lớn học cấp 3, và đứa con trai nhỏ cấp 1. Cô bé con chủ nhà khá xinh, nhưng kiêu, thường không bao giờ nói chuyện với người thuê nhà. Còn đứa em trai thì thường sang dãy trọ chơi với mọi người.

Mình ở đấy anh K thì làm cả ngày, tối học liên thông tới 22h mới về, anh còn lại thì 2,3 tuần mới về 1 lần. Những phòng khác đi làm cả ngày tối về đóng cửa. Vì thế mình chỉ thân với anh Kh ở phòng đối diện. Phòng anh Kh có một mình anh ở vì mẹ anh bị bệnh thường xuyên phải lên Hà Nội để điều trị, khi ấy bố mẹ anh ở lại phòng anh. Anh Kh học năm cuối đại học Xây dựng rồi. Quê anh ở Thanh Hóa, nhiều người nói không tốt cho người xứ Thanh, nhưng mình tiếp xúc với anh Kh thấy anh rất tốt, sống rất có tình. Bố mẹ anh cũng rất tình cảm.

Hai anh em rất thân thiết với nhau. Phòng anh có máy tính nhưng không nối mạng. Thời ấy nối mạng chi phí rất cao không phải ai cũng nắp được. Anh dạy mình chơi Đế Chế, Háp Lai, Picachu. Ở gần khu trọ có công viên và hồ. Rảnh rỗi thì hai anh em lại đi ra đấy uống trà đá chém gió.

Ở phòng sát cạnh phòng mình chỉ thấy có một chị gái khoảng 25 tuổi và con gái nhỏ của chị ấy ở. Thi thoảng thấy một chú tầm gần 40 tới, chị ấy bảo chồng chị. Nhưng nghe anh K ở cùng mình bảo hai người ấy cặp bồ với nhau sinh ra đứa con gái. Một hôm chú ấy lại tới, lúc đi ngủ anh K bảo :

– Đêm nay chú tha hồ mất ngủ và tưởng tượng nhé.

– Em không hiểu – mình trả lời.

– Cứ ngủ đi đêm sẽ hiểu – Anh K nói mập mờ.

Khi hai anh em nằm ngủ thì bắt đầu phòng bên phát ra những âm thanh khá rõ. Tiếng giường kêu kẽo kẹt, tiếng chị con gái rên nghe như rất sung sướng, rồi tiếng bạch bạch của da thịt chạm vào nhau… Lần đầu mình được nghe trực tiếp những âm thanh ấy ( chuyện này thật 100% vì lần đầu được nghe những âm thanh ấy nên nhớ khá rõ, trước đấy cũng vài lần được xem ké phim xxx ngoài quán nét của mấy ông ngồi cạnh nhưng không có tiếng). Rồi một lúc chị gái lại thúc giục chú kia ” mạnh nữa đi anh” và tiếng rên cộng với tiếng va chạm của da thịt lại tiếp tục.

Ông K nói nhỏ với mình :

– Sao em, đã tin anh chưa?

– Giờ em hiểu rồi anh – Mình lí nhí trả lời.

Thời gian mình chuyển tới đây gần Tết Dương Lịch. Vài hôm sau đêm ấy thì có đợt kiểm tra tạm trú của Công An Phường. Mình vừa chuyển tới lại là sinh viên dù chưa đăng ký tạm trú vẫn được bỏ qua. Đúng hôm ấy thì phòng chị bên cạnh có “chồng ” tới ở. Bên Công an thấy 1 nam 1 nữ ở cùng lại không có đăng ký tạm trú, đăng ký kết hôn nên cả hai phải về phường trình bày.

Ở khu trọ này cách trường khá xa, mình đi xe buýt đi học, ở trên lớp mình thân nhất với hai thằng H và Đ vì ba thằng ngồi gần nhau. Thằng H cùng tỉnh nhưng khác huyện với mình, thằng Đ thì ở Bắc Giang. Hôm nào mình đi muộn là hai thằng lại thay nhau điểm danh cho mình vì bọn nó ở gần trường hơn. Thi thoảng mình cũng về chỗ ở của hai thằng chơi, thằng Đ xấu trai nhưng tính rất chu đáo, suy nghĩ sâu xa, mọi người gọi nó là bà già. Thằng H cao ráo nhìn cũng được, cao nhưng không đẹp trai bằng mình ( cái này là thật nhé).

Thời gian trôi đi cũng không có gì đặc biệt, qua tết Âm Lịch rồi tới tháng 4 năm 200x thì công ty anh T ( anh trai mình) chuyển cơ sở đi chỗ khác, anh bảo ra ngoài ở với mình chứ không ở trong công ty nữa. Lại một lần nữa mình chuyển nhà trọ. Chia tay anh Kh và anh K, sau này mình vẫn gặp lại anh K bạn anh T, còn anh Kh thì không gặp được, có lần mình quay lại dãy trọ tìm anh Kh nhưng anh đã chuyển đi. Có lẽ đã ra trường.

* (Mình học sáng từ thứ 2 tới thứ 6 nghỉ thứ 7 CN. 2 tuần đi xe khách về quê 1 lần, bạn bè mình ở quê khá đông và thân, cũng nhiều đứa học ở Hà Nội, mình thường xuyên gặp bọn nó, nhưng chưa muốn đề cập tới.)

Hôm Chủ nhật hai anh em đi tới nhà trọ anh Ch bạn cùng lớp Trung Cấp với anh T mình để hỏi phòng. Trước mình đã gặp anh Ch nhiều lần vì anh hay về quê mình chơi. Đầu tháng tư thời tiết Hà Nội khi ấy đã khá nóng, Ba anh em ra quán nước Mía ngồi nói chuyện. Ngồi một lúc thì anh Ch gọi một chị đang đạp xe đi qua :

– H à? Đi đâu đấy lại đây hỏi cái.

– À Ch, tớ đi chợ có việc gì không? – Chị ấy quay lại trả lời.

– Chào H lâu lắm mới gặp – Anh T mình lên tiếng. Mình cũng chào chị.

– Ồ T à Cậu giờ ở đâu, đây là ai – chị chỉ mình.

– Đây là ku G em trai tớ, cậu ngồi uống nước đã – anh mình trả lời.

– Thôi tớ phải đi chợ mua đồ – chị H nói.

– Vậy à, vậy cho tớ hỏi nhà cậu còn phòng cho thuê không? – Anh T hỏi.

– Nhà tớ còn một phòng. Lát cậu qua nhé, tớ giờ đi chợ đã. Chào mọi người. – Chị H nói xong đạp xe đi.

Nói chuyện với hai anh thì mình biết mấy năm trước anh T mình với anh Ch và anh K cùng nhau thuê nhà trọ chị H một thời gian. Chị H bằng tuổi anh T mình. Tả về chị này thì dùng từ to béo là hợp lý, không cao không xinh được cái da trắng thôi.

Uống nước xong anh Ch về trước, còn mình với anh T vào nhà chị H. Đi qua dãy trọ 3 phòng là một khoảng sân nhỏ rồi tới ngôi nhà 3 tầng khá rộng. Vào trong nhà gặp một chú trung tuổi cao to bệ vệ, anh T lên tiếng :

– Cháu chào chú, lâu mới gặp chú, chú có khỏe không ạ? Mình cũng chào theo.

– Ừ T đấy à, chú vẫn khỏe, hai anh em vào uống nước. – chú trả lời.

Ngồi vào bàn, chú ấy pha chè mạn rót cho hai anh em. Chú nói luôn :

– Cái H nó vừa bảo qua với chú rồi, trước cháu ở đây rồi cũng biết, giờ nhà chú còn một phòng, hai anh em tới ở lúc nào cũng được.

– Vâng cám ơn chú, em trai cháu nó đang học ở xyz, chiều cháu với nó chuyển đồ tới – Anh T trả lời.

Nói chuyện hỏi thăm nhau một lúc thì hai anh em xin phép ra về. Đi qua phòng trọ anh T chỉ cho mình xem, phòng chỉ khoảng 7-8m2 sạch sẽ. Ba phòng chung một nhà Wc kiêm nhà tắm.

Đồ đạc thì không có gì nhiều, chiều hai anh em dọn xong rất nhanh. Mình và anh T đều đi xe buýt đi học, đi làm. Tối ăn xong bắt đầu làm quen với mọi người. Bên cạnh phòng mình có một chị gái ở, bằng tuổi anh T, chị ấy vừa học vừa làm. Chị tên P dáng người cao thân hình đẹp nhưng mặt lại chỉ mức trung bình. Phòng đầu rộng nhất thì chị H và chồng chị ấy ở.

Nói chút về gia đình chủ nhà trọ cho mọi người dễ hiểu. Chú cao to chủ nhà tên Th đang làm nhà nước, vợ chú Th đã mất được vài năm. Chú có ba con gái, con gái lớn lấy chồng gần đấy. Chị H là con gái thứ hai, đã lấy chồng mới sinh con, chồng chị quê ở xa. Hai vợ chồng ở luôn nhà chị H nhưng không ở nhà 3 tầng mà lại ở dưới phòng trọ. Cuối cùng là N con gái út đang học cấp 3. Hôm ấy mình chưa gặp.

———————
 
CHAP 3: NỮ CHÍNH XUẤT HIỆN

Tối hôm sau thì mình cũng gặp N, khi ấy N mặc áo cộc tay, quần vải bó, N có khuôn mặt tinh nghịch, cá tính, mũi cao, mắt to, có má núm đồng tiền , nhưng N không xinh, mà da cũng không được trắng như đại đa số những cô gái thành phố khác mình gặp, thân hình giống với người tập thể thao nhìn rất năng động khỏe khoắn.

Nói thật da mình trắng như con gái, dáng người lại thư sinh, mặt mịn không có tý mụn nào ai cũng bảo như công tử nhà khá giả, thực ra bố mẹ thuần nông. Ngược lại nhà N khá giả, bố làm nhà nước mà trông chẳng giống tiểu thư tý nào. ( Mình lại thích con gái trắng xinh vì thế gặp N mình cũng không để lại ấn tượng nào, sau gặp nhiều mới miêu tả kỹ được như vậy).

Lần đầu gặp cũng chỉ chào hỏi làm quen sơ qua không có gì đặc biệt, mình ở đấy anh T thì đi làm suốt, còn chị P hàng xóm ra khỏi nhà từ sáng để đi làm tới tối chị về thì mình đã ngủ nên gần như chỉ có mình với chị H, con nhỏ của chị ấy và N ở nhà (trừ thời gian đi học). Tính mình thích đi chơi chỗ đông người, thích tham gia những cuộc vui của bạn bè, nhưng ngược lại chỗ ở thì lại thích sự yên tĩnh. Đối với mình thời gian ngoài đường và thời gian về nhà trọ như hai thế giới khác nhau vậy.

Vài hôm sau vào buổi tối thấy N cầm mấy quyển sách đứng trước cửa phòng mình gọi :

– Anh G ơi, anh dạy em môn Toán được không? Thấy anh T bảo anh học giỏi Toán lắm à?

– Anh học cũng bình thường thôi, em đưa anh xem thử nào. – Mình trả lời.

– Mày dạy nó hộ chị, nó năm nay thi tốt nghiệp cấp 3, – Chị H ở ngoài sân nói vọng vào.

Mình lấy bàn gấp ra đặt sách vào và bắt đầu giải thích cho N. Mình học Toán khá tốt, nhưng nói thật dạy lại là chuyện khác. Thực sự khá là khó để có thể giải thích cho N hiểu về bài Toán. Vì N mất gốc Toán rồi.

Ngồi học được khoảng 1 tiếng thì N bảo :

– Em chán học Toán rồi anh, sao mà khó thế.

Rồi N nhìn phòng mình nói tiếp:

– Phòng anh gọn gàng sạch sẽ nhỉ.

– Phòng trọ nhỏ nếu không gọn sao ở được em – mình trả lời.

– Phòng em ở trên tầng 2, nhìn qua cửa sổ là thấy cửa phòng anh đấy – N hào hứng nói.

– Ừ anh thấy rồi. Mà em có học được môn gì không? – mình hỏi.

– Môn Văn, Tiếng Anh em cũng biết, môn Sinh em học khá, Môn thể dục thì em học giỏi – N khoe.

– Bảo sao người em nhìn săn chắc thế – Mình cười nói.

– Em hồi cấp 2 được giải chạy đấy, lên cấp 3 cũng vào đội tuyển điền kinh của trường nhưng không được giải gì. Hồi hè cấp 2 còn đi học võ ở nhà Văn hoá nữa. – N hồn nhiên nói.

Mình nghĩ bảo sao trông cá tính năng động thế. Hic không biết sau thằng nào yêu em có trị được em không. Mình hỏi em:

– Em khỏe nhỉ, thử vật tay với anh không?

– OK luôn, em sợ anh á, trông anh không khỏe bằng em, ai thua mai mua ô-mai nhé – N hào hứng.

Mình trông thư sinh nhưng hồi còn ở quê ngày nào cũng đều đặn sáng tối hít đất + lên xà 20,30 cái. Vật tay mình thắng nhiều thằng to cao hơn mình nói gì là con gái. Mình đồng ý luôn.

– Được em, ai thua nhớ mai mua ô-mai nhé.

Vật được vài lần cả tay trái tay phải N đều thua mình.

– Thôi tối nay em ăn ít cơm mới thua anh, để khi khác đấu lại nhé, em về đây. N tinh nghịch nói rồi cầm sách về.

– Ừ tuỳ em – mình nói.

Hôm sau vẫn thấy N mang ômai với ngô cay xuống phòng mình. Sau đấy cứ buổi tối hôm nào rảnh là N lại xuống phòng mình để học Toán. Tính mình rất hay giúp đỡ người khác nên vô tư dạy thôi.

Thời gian này anh mình được bố chuyển giao cho chiếc xe Dream tàu. Nó khá cũ nhưng với sinh viên quê nghèo như mình thì cũng là quá tốt rồi. Anh T thường đi làm bằng xe máy, thi thoảng mình có việc cần thì lại lấy xe đi. – Hồi ấy thanh niên không chuộng Dream như mấy năm sau này.(Dream thái cao, hoặc Dream Việt độ thái, dù vậy Dream tàu dán mác thái cũng không tới nỗi nào).

Ở Hà Nội nhà nào bình thường thì con cái đi wave, khá giả thì đi xe ga (Hà Nội ít đi xe yamaha như ở Hải Phòng ). Xe máy được coi như tài sản, gần như ai mua mới cũng mang bọc nilông xe chống xước. Còn với xe của anh mình thì không tính nhé.

*** Không biết mọi người thế nào chứ mình thấy thời điểm mình là sinh viên mình thấy kinh tế phát triển khá nhanh. Thời cấp 2 cả làng chỉ vài nhà có xe máy, rồi lên cấp 3 nhiều nhà có xe máy, nhưng điện thoại vẫn rất ít, di động càng không có. Tới khi mình là sinh viên chỉ 2,3 năm sau thì bạn bè đứa nào cũng có điện thoại di động, nhiều đứa có xe máy riêng để đi. ***

Năm đấy điện thoại Nokia 1110i ra đời, rất nhiều người mua vì nó rẻ và bền. anh T cũng mua được một cái, mình được dùng ké của anh cũng tiện liên lạc. Lần đầu được dùng điện thoại di động thấy thích thú lắm, “trò rắn săn mồi ” chắc bạn nào thời ấy cũng chơi. Từ ở lớp tới ở nhà mọi người thi nhau chơi xem ai được nhiều điểm hơn. Mình và N cũng thi chơi, tất nhiên mình luôn là người thắng. Trong tất cả những trò chơi mình chỉ thua N môn cờ vua. Mình biết chơi được cờ tướng, chứ cờ vua thì rất kém. Anh T mình giỏi cờ tướng, mình được anh dạy rất nhiều. N lại không biết chơi cờ tướng, do nàng ta được học cờ vua trên trường nên mình không thể thắng được. Từ khi tìm ra được môn có thể hơn được mình N thường xuyên bắt mình chơi.

Giới thiệu chút về nhóm con gái bạn N. Nhóm khoảng 7,8 người, nhưng N thân nhất với O và H. H học chung lớp cấp 3 với N, lại ở gần nhà. Còn O ít hơn 1 tuổi, học khác trường cấp 3,nhưng là hàng xóm của N. H trắng xinh nhất trong hội, nụ cười rất tươi người ba vòng vừa phải nhưng chiều cao lại thấp mà tính rất tiểu thư kênh kiệu. O thì rất vui vẻ hoà đồng lễ phép, da trắng thân hình rất đẹp (dáng đẹp hơn N và chị P hàng xóm cạnh phòng mình ) nhưng khuôn mặt lại xấu nhất trong tất cả. (Nàng O rất chăm chỉ học nhảy và khiêu vũ, khiêu vũ và nhảy rất đẹp nhé). Mình ở đấy một thời gian là quen với tất cả những em ấy. Mình là con út không có em, lại không có chị gái nên coi N và những người bạn của N như em gái mình vậy.

Có hôm mình đang ngồi trong phòng thì O sang chơi với N. O gọi mình :

– Anh G, ra đây nói chuyện với chị em em (O gọi N bằng chị)

– Em hôm nay không học gì à? Mình ra ngoài rồi hỏi?

– Em không thì mới sang đây chơi với anh được chứ – O cười nói trêu mình.

Mình chỉ cười. Hồi ấy mình khá nhát, nhất là khi nói chuyện với con gái. Nhiều khi không biết nói gì.

– Anh G đẹp trai nhỉ, có bạn gái chưa?- O lại hỏi.

– Anh đang học chưa nghĩ tới – mình thật thà trả lời.

– Trời! chịu anh đấy, bạn em giờ lớp 11 yêu đầy rồi. Chị N nhỉ – O quay sang nói với N.

– Ừ, lớp chị nhiều người có người yêu rồi – N trả lời O.

– Thế hai chị em có người yêu hết rồi à?- Mình ngu ngơ hỏi?

– Em chưa, đang muốn tán anh đây, sợ chị N không cho – O nói với mình.

– Mày đừng mang chị ra nhé, chị chẳng liên quan – N phản đối lại O.

– Chị nói đấy nhé, em mà tán được anh G chị đừng có tiếc. – O tiếp tục tấn công N.

– Ok, chị sợ em không tán được thôi.- N cũng không kém.

Mình thì ngại không nói được gì, một lát thì mình bảo phải về phòng nấu cơm. O vẫn không tha :

– Ơ anh G bỏ em mà đi thật à, thôi em nhường cho chị N, anh không phải sợ đâu.

– Kìa anh G phải sợ O à? – N thêm vào.

– Thôi anh bận, hai chị em cứ nói chuyện đi. – Mình rút lui.

Vào phòng thì bên ngoài O và N cười rũ rượi, như là trêu được mình vui lắm ấy. Rồi hai đứa tiếp tục những câu chuyện trên trời dưới biển không có hồi kết.

———————
 
CHAP 4: TỐT NGHIỆP VÀ NGHỈ HÈ

Một thời gian thì chị P (phòng bên cạnh – nếu bạn nào quên) rủ mình với N đi tập thể dục buổi sáng. Mình cũng đồng ý thôi, đi bộ chứ không phải chạy. Mình, chị P và N sáng ra dậy sớm rồi cùng nhau đi tập thể dục. Chị P thường hay bảo mình và N làm một đôi được đấy, mình cười bảo “không dám”, N thì bảo ” chị nói linh tinh, anh em đấy”.

Ở được vài tuần mình cũng biết nhóm của N, O, H chơi với một nhóm con trai khoảng 5,6 người ở cách đấy 5km. Trong đó có hai người là bạn cùng lớp với N và H tên Ng và S (sau mới biết tên, giờ giới thiệu luôn cho dễ gọi) còn lại là bạn gần nhà của Ng và S.

Tuy là năm cuối cấp nhưng N, H và đám bạn vẫn đi chơi chứ không chú tâm học. Cuối tuần nào cũng gặp nhau vào tối thứ 7,CN. Đám con trai thường đi xe máy tới đón ở ngoài đường, ít khi vào nhà. Tất cả đều đi xe wave. Mình thấy bảo nhà cũng bình thường, không khá giả bằng nhà N, H, O. Tuy nhiên dù sao cũng là trai Hà Nội, đối với mình bọn họ nhìn với ánh mắt coi thường, không bao giờ thèm để ý.

Tính mình hồi ấy cũng không thích tiếp xúc với người lạ, nhất là người có điều kiện hơn mình. Vì thế mình cũng không quan tâm và cũng không quen biết.

Sau này mình biết trong số ấy thì O thích Ng (bạn cùng lớp N và H) vì Ng đẹp trai nhất (hơn hẳn mình nhé). Còn S lại thích H (H xinh, con nhà giàu khá kiêu). Và một cậu tên Th bạn gần nhà S và Ng lại thích N (cậu này bằng tuổi mình, đã nghỉ học ở nhà).Tuy nhiên chưa ai cặp với nhau, chỉ là đang tán tỉnh thôi. Nói chung thời điểm mấy tháng đầu ở trọ ở đấy mình cũng không quan tâm.

N có số điện thoại của anh T, tối thường nhắn tin cho mình vào điện thoại anh T hỏi linh tinh. Anh T bảo bọn mày dở hơi, cách nhau có mấy mét mà nhắn tin làm gì cho phí tiền. Kỳ thi tốt nghiệp năm ấy N toán được 5 điểm – nhờ công mình dạy. Tổng điểm tất cả được 32 (30 là đỗ). Khi biết điểm tốt nghiệp N rất vui, gia đình N cũng rất vui làm cơm ăn mừng, mời mình lên ăn mình ngại không lên.

Thời gian thi tốt nghiệp xong N và nhóm bạn khá rảnh thường xuyên đi chơi với nhóm bạn trai kia (sáng vẫn cùng mình đi tập thể dục với chị P). Một hôm buổi tối N vừa đi chơi về tới cửa phòng mình , (mình đang ngồi trước cửa phòng) thì có điện thoại của O gọi. N đứng ngay trước mặt mình nói chuyện. Lúc đó thấy N nghe có vẻ sốt sắng như có chuyện gì đó. Sau đó N bảo mình :

– Bạn em tên Th đấy ( cậu của nhóm S, Ng bằng tuổi mình mà đang thích N nhé) , anh biết không, nó bị va chạm xe ở ngoài kia.

– À cái cậu đi xe wave đỏ đúng không, anh có thấy 1,2lần nhưng không rõ lắm. Có sao không em? – Mình vô tư nói.

– Hình như là va chạm rồi xích mích đánh nhau, gọi cả người nhà nó ra rồi. Em lo quá – N nhìn chăm chú vào mình nói.

– Vậy em ra xem bạn thế nào? – Mình bảo.

– Vậy em đi nhé! – Vẫn cái nhìn chằm chằm về phía mình khi N nói.

– Ừ em đi đi. Mình hồn nhiên trả lời.

– Thôi kệ đi – N hậm hực trả lời rồi quay ngoắt đi lên nhà.

Mình chẳng hiểu gì hết, N nhìn mình đã khó hiểu, thái độ đấy lại càng khó hiểu hơn. Đúng con gái sáng nắng chiều mưa. Mãi sau này mình mới hiểu chuyện hôm ấy.

Học xong năm đầu mình về nghỉ hè, N thái độ không vui bảo ” từ giờ ai đi tập thể dục với em” , “ai chơi cờ vua với em” ,” về phải nhắn tin thường xuyên cho em “, ” nhớ mang quà lên đấy”… Căn dặn đủ thứ với mình. Mình nghỉ hè được khoảng 1tháng, thời gian này là lúc kỳ thi Đại học, Cao đẳng diễn ra. N và H biết không học được nên không thi, N sẽ nộp hồ sơ ở trường dạy nghề, còn H ở nhà bán hàng ( Mình về nhà có di động của bố nhé, bố mới mua).

Về quê nghỉ hè nhóm con trai tuổi mình ở làng khá đông vui. Ban ngày ra sông tắm rồi bắt Trai, ốc về ăn, không thì rủ nhau câu cá. Tối đến tụ tập có tiền thì ra quán nét, không thì lại ngồi chơi bài chém gió với nhau. Đám bạn mình khoảng 20 thằng con trai, con gái cũng tầm 15 đứa. Tất cả đều cùng tuổi, học cùng nhau từ mẫu giáo nên rất thân thiết và hiểu nhau, nhất là con trai.

Quê mình, nhất là tuổi mình rất hiếu học. Tuổi mình có 10 đứa học Đại học (trai7 gái 3)còn lại cao đẳng, trung cấp và học nghề, chỉ có 4,5 đứa ở quê thôi. Tối về thì lấy điện thoại bố để nhắn tin qua lại với N, toàn những câu chuyện vu vơ, hỏi thăm nhau thôi.

Hồi mình học ở Hà Nội cũng thường xuyên gặp bọn nó, nhưng chưa liên quan nên không nhắc tới, sau hè sẽ được nhắc đến khá nhiều. Mùa hè ở quê luôn là những kỷ niệm vui nhưng năm ấy mình lại xảy ra biến cố.

Giữa kỳ nghỉ hè thì mình bị đau ruột thừa, bạn nào từng bị sẽ hiểu nó đau tới mức nào. Mình được đưa ra bệnh viện huyện cấp cứu. Lúc ấy nguy cấp cần mổ ngay chứ không dám chuyển lên tuyến trên. Bệnh viện Huyện ở quê mình chỉ có mổ phanh không có mổ nội soi. Thật sự thời gian ấy thật kinh khủng, mình nằm viện hơn 1 tuần mới được về nhà. Thời gian trong bệnh viện có mẹ và anh T nghỉ làm chăm mình. Bạn bè biết tin cũng tới thăm.

Một hôm thì N và chị H (chị gái thứ 2 của N, sau mới biết N đi một mình ngại nên rủ chị đi cùng ) xuống thăm mình. Thật sự rất bất ngờ, N biết tin qua anh T mình. Lúc ấy mình cảm thấy xúc động. N hỏi thăm mình nhưng chắc ngại mọi người không dám nói nhiều. Sau hôm ấy mình cũng quý mến N nhiều hơn nhưng chưa tới mức yêu. Hai đứa hàng ngày vẫn nhắn tin với nhau.

Tới ngày nhập học mình phải nghỉ học 2tuần cho phục hồi hẳn mới đi học. Sau hè thằng Dũng bạn cùng tuổi ở làng mình nó đi học cắt tóc ở Hai Bà Trưng. Thằng Trung (cũng bạn cùng tuổi ở làng) thì đi làm nhà hàng trên quận Hoàn Kiếm. Thời điểm ấy Hà Nội có quận : Hai Bà Trưng, Hoàn Kiếm, Đống Đa, Ba Đình là 4 quận cũ, cũng là trung tâm của thành phố, Bờ hồ Hoàn Kiếm là trái tim nhé.

Nói về thằng Trung và Dũng thì 2 thằng đều vui tính, thằng Dũng đẹp trai nhút nhát hơn, dáng thư sinh giống mình. Thằng Trung thì da đen đậm người, nó nghỉ học và đi làm sớm nên trưởng thành từng trải hơn hẳn bọn mình, tuy vui tính hay cười đùa nhưng cũng rất nóng tính, máu liều nhất trong đám bạn mình.

Ngoài ra bạn làng ở cách mình 4km có thằng Bảo và Tú học Đại học xây dựng (hai thằng thuê nhà cùng nhau) , thằng Nhã học Bách Khoa (ở cùng anh trai, nhà nó giàu nhất làng nên mua nhà Hà Nội – dù có 18m2 x ba tầng). Thằng Nhã và Bảo thì cũng hiền giống mình, thằng Tú dù học giỏi nhưng cũng khá chơi và nghịch.

Mình đi học năm 2 vẫn chơi thân với thằng H “nát” và Đ “bà già” ở trên lớp Cao Đẳng, còn khi rảnh lại gặp bọn bạn làng, hồi ấy thằng Dũng mới lên Hà Nội rất hay đi chơi. Nó xuống chỗ mình và chỗ thằng Tú chơi suốt. Bọn mình thường tụ tập nấu ăn chung rồi rủ nhau đi chơi quanh Hà Nội.

Chỗ thằng Dũng học là một salon tóc lớn và có tiếng ở Hà Nội, học phí tính theo USD. Mình nhớ hồi ấy cắt tóc gội đầu cho nam là 400k, còn nữ thì giá đắt hơn. Nếu cùng lúc làm nhiều dịch vụ như chăm sóc tóc, cắt, nhuộm, uốn tóc thì giá có thể trên 10 triệu. Mức giá mình không bao giờ nghĩ là nó có thật nếu không phải được thấy trực tiếp. Thầy dạy nó có thời gian mở khá nhiều salon ở miền Bắc, nhưng sau do chơi bời quá phá đi rất nhiều.

———————
 
CHAP 5: SINH NHẬT VÀ TỎ TÌNH

Cuối tháng 9 là Sinh nhật N, mình nhớ N bảo ” em không thích mọi người tặng hoa tươi vì nó không để được lâu, em muốn thứ gì làm kỷ niệm” . Hôm ấy buổi chiều thằng Tú (bạn làng học Xây dựng – cho ai không nhớ) tới phòng mình chơi, mình liền rủ nó đi mua quà cho N. Hai thằng đi lang thang không biết mua gì vì chưa mua quà tặng con gái bao giờ , cuối cùng hai thằng vào siêu thị. Sau một hồi tìm kiếm mình quyết định mua tặng N một chậu cây hoa mini rất xinh xắn (hoa giả nhé nhưng giống thật lắm). Rồi hai thằng lại qua nhà cái Trúc (đứa con gái bạn cùng tuổi mình ở làng) nó ở gần trường Ngoại ngữ, nhờ nó gói quà. Trúc nó hỏi mình :

– Ông tặng ai?

– Tôi tặng em gái.-mình trả lời.

– Ông làm gì có em gái – Nó thắc mắc.

– Nó tặng con gái chủ nhà trọ – thằng Tú mách lẻo.

– Bạn gái ông à? – Trúc hỏi

– Không tôi coi như em gái thôi, tôi thấy quý mến chứ không yêu. – Mình thật thà nói.

– Vậy để tôi gói giúp ông – Trúc nói.

Ba đứa ra mua giấy gói, thắt nơ và một cái thiệp chúc mừng. Xong xuôi đâu đấy thì Trúc nó rủ đi ăn tối. Hồi ấy ở đấy nổi tiếng có món bánh mỳ bò. Bạn nào trước ở khu Thanh Xuân chắc biết. Tất nhiên mình trả tiền. Hic sau vụ này mất quá nửa tháng tiền ăn rồi, sau lại phải về xin ông T anh mình. Đi chơi tới tối mình và thằng Tú chào cái Trúc rồi đi về. Về nhà trọ thấy khá nhiều xe máy dựng kín sân và lối đi. Xe ga có, xe số có, mình nhận ra mấy chiếc xe của nhóm bạn trai chơi với N. Mình gọi N ra ngoài, lúc ấy N mặc áo cộc tay trắng, quần bò bó sát trang điểm nhẹ nhìn rất cuốn hút (N không thích mặc váy), mình đưa quà và bảo :

– Anh tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ!

N nhận quà xong nói:

– Cám ơn anh, mà hôm nay anh đi đâu giờ này mới về, vào đây sinh nhật với em,cả bạn anh nữa.

– Thôi anh ngại lắm, em vào đi, anh hôm nay cũng có việc phải đi với thằng bạn anh rồi. – mình từ chối.

– Mặc xác anh đấy, em vào. – N hậm hực bỏ vào.

Sau đấy mình với thằng Tú về nhà trọ của nó. Ra tới đường thằng Tú hỏi mình :

– Sao mày không vào sinh nhật em nó, tao thấy nó có vẻ thích mày.

– Tao không biết nó thích tao hay không, tao ngại lắm, trong đấy toàn nhà giàu, mình trai quê vào làm gì.-mình nói.

– Thế mày không thích nó à?- Tú hỏi mình.

– Tao không, quý mến như em gái thôi. Mình nhà nghèo cũng đừng chèo cao. – mình trả lời.

– Ừ cũng đúng, anh em mình dân quê, nhà nghèo không mơ được. – Tú gật gù nói.

– Mà tao thấy trong nhà lúc ấy có thằng đang theo đuổi N. – mình tiếp.

– Thế à, mày sợ à? Ha ha- Tú cười sặc sụa trêu mình.

– Mày biết tao hiền mà, thôi đi. – mình kết thúc câu chuyện.

Thật ra Tú nó trêu mình thế thôi. Bọn mình chơi với nhau thừa hiểu nhau. Tuy là dân tỉnh nhưng hồi ấy trẻ trâu không biết nghĩ nhiều, sống hết mình với mọi người. Bạn bè ai gặp va chạm hay cần giúp đỡ thì dù có đánh nhau đâm chém bọn mình cũng không ngại nhé( thật 100%, giờ thì chịu, ra đường trẻ trâu chửi mình cũng nhịn).

Hôm sau mình về thái độ N rất khác lạ. Chẳng thèm nói chuyện với mình. Mình cũng kệ thôi, coi như không có gì. Tới tối khi anh T về, mình mượn điện thoại anh T nhắn tin với N. Nội dung tin nhắn giữa mình và N (không nhớ chính xác lắm nhưng ý chính là đúng nhé, đã dịch ra những chỗ viết tắt-trước viết tin nhắn viết tắt lắm) :

Mình : Em giận gì anh à?

N : Em không, có gì mà giận.

Mình : Vậy sao thái độ lạ thế?

N : Anh có biết hôm qua Th (thằng theo đuổi N, – N không gọi bằng anh bao giờ) nó tặng em gì không? Nó tặng một bông hoa hồng đấy? Làm em ngại chết đi được, bọn bạn thì trêu.

Mình : Tặng thế có gì đâu, bình thường mà em.

(Mình thì chẳng hiểu gì về ý nghĩa của tặng hoa, nên vô tư nói).

Lúc lâu sau mới thấy có tin nhắn tới, tin nhắn rất dài.

N : Anh không biết tặng 1bông hoa hồng ý là “trong tim anh chỉ có mình em” à, nó muốn tỏ tình với em đấy, em biết nó thích em lâu rồi. Em chỉ coi nó như bạn bè, em không thích nó. Em bảo em chỉ nhận như đứa em gái nhận quà anh trai. Cái O thì bảo chị N có người yêu rồi, quà anh ấy đây này, rồi O nó mang hộp quà màu xanh cho mọi người xem (hộp quà mình tặng). Anh có biết em lúc ấy cảm thấy như thế nào không? Nửa vui nửa buồn. Anh vô tâm lắm anh biết không. Anh nhớ cái hôm em đi chơi về gặp anh trước cửa phòng trọ không, em giả vờ nói quan tâm tới Th để xem phản ứng anh thế nào, anh thì dửng dưng vô tư, lúc ấy em rất buồn. Anh không hề có tình cảm với em, anh chỉ coi em như em gái. Cái O nó bảo anh đẹp trai, lại hơi lạnh lùng nó muốn tán trêu anh xem được không, em đã cấm nó. Em đã mở quà của anh, dù không giá trị hay đẹp bằng những thứ em nhận được nhưng đối với em thì nó ý nghĩa nhất, em trân trọng nó nhất. Em thích anh lâu rồi đấy anh biết không, em nói xong rồi. Từ giờ em sẽ học cách quên anh, không thích anh nữa …. By by anh.

Mình ngớ người khi đọc xong tin nhắn ấy. Nhiều người nói N thích mình, nhưng mình chỉ nghĩ anh em quý mến nhau bình thường thôi. Mà mình trai quê nhà nghèo, N nhà khá giả thiếu gì những người theo đuổi, họ toàn trai Hà Nội mình sao lại được (dù có được cái mặt đẹp trai hơn chút). Nói thật tình cảm của mình tuy chưa đủ lớn gọi là tình yêu, nhưng khi đọc những dòng này mình cũng rất hồi hộp, tim đập nhanh, có lẽ mình cũng thích N mà không dám đối mặt với điều ấy (mình khá vô tâm). Mình không muốn N buồn, mình quyết định trả lời :

– “Anh xin lỗi em vì anh quá vô tâm , anh rất vui khi em nói ra những điều ấy. Đừng buồn nhé cô bé của anh. Anh cũng thích em đấy.”

Tin nhắn thì mình viết được thế thôi, chứ bảo nói trực tiếp thì không thể nhé, mình khá ngại khoản nói lời yêu thương hay ngọt ngào. Trả lời xong nhẹ cả người. Thôi kệ tới đâu thì tới vậy. Sau đấy mình và N nhắn tin cả đêm rất vui, cảm giác lần đầu có bạn gái thật phấn khích. Tới khi điện thoại có tin nhắn báo đã hết tiền trong tài khoản mới thôi. Dùng nốt tin 9119 để chúc em ngủ ngon rồi mình cũng đi ngủ khi trời gần sáng. (từ giờ gọi là em nhé).

Từ hôm ấy mình có bạn gái, gặp em mình thấy vẫn ngại ngại chưa quen, còn em thì rất vui, cười nói suốt. Hai đứa vẫn giấu mọi người nhé, nhất là gia đình N. Rảnh rỗi là đi dạo rồi đi tập thể dục với nhau, tối về thì nhắn tin rất nhiều, dù cách nhau có mấy mét.

Hôm 20/10 Hai đứa đi Công viên Nghĩa Đô (Cầu Giấy) chơi, hồi ấy công viên này chưa đông như bây giờ. Vào trong công viên toàn đôi yêu nhau. Mình mua hoa và quà tặng em. Mình nói với em :

– Em à, hôm nay sẽ là ngày đầu tiên chúng mình yêu nhau em nhé, từ năm sau cứ tới ngày này mình sẽ kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau được không em? ( trước mặt mình vẫn ngại nói lời yêu nhé, chỉ tin nhắn mới nói được ).

– Vâng anh, mà anh không nói anh yêu em được à – Em trêu mình.

– Anh không khéo nói, không dẻo miệng nhưng tình cảm của anh là thật lòng, chân thành. – Mình thật thà nói.

– Em biết rồi, anh hơi lạnh lùng, vô tâm nhưng chẳng hiểu sao em lại yêu anh. Mình mãi bên nhau anh nhé. – N vui vẻ nói.

Sau đấy hai đứa nắm tay nhau, rồi ôm nhau. Tại đây mình lần đầu tiên hôn em, mình khá vụng về, em thì trước đã từng hôn (hôn thử nhé, kiểu dạy nhau cách hôn ấy, chứ chưa yêu ai) nên thuần thục hơn mình. Thật sự mình hồi ấy rất thích hôn em, cứ có cơ hội là mình lại hôn.

Từ hôm chính thức yêu nhau, hai đứa thường xuyên đi chơi bằng xe buýt, đi hết điểm này tới điểm khác khắp thành phố Hà Nội, ra cả ngoại thành như Cổ Loa, rồi Bát Tràng chơi.

———————
 
CHAP 6: NHUỘM TÓC

(Từ chap này mình sẽ kể bằng tên không viết tắt nữa cho dễ đọc) trừ mình và anh trai.

N là Nhi, O là Oanh, H là Hiền…

Thằng Dũng nó học cắt tóc được một thời gian thì nó nhuộm màu bạch kim, tóc nó dài, nhuộm màu ấy rất hợp, ăn mặc lại sành điệu trông không khác gì trai Hàn Quốc. Nó thường xuyên xuống phòng trọ mình chơi và bắt đầu quen với nhóm N, O, H (Nhi, Oanh, Hiền). Nó thích Hiền(cô nàng bạn cùng lớp Nhi, trắng xinh nhưng kiêu ấy).

Dũng nó biết nhuộm tóc (mới học chưa biết cắt), nó bảo mình nhuộm. Hồi ấy con trai rất ít người nhuộm tóc, nhất là sinh viên, cả khoá học mình có vài nghìn sinh viên chỉ vài người con trai nhuộm ( chứ không như vài năm sau, ra đường ai cũng nhuộm nhé). Nói để các bạn thấy mình cũng trẻ trâu thế nào. Mình nhuộm màu hung đỏ, trong tối nhìn không rõ, ra nắng mới rực rỡ. Da mình trắng thật sự nhuộm vào rất hợp (ai cũng khen). Nhi và Hiền thấy đẹp thì bắt thằng Dũng bạn mình phải nhuộm tóc cho.

Thằng Dũng nó mua thuốc, gang tay về tự nhuộm cho mình và mọi người nhé, giá thuốc nhuộm Dũng nó biết mua nên chỉ bằng 1 phần 10, thậm chí 1/20 so với giá ở salon, đấy là không tính công, vì công rất cao. Nhi thì nghịch ngợm nhuộm màu ánh tím, Hiền thì nhuộm màu vàng. Tất cả đều do Dũng đi mua hộ thuốc rồi nhuộm cho tại nhà. Hiền thời gian này cũng chưa yêu ai (vẫn chơi với nhóm con trai kia nhé).

Mình tháng 10 cũng mua được điện thoại rồi nhé (anh T mua cho). Từ đấy rất tiện liên lạc, mình và Nhi ra sức giúp Dũng tán Hiền . Nhà Dũng ở quê thì làm trang trại chăn nuôi, tuy vất vả nhưng cũng kiếm được tiền hơn những gia đình khác. Bố mẹ nó chi cho nó rất nhiều để đi học nghề tóc. Dũng mượn xe wave của thầy nó (thầy nó có vài cái xe máy, ông đi Spacy để mấy con wave cho nhân viên với học trò đi) nên rất tiện đi lại, tối nào nó cũng xuống phòng mình chơi, mục đích để tán Hiền.

Nhờ cái mã đẹp trai, lại khá chịu chơi và chiều phụ nữ nên một thời gian sau Dũng cũng tán được Hiền (hồi ấy yêu nhau trong sáng, gọi là người yêu cũng chỉ ôm hôn thôi). Từ ấy có hai cặp yêu nhau cũng là bạn thân của nhau, mình và Nhi, Dũng và Hiền. Từ ngày làm bạn gái Dũng, Hiền đỡ hẳn tính kênh kiệu, tuy nhiên vẫn tiểu thư lắm. Chỉ có Dũng nó chiều được chứ mình chịu.

Dù biết Nhi và Hiền có người yêu, nhưng nhóm S, Th(Song, Thắng) vẫn tiếp tục tấn công chứ không bỏ cuộc. Oanh thì vẫn yêu đơn phương Ngọc . Nhắc lại là Ngọc(bạn cùng lớp cấp 3 với Nhi và Hiền) đẹp trai hơn hẳn mình với Dũng nhé (chưa phải nhân vật đẹp trai nhất đâu, sau có cậu đẹp trai hơn). Tính mình khó yêu, nhưng đã yêu là thật lòng, luôn chung thủy vì thế mình cũng gen gê lắm. (Sau thấy Nhi gen kinh hơn). Mình cũng không thích nhóm con trai kia lắm, nhưng họ là bạn của nhau, quen nhau trước mình vì thế cũng không có lý do gì nói được Nhi, mình chỉ bảo em là đi đâu chơi nói thật, và hạn chế gặp thôi.

Hồi ấy mình vẫn đi học bằng xe buýt, tới lớp bọn bạn mình thấy mình nhuộm tóc thì ngạc nhiên lắm, cả lớp gần trăm đứa, chỉ có 2,3 đứa nhuộm, thầy cô thì để ý. Sau dần cũng quen. Thằng H “nát “và Đ” bà già” (Hải và Đức) vẫn ngồi gần mình, Hải “nát” nó tán 1 đứa ở Bắc Giang cách nhà thằng Đức”bà già” 10km, nói ra thì rất rắc rối, em này tên Bình có học cung cấp 3 với bạn thằng Đức”bà già” . Thế là sau thời gian giới thiệu các kiểu thì em nó cũng quen thằng Hải “nát”. Nhóm em Bình ấy có 4 đứa con gái chơi thân với nhau thì Bình lại là đứa xấu nhất (thật nhọ cho thằng cu Hải “nát” bạn mình).

Mình yêu Nhi cũng thi thoảng dẫn em tới trường chơi nên thằng Hải “nát” và Đính “bà già” cũng biết em.( Gọi là Hải “nát ” vì nó sau này nhuộm tóc màu vàng shit, mọi người gọi nó như shit nát – giờ gọi luôn cho dễ phân biệt với những người tên Hải khác). Gọi Đức”bà già” vì tính nó như bà già, mồm thì hơi giống người móm, mà nó lại ở Bắc Giang, viết tắt là BG giống từ bà già. Đức”bà già” thường hay bảo Hải”nát” ngu yêu phải con xấu xa(đã xấu lại ở xa). Phải học thằng G(mình đấy) yêu gái Hà Nội. Hai thằng đấy chửi nhau suốt ngày mà vẫn chơi thân với nhau. Mình thì ở giữa trung hoà hai thằng.

Lại nói về thằng Trung làm ở nhà hàng trên Hoàn Kiếm (ai quên đọc lại cuối chap 4). Có lần hai thằng bạn cùng tuổi ở làng mình là Phong và Thành tới phòng mình chơi , hai thằng chơi rất thân với thằng Trung vì thế bọn nó rủ mình với thằng Dũng, thằng Tú, thằng Bảo và thằng Nhã (đọc cuối chap 4) tới chỗ thằng Trung chơi. Nói qua chút là thằng Thành và Phong rất to cao nhé. Bọn nó học nghề lái máy cẩu xúc, sau mình sẽ đề cập tới.

6 thằng đi 3 xe máy, – xe mình mượn của anh T. Một xe là của thằng Thành mang từ quê lên, một xe của thằng Dũng lấy của thầy nó. Xe mình là tàn tã nhất. Lên tới nơi thì đấy là một nhà hàng bia khá lớn, có đủ các món ăn nhậu. Thằng Trung nhiệt tình mời bạn vào bảo bọn mình uống thoải mái đi, nó trả tiền. Tính thằng này rất rộng rãi vì bạn bè nhé. Biết vậy nhưng bọn mình cũng chỉ uống 1 két bia với ít lạc rang, bánh đa chứ không gọi những thứ đắt tiền. Khi thằng Trung hết giờ làm, bọn mình ra về thì cũng đã muộn mấy thằng lại rủ nhau ra Bờ hồ Hoàn Kiếm xem cơ động bắt đua xe. Thằng Trung được chủ nhà hàng rất quý, nó được chủ cho mượn cả Sh đi với bọn mình.

(Hồi ấy chỉ có Sh nhập, rất đắt, có mơ bọn mình cũng không nghĩ có Sh mà đi).

Những năm ấy đua xe rất nhiều chứ không như bây giờ, 7 thằng 4xe máy ngồi uống trà đá khuya ở Bờ Hồ. Hồi ấy Bờ Hồ Hoàn Kiếm hoặc chỗ Nhà Hát Lớn ở Tràng Tiền hay có đua xe với biểu diễn bốc đầu xe các kiểu. Nói chuyện chém gió rồi xem bốc đầu xe chán bọn mình ra về.

Về tới chỗ Vin Com Bà Triệu thì thấy 3,4 xe cảnh sát cơ động(CSCĐ). Bọn mình đi bình thường, rồi đằng sau một nhóm khoảng 6,7 xe máy rú ga ầm ĩ, bấm còi inh ỏi lạng lách đánh võng ngay trước đầu xe mấy anh CSCĐ như trêu tức. Mấy ông CSCĐ liền rút luôn gậy ra vụt không tiếc tay (loại gậy dài khoảng 1m của CSCĐ). Bọn mình cho xe sát vào vỉa hè tránh ăn đòn oan. Nhóm thanh niên kia thì chạy tán loạn đi những hướng khác nhau. Lần đầu chứng kiến cảnh như vậy mấy thằng rất tò mò cứ muốn xem tiếp liền cho xe chạy theo. Khổ cái xe mình cà tàng sao bám được đành về.

Gần cuối năm ở chỗ mình trọ có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng về biểu diễn, hôm ấy bọn bạn mình gồm thằng Dũng, Thành, Tú, Bảo, Nhã với anh họ nó tên Quân và thằng Giầu(không phải G tên mình nhé). Thằng Giầu cũng là bạn ở tuổi mình, nó học lái xe rồi lái taxi, thằng này cũng rất cao to cũng đen nhưng ăn chơi nhất tuổi chứ không hôi nhé, còn nhiều chuyện về nó hấp dẫn lắm mình kể sau. Tất nhiên cả anh em mình (mình và anh T). 9 anh em với Nhi, Hiền , Oanh ra xem.

Hôm ấy rất đông, đang xem thì Hiền , Oanh, Nhi đi mua đồ ăn vặt, lúc mua xong thì có một nhóm con trai khoảng 7 thằng ( Nhi, Hiền, Oanh không quen biết) trêu Nhi, Hiền và Oanh. Mấy nàng bức xúc kể với bọn mình. Bọn mình dù đất khách quê người nhưng đang tuổi trẻ trâu nên không ngại va chạm. Anh Quân (anh họ thằng Nhã) bảo “Để anh gọi hội bạn anh chuyên đòi nợ thuê ở Trần Khát Chân (quận Hai bà Trưng) xử lý bọn này nhé”. Mấy anh em bảo thôi, nhờ vả phải trả công mà chuyện nhỏ thế này không cần, bọn mình đông hơn vẫn ăn được bọn nó. Mọi người tính xem hát xong cho Nhi, Oanh, Hiền về trước rồi anh em ra ngoài xử bọn kia. Khi gần hết ca nhạc thì bỗng nghe thấy ầm ầm ngoài cửa của khu ca nhạc.

Còn tiếp…

Hồi ký thật nếu có người quen nào nhận ra vui lòng giữ kín giúp. Xin cám ơn!
 
CHAP 7: SUÝT CHIA TAY

Mọi người thấy ồn ào thì chạy ra xem. Thấy nhóm thanh niên lúc nãy trêu Oanh, Nhi, Hiền đang đứng ở đấy. Một thanh niên trong nhóm đấy bị người của bên tổ chức chương trình ca nhạc đánh 2, 3 ông cao to sút vào thanh niên, bên cạnh mấy ông bảo vệ khác cầm dùi cui đứng nhìn. Nhóm bạn của thanh niên kia thì chỉ đứng im xin cho bạn chứ cũng không dám manh động gì. Một lúc thấy thanh niên kia chảy máu ở một vài chỗ mấy ông cao to mới thôi. Nhóm bạn khênh thanh niên ấy ra xe máy và chuồn thẳng. Bọn mình thì cười bảo nhau đúng là có người xử giúp. Nghe đâu đám kia cậy đông vào xem gây mất trật tự, người ban tổ chức đuổi ra có một cậu còn chửi thế là cậu ấy ăn đòn.

Xem xong ca nhạc tất cả chia tay đi về. Tối ngủ thì mình và Nhi luôn nhắn tin cho nhau :

Nhi : Hôm nay em lo cho anh lắm, nếu mà đánh nhau anh trông người gầy còm thế đánh đấm gì có mà lo đòn.

Mình : Anh dù sao cũng phải bảo vệ em chứ. Mà em yên tâm lúc ấy bạn anh đông vậy không sợ đâu.

Nhi : Thôi lần sau có đánh nhau anh tránh đi nhé, em không thích chồng em bị làm sao đâu.

Mình : Ai là chồng em, nhận vơ à? Đang nhắn tin thằng nào bấm gửi nhầm sang anh à?

Nhi : Anh được đấy, không thích thì thôi, em không nói chuyện với anh nữa. Chúc ngủ ngon.

Mình : Dỗi à, anh đùa mà. Thôi vợ ngủ đi. Chúc ngủ ngon.

Nhi : Hi hi thế chứ, Chúc chồng ngủ ngon.

Mà quên không nói với mọi người, Nhi nộp hồ sơ học nghề nhà hàng khách sạn ở trường dạy nghề, mới đi học rồi nhé. Ở trường ấy cũng có thằng để ý tới Nhi, không phải một mà hai. Trời sao số mình lắm tình địch thế.

Thời gian đầu Nhi đi học thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ biết lớp khoảng gần 40 đứa, đa số dân Hà Nội, trai gái khá cân bằng. Học được khoảng 2, 3 tháng thì bắt đầu quen biết rồi tổ chức đi đá bóng, đi chơi, đi ăn uống. Vì lớp đa số dân Hà Nội nên cũng ăn chơi (lớp này toàn thành phần học dốt ham chơi mới đi học nghề nhé). Nhi thời ấy cũng rất ham vui, mới 18 tuổi mà, không ham chơi sao được. Tính cô nàng lại nhiệt tình năng nổ nữa nên cũng tham gia nhiệt tình.

Bình thường Nhi đi học bằng xe buýt, nhưng về lại có người chở về bằng xe máy. Thanh niên này nhà xa trường hơn nhà Nhi, cũng tiện đường đưa Nhi về. Nghe Nhi bảo là nó để ý Nhi, nhưng nàng ta không quan tâm, coi như bạn thôi. Nói thật lúc ấy mình cũng thấy bực. Tính mình từ bé đã thật thà thẳng thắn, nghĩ gì là nói đấy, mình bảo :

– Em đã biết người ta để ý mình mà mình không thích thì phải tránh ra chứ sao lại để cho nó đưa về suốt thế.

– Sao đâu anh, em coi như bạn bình thường, chẳng lẽ bạn cùng lớp không được đưa nhau về à. – Nhi cãi.

– Anh không thích như vậy. Nếu anh hàng ngày cũng đưa một bạn gái về hoặc đi nhờ xe con gái về và người ta thích anh thì em nghĩ sao?- Mình hỏi.

– Lớp anh không có con gái, mà anh cũng không có ai đi cùng đường như vậy – Nhi chống chế.

– Anh chỉ nói vậy thôi. Tuỳ em suy nghĩ. – Mình kết thúc vì không muốn cãi nhau. Dù trong lòng không vui. Xung đột lần đầu của hai đứa từ lúc yêu nhau như vậy đấy.

Mình cũng không lo ngại cậu này lắm, người mình lo là cậu còn lại kia. Thấy bảo nhà ở trung tâm Hà Nội, hơn Nhi một tuổi, khá đẹp trai và ăn chơi. Có lần mình vô tình thấy Nhi nhắn tin xưng hô anh em khá tình cảm (cùng học dù nhiều hơn 2,3 tuổi Nhi cũng không gọi ai bằng anh nhé). Mình có cảm giác cậu ta muốn chăn dắt Nhi chứ không hề có tình cảm thật lòng (sau này mọi người gọi là nông dân đấy). Mình bảo Nhi phải giữ khoảng cách, nhưng xem ra cô nàng cũng có cảm tình với cậu này nên mặc kệ lời mình khuyên nhủ.

Có lần đang đi chơi buổi tối với mình thì Nhi có điện thoại :

Nhi : alô, anh abcyz à, gọi em có việc gì không?

Abcyz : Nhớ em không được gọi à, đang đâu đấy em?

Nhi : em đang đi loanh quanh thôi, sao anh? – (mình cay rồi đấy, đi với người yêu không dám nhận).

Abcyz : Thế đi chơi không em, anh qua đón.?

Nhi : Đi đâu anh.

Abcyz : Đi bar ở trên xyz với bạn anh không?

Nhi : Thôi em không đi bar đâu. Lúc khác nói chuyện nhé. By by anh (Mình phải ra hiệu Nhi mới kết thúc cuộc nói chuyện.)

Mình : anh em tình cảm nhỉ, đi với người yêu không dám nhận à, lại còn rủ đi Bar nữa gê quá.

Nhi : Anh gen à hihi, thì bạn cùng lớp, nó lại hơn tuổi em. Nói thế chứ em ngu gì đi Bar, tệ nạn lắm.

Mình : Anh người yêu em không được gen à, từ giờ em cẩn thận với nó, anh thấy nó không tốt đâu.

Nhi : Bạn cùng lớp em thì em chơi có sao đâu, anh khó tính thế.

….

Nói qua lại một hồi gần như cãi nhau thì mới thôi .Đấy là lần xung đột thứ hai.

Vào những ngày cận tết Âm Lịch, thật ra mình đã được nghỉ nhưng chưa muốn về, vì muốn ở lại với Nhi nhiều hơn. Dũng nó học ở salon tóc cuối năm cũng bận, phải 30 mới được về ăn tết. Một hôm thấy bố Nhi chở Nhi đi đâu đó. Khoảng 1 tiếng sau thì chú về, mình lại không thấy Nhi đâu. Mình bèn gọi Nhi, gọi thì thấy Nhi tắt đi không nghe, sau thì thấy báo tin nhắn tới ” Em đi đưa đồ tết với bố ra ngoại, anh đừng gọi, về nhắn tin sau”. Mình lúc ấy hơi hụt hẫng, sao Nhi lại nói vậy. Đang suy nghĩ thì có điện thoại của thằng Dũng bạn mình :

Dũng : Alo, G à, mày hôm nào về quê.

Mình : Tao chắc là một hai ngày nữa, mày đang làm gì thế.

Dũng : Tao vừa xuống chơi với cái Hiền.

Mình : Á à, đánh quả lẻ không cho anh em biết.

Dũng : Ui giời, ngồi nói chuyện được một lúc thì Hiền nó đi gặp bạn, bọn thằng Song, Ngọc, Thắng cùng lớp cấp 3 ngày trước ấy. Tao chở Hiền ra thấy cả Nhi ở đấy.

Mình : vậy à, ừ thế nhé tao bận tý việc.

Nói thật lúc đó mình chỉ muốn ném điện thoại vào tường. Anh em mình được bố mẹ dạy khá nghiêm khắc, làm người luôn phải trung thực, thật thà. Mình luôn nhớ và làm theo, dù biết rằng ” thật thà thẳng thắn thường thiệt thòi ” nhưng bảo mình dối trá mình không làm được. Tới bây giờ vẫn vậy nhé. Vì thế mình cực kỳ ghét sự lừa dối. Nói vậy để mọi người hiểu tâm trạng mình tệ như thế nào.

Mình nhắn tin cho Nhi ” Em nghe điện thoại đi, anh có việc quan trọng cần nói, em không nghe từ giờ anh không gọi em nữa “.

Sau đấy mình gọi Nhi :

Mình : Em nói thật cho anh biết là em đang ở đâu?

Nhi : Em đang từ nhà ngoại về đây anh. Bố em về trước, em phải đi bộ về nên hơi lâu.

Mình : Em vẫn còn nói dối anh sao? Em đi gặp bạn em thì cứ nói thật, anh có cấm em đâu. Anh luôn nói với em anh ghét nhất ai lừa dối mình em không nhớ sao?

Nhi : Em xin lỗi, sợ anh gen em không nói.

Mình : Thôi từ giờ tạm thời mình đừng liên lạc với nhau nữa, anh cần thời gian suy nghĩ.

Sau đấy mình tắt nguồn điện thoại, không muốn liên lạc với ai nữa. Mình đã suy nghĩ rất nhiều.

Hôm sau thì cả Dũng, Hiền và Nhi gặp mình, hai đứa kia khuyên mình bỏ qua cho Nhi. Bọn nó khuyên nhủ các kiểu thì mình cũng xuôi xuôi theo. Mình bảo Nhi :

– Lần này anh không trách em nữa, lần sau có gì cứ nói thật với anh, anh không thích bị người khác lừa dối, nhất là người yêu của mình.

– Em biết rồi, không có lần sau đâu, sợ anh giận em mới nói dối anh. Có cả cái Hiền đi cùng em đây, bọn em gặp nhau nói chuyện tý rồi về mà – Nhi giải thích.

– Thôi bỏ qua đi, nếu từ giờ còn lừa dối anh nữa thì sẽ mình chia tay luôn nhé – mình nói.

– Được rồi mà ông chồng khó tính – Nhi nũng nịu.

Còn tiếp…

Hồi ký thật nếu có người quen nào nhận ra vui lòng giữ kín giúp. Xin cám ơn!

———————
 
CHAP 8: VỀ QUÊ ĂN TẾT

Cũng tới lúc mình phải về quê nghỉ Tết. Về quê thì toàn đi chơi bạn bè chứ có ở nhà đâu. Ban ngày thì đi chợ tết chơi, hoặc thăm nhà bạn bè, tối lại ngồi tụ tập chơi bài. Hôm 30 Tết, bạn bè đang ngồi chơi thì có điện thoại của mấy thằng làng mình gọi bên chợ Tết có đánh nhau. Mình và mấy thằng bạn mình lập tức phi sang chợ Tết. Lúc ấy anh em bạn bè kéo sang rất đông, mình đi cùng cho nó đông thôi, chứ thường không manh động.

Tới nơi thì 2 thằng làng bên kia bị bọn làng mình đuổi đánh chạy về nhà rồi, nhà một thằng gần sát chợ. Mấy chục thằng lại kéo đến đứng trước cửa nhà nó, trong nhà một thằng cao to cầm dao làm bếp, người nhà nó thì ra cửa xin. Cu Minh “đen” (16 tuổi) và cu Thắng “trọc” (15 tuổi) là máu nhất bên mình ( hai thằng này là trường hợp đặc biệt, trong khi tất cả bạn bè nó đều ngồi trên ghế nhà trường học thì 2 thằng nghỉ học rất sớm, theo bố mẹ ra ngoài xã hội làm ăn, chuyện hai cu này rất ly kỳ, phải kể sau mới hết được). Ông Quân (anh họ thằng Nhã- ai quên đọc lại cuối chap 6) hô “xông vào đánh chết mẹ nó đi”, rồi ông cầm tuýp sắt xông vào, cu Minh ” đen” cầm điếu cầy, cu Thắng “trọc” cầm cái Búa đinh cùng vào trước tiên.

Thằng bên kia lúc ấy cầm con dao làm bếp khua loạn xạ. Nói thì dài chứ lúc ấy mọi việc xảy ra rất nhanh. (sau anh em ngồi kể lại mỗi thằng một ít mình mới rõ hết được). Nó bị ông Quân cầm tuýp vụt rơi dao. Thế là cu Minh “đen” đập ngay điếu vào đầu, vỡ luôn điếu. Còn cu Thắng “trọc” bị người nhà thằng kia can ra, không thì chẳng biết cái búa nó cầm lúc ấy sẽ thế nào. Mấy anh em vào đập thằng kia một hồi thì nó cũng vỡ đầu với bầm dập người, nó trâu chứ như mình chắc đi rồi. Lúc này công an xã mới xuất hiện rất đông. Anh em chạy mỗi đứa một hướng.

Sau đấy thì cu Minh ” đen “với anh Quân và một vài anh em trực tiếp đánh người cũng bị bắt, do anh Quân có người nhà làm trưởng công an xã và cu Minh” đen” còn ít tuổi, mà bên mình bị đánh trước nên chỉ phạt hành chính và bồi thường cho bên kia là xong.(mỗi anh em hỗ trợ một ít). Vẫn kịp được thả về trước đêm giao thừa.

Bọn mình thì không việc gì nhé. Về làng lại tụ tập uống bia. Tuổi mình thường có thói quen tất niên ở quán cà phê hoặc karaoke chứ không làm cỗ bàn gì. Vì thường ngày 30 tết nhà ai cũng dọn nhà cửa đón tết, nếu bày ra làm sẽ không dọn kịp. Tối 30 Tết năm ấy lại kéo nhau đi hát karaoke. Gần làng mình thì không có quán, phải ra tận thị trấn huyện cách nhà 10km mới có.

Tuổi mình lúc nào đi cả trai và gái cũng tầm 25, 30 đứa trở lên lên dù đi xa cũng không ngại lắm. Vào hát thì chỉ vào một phòng vì thế phải ngồi phòng rộng mới hết được. Tuy đông nhưng những đứa hát chỉ 7,8 đứa thôi còn lại ngồi uống ăn uống là chính. Lúc đang ngồi trong phòng hát thì thằng Dũng nháy mình ra ngoài, ở ngoài có vài thằng tuổi mình đang đứng thì thầm to nhỏ. Thằng Dũng bảo :

– Thằng Trung (thằng làm nhà hàng trên Hoàn Kiếm) vừa đi wc, thấy cửa đóng, nó gọi cửa xem có ai bên trong không thì không thấy ai trả lời, nó bèn đập mạnh vào cửa. Lúc sau có thằng đi từ wc ra, nó nhìn đểu thằng Trung, sợ lát về có biến.

– Vừa sáng đã đánh nhau, giờ lại thế, định không ăn tết à – Mình trêu bọn nó.

– Tao vẫn nhớ mặt nó, nó ngồi cách mình 2 phòng, lát anh em về cẩn thận – thằng Trung lên tiếng.

– Lát về anh em thằng nào ngồi sau thì cầm chai bia nhét vào áo khoác, lúc thanh toán mà nhân viên hỏi thì cứ bảo làm vỡ chai nên hót vứt đi rồi. – Trung nói tiếp.

– Ok. Vào bảo tất cả anh em con trai đi, biết trước còn chuẩn bị. – Mình bảo.

– Mày với thằng Dũng vào trong báo bọn nó đi, tao với thằng Thành, thằng Phong ở ngoài này xem tình hình thế nào, có gì sẽ báo qua điện thoại. – Trung nói với mình.

– Ừ, vậy tao vào đây. – Mình nói rồi cùng thằng Dũng vào. Vào trong phòng hát thì nói nhỏ báo cho bọn con trai biết tình hình mà chuẩn bị.

Hát tới 23h đêm thì nghỉ, 4,5 thằng cầm chai bia Hà Nội nguyên chưa uống nhét vào trong áo khoác, khi thanh toán nhân viên hỏi :

– Các anh ơi, sao lại thiếu mất mấy chai bia, em không thấy vỏ đâu?

– À bọn anh làm vỡ, sợ dẫm vào chân nên hót ra thùng rác rồi. Em cứ tính tiền tất cả đi. – bọn mình nói.

– Thế à, sao không gọi bọn em vào dọn. Tổng tiền của bọn anh hết đây ạ. – nhân viên nói.

Thanh toán tiền xong tất cả con trai đi ra cổng trước, để con gái ra sau. Quán hát ở quê đều rất rộng nhé. Đi qua khoảng sân vườn để ôtô xe máy thoải mái rồi mới tới lối ra cổng.

Ra tới cổng thấy có 5,6 thanh niên cũng trạc tuổi bọn mình đứng ở ngoài. Nhìn thái độ là biết bọn này là người bị thằng Trung đập cửa nhà Wc. Nhưng rất tiếc cho các thanh niên ấy là bọn mình đông quá. Nhìn mà thấy ngán rồi, chỉ hậm hực chứ không dám làm gì. Bọn mình thì nhà xa, lại gần giao thừa rồi cũng không muốn gây chuyện. Thế là đi qua và về thôi. Tránh được sự đổ máu không cần thiết.

Chỗ mình không có bắn pháo hoa, chỉ có một số nhà mua pháo tầm cao bắn thôi. Thời khắc giao thừa vừa qua thì mình gửi tin nhắn chúc tết Nhi và gia đình rồi người thân, bạn bè. Sau đấy tất cả rủ nhau đi hái lộc, hồi ấy quê mình rất vui. Thanh niên, trẻ con ra đường đi hái lộc chúc tết nhau rất đông, hái lộc xong thì lại kéo nhau lên chùa công đức thắp hương xin bình an.

Sau khi về nhà xông đất với cất lộc thì lại ra đường để tụ tập chơi bài. Bọn mình chơi vui thôi, không sát phạt, toàn bạn bè cùng tuổi chơi với nhau không có người ngoài. Thằng được nhiều thì lại mừng tuổi thằng thua nhiều, chỉ giữ lại ít thôi.

Mồng một thì phải 10h,11h mới dậy được, nhiều thằng ngủ tới chiều. Mình dạy ăn cơm với gia đình rồi cùng gia đình đi chúc tết họ hàng, quê mình tới giờ vẫn vậy nhà nào mồng 1 cũng đi chúc tết họ hàng. Ngày thường đi học đi làm ăn xa thì làng vắng, ngày tết lại rất đông. Chúc tết tới chiều không hết thì tối đi tiếp. Hôm sau mồng Hai Tết mình với thằng Dũng, thằng Trung và Phong ngồi với nhau chưa có việc gì bèn rủ nhau phi xe máy lên Hà Nội chơi.

Thằng Dũng thì muốn gặp Hiền, mình muốn gặp Nhi, còn hai thằng kia muốn đi chơi vậy thôi. Hai thằng Trung với Phong một xe, mình một xe, thằng Dũng một xe để còn đón Hiền và Nhi (mình mượn xe khác đi nhé, xe dream tàu không chạy nhanh được). Ngày tết đường vắng 4 thằng phi như điên trên đường. Trước khi đi đã gọi điện cho Nhi và Hiền biết trước rồi.

Tới nơi bọn mình chỉ vào nhà Hiền chứ không vào nhà Nhi, vì hồi ấy yêu phải giấu gia đình Nhi. Gặp Nhi mình hơi bất ngờ, hôm ấy em trang điểm khá kỹ, mặc chiếc áo lông trắng, quần bò bó sát, thật sự thấy xinh hơn rất nhiều, mặt Nhi rất ăn phấn, mỗi lần trang điểm như người khác vậy.

Mình ngơ ngẩn giây lát ngắm vẻ đẹp ấy rồi mới lấy lại bình tĩnh. Vào nhà Hiền thì bố mẹ rất thoải mái, tránh mặt đi để bọn mình ngồi chơi được tự do. Sau khi chúc tết nhau thì Nhi với Hiền đòi lì xì, mình với thằng Dũng vui vẻ lì xì hai đứa, còn thằng Trung với Phong thì được tha. Trong lúc Mình và Dũng nói chuyện với Hiền và Nhi thì thằng Trung với Phong lúc ấy đi tham quan quanh nhà Hiền. Một lúc sau cả bọn rủ nhau đi chơi, lúc ra khỏi nhà Hiền thì 4 thằng đi trước , đợi hai nàng xin phép với mặc thêm áo ấm hay làm gì nữa mình không rõ.

Ra ngoài đường thằng Trung với Phong đưa cho mình với thằng Dũng mấy quả Cam Canh :

– Hai thằng mày ăn Cam này – Trung nói.

– Ở đâu ra đấy mày – Mình hỏi nó.

– Tao với thằng Phong vặt ở nhà em Hiền đấy. Mày không thấy cây Cam to đùng ở sân à – Trung trả lời. (hồi ấy nhà nào phải khá giả ở Hà Nội mới mua được cam canh, chứ ở làng mình không nhà nào có).

– Trời tao chịu mày, cây Cam Canh người ta chơi tết mà mày cũng vặt, ăn có sợ phun thuốc không? – Mình nói.

– Không ăn trả tao đây, nói nhiều. – Trung nói.

– Đéo, ăn được hết chết thì thôi ha ha. – mình cười.

Thấy bóng Nhi với Hiền bước ra 4 thằng vội nhét cam vào trong túi áo khoác.

Sau đấy thì Nhi lên xe mình, Hiền lên xe Dũng cả bọn đi chơi. Ngày Tết phố phường Hà Nội vắng vẻ yên bình lạ thường. 3 chiếc xe bon bon hết chỗ này tới chỗ khác.

Đầu tiên là Bờ Hồ Hoàn Kiếm thăm đền Ngọc Sơn, sau đấy thì lại lên công viên Nghĩa Đô. Tới khi đói tìm chỗ ăn thì đúng là quá vất vả, tìm mãi được hàng bún, vào ăn vị chém gấp 4 lần ngày thường. Ngày Tết mà phải chấp nhận, mình với thằng Dũng móc tiền ra trả thôi.

Còn tiếp…

Hồi ký thật nếu có người quen nào nhận ra vui lòng giữ kín giúp. Xin cám ơn!

———————
 
CHAP 9: NHI VỀ QUÊ MÌNH

Nhi về quê mình và đi xa 3 ngày

Ăn xong 6 đứa lại lên xe lang thang, Nhi cho tay vào túi áo khoác mình thì thấy quả Cam canh. Nhi hỏi :

– Cam ở đâu vậy anh, em ăn được không?

– Em ăn đi, thằng Trung vặt nhà Hiền đấy. – Mình nói.

– Ui trời, bọn anh vặt cả Cam nhà nó, lát em mách – Nhi nói.

– Thôi đừng mách nó, em không ăn trả anh đây – mình đe.

– Ăn chứ hihi, – Nhi cười nói.

Tầm 13h thì hết chỗ đi, mấy đứa ngồi tính đi đâu thì Hiền lên tiếng :

– Về quê bọn anh chơi đi, để em với Nhi biết nhà anh Dũng, anh G.

– Được đấy, đi về quê anh đi – Nhi hưởng ứng.

– Hay đấy đi thôi – Trung với Phong thêm vào.

– Mày nghĩ sao? – Dũng hỏi mình.

– Thôi nếu tất cả muốn thế thì đi. – mình trả lời.

Nói thật lúc ấy mình không muốn đưa Hiền và Nhi về đâu. Nhà bọn mình ở quê nghèo lại xa, sợ sau khi về hai nàng lại suy nghĩ khác về bọn mình. Nhưng mình cũng nghĩ nếu Nhi mà ham giàu thì đã không chọn yêu mình. Thế là cả bọn kéo nhau đi, lại đi với tốc độ ban thờ (nghĩ lại hồi ấy bọn mình chạy xe khinh thật, ra đường vắng toàn kéo hết ga, xe wave lên tầm 90km/h). Nhi gục đầu vào lưng mình, tay nàng ôm eo mình rất chặt.

Về tới gần làng mình bảo Nhi :

– Em bỏ tay ra đi, ôm như thế về làng anh mọi người lại bàn tán.

– Em ôm người yêu em không được à? – Nhi hỏi vặn mình.

– Trên Phố thì vô tư, chứ làng anh vẫn cổ hủ lắm, giờ anh vẫn đi học, lại có người yêu ôm ấp rồi người làng đồn ầm lên mình thế nọ thế kia không hay – Mình giải thích cho Nhi.

– Làng anh vẫn lạc hậu thế à! – Nhi nói rồi bỏ tay ra.

Vào làng thì trên Đình làng đang có tổ chức trò chơi dân gian. Bọn mình qua xem luôn, rất đông anh em bạn bè ở đó. Mọi người xúm lại hỏi han hai cô nàng lạ mặt. Bạn mình thì một nửa đã từng gặp Nhi không lạ gì, còn một nửa chưa gặp bao giờ mình giới thiệu làm quen luôn. Do bạn mình quá đông, Nhi mãi sau này mới nhớ hết được tên và mặt mọi người.

Chơi chán thì Hiền với Nhi đòi về thăm nhà Dũng và mình. Tất cả lại kéo nhau về nhà Dũng, bố mẹ Dũng hỏi thăm Nhi với Hiền rất kỹ, ngồi chơi một lúc thì mình dẫn riêng Nhi về nhà mình. Ở nhà không có ai chỉ có bà nội mình. Có lẽ mọi người đi Chúc Tết với đi chơi hết rồi. Bà mình thì cũng gần 80 tuổi không được nhanh nhẹn minh mẫn nữa. Nhi chào bà, mừng tuổi chúc thọ bà xong thì hai đứa ngồi bàn uống nước nói chuyện, Nhi bảo :

– Quê anh xa thật đấy, đường đi lại ngoằn ngoèo khó nhớ.

– Ừ, bọn anh đi quen thấy xa bình thường, còn đúng là ngoằn ngoèo thật. – mình trả lời.

– Mà làng anh rộng nhỉ, đường xá nhà cửa cũng khang trang, không tới mức toàn nhà lụp xụp như nhiều chỗ khác. – Nhi nói.

– Làng anh thì toàn nhà mái bằng, ít nhà ngói, nhưng trong nhà lại không có tài sản gì, nhà anh xây cũng gần 20 năm rồi. – Mình nói.

– Em thì không sao, nhưng cái Hiền nó sợ xa đấy, nó sẽ nghĩ ngợi nọ kia. – Nhi nói với mình.

– Anh cũng nghĩ vậy. Thôi kệ, duyên phận tới đâu thì tới chứ nghĩ xa quá làm gì. – Mình nghĩ ngợi rồi nói.

– Thôi muộn rồi, ra nhà anh Dũng rồi em với Hiền phải về. – Nhi bảo mình.

– Ừ đi thôi em. – mình nói.

Hai đứa chào bà nội mình rồi qua nhà thằng Dũng, mình với thằng Dũng đi xe máy chở Hiền và Nhi ra bắt xe ôtô lên Hà Nội. Ngày tết đợi mãi mới có xe, hai nàng lên xe đi khuất mình với Dũng mới ra về. Trên đường về mình nói với Dũng :

– Tao sợ cái Hiền khi về quê mình rồi sẽ nghĩ khác về mày. Tính nó tiểu thư lắm, mà mày ra ngoài ăn chơi ai nghĩ bố mẹ nông dân, nhà cửa thì không có gì.

– Tao thì nghĩ trước sau gì nó cũng biết hoàn cảnh nhà mình, giờ biết sớm đi, hai đứa dù sao chưa có gì, nếu không thích thì chia tay cũng không ảnh hưởng nhiều. – Dũng nói.

– Ừ mày nghĩ cũng đúng, nếu nó chê nhà mày mà bỏ mày thì cũng đừng tiếc làm gì. – Mình an ủi nó.

Những ngày còn lại của kỳ nghỉ tết cũng không có gì đặc biệt. Mình lên đi học, đầu năm chẳng thằng nào có tâm trạng mà học. Thầy cô cũng thoải mái cho sinh viên. Học được 1,2 ngày thì Nhi nhắn tin mình :

– Anh à, lên nhà anh Dụng chơi không? (anh Dụng là anh rể của Nhi, là chồng chị Hằng- bà chị gái Nhi ở phòng đầu dãy trọ).

Mình ở đấy thì thường xuyên giúp chị Hằng nhiều việc, chị ấy ở nhà trông con, con trai chị được hơn 1 tuổi. Chồng chị là anh Dụng, quê ở một tỉnh xa miền núi phía bắc, anh là người dân tộc, rất tốt bụng và thật thà. Mình trả lời tin nhắn của Nhi.

– Lên tận XYZ à em, xa lắm, đi mấy ngày mà bao giờ đi.

– Đi 3 ngày anh, ngày kia đi, anh đi cùng em không, chị Hằng cũng muốn anh về với em và gia đình chị ấy, chị bảo em hỏi anh. Nhưng đi phải giấu bố em nhé. – Nhi bảo mình.

– Được thôi, anh sẽ đi với em, đầu năm cũng chưa có học gì mấy. – Mình suy nghĩ rồi trả lời.

Tới hôm đi thì mình bắt xe buýt ra bến xe trước, gia đình chị Hằng với Nhi ra sau. Bố Nhi ra tiễn xong về (mẹ Nhi đã mất mấy năm- cho ai không nhớ), chú về thì mình mới lên xe khách ngồi cùng chỗ Nhi.

Chiếc xe lăn bánh, trên xe mình với Nhi nói chuyện vui vẻ, lần đầu tiên hai đứa đi chơi xa mấy ngày như thế này. Mình không nhớ rõ nhưng cũng phải tầm 5,6 tiếng thì mới xuống xe. Xuống xe ở đấy là một thị trấn nhỏ miền núi, nhìn xa xa những dãy núi trùng trùng điệp điệp thật hùng vĩ, sương mù mờ ảo tô điểm thêm sự thơ mộng ở nơi này. Chưa bao giờ mình được đi xa như vậy, cũng chưa bao giờ mình được nhìn ngắm những ngọn núi gần đến vậy. Một cảm giác thật thích thú.

Nhà anh Dụng cách thị trấn hơn 10km đường đồi núi. Ra đón là người nhà anh Dụng, đi 4 xe máy, tất cả đều là dream tàu. Quãng đường đi thật sự là cực hình, đường tuy không nhỏ lắm nhưng toàn đá to đi rất xóc, mình nghĩ ôtô du lịch mà đi vào đây có lẽ không đi được, may ra xe tải đi được. Giờ đã hiểu vì sao chị Hằng kiên quyết không về nhà chồng ở, cưới xong được vài ngày là về nhà ngoại ở luôn, từ ngày cưới cũng đã 2,3 năm giờ mới về lại quê chồng.

Không nhớ rõ là đi cái đường ngoằn ngoèo toàn đá hộc đá to ấy mất bao lâu, chỉ biết khi vào tới nhà anh Dụng thì đã đau hết người, vừa đói vừa mệt nữa chứ. Nhà anh Dụng là nhà Sàn, tất cả đều bằng gỗ khá rộng rãi (nhà này giờ có giá lắm vì gỗ đắt). Mình đi cầu thang lên nhà mà cũng khó vì không quen. Nó không giống cầu thang bình thường, nó là một cây gỗ đường kính khoảng 50cm, cao hơn 2m được dựng chéo từ mặt đất lên sàn, cây gỗ cắt xẻ từng đoạn thành bậc nhỏ cách nhau khoảng 40cm. Người dân ở đấy đi quen leo thoăn thoắt, mình với chị Hằng và Nhi mỗi lần lên xuống thì khó khăn.

Vào nhà sau khi chào hỏi làm quen thì ngồi ăn uống luôn. Ở đây họ uống rượu ngô, rượu rất thơm, nhẹ hơn rượu dưới đồng bằng mà uống say cũng không bị đau đầu. Uống rượu bằng bát nhé ( ở đây không có rượu cần đâu, hướng Hòa Bình, Sơn La mới phổ biến rượu ấy). Ăn uống thì toàn thịt không hề có tý rau củ nào. Mình thích nhất là món gà, gà thả vườn ở đồi núi, ăn ngô với rau rừng nên thịt rất thơm và ngon. Trên này Bí Ngô với Ngô (bắp) rồi rau chỉ cho lợn (heo) ăn chứ người không ăn.

Bữa cơm chia làm hai mâm, đàn ông thanh niên một mâm, phụ nữ trẻ con một mâm. Toàn người dân tộc họ rất quý người, thân thiện tình cảm, nhưng đôi khi họ nói chuyện với nhau bằng tiếng dân tộc mình không hiểu gì hết. Mình biết trên này họ uống rượu như nước vì thế mình từ chối khéo để không phải uống nhiều. Ăn uống xong thì mình và mọi người đi nghỉ.

———————
 
CHAP 10: CẢM XÚC THĂNG HOA

… Khi mình dậy trời đã xẩm tối, mọi người lại làm cơm ăn, lần này thì chỉ có gia đình anh Dụng gồm bố, mẹ, em gái, bà nội, vợ con anh với mình và Nhi. Mình không uống rượu nữa. Xong xuôi mình với Nhi ra chỗ hiên nhà ngồi nói chuyện :

– Anh thấy ở đây thế nào? – Nhi hỏi.

– Mọi người rất thân thiện, không khí trong lành, cảnh đẹp và yên bình, nhưng chỉ đi chơi thì được, chứ ở đây lâu dài thì không ở được – Mình trả lời.

– Em cũng nghĩ vậy, mai anh em mình lên núi chơi nhé. – Nhi nói.

– Ừ, tiếc không có máy ảnh em nhỉ – Mình nói.

– Vâng! Đi chơi thế này mà không chụp được kiểu ảnh nào làm kỷ niệm phí quá anh à – Nhi tiếc nuối.

– Ừ em, thôi vào nhà đi không mọi người để ý. -Mình bảo Nhi.

Vào trong nhà mình với Nhi ngồi bên bếp lửa nói chuyện với bà nội anh Dụng, bà đang bóc lạc, bà dùng hai thanh tre kẹp vào củ lạc rồi nhấn mạnh để vỏ củ lạc vỡ ra. Lần đầu mình thấy cách bóc lạc này, mình với Nhi cùng giúp bà.

Khung cảnh ba người ngồi bên bếp lửa cháy hồng ở trong căn nhà sàn thật sự ấm áp có tình người. Mình nghĩ không biết sau này còn có cơ hội được trở lại nơi đây không, dù có hay không thì chắc chắn cả đời mình cũng không bao giờ quên được nơi này. Muộn thì mình với Nhi đi ngủ, mỗi đứa một chỗ khác nhau, bà anh Dụng thì nằm ngủ ở gần bếp luôn. Đấy là thói quen từ xưa của bà.

Hôm sau dậy sớm mình vệ sinh cá nhân xong thì vào nhà ăn sáng. Buổi sáng mọi người ăn xôi lạc hoặc ăn miến nấu. Ở đây có một món ăn mà mình cũng không biết tả như thế nào, nó khá giống xúc xích, được treo thành dây dài treo trên gác bếp, khi ăn thì bỏ xuống nhưng mình và Nhi có lẽ không hợp khẩu vị nên không ăn được.

Ăn sáng xong thì mình với Nhi theo bố anh Dụng vào núi chơi. Đường thật sự rất khó đi, nhiều chỗ phải xuống xe, người lái thì về số 1 kéo ga, người sau thì đẩy mới qua được. Đi khoảng gần 1 tiếng tới một nơi khá bằng phẳng, ở đây người ta trồng ngô, khoai, sắn và một số loại cây khác. Bố anh Dụng dẫn mình vào túp lều gần đó, nó gần giống với nhà sàn thu nhỏ lại vậy, ở trong có đầy đủ vật dụng cần thiết để ở như chăn màn, đồ nấu cơm, ấm nước, củi đun… Bác bảo ở đây là chỗ nghỉ ngơi, để nông sản và ngủ trông khỏi bị trộm. Sau đấy bác giới thiệu qua về khu vực xung quanh rồi bảo hai đứa cứ chơi thoải mái đi, trưa bác gọi thì về ăn cơm, giờ bác bận đi làm việc.

Mình và Nhi chào bác rồi bắt đầu tham quan xung quanh, ở gần đấy mình thấy người ta đốt củi để làm than. Họ chất củi thành từng đống nhỏ rồi đốt, được một lúc thì sẽ lấy đất đổ lên trên cho đống củi cháy âm ỉ, sau đấy làm gì nữa mình không rõ và cuối cùng là ra Củi than mình hay thấy bán ngoài chợ, mua về để nướng đồ ăn đấy.

Mình thấy có củi và lửa bèn nói :

– Hay anh em mình đào khoai lang nướng đi.

– Được đấy anh, em thích lắm ý hihi – Nhi hào hứng.

– Giờ anh vào lều lấy cuốc với Bật lửa, em đi lấy củi nhé – mình phân công.

– Rồi anh đi đi, em ra nhặt củi – Nhi nói xong chạy đi luôn.

Mình lấy cuốc ra chỗ khoai lang, khoai lang củ khá to, chỉ một chốc mình đã đào được gần chục củ, Nhi bên cạnh reo hò thích thú. Hai đứa mang khoai ra chỗ khe suối rửa. Mùa này suối cạn không có nước chảy, chỉ có những vũng nước nhỏ đọng lại thôi, nước trong vắt nhìn rõ bên dưới. Rửa khoai xong thì mình và Nhi mang 3, 4 củ nướng, còn lại mang về cho mọi người tối nướng ở bếp nhà sàn.

Lâu rồi không được ăn khoai nướng, mới chín được phần bên ngoài hai đứa đã bỏ ra ăn, vừa ăn vừa cười đùa nhau rất vui vẻ. Tay mình bị bẩn bởi vỏ khoai mình liền quệt luôn vào bên má Nhi rồi chạy. Nàng ta cay cú cầm củ khoai đuổi theo mình. Chạy đuổi nhau một lúc mệt thì hai đứa lại ngồi nướng khoai ăn tiếp.

Ăn khoai xong mình lại rủ Nhi ra hái quýt, ở gần đấy có một vườn quýt được trồng xen lẫn những khối đá lớn, có tảng đá to bằng cái giường, nếu chèo lên đấy nằm cũng được.

Có lẽ quýt người ta đã thu hoạch bán trước tết, giờ chỉ còn sót lại những quả nhỏ, xấu thôi. Mình dùng cây gậy dài ngoặc quýt xuống, rơi quả nào thì Nhi nhặt. Tuy quýt bé nhưng ăn rất ngon ngọt. Được một lúc thì Nhi bảo :

– Anh G ơi hay mình ra kia leo núi đi, ở đấy nhiều cây to nhìn đẹp thế.

– Ừ được đấy em, anh chưa leo núi bao giờ. – Mình ủng hộ.

Hai đứa lại đi ra phía ngọn núi, có lối đi lên có lẽ là của những người dân ở đây lên đốn củi, một đoạn lại thấy một vài khúc cây gỗ đường kính cỡ 50,60cm nằm ven lối đi, cũng có khi gặp khúc gỗ đường kính to gần 1m nhưng rất ít. Leo được lưng chừng núi thì mệt, mình lại sợ lạc thế là hai đứa bỏ cuộc đi xuống. Lúc xuống gần chân núi thì Nhi kêu mỏi chân, thế là mình phải cõng nàng, Nhi cơ thể săn chắc nên khá nặng, mình thì chẳng cao to gì, nhưng đành “vì gái hại thân” vậy. Cõng nàng một lúc thì mình cũng không còn hơi mà thở nữa phải thả nàng xuống đi bộ.

Về tới lều thì bọn mình cũng lấy xe để về nhà sàn ăn cơm trưa. Bố anh Dụng thì ở lại, bác gái sẽ mang cơm vào cho. Trưa sau khi đã ăn cơm xong Nhi lại rủ mình lên ngọn đồi gần nhà chơi.

Mình và Nhi đi qua vài thửa ruộng bậc thang là tới quả đồi. Ngọn đồi đó rất đẹp, những bụi cây cao có, thấp có mọc đan xen trên nền cỏ xanh mướt. Hồi ấy cả hai đứa đều dùng điện thoại đen trắng, không có camera chụp hình thật là tiếc. Leo lên tới trên đỉnh đồi nhìn xuống một cảnh tượng thật yên bình, những ngôi nhà sàn có làn khói nhỏ toả ra, những thửa ruộng bậc thang mềm mại, những con đường đất ngoằn ngoèo hay những gốc cây ven đường xanh mát tạo thành một bức tranh vô cùng thơ mộng.

Mình và Nhi đắm chìm trong những cảnh tượng thơ mộng ấy, nhẹ nhàng nắm tay nhau tựa đầu vào nhau im lặng mà thưởng thức khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời. Thật lãng mạn, bình yên không có lời nào diễn tả được. Cảm xúc dâng trào khiến hai đứa trao nhau những nụ hôn dài bất tận.

Mình và Nhi nằm xuống bãi cỏ, dưới tán của bụi cây um tùm cao quá đầu người, nếu nhìn từ bên ngoài sẽ khó mà thấy được bên trong, cả hai bắt đầu khám phá cơ thể nhau, cũng không rõ do sự tò mò tuổi 19, 20 chưa một lần được nhìn trực tiếp hay chạm vào những phần nhạy cảm của người khác giới thôi thúc cả hai, hay do khung cảnh quá thơ mộng làm cả hai chìm đắm trong cảm xúc.

Thật sự khi ấy mình rất muốn được làm tới cùng, nhưng Nhi kiên quyết từ chối, nàng ta rất cứng rắn không cho mình làm nốt cái công đoạn cuối cùng ấy. Vậy là hai đứa đã không đi quá giới hạn. Mình khám phá cơ thể Nhi mà không biết chán. Làn da mát lạnh, cặp hồng đào săn chắc, đôi mông tròn lẳn là mình mê mẩn. Mãi trời xẩm tối bọn mình mới chịu xuống.

Những giây phút ngọt ngào lãng mạn trong ngày hôm ấy là những kỷ niệm không bao giờ mình quên, nó xảy ra nhiều năm rồi mà giờ nhớ lại vẫn như ngày hôm qua. Chuyến đi chơi là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của thời gian hai đứa yêu nhau. Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều sóng gió mà bản thân mình cũng không lường trước được.

Bữa cơm tối diễn ra vui vẻ, chỉ có mình với Nhi và vợ chồng anh Dụng cùng bà anh ăn. Còn bố mẹ anh Dụng ở trên lều, em gái anh ấy đi chơi ở nhà bạn. Mọi người hỏi mình và Nhi đi chơi có vui không, mình trả lời “đi chơi rất vui ạ”. Ăn xong mình và Nhi lấy khoai lang đào được lúc sáng mang nướng để mọi người cùng ăn. Xong xuôi ngồi nói chuyện một lúc thì đi ngủ.

Nói qua về nhà anh Dụng, nhà sàn khá rộng hai góc nhà có 2 buồng vách đều bằng gỗ, ở giữa là chỗ ăn cơm kiêm nơi tiếp khách và có bếp lửa nhỏ, hai bên đối diện là 2 cái giường ngủ,ngoài cùng 1 bên là gian bếp rộng, một bên là hiên và cửa ra cầu thang. Bà nội anh Dụng ngủ ở gian bếp rộng. Vợ chồng và con anh Dụng ngủ một buồng, Nhi và em gái anh Dụng ngủ một buồng. Mình với bố anh Dụng ngủ giường ngoài chỗ ăn cơm, mẹ anh Dụng ngủ giường đối diện.

Đấy là hôm đầu tiên, hôm nay bố mẹ anh Dụng đi ra lều ngủ trông nông sản, em gái anh ấy thì sang nhà bạn chơi và ngủ luôn ở đấy. Còn mình ngủ một mình ở giữa nhà. Nửa đêm có tin nhắn của Nhi

Nhi: Anh ngủ chưa, em khó ngủ quá. Có một mình sợ ma lắm.

Mình : anh cũng khó ngủ, hôm qua uống rượu còn ngủ được, hôm nay tỉnh táo thấy lạ nhà khó ngủ.

Nhi : Hay anh vào đây ngủ với em, chỉ ngủ không được làm gì bậy bạ đâu đấy. Sáng dậy sớm ra ngoài không ai biết đâu.

Mình : ừ, để anh vào.

Thế là mình nhẹ nhàng vào buồng ngủ với Nhi, trong đêm tối lần đầu tiên hai đứa nằm với nhau.

Thật sự cảm giác ôm ấp nhau trong cái giá lạnh ban đêm của vùng núi rất đặc biệt, lại là lần đầu ngủ chung giường với nhau. Mình không thể kiềm chế được, mình hôn Nhi rồi khám phá cơ thể Nhi, tay mình đã chạm vào vùng nhạy cảm nhất của Nhi, bên dưới chùm lông một vùng da thịt ướt át, mình chạm nhẹ bên ngoài. Hai đứa như gây dại khi chạm tay vào phần da thịt của nhau. Gần tới bước cuối cùng thì Nhi lại một lần nữa kiên quyết từ chối. Lúc ấy thằng em mình như muốn nổ tung ra, thuyết phục Nhi như thế nào cũng không được nàng đồng ý. Mình rất tôn trọng con gái, dù rất khó chịu ở thằng em bên dưới nhưng cũng đành chịu đựng. Đêm hôm ấy hai đứa ôm nhau ngủ, một cảm giác thật bình yên và hạnh phúc. Tới tận bây giờ mỗi khi mình nhớ về hôm ấy thì cảm xúc cũ lại quay trở về.

Hôm sau mình dậy rất sớm ra giường ngủ tiếp nhưng cũng không ngủ được, sáng mọi người chuẩn bị đồ đạc rồi về dưới Hà Nội. Lại 4 cái xe máy chở ra thị trấn bắt xe khách. Do đêm gần như không ngủ, lên xe lại đông không có chỗ ngồi làm mình với Nhi mệt bơ phờ. Được nửa đường thì có chỗ, Nhi dựa vai mình ngủ luôn. Mình ngồi nhắm mắt im lặng chứ không ngủ.

Về tới Hà Nội mình xuống xe trước bắt xe buýt về chỗ trọ thằng Tú ở nhờ chứ không vào bến tránh gặp bố Nhi ra đón. Vào phòng thằng Tú mình ăn tạm bát mỳ rồi lăn ra ngủ tới tận tối mịt bọn thằng Tú, Bảo gọi mình dậy ăn cơm mới dậy được.

——————–
 
CHAP 11: CHUYỂN NHÀ

Những ngày sau đấy thì cũng không có gì đặc biệt ngoài việc bố Nhi biết mình với Nhi yêu nhau. Chú kiên quyết phản đối mặc dù rất quý anh T và mình. Chú bảo với mình và anh T là nhà chú sắp sửa đập phòng trọ để xây nhà cho chị Hằng ở, vì thế mình với anh T hết tháng phải chuyển đi. Sau mình biết chú nói khéo để mình và anh T chuyển đi chứ không phải đập nhà trọ đi. Mình và anh đi tìm nhà trọ mới.

Chỉ một ngày là mình và anh T đã tìm được phòng. Phòng cách nhà Nhi hơn 3km lùi về phía ngoại thành. Phòng rộng sạch sẽ, có nhà Wc bên trong. Vì ở khu hơi xa trung tâm nên giá cũng rẻ. Dãy trọ tuy nhiều phòng nhưng lại toàn người đi làm và gia đình ở, mặt khác phòng khép kín vì thế sự giao lưu là rất ít. Mình với anh T dọn đồ một loáng là xong vì cũng không có gì nhiều.

Mình vào chào gia đình Nhi trước khi rời phòng trọ nhà Nhi. Mình nhìn ánh mắt Nhi khi ấy thì cũng cảm nhận được nỗi buồn trong lòng của nàng. Hai đứa nhìn nhau không nói lời nào. Lúc đó mình cảm thấy rằng gần ngay trước mặt mà như xa tận chân trời. Thực sự đây là điều không ai muốn, nhưng không thể làm gì khác được. Hai đứa hàng ngày không thể cùng nhau đi tập thể dục, cũng không còn được nói chuyện được nhìn thấy nhau suốt ngày nữa. Nhi sau đó cũng nhắn tin an ủi mình. Mình bảo không sao nhưng trong lòng thì đang rất buồn.

Nguyên nhân Bố Nhi phản đối mình và Nhi yêu nhau không phải chuyện giàu nghèo mà có hai yếu tố khác là :

+ Thứ nhất là mình ở xa, nhà Nhi có ba chị em gái không có con trai, bố Nhi muốn con gái lấy chồng ở gần. Vì chị Hằng(chị thứ hai của Nhi) lấy chồng xa rồi phải ở trên Hà Nội chứ không thể ở nhà chồng. Nhìn cảnh ấy chú không thích tý nào.

+ Thứ hai là mình thuê nhà chú, chú không muốn con gái mang tiếng phải lấy chồng là người thuê nhà. Họ hàng bạn bè sẽ đánh giá gia đình chú không hay.

Mình cũng không trách gì chú, mình hiểu người làm cha mẹ nào mà chẳng yêu thương con, suy nghĩ cho con. Nhi cá tính mạnh mẽ, nàng kiên quyết phản đối bố, có lần hai bố con tranh cãi :

Bố nàng : tao không thích mày yêu thằng đầu xanh đầu đỏ (tóc mình lúc ấy nhuộm đỏ, sau gần ra trường mình nhuộm đen lại).

Nhi : con gái bố còn nhuộm tím đây thì sao. bố không thích thì con bảo anh ấy nhuộm đen.

Bố nàng : Đen cũng không được, ở xa thế tao không thích. Mày không nhìn gương cái Hằng chị mày à.

Nhi : Nhà anh G làm sao xa như nhà chồng chị Hằng, nhà anh ấy đi xe máy về quê bình thường.

Bố nàng : Không nói nhiều, thiếu gì người mày không yêu. Để tao bảo con Hằng, con Chi (chị Chi là cả của Nhi, chị Hằng thứ hai) giới thiệu cho mày.

Nhi : Con không thích. Kệ bố.

Bố nàng : Cãi bố à, từ mai cắt tiền của mày, xem mày cãi được bao lâu.

…..

Tuy bề ngoài Nhi rất cá tính mạnh mẽ nhưng mình biết bên trong con người ấy là một tâm hồn dễ vỡ, mẹ nàng mất sớm, không có chỗ dựa về tinh thần, Nhi luôn cần có người quan tầm và người ở bên làm chỗ dựa vững chắc cho tâm hồn ấy.

Mình suy nghĩ rất nhiều, mình yêu Nhi thật lòng, không muốn xa Nhi chút nào. Mình quyết định sẽ vượt qua rào cản gia đình để yêu Nhi, chỉ cần Nhi mạnh mẽ thôi. Hàng ngày mình nhắn tin động viên Nhi rất nhiều. Từ ngày bị ngăn cấm tình yêu Nhi chán không muốn học, Nhi bỏ học suốt. Dù mình có khuyên nhủ như thế nào cũng không được. Nhi yếu đuối hơn mình nghĩ, nhiều khi biểu hiện sự chán nản. Cuối cùng nàng cũng bỏ học ở nhà. Những thanh niên cùng lớp có ý định với Nhi cũng dần bỏ cuộc khi Nhi chính thức nghỉ học ở nhà.

Bố nàng rất tức giận khi Nhi bỏ học, nhưng thương con, Chú tìm cho Nhi một trường khác. Đấy là một trường trung cấp nghề, do Nhi có mẹ mất sớm nên được ưu tiên vào học, Nhi học ngành nấu ăn. Hàng ngày mình đi xe buýt qua chỗ nhà Nhi thì Nhi lên, rồi hai đứa cùng nhau đi học, tới trường Nhi thì nàng xuống mình lại bắt xe đi về trường mình. Do đi lòng vòng thời gian này mình thường xuyên đi muộn, rất nhiều môn bị điểm kém. Biết vậy nhưng cũng không dám nói cho Nhi biết, mình muốn có thời gian bên nàng càng nhiều càng tốt.

Mình hiểu tâm trạng lúc này của Nhi, nàng đang yếu đuối cần có mình bên cạnh chia sẻ quan tâm. Tính mình tuy hơi vô tâm nhưng không hề vô cảm, mình chỉ là thể hiện sự quan tâm kín đáo không nói ra mà thôi. Nhi thì ngược lại, yêu hay ghét nàng sẽ thể hiện luôn ra bên ngoài.

Nhiều hôm Nhi chỉ đi học sáng, Nàng nói dối gia đình là học cả ngày để xuống phòng mình nấu cơm trưa ăn và ở lại chơi tới chiều tối mới về nhà (tất nhiên mình nấu – Nhi mới học nấu ăn chưa biết làm, trước đấy nàng không hề biết nấu ăn).

Cả hai ở bên nhau rất nhiều, điều gì đến cũng phải đến, mình và nàng đi quá giới hạn. Nhi bảo mình :

– Em đã trao cho anh tất cả, anh đừng bỏ em nhé.

– Anh không bao giờ bỏ em, nếu có một ngày em bỏ anh thì anh vẫn sẽ để em đi tìm hạnh phúc mới . – Mình khẳng định.

Sau khi quá giới hạn mình mua thuốc khẩn cấp cho Nhi, thuyết phục mãi nàng mới chịu uống.

Thời gian này mình và Nhi như đôi vợ chồng trẻ vậy. Mình nấu cơm, Nhi rửa bát, hai đứa không bao giờ hết chuyện để nói với nhau. Mình chỉ lạnh lùng với những người không thân thiết, còn với những bạn bè thân thiết thì mình luôn là người nói nhiều vui tính. Đối với Nhi mình còn nói chuyện nhiều hơn nữa. Hai đứa tâm sự chuyện trên trời dưới biển, rồi tương lai, quá khứ… Những kỷ niệm này khắc sâu vào tâm trí mình có lẽ cả đời không thể quên được.

Nói về cặp Dũng và Hiền nhé, từ sau khi Hiền về quê mình, Hiền thay đổi dần, tách dần ra khỏi Dũng. Đấy là điều mình đã đoán được trước, Hiền tính tiểu thư kênh kiệu, yêu Dũng có lẽ vì say nắng vẻ ngoài bảnh bao, độ chịu chơi và chiều bạn gái thôi. Sau khi biết hoàn cảnh nhà Dũng thì không chấp nhận được nhưng biết ý tách dần Dũng ra chứ không chia tay luôn.

Có lần Nhi kể với mình về cuộc nói chuyện với Hiền

Hiền : Mày yêu anh G thật lòng à, mày đừng có hâm thế, nhà anh G quê xa, ở quê chẳng có gì sau mày lấy về lấy gì mà sống.

Nhi : Tao yêu anh G bởi con người anh ấy chứ không vì gia đình anh ấy. Giờ anh đang đi học, sau đi làm sẽ kiếm được tiền.

Hiền : Kiếm được bao nhiêu tiền mới đủ mua nhà Hà Nội hả mày. Thời đại nào rồi còn một túp lều tranh hai trái tim vàng, mày tỉnh ra đi. Tao chia tay Dũng rồi. Mày cũng vậy đi.

Nhi : Tao yêu anh G, tao sẽ không chia tay anh ấy.

….

Vậy đấy ai cũng phản đối chuyện tình yêu của mình với Nhi. Còn thằng Dũng thì cũng được mình cảnh báo trước rồi nên khi chia tay Hiền nó cũng không buồn quá, nó nhận thấy rằng nên yêu con gái có hoàn cảnh gia đình giống mình. Chứ đừng yêu gái nhà giầu làm gì.

Học ở trường một thời gian thì Nhi cũng biết nấu ăn, được nửa quá trình học thì đi thực tập. Do không biết trước nấu ăn món Á lại vất vả đến vậy nên khi đi thực tập Nhi hơi bị ngợp trước công việc nấu ăn ở nhà hàng. Nghề nấu ăn nhất là món Á chỉ hợp với người có sức khỏe tốt, chịu khó chịu khổ được. Nhi tuy có sức khỏe nhưng là tiểu thư từ bé không quen với việc lao động nặng nhọc. Mình cũng không biết làm sao để giúp nàng. Mình không hiểu gì về quy trình nấu ăn, cũng không biết gì về nhà hàng khách sạn. Mình chỉ biết động viên Nhi cố gắng thôi, nếu Nhi mà nghỉ nữa không hiểu hậu quả sẽ ra sao.

Thời gian trôi đi thật nhanh, mình học gần hết năm thứ hai. Hàng ngày mình vẫn đi cùng nàng đi học, về trước thì qua trường nàng đi cùng về. Một hôm thì xảy ra chuyện. Hai đứa đang ngồi ghế cuối cùng của xe buýt trên đường học về, tới một điểm dừng của xe buýt Nhi đột nhiên thốt lên ” bố em” rồi nhanh như cắt nàng đứng dậy chạy ra ngồi ghế trước mình mấy hàng. Bố nàng bước lên từ cửa trước, mình lấy luôn cuốn sách ra đặt lên mặt trả vờ ngủ. Nghe tiếng hai bố con nói chuyện với nhau. Chắc bố nàng chưa nhìn thấy mình. Suýt chút nữa thì bị bắt quả tang, Nhi đành hủy buổi đi xuống nấu cơm ăn với mình để về nhà.

Sau thấy nàng nhắn tin cho mình là hôm ấy xe máy của Bố nàng bị hỏng phải sửa mới đi xe buýt đi làm (chú đi làm khá muộn, sau giờ Nhi đi học).

Thời gian sau thì Nhi cũng không chịu được áp lực của việc học nấu ăn, Nhi quyết định nghỉ học, lúc ấy đã được 2/3 thời gian học rồi (đi thực tập toàn phải làm ở nhà hàng về rất muộn, môi trường ở đấy cũng khó chịu) , Nhi cũng biết nấu kha khá các món ăn.

———————
 
CHAP 12: CHIA TAY VÀ BẠN MỚI

Nghỉ học lần thứ hai của Nhi khiến cho bố nàng và các chị rất tức giận, gây áp lực cực lớn cho nàng. Rồi gia đình còn bảo nàng đi lấy chồng cho xong. Mình với nàng thì lại lạm dụng nhiều thuốc tránh thai khẩn cấp, Nhi bị rối loạn hàng tháng khiến cho nàng càng căng thẳng, hơi tý là gây sự cãi nhau với mình. Nàng trách mình sao không để có con đi rồi ép bố nàng cho cưới, sao lại cứ phải uống thuốc tránh thai làm gì…. Thật sự lúc ấy mình đang là sinh viên, gia đình vẫn phải nuôi, nàng thì học hành dang dở, lấy nhau lúc đấy là không thể. Dù mình khẳng định ra trường, có việc làm nhất định cưới nàng nhưng nàng không nghe. Cả hai lúc ấy thường xuyên xảy ra những xung đột.

Thời điểm ấy mình mới 20 tuổi, gần hết năm hai Cao đẳng, vẫn rất trẻ trâu, ham vui suy nghĩ nông cạn, bị nàng nói những câu như ” hối hận yêu anh”, ” biết thế này không quen anh”… Khiến mình bị tổn thương lòng tự trọng thì mình quyết định buông tay.

Hôm mình đồng ý chia tay với Nhi mình đã ném điện thoại vào tường vỡ nát khi Nhi nói những lời cay đắng ấy với mình. Nhi chia tay mình thì nàng cũng bẻ sim điện thoại, thay số khác để không cho mình liên lạc.

Thời gian ấy mình chán nản, chẳng chịu học hành gì, có môn phải thi lại mới qua. Mình bắt đầu hút thuốc lá trở lại. Trước đây mình vào lớp 10 đã biết hút thuốc, bạn mình ở làng gần 20 thằng con trai chỉ 2,3 thằng không hút. Tới bây giờ môi mình vẫn bị thâm vì hút thuốc. Rồi từ khi yêu Nhi mình bỏ được thuốc vì Nhi bảo ” em ghét ai hút thuốc lá”.

Trên lớp mình không học mà toàn ngồi chém gió và nghiên cứu lô đề, mình lúc ấy chơi khá nhiều. Thằng Đức “bà già”với Hải “nát” cũng chơi nhưng không bằng mình. Không hiểu sao đúng là “đen tình đỏ bạc ” mình trúng lô khá nhiều. Thời ấy một tháng tiền ăn ở của mình khoảng 700,800k vậy mà mình đánh lô trúng lãi được hơn 5 triệu, mình mua điện thoại mới của Nokia có thể quay phim, chụp ảnh vào mạng và nghe nhạc. Hồi ấy tốc độ của mạng di động rất chậm, có khi mấy phút mới load xong một bài báo để đọc.

Một thời gian mình cũng cố gắng liên lạc với Nhi nhưng không được, nàng rút điện thoại bàn ở nhà khi biết mình gọi tới. Di động của Nhi thì mình không biết số. Bạn bè gia đình nàng thì phản đối mình không ai giúp đỡ mình (trừ Oanh ra nhé, Oanh vẫn ủng hộ mình nhưng vì nghe Nhi không dám liên lạc mình). Nghe nói chị Chi (chị cả của Nhi) giới thiệu cho Nhi một cậu nào ấy gần nhà chồng chị, cách nhà Nhi chỉ 3km. Chán nản buồn rầu mãi thì mình cũng chẳng biết làm gì. Đành ra quán Internet ngồi giết thời gian.

Mình lên mạng làm quen chát chít với con gái cho đỡ buồn. Từ ngày biết yêu mình không còn ngại khi tiếp xúc với con gái lạ nữa. Mình ấn tượng nhất hai cô gái, một cô ở Sài Gòn, một ở Hà Nội. Cô bé Sài Gòn đang học cấp 3, mình rất thích nghe giọng nói của con gái miền Nam, nghe giọng cô bé rất dễ thương. Hai đứa nói chuyện rất hợp, nhưng do khoảng cách địa lý quá xa cũng không thể có gì hơn được. Cô bé ở Hà Nội tên Vy bằng tuổi với Nhi, đang học một trường cao đẳng. Nhà Vy ở quận Hai Bà Trưng gần với Ngã tư Phố Huế- Đại Cồ Việt.

Mình nghỉ hè về quê 1 tháng, cũng không tìm cách liên lạc Nhi nữa. Khi rảnh rỗi thì nói chuyện với Vy, Vy tuy ít hơn mình 1 tuổi nhưng tính ngây thơ, trong sáng, mình thường gọi em là “búp bê trong tủ kính” . Rất nhiều điều bình thường trong xã hội Vy không hề biết. Nhà Vy có hai chị em gái, Vy là em, chị gái nhiều hơn khá nhiều tuổi đã đi làm sắp lấy chồng.

Mùa hè trôi qua không có gì đặc biệt, mình vẫn liên lạc với Vy. Khi lên Hà Nội học mình với Vy gặp nhau. Lúc này mình đi xe wave alpha, xe này anh T mới mua, xe dream tàu bán thanh lý rồi. Hai đứa đi uống cà phê, đi ăn vặt. Khi quen Vy mình được Vy dẫn đi rất nhiều quán ăn uống dành cho học sinh cấp 2,3. Có vẻ em nó hợp với tính cách của em. Trước đây yêu Nhi bọn mình hay đi công viên và vào ăn uống ở những quán người lớn.

Tả qua về ngoại hình của Vy, em thấp chỉ cao khoảng 1m52, người có da có thịt (tức là không béo không gầy, hơi đậm người một chút thôi), khuôn mặt bình thường, da rất trắng còn vòng 1 thì khá khủng ( vô tình nhìn thấy thôi đừng suy nghĩ lung tung nhé).

Một thời gian quen Vy, mình cũng vào nhà em chơi, mình là người bạn nam duy nhất mà Vy dẫn về nhà (tính từ lúc Vy tốt nghiệp cấp 3). Bố mẹ em khá thân thiện và quý người, chứ không như đa số những nhà giàu ở trung tâm Thành phố Hà Nội khác khi gặp trai quê như mình. Hai bác hỏi cặn kẽ về mình, mình thật thà trả lời. Bố Vy làm nhà nước, mẹ Vy thì đã nghỉ ở nhà bán hàng.

Một lần buổi tối Vy gọi mình :

– Vy : Anh G à, anh mai có bận gì không?

– Mình : Mai thứ 7 anh được nghỉ, cũng rảnh, có gì không em?

– Vy : Mai anh đi chơi với em nhé.

– Mình : Được thôi em. Mai mấy giờ.

– Vy : Tầm 9h anh đón em ở nhà em được không?

– Mình : Được mà em. Thế nhé mai gặp. Chào em.

– Vy : Vâng, em chào anh ạ.

Hôm sau mình lấy xe máy của anh T để đi chơi với Vy (sáng mình phải đèo anh T qua công ty để lấy xe, chiều phải qua đón ông về). Tới nhà Vy mình vào thẳng trong luôn vì đã từng vào rồi nên không ngại. Thấy bố mẹ Vy đang ngồi uống nước mình chào :

– Cháu Chào hai bác. Hai bác hôm nay ở nhà ạ.

– Ừ cháu vào nhà chơi, cái Vy ở trên tầng. – hai bác nói.

Mình vào ngồi trên bộ ghế sôpha của nhà Vy, nói chuyện với bố mẹ Vy. Do đã từng gặp hai bác, và hai bác đã biết cặn kẽ thông tin của mình nên nói chuyện rất thoải mái. Một lúc thì Vy gọi với xuống bảo mình lên phòng em. Mình đang không biết phải làm thế nào thì hai bác bảo :

– Cháu cứ lên phòng em nó chơi. Không phải ngại gì đâu. Bạn của Vy mà đã dẫn về nhà thì hai bác rất yên tâm. Vy nó khó tính trong việc chọn bạn lắm.

– Vâng, vậy thì cháu xin phép ạ – Mình trả lời rồi lên cầu thang.

Vào phòng Vy thì thấy Vy đang chọn quần áo thì phải. Phòng Vy rất sạch sẽ thơm tho. Bên trong đủ toàn những đồ vật và hình ảnh pucca (Vy rất thích pucca). Thấy mình Vy bảo :

– Anh lên đây ngồi chơi đợi em, ở dưới ấy với bố mẹ em làm gì.

– Anh ngại, con trai vào phòng con gái. Mà anh em mình quen nhau chưa lâu. – Mình trả lời.

– Em tin tưởng anh mà, anh ngồi đợi em chút nhé. Em thay quần áo. – Vy nói rồi vào trong Wc.

Mình ngồi đợi Vy thay đồ xong ra thì thấy em mặc một chiếc áo không cổ, cổ áo lại khá rộng, quần ngố ngang bắp chân. Vy bảo mặc vậy cho thoải mái, lúc xuống dưới nhà Vy đi trước, mình chào hai bác rồi ra sau. Lúc Vy lấy giầy búp bê ra đi khi cúi xuống xỏ giầy vô tình mình lại đang đi ra, thế là nhìn trọn vòng 1 của em. Mình ngại quá quay mặt đi luôn.

Mình đi theo sự chỉ dẫn của Vy. Trên xe Vy đặt nhẹ tay giữ eo mình, em nói khá nhiều (bình thường Vy ít nói hơn mình, gặp người lạ còn không mở miệng luôn). Tới khu Giảng Võ thì ghé vào một quán cà phê rất teen. Mình và Vy vào, để Vy chọn đồ ăn thức uống luôn vì mình không quen. Vy gọi Pizza với sinh tố và trà lipton cho mình (mình đi với con gái không bao giờ uống cà phê). Sau đấy thì gọi vài món ăn vặt ra. Hai đứa vừa ăn uống vừa nói chuyện.

Ăn uống xong thì Vy lại rủ mình đi ăn tào phớ. Vì lúc ấy cũng hơn 12h trưa rồi mà vừa ăn vặt xong không thể ăn cơm phở gì nữa. Giữa trưa mình chở Vy đi may mà hôm ấy trời cũng mát, Vy thì vẫn mặc áo chống nắng. Sau khi ăn tào phớ xong thì Vy lại bảo mình chở ra Bờ Hồ Hoàn Kiếm ngồi hóng mát. Sau khi gửi xe hai đứa ngồi ở ghế đá Vy hỏi mình :

– Anh có biết vì sao hôm nay em lại bắt anh đi nhiều vậy không?

– Anh không biết, em có chuyện gì à? – Mình hỏi.

– Vì hôm nay là sinh nhật em mà. – Vy trả lời.

– Anh xin lỗi, anh không biết mà chuẩn bị, Chúc em sinh nhật vui vẻ. – mình nói.

– Chỉ cần anh đi chơi với em là đủ rồi, em ít bạn khác giới lắm. Mà em lại tin tưởng anh – Vy nói.

– Ừ em, anh coi em như em gái mà – Mình lảng tránh.

– Vâng ạ – Vy nói có vẻ buồn.

Ngồi nói chuyện một lúc nữa thì mình chở Vy về để tối em còn làm Sinh nhật với gia đình. Sau khi đưa Vy về nhà, mình phóng xe đi tìm hàng bán đồ lưu niệm. Mình mua một gấu bông hình pucca và một tấm thiệp sau đó gọi Vy ra đầu ngõ. Khi Vy ra đầu ngõ gặp mình, mình đưa quà cho em và bảo :

– Anh tặng em. Chúc mừng sinh nhật em.

– Cám ơn anh, em vui quá, được anh chúc 2 lần còn được tặng quà nữa – Vy vui vẻ nói.

– Thôi anh về đây, em vào đi – Mình nói rồi ra về.

Mình đã từng yêu nên mình có thể cảm nhận Vy khá thích mình, đối với nhiều người mình chỉ là thằng sinh viên năm 3 ở tỉnh lẻ ra Hà Nội chẳng biết gì. Nhưng trong mắt Vy mình lại là từng trải, hiểu biết rộng, ngoan ngoãn biết giao tiếp với mọi người. Mình vẫn rất yêu Nhi và không thể quên Nhi vì thế mình lảng tránh tình cảm của Vy, mình không muốn để tới khi Vy giành nhiều tình cảm quá với mình lúc ấy em sẽ đau khổ. Mình viết lời chúc trong thiệp là “chúc em gái sinh nhật vui vẻ” để nhắc nhở Vy bọn mình chỉ là anh em thôi, và giữ khoảng cách nhất định với em.

———————
 
CHAP 13: SAY RƯỢU

Đi học năm 3(năm cuối) được một thời gian, cũng khoảng gần 3 tháng xa Nhi. Một hôm đang ngồi ở phòng một mình thì điện thoại có số lạ gọi tới. Mình alô thì bên kia nói với giọng lè nhè :

– “Anh quên em rồi sao, anh bảo anh không bao giờ bỏ em mà, anh không đi tìm em sao, thời gian qua anh biết em sống khổ sở thế nào không, em rất nhớ anh, em cố gắng chịu đựng để không gọi anh, không liên lạc với anh, em cố quên anh đi, em thử đi chơi với người con trai khác mà sao không có cảm giác như ở bên anh, em khóc rất nhiều khi nghĩ tới anh, anh là đồ vô tâm, anh cút đi. Anh làm em đau khổ, Em không muốn gặp lại anh lần nào nữa. Chúc anh hạnh phúc.”

Mọi người có thấy mâu thuẫn không, đã nhớ lại còn không muốn gặp, lạ quá nhỉ. Vâng chính là Nhi gọi cho mình đấy. Mình vui lắm, dù là Nhi đang trách mình thì mình vẫn thấy hạnh phúc. Sau đó thì có điện thoại của Oanh gọi tới cho mình. ( ai không nhớ Oanh đọc lại chap 3).

Oanh : Anh G à, em Oanh đây, nói chuyện với em một chút được không?

Mình : Anh đang nghe đây, em có gì cứ nói đi.

Oanh : Hôm nay chị Nhi buồn quá rủ em uống rượu ở nhà chị ấy, chị say lắm rồi anh ạ. Chị còn yêu anh nhiều lắm, anh chị quay lại với nhau đi.

Mình : Anh cũng muốn vậy, nhưng không biết Nhi như thế nào?

Oanh : Chị ấy muốn nói chuyện với anh, muốn gặp anh lắm nhưng không dám thôi.

Mình : Vậy à, anh cũng nhớ Nhi, nhiều lần muốn liên lạc với Nhi nhưng không được, thời gian qua Nhi sống tốt không em?

Oanh : Chị ấy ngoài mặt vẫn vui vẻ cười nói, nhưng nhiều hôm em sang ngủ cùng, chị ấy hay khóc đêm lắm. Mà em nói để anh yên tâm, chị ấy không có tình cảm với cái anh mà chị Chi giới thiệu đâu. (Chị lớn nhất nhà Nhi).

Mình : Sao em biết rõ vậy?

Oanh : Lần nào anh ấy đi chơi với chị Nhi chẳng có em đi cùng, chị Nhi vì sức ép gia đình thì đi gặp vậy thôi, chị rủ em đi cùng ăn uống cho ông kia tốn tiền ấy mà. Chị bảo em đi chơi với ông ấy chẳng thích tý nào, đi vì không muốn chị phải Chi mất mặt thôi.

Mình : Ừ, tình cảm sao gượng ép được, giờ Nhi sao rồi em.

Oanh : Chị ấy say lắm, nôn oẹ, nói lung tung rồi mệt quá đang nằm trong phòng. Em ra ngoài gọi cho anh, trước đây em cũng muốn liên lạc với anh nhưng chị Nhi cấm em làm thế.

Mình : anh cảm ơn em nhé, em chăm sóc Nhi giúp anh.

Oanh : Anh yên tâm, có em rồi, thôi chào anh nhé, em phải vào xem chị ấy thế nào.

Mình : Ok, chào em.

Hôm ấy Nhi say rượu còn nói rất nhiều điều lung tung, sau này Oanh kể cho mình nghe, mỗi lần nhắc lại là Nhi lại xấu hổ cấm không cho ai nhắc tới. Đấy ai bảo rượu không tốt chứ, nhờ rượu thì con người mới dám nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình. Vậy mà nhiều chị em cứ cấm đàn ông uống rượu. Bất công quá phải không mọi người.

Sau hôm ấy dần dần mình với Nhi quay lại với nhau. Nhiều ngày không gặp cả hai lao vào nhau như bù đắp sự nhớ thương bởi thời gian xa cách. Tầm tháng 9 năm ấy Nhi nộp hồ sơ vào trường trung cấp Sư phạm và trúng tuyển. Nhi học ngành sư phạm mầm non (mình hay trêu là cô nuôi dạy hổ). Đi học lớp có mấy chục người toàn con gái (chắc chắn rồi, ai con trai học ngành này) vì thế mình rất yên tâm, không lo có thêm tình địch.

Từ ngày mình quay lại với Nhi, mình không gặp Vy nữa, chỉ thi thoảng Vy nhắn tin thì mình trả lời. Thanh niên mà chị Chi giới thiệu sau một thời gian bỏ công sức, tiền bạc tán tỉnh Nhi mà không thấy tiến triển gì thì cũng bỏ cuộc.

Nhi tra hỏi mình rất kỹ về quãng thời gian xa nhau. Mình nói thật cho Nhi biết tất cả, cả về Vy, đúng là thật thà thì thiệt thòi, mình bị Nhi cấu véo bầm tím khắp người, bắt mình từ giờ không được liên lạc với Vy ( Nhi gen kinh không mọi người). Mình bảo sẽ không gặp Vy nữa, còn nếu Vy nhắn tin tới thì mình sẽ trả lời hạn chế.

Thật sự mình rất thương Vy, coi như em gái, Vy sống tình cảm, ít nói chuyện với người khác, có mình là người đầu tiên để Vy chia sẻ vậy mà giờ cũng không còn. Nhưng biết làm sao được, mình rất yêu Nhi, không muốn nàng phải khổ tâm suy nghĩ điều gì nữa.

Thời gian này mình có thằng bạn ở làng tới chơi vài ngày, nó tên Hưng, trước học trung cấp Sửa chữa ô tô, được 1 năm thì xảy ra đánh nhau với lô đề nợ lần nên nó bỏ học (mình sẽ kể vào cuối chap vì mình cũng chứng kiến). Bố mẹ nó thì đang làm ăn ở xa. Biết chuyện nó bỏ học rất tức giận cắt hết trợ cấp. Vì thế nó đi ăn ké mỗi nhà bạn bè một thời gian.

Một hôm Nhi rủ mình xuống nhà bạn chơi, thế là cho thằng Hưng đi cùng luôn. Ba đứa bắt xe buýt đi, bạn Nhi mở một cửa hàng chuyên bán đồ một giá cho học sinh, sinh viên. Ba đứa tới cửa hàng chơi, bạn Nhi tên Yến, thân hình đẹp nhưng mặt lại xấu, được cái biết ăn mặc trang điểm nhìn cũng đỡ, mà Yến thì lại rất khéo ăn khéo nói. Thằng Hưng gặp Yến thì say nắng luôn, nó nhờ Nhi với mình giúp đỡ nó tán Yến.

Mình cũng giúp nó thôi, nhưng khổ cái thằng này giờ tiền không có, xe cũng không thì làm sao mà tán gái được. Mình thì không rõ là Yến có tình cảm gì với Hưng không, hay vì nể Nhi hoặc do chính tính cách khéo léo của cô nàng mà Yến vẫn đối xử bình thường với thằng Hưng khi biết nó có ý định với mình. Thằng Hưng cứ thấy mình với Nhi rảnh là rủ tới cửa hàng của Yến chơi. Một thời gian sau nó quen dần thì tự đi chứ không cần mình đi cùng.

Có lần mình với Nhi cãi nhau, nói thật không nhớ chính xác cãi nhau vì vấn đề gì nữa. Cuối tuần mình về quê và cũng không liên lạc gì với Nhi. Hôm ấy đang ở quê thằng Hưng gọi điện bảo mình qua nhà nó. Nhà nó thì bố mẹ đi làm ăn xa, mình nó ở nhà.

Vào nhà nó mình rất bất ngờ khi có Nhi với Yến ở đấy, Yến thì chào mình, Nhi thì không, coi như không quen biết vậy, mình bắt đầu bực. Sau đấy Hưng nó rủ mọi người ra hồ chơi, giữa làng mình có một cái hồ rất rộng, ở giữa hồ lại có một bãi đất rộng trồng nhiều cây, bọn mình thường ra đấy ngồi chơi.

Đi ra hồ thì Nhi vẫn không thèm nói gì với mình. Khi Yến và Hưng bảo mình và Nhi nói chuyện đi, thì Nhi vênh mặt lên nói ” chẳng quen biết nhau thì nói chuyện gì”, ” ai đi nói chuyện với người dưng” và đại loại những câu nói rất khó chịu ấy. Mình và Nhi nổ ra cãi nhau, tính mình hồi ấy rất trẻ trâu, cảm thấy như bị Nhi xúc phạm, lại trước mặt bạn bè của cả hai làm mình không kiềm chế được. Nhi thì ra sức nói những câu khó nghe như đổ thêm dầu vào lửa.

Mình không nhịn được nữa dơ tay định tát Nhi thì thằng Hưng can ra. Nhi tiếp tục trêu tức mình, lúc ấy khá to tiếng với nhau, Hưng thì lôi mình ra, Yến thì khuyên Nhi im miệng. Đột nhiên thằng Trung với thằng Phong ở đâu phi xe máy tới ( Hai thằng bạn mình, ai quên đọc lại chap 8), thằng Trung tay cầm viên gạch chửi lớn :

– ĐM thằng nào đánh bạn tao

– Sao đấy anh G – thằng Phong (từ ngày chị gái nó lấy em họ mình thì nó gọi mình bằng anh).

Sau khi được thằng Hưng giải thích thì thằng Trung ngại quá ném viên gạch đi, rồi nó cùng thằng Phong lôi mình ra xa. Thằng Trung nói :

– Tao tưởng mày đánh nhau với thằng nào thì tao đập chết mẹ nó luôn, chứ con gái mày chấp gì. Thôi bỏ qua đi.

– Đúng đấy anh, lát anh em mình đi uống bia giải sầu – Phong lên tiếng.

Sau đấy thì Yến với thằng Hưng kéo Nhi về, còn mình với bọn bạn đi uống bia.

*** Kể về chuyện thằng Hưng nhé, thân hình nó cũng chẳng hơn mình là mấy nhưng lại là thằng có máu liều chỉ sau thằng Trung. Ra đường hay đi đâu cũng mang dao lá lúa dắt ở cạp quần. Bản tính nó rất trái ngược với thằng Trung dù hai thằng đều có máu liều. Thằng Trung vui tính, nói nhiều nhiệt tình vì bạn bè, dễ giận mau quên. Hưng thì ngược lại lầm lì ít nói ( chỉ với bạn bè như mình mới nói nhiều), tính nó có thù tất báo, không nhiệt tình lắm.

Hồi học trung cấp ở Nhổn (Từ Liêm – Hà Nội) nó ở cùng thằng Sơn, thằng Sơn lại là bạn thân mình, nhà Sơn với nhà mình là hàng xóm, lại có họ, mình bằng tuổi nó nhưng phải gọi nó bằng chú Sơn. Mình với Sơn thân nhau từ bé, nhưng nó học Đại học Công nghiệp ở Nhổn xa lên ít gặp, mình cũng chưa bao giờ đề cập tới. Thằng Hưng với một thằng cùng lớp nó, nhà ở gần trường, hai thằng đứng ra thu tiền quỹ lớp rồi kinh phí đá bóng nọ kia sau đấy mang đi đánh lô, tất nhiên là trượt, vậy là nợ lần, nó lại vay thằng Sơn, thằng Sơn lại vay tiền mình.

Hồi ấy mình có anh T hỗ trợ nên cũng dư được ít, mình vay thêm ít nữa rồi mang lên cho Sơn. Hôm ấy mình đi lên tận Nhổn chỗ trọ thằng Hưng và Sơn, mình đi cùng thằng Giầu (ai quên đọc lại cuối chap 6). Thằng này chơi thân nhất với thằng Hưng. Hai thằng lên Nhổn thì thằng Sơn không có nhà, chỉ có thằng Hưng. Thằng Hưng hồi ấy có cái máy nghe nhạc tàu, nó mượn được cái loa vi tính rồi cắm vào mở khá to.

Ba thằng đang nghe và nói chuyện về nợ nần của thằng Hưng thì một thằng phòng bên bảo mở nhạc bé thôi, phòng bên có ba anh em họ ở với nhau, cả ba thằng đều rất cao to nhé, đã ở đây mấy năm, còn Sơn với Hưng mới chuyển trọ tới 2 tháng. Thằng Hưng không mở bé đi, nó bảo kệ.

Sau đấy 3 thằng phòng bên kéo sang, một thằng nói với thằng Hưng:

– Tao bảo mày mở nhạc bé đi, mày không nghe thấy à?

– Thôi anh về đi, bọn em mở bé đi – Mình với thằng Giầu nói, dù sao mình cũng sai lên nhịn đi.

– Ảnh hưởng gì tới mấy ông không – thằng Hưng cãi.

Thế là thằng kia tát thằng Hưng một cái. Thằng Hưng lập tức dút dao ra, mình phải can nó, vì dù sao mình sai trước, mà đây không phải đất của mình, thằng Giầu thì đẩy mấy thằng kia ra rồi tắt nhạc.

Sau thì thằng kia về phòng, thằng Hưng không chịu, nó gọi thằng bạn nó tới ( thằng học cùng và thu tiền rồi đánh lô cùng thằng Hưng ấy). Thằng kia thì nhà ngay làng bên cạnh ( Hồi ấy ở Nhổn là huyện Từ Liêm, không phải Quận như bây giờ) nó sang rất nhanh, nó gọi bọn mình ra quán nước. Ra quán nó bảo thằng Hưng vào gọi 3 thằng kia ra, còn nó gọi người xử lý.

Một lúc sau có một nhóm thanh niên kéo tới, nhìn là biết dân bản địa. 3 thằng kia vừa bị chỉ mặt thì nhóm thanh niên lao vào đập túi bụi, 3 thằng kia chạy về nhà chủ trọ, đánh xong nhóm thanh niên rút. Chủ nhà trọ thì quý 3 thằng ấy, liền gọi công an xã tới, mình với thằng Giầu ngồi ngoài, thằng Hưng bị ông công an xã tát một cái rồi lập biên bản.

Sau đấy bị gửi giấy báo lên trường, cộng với việc thu quỹ không trả, thằng Hưng và bạn nó bị đuổi học. Chủ nhà trọ cũng đuổi luôn. Thế là nó xuống ở tạm phòng mình. Khổ thân mỗi thằng Sơn vừa về không hiểu xảy ra chuyện gì đã bị đuổi. Nó ở nhờ nhà bạn ở gần trường để đi học. ***

+++Thi thoảng mình sẽ thêm những phần kể bên ngoài giống như phần trên, coi như ngoại truyện. Nó giống như kinh nghiệm sống của mình muốn truyền tải tới mọi người. Các bạn có thể đọc hoặc không đọc. +++

———————
 
CHAP 14: BẠN LỚP TRUNG CẤP CỦA NHI

Sau vụ cãi nhau thì mình với Nhi cũng giảng hoà, bình thường trở lại. Nhưng chuyện hôm ở Hồ làng mình sau vẫn được Nhi thi thoảng nhắc lại làm mình rất ngại. Một thời gian sau khi thấy tán Yến không có kết quả thì Hưng nó cũng bỏ cuộc. Nó về nhà bắt đầu kiếm tiền nhờ chơi bài bạc, lô đề, cá độ bóng đá, “lên voi xuống chó” thất thường.

Mình nghĩ cả thằng Hưng và trước là thằng Dũng không yêu được bạn của Nhi chủ yếu là do tình cảm chưa chín muồi mà đã dẫn về nhà. Ở quê mình tuy toàn nhà mái bằng nhưng trong nhà lại không có gì, bố mẹ đầu tư cho con cái đi học hết. Mà quê lại xa đường lớn, không có tương lai phát triển. Khi nhìn cảnh ấy làm sao những cô gái ở thành phố có thể yêu được.

Nhi đi học một thời gian cũng quen khá nhiều bạn mới, bạn ở lớp trung cấp của Nhi thì mỗi đứa một nơi. Hà Nội có mà các tỉnh xa cũng có. Trong nhóm của Nhi có một đứa tên Thắm, nhà Thắm ở Gia Lâm, ngoại hình cũng được nhưng tính lại hơi đơ, do đối xử cũng tốt với bạn bè nên mọi người mới chơi. Thắm thi thoảng nói những câu rất ngờ nghệch, thường là thiếu sự suy nghĩ trước khi nói.

Một thời gian thằng Hưng ở quê thì nó cũng kiếm được kha khá tiền từ cờ bạc, nó bắt đầu có xe máy và tiền để ăn chơi. Nó lên chơi với mình, rồi lại gặp Thắm bạn của Nhi. Lần này nó cũng bị say nắng Thắm, mình nghĩ hai đứa tính hơi lập dị có lẽ sẽ hợp với nhau. Nó ra sức tán Thắm, mình và Nhi cũng vô tư giúp như mọi lần.

Thời điểm ấy thằng Hưng có tiền, nó mua tặng Thắm nhiều quần áo giày dép, mỹ phẩm (bạn thì chẳng được gì nhé, đúng là thằng dại gái – Có vô tình vào đọc được cũng đừng trách tao, sự thật mà). Mình thì không thích Thắm lắm vì cô bé đấy nhiều khi ngờ nghệch quá thành ra vô duyên.

Thằng Hưng suốt ngày rủ mình tới trường Nhi chơi để nó gặp Thắm, có hôm mình bận nó đi một mình, nó khá chịu chơi trong việc tán gái. Bỏ tiền mời Thắm với Nhi và cả đám bạn ăn uống thường xuyên.

Sau một thời gian thì hai đứa nó cũng được gọi là yêu nhau, gọi là yêu nhau bởi vì thằng Hưng lại khá nhát chuyện trai gái (đánh nhau thì liều mạng thế không hiểu). Nó yêu Thắm mà chẳng làm ăn được gì, mình không xúi dại nó làm chuyện bậy bạ, nhưng tới việc ôm hôn người yêu còn chưa làm được thì gọi gì là yêu. Chỉ dừng lại ở nắm tay với ôm eo khi đi xe máy.

Từ ngày “gọi là yêu” Thắm, thằng Hưng thường chở Thắm đi chơi mua sắm riêng, chứ không đi cùng mình và Nhi. Đúng là “chữ gái đái lên chữ bạn”. Nó đi ngoài đường cũng không bao giờ đội mũ bảo hiểm, thời gian này là cuối năm và đã bắt đầu có luật bắt phải đội mũ bảo hiểm trên mọi tuyến đường.

Một hôm thằng Hưng chở Thắm qua ngã tư Xã Đàn – Phạm Ngọc Thạch. Nó vượt đèn đỏ và bị công an giao thông bắt. Nó không mang giấy tờ gì, xin mãi không được, công an nhất quyết giữ xe, nó gọi mình xem giờ làm sao, mình bảo đút tiền không được thì chịu rồi.

Nó lại gọi thằng cu Minh “đen” ra (cu này người làng mình, lúc ấy nó làm dân thu họ ở khu Hai Bà Trưng , ai quên đọc đầu chap 8. Cuối trap mình sẽ nói thêm về cu Minh “đen” này). Cu này ra không giúp được gì lại kẹp 3 đứa gồm thằng Hưng, cái Thắm rồi phi như điên lượn lách đánh võng trêu ngươi công an. Thế là xe thằng Hưng thêm tội tổ chức đua xe trái phép. Nó bỏ xe luôn vì đấy là con xe wave tàu đã cũ nó thắng được trong một trận bạc.

Trong nhóm bạn học của Nhi còn có một em ở NĐ thuê nhà ở gần trường, mình cũng đi cùng Nhi tới nhà trọ em ấy chơi mấy lần. Có lần Sơn (thằng ở cùng Hưng – ai quên đọc lại cuối chap trước) nó xuống nhà mình chơi, nó đang thất tình, mình bèn rủ nó đi chơi cho đỡ buồn. Chuyện tình của thằng Sơn thì cũng trái khoáy, nó ở nhờ nhà thằng bạn sau vụ bị đuổi khỏi chỗ trọ. Ở đây nó quen với hai chị em họ trọ phòng bên cạnh.

Cô chị hơn bọn mình 2 tuổi, đứa em họ bằng tuổi Nhi tức ít hơn mình và Sơn một tuổi. Chị thì xinh gái, nhưng hơi thấp, em thì vừa xinh xắn lại cao ráo. Thằng Sơn thì thích chị, trong khi con em thì lại thích thằng Sơn. Mình đã gặp cả hai chị em ấy vài lần, đúng là đều xinh, nói chuyện rất dễ nghe, nhất là cô chị nói chuyện rất cuốn hút.

Thằng Sơn bạn mình thì cao, thân hình cân đối, nó mà yêu đứa em thì rất đẹp đôi. Đời không như mơ, nó yêu đứa chị thấp hơn nó cả một cái đầu. Bà chị ấy cũng có tình cảm với nó, nhưng người yêu cũ bà ấy vẫn đang bám riết không chịu chia tay (Thằng đấy nghe đâu đầu gấu lắm). Bà này sợ thằng Sơn bị đánh mặt khác lại thấy đứa em họ ở cùng cũng thích thằng Sơn nên dứt khoát không yêu Sơn dù có tình cảm.

Cứ tay ba loằng ngoằng như thế một thời gian thì bà chị quyết định dứt khoát, nói thẳng với thằng Sơn hai người sẽ không có kết quả. Rồi bà ấy cùng đứa em họ chuyển nhà đi chỗ khác.

Sau vụ thất tình ấy Sơn nó khá lụy, học hành xa sút, cuộc sống bê tha. Mình rủ nó đi chơi và cùng với Nhi giới thiệu cô bạn Nhi ở NĐ cho Sơn. Bạn Nhi thì thấy Sơn cao ráo sáng sủa, lại đang học Đại học thì cũng có cảm tình. Khổ cái ông Sơn này thì cứ như người trên mây chẳng đoái hoài gì tới con gái cả. Có lẽ lúc ấy nó vẫn còn mơ mộng về bà chị kia. Mình và Nhi thất bại trong lần mai mối ấy.

Có lần nói chuyện, Nhi bảo mình :

– Bạn em và bạn anh quen nhau, yêu nhau nhiều mà không ai được như đôi mình anh nhỉ.

– Ừ, đấy là duyên số thôi, anh em mình yêu nhau cũng hai năm rồi đấy. So với nhiều người thì không lâu, nhưng với bọn bạn anh thì mình yêu lâu đấy. – mình nói.

– Không biết mình có lấy được nhau không anh? – Nhi hỏi.

– Em hãy tin vào tình yêu của chúng mình, trải qua nhiều sóng gió như vậy vẫn yêu nhau, bên nhau đấy thôi. – Mình động viên.

– Em sợ lắm, không biết có lấy được nhau không, sau này mà không lấy anh mà lấy người khác thì em cũng chẳng có tình cảm. – Nhi nói.

– Em đừng nói xui, nhất định anh sẽ lấy em. – Mình kiên quyết.

Thời gian này mình với Nhi cũng khá yên bình, nhưng mình vẫn cảm thấy không yên tâm, có cảm giác như sự yên tĩnh trước giông bão lớn vậy. Hai đứa yêu nhau vẫn lén lút giấu gia đình Nhi.

Giấu cũng không được lâu, mọi người lại biết chuyện. Lần này tới lượt chị Hằng(chị thứ hai của Nhi) giới thiệu người cho Nhi. Thời gian mình ở nhà trọ của Nhi, chị Hằng rất quý mình, hồi đầu mình yêu Nhi chị cũng không ngăn cấm. Sau này khi mình không ở đấy nữa, dần dần mình với chị nhạt dần, rồi chị lại ra sức cấm không cho Nhi yêu mình.

Còn tiếp…

*** Phần nói riêng về cu Minh “đen” nhé (mình viết thêm những phần này giống như ngoại truyện, mọi người có thể đọc hoặc không, cũng là kinh nghiệm sống cho các bạn trẻ).

Cu Minh học hết lớp 6 thì nghỉ ở nhà, một thời gian thì nó theo mẹ đi bán hàng ở phường Ô Cầu Dền (Hai Bà Trưng – Hà Nội). Bố nó ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, trên người không có chỗ nào là không xăm, từ chân tay tới lưng, ngực bụng… Nó tuy nghịch ngợm nhưng đối với người làng lại rất lễ phép, ngoan ngoãn. Nó là cháu họ của thằng Hưng, và là em họ của thằng Trung vì thế nó chơi khá thân với tuổi mình. Bọn mình cũng quý nó, coi như em út.

Lên Hà Nội không bao lâu thì nó gia nhập với bọn choai choai ăn chơi nghịch ngợm ở khu vực Hai Bà Trưng. Chẳng mấy chốc mà nó thay đổi hẳn, từ bé đã là thằng gan dạ, ưa mạo hiểm nó rất thích tham gia đánh nhau với đua xe. Mới 15,16 tuổi mà những vụ đánh nhau, đâm chém nó tham gia không đếm xuể..

Minh “đen” không rõ học của ai nhưng nó chạy xe máy rất tốt, năm nó 17 tuổi nó chạy tốt hơn tất cả những thằng tuổi mình (tuổi mình chạy xe cũng không phải dạng vừa). Nó có thể bốc đầu exciter, thậm chí xe ga. Khi đi xe số Minh “đen” có thể bốc đầu chạy 1bánh bao lâu cũng được, và đặc biệt nó có thể chạy 1bánh vào cua, điều ít anh em bạn bè mình từng quen biết làm được. Hồi ấy ở làng mình cờ bạc rất nhiều, thằng Hưng là một trong số người tổ chức đánh bạc. Minh “đen” không hiểu làm gì mà có rất nhiều tiền chơi. Nó có bạn gái thì mới 15 tuổi cũng là dạng giang hồ nhí.

Mọi người cũng chỉ biết nó chuyên đi thu họ(thu tiền của những người vay nặng lãi trả hàng ngày) cho mấy cửa hàng cầm đồ và những tay anh chị có số má. Ngoài ra không biết nó làm gì. Một hôm đột nhiên thằng Hưng với thằng Trung qua chỗ mình. Bọn nó bảo Minh “đen” bị bắt rồi, giờ đang bị tạm giam ở trại giam số 3. Mình hỏi thì biết hoá ra thu nhập chính của Minh “đen” không phải ở công việc đòi nợ, thu họ. Mà là đi cướp tài sản.

Minh “đen” nó chạy xe rất tốt nên nó chuyên lái xe đi cướp giật, nó lái và thằng bạn nó (cũng giang hồ) thì ngồi đằng sau cướp. Hai thằng trót lọt cả vài chục vụ, kiếm được rất nhiều tiền. Ở Sài Gòn nhiều cướp giật nên các bác có thể thấy bình thường. Chứ Hà Nội ít cướp giật lắm, ngoài Hà Nội an ninh rất tốt, Công an thì rất nhiều mà đi cướp bị người dân bắt được họ đánh cho “thừa sống thiếu chết “. Minh “đen” và bạn thì không bị dân bắt, vì với trình độ chạy xe của nó, lại cướp ở khu vắng người sẽ không ai đuổi được.

Một lần đang đi tìm con mồi thì nó bị Đội số 7 Thiền Quang úp. Do trước đó nhiều người trình báo công an, nên họ đã lập ban chuyên án rồi. Thấy 2 thằng chạy xe giống miêu tả của người bị hại họ ập vào bắt luôn. Khám trên người thấy mấy chục triệu tiền mặt với hung khí… Do nó chưa đủ 18 tuổi nên đi chỉ 4,5năm. Vậy đấy, các bạn trẻ đọc xong hãy tự rút kinh nghiệm cho bản thân mình. ***

———————
 
CHAP 15: TÌNH ĐỊCH VÀ ĐÁM CƯỚI

( Những chuyện này sau mình nghe kể lại, hồi ấy Nhi giấu mình nhé)

Lần này thanh niên được chị Hằng giới thiệu cho Nhi là con trai của đồng nghiệp chị Hằng. Nó bằng tuổi Nhi, hết lớp 12 ở nhà đi làm chứ không học gì. Thấy bảo cũng kiếm được tiền. Một tuần thanh niên lên nhà Nhi 2,3 lần, được sự hậu thuẫn của chị Hằng nên khá suôn sẻ.

Nhi thì một phần vì chịu sức ép gia đình, một phần vì thanh niên kia cũng tử tế, gia đình căn bản mà ngoại hình cũng được nên Nhi cũng xuôi xuôi. Nhi đồng ý đi chơi, uống nước với thanh niên ấy. Có lần Nhi được thanh niên ấy đưa về nhà chơi. Mẹ thanh niên ấy rất quý Nhi, luôn muốn Nhi làm con dâu. Bảo Nhi cưới luôn đi cũng được, rồi về học tiếp, học xong bà xin việc cho.

Với sức tấn công như vậy, rồi được sự giúp đỡ của chị Hằng nữa, Nhi một tuần cũng đi chơi với thanh niên ấy 2,3 lần, tất nhiên đang trong giai đoạn tán tỉnh tìm hiểu, chưa có hành động gì quá giới hạn cả.

Mình thì vẫn không biết gì, vẫn đối xử bình thường với Nhi, mình hồi ấy thật thà tin người lắm. Nhi cũng không nói gì cho mình biết. Mình chỉ luôn có một cảm giác không yên tâm về mối quan hệ giữa hai đứa mà thôi. Cùng giai đoạn ấy thì có hôm mình về quê ăn đám cưới bạn mình, lúc này đã cuối năm gần Tết . Ra giêng mình đi thực tập nữa rồi tầm tháng 4 thi tốt nghiệp là ra trường thôi.

Đám cưới hôm ấy khá đặc biệt nên mình viết vào để mọi người đọc giải trí. Ngày ấy cưới bạn cùng tuổi mình, là con gái. Ở quê thường có thói quen, nếu nhà trai gần nhà gái (tầm 10km trở lại) thì tối hôm bắc rạp thanh niên bên nhà trai sẽ qua nhà gái chơi. Bạn mình lấy chồng cách nhà khoảng 6km, nghe nói chồng là *** có tiếng từng nhiều lần bị công an bắt, nhưng gia đình đều chạy chưa để đi tù. Không hiểu mai mối kiểu gì mà lại quen đứa bạn mình.

Thời gian đầu thằng kia tấn công bạn mình rất nhiều, nó tối nào cũng xuống nhà, rồi thể hiện là người ngoan ngoãn hiền lành. Một thời gian ngắn bạn mình đổ thì thằng kia xin cưới luôn. Bố mẹ đứa bạn mình nhà đông con cũng đồng ý luôn. Có lẽ bạn mình nó bị lôi cuốn bởi sự ăn chơi, quen biết rộng của thằng kia nên mới đổ chăng.

Tối hôm ấy đám bạn mình rất đầy đủ, ở quê mình buổi tối hôm bắc rạp sau 20h khi các cụ già đã về thì thường mở nhạc sàn rất lớn (ngồi cạnh phải hét to vào tai mới nghe được). Hệ thống loa thường gồm 4loa thùng rất to đặt hai bên, ở giữa là đàn Organ chơi nhạc sống và màn hình tivi cùng hệ thống âm-li micro hát karaoke (hát thì phải sau 22h hoặc 23h tuỳ đám). Bọn mình mải mê nhảy nhót, những đứa ở tuổi không nhảy rủ nhau đi uống nước lúc nào mình cũng không biết ( chiếm 1/2 con trai tuổi và tất cả con gái).

Tới tầm 21h30 thì đám thanh niên nhà trai tới. Thanh niên làng mình biết ý đi ra ngoài nhường chỗ cho nhà trai ngồi. Phải nói chưa bao giờ mình thấy có đám nào buổi tối mà nhà trai đi tới nhà gái đông như thế (mãi tới bây giờ cũng chưa từng thấy), tầm hơn 100 thanh niên tuổi từ 18-30 trong ấy chỉ có khoảng 20 người con gái. Xe máy để kéo dài từ trong ngõ ra tới đường chính của làng (nhà cô dâu cách đường cái chính khoảng 100m).

Bọn mình phải ra tận ngoài đứng, rất nhiều thanh niên cũng không có ghế ngồi. Ra ngoài nhìn thấy mấy thằng quen mặt, trước học cấp 3 cùng trường bọn mình, hỏi ra mới biết bọn này là bạn của bạn chú rể thôi, ở quê dù không quen biết vẫn tới chơi đám cưới bình thường nhé mà chú rể chơi rộng nên bạn cũng đông. Nghe nói làng mình “dễ vào khó ra” nên bạn chú rể rủ tất cả những ai ở đám cưới xuống nhà cô dâu chơi. Có lẽ nghĩ đi đông sẽ át vía được làng mình.

Đang đứng bên ngoài nói chuyện thì đột nhiên thấy chú rể lao ra cửa, trên tay cầm một con Đao. Con Đao này dài khoảng 1m,chuôi 30cm còn lại là lưỡi, bản Đao khá rộng, có vỏ bọc lưỡi ở ngoài. Bọn mình thấy thế chạy theo xem xảy ra chuyện gì. Khi chú Rể chạy ra tới đường cái chính thì có 2,3 người khoảng 30 tuổi có lẽ là họ hàng nhà trai kéo chú rể lại, đám bạn chú rể có 5,6 thanh niên trẻ thì hùng hổ chửi bới.

Sau mới biết thì ra bạn chú rể có hai xe máy đi lạc, xe lại là xe độ bô (ống xả), vào làng bị bọn choai choai làng mình vụt vào người với đập vào xe vài cái ( vẫn nhẹ chán, chứ như bọn bạn mình thì cả người và xe xuống hồ rồi). Sau đấy thì gọi điện cho chú rể biết. Chú rể biết chuyện thì nổi máu anh hùng cầm Đao ra tìm mấy thằng cu kia để trả thù giúp bạn.

Lúc chú rể vẫn đang giằng co với mấy anh em họ hàng thì bên làng mình có một anh ngồi trên yên xe máy (xe nhà trai dựng kín đường nhé) , một chân vắt chéo lên nói giọng đểu rất lớn :

– Anh gì ơi, hôm nay ngày vui của anh mà anh lại cầm Đao đòi đi chém người, anh không định làm rể cái làng này à?

Vừa hết câu thì một thanh niên bạn chú rể xông vào đạp luôn anh làng mình xuống đất. Có lẽ vì thấy làng mình lúc ấy ít nên coi thường.

Bỗng nhiên đèn đường vụt tắt (làng mình trục đường cái chính có đèn đường rất sáng nhé). Lúc ấy tình cảnh rất hỗn loạn. Bên làng mình thì cứ nhằm chú rể với cái thằng đạp anh kia mà đánh( vì không biết đánh ai, sợ lại nhầm người). Còn bên bạn chú rể những người không liên quan chạy toán loạn tìm chỗ nấp, nhiều thanh niên thì đứng im không dám manh động. Chỉ có số ít bạn thân chú rể chống lại. Nhưng bọn ấy cũng không biết ai với ai mà đánh. Dù làng mình lúc đó ít hơn nhưng thông thuộc địa hình nên lợi thế rất lớn.

Đang mải đánh nhau thì thấy bọn bạn mình đi uống nước không rõ về từ lúc nào đã nhảy vào giúp luôn rồi. Một lúc sau thanh niên làng kéo ra rất đông. Trong lúc rối loạn thằng Hưng bạn mình giật luôn được con Đao trong tay chú rể rồi nó đem giấu vào đống rơm (Về sau nó bảo thằng Thành chở về nhà cất giấu). Sau đấy người nhà họ hàng của cô dâu, rồi công an thôn cũng ra can ngăn mọi người, đèn được bật sáng trở lại.

Sau khi đèn sáng thì mới thấy chú rể bị vỡ đầu, quần áo tả tơi mặt mũi bầm tím được người nhà đưa vào nhà cô dâu băng bó cầm máu. Thanh niên đạp anh làng mình thì gãy chân nằm tại chỗ phải đợi xe đưa đi cấp cứu. Một vài bạn thân chú rể cũng bầm dập. Những thanh niên khác đi cùng hội chú rể trốn trong nhà dân xung quanh bắt đầu ra. Thanh niên làng mình một số chỉ bị bẩn quần áo, còn không ai bị thương tích gì. Mọi người vẫn tụ tập vây quanh nhà cô dâu.

Nửa đêm thì mọi việc được trở lại bình thường, chú rể và thanh niên gãy chân được đưa đi bệnh viện, đám thanh niên còn lại ra về. Bọn mình ngồi uống nước nói chuyện tới gần sáng. Thấy thằng học cùng trường cấp ba với mình bên phía chú rể bảo ra tới đầu làng nhóm thanh niên kia sợ bị làng mình chặn đánh dọc đường nên thằng nào ngồi sau cũng nhặt 2 viên gạch mang theo xe. Khổ cái nhà đầu làng, tự dưng qua 1 đêm mất nửa đống gạch mà không hiểu vì sao.

Hôm sau gần tới giờ đón dâu rất đông công an xã có mặt ở làng mình, chú rể tới đón dâu với khuôn mặt bầm tím và vết băng khâu trên đầu. Đoàn người đón dâu có cả công an xã đấy đi cùng. Đám thanh niên làng mình không ai đi đưa dâu. Bạn mình chỉ có thằng Trung ( là thằng xuất hiện khi mình với Nhi cãi nhau ở Hồ ấy) đi với cu Minh “đen” đi đưa dâu. Trung nó là bạn thân cô dâu, còn mẹ cu Minh “đen ” là em gái mẹ thằng Trung( bảo sao anh em nó máu liều như nhau).

Sau này nghe bọn bạn mình học chung cấp 3 ở trên làng chú rể kể lại là hôm đón dâu bọn bạn chú rể chuẩn bị hai bao tải to đựng đao kiếm đợi sẵn ở gần làng mình, chỉ cần có biến là vào ứng cứu chú rể ngay. Nhưng hôm ấy không có gì xảy ra.

Hôm sau công an xã có triệu tập một số thanh niên làng mình lên, nhưng tất cả khai trời tối không biết gì công an cũng đành chịu. Người nhà cô dâu chú rể cũng không ý kiến gì. Còn thằng Hưng thì giao nộp con phớ cho công an bảo của chú rể đánh rơi ( Con Đao nó lấy được rất đẹp nên nó ỉm đi, thay bằng con phớ, công an không có bằng chứng dù nghi ngờ cũng không làm gì được).

———————
 
CHAP 16: LẦN ĐẦU ĐI LÀM

Tết cũng không có gì đặc biệt, thời gian này Nhi vẫn yêu mình, nhưng vẫn gặp thanh niên chị Hằng giới thiệu nhé (mình không hề biết gì). Sau tết bọn mình phải đi kiến tập, tức là tự tìm chỗ thực tập rồi làm báo cáo thực tập và xin giấy xác nhận của công ty là có làm ở đấy, làm tốt hay không, đúng lúc ấy thì mình bị đau mắt đỏ (lây bệnh của Nhi, sau mình lại lây cho mẹ mình).

Mình bị đau mắt khá nặng không đi kiến tập được, mình đành nhờ hết bọn thằng Hải”nát” và Đức”bà già”. Hai thằng nó viết báo cáo hộ mình, xin giấy xác nhận hộ mình. Mình chỉ phải sửa chữa chút ít ở bài báo cáo rồi nộp thôi.

Thi tốt nghiệp xong (trường mình Cao đẳng không làm đồ án mà thi tốt nghiệp) thì đợi kết quả cũng 2,3 tháng. Thời gian này mình không muốn về quê, lại phải xa Nhi, mình cảm thấy Nhi có gì đó khiến mình không yên tâm khi xa nàng. Mình quyết định sẽ ở lại Hà Nội và tìm việc.

Do chưa có bằng cấp, mình không xin được việc gì đúng chuyên môn, mình đành đi tìm việc ở quán cà phê, nhà hàng làm để mưu sinh đã. Mình tìm được việc ở một nhà hàng, mà gọi là quán cà phê cũng đúng, vì nhà hàng chỉ có phục vụ ăn sáng, cơm trưa văn phòng, mấy loại kem. Còn chủ yếu bán đồ uống là chính.

Quán có 3 tầng, ở rất gần bờ hồ Hoàn Kiếm, có khoảng hơn 30 nhân viên gồm pha chế, bếp, thu ngân, kế toán, bàn, bảo vệ và 2 quản lý (sau chỉ còn một quản lý), chia làm hai ca sáng chiều. Sáng từ 6h tới 14h30 chiều từ 14h30 tới 23h.

Mình đầu tiên vào làm ca chiều vì sáng đã đủ người. Mình làm nhân viên chạy bàn. Những hôm đầu tiên đi làm hay bị một thằng tên Q sai nhiều (nó bằng tuổi mình), mình nghĩ mình vừa vào bị nó sai cũng đúng thôi nên kệ. Sau thấy nó cũng sai những đứa khác, hoá ra nó nịnh hót tốt được lòng quản lý nên thường khi không có quản lý nó hay sai người khác làm còn nó ngồi chơi.

Làm vài hôm mình cũng quen hết mọi người ca chiều. Có thằng em Hải là rất hợp với mình, mãi tới bây giờ anh em vẫn liên lạc. Mình nhớ hôm đầu gặp nó :

– Chào anh, em mới làm có gì anh giúp đỡ. – Mình nói.

– Ấy anh đừng gọi em như thế, em ít tuổi mà, vâng anh em làm cùng có gì em sẽ giúp mà anh. – Nó lễ phép nói.

– Vậy bạn sinh năm bao nhiêu để anh em mình dễ xưng hô. – Mình hỏi.

– Em sinh năm 198x ạ. Anh chắc hơn tuổi em – Nó trả lời.

– Bạn ít hơn mình 2 tuổi, thế chắc là đang học – Mình hỏi.

– Vâng em học Cao Đẳng Du lịch anh ạ. Em sáng học chiều làm thêm ở đây. – Hải vẫn rất lễ phép.

– Dân Du lịch bảo sao đẹp trai thế (Nó là nhân vật đẹp trai nhất xuất hiện ở trong chuyện của mình). Trông em giống diễn viên Mạnh Quân đóng vai Tuấn thế (ai không biết lên Google tìm nhé, từng đóng Nhật ký vành anh đấy, hồi ấy Nhật ký vàng anh khá nổi tiếng). Lúc anh thấy em, anh còn tưởng diễn viên ấy vào uống cà phê (giống 90%luôn).- Mình nói.

– Anh cứ đùa, em sao được thế. Anh nhà ở đâu. – Hải hỏi mình.

– Anh quê ở HP, học cao đẳng CBA vừa thi tốt nghiệp vào đây làm thêm. – Mình thật thà.

– Vậy à anh, nhà em ở Hoàng Mai (1quận mới của Hà Nội). – Hải nói.

– Trai phố mà đi làm thế này là giỏi đấy – Mình nói.

– Lấy kinh nghiệm sống mà anh, nhà em không thiếu thốn gì nhưng em thích tự lập – Hải nói.

Câu chuyện kết thúc khi có khách vào quán. Vậy đấy, mình bắt đầu chơi thân với cu Hải từ đấy. Một thời gian sau thì ca sáng thiếu người, mình chuyển lên ca sáng. Vì khi đi làm chiều ở đây tới 23h mới về không đi chơi với Nhi được. Cả thằng Q nó cũng chuyển ca sáng, nhiều người không thích nó. Lên làm sáng thì mình quen anh Hùng và thằng Phúc béo. Anh Hùng làm bảo vệ, thằng Phúc béo làm phục vụ bàn giống mình, nó cũng đang học thêm pha chế.

Hồi làm ca chiều mình cũng vài lần đổi ca làm giúp người ca sáng nghỉ nên mình cũng biết anh Hùng và thằng Phúc béo rồi, giờ làm cùng ca thì chơi thân luôn. Thằng Phúc béo đầu cạo trọc nhà cũng ở Hoàng Mai (Hà Nội) giống cu em Hải. Nó nặng 1tạ mà cao có 1m70 (có thời điểm nó 110kg). Thằng này vui tính và khá ngông nghênh, con gái dù hơn 4,5 tuổi không bao giờ nó gọi bằng chị, ai nó cũng trêu với tán tỉnh được hết. Được cái chơi bạn bè cũng tốt.

Anh Hùng thì nhà ở Quận Hai Bà Trưng, trong ngõ Mai Hương khu gần phố Thanh Nhàn một thời là tụ điểm nhức nhối nổi tiếng tệ nạn của Hà Nội. Giang hồ khu của anh ở khá có tiếng ở Hà Nội. Bố mẹ anh là dân gốc Hải Phòng, lên Hà Nội làm ăn từ khi anh còn chưa sinh, cũng mua được một căn nhà nhỏ trong ngõ ngách, sau bố anh mất sớm, chỉ còn mẹ anh. Sinh ra lớn lên ở khu ấy lại mang dòng máu Hải Phòng anh Hùng tính rất giống giang hồ đất Cảng. Sống tình nghĩa, nhiệt tình, hết mình vì anh em nhưng lại vô cùng máu lạnh với kẻ thù.

Thời gian trước anh từng đi tù, về nhà anh thương mẹ nên tu chí làm ăn và lấy vợ. Người như anh khó xin được việc tốt, anh làm bảo vệ ở quán sống an phận qua ngày. Vợ anh tên Mai, cô bé ít hơn anh khá là nhiều tuổi, khi ấy mới 17 tuổi. Hai người lấy nhau chưa đăng ký vì Mai không đủ tuổi. Mai làm nhân viên pha chế một quán cà phê ở gần Hồ Thiền Quang, anh Hùng bảo hai vợ chồng không nên làm cùng một chỗ.

Hàng ngày anh chở Mai đi lên quán, rồi anh nhận ca xong lại tranh thủ chở Mai xuống chỗ làm rồi mới về quán. Vì chỗ Mai mở cửa muộn hơn, đến sớm phải đứng ở ngoài. Quán mình 1 ca có 3 bảo vệ nên anh Hùng đi chốc lát cũng không ảnh hưởng.

Mình chơi rất hợp với anh, hai anh em đều khá đẹp trai, (mặt anh ấy trông hơi lạnh nhìn khá sát thủ khi không cười), nhiều người trong quán tưởng mình là em họ anh Hùng. Anh ấy cao hơn mình một chút, người không to lắm nhưng người rất săn chắc vì trước có học võ với đánh đấm nhiều. Người anh sau lưng và trước ngực có vài hình xăm lớn nhưng luôn mặc áo che đi (mình sẽ chia sẻ chút về chuyện xăm người ở cuối chap).

Mình làm ở đây thỉnh thoảng cũng dẫn Nhi tới chơi, Nhi quen cả anh Hùng, Mai vợ anh, thằng Phúc béo và cả cu Hải làm ca chiều luôn. Nhi còn khoe với Oanh về Hải, Oanh tính thích trai đẹp nên rất muốn gặp Hải, hai đứa bằng tuổi nhau mà. Nhưng Hải nó đã có bạn gái, mà nó cũng chỉ thích gái xinh nên không muốn gặp Oanh.

Không hiểu sao từ hồi ấy đến giờ đi làm ở đâu mình cũng được những anh em trai quý (gái thì bình thường). Làm ở đây cũng vậy, một thời gian mình chơi với cả mấy ông bếp, vì bếp ở tầng 3, mình lại làm tầng 3. Bữa cơm mấy ông đấy thường chia thêm thức ăn cho mình, có bữa còn dúi cái đùi gà nướng ở dưới lớp cơm cho riêng mình.

Thằng Q làm cùng mình thì chỉ được lòng quản lý, còn ai cũng ghét nó. Hôm nó xảy ra chuyện với anh Hùng. Hôm ấy là thời gian vắng khách nhất của quán, mình ngồi trên tầng 3 thì thấy dưới tầng 1 ở phía bên ngoài vỉa hè chỗ để xe của khách ( vỉa hè rất rộng, bề ngang tầm 7m, ở phần trong cùng sát với quán kê một hàng bàn ghế, bên ngoài để hai hàng xe máy vẫn có chỗ cho người đi bộ ) có tiếng ồn ào, mình nhìn xuống thấy anh Hùng cầm ghế định đuổi theo ai đó, một anh và chú bảo vệ còn lại thì ôm anh Hùng giữ lại. Mình liền phi thật nhanh ra cầu thang xuống tầng 1 chạy ra ngoài.

Còn tiếp…

*** Chia sẻ chút về việc xăm hình :

Thời mình bắt đầu đi làm rất ít người xăm hình, những người có hình xăm 90% là từng ngồi khám. Còn những hình xăm nhỏ trên người như : ngày tháng năm sinh, hay tên tuổi, quê quán… thì không tính. Nhưng xăm cũng phải có quy tắc, không như các bạn trẻ bây giờ xăm lung tung.

Muốn xăm hình Hổ, Rồng, Đại Bàng… Thì phải là đại ca thật sự, cai quản một vùng rộng lớn. Như Hải Bánh, Sơn bạch tạng…

Còn những kẻ có số có má, tuy chưa xếp vào diện chiếu trên nhưng cũng thuộc hàng có vị thế nhất định trong giới giang hồ thường chỉ xăm bò cạp cá sấu, rắn, rết…

Cuối cùng đám cô hồn, lâu la thường xăm đầu lâu, xương chéo, súng đạn, ác quỷ, hồn ma nhiều tên ngầu hơn xăm nguyên hình một chiếc quan tài nến nhang nghi ngút, hay có tên bê nguyên hình đầu lâu xương chéo in lên giữa ngực như muốn chứng tỏ mình là loại “nguy hiểm chết người”, hù dọa để kẻ nào muốn đụng đến cũng phải dè chừng, nhóm này thường là đám tốt thí xung trận đầu tiên.

Anh Hùng cũng chỉ dám xăm hình hoa văn trên người thôi chứ không dám xăm những hình con vật kia.

Những bạn trẻ bây giờ nếu ai có ý định xăm hình mình khuyên thật là không nên xăm. Còn vẫn muốn xăm thì phải tìm hiểu kỹ. Không có ngày các bạn mà “sa cơ nỡ vận” phải đi trường đi trại thì hình xăm sẽ hại bạn rất nhiều. Đôi lời chia sẻ vậy thôi.

***

———————
 
CHAP 17: BIẾN CỐ

Khi xuống tầng 1 nhìn bên kia đường thì thấy một thằng đi con xe wave, thằng Q đang ngồi sau xe chỉ chỏ về phía bên này. Anh Hùng thì chửi bới liên tục về phía ấy, đòi cầm ghế sang đánh,một người bảo vệ giữ chặt anh khuyên can, người còn lại giữ ghế anh Hùng đang cầm. Sau đấy anh Hùng giằng được ra cầm ghế chạy sang thì thằng đi wave chở thằng Q phi đi mất.

Lúc này anh Hùng mới bình tĩnh quay vào nói chuyện với mình :

– ĐM nó chứ, nó mà chậm chân là anh đập chết luôn.

– Có việc gì vậy anh – Mình hỏi.

– Anh đang ngồi, có một khách đi xe máy vào thằng Q chẳng biết ở đâu ra vỗ vai anh bảo ” ra dắt xe cho khách kìa”, anh quay ra chửi nó luôn, anh bằng vai phải lứa với nó đéo đâu mà nó dám làm thế với anh, cứ như nó là quản lý. – anh Hùng kể.

– Thằng này tính nó thế, ai cũng ghét mà anh. Thế nó gọi người tới à anh? – mình hỏi anh.

– Ừ, nó gọi thằng ất ơ đéo nào ấy, anh định sang cân cả hai mà hai ông kia cứ giữ anh lại. Nó nghỉ việc luôn rồi, giờ anh mà gặp nó ở đâu thì anh đánh luôn ở đấy – Anh Hùng nói.

– Vậy lúc về em với thằng Phúc béo về cùng anh nhé, đề phòng nó úp – Mình suy nghĩ rồi nói

– Không cần đâu em, lát ông anh của anh qua đây giờ, anh về cùng ông ấy. – anh Hùng nói.

Sau đấy mình trở lại với công việc, gần hết giờ làm anh Hùng gọi điện thoại bảo mình xuống, ra bên ngoài thấy anh đang ngồi uống cà phê với một anh nữa, anh này đầu cạo trọc người cao to, mặc áo ba lỗ quần ngố, trừ khuôn mặt và cổ ra thì những chỗ nhìn thấy trên da đều kín hình xăm, tay đeo những chiếc nhẫn có hình đầu lâu và ngọc rất to, cổ đeo dây chuyền bạc rất khủng gắn với mặt răng hổ.

Trên bàn thì để 2 cái Nokia mạ vàng, hình như 1 cái là 8800. Anh Hùng thấy mình nói :

– Ngồi xuống đây đi em. Đây là ông anh của anh, anh ấy làm cầm đồ, còn đây thằng em của em, em coi nó như em trai – Anh Hùng giới thiệu

– Em chào anh – mình lễ phép.

– Ừ em ngồi đi – Giọng anh này cực lạnh.

Ngồi nói chuyện một lúc thì anh Hùng và anh ấy về. Anh của anh Hùng đi một con xe độ rất hầm hố, bô nổ rất to.

Mọi việc diễn ra bình thường, thằng Q có lẽ sợ anh Hùng và cũng từng nghe danh tiếng anh nên không dám manh động gì. Anh Hùng sau hôm ấy còn nhờ người đi tìm nó nhưng không tìm thấy.

Hàng ngày sáng mình đi xe buýt đi làm, khi về mình cùng Phúc béo với anh Hùng đi về cùng nhau một đoạn, Phúc béo chở mình, còn anh Hùng đi xe riêng để lát về còn đón vợ. Ba anh em thường ghé qua Cafe Thọ ở Triệu Việt Vương uống (hình như số 117 Triệu Việt Vương) nhiều bạn ở Hà Nội chắc sẽ biết. Quán giản dị, nhân viên ít chứ không sang trọng như quán mình làm. Ở đây Cafe cũng ngon như chỗ mình mà giá lại rẻ.

Thằng Phúc béo luôn uống đen đá ít đường, mình với anh Hùng thì nâu đá. Ngồi uống chém gió tới giờ anh Hùng đón vợ thì về, thằng Phúc béo sẽ chở mình ra điểm xe buýt về. Nó đi con xe Suzuki Smash màu xanh, còn ang Hùng đi con Wave màu đỏ cờ, mình rất thích con xe ấy, một thời gian thành niên Hà Nội rất chuộng nó. Mấy anh em đi không bao giờ đội mũ bảo hiểm ( thời ấy mình trẻ trâu mới vậy).

Một hôm thằng Hưng (bạn làng mình đấy) lên quán mình chơi. Nó hết tiền, không có xe máy lại phải ra bắt xe buýt đi. Khi về thì anh Hùng có việc đi trước, hẹn mình với Phúc béo ở quán Cafe Thọ.

Thằng Phúc béo kẹp 3 cả mình và thằng Hưng đi về Triệu Việt Vương, nó đã to gần 1 tạ, dù mình với thằng Hưng có nhỏ người thì cũng không thể ngồi chặt hơn được, cái xe ì ạch chạy. Qua chỗ ngã tư Trần Hưng Đạo thì gặp công an. Mình với thằng Hưng nhảy xuống để thằng Phúc béo vít ga phóng qua. Sau một đoạn lại lên xe đi tiếp.

Tới quán mình giới thiệu mọi người với nhau. Thằng Phúc béo thì cứ bô bô cái mồm nổ liên hồi. Thằng Hưng thì biết anh Hùng không phải dạng vừa nên cũng lễ phép. Mà tính nó gặp người lạ thường ít nói toàn ngồi im nghe. Chém gió chán anh Hùng chở mình, thằng Phúc béo chở thằng Hưng ra bắt xe buýt về.

Thường thì mình cùng Nhi với anh Hùng và Mai vợ anh ấy thêm cả thằng Phúc béo đi chơi.(thằng Phúc dù đi một mình nhưng không bao giờ tủi thân nhé, nó rất vui tính cười đùa với mọi người). Hai đôi khoác tay nhau đi, thằng Phúc béo thấy thế trêu, nó lấy một tay nắm tay mình, một tay nắm tay anh Hùng lôi đi như tình cảm lắm ấy. Bọn mình bò ra cười với nó. 5 người đi chơi có thằng Phúc béo làm trò rất vui.

Hồi ấy điện thoại mình có camera chụp hình, chụp rất nhiều kiểu khác nhau. Có kiểu thằng Phúc béo nó giả vờ cho tay vào áo mình như bóp ngực con gái vậy tới giờ hai thằng xem lại vẫn buồn cười.

Có một lần mình với Nhi đi xe máy của Nhi(À quên mất Nhi đã được bố mua cho xe máy riêng để đi học nhé) còn thằng Phúc béo chở thằng Hưng bạn mình lên gần chỗ nhà anh Hùng ăn chè cùng vợ chồng anh. Ở đây có cửa hàng chè Huế khá có tiếng mặt phố Bạch Mai. Hôm ấy 6 người vào quán khi ngồi xuống thấy thái độ 1 đứa nhân viên rất khó chịu, hỏi menu thì nó cầm ra đặt uỵch xuống mặt bàn rồi quay mặt đi luôn, anh Hùng định phản ứng thì Mai can bảo thôi.

Tới khi bê chè ra, nó lại đặt mạnh cốc chè xuống mặt bàn trước sự ngỡ ngàng của bọn mình. Anh Hùng lập tức đứng lên chửi ” Đm con này, mày làm ăn cái kiểu gì thế, mày tin tao đổ cốc chè vào đầu mày không”. Mình với Phúc béo can anh Hùng, không thì con bé ấy bị anh đổ cốc chè lên đầu rồi. Con bé mặt cắt không còn giọt máu nào. Chủ quán ra xin lỗi rối rít bảo ” nó có việc không vui khiến thái độ không tốt, mong anh em bỏ qua, chè hôm nay mời miễn phí mấy anh em”. Anh Hùng vẫn tiếp tục chửi ” đm làm ăn kiểu này thì có mất khách, tao điên tao đập cả quán bây giờ”. Sau một hồi can ngăn thì anh mới thôi.

Nói thật lúc ấy cũng chẳng còn tâm trạng ăn chè, bọn mình ra về luôn. Mọi người ra bờ Hồ Hoàn Kiếm chơi. Gửi xe xong mình với Nhi lại nắm tay nhau đi, anh Hùng cũng khoác tay Mai vợ anh đi trước. Thằng Phúc béo lần này nó đi cùng thằng Hưng bạn mình, lúc ấy mình trêu nó :

– Mày khoác tay thằng Hưng mà đi cho đỡ buồn.

– Thôi, thằng bạn mày gầy gò bỏ mịa tao không khoái – Phúc béo cợt nhả.

– Béo như mày nhìn ai chẳng gầy – Thằng Hưng phản bác.

– Một béo một gầy đi với nhau hợp quá còn gì – mình nói.

– Phải đấy, anh Hưng với Phúc khoác tay nhau đi cho có đôi – Nhi lên tiếng.

– Thôi tôi xin cô – thằng Hưng nói với Nhi.

Mấy đứa trêu đùa nhau rất vui vẻ. Thằng Hưng ít nói thì thằng Phúc béo lại nói nhiều bù lại. Cả đám ra chỗ kem Tràng Tiền mua kem ăn rồi lên chợ đêm ở Hàng Ngang, Hàng Đào. Lúc này vợ chồng anh Hùng lại có việc phải đi trước, còn mình với Nhi và 2 thằng Hưng, Phúc. Ở chợ đêm có rất nhiều mặt hàng được bầy bán, từ quần áo, giày dép tới đồ lưu niệm… Mình với Nhi mua móc đeo chìa khoá đôi hình trái tim làm kỷ niệm, mỗi đứa dùng một cái. Tới khi muộn thì cả bọn mới ra về.

Thời gian trôi đi, mình đã lấy được bằng tốt nghiệp tạm thời, do quá trình học đi muộn với nghỉ nhiều không chịu học, mình chỉ tốt nghiệp loại trung bình. Dù có bằng nhưng đang làm ở quán vui mình cũng chưa muốn nghỉ. Mặt khác làm ở quán mình rảnh chiều và tối, có nhiều thời gian đi chơi với Nhi hơn.

Tầm tháng 9 mẹ mình bị bệnh đau mắt đỏ, đợt trước bị lây mình đã khỏi rồi giờ lại bị lại, khá nặng. Mẹ bắt xe ở quê ra Hà Nội để chữa, sáng hôm ấy Nhi nhận trách nhiệm đưa mẹ mình từ nhà trọ đi khám ở bệnh viện mắt trung ương chỗ Bà Triệu. Hôm ấy mình đang làm, tầm 10h thì Nhi gọi mình :

– Nhi : Anh à, em đưa bác đi khám thì đông quá, xếp hàng lâu, có người ra bảo muốn nhanh thì đưa tiền cho họ, họ làm cho nhanh. Bác với em cùng mấy người nữa đưa tiền cho họ, giờ thấy vẫn thế, không nhanh hơn tý nào. Đòi lại tiền thì họ không trả còn đe doạ đánh em.

– Mình : Em bị cò nó lừa rồi, cứ ở đấy để anh bảo anh Hùng rồi bọn anh xuống.

Mình cúp máy rồi ra kể cho anh Hùng nghe, anh nghe xong bảo mình.

– Bọn đấy nó là cò mồi, có bảo kê sau lưng đấy, bật nó là nó đánh thật đấy, em với anh giờ thay áo đi rồi anh chở em xuống.

– Vâng anh. – mình trả lời.

Sau đấy hai anh em nhanh chóng thay áo (chỗ mình phải mặc áo đồng phục,mình thường cầm theo lên tới quán mới mặc, chứ không mặc khi đi ngoài đường), nhờ người trông hộ rồi anh Hùng chở mình phi xe xuống. Ở quán mình làm giờ ấy vắng khách, với nhân viên cũng đông nên hai anh em ra ngoài một lát không ảnh hưởng gì.

Còn tiếp…

+++ Biến cố là việc Mẹ mình với Nhi đi khám bị lừa và còn bị doạ đánh, mình với anh Hùng xuống giải quyết. Cám ơn các bác đã dự đoán. +++

———————
 
CHAP 18: ĐÒI TIỀN

Mình với anh Hùng xuống tới nơi thấy Nhi đang đứng ngoài cửa bệnh viện, mình hỏi thì Nhi bảo mẹ mình đang lấy thuốc, Nhi chờ ở ngoài. Anh Hùng bảo Nhi ra chỉ mặt đứa lừa đảo. Ba anh em đi sang bên kia đường đối diện cổng bệnh viện thấy một phụ nữ trạc ngoài 30 tuổi, trông rất ngổ ngáo, đằng xa 2,3 thằng choai choai đang ngồi quán nước có vẻ cùng một hội.

Mình biết chất của anh Hùng nên rất yên tâm, không hề lo sợ gì.

Anh Hùng và mình với Nhi tới gần chị ta thì anh Hùng nói :

– Đây là đứa em gái tôi, nó đưa bác đi khám mắt, đằng ấy lừa lấy tiền của nó thì trả nó đi, tôi không thích đánh phụ nữ, đừng để tôi phải gọi người.

– Tiền nào, nó đồng ý đưa tôi, chứ tôi không ép nhé. Anh ở đâu ra đây mà đòi tiền ? – chị ta thấy anh Hùng thuộc dạng khó nhai không dám manh động bèn dò hỏi.

– Tôi ở ngõ Mai Hương, có gì cứ xuống ấy hỏi thằng Hùng ” yêu tinh” thì ai cũng biết, giờ đéo nói nhiều có trả tiền không? – Anh Hùng nói rồi lấy điện thoại gọi ai đó. Nghe loáng thoáng là gọi người lên.

– À tưởng đâu xa, thì tôi cũng có mấy anh chị ở dưới ấy. Thôi bảo con kia ra lấy lại tiền đi. – Biết không ăn được chị ta nói rồi chỉ vào Nhi.

– Em cầm tiền đi. – Mình nói.

Nhi cầm lại tiền rồi cả ba ra chỗ mẹ mình, lúc ấy bà vừa lấy thuốc xong. Anh Hùng chào mẹ mình :

– Cháu chào cô, cháu làm cùng chỗ em G.

– Chào cháu, cô nhà quê ra không biết gì bị lừa, thế mấy anh em đi đòi lại được tiền có sao không. – Mẹ mình nói.

– Được rồi mẹ, xong hết rồi, có anh Hùng ở đây mẹ yên tâm – mình nói.

– Cám ơn cháu nhé, có gì cháu giúp đỡ thằng G nhà cô – mẹ nói với anh Hùng.

– Cô yên tâm, cháu coi nó như em trai. Giờ cô với em Nhi về đi, cháu với G phải quay lại quán làm. – anh Hùng trả lời.

Sau đấy mình với anh Hùng về quán, mẹ mình được Nhi chở về nhà trọ. Mình nói cảm ơn anh đã giúp mình thì anh bảo “em đừng khách sáo với anh, anh quý em, coi em như em của anh, có va chạm gì cứ gọi anh không phải ngại”. Mình thực sự rất nể trọng anh Hùng. Anh sống nghĩa khí đúng chất giang hồ Hải Phòng.

Một hôm mình với anh Hùng nhặt được chìa khóa của thằng Phúc béo nó quên ở xe. Mình với anh bàn nhau trêu nó. Sau khi thống nhất phương án thì mình gọi nó ra :

– Phúc béo ơi, ra tao bảo cái này.

– Gì thế cu, có gì hot à. – Phúc béo hí hửng.

– Tao đố mày biết chìa khoá xe mày giờ đang ở đâu – mình nhử nó

– Thằng này hâm, tao lại không biết chìa khoá xe của chính mình à. Tao biết mày mất gì? – Phúc béo cao giọng.

( bình thường thằng này luôn để chìa khoá ở quầy pha chế).

– Nếu mày nói đúng thì tao mời mày với anh Hùng một ly ca cao, còn sai thì mày mời tao với anh Hùng. – mình ra điều kiện.

– Ok chơi luôn – thằng Phúc béo tự tin

Thằng này không phải nó ngu đâu, mà do tính tự tin thái quá cộng chút hiếu thắng làm mất cảnh giác, ai lại đi hỏi nó về chính chìa khoá của nó bao giờ khi chưa chắc chắn đã nắm đằng chuôi.

Nó vào quầy pha chế tìm một hồi không thấy, chán nản ra bảo :

– Tao mất chìa khoá rồi mày, đéo hiểu ở đâu mà không tìm thấy.

– Vậy à, vậy vào gọi ca cao cho 3 anh em đi còn gì nữa. – Mình với anh Hùng nói.

– Ừ để tao gọi – Nó nói rồi gọi với vào bên trong ba ly ca cao.

Khi quầy pha chế xong gọi vào bê ra thì mình bảo : – Thôi mày mất tiền rồi để tao vào mang ra cho ba anh em uống.

Vào trong mình bỏ chùm chìa khoá vào ly cacao, bê ra mình cố tình đặt ly ấy cho thằng Phúc béo.

Mình bảo :

– Này uống đi, khuấy đều trước khi uống nhé.

– Biết rồi. Không phải bảo – Phúc béo nói.

Mình với anh Hùng thì buồn cười lắm nhưng cố nhịn. Hai anh em để thằng Phúc béo uống trước.

Phúc béo khuấy ống hút thì thấy vướng, nó hút bớt nước đi thì chùm chìa khóa hiện ra, cậu ta ú ớ không thốt lên lời.

Mình với anh Hùng mới bò ra cười, cười sặc cười sụa.

Anh Hùng bảo nó :

– Phúc ơi, em vào hỏi quầy pha chế hỏi xem hôm nay sao Cacao đắng thế hả em, anh thấy mày uống mãi không trôi.

– Anh với thằng G trêu em, đểu thế – Phúc béo bức xúc.

– Ai bảo mày tự tin quá làm gì ha ha – Anh Hùng cười nói.

Thằng Phúc béo nó chẳng buồn giận hai anh em làm gì, chơi với nhau biết tính rồi. Ba anh em lại cười nói vui vẻ.

Hôm sinh nhật mình thì anh Hùng rủ mình đi karaoke, mình với Nhi với Phúc béo và vợ chồng anh Hùng đi. Nói thật mình cũng không hiểu đấy là Bar hay karaoke nữa. Quán khá đông khách ở Quận Hai Bà Trưng, thuộc địa bàn của anh Hùng, có lần anh từng bảo với mình ” Nếu em có va chạm ở quận Hai Bà Trưng thì dù thế nào anh cũng giúp em xử lý được hết, còn khu khác anh không dám đảm bảo”.

Lối đi từ cửa vào khá sâu, bên trong nhạc rất lớn, đèn nháy chớp loá hết mắt, ở giữa là sân khấu, hai bên có chỗ rộng, cũng có cả bàn để ngồi, mình với mọi người thì lên phía trên ngồi. Trên này cao ngồi nhìn bao quát xuống dưới rất rõ.

Ngồi ổn định chỗ thì có nhân viên phục vụ ra. Bọn mình không uống rượu, chỉ gọi mấy chai Ken, nước lọc, đĩa hoa quả và sinh tố cho hai cô gái. Hôm ấy ở quán có người chuyển giới biểu diễn, hồi ấy thực sự người chuyển giới không nhiều như bây giờ, bọn mình cũng không hề hiểu biết tý gì rất là tò mò. (Mình luôn tôn trọng tất cả mọi người, người thuộc thế giới thứ ba cũng vậy).

Một lúc sau thì lần lượt người chuyển giới bước ra sân khấu biểu diễn trên nền nhạc mạnh, đi lại như một buổi biểu diễn thời trang vậy. Rất nhiều người bỏ điện thoại ra quay phim chụp ảnh. Trong ánh đèn mờ ảo nhìn không rõ lắm, mình thấy họ rất xinh và giống con gái. Sau màn mặc váy đi lại là tới mặc đồ Bikini để đi lại. Nhi và Mai quay mặt đi không nhìn. Còn thằng Phúc béo thì reo hò như những người khác. Thân hình họ đẹp miễn chê làm ai cũng thấy bất ngờ. Sau đấy là màn hát và giao lưu với khán giả.

Mình thấy muộn nên bảo anh Hùng ra về. Tất cả đi về trong sự tiếc nuối của thằng Phúc béo vì nó vẫn còn muốn ở lại. Mình trên đường về bị véo tím thịt, Nhi bảo ” hôm nay sinh nhật anh em mới nhẹ nhàng vậy, lần sau nghiêm cấm đi xem như thế, không chết với em”.

Có một hôm mình đang ngồi trên tầng 3 của quán thì thấy ồn ào bên dưới, mình nhìn ra thấy anh Hùng túm tóc đấm túi bụi vào mặt một thanh niên.

Mình chạy xuống tầng 1 rồi ra thấy khá đông người đứng xem nhưng không ai can, anh tiếp tục lên gối vào bụng thanh niên đó, nhìn thấy cũng tội (tính mình rất hay thương người) mình và một anh bảo vệ ra lôi anh vào, mình hỏi anh :

– Có chuyện gì mà anh đánh nó gê vậy?

– Nó là thằng đánh giầy, anh đã bảo nó không được vào cửa hàng, nó không nghe, anh đang bực bội trong người nên phang luôn. – Anh Hùng nói

( quán mình không cho đánh giầy bán báo tự ý vào nhé, trừ khi có khách trong quán gọi mới được vào).

– Anh có chuyện gì à, cứ thấy anh buồn kiểu gì ấy – mình hỏi.

– Anh cãi nhau với vợ, nó bỏ về quê rồi – Anh nói.

( quê Mai vợ anh ở cách Hà Nội 40km).

– Anh có đi tìm về không? – Mình hỏi.

– Có chứ em. Anh với nó quan hệ từ lúc nó chưa đủ 16 tuổi, giờ mà bố mẹ nó điên lên kiện anh có mà đi tù mọt gông – anh than thở.

– Vậy à, căng anh nhỉ, anh định bao giờ về đấy – Mình nói.

– Anh phải mấy hôm nữa mới về, giờ để nó bình tĩnh lại đã. – Anh nói.

– Thôi cố gắng bình tĩnh đi anh, rồi mọi việc sẽ êm xuôi mà – mình an ủi anh.

Hôm ấy khi quản lý về biết có đánh nhau thì hỏi, mọi người thống nhất bảo thằng kia ý định trộm xe máy nên bị anh Hùng đánh, thế là cũng thôi không nói gì nữa. Hôm sau ông bà chủ quán ra bảo với đội bảo vệ ” đứa nào ý định ăn trộm xe hay đồ của khách và nhà hàng thì các cháu cứ đánh thoải mái, bên Công An đã có cô chú lo”.

Cái này thì mình tin ông bà chủ làm được, quán 3 tầng này xây trên đất của chính ông bà chủ quán mua, khu đất vàng của Thủ Đô, mặt tiền dài 10m. Giá trị mảnh đất không dưới 100 tỉ. Nhà giàu như thế tất nhiên quan hệ không vừa.

———————
 
CHAP 19: CÁM DỖ

(chap có một số tình tiết 18+ nhẹ, lưu ý trước khi đọc)

Vợ anh Hùng bỏ về quê được vài hôm, anh vẫn chưa đi đón. Những ngày ấy là tháng 10 dương lịch( 9 Âm Lịch) đúng ra thời tiết phải mát mẻ, nhưng hôm ấy trời nắng to rất nóng, Anh Hùng rủ mình với Phúc béo hết ca làm đi uống bia giải trí với anh. Mình và Phúc béo đồng ý luôn. Hết ca anh Hùng chở mình, Phúc béo đi xe riêng, hai xe phi đi trong cái nắng lúc 14h30 chiều. Anh Hùng đi trước dẫn đường Phúc béo bám theo sau, hai xe đi xuống Trần Khát Chân rồi rẽ vào Kim Ngưu sau đó qua Cầu Mai Động rồi xuống đường Tam Trinh, mình lúc đó không hiểu sao lại phải đi xa thế để uống bia.

Đi được một nửa đường Tam Trinh thì xe dừng lại trước cửa một quán có chữ “Tẩm Quất ” lúc này mình lờ mờ hiểu ra. Xuống xe anh Hùng bảo :

– Quán này của ông anh Anh ( Đại Ca anh), trước anh làm bảo kê ở đây, anh em mình vào trong uống bia giải trí.

Ba anh em bước vào, sau lớp cửa kính đen không nhìn rõ bên trong là một phòng nhỏ, một bộ sôpha kê gần hết diện tích. Trên ghế 4,5 cô gái khoảng 18-25 đang ngồi vạ vật thấy có người vào thì niềm nở ra tiếp. Cô thì mặc quần siêu ngắn, áo hai dây, có cô thì mặc váy hở hết cả nội y bên trong. Những bộ ngực đồ sộ, những cái chân dài trắng được khoe ra hết cỡ.

Một cô nhận ra người quen lên tiếng :

– Anh Hùng, lâu không thấy anh qua, giờ anh làm ở đâu rồi, bọn em nhớ anh lắm

– Ở đây không có anh nào à em? – anh Hùng hỏi.

– Dạ giờ này thường ít khách nên chỉ có bọn em, lát sẽ có anh X “gầy” qua trông quán – một cô nói.

– Ừ, để anh gọi điện xem, đây là hai thằng em anh, bọn em lấy bia cho nó uống rồi chăm sóc giúp anh – Anh Hùng nói rồi gọi điện cho ai đó.

Một cô gái mở tủ lạnh lấy bia, những cô còn lại ngồi xúm vào mình và thằng Phúc béo.

Mình để ý thấy ở đây thấp có, cao có nhưng cô nào cũng trắng và có bộ ngực to lộ một nửa ra ngoài, mặt mũi thì bình thường. Cô gái ngồi sát mình trông trẻ và ưa nhìn nhất (tuy thân hình không được cao đẹp bằng những cô kia) ngồi nghiêng áp sát bộ ngực vào tay mình, một tay ôm tay mình, một tay thì vuốt trên đùi mình thì thầm :

– Anh đẹp trai ơi, anh có người yêu chưa?

– Anh có rồi – mình lạnh lùng đáp.

– Có cũng kệ, em làm vợ bé anh nhé? – Cô nàng nũng nịu.

– Tuỳ em, anh không có tiền nuôi em đâu – mình thẳng thắn.

– Không sao, chỉ cần anh đi chơi với em thôi, em không có người yêu buồn lắm – cô nàng dụ dỗ.

Mình đang không biết trả lời như thế nào thì thằng Phúc béo buồn đi Wc, nó rủ mình đi. Mình cũng đứng dậy đi luôn để thoát cảnh đeo bám này. Mà cũng để bớt bức xúc, nói thật thằng em bên dưới đang căng cứng biểu tình khi cô gái kia động chạm da thịt vào người mình và cả khung cảnh toàn xôi thịt này.

Được một cô chỉ là đi xuống cuối nhà, bên tay trái là wc. Hai thằng đi qua 4,5 cái phòng nhỏ tý, bên trong từng phòng kê một tấm gỗ ở trên là cái đệm nhỏ, phòng không có cửa, chỉ có tấm rèm vải che. Hai thằng xuống cuối khu nhà thằng Phúc béo đi trước, nó vừa kéo tấm bạt ( loại giống bao tải dứa nhưng to hơn) che cửa phòng Wc ra thì bên trong tiếng con gái hét lên.

Thì ra ở đây wc kiêm nhà tắm luôn, chỉ che tạm bợ bằng tấm bạt chứ không có cửa. Một cô gái không mảnh vải che thân (có lẽ đang tắm bên trong, tóc và người vẫn ướt) đang đứng cố gắng che đi bộ ngực quá đồ sộ và chùm lông đen bên dưới. ( sau mới biết cô gái này dáng cao to, bộ ngực khủng nhất của quán). Thằng Phúc béo thì đứng hình không nói lên lời, mình cũng chưa biết xử lý thế nào vì quá bất ngờ. Sau giây phút giật mình, cô gái bình tĩnh nói :

– Ui trời hai anh là khách phải không, định vào tắm với em à, không được đâu anh, ở đây quy định nghiêm lắm, đợi em tắm xong rồi em chiều các anh nhé.

– Bọn mình đi wc vô tình thôi, bạn thông cảm nhé – Mình nói và kéo thằng Phúc béo đi ra, thằng này mắt vẫn chữ O mồm chữ A tưởng như sắp chảy cả nước dãi.

Đợi em ấy thay quần áo xong bước ra thì mình với Phúc béo vào wc. Phúc béo nói :

– Tao đéo chịu được nữa mày à, ngon quá, lát tao chọn em ấy làm cho tao (cái em vừa tắm ấy).

– Tuỳ mày thôi – mình hờ hững.

Hai thằng ra ngoài thì anh Hùng bảo :

– Bọn em chọn đi, vào các em nó matxa thư giãn cho xả stress.

– Được anh, em chọn cô bé này – Phúc béo sốt ruột chỉ vào cô gái lúc nãy tắm.

– Thôi anh, hôm nay em mệt không có hứng – Mình nói. Anh Hùng biết tính mình đã không thích thì không ép được nên không nói gì nữa.

– Anh đẹp trai à, để em làm cho anh nhé, – cô gái trẻ ưa nhìn lúc nãy ngồi với mình nói, vừa nói vừa ôm cổ mình, tỳ bộ ngực lên lưng mình đưa đẩy.

Lúc ấy mình ngồi còn cô ta cúi, mình chỉ mặc áo phông cộc tay mỏng, bộ ngực đẹp ấy tỳ vào lưng đưa đi đưa lại nhẹ nhàng, miệng thì kề sát tai mình thủ thỉ gạ gẫm, tay vuốt trước ngực mình. Nói thật lúc ấy nội tâm mình đấu tranh gê lắm, con trai chuẩn men ở cái độ tuổi 20 thì làm sao không ham muốn khi bị kích thích như thế. Mình liên tục nhớ về hình ảnh Nhi để giảm bớt ham muốn, mình không muốn làm việc có lỗi với Nhi.

*** Tính mình từ bé tới tận bây giờ hơi khác bạn bè, mình không ham mê gì quá, cũng không có thú vui gì mình không thể bỏ được. Mình cũng như những người con trai khác, nhỏ thì ham truyện tranh, đá bóng, lớn thì chơi game, rồi bia rượu, thuốc lá, cờ bạc… đủ cả trừ chất gây nghiện ra nhưng chỉ cần mình muốn thì có thể bỏ tất cả luôn, mặt khác mình là người sạch sẽ, cũng sợ lây căn bệnh thế kỷ. Nhờ thế mình vẫn chịu đựng được. ***

Mình trả lời cô bé ấy :

– Cám ơn em, hôm nay anh mệt, để hôm khác anh qua nhất định anh sẽ gọi em (từ đó tới giờ mình không hề quay lại đấy lần nào).

– Anh nhớ qua nhé, em sẽ đợi – Biết không thay đổi được mình cô bé đành chịu.

– Ừ anh biết rồi – Mình trả lời xong cố tình ngồi xa ra để tránh động chạm cơ thể.

Trong lúc thằng Phúc béo vào xả stress thì có 2 xe máy phi vào cửa quán. Một xe Sh và một Exiter, trên xe Sh là một anh cao to, đầu cạo trọc, mặc áo cộc tay lộ ra những xăm kín mít, cổ đeo dây vàng to. Xe exciter ngồi lái là một anh cao gầy mặt xám xịt(đúng chuẩn người nghiện), ngồi sau một anh dáng bình thường trông khá nhanh nhẹn mặt thì như sát thủ, cả hai mặc áo sơ mi dài tay phanh ngực lộ ra những hình xăm lớn. Thấy thế mấy cô gái trong quán lập tức ngồi gọn vào một góc.

Anh cao to đi đầu bước vào thì anh Hùng lên tiếng :

– Chào Đại Ca, em hôm nay đưa hai thằng em qua quán chơi. À chào ông X “gầy” cả ku em Z “sẹo” đi cùng à? (mình cũng chào 3 anh).

– Ừ em, anh qua ngồi với em mấy phút rồi phải đi với thằng Z “sẹo” có tý việc – Anh to cao nói.

Mấy anh em chào hỏi nhau rồi ngồi xuống sôpha nói chuyện. Trong cái không gian của giới giang hồ này mình chỉ ngồi im lắng nghe thôi. Những cô gái cũng vậy, im lặng ngồi chơi điện thoại.

Một lúc thì anh cao to và anh Z “sẹo” ra xe Sh phóng đi. Còn anh X “gầy” ở lại trông quán. Lúc này không khí mới trở lại bình thường, đám con gái tiếp tục buôn chuyện rôm rả. Anh X “gầy” hỏi mình :

– Em không giải trí tý à?

– Dạ em hôm nay mệt anh ạ, để lúc khác – mình trả lời.

– Thằng em tôi nó mệt thì kệ nó ông ơi – anh Hùng nói.

– Ừ, tôi chỉ hỏi vậy thôi – anh X “gầy” nói.

Ba anh em nói chuyện chém gió thì một cô nhắc là “bạn anh Hùng sao chưa ra”. Thằng Phúc béo vào đã 40 phút mà chưa thấy ra. Lúc này một cô khác gọi rất to vào bên trong :

– Lan Anh ơi mày làm gì lâu thế, gần hai ca rồi đấy ( 1 ca 20,25 phút thì phải).

– Biết rồi… đang cố… gắng đây – cô gái tên Lan Anh nói vọng ra giọng ngắt quãng

Mười năm phút sau thì thằng Phúc béo cũng ra. Mình với nó về trước, anh Hùng ở lại có việc gì đó. Hoá ra anh ấy làm bảo vệ chỉ là muốn hài lòng gia đình, chứ thu nhập chính vẫn từ bảo kê và đòi nợ thuê. Khi có phi vụ nào thì anh lại tham gia. Có lẽ vì thế vợ chồng anh mới xung đột cãi nhau.

———————
 

Bình luận mới