• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 2 66.7%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 3 100.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 2 66.7%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    3
CHAP 20: CHUYỂN CHỖ LÀM

(Chap có một số tình tiết 18+ nhẹ, lưu ý trước khi đọc)

Thằng Phúc béo chở mình về thì rẽ qua chỗ Hồ Đền Lừ uống bia tiếp chứ không về ngay. Hai thằng vào quán gọi bia xong Phúc béo nói :

– Sao hôm nay mày không vào xả stress, mấy con nhìn ngọt nước thế mà chê à?

– Tao không như mày, tao có người yêu, tuần sinh hoạt 2,3 lần. Không thiếu thốn quá mà phải đi thế. Mà sao mày lâu thế. – Mình hỏi.

– Tao không hiểu sao mỗi lần uống tý bia rượu vào là mãi đéo ra được, mấy lần trước đi chơi cave cũng thế. Bọn gái nó còn sợ – Phúc béo phân trần.

– Người mày cả tạ thịt đè lên mấy em ấy thì ai chẳng sợ, em hôm nay được cái to cao, có lẽ hợp với mày – Mình xỏ xiên nó.

– Không phải do tao béo, mà do tao chơi lâu ra con gái nó sợ. – Phúc béo nói

– Của mày ăn thua gì, ông Hùng mới sợ, ông ấy gắn cái cục gì ở ch*m ấy, có lần tao đi Wc cùng ông tao thấy. – Mình nói.

– À mấy ông từng đi tù thường có, gọi là gắn bi, gái gặp mấy ông ấy kinh luôn – Phúc béo tỏ ra hiểu biết.

– Vậy à. Nhưng tao thấy của anh Hùng hình giống lục giác có nhiều góc cạnh mà – mình thắc mắc.

– Chắc ông ấy muốn mài thành hình như thế, thấy bảo gắn cái ấy mà đi phá chinh con gái thì sau này nó chỉ nhớ tới mình. Những thằng khác có ngủ với nó cũng không đem lại cảm giác như mình – Phúc béo giải thích.

– Phức tạp quá nhỉ. Mà sao hôm nay về sau mày lại ra được? – Mình hỏi.

– Thì đầu tiên vào nó tẩm quất vớ vẩn cho tao, xong lấy khăn ướt lau ch*m tao rồi thổi kèn. Lúc đầu nó chỉ cởi áo của nó ra thôi, lúc nó thổi kèn thì tao bóp vú nó, vú nó to lắm, một tay bóp không hết được. Sau thấy tao lâu ra quá lại bị bên ngoài giục thì nó cởi nốt quần xuống để tao sờ bím, bím nó múp sờ thích lắm, sờ một lúc tay tao ướt nhẹp rồi tao cũng ra. Sướng đéo chịu được. – Phúc béo vừa nói vừa ngẩn ngơ nghĩ lại cảnh khoái lạc.

– Thôi đủ rồi, mày làm tao hứng quá. – Mình cắt ngang.

Uống bia xong thì Phúc béo lại chở mình về, mình vào phòng lấy quần áo tắm rửa rồi đi chơi với Nhi. Hôm ấy mình làm 3 nháy, Nhi hỏi mình :

– Sao hôm nay anh xung thế? Làm em mệt hết cả hơi.

– Tại hôm nay em dễ thương quá – Mình suy nghĩ rồi nói. (mình rất ít khi khen ai, nhất là con gái nhưng do bí lời nên phải nói thế)

– Hi hi, yêu chồng thế – Nhi thoáng ngạc nhiên khi mình khen, rồi nàng cũng cười trong hạnh phúc.

Sáng hôm sau đi làm không thấy Phúc béo đâu, hỏi ra mới biết nó xin nghỉ nửa ca, tầm 10h mới tới. Anh Hùng bảo cho mình biết :

– Đêm qua thằng Phúc béo nứng quá nó gọi anh xin số con kia (cô bé hôm qua phục vụ nó) rồi nhờ anh xin giúp cho ra nhà nghỉ. Chắc giờ chưa dậy được đâu. (nhân viên tẩm quất không được tự ý rời chỗ làm, muốn đi khách bên ngoài phải xin phép, còn phải cắt lại tiền nữa).

– Ha ha thằng này được, không khéo mê em nó rồi – mình cười nói.

Tới 10h thì thằng Phúc béo tới, nó gặp mình là than thở luôn :

– Mệt quá mày ạ!

– Anh Hùng nói tao biết rồi – mình nói.

– Ừ, hôm qua tao với em nó quần nhau mấy nháy liền, người nó hàng họ to, lại chân dài chơi sướng lắm – Nó kể.

– Ừ, tao cũng đoán là mày kiểu gì chẳng hẹn em ấy, thôi đừng xa đà quá là được, không rồi đi làm tiền đổ xăng cũng hết – Mình khuyên nó.

– Yên tâm tao biết điểm dừng – nó tự tin nói rồi hai thằng trở về với công việc.

Một thời gian sau thì Quán mình làm có quản lý mới thay quản lý cũ nghỉ. Anh này về làm thay đổi mọi thứ, cứ như muốn biến quán thành nhà hàng 5 sao.

Thằng Phúc béo thời gian nó làm phục vụ bàn thì cũng học cả pha chế, lúc ấy pha chế có anh nghỉ, thế là nó vào làm.

Mình thì vẫn làm phục vụ bàn, quản lý mới bắt đầu thay đổi quán từ nhân viên phục vụ bàn đầu tiên. Ông ấy bắt bọn mình phải phục vụ chuyên nghiệp hơn, rồi đưa ra rất nhiều quy định gò bó. Bọn mình vừa làm vừa tìm cách chống đối.

Sau khi thay đổi ở bộ phận chạy bàn thì quản lý tiếp tục muốn thay đổi ở bộ phận pha chế và bếp, anh trưởng quầy pha chế với bếp trưởng là bạn thân lâu năm. Cả hai hợp sức chống lại quản lý mới, thời điểm ấy nhà hàng khá căng thẳng.

Nhà hàng bắt đầu bán thêm những loại đồ ăn và đồ uống mới. Nhân viên đã quen với việc thoải mái giờ bị gò bó nhiều người bắt đầu chán nản.

Tính mình không thích sự gò bó, mặt khác mình cũng phải đi làm cho đúng ngành học nên mình quyết định nghỉ ở quán. Lúc ấy tầm cuối tháng 11 Dương Lịch.

Mình nghỉ làm một thời gian sau thì anh Hùng với Phúc béo cũng nghỉ. Phúc béo đi làm pha chế ở quán Bar, đúng với sở thích ngắm gái đẹp của nó. Còn anh Hùng lại quay về với con đường của thế giới ngầm.

*** Sau này có lần ba anh em tụ họp uống cà phê ở Bách Khoa để tâm sự, anh Hùng khi ấy đã chia tay với Mai. Anh chán nản dính vào đập đá thường xuyên. Anh vừa làm bảo kê mấy quán massage vừa đòi nợ thuê và nhiều công việc khác. Nhiều lần Phúc béo tới quán massage của anh đều được nhân viên phục vụ miễn phí. Có lần nó còn ngủ luôn tại quán với anh Hùng, cùng anh trông coi quán. Sau này Phúc béo bị bố mẹ nó quản lý chặt không cho chơi bời nữa, còn anh Hùng vẫn theo con đường ấy ***.

Mình cầm hồ sơ đi xin việc, vì mới ra trường chưa có kinh nghiệm nên tìm việc tốt rất khó. Chỗ làm gần thì lương thấp, chỗ lương cao thì phải làm xa và đi công trình nhiều. Mình không muốn xa Nhi, cuối cùng mình xin vào làm ở một công ty Tư nhân nhỏ ở gần chỗ trọ. Công ty có khoảng 20 công nhân, già có trẻ có.

Cũng như những sinh viên khác, học trong trường thì toàn lý thuyết, ra ngoài làm phải học hỏi rất nhiều. May mà công việc mình cũng không quá khó. Mình mất 1 tuần cũng quen dần với công việc. Mình làm khoán theo sản phẩm, làm càng ra nhiều sản phẩm thì thu nhập càng cao.

Hàng ngày đi làm lúc 7h30 sáng, tối thì có hôm 17h30 về, có hôm 21h mới về vì cố làm cho xong, mình khá chăm chỉ làm việc nên ông bà giám đốc cũng quý, thường tạo điều kiện cho mình làm thêm giờ. Chủ Nhật mình cũng làm không nghỉ. Thu nhập của mình cứ tăng dần lên.

Thời gian làm ở đây mình quen thằng Xuân, thằng này nhà gần khu với chồng chị Chi (chị cả của Nhi). Nhà nó cách công ty chỉ 3km, hàng ngày nó đi xe máy đón mình rồi cùng đi làm. Xuân nó cao to nhưng xấu trai (nó tập thể hình mấy năm rồi, người to như con trâu), ít hơn mình 2 tuổi toàn xưng ông tôi với mình, mình cũng không quan trọng, bạn bè chơi với nhau tốt là được. Mình thì xưng mày tao với nó cho thoải mái.

Ngoài thằng Xuân mình cũng chơi khá thân với mấy anh trong công ty, các anh đều đã có gia đình nhưng vẫn khá ham vui. Hôm nào ít việc về sớm thì mấy anh em lại rủ nhau đi uống bia hoặc đơn giản hơn là ngồi trà đá chém gió. Mình từng nói rồi đấy, tính mình đi làm ở đâu cũng được anh em trai quý, ở công ty này thì được cả mấy chị quý. Đừng suy nghĩ bậy bạ nhé, cùng làm công ty thì quý mến nhau là bình thường thôi. Do mình thật thà, ngoan ngoãn lại kín miệng nên nhiều chuyện anh chị trong công ty thường tâm sự với mình vì thế thân thiết hơn.

———————
 
CHAP 21: BÍ MẬT BỊ LỘ

Mình với Nhi vẫn yêu nhau, khi đi chơi thì mình giới thiệu Nhi với thằng Xuân, hỏi ra thì Xuân nó cũng biết chồng chị Chi (chị cả của Nhi) vì nhà cũng cùng một khu. Thời gian này Oanh (bạn thân của Nhi bằng tuổi Xuân) vẫn yêu đơn phương cái thằng Ngọc bạn đẹp trai cùng lớp cấp 3 của Nhi. Mình và Nhi giới thiệu Oanh cho Xuân, Xuân nó cũng thích Oanh, nhưng Oanh nó lại không thích, nó chỉ mê trai đẹp. Vẫn đi chơi với nhau nhưng Oanh chỉ coi thằng Xuân như bạn.

Có lần mình với thằng Xuân rủ Nhi với Oanh đi uống cà phê. Thằng Xuân chuẩn bị rất kỹ để hi vọng tán được Oanh. Nó chải chuốt rồi mượn cả xe ga của bố để chở mình đi. Gặp nhau vào ngồi trong quán không được bao lâu thì Oanh có điện thoại gọi. Cô nàng bỏ mặc luôn mình và Nhi với thằng Xuân ở đấy để đi chơi với trai. Sau mình biết Xuân nó không có cơ hội nên nói thẳng với nó. Nó biết vậy cũng hơi buồn nhưng mới quen chưa lâu không khó để quên Oanh.

Tết Âm Lịch công ty mình cũng nghỉ như nhà nước, do mới vào làm được gần 2 tháng mình được thưởng Tết rất ít. Mình thường ở lại chơi với Nhi sát Tết mới về quê.

Rồi mình về nghỉ tết, cũng như mọi năm tối 30 đang tụ tập bạn bè để đi chơi và tất niên thì anh Hùng gọi. (mình tuy nghỉ nhưng vẫn thi thoảng gặp anh em ở quán cũ)

Anh Hùng : Alô em à, đang ở đâu đấy?

Mình : em ở quê anh ạ. Có việc gì không anh?

Anh Hùng : Hôm nay 30 tết, mấy anh đại (đại ca) của anh tụ tập anh em ở Bar XYZ , em bắt taxi lên đây với anh, anh sẽ trả tiền rồi giới thiệu em với mọi người, anh em đi quẩy luôn.

Mình : Em cám ơn anh, nhưng quê em xa, bắt xe cũng khó, để khi khác vậy ( mình từ chối, mình không muốn tham gia vào thế giới ngầm phức tạp ấy).

Anh Hùng : Tiếc quá nhỉ, vậy qua Tết lên nhà anh chơi, em ăn Tết vui vẻ nhé.

Mình : Ok anh, chúc anh và gia đình ăn tết vui vẻ, mấy hôm nữa em lên. Chào anh ạ.

Thằng Hưng đi cạnh mình nghe thấy mình nói chuyện thì hỏi. Nó muốn mình nhờ anh Hùng để nó tham gia vào những hoạt động đấy. Mình từ chối nó, mình nghĩ những nghề phi pháp nguy hiểm ấy nên tránh xa chứ ai lại để bạn bè vào. Sau này thằng Hưng vẫn không thoát khỏi cám dỗ của tiền bạc và nó vẫn làm nghề xã hội. Đó là sau này nhé, còn hôm ấy bọn mình tập trung xong lại đi hát karaoke như mọi năm.

Năm ấy khi hát hò ăn uống thì không vấn đề gì, tới khi đi về, bọn con trai thằng nào cũng phê phê rồi bắt đầu chạy ẩu, lượn lách đánh võng các kiểu. Một xe bị xòe (đổ ngã) ra đường, thằng Nhã ngồi sau chỉ xây xát nhẹ, nhưng thằng lái thì rách toạc hết quần áo, mặt bị cào xuống đường, chân tay chảy nhiều máu ( đi không nhanh lắm nên không bị phần xương hay đầu, chỉ bị phần mềm bên ngoài).

Cả bọn xúm vào đưa nó vào trạm y tế gần nhất. Dù không bị nặng nhưng nhiều chỗ da thịt cào xuống đường bê tông gây chảy máu, lúc ấy nó vẫn còn men trong người nên không đau. Hôm sau thì nó kêu gào lên đau đớn thế là khỏi phải ăn tết.

Tết năm ấy mình mồng 2 đã trốn nhà bắt xe lên chơi với Nhi, mình đi có một mình vì giờ thằng Dũng không yêu Hiền bạn Nhi nữa. Đường phố Hà Nội những ngày này vắng vẻ lạ thường. Mình hẹn gặp Nhi ở đầu đường cách nhà Nhi khoảng 1km.

Đứng đợi một lúc thì Nhi ra, vẫn là bất ngờ giành cho mình, khi nàng trang điểm như hoá thân thành một người khác vậy. Thật kiêu sa lộng lẫy, cuốn hút và ma mị. Mình lúc ấy chỉ muốn ôm hôn nàng thôi, nhưng vì ngoài đường nên cố nhịn.

Gặp nhau “tay bắt mặt mừng ” cứ như là lâu lắm không gặp rồi ấy. Sau khi mừng tuổi Nhi thì hai đứa đi xe Nhi lên nhà anh Hùng chơi. Nhi ngồi sau ôm mình, tựa nhẹ đầu vào lưng mình rất tình cảm. Đối với mình chỉ cần những giây phút ngọt ngào bình yên như vậy đã mãn nguyện lắm rồi. Một lát đã tới nhà anh Hùng, vào nhà chúc Tết vợ chồng anh, anh cứ hỏi mình với Nhi bao giờ cưới để anh chuẩn bị. Ngồi nói chuyện một lúc mình với Nhi xin phép đi những nhà khác chúc tết, mặc dù anh rất muốn Hùng giữ mình lại ăn cơm.

Mình và Nhi xuống nhà thằng em Hải ( giống diễn viên Mạnh Quân ấy) chúc tết, ở nhà chỉ có mình nó. Nhà Hải khá rộng rãi. Đẹp trai như nó rất nhiều con gái thích rồi rủ đi chơi tết, nhưng vì hẹn trước với mình nên phải ở nhà. Mình với Nhi cũng chỉ ngồi một lúc rồi cả hai lại đi nhà thằng Xuân và một số nhà bạn của Nhi, hai người đi chúc tết cứ như đôi vợ chồng trẻ vậy. Thật sự rất vui vẻ hạnh phúc. Mình ước sau này năm nào cũng được đi cùng Nhi như vậy. Nhưng đời người ai nói trước được điều gì. Số phận con người có lẽ đã được định đoạt bởi những thế lực siêu nhiên mất rồi.

Tua nhanh qua quá trình đi chúc tết, mình tạm biệt Nhi để về nhà khi đã chiều tối, hai đứa trước khi chia tay cũng đã kịp khai xuân, cơ thể cũng hoà làm một ngay trong ngày mồng 2 tết. Những ngày nghỉ tết trôi qua, mình lại quay về với công việc hàng ngày. Mình vẫn chăm chỉ đi làm kể cả Chủ Nhật, mình muốn kiếm nhiều tiền để lo cả cho Nhi nữa. Mình lao đầu vào công việc khiến thu nhập của mình tăng khá nhanh.

Thời gian trôi khá nhanh, tới tầm tháng 4 tháng 5 thì với số tiền tích góp trước đó nữa mình cũng mua được một chiếc xe máy dream Việt cũ của người quen nhưng chất lượng rất tốt, gần như mới. Thằng Xuân cùng thời gian ấy cũng mua một con xe Dream Việt mới cứng, đây là thời gian rộ mốt đi xe Dream, thanh niên ra đường toàn chạy Dream. Mình với thằng Xuân đi lên nhà anh Hùng nhờ anh dẫn đi mua đồ rồi độ xe lên giống Dream Thái. Xe mình còn độ đèn xenon rất sáng.

Có xe máy đi lại tiện hơn rất nhiều, mình chủ động tới gần nhà Nhi để hẹn nàng đi chơi chứ không phải bắt xe buýt hay đợi nàng đón mình nữa, những tưởng tình yêu êm đềm thì xảy ra chuyện. Có một lần mình với Nhi đang ngồi với nhau ở phòng mình thì Nhi có số lạ gọi tới, Nhi tắt đi không nghe, bên kia vẫn gọi. Mình bảo sao em không nghe, em bảo sợ là gia đình gọi không nghe. Sau đấy mình cũng không quan tâm nữa.

Một lúc sau khi Nhi đi WC thì điện thoại Nhi có tin nhắn tới, là số lạ kia. Bọn mình yêu nhau chuyện cầm điện thoại nhau đọc tin nhắn là bình thường nhé. Mình cầm lên đọc, thấy tin nhắn là con trai hỏi Nhi “đang ở đâu, mấy hôm nay không gặp thấy nhớ” , rồi hẹn gặp Nhi.

Lúc ấy mình đứng hình luôn, nhưng mình vẫn hy vọng không phải vậy, có lẽ ai đó trêu thôi. Mình bèn đi ra ngoài đường, lấy điện thoại Nhi gọi lại vào số máy ấy. Mình “alô”. Bên kia có tiếng con trai nghe:

– Con trai : Alô, ai đang cầm máy Nhi gọi cho tôi vậy?

– Mình : Chào cậu, tôi là Vinh (anh họ Nhi chơi rất thân với Nhi, mình thử giả làm anh) anh của Nhi, cậu là ai vậy?

– Con trai : À chào anh, em là Cường bạn của Nhi, có lần em vào nhà Nhi thấy anh rồi, chắc anh không nhớ em.

– Mình : Vậy à, tôi không nhớ lắm, tôi được bố Nhi giao trách nhiệm quản lý nó, nhà Nhi hai chị thì lấy chồng rồi, không ai quản lý sợ Nhi nó yêu linh tinh. Cậu với Nhi yêu nhau lâu chưa?

– Thanh niên Cường : Em với Nhi quen từ năm ngoái rồi anh, được chị Hằng (chị gái Nhi) giới thiệu nên anh cứ yên tâm. Quen lâu vậy nhưng chưa gọi là yêu anh ạ. Nhi vẫn chưa nhận lời yêu em. Anh có gì giúp em tán Nhi nhé. Mẹ em cũng rất quý Nhi, có lần Nhi ăn cơm nhà em bà cứ nhận Nhi làm con dâu mà.

– Mình : vậy nhé, tôi hiểu rồi, có gì tôi bảo Nhi liên lạc lại với cậu.

Mình cúp máy mà trái tim mình như vỡ nát. Cảm giác tức ngực khó thở. Mình luôn yêu Nhi thật lòng, mình căm ghét sự lừa dối, vậy mà Nhi quen thanh niên ấy lâu vậy, nhiều lần đi chơi gặp gỡ, thậm chí xuống cả nhà thanh niên ấy ăn cơm còn mình cũng không biết tý gì.

Vào nhà, mình đưa điện thoại cho Nhi và bảo :

– Em đọc tin nhắn đi, và giải thích giúp anh, phải nói thật đừng lừa dối anh, em biết hậu quả khi lừa dối anh rồi đấy. (mình rất nghiêm túc, tính mình hiền lành, thật thà, nhưng ai lừa dối mình thì mình sẽ không tha thứ, mình từng nói với Nhi nếu em mà cắm sừng anh thì hai đứa sẽ cùng chết, Nhi cũng biết tính mình nói được làm được ).

– Anh nghe em giải thích đã, nó là con trai của cô bạn chị Hằng ( chị thứ 2 của Nhi), chị ấy giới thiệu cho em. Em chẳng lẽ không nói chuyện à? Nó cứ làm phiền em thì em không muốn nghe điện thoại của nó. Anh thấy em có lưu số nó đâu. – Nhi phân trần.

– Ừ em không lưu số nhưng em đã thuộc số, mình quen nhau lâu vậy anh lại không biết về em sao. Em có thể nhớ 30 số điện thoại thường xuyên liên lạc. (Nhi học kém nhưng nhớ số điện thoại khá tốt, nàng nhớ được khoảng 30 số điện thoại, hồi ấy mình nhớ được khoảng 50 số, giờ thì không hiểu tại sao mình không thể nhớ quá 20 số). – mình nói.

– Em không có gì với nó, anh không tin em à? – Nhi vẫn ngoan cố.

– Anh vừa giả làm anh Vinh nói chuyện với thanh niên ấy. Anh đã biết hết rồi, em đừng lừa dối anh nữa, anh cho em cơ hội nói thật mà em vẫn chống chế với anh – mình lạnh lùng.

– Anh… Anh thật à… Nhưng em… chưa làm gì quá đáng hết mà anh – Nhi ấp úng.

——————–
 
CHAP 22: CHIA TAY



– Em xin thề em không yêu gì nó, cũng chưa từng ôm hôn nó. Thi thoảng mới gặp nhau thôi – Nhi nói tiếp.

Và sau đấy Nhi kể hết cho mình nghe. Mình cố gắng giữ bình tĩnh để nghe hết chuyện, nghe xong mình nói :

– Anh đang cố gắng giữ bình tĩnh, anh yêu em thật lòng, chưa một lần lừa dối hay phản bội em. Đối với anh yêu là cưới, tình yêu với anh chỉ có một. Có thể anh không khéo nói như người ta, không ga lăng hay lãng mạn, cũng không có tiền, gia đình quê xa nhưng anh đảm bảo anh là người con trai yêu em nhất, chung thuỷ với em nhất. Khi đã ở bên em không bao giờ anh nghĩ tới người con gái nào khác. Vậy mà em thì sao, em quen nó lâu như vậy, em đi chơi với nó nhiều như vậy, em còn vào nhà nó, ăn cơm với mẹ nó mà anh không hề hay biết.

– Em xin lỗi, em sợ anh giận em không dám nói, em thề độc với anh, em chưa từng ôm hôn nó bao giờ. Bọn em trong sáng mà – Nhi khẳng định lần nữa.

– Anh có thể tin em, nhưng nếu ngày hôm nay anh không biết có lẽ sau này em sẽ đập cái thiếp cưới và cái sừng lên đầu anh rồi. Em rõ ràng đang bắt cá hai tay, nó như là phương án dự phòng của em vậy. Anh không còn gì để nói nữa, từ giờ em tránh xa anh ra. Đừng liên lạc anh. – Mình dứt khoát.

Sau đấy mình lấy điện thoại đập vỡ nát, rồi nhặt cái sim bẻ nát vụn ra và nói :

– Trái tim anh cũng như cái điện thoại này, đã vỡ rồi không thể nắp lại như cũ được. Em làm tổn thương anh, từ giờ đừng cố liên lạc với anh. Em hạnh phúc bên người kia nhé.

Nói xong mình quay mặt vào tường, hai bàn tay nắm thật chặt để kiềm chế cảm xúc, đôi mắt thấy cay cay. Tính mình khá lạnh lùng, từ ngày trưởng thành chưa bao giờ rơi nước mắt dù gặp những nỗi đau thể xác hay tinh thần. Nhưng cảm giác bị lừa dối bởi người mình yêu thương nhất khiến trái tim mình thắt lại. Cảm giác như muốn nổ tung nhưng lại bị kiềm chế không bộc phát ra được vô cùng khó chịu. Chỉ những ai đã giành tình yêu thật lòng chân thành duy nhất cho một người có lẽ mới hiểu hết được.

Nhi khóc lóc xin lỗi mình, mình vẫn kiên quyết nói chia tay. Cuối cùng muộn quá Nhi phải về, mình nằm cả đêm suy nghĩ. Hồi ấy tuổi trẻ tính mình cũng hiếu thắng hơn bây giờ, suy nghĩ cũng không được chín chắn nên mình vẫn nhất định chia tay với Nhi.

*** Mà chia sẻ thêm là mình có người quen, vợ ông ấy đi cặp bồ, bị ông bắt gặp, ông xiên chết thằng kia, thế là đi tù, con vợ ở nhà lại đi cặp với thằng khác, vụ ấy lên cả báo. Vì thế mình mà bị cắm sừng mình sẽ xử lý người yêu hoặc vợ đầu tiên. Mình chưa bị Nhi cắm sừng nhưng lúc ấy cái cảm giác bị người ta dắt mũi một thời gian khá dài cũng khiến mình chẳng thể tha thứ cho Nhi. May mà chưa ra tay đánh Nhi cái nào. ***

Vài hôm sau mình đi làm từ sáng tới tối muộn với về để Nhi có muốn tìm cũng sẽ không gặp mình. Mà mình không còn điện thoại cũng không biết ai liên lạc với mình không nữa. Cứ như vậy vài hôm sau mình cũng đi làm lại sim nhưng chưa mua điện thoại mới. Vẫn để sim trong ví thôi.

***Mà lâu mình không nhắc tới anh T( anh trai mình), ông ấy yêu một chị cùng công ty (chị dâu tương lai của mình đấy), suốt ngày ăn ngủ ở nhà chị ấy không về, mình gần như ở 1 mình.

Cái hồi ông ấy tán chị này thì cũng có một thằng cùng công ty tán chị ấy. Anh mình thì làm tổ trưởng, quản lý giao việc cho anh em công nhân rồi cũng cùng làm với mọi người.

Thằng kia thấy anh mình nhỏ con hơn (Anh T thấp bé hơn mình một chút) thì cũng không nể, tiện thể có lần anh mình nhắc nhở nó làm việc nó bật lại chửi luôn. Anh T tính hiền lành nhưng cục tính, ông cầm luôn cái cốc thủy tinh ném thằng kia, nó tránh được, mọi người trong công ty lao vào can hai người ra. Thằng kia vẫn to mồm chửi bới và còn đe dọa sẽ xử lý anh T khi ra khỏi công ty.

Hôm ấy anh T gọi điện cho mình. Trong thế hệ 8x ở làng mình thì tuổi anh T ngoan nhất, ít nhất và cũng thấp bé nhất (có lẽ vì thế mới ngoan nhất). Tuổi mình thì ngược lại, đông nhất, học giỏi nhất cũng nghịch ngợm và nhiều thằng cao to nhất làng(giờ thế hệ 9x, 20x cũng đã trưởng thành nhưng tuổi mình vẫn đồng đều nhất làng về mọi mặt). Vì thế có va chạm anh T sẽ gọi mình, còn mình thì ngược lại, sẽ không gọi anh.

Mình bảo anh ra trước đứng ở cửa công ty, nếu thằng kia ra thì chặn nó lại bảo vào quán nước nói chuyện bình thường. Còn mình sẽ gọi anh em tới xử lý. Mình gọi thằng Tú, thằng Bảo, thằng Hưng, Thằng Giầu và một số anh em khác đến công ty anh T.

Gần chục anh em ngồi quán nước gần công ty anh T, bọn mình có mang balô chứa hàng lạnh đi đề phòng thằng kia gọi người. Ngồi đợi mãi không thấy thằng kia đâu, mình bảo anh T vào trong tìm, mình đưa anh cái balô, bên trong đựng con phớ. Hồi sinh viên trong nhà trọ anh em mình luôn có con phớ và tuýp sắt. Bọn bạn mình cũng gần như vậy, thằng nào cũng có hàng.

Một lúc sau anh T ra bảo không thấy nó đâu. Thế là mấy anh em lại ngồi chờ. Còn anh T thì gọi điện thoại hỏi bạn cùng công ty. Hoá ra thằng kia thấy anh T ra về trước nó sinh nghi. Nó nhờ người ra cổng thăm dò thì thấy bọn mình gần chục người ngồi quán nước, bên cạnh lại để mấy cái balô. Thằng kia biết vậy liền chèo tường trốn về nhà trọ dọn đồ về quê. Từ hôm ấy thằng đấy nghỉ làm và cũng không ai gặp lại nó nữa. Mấy anh em lại rủ nhau đi uống bia cỏ rồi mới về. ***

Một vài tuần sau thì mình mới mua điện thoại và nắp sim vào. Cũng không thấy Nhi liên lạc với mình nữa, có lẽ Nhi cũng nản rồi. Nhiều khi mình rất nhớ Nhi nhưng lòng tự trọng của một thằng con trai không cho phép mình đi tìm Nhi hay liên lạc với Nhi. Mình xoá hết ảnh hai đứa từng chụp trước đây. Bỏ hết đi những thứ Nhi tặng mình. Mình vẫn đi làm nhưng không có động lực như trước, thời gian làm cũng ít đi, thường 5h30 mình về chứ không làm muộn nữa. Giai đoạn này có lẽ đối với mình sống như cỗ máy được lập trình vậy, ăn ngủ đi làm, mình như không có cảm xúc gì ngoài chữ “buồn “.

Hàng ngày đi làm về lại cùng thằng Xuân ngồi trà đá, hút thuốc lá chém gió, thằng Xuân thấy mình buồn nó bảo :

– Tôi thấy ông chạy xe cũng tốt, còn tốt hơn tôi, hay ông tham gia với nhóm bạn tôi cho vui.

– Tham gia cái gì mày? – mình hỏi.

– Đi bão đêm, vui lắm, đảm bảo ông hết buồn – thằng Xuân nói.

– Vậy à, cũng được thế bao giờ bọn mày tập trung để đi. – Mình hỏi nó.

– Thường thì tầm 21h anh em tập trung, uống nước chém gió rồi dậy nhau cách xử lý, kỹ thuật khi chạy xe… Sau đấy thì đi – thằng Xuân giải thích.

– Thế bọn bạn mày thường đi xe gì? – mình thắc mắc.

– Xe dream là chủ yếu, wave alpha cũng có, hai dòng này nhẹ mới bốc đầu dễ được. Nhà bọn nó đầy Novo với Exciter nhưng không đi – Xuân nói có vẻ am hiểu.

– Ok vậy tao cũng tham gia cho vui. Đang chán đây – Mình đồng ý.

———————
 
CHAP 23: BÃO ĐÊM

Tối hôm sau thì mình hẹn thằng Xuân đi gặp nhóm bạn nó. Hai thằng đi một xe của mình. Nhóm này khá chơi bời, đủ lứa tuổi từ 17,18 tới 23,24 có cả. Mình lúc ấy tinh thần chán nản thì tham gia cùng bọn nó cho vui.

Sau khi làm quen chào hỏi thì một thằng có vẻ già dặn biệt danh là Heo trong nhóm bảo mình :

– Ông bạn đã biết bốc đầu xe chưa?

– Tôi chưa – Mình thật thà nói.

– Vậy ngồi uống nước xong rồi lát ngồi xe tôi, xe ông cứ để thằng Xuân chạy- thằng Heo nói.

– Ok ông. – Mình trả lời.

Uống nước xong cả bọn 5 xe máy chạy ra đường lớn, mình ngồi sau xe thằng Heo. Nó chỉ mình cách ôm eo nó và nhún người như thế nào để nó ngồi trước nhấc đầu xe lên. Thằng này kỹ thuật rất tốt, nó điều khiển xe bằng 1bánh đi rất dài, chỉ khi có chướng ngại vật phía trước hoặc vào cua nó mới hạ xuống.(Không giống với các bác trong Nam, ngoài Hà Nội bọn em thường đi chậm bốc đầu xe, hoặc đôi khi lạng lách đánh võng, trừ khi bị đuổi mới chạy nhanh).

Lúc đầu ngồi mình cũng run, cảm giác ngửa mặt lên trời đi xe một bánh không an toàn tý nào. Sau thì phó mặc cho số phận không thấy sợ nữa. Mình dần cũng quen dần với thao tác và cảm giác, cả bọn vừa đi vừa bốc đầu vòng từ Đại Cồ Việt lên Phố Huế, Hàng Bài tới Bờ Hồ Hoàn Kiếm đi một vòng rồi chạy xuống Bà Triệu ra Đại Cồ Việt. Sau đấy thì ra Ngã tư Đại Cồ Việt – Lê Duẩn ngồi uống trà đá và nghỉ.

Lúc này thằng Xuân hỏi mình :

– Thế nào, có vui không ông, ngồi sau có thấy sợ không?

– Tay lái thằng Heo rất tốt nên tao thấy yên tâm, đi cũng vui đấy. – Mình trả lời.

– Bọn nó trước ngã nhiều lắm rồi đấy, người thằng nào cũng chi chít sẹo, thằng Heo lái tốt nhất mà – Xuân nó kể lể.

– Cũng đúng, tao thấy người bọn nó đầy sẹo, không biết mình có thế không. – mình trầm ngâm.

– Biết sợ rồi à ha ha – Thằng Xuân cười.

– Không sợ đéo gì, thích thì đi thôi – Mình bật lại.

Uống nước nói chuyện chán thì lại ra xe đi tiếp, lần này mình ngồi xe với thằng Xuân, để thằng Heo ngồi với bạn nó. Bọn mình lại tiếp tục vòng lên Phố Huế và lộ trình đi như cũ. Cứ đi như thế chán thì về. Vừa đi vừa bốc đầu xe, nhóm có những thằng lái xe rất tốt, cũng có thằng mới chỉ nhấc được đầu xe lên lại phải hạ xuống ngay.

Từ hôm ấy ngày nào buổi tối mình cũng tham gia với nhóm bạn thằng Xuân. Thường thì mình với thằng Xuân đi tới 1h sáng là về. Bọn nó bắt đầu dạy mình cách bốc đầu xe. Kỹ thuật bốc đầu thường có hai cách :

+ Cách thứ nhất là đi số 3 sau đó ga mạnh, kết hợp cùng lúc vào số 4 và nhấc đầu xe lên. Có người đằng sau kết hợp cùng thì dễ hơn đi một mình, khi ấy xe chạy tầm 40-50km cũng khá nguy hiểm.

+ Cách thứ hai là đi số 3 hoặc 4 với tốc độ chậm rồi người lái người ngồi sau cùng nhún lên xuống để nhấc đầu xe lên, cách này khó thực hiện hơn nhưng lại an toàn hơn vì xe chạy chậm.

Dĩ nhiên mình theo cách một, hàng ngày mình với thằng Xuân cùng nhau tập. Người nó to như con trâu, nó ngồi sau thì mình dễ nhấc bánh xe lên nhưng lại dễ bị chửa (lật ngược xe ra phía sau). Vì thế mình với nó chạy mỗi thằng một xe.

Có một lần nhóm mình khoảng 5,6 xe chạy ở phố Xã Đàn, lúc này thằng Heo tự nhiên tách tốp điều khiển xe phi lên phía trước bốc đầu xe lên rồi chạy, đột nhiên có 2 xe Cảnh sát cơ động(CSCĐ) phi ở đâu ra đuổi theo xe thằng Heo. Bọn mình bám theo xe CSCĐ giữ khoảng cách chứ không áp sát.

Thấy có xe cảnh sát cơ động đuổi, thằng Heo lập tức hạ bánh xe xuống, nó nhấc đầu xe phi qua dải phân cách ở giữa đường quay sang chiều bên kia chạy ngược lại. Lúc ấy một đồng chí cơ động ngồi sau ném dùi cui về phía xe thằng Heo. Dùi cui trúng phần vỏ nhựa xe bật phát ra tiếng kêu khá to rồi rơi xuống đường. Mấy thằng mình thì phi qua luôn CSCĐ rồi ra chỗ ngã tư Lê Duẩn uống nước đợi thằng Heo. Một lúc sau thấy nó xuất hiện. Nó bảo :

– Đm đéo để ý có cơ động núp ở đấy, may mà nó ném dùi cui không trúng người.

– Không sao là tốt rồi, sao lúc ấy ông lại tự tách nhóm lên thế – Thằng Xuân hỏi.

– Thì thấy đường vắng, phi lên mà bốc đầu chứ sao – Thằng Heo nói.

– Thôi lần sau anh em cứ đi áp sát đội hình, đông xe bọn cơ động nó chùn không bắt đâu – Một thằng trong nhóm nói.

Rồi cả bọn lại tiếp tục hành trình, khi nào gặp một nhóm khác thì cùng gia nhập làm quen học hỏi nhau. Cứ như vậy khoảng một tuần mình cũng nhấc được đầu xe máy lên, nhưng chưa chạy một bánh được mà phải hạ xuống luôn. Mình chỉ giỏi chạy lạng lách, đánh võng còn khoản chạy xe một bánh thì hơi kém có lẽ do tay hơi yếu, thằng Xuân nó đã đi bằng một bánh được một đoạn khá dài. Nhóm thằng Xuân thằng nào cũng tập thể hình người khá đô, nhất là phần tay.

Thời gian này mình cũng không liên lạc gì với Nhi. Mình nghĩ duyên phận nếu đã không còn thì cũng không thể gượng ép được, mặc dù vẫn rất yêu Nhi, không quên được Nhi.

Đi chạy xe đêm cũng vài lần bị cảnh sát cơ động đuổi, nhưng chưa bị bắt bao giờ. ( Không biết trong Sài Gòn thế nào chứ ở ngoài Hà Nội bọn mình thời điểm ấy không bao giờ đội mũ bảo hiểm, mặc dù đã có quy định bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi điều khiển xe môtô, xe gắn máy). Cùng lúc ấy thì dãy trọ mình ở có một phòng chuyển đi. Nghe chủ nhà nói sẽ có mấy người con gái chuyển tới ở.

Hôm ấy mình đi chạy xe với thằng Xuân về thì thấy có vẻ phòng đối diện đã có người chuyển tới. Thằng Xuân nó ngủ lại phòng mình chứ không về nhà. Nó hỏi mình :

– Này ông, phòng kia mới có người tới à, thấy phơi quần áo có vẻ là con gái.

– Mày chỉ dại gái, thấy hôm trước bà chủ bảo ba đứa con gái tới ở. – Mình trả lời.

– Ngon, thế tôi với ông tha hồ tán – thằng Xuân hào hứng.

– Mày thích tán thì tao giúp, chứ tao chưa quên được Nhi, tao chẳng muốn dính dáng tới con gái mệt lắm – Mình thành thật nói.

– Tuỳ ông thôi, cứ đi cùng giúp tôi là được rồi. – Nó nói.

– Chưa biết xấu đẹp thế nào, già hay trẻ mà mày đã máu thế à, mày trai Hà Nội nhà con một thiếu đéo gì gái mà ham hố thế – Mình kháy nó.

– Tôi nhà khá giả đấy, nhưng lại đéo đẹp trai bằng ông, mà thôi ngủ đi mai đi làm về rồi tính.-nó than vãn.

Mình từ ngày yêu Nhi rồi đi làm ở chỗ quán cà phê, lại được học hỏi anh Hùng với thằng Phúc béo thì cũng không nhát gái như trước, nói chuyện cũng tự tin hơn nhiều. Phải nói lúc ấy mình nói chuyện tốt hơn thằng Xuân. Nó nhờ mình cũng đúng thôi. Tính mình thường nhiệt tình giúp đỡ bạn bè khi mọi người nhờ vả. Vì thế mình sẽ giúp thằng Xuân.

Còn tiếp…
 
CHAP 24: HÀNG XÓM MỚI

Hôm sau tới tầm 21h thì có 3 người con gái khoảng 17,18 đi về mở cửa phòng đối diện. Nhìn đồng phục hình như là làm nhân viên chạy bàn cho nhà hàng gần đấy. Mình thấy giọng nói là người miền Trung. Hai trong ba cô bé ấy dáng cao khá xinh xắn, cô còn lại mặt mũi bình thường người hơi béo. Cả ba đều trắng, lại đang tuổi mới lớn nhìn phổng phao thích mắt.

Hôm sau tới công ty thì mình nói lại cho thằng Xuân biết, thằng này rủ mình tối phải sang làm quen với mấy em ấy. Ngày cả hai phòng đều đi làm, chỉ tối ở nhà, mấy em gái miền trung ấy đi làm từ 9h tới 21h thậm chí 22h mới về. Tối hôm ấy khi thấy ba em gái đi làm về thì mình với thằng Xuân sang luôn. Tới bên ấy mình nói trước :

– Chào các em, anh ở phòng đối diện, đây là bạn cùng làm với anh, các em mới chuyển tới à.

– Chào hai anh, hai anh vào phòng chơi – cả ba cô đồng thanh.

– Bọn em mới ở quê ra làm ở nhà hàng XYZ gần đây. – một cô nói.

– Vậy à, anh tên Xuân, ông này tên G, anh phải gọi các em như thế nào? – thằng Xuân nói.

– Em tên Quỳnh, bạn này tên Khuyên còn đứa kia tên Linh – một cô bé giới thiệu.

Nói qua về ba cô gái nhé. Quỳnh là đứa hơi béo ấy, vui tính nhiều lời nhất. Khuyên thì dáng đẹp nhất ít nói hơn, nhưng không xinh bằng Linh, Linh trắng trẻo nhất, mặt xinh, người nhỏ nhất mà cũng ít nói nhất.

Làm quen xong thì mình biết ý nháy thằng Xuân về để các em ấy còn tắm rửa đi ngủ. Thằng Xuân lại ngủ lại phòng mình. Khi nằm ngủ nó nói :

– Tôi thấy kết nhất em Khuyên ông à, em ấy dáng ngon quá.

– Tuỳ mày, mặt xinh thì em Linh xinh nhất, em Khuyên có vẻ khá dâm đấy – Mình nói.

– Em Linh tôi nhường ông, cao to như tôi phải em Khuyên mới chịu được – Nó hào hứng.

– Mày cứ ngang con nhà người ta như hàng hoá ấy nhỉ, chưa ngủ đã mơ rồi à? – Mình xỏ xiên nó.

– Rồi ông xem, tôi thấy dễ thôi – Nó tự tin nói.

Lúc sang nói chuyện mình cũng biết sơ qua về ba em ấy. Cả ba đang học lớp 11 cùng lớp với nhau, nghỉ hè thì ra đây làm, có người quen giới thiệu vào nhà hàng ăn uống gần đấy. Cũng không rõ sẽ bỏ học làm luôn hay hết hè về quê học tiếp.

Từ hôm mấy em đấy chuyển tới thằng Xuân hôm nào cũng 21h có mặt ở phòng mình đợi mấy em đi làm về là nói chuyện. Nó cũng có số điện thoại của Khuyên, mình thì không cho ai số, cũng không lấy số em nào cả.

Mấy hôm sau thằng Xuân hẹn được em Khuyên đi uống nước, tất nhiên nó rủ cả mình đi. Phòng em Khuyên thì chỉ có em ấy với Linh đi, Quỳnh mệt ở nhà ngủ sớm. Thời gian ấy là mùa hè, tháng 6 thì phải. Ra đường lúc hơn 21h mà trời vẫn nóng. Khuyên và Linh mặc quần khá ngắn để lộ đôi chân dài trắng, áo thì cộc tay rộng cổ. Mình với thằng Xuân mặc quần ngố áo cộc tay chở hai em ấy đi. Mình chở Linh, Xuân chở Khuyên. Linh tay để hờ lên eo mình, ngồi khoảng cách khá xa.

Ra ngoài đường thì ngồi uống nước mía với cắn hướng dương, chém gió nói chuyện mình thấy em Khuyên có vẻ cũng để ý thằng Xuân, thằng này xấu trai nhưng cao to lực lưỡng, lại là trai Hà Nội, nhà con một tất nhiên có lợi thế riêng. Hai đứa ngồi cạnh cứ to nhỏ với nhau như quen lâu lắm rồi ấy.

Mình thì đành nói chuyện với Linh. Linh hỏi mình :

– Anh G ít nói hơn anh Xuân nhỉ?

– Anh bình thường mà, Xuân nói nhiều vì nó có vẻ thích Khuyên bạn em, em giúp hai đứa nó đi. – mình trả lời.

– Em thấy không cần giúp đâu, hai người ấy nói chuyện thân thiết thế kia mà, lúc làm còn thấy nhắn tin cho nhau – Linh thì thầm.

– Em thân với Khuyên lắm hả? – Mình thăm dò.

– Em bình thường, Khuyên cùng lớp em nhưng chơi bời hơn e. – Linh thật thà nói.

– Vậy bọn em ai có người yêu chưa? – Mình hỏi.

– Khuyên với Quỳnh trước có người yêu rồi anh, em không rõ chia tay chưa, còn em chưa từng yêu – Linh vẫn thật thà kể.

– Ừ, em vẫn ít tuổi cứ từ từ, yêu sớm cũng không tốt – Mình khuyên nhủ.

– Vâng anh- Linh nhẹ nhàng nói.

Sau đấy thì mình im lặng ngồi hút thuốc, từ ngày chia tay Nhi mình lại hút thuốc trở lại, thấy Linh có vẻ không thích khói thuốc lá thì mình dập đi. Linh lên tiếng :

– Anh có vẻ gì đó hơi lạnh lùng.

– Ai mới gặp anh cũng bảo thế – mình trả lời.

– Sau tiếp xúc lâu thì sao anh – Linh tò mò.

– Vui tính, hay nói, nhiệt tình với bạn bè – Mình nói.

– Em cũng nghĩ anh không lạnh lùng như vẻ bên ngoài – Linh trầm ngâm.

– Em thấy anh trưởng thành hơn anh Xuân. – Linh tiếp tục nói.

– Anh hơn nó 2 tuổi mà – Mình trả lời.

– Nhưng trông anh trẻ hơn anh ấy – Linh lấy làm lạ nói.

– Có lẽ vì người anh dánh thư sinh trẻ lâu, thằng Xuân to như con trâu thế mới già trước tuổi. – Mình phân tích.

– Thì ra là vậy, vậy anh thấy ba đứa em ai trẻ nhất – Linh hỏi mình.

– Em trẻ nhất, trông Quỳnh với Khuyên già dặn hơn chút – Mình thật thà nói.

– Hai đứa nó trông thế chứ tính vẫn trẻ con lắm anh. – Linh nói.

Lúc này thằng Xuân nói với sang :

– Hai anh chị thì thầm gì đấy?

– Mày mải nói chuyện với em Khuyên thì biết tao nói gì – Mình trả lời.

– Linh ơi, em xem anh G thế nào, anh ấy đang cô đơn đấy – Thằng Xuân nói với Linh.

– Sao lại là em, em biết gì đâu? – Linh trả lời.

– Thì em nói chuyện với ông ấy cho vui. Phải không Khuyên – Xuân nói rồi quay sang Khuyên.

– Anh G à, Linh chưa có người yêu đâu, tính nó ngoan hiền lại chu đáo, anh tán nó đi – Khuyên lên tiếng.

– Vớ vẩn, bà lo chuyện của bà đi – Linh phản đối.

– Anh chưa nghĩ tới việc yêu em à – Mình nói với Khuyên.

– Anh G đẹp trai lại ngoan hiền mày không thích anh thì thích ai – Khuyên vẫn không tha cho Linh.

– Thôi muộn rồi mình về đi – Mình chấm dứt cuộc nói chuyện rồi thanh toán tiền để về. Lúc về khoảng cách giữa mình và Linh đã gần hơn lúc đi.

Sau khi ra về tới phòng thì mình với thằng Xuân chia tay hai em rồi đi ngủ. Mình cũng đánh giá được sơ qua về con người hai cô bé.

Khuyên có vẻ thực dụng, tính ham vui, ham chơi, không suy nghĩ chín chắn. Linh thì thật thà, tuy ít nói nhưng khi quen rồi lại nói nhiều và rất nhí nhảnh. Cô bé lại là người khá trưởng thành, khác hẳn bạn bè cùng tuổi.

———————
 
CHAP 25: LẦN THỨ HAI ĐI UỐNG NƯỚC

Hàng ngày mình vẫn đi làm bình thường, mấy hôm sau lại đi uống nước với thằng Xuân và nhóm em Quỳnh, Khuyên, Linh. Lần này em Quỳnh cũng đi cùng, mình chở cả Quỳnh và Linh, vì thằng Xuân với Khuyên người đều to cao ngồi với nhau hết chỗ rồi. Em Linh ngồi sát mình, Quỳnh ngồi cuối cùng. Linh lúc ấy tay đã ôm nhẹ vào eo mình, mình ngại nhưng cũng không nói gì.

Vẫn là uống nước và nói chuyện, có đủ cả ba đứa đi nên mấy em ấy nói chuyện rất rôm rả. Có vẻ thằng Xuân với em Khuyên tiến triển khá nhanh, hai đứa hót với nhau liên mồm. Em Quỳnh hỏi mình :

– Anh G có người yêu chưa ạ?

– Anh giờ đang cô đơn em à! – mình trả lời.

– Đep trai như anh mà chưa có người yêu à, tiếc nhỉ – Quỳnh tiếp.

– Em quá khen, anh cũng bình thường thôi. – Mình nói.

– Em hồi ở quê có người yêu rồi nhưng nó trẻ con lắm ạnh ạ, em nghỉ hè ra đây làm là chia tay nó rồi – Quỳnh ca thán.

– Bọn em còn ít tuổi không nên yêu sớm – Mình khuyên nhủ.

– Ít gì nữa anh, 17 tuổi rồi, ở quê em 15,16 còn lấy chồng đầy kia kìa – Khuyên chen vào nói.

– Đúng đấy anh, do bọn em còn học chứ những bạn em đứa nghỉ học sớm lấy chồng có con hết rồi – Quỳnh nói.

– Thích nhỉ, anh đang muốn lấy vợ đây – thằng Xuân nói vào.

– Mày cứ lấy luôn đi để tao còn đỡ tráp cho – Mình nói.

– Anh Xuân ít tuổi hơn anh G mà – Linh lên tiếng.

– Còi nó to cho nó vượt em à – Mình trêu thế là cả ba em cười rũ rượi.

– Ông không phải nói thế, biết đâu ông cưới trước tôi đấy – Xuân phản bác lại.

– Anh G đã có người yêu đâu anh – Quỳnh nói.

– Anh cũng đã có đâu, tán mãi mà bạn em có đổ đâu – Thằng Xuân nói rồi nhìn về phía Khuyên.

– Ai bảo cưa anh Xuân cùn anh G nhỉ – Quỳnh nói với mình.

– Vụ này anh không biết gì nhé, anh chịu thôi- Mình chối.

– Đầu tiên em tưởng anh G ít nói, giờ thấy anh cũng vui tính lắm – Quỳnh nói.

– Em giờ mới biết à, ông ấy trông thế thôi tán gái hơi kinh đấy – thằng Xuân chen vào.

– Không cần mày quảng cáo đâu, tao dân quê gái nào nó thích, đâu được trai Hà Nội nhà con một như mày – Mình xỏ nó.

– Chịu ông đấy, tôi bao nhiêu năm nay có em nào để ý đâu – Xuân nói.

– Giờ có rồi đấy anh – Quỳnh nói rồi nháy mắt về phía Khuyên.

– Này không phải lôi tao vào nhé, mày thích anh nào thì mày cứ nói – Khuyên nói với Quỳnh.

– Tao chịu thua rồi, anh Xuân có mày, anh G có cái Linh, tao giờ ra rìa rồi. – Quỳnh giả vờ ca thán.

– Ấy đừng nói linh tinh – Cả Linh và Khuyên cùng lên tiếng.

Ngồi nói chuyện một lúc thì em Quỳnh hỏi số điện thoại của mình. Mình bảo :

– Có việc gì em cứ gọi thằng Xuân, điện thoại với sim này anh mượn của bạn chứ điện thoại anh mất rồi. Sim anh chưa làm lại.

– Sao anh không mua điện thoại với làm lại sim đi – Quỳnh thắc mắc.

– Anh đang trốn nợ không muốn ai liên lạc – Mình nửa đùa nửa thật nói.

Biết không lấy số của mình được Quỳnh cũng không nói nữa. Linh vẫn là người ít nói nhất, thi thoảng mình thấy em ấy nhìn mình, mình thường quay đi tránh ánh mắt ấy.

Thằng Xuân thì có cả số điện thoại của ba em, mình đã dặn nó không được cho ba em ấy số điện thoại của mình. Không phải mình kiêu gì đâu, lúc này mình chưa muốn bắt đầu bất kỳ mối quan hệ khác giới nào. Mặt khác mình thấy mấy em này vẫn rất trẻ con. Dễ xảy ra những chuyện không hay mất kiểm soát.

Ngồi thêm lúc nữa thì đi về, vẫn vậy mình chở Linh và Quỳnh, thằng Xuân chở Khuyên. Xe mình đi trước thằng Xuân với em Khuyên đi rất chậm phía sau. Mình thấy bọn nó khá âu yếm rồi. Mới quen 1 tuần, đi chơi 2 lần không biết thời gian ở nhà và chỗ làm bọn nó nhắn tin gọi điện gì cho nhau mà tiến triển nhanh thế.

Mình với thằng Xuân hàng ngày vẫn đi làm với nhau. Tối nếu không đi bão thì thằng Xuân lại vào phòng mình chơi đợi em Khuyên của nó về thì sang bên ấy nói chuyện. Mình cứ mặc kệ cho nó sang đấy một mình, còn mình ở phòng ngồi chơi máy tính với nghe nhạc. Máy tính của mình loại rẻ thôi mà cũng không nối mạng, mua hồi gần tốt nghiệp để học cuối cùng cũng không dùng tới mấy.

Một lúc sau khi thằng Xuân sang phòng em Khuyên thì Linh lại đi sang phòng mình. Em bước vào phòng chào mình :

– Anh đang làm gì vậy, em vào được không?

– Em vào đi, anh chơi game với nghe nhạc thôi – Mình trả lời.

– Anh chơi Picachu à? – Linh bước vào nói.

– Ừ em, em biết chơi không? – Mình hỏi.

– Em có chơi ở quán Internet – Linh trả lời.

– Vậy em chơi này, anh mỏi mắt rồi. – Mình nói rồi đi ra chỗ khác ngồi.

Em Linh ngồi vào ghế bắt đầu chơi. Một lúc lại thấy em Quỳnh sang, thò đầu vào cửa em Quỳnh nói :

– Hai anh chị tình cảm gì thế, em vào được không?

– Đừng nói anh thế, anh rất đứng đắn nhé, em vào đi – Mình trả lời.

– Anh Xuân với cái Khuyên nói chuyện ở phòng em, em chẳng biết nói gì, tắm giặt xong thì sang đây – Quỳnh kêu than.

– Coi như giúp hai đứa nó đi – Mình nói.

– Đành phải vậy chứ sao anh. Mà phòng anh có máy tính à, em giờ mới vào phòng anh lần đầu đấy – Quỳnh nói.

– Ừ, thì anh đi làm suốt, bọn em cũng thế. Làm gì có thời gian rảnh đâu. – Mình trả lời.

– Linh đi ra cho tao chơi, mày nói chuyện với anh G đi. – Quỳnh nói rồi đuổi Linh ra để thay vào chơi.

Linh bị Quỳnh đuổi ra thì ra cửa ngồi với mình. Lúc Quỳnh sang thì mình cũng bước ra cửa ngồi. Linh hỏi mình :

– Anh ở một mình không buồn à?

– Anh quen rồi. Khi về nhà anh thích sự yên tĩnh – mình trả lời.

– Anh có hay về quê không? Có nhớ nhà không vậy? – Linh hỏi mình.

– Chắc em nhớ nhà à? Hồi mới đi học anh tuần nào cũng về quê. Sau quen rồi 2,3tháng có khi mới về một lần – mình trả lời.

– Quê em xa, chắc làm được khoảng hơn 1tháng thì em xin ứng tiền về quê 2 hôm. Em thấy nhớ nhà – Linh nói.

– Ừ – mình chỉ ừ rồi im lặng.

– Anh hay suy nghĩ gì vậy, thấy anh thỉnh thoảng cứ đăm chiêu – Linh nói.

– Không có gì đâu em – Mình nói.

Cả hai im lặng, một lúc sau thì Linh với Quỳnh về phòng, lúc này thằng Xuân mới chịu về, vào phòng mình nó bảo :

– Chắc tôi tán được em Khuyên đấy ông.

– Ừ, tao thấy Khuyên cũng là đứa ham chơi đua đòi, mày sẽ tán được nó nhưng đừng có lún sâu quá. – Mình khuyên nó.

– Ừ tôi biết mà. Thôi tôi về đây, ngủ nhà ông nhiều quá ông già chửi chết.

Thằng Xuân về thì mình ra cửa hút điếu thuốc và suy nghĩ. Từ ngày chia tay Nhi mình rất khó ngủ. Mình không rõ mình muốn gì nữa, giận Nhi thì cũng đã hết rồi. Dù sao Nhi và thanh niên kia cũng chưa có gì với nhau. Nhưng mình gét bị lừa dối, mình sẽ không bao giờ đi níu kéo bất kỳ ai phản bội lừa dối mình. Có lẽ mình với Nhi có duyên mà không có phận. Thôi đành để thời gian trả lời vậy, con người đâu thắng được số phận. Hết điếu thuốc mình cũng quay vào phòng đóng cửa đi ngủ.

———————
 
CHAP 26: TIẾN TRIỂN QUÁ NHANH

Chỉ vài hôm sau thì có cuộc hẹn thứ ba với phòng ba em hàng xóm. Lần thứ ba đi chơi thì lại chỉ có Khuyên và Linh đi cùng mình với thằng Xuân. Nghe nói em Quỳnh mới quen một thằng ở chỗ làm và đi chơi với nó. Hôm ấy mình vẫn chở Linh, lần này dù không có Quỳnh ngồi sau thì Linh cũng ngồi khá sát vào mình. Tay em ấy đặt lên eo mình không hẳn là ôm, cũng không phải túm chặt, chỉ là bám hờ thôi.

Bốn đứa ngồi uống nước mía và cắn hạt hướng dương. Thằng Xuân với em Khuyên ngồi một bên đối diện mình với Linh. Thời tiết mùa hè ở Hà Nội rất nóng bức. Em Khuyên mặc một cái áo cộc gần giống áo hai dây để lộ ra cả dây áo con, Khuyên cao 1m68 nặng khoảng 55kg, bộ ngực khá đồ sộ, chỉ cần hơi cúi người xuống là một phần bộ ngực lộ ra. Mỗi lần như vậy mình toàn phải nhìn tránh đi hướng khác. Em Linh thì cũng mặc quần đùi ngắn để lộ cái chân trắng muốt, nhưng mặc áo cộc tay kín đáo. Thằng Xuân nó cao 1m75 nặng 72kg lại tập thể hình, phải nói nó đi với em Khuyên thì cũng rất đẹp đôi.

Ngồi một lát thì Xuân rủ mọi người đi dạo bằng xe máy ra ngoài ngoại ô cho mát, hai em Khuyên và Linh hôm sau 9h mới đi làm nên cũng không lo về muộn vì thế cũng đồng ý.

Hai xe lao vun vút trên đường ra phía khu vắng người. Tới chỗ cuối cùng còn ánh sáng mình dừng lại, thằng Xuân thì đi tiếp vào màn đêm và cây cối. Mình dựng chân chống xe cho Linh ngồi, còn mình đứng cách nhau khoảng nửa mét.

Hai đứa nhìn về phía xa cùng im lặng không nói với nhau câu gì, mỗi người hình như đang theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Ngồi im lặng một lúc thì Linh lên tiếng trước :

– Anh G đang nghĩ gì vậy? Đôi khi em thấy anh đứng hút thuốc một mình nhìn buồn lắm.

– Anh nghĩ vớ vẩn ấy mà – mình nói.

– Anh không thích đi chơi với em à? Hay không thích nói chuyện với em? – Linh hỏi.

– Không đâu em, đừng nghĩ vậy. Do anh đang mải suy nghĩ không biết nói gì thôi. – Mình trả lời.

– Anh G có người yêu rồi phải không ? Đừng nói là không nhé, em không tin nữa đâu – Linh hỏi.

– Anh có rồi – Mình thẳng thắn.

– Sao em không bao giờ thấy chị? – Linh nghi ngờ.

– Anh chị đã chia tay – Mình trầm ngâm.

– Anh không quên được chị ấy à? Có lẽ chị rất xinh phải không anh? – Linh hỏi mình.

– Không đâu em, cô ấy chỉ là một người con gái bình thường, công bằng mà nói thì không xinh. Anh vẫn luôn mong sẽ có một ngày bọn anh quay lại với nhau – mình nói thật.

– Anh chung tình thật đấy? Em ước có người yêu như anh. – Linh nói.

– Em mới 17 tuổi, vẫn còn quá nhiều thời gian để tìm người thích hợp mà anh cũng không tốt như em nghĩ đâu – Mình khuyên nhủ.

– Anh có tin vào tình yêu sét đánh không? – Linh nhìn mình nói.

– Anh không tin, tình yêu phải có sự thấu hiểu nhau, mà điều ấy phải lâu dài mới có được, em đừng tin vào nó. – Mình chặn lại ý định của Linh.

– Em không biết nữa, em muốn gặp chị người yêu anh, xem chị ấy thế nào – Linh nói.

– Em có ý định về nhà học tiếp không? – Mình chuyển chủ đề.

– Em chưa biết có về quê học tiếp không. Nhưng ở đây em thấy phức tạp lắm, có anh là em cảm thấy tin tưởng quý mến thôi – Linh mạnh dạn nói.

– Anh cũng là dân tỉnh lẻ ra Hà Nội, anh hiểu em mà. Em về nhà học cố gắng lấy bằng cấp 3 đi. – Mình khuyên Linh.

– Em cũng nghĩ vậy, em ra đây thấy bon chen quá, mọi người đều sống ích kỷ không quan tâm tới những người xung quanh, không như ở quê em sống tình cảm lắm – Linh nói.

– Ừ, thành phố sao tình cảm bằng ở quê được em, anh giờ đi làm nhiều khi rất muốn quay lại thời học sinh. Em đi làm thì em cũng hiểu rồi đấy, về quê mà học tiếp đi, đừng bỏ học ở đây phí một đời người – Mình vẫn khuyên bảo em.

– Có lẽ em sẽ nghe anh, hết hè em về. Chỉ là nghĩ nếu không ở đây nữa thấy buồn và tiếc nuối một chút thôi – Linh ưu tư nói.

Nói chuyện khoảng hơn 1 tiếng thì mới thấy thằng Xuân chở Khuyên đi ra, nhìn bộ dạng bọn nó mình đoán được tình hình rồi. Sau đấy tất cả ra về, em Linh ngồi sau ôm mình rất chặt, mình cũng không mún bảo em bỏ tay ra. Mình nghĩ đây chỉ là cơn say nắng của một cô bé học lớp 11 với một người con trai đã đi làm trưởng thành, chín chắn mà thôi. Em hỏi xin số điện thoại của mình, mình lại lấy lý do từ chối không cho.

Chia tay Khuyên với Linh, vào phòng mình hỏi thằng Xuân :

– Mày xơi em Khuyên rồi à.?

– Sao ông biết? – Nó ngạc nhiên.

– Nhìn bộ dạng mày với nó tao lạ gì. Tao tin nó mất đời con gái trước khi gặp mày. – Mình nói.

– Ừ đúng rồi, nó không còn. Nó thừa nhận trước khi quan hệ rồi. Nhưng khít lắm, mãi mới cho vào được, dù nghịch nhau chán chê rồi, giờ đau hết ch*m đây này. – Xuân kêu ca.

– Tất nhiên, nó tuy không còn nhưng tuổi này vẫn ít quan hệ. Mày đừng ham mê quá rồi không dứt được đâu. – mình cảnh cáo.

– Yên tâm, tôi biết. – Xuân tự tin.

– Mà hai đứa mày tiến triển nhanh thật đấy, mới quen được tháng, đi chơi với nhau lần thứ 3 mà đã phang nhau được rồi. – Mình nói.

– Thì tối nào tôi chẳng nhắn tin với nó, Khuyên nó cũng là đứa từng quan hệ rồi nên cũng dễ. Nó bảo trước thằng người yêu nó chẳng biết làm gì cứ cho vào làm nó đau muốn chết, đã thế lại không tâm lý, tính trẻ con, sau thì chia tay – Xuân kể.

– Ừ, thế mày có hùng hục không? – mình hỏi đểu nó.

– Không, tôi nhẹ nhàng lắm, hôn hít sờ soạng mãi mới mò tay xuống dưới, rồi còn bú ngực nó nữa, hàng nó to lắm, bóp rất sướng. Đợi nó ngơ ngẩn vùng dưới ướt đẫm mới cho vào mà. Nhưng vẫn khít lắm, lần thứ 2 mới vào được. – Thằng Xuân nói.

– Thế mày có yêu nó thật lòng không? Nếu không thì đừng để nó dính bầu rồi khổ đời nó. – Minh nói.

– Yên tâm, tôi cho ra ngoài mà – thằng Xuân nói.

– Mà sao ông không chiến cái Linh đi, tôi thấy nó thích ông mà, tôi thấy cái Khuyên bảo Linh chưa hề yêu ai, nó còn đấy, chứ không như cái Khuyên cái Quỳnh đâu – Xuân tiếp lời.

– Tao cũng đoán nó thích tao, nhưng nó ít tuổi lại gái quê mới ra thì say nắng nhất thời thôi. Giờ mình đi lấy đời con gái của nó có đáng mặt làm người không, mà tao vẫn yêu Nhi, tao không muốn tiến tới với ai – Mình khẳng định.

– Chịu ông, mèo chê mỡ – Nó nói xong quay vào trong ngủ.

Mình nằm suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, mình vẫn thấy đã làm đúng khi không để Linh tiếp cận mình, mình không muốn chỉ vì ham muốn nhục dục mà làm tổn thương cô bé ấy. Có thể nhiều người bảo mình ngu, mình không nghĩ vậy. Trên đời này có luật nhân quả. Gieo nhân nào gặp quả ấy, đừng làm tổn thương ai không sau này chính bạn sẽ bị tổn thương. Cứ suy nghĩ miên man và giấc ngủ cũng kéo tới.

+++ Nhiều bạn vẫn nhầm tưởng quan hệ với người dưới 18 tuổi là vi phạm pháp luật, không đúng nhé. Chỉ khi quan hệ với người dưới 16 tuổi mới vi phạm pháp luật. +++

———————
 
CHAP 27: TÌNH YÊU CÒN MÃI

Thằng Xuân thời gian này yêu Khuyên hai đứa nó thường xuyên quan hệ với nhau. Có lần ở những khu vắng người, có lần ở nhà nghỉ. Nó không cần mình phải đi cùng nữa. Mình đi cùng chỉ cản trở nó thêm thôi.

Những lần đầu thằng Xuân không hề đeo bcs (giống hồi mình với Nhi), mình liền ném cho nó hộp bcs của mình, vì khi ấy chia tay Nhi mình không dùng tới. Mình bảo nó:

– Mày quá chủ quan rồi đấy, nếu Khuyên nó dính bầu mày xử lý thế nào?

– Ông yên tâm, tôi toàn xuất bên ngoài mà – Thằng Xuân nói.

– Mày cầm lấy hộp BCS này mà dùng, chắc ngại không ra hiệu thuốc mua chứ gì? – Mình hỏi.

– Ừ, cám ơn ông nhé. – thằng Xuân trả lời.

– Tao nói lại lần nữa, mày không yêu Khuyên thật lòng thì đừng để lại hậu quả gì cho nó. Tao biết nó cũng không yêu mày thật lòng đâu, xa nhà thiếu thốn tình cảm gặp một thằng trai Hà Nội quan tâm chăm sóc thì nó mới vậy thôi. – Mình nhắc nhở.

– Tôi biết rồi, – Thế nhé, tôi đi gặp em Khuyên đây. – Nó nói rồi đi sang phòng Khuyên.

Sau đấy hai đứa lại lên xe máy phóng đi. Còn Linh với Quỳnh ở nhà, có hôm thì sang phòng mình chơi, có hôm không.

Một lần Linh về quê 2 ngày, chỉ còn Khuyên và Quỳnh ở lại phòng, thằng Xuân hôm ấy lại tới, nó không ngủ phòng mình mà lại ngủ phòng em Khuyên. Mình mặc kệ nó. Sáng hôm sau đi làm mình hỏi :

– Sao hôm qua mày không ngủ phòng tao, lại ngủ bên đấy, Khuyên với Quỳnh không đuổi mày à?

– Tôi bảo với Quỳnh là Khuyên đang mệt, để anh ngủ lại chăm sóc Khuyên, cái Quỳnh cũng không thấy ý kiến gì – thằng Xuân nói.

– Mày cũng cáo đấy, thế mà Khuyên nó cũng theo ý mày – Mình nghi ngờ.

– Em nó nghiện ch*m tôi rồi chẳng thế – Thằng Xuân vênh mặt.

– Thế đêm có làm ăn được gì không kể tao nghe – Mình hỏi.

– Tôi thì nằm ngoài, Khuyên nằm giữa, Quỳnh nằm trong. Nửa đêm đợi Quỳnh ngủ thì Tôi với Khuyên quan hệ với nhau rồi ngủ, gần sáng Khuyên nó lại sờ thằng em của tôi, thế là hiệp 2 diễn ra. – Xuân kể.

– Thế mà cái Quỳnh vẫn nằm im – mình ngạc nhiên.

– Lần này thằng tôi cố tình làm mạnh với hi vọng em Quỳnh biết để dậy thì tôi được some cả hai em, nhưng không được, em Quỳnh vẫn quay mặt vào tường nằm im. – Xuân tiếc nuối.

– Tao chịu hai đứa mày rồi đấy – Mình than thở.

Các bạn thử tưởng tượng, Thằng Xuân và em Khuyên đều to cao như trâu mộng quấn lấy nhau, phang phập ầm ầm trên cái phản nhà trọ không có đệm thì tiếng động nó to tới mức nào, mà độ rung thì cũng khinh khủng thế nào vậy mà đứa nằm cạnh làm sao mà lại không biết, mình nghĩ chẳng qua em Quỳnh chịu đựng thôi, không hiểu hôm sau em có hành thằng bạn trai mới quen làm cùng nhà hàng không nhỉ?

Thời gian trôi đi, mình chia tay Nhi được hơn 3 tháng rồi. Đây là quãng thời gian lâu nhất bọn mình xa nhau. Mình thật sự vô cùng nhớ Nhi, rất muốn gặp nàng nhưng tính sỹ diện của một thằng con trai cản trở mình. Mình ân thầm chịu đựng nỗi nhớ cồn cào ruột gan. Cũng gần hết mùa hè rồi.

Một hôm đi làm về thì thấy Nhi đứng trước cửa phòng, gương mặt nàng phờ phạc, hốc mắt thâm quầng. Mình cảm thấy thật thương xót. Mình lặng lẽ mở cửa bước vào, Nhi theo sau. Vào trong Nhi ôm mình từ phía sau rồi khóc. Mình đứng im không nói gì, hai mắt cay cay. Một lúc thì Nhi nghẹn ngào nói :

– Em nhớ anh lắm, mình làm lại đi anh. Đừng chia tay được không anh. Em chịu đựng quá đủ rồi, rất muốn gặp anh, nói chuyện với anh nhưng sợ anh lại đuổi em về, em hứa từ giờ sẽ không gặp ai, không nói chuyện với bất kỳ người con trai nào ngoài anh. Được không anh?

Trái tim mình dù là sắt đá thì cũng không thể chịu đựng được, mình quay lại ôm Nhi vào lòng và hôm lên trán nàng như lời nói chúng ta hãy quay về với nhau em nhé. Nàng khẽ mỉm cười rồi tìm tới môi mình, cả hai hôn nhau khi nước mắt Nhi còn chưa khô.

Vậy là chúng mình lại quay lại với nhau một lần nữa. Mình hỏi Nhi về thời gian qua Nhi nũng nịu nói:

– Em nhớ anh lắm lắm đấy, anh chẳng yêu em gì cả, định quên luôn à.?

– Anh cũng rất nhớ em, nhưng lòng tự trọng không cho phép anh liên lạc với em. – Mình nói.

– Anh bỏ cái lòng tự trọng đấy đi, lần sau là mất em luôn đấy – Nhi quay về với bản tính thường ngày.

– Miễn em không lừa dối anh là được – Mình nói.

– À bố em mua cho em máy tính rồi đấy, xa anh em chẳng biết làm gì cho đỡ chán, em nối mạng cày game online. Chơi ngày chơi đêm để quên anh – Nhi khoe.

– Vậy ra mắt thâm quầng, mặt phờ phạc là do thức chơi game chứ không phải vì anh hả- Mình trách vui Nhi.

– Do cả hai mà anh hi hi. – Nhi cười tít mắt.

Rồi Nhi kể, sau khi chia tay mình, liên lạc với mình thì mình không hồi âm, Nhi buồn lắm. Thanh niên kia ra sức rủ rê Nhi, Nhi chán nản không muốn đi đâu làm gì. Thanh niên ấy thấy mấy tháng trời không có kết quả gì cũng chán rồi bỏ cuộc. Nhi ở nhà nghỉ hè thì bố Nhi mua máy tính cho. Nàng rảnh là xem phim bộ của Hàn Quốc với chơi Game online, hình như là Gunny hay gì đó.

Mình cũng thật thà khai báo về quá trình xa nàng. Nàng lại cho mình ăn lo lươn với trạch trên người. Hic thật thà khổ thật. Nàng cấm mình không được giao du với hội bạn của Xuân. Rồi bảo mình phải tránh xa những cô bé phòng đối diện. Giờ mình lại quay về với kiếp tù tội kìm kẹp như xưa. Khi ra về thì Nhi giáp mặt với mấy cô bé phòng bên, nàng nhìn họ với ánh mắt tóe lửa rồi không nói gì kéo ga phi thẳng.

Hôm sau mình gặp Linh, Linh hỏi :

– Chị tối qua ở phòng anh ra về là người yêu anh à.

– Ừ đúng rồi em – mình thật thà.

– Anh chị quay lại với nhau rồi à – Linh hỏi

– Ừ, mới hôm qua thôi em – Mình vẫn thành thật.

– Em thấy chị ấy bình thường mà, có gì đặc biệt đâu. Nói thật không xinh bằng em – Linh tự tin.

– Ừ em nói đúng, nhưng anh yêu cô ấy, tình yêu của anh chỉ dành cho một mình cô ấy mà thôi. – Mình khẳng định.

– Chị ấy thật hạnh phúc, em ghen tỵ quá – Linh buồn rầu nói.

– Em chưa hiểu đâu, cô ấy rất thiệt thòi, mẹ mất sớm, gia đình tìm mọi cách ngăn cấm yêu anh, cô ấy vượt qua tất cả để yêu anh. Thì anh phải trân trọng tình yêu ấy – Mình trầm ngâm.

– Em mấy hôm nữa hết hè sẽ về quê học tiếp, ở đây không có gì là giành cho em – Linh nói rồi quay vào phòng luôn.

Mấy hôm sau thì Linh với Khuyên và Quỳnh trở về quê đi học. Mình đi làm không tiễn mấy em ấy. Mà mình cũng muốn tránh mặt Linh, để cô ấy không lưu luyến gì mảnh đất này nữa. Thằng Xuân nó nghỉ đưa Khuyên ra bến xe. Tối đấy Xuân nó gặp mình bảo Linh nhắc tới mình, mình bảo thôi kệ em ấy đi, sẽ nhanh quên thôi. Thằng Xuân thì cũng không yêu Khuyên thật lòng nên nó chỉ tiếc không còn ai để nó được ôm ấp giải sầu thôi. Mình thì không có gì tiếc nuối cả, có lẽ còn thấy vui khi Linh quay về quê để đi học. Dù sao mình nghĩ mình đã làm đúng mọi chuyện, trong lòng cảm thấy thoải mái, không có chút băn khoăn gì cả.

Còn tiếp…

———————
 
CHAP 28: QUYẾT TÂM BÊN NHAU VÀ ĐÁM CƯỚI

Sau thời gian sóng gió thì mình và Nhi lại có những tháng ngày bình yên. Hai chị gái Nhi vẫn ra sức giới thiệu người này người kia nhưng Nhi không nể hai chị nữa, nàng quyết tâm yêu mình và không gặp bất cứ thanh niên nào. Mình cũng tránh xa những cô gái khác để không có những hiểu lầm xảy ra.

Vy vẫn nhắn tin mình ( cô bé ở Hai Bà Trưng ấy), khi Vy biết mình có người yêu, cô bé chỉ muốn làm bạn, làm em gái mình, nhưng tính Nhi rất gen, mình không muốn mình và Nhi cãi nhau. Mình đành phũ phàng với Vy, mình nhắn tin ” anh có người yêu rồi, và anh sẽ lấy cô ấy làm vợ, từ giờ em đừng liên lạc với anh nữa”. Mình biết tin nhắn ấy sẽ làm tổn thương Vy, nhưng không còn cánh nào khác, mình không thể tham lam được. Lòng tự trọng của Vy có lẽ bị tổn thương, từ ấy Vy không hề liên lạc với mình. Tới bây giờ mình vẫn cảm thấy có lỗi với Vy.

Mình chăm chỉ làm việc để kiếm tiền, phải có tiền thì mình mới có thể lo cho Nhi được. Thời gian này mình ít về quê hẳn, cả tháng chỉ về một lần, có khi không về.

Một hôm thì mình nhận được điện thoại của Đức “bà già”, nó gọi báo anh nó lấy vợ, Đức ” bà già” nó mời mình và Nhi dự đám cưới, tất nhiên mình đi, thế là mình rủ Nhi thì Nhi cũng đồng ý đi cùng. Ngày anh thằng Đức cưới hai đứa bắt xe khách lên Bắc Giang quê thằng Đức . Thằng Hải “nát” thì đã lên từ hôm trước, nó chủ yếu lên gặp Bình người yêu nó (bạn của bạn thằng Đức – nếu ai không nhớ), tối nó cũng ngủ ở nhà người yêu chứ không ở nhà thằng Đức.

Mình và Nhi lên tới nơi, gọi Đức “bà già” ra đón, vào tới đám cưới thì mọi người đang ăn, mình với Nhi ngồi luôn cùng với mâm thằng Hải”nát”, người yêu nó, thằng Đức “bà già” và mấy đứa bạn nó. Trên Bắc Giang rượu được rót ra bát, rồi lấy chén của từng người cho vào múc (quê mình rượu rót từ chai ra từng chén). Ngồi ăn thì bọn nó cứ hỏi mình với Nhi bao giờ cưới, mình bảo :

– Nhi còn đang đi học, chưa ra trường. Giờ chưa cưới được. Thôi tao đợi thằng Hải “nát” lấy trước, rồi tao lấy sau.

– Liên quan đéo gì tao, mày to còi thì mày cứ vượt – thằng Hải phản ứng.

– Mày lấy đi G, đợi thằng Hải”nát” có mà tới mùa quýt, thằng này lăng nhăng lắm – Thằng Đức châm trọc (dù trước mặt người yêu thằng Hải, nhưng thằng Đức vẫn thường xỏ đểu Hải “nát”).

– Anh ấy lăng nhăng lắm hả anh? Có gì anh mách em để em xử lý – Bình người yêu thằng Hải vừa véo vào eo thằng Hải vừa nói.

– Em nghe gì hai thằng này, bọn nó toàn bơm đểu anh – Hải”nát” phân bua.

– Bọn tao toàn nói sự thật nhé, phải không G? – thằng Đức nói.

– Phải rồi, mày nghĩ ai cũng đứng đắn như tao à? – mình trả lời.

– Mày với Nhi còn ở gần nhau, chứ thằng Hải “nát” ở cách xa người yêu tới cả trăm km, quản lý sao được – Thằng Đức tiếp tục xỏ đểu.

– Thôi tao xin hai thằng mày, uống rượu đi, nói linh tinh. – Hải”nát” cầu hoà.

Nhi thì ngồi im, có vẻ nàng cũng ngại. Ăn uống thì cũng rụt rè không dám gắp. Mình thấy thế thì gắp đồ ăn cho nàng.

Ăn xong cả bọn ra ngồi uống nước hát karaoke. Mình hát không được hay nhưng giọng mình khá khỏe và cao, bình thường khi tụ tập bạn bè mình thường hát những bài sôi động, nhiều khi toàn rock như ” Người đà bà hoá đá” hay “Rêu phong”… Ở đám cưới thì đành hát “Chân tình”, lời bài hát như lời mình gửi gắm tới Nhi, dù có trải qua sóng gió, có chia tay hay phải xa nhau đi nữa thì cuối cùng mình vẫn sẽ về bên Nhi.

+++ Giờ vẫn còn file gi-âm của bài hát ấy, nhưng do bị xoá rồi khôi phục lại và cắt làm nhiều đoạn nên chất lượng khá kém +++

Một lúc thì mình chào tạm biệt bọn Đức “bà già” và Hải “nát” rồi cùng Nhi ra bắt xe khách về. Trên xe Nhi bảo mình :

– Bao giờ mình mới được như anh trai anh Đức nhỉ?

– Em muốn làm cô dâu sớm thế à? – mình hỏi nàng.

– Tất nhiên, em rất háo hức tới ngày ấy. – Nhi nói.

– Anh sẽ cố gắng để mình được bên nhau trọn đời -mình khẳng định.

Nhi tựa đầu vào vai mình, tay nàng nắm lấy tay mình như một sự tin tưởng. Đầu mình thì ngổn ngang suy nghĩ. Thật sự mình cũng lo lắng bao giờ hai đứa mình mới được ở bên nhau mãi mãi đây.

Sau đấy thì thằng Dũng bạn mình cưới (thằng học nghề làm tóc, nhuộm tóc màu bạch kim một thời gian yêu Hiền bạn của Nhi ấy). Mình thời gian đấy ít về quê nên không rõ nó yêu ai lấy ai mà nhanh thế. Trước đấy chỉ nghe nói nó có người yêu ở xã cạnh xã mình, con người yêu nó là ai, mặt mũi như thế nào mình không biết.

Sau khi chia tay Hiền bạn Nhi thì Dũng nó cũng không tiến xa với cô gái nào, nó học nghề xong thì về quê chung vốn với một thằng ở làng cũng làm nghề tóc. Được một thời gian ngắn thì vỡ nợ vì hai thằng chơi bời quá, phải thanh lý cả cửa hàng. Rồi thằng Dũng bị tai nạn gãy mất mấy ngón tay. Làm tóc mà ngón tay bị tật thì sao làm tốt được. Nó đành bỏ nghề về làm trang trại với bố mẹ. Từ lúc ấy mình ít gặp nó, cũng không rõ thông tin về nó.

Mình về quê hai ngày ăn cưới nó. Dũng là thằng con trai đầu tiên của tuổi mình cưới, vì thế bạn bè rất đông đủ. Hoá ra cô dâu là em gái thằng bạn học cùng lớp cấp 3 với thằng Dũng ở ngay xã bên. Ở quê mình thì ăn hỏi vào hôm bắc rạp, hôm sau là cưới. Hôm ăn hỏi mình với thằng Tú thằng Trung, thằng Phong với mấy thằng nữa tuổi mình đi bê tráp cho nó. Chiều hôm ấy thì Nhi cũng về, vì hôm sau phải học không nghỉ được nên Nhi về chiều để mừng đám cưới.

Mọi người ai cũng hỏi bao giờ mình và Nhi cưới, mình chỉ cười bảo “còn lâu, Nhi đang học mà”. Nhi thì không lạ gì với bạn bè của mình nữa nên cũng không ngại gì cả, vô tư nói chuyện với mọi người.

Đám cưới thằng Dũng diễn ra rất vui vẻ, bọn mình quẩy hết mình, thằng nào cũng say, con gái cũng có vài đứa lê tê phê. Kết thúc hai ngày ăn cưới tưng bừng thì mình lại quay trở lại với công việc.

Ban ngày mình đi làm, Nhi đi học, bọn mình gặp nhau buổi tối, dù bị ngăn cấm nhưng Nhi vẫn thường xuyên trốn đi chơi với mình. Hai đứa bàn về tương lai :

– Nếu gia đình em cứ ngăn cấm, hay mình có con đi anh – Nhi nói.

– Làm thế anh sợ bố em không nhìn mặt em nữa – Mình suy nghĩ rồi nói.

– Mình sẽ bỏ đi xa, sống cùng với nhau, em chỉ muốn được ở bên anh thôi – Nhi tựa đầu vào vai mình thủ thỉ.

– Anh cũng vậy, nhưng giờ em chưa ra trường, đợi lúc em ra trường rồi mình xin cưới, nếu không được thì tính tiếp – Mình nói.

– Đành vậy, cũng chỉ 2 tháng nữa em ra trường thôi – Nhi thở dài.

Hôm về quê ăn cưới thằng Dũng, mình cũng đã thăm dò ý kiến bố mẹ mình, dù mình còn ít tuổi, công việc cũng chưa phải là tốt nhưng ông bà vẫn đồng ý cho cưới nếu mình muốn. Việc còn lại chỉ là bên bố Nhi mà thôi. Các chị gái Nhi mình không quan tâm lắm, trong nhà chỉ cần bố Nhi đồng ý thì chẳng ai phản đối được.

Nhiều lần Nhi đề cập vấn đề lấy mình bố nàng đều gạt đi. Có những lần tranh cãi khá lớn, Nhi là người con có hiếu, nhưng nàng cũng rất cá tính chỉ muốn lấy người mình yêu. Tưởng chừng mọi thứ rơi vào bế tắc thì xảy ra một chuyện. Phải nói đó là định mệnh thay đổi cuộc đời của mình và Nhi. Đúng là sống ở trên đời không ai biết trước điều gì. Sau sự kiện ấy mình mới thấm thía câu “người tính không bằng trời tính”.

*** Có hai biến cố xảy ra liên quan tới mình. Mình đã loại bỏ một biến cố lớn đi để tránh lộ info. Chỉ còn một biến cố nhỏ hơn nhưng ảnh hưởng trực tiếp tới số phận của mình và Nhi. Mọi người có thể dự đoán nhé. Ai dự đoán đúng mình sẽ gửi hình ảnh nhân vật trong hồi ký và file nhạc bài “Chân tình ” cho người ấy ***

——————–
 
CHAP 29: ĐỊNH MỆNH XẢY RA

Nói là định mệnh có lẽ không sai. Hôm ấy buổi tối, mình và Nhi đi chơi ở khu Mỹ Đình. Bình thường thì mình đi chơi bạn bè bằng xe dream của mình, nhưng đi chơi với Nhi thì đi xe Nhi, vì xe mình độ đèn xenon rất dễ bị công an bắt, mà đi với người yêu sao chạy được.

Mình với Nhi ngồi uống cà phê ở gần sân vận động Mỹ Đình thì Nhi có cuộc gọi tới. Lúc ấy khoảng hơn 21h, là số bố Nhi gọi, lúc ấy Nhi khá lo lắng nhưng rồi vẫn nghe máy :

– Alô con nghe đây bố.

– Cháu Nhi phải không, bố cháu bị tai nạn ở đường Láng-Hoà Lạc đoạn rẽ vào đê Song Phương, cháu qua đây luôn đi. Một người lạ nói qua điện thoại.

– Bố cháu có sao không chú, cháu qua luôn đây – Nhi hốt hoảng.

– Cháu cứ qua đi rồi nói sau- bên kia trả lời.

Cúp điện thoại, Nhi nói nhanh cho mình, bảo mình đi luôn. Lúc ấy Nhi rất cuống, mất bình tĩnh. Mình phải trấn an Nhi rồi lấy xe chở Nhi đi.

Nói qua là hồi ấy đường Láng-Hoà Lạc (giờ là Đại Lộ Thăng Long) chưa hoàn thành, chỉ mới đi tạm được ở hai bên đường dân sinh, cao tốc ở giữa toàn đất trống. Đường rất vắng vẻ dù ngày hay tối. Mình chở Nhi phi hết mức chỉ một nhoáng là tới.

Chỗ ấy không có đèn đường khá tối, từ đèn pha xe máy mình nhìn thấy những mảnh vỡ của xe nằm rải rác, chiếc xe của bố Nhi phần sau hỏng hoàn toàn nằm giữa đường. Thấy một nhóm đông người ở vệ đường mình với Nhi chạy vội lại. Bố Nhi đang nằm dưới đất liên tục kêu đau, cô Liên đang bên cạnh – cô Liên là bạn gái của bố Nhi (bố Nhi mất vợ không lấy vợ mà chỉ đi cặp với cô Liên đã ly hôn), xung quanh có vài người dân hỏi han.

– Bố có sao không bố hu hu – Nhi vừa khóc vừa nói khi thấy bố Nhi.

– Chú bị sao vậy cô – mình hỏi cô Liên.

– Chú bị gãy chân rồi, cô ở gần đây, nghe điện thoại thì ra đã thấy thế rồi. Thấy bảo chú bị xe taxi đâm từ đằng sau, xe nó bỏ chạy rồi, trời tối đường lại vắng không rõ biển số xe với hãng nào – cô Liên nói.

– Chú có đau lắm không? Giờ để cháu đưa chú đi bệnh viện – Mình nói với bố Nhi.

– G à cháu, chú đau lắm – bố Nhi thều thào.

Ở đấy đường rất vắng vẻ, gọi xe cấp cứu hay taxi là không thể, mà ôtô thì mãi cũng không có xe nào đi qua. Mọi người ý kiến chở bố Nhi bằng xe máy đi bệnh viện . Mình chở bố Nhi đi, cô Liên ngồi sau giữ, Nhi thì ở lại giải quyết việc xe cộ. Mọi người giúp mình đỡ bố Nhi lên xe, rồi cô Liên giữ đằng sau, mình di chuyển về phía trung tâm thành phố.

Bố của Nhi rất to cao, chú tỳ hẳn người lên lưng mình nên lúc ấy mình rất vất vả để ngồi và lái xe. Cũng may có thời gian chạy bão nhiều mình khá cứng tay lái. Mình chạy xe ra gần Khuất Duy Tiến lúc này đã nửa đêm, cô Liên bảo về viện 103 cho gần, mình xuống Trần Phú rồi hướng về viện 103 (hồi ấy đường xá chưa thuận tiện như bây giờ, nhiều đường chưa có, vành đai 3 cũng chưa có nên mọi người đừng thắc mắc sao không đi đường này đường kia nhé).

Đi được nửa đường thì mình thấy 2 xe cảnh sát cơ động có ý định tiến về phía xe mình. Mình dơ tay trái lên hô lớn ” chở người tai nạn cấp cứu”. Ngay lập tức 2 xe cảnh sát cơ động ấy quay đầu đi. Cô Liên lên tiếng :

– Cháu có kinh nghiệm nhỉ.

– Chuyện bình thường mà cô – mình trả lời cho qua chuyện (chẳng lẽ bảo trước cháu chạy cơ động suốt nên không lạ gì à).

Đi tới bệnh viện thì người nhà Nhi khá đông rồi (mọi người được báo là vào thẳng bệnh viện đón bố Nhi chứ không phải ra chỗ bị tan nạn). Mình cùng mọi người đưa chú vào cấp cứu sau đó mình ra ngoài. Mọi người hỏi chuyện thì mình cũng kể những gì mình biết thôi. Bố Nhi bị gãy chân chỉ phải bó bột chứ không cần mổ, trên người cũng có vài vết rách da thịt nhẹ cần băng lại. Sau khi biết tình hình đã ổn mình xin phép về. Ở đấy cũng không giải quyết được gì, mình giao xe máy cho người nhà Nhi rồi ra bắt xe ôm về.

Ra cổng mình gọi cho Nhi biết tình hình để nàng yên tâm, hỏi Nhi về việc trên chỗ tai nạn thì Nhi bảo không thể tìm thấy xe taxi gây tai nạn, lúc bố Nhi bị đâm từ đằng sau lại không có ai chứng kiến, khi bố Nhi ngã xuống thì rất choáng váng, chỉ lờ mờ biết là xe taxi chứ không biết tý thông tin gì hơn. Gia đình Nhi cũng không muốn tìm kiếm gì nữa. Nhi nhờ dân ở đấy gọi xe thương binh chở cái xe máy bị hỏng về, do đã muộn mãi mới có một xe họ thương tình người bị tai nạn mới chở cho. Nhi cũng ngồi trên xe thương binh ấy về luôn.

Từ hôm bố Nhi bị tai nạn rồi tới khi được ra viện về nhà mình thường tới thăm. Chú cũng không ý kiến gì, chỉ cám ơn mình hôm đấy đã giúp chú.

Khi bố Nhi khỏi hẳn thi chú gọi Nhi vào nói chuyện riêng :

– Con nghe bố hỏi đây, con vẫn yêu thằng G và quyết tâm lấy nó phải không?

– Vâng, con chỉ muốn lấy anh G thôi bố – Nhi trả lời.

– Bố nói con rồi, lấy chồng xa khổ lắm, bố cấm con vì muốn tốt cho con. Giờ bố biết cấm con cũng không được. Con lấy nó sau này sướng khổ con tự chịu, đừng về kêu than với bố – Bố Nhi căn dăn.

– Vậy là bố đồng ý con yêu anh G rồi à, con cám ơn bố – Nhi vui vẻ nói.

– G nó ở nhà mình một thời gian, bố cũng biết nó là thằng thật thà, ngoan ngoãn. Nhưng chưa biết nhiều về gia đình nó. Các cụ bảo “lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống”, con bảo với Nhi hôm nào bố về thăm nhà nó – bố Nhi nói với Nhi.

– Vâng con sẽ bảo anh ấy. – Nhi nói.

Ngay tối hôm ấy Nhi gặp mình và thông báo về cuộc nói chuyện. Khỏi cần nói mọi người cũng hiểu hai đứa vui tới mức nào. Mình và Nhi thật sự rất hạnh phúc, cuối cùng thì hai đứa đã được gia đình đồng ý, một hạnh phúc trọn vẹn. Nó đối với mình còn hơn trúng số độc đắc vậy. Nhi nói với mình :

– Anh có mê tín không? Anh nghĩ hai đứa mình có phải do duyên số không?

– Anh không mê tín, nhưng anh tin hai đứa mình thực sự có duyên tiền định. Không anh sẽ không ở nhà em, anh cũng không yêu em, mình cũng không thể yêu lâu như vậy, bao lần chia tay lại quay về với nhau. Và cả việc ngoài ý muốn là bố em bị tai nạn – mình nói.

– Đúng đấy anh, bố em bảo khi người ta hỏi ông gọi người nhà thì gọi cho ai, trong đầu ông lập tức nghĩ tới em đầu tiên, gọi cho em trước mà không phải ai khác, mà khi ấy anh em mình lại ở gần đấy nữa. Như sự sắp xếp của số phận ấy anh nhỉ – Nhi tựa đầu vào vai mình thủ thỉ.

– Ừ, duyên phận hai đứa mình đã được định trước rồi. Trải qua bao sóng gió cách trở cuối cùng vẫn về bên nhau. – mình nhẹ nhàng nói rồi ôm lấy Nhi, cả hai hôn nhau đắm đuối trong niềm hạnh phúc vô bờ.

Mình gọi về thông báo với gia đình về việc bố Nhi đã đồng ý cho hai đứa yêu nhau để bố mẹ mình biết, hôm nào sẽ sắp xếp tới nhà Nhi nói chuyện chính thức. Một hôm bố Nhi không hề báo trước cho gia đình mình biết, chú đột ngột đi cùng Nhi về quê mình. Mình lúc ấy vẫn ở Hà Nội đang đi làm thì thấy tin nhắn Nhi là em đang về quê anh. Chú dặn Nhi bảo không cần mình về, cứ làm đi.

Tối hôm ấy nghe Nhi kể :

– Bố em về làm bố mẹ anh bất ngờ lắm, ông cố tình về như thế để biết rõ gia đình anh như thế nào, ông về quê anh rồi nói chuyện với bố mẹ anh. Ông khen làng anh cũng nhà cửa đường xá khanh trang, sạch sẽ , lại có hồ rộng giữa làng rất đẹp. Với ông bảo bố anh là người hiểu biết, ăn nói đâu ra đấy. Ông đồng ý cho mình cưới rồi đấy anh, em vui quá hi hi.

– Vậy à, anh cũng vui lắm, bố em về thăm bất ngờ thật đấy. – Mình cười nói.

– Ông phải làm thế để xem con gái ông có được gả cho gia đình tử tế không chứ – Nhi nói.

– Ừ, bố em suy nghĩ sâu sắc thật đấy – Mình thán phục.

Còn tiếp…

*** Thực sự tới đây thì mọi người cũng đã hiểu hết về cuộc tình của mình và Nhi. HE nhé mọi người. Chap sau có hay không cũng không cần thiết. Mình sẽ viết vắn tắt thôi. Ở trên vozforums.com thì không thím nào dự đoán đúng, trên facebook thì có một số thím gần đúng thì mình sẽ liên hệ qua mesenger mình sẽ gửi như đã nói. Cảm ơn tất cả mọi người . ***

Hồi ký thật nếu có người quen nào nhận ra vui lòng giữ kín giúp. Xin cám ơn!

———————
 
CHAP 30: HAPPY ENDING

Mấy hôm sau thì bố mẹ mình chính thức lên nhà Nhi nói chuyện. Xin phép cho mình với Nhi qua lại với nhau. Và bố mẹ mình tính cuối năm Nhi ra trường rồi cưới luôn. Bố Nhi vui vẻ đồng ý. Từ hôm ấy mình lại thoải mái tới đón Nhi đi chơi. Mặc dù mình biết chị Nhi cũng không thoải mái về việc mình với Nhi lấy nhau. Nhưng mình cũng vẫn vô tư vui vẻ với mọi người bình thường.

Nhoáng một cái Nhi thi tốt nghiệp xong, vậy là chúng mình đi chụp ảnh cưới rồi chuẩn bị đám cưới luôn.

Hôm Nhi về quê mình đăng ký kết hôn, ở uỷ ban Xã Nhi hỏi mình :

– Anh suy nghĩ kỹ chưa, “bút xa gà chết” giờ nghĩ lại vẫn còn kịp đấy, lấy em rồi hết cả chơi bời nhé.

– Anh xong rồi – Nhi nói hết câu thì mình ký rất nhanh rồi nói.

Vậy là hai đứa chính thức được pháp luật công nhận, chỉ chờ hôm cưới nữa thôi.

Trưa hôm ấy mình với Nhi khai trương luôn giường cưới, Nhi bảo hôm đám cưới đi đón dâu xa với lại anh tiếp bạn bè mệt thì tối làm gì có sức nên giờ tranh thủ trước. Mình chỉ chờ có thế là kéo liền hai hiệp thôi.

Hôm đám cưới bạn bè mình quẩy tưng bừng, cả những anh em trên Hà Nội chơi với mình cũng về. Bạn mình khoảng 20 mâm cỗ. Khi đón dâu thì nhà gái có Oanh hát hò nhảy nhót rất nhiệt tình làm những thanh niên bạn mình rất phấn khích. Oanh từng nói với Nhi”em sau này sẽ không lấy chồng xa như chị đâu”. Vậy mà sau này cô nàng lấy chồng xa gấp hơn 20 lần so với Nhi. Đấy các bạn đừng nói trước kẻo bước không qua nhé.

Đúng như Nhi nói, đêm tân hôn hai đứa không làm gì. Chỉ nằm ôm nhau ôn lại từng giai đoạn của tình yêu, từ lúc gặp nhau, yêu nhau tới khi lấy nhau. Cảm giác được ôm người yêu đi ngủ, rồi sáng thức dậy thấy người yêu trong lòng thật sự hạnh phúc vô cùng. Hôm ấy Nhi nói với mình :

– Em thích anh vì anh nhìn đẹp trai, mà hồi ấy anh lạnh lùng kiểu gì ấy hay hay. Đầu tiên em với cái Oanh định tán trêu anh thôi. Ai ngờ lại yêu anh thật. Không thể xa anh được. Thế anh yêu em điểm gì?

– Anh mới đầu không để ý em đâu, chỉ coi như em gái thôi. Sau dần dần tình cảm lớn dần lên, anh yêu tính cách và tâm hồn em – Mình trả lời.

– Vậy anh không yêu ngoại hình em à, hay anh chê em – Nhi dỗi.

– Những người yêu vẻ bề ngoài thì tới khi người yêu họ già đi, xấu đi họ sẽ chán. Anh yêu tâm hồn thì dù em có già, có xấu tới mức nào anh cũng yêu em, tình yêu của anh là mãi mãi – Mình giải thích.

– Thật đấy, yêu chồng lắm hihi. – Nhi cười hạnh phúc.

Vợ chồng mình từ hồi yêu tới giờ nói chuyện trực tiếp chỉ gọi nhau là anh em, không gọi nhau là vợ chồng những đôi khác. Chỉ thi thoảng nhắn tin chát chít mới xưng hô vợ chồng thôi.

Có lần Nhi hỏi mình :

– Anh thích con trai hay con gái? Em thích con gái, con gái tình cảm hơn.

– Đối với anh trai gái không quan trọng, miễn là con mình thì anh đều yêu như nhau. – Tôi trả lời.

– Vậy anh sẽ đặt tên con là gì? – Nhi hỏi.

– Con trai sẽ là Minh Quân, con gái là Yến Vy – Tôi trả lời.

– Minh Quân thì em hiểu, nhưng sao con gái anh lại đặt tên là Yến Vy? – Nhi hỏi.

– Y. E. N. V. Y em thử viết như thế này xem, sẽ là viết tắt của từ Yêu Em Nhiều Vợ Yêu – Tôi giải thích.

– Ôi sao anh biết hay thế – Nhi hớn hở hỏi.

– Anh đọc trên mạng ấy mà. – Tôi trả lời.

Sau này cả hai cái tên đều không được sử dụng.

Hồi ký của mình cũng khép lại ở đây. Đã có một cái kết HE mà nhiều người mong muốn. Nếu được nhiều bạn ủng hộ mình sẽ viết tiếp về những chuyện khác của đời mình. Vì là hồi ký thật nên người quen đọc được sẽ nhận ra ngay. Nếu có bạn nào đọc được hi vọng giữ bí mật thông tin giúp mình, xin chân thành cám ơn mọi người đã theo dõi ủng hộ suốt thời gian qua!!!.

The end.
 
Ngoại truyện : Thời học sinh

Giới thiệu :

Thay đại từ nhân xưng “mình” bằng “tôi” để phân biệt với Hồi ký kia.

Tôi sẽ kể về thời gian tôi học cấp 2 Chỉ tập trung nói về tình bạn và những trận đánh của con trai cùng tuổi tôi. Nếu ai theo dõi hồi ký sẽ thấy bạn tôi rất đông. Vì thế nếu ai quên vui lòng đọc lại những chap của hồi ký.

Tuổi tôi ở làng có hơn 40 đứa, tất cả đều học cùng nhau từ mẫu giáo tới năm lớp 9. Có 2,3 đứa nghỉ học sớm hoặc bị tụt lớp nên không học cấp 2 cùng tôi. Còn lại khoảng 40 đứa học cùng nhau. Con trai 23 thằng, con gái 17 đứa.

Ngoại truyện

Vào những năm 199x…

Xã tôi có rất nhiều làng, Trường cấp 2 dù đặt ở trung tâm xã thì có những làng vẫn phải đi hơn 2km mới tới trường. Làng chúng tôi nếu đi theo đường xe máy phải đi học xa nhất xã, xa hơn 2km. Còn đường đi bộ tắt qua cánh đồng cũng phải 1,5km đường đất.

Vì đi học xa nên làng tôi thường bị những làng ở gần trường bắt nạt. Những khoá trước khoá tôi do nhà trường trộn các làng lại với nhau vì thế ít xảy ra tình trạng bị bắt nạt hơn. Khoá của tôi không học cùng những làng khác vì thế hồi lớp 6 thường xuyên bị bọn lớp 6 khác nhà gần trường gây sự bắt nạt.

Tôi sẽ kể câu chuyện từ ngày đầu tiên đi học năm lớp 7. Vì ngày ấy tôi còn nhớ rõ, hôm ấy chúng tôi tập trung để chuẩn bị cho ngày khai giảng năm học mới. Chúng tôi học lớp 7A, hôm đó bọn làng gần trường học lớp 7C sang hẳn lớp 7A của tôi gây sự. Chúng nó trèo lên bàn chạy khắp lớp trêu đùa ngay trước mặt bọn tôi. (trường tôi không có lớp chọn 7A, 7B, 7C, 7D và 7E như nhau).

Tôi hồi ấy nhát lắm, lại là Lớp Trưởng và học sinh giỏi vì thế luôn phải gương mẫu không bao giờ tham gia vào những chuyện đánh nhau gây gổ. Nhưng bọn bạn tôi thì không như vậy, cả năm lớp 6 đã chịu nhịn, giờ mới đầu lớp 7 đâu thể để bị bắt nạt mãi được.

Thằng Trung với thằng Giầu đứng lên đầu tiên nói :

– Mấy thằng chó lớp 7C, chúng mày vừa phải thôi nhé, bọn tao nhịn bọn mày hơi bị nhiều rồi đấy.

– Bọn mày được lắm, thích ăn đòn à – Mấy thằng 7C nói.

Sau đó hai bên lao vào vật nhau. Bọn 7C ít hơn lớp tôi nên thua chạy về lớp để gọi thêm người. Lúc ấy lớp tôi hưng phấn lắm, lần đầu tiên bật lại bọn 7C. Thế là gần hết tất cả con trai lớp 7A bọn tôi kéo sang lớp 7C để đánh nhau. Hồi ấy chỉ vật nhau với đạp nhau là chính, chứ ít dùng tay đấm vì tay vẫn yếu.

Quần thảo một hồi thì bảo vệ trường chạy lên quát, rồi thầy cô giáo chủ nhiệm của hai lớp cũng lên. Thế là tình hình được bình ổn chở lại. Hôm ấy mới ngày tập trung đầu năm nên cô giáo chỉ nhắc nhở chứ không xử lý gì. Mà hồi ấy học sinh đánh nhau rất ít bị đuổi học như bây giờ.

Bước vào năm học mới tôi lớp trưởng, thằng Tú lớp phó. Khối lớp 7 của trường tôi thì lớp tôi nhiều thành phần học giỏi nhất mà cũng nhiều thành phần nghịch nhất. Qua hôm tập trung đánh nhau với bọn 7C thì bọn nó vẫn hậm hực chờ cơ hội trả thù. Tất nhiên bọn lớp tôi còn vướng khối 8 với khối 9 nên không làm gì bọn kia được.

Hai lớp cứ hậm hực qua lại vậy thôi, cho tới hết năm lớp 7. Tôi năm ấy được học sinh giỏi toàn diện, điểm trung bình 8,3 tất cả các môn. Lớp tôi 40 đứa thì có 7 đứa được học sinh giỏi như tôi là thằng Tú, thằng Bảo, thằng Sơn và ba đứa con gái khác.

Tới năm lớp 8, lúc này thì bọn khối 9 làng tôi có xích mích với bọn khối 9 làng khác gần trường. Một hôm bọn tôi đi tới trường thì xảy ra chuyện.

Bọn khối 9 làng tôi vừa tới cổng trường thì bị một nhóm thanh niên 18,20 tuổi cầm gậy vụt. Vì ít hơn không có gậy gộc như bên kia lại mới 14, 15 tuổi chúng tôi bị đánh te tua.

Sau lần ấy bọn tôi bắt đầu chuẩn bị những thứ thô sơ để mang theo phòng thân. Vì bọn khối 9 làng tôi ít hơn bọn tôi, đã thế lại nhát hơn nên bọn tôi phải tự bảo vệ lấy mình. Chủ Nhật tập trung đông đủ ở đầu làng bàn kế hoạch chống lại bọn làng bên.

Hôm ấy thằng Trung đề xuất :

– Giờ thằng nào có dao thì mang đi. Không thì anh em mình tìm những cây gỗ khoảng 50,60 cm mang đi.

– Nhà anh tao làm mộc có nhiều thanh gỗ lắm – Thằng Sơn nói.

– Tao mang dao lá lúa đi – Thằng Hưng nói.

– Tao có con dao găm từ thời ông tao đi đánh Pháp đẹp lắm, mai tao mang đi – Thằng Phong nói.

– Giờ vấn đề là mang gậy gỗ vào trường kiểu gì – Tôi nói.

– Ừ nhỉ, mang vào kiểu gì mà để mọi người không ai biết – bọn bạn nhao nhao nói.

– Cặp của tao to, có thể nhét chéo được 2,3 thanh gỗ khoảng 60cm. – Tôi nói.

– Vậy xem thằng nào cặp to thì nhét chéo vào, còn đâu nhét vào người đi đông che chắn cho nhau sẽ không bị lộ – Thằng Giầu nói.

Sau khi thống nhất được phương án mang gậy gỗ vào trong lớp thì cả bọn rủ nhau đi tắm sông. Hồi ấy sông ở chỗ tôi sạch lắm, chúng tôi mùa hè ngày nào cũng ra sông tắm. Ngoài tắm ra chúng tôi còn mò trai để bán lấy tiền tới lớp mua kẹo và kem ăn. Cả tuổi thằng nào cũng biết bơi, chỉ là bơi kém hay giỏi thôi.

Sau một buổi chơi đùa với ngụp lặn bắt trai thì tất cả kéo nhau về, hai thằng khiêng nửa bao tải trai về nhà thằng Phong để cho mẹ nó bán giúp. Hồi ấy sông nhiều trai, ốc lắm chứ như bây giờ thì hiếm hơn rồi.

Hôm sau cả bọn qua nhà anh thằng Sơn lấy chục cái thanh gỗ khoảng 60cm nhét vào cặp với vào người mang tới lớp. Chúng tôi còn mang theo đinh 5cm để đóng vào gầm bàn học, sau đó sẽ để gậy gỗ xuống dưới khi cần thì rút ra.

Mọi việc diễn ra thuận lợi, bọn con gái biết cũng không nói gì vì lớp tôi rất đoàn kết. Cũng phải thôi, cả lớp của tôi cùng một làng học với nhau từ mầm non tất nhiên là thân thiết đoàn kết rồi. Chưa kể có rất nhiều đứa là anh em họ hàng của nhau.

Từ khi có vũ khí thô sơ mang theo chúng tôi tự tin hơn hẳn. Bọn khối 9 thì ít mà nhát hơn chúng tôi không quan tâm. Có bọn lớp 8C (năm ngoái là 7C) thì vẫn là đối thủ không đội trời chung của lớp 8A chúng tôi. Những lớp 8B 8D 8E thì con trai không đoàn kết và nhát bị chúng tôi và 8C bắt nạt suốt.

Hàng ngày khi đi wc bọn tôi phải đi qua lớp 8C, ngược lại khi bọn 8C đi học hay đi về phải đi qua lớp tôi. Mỗi lần đi wc là cả bọn 20 thằng bọn tôi kéo nhau đi, qua lớp 8B thì trêu gái vì lớp này nhiều con gái xinh nhất trường. Tôi rất nhát gái nên thường không tham gia, chỉ đi cùng vậy thôi.

Bọn con trai lớp tôi thì có đứa được bọn con gái lớp 8B quý như thằng Sơn, thằng Tú vì nhìn sáng sủa học giỏi. Có đứa lại bị bọn nó ghét như thằng Trung hay thằng Hưng vì học dốt lại nghịch. Tôi hồi ấy chỉ biết học không hề quan tâm tới chuyện trai gái. Hết lớp 8B thì tới lớp 8C, bọn nó mang ghế chắn ngang hành lang ngồi đấy không cho chúng tôi đi qua.

Chúng tôi xếp thành hai hàng, rồi rồng rắn theo thứ tự thằng to cao đi trước, thằng nhỏ bám vào áo theo sau đi qua, tới gặp thằng 8C nào thì tỳ vai huých người xô đẩy rồi bước qua ghế để đi. Không phải đánh nhau, chỉ là xô đẩy nhau thôi. Bọn bên 8C yếu thế hơn phải chịu tránh đường để chúng tôi đi qua.

Mới vào đầu năm học nên thời tiết khá nóng. Giờ ra chơi chúng tôi thường mua kem ăn, kem được bác hàng kem mang vào tận trường. Hồi ấy ra vào trường rất thoải mái, dù là ai cũng được ra vào. Cổng trường không bao giờ đóng, bảo vệ chỉ là một bác già về hưu chủ yếu trông đêm. Ngày gần như không thấy xuất hiện.

Kem que toàn đá có chút hương vị cam, đối với bọn tôi nó rất ngon. Giá là 100 đồng một que, tiền bắt trai bán đủ mỗi thằng hai que kem. Nhưng bọn tôi chỉ ăn một que, còn để tiền hôm sau ăn. Những thằng như thằng Nhã nhà nó giàu thì có tiền, chứ như tôi thì lấy đâu ra tiền.

Hồi ấy không có khái niệm ăn quà sáng. Tất cả bọn tôi được bố mẹ nấu cơm sáng cho ăn. Nhà nào cũng vậy, vì thế không có khoản tiền gì cả. Chỉ có tiền mừng tuổi nếu thằng nào nhét lợn nhựa tiết kiệm được thì bỏ ra tiêu thôi. Tuy làng tôi không giàu nhưng bố mẹ luôn đầu tư cho con cái học hành để được đổi đời.

Thời gian trôi đi, chúng tôi vẫn tới lớp học và thi thoảng đánh nhau vài trận. Chủ yếu là bọn thằng Hưng, Trung, Giầu đi bắt nạt mấy đứa lớp khác. Cứ thấy đứa nào có cái mũ đẹp là lấy. Không cho thì bị bọn tôi đánh, tôi không tham gia mấy cái trò ấy. Tôi làm lớp trưởng lại là thành viên trong chi đoàn trường(lớp 8 tôi đã vào đoàn không phải qiàng khăn đỏ nữa, bọn bạn vẫn phải quàng) vì thế phải gương mẫu.

Đến khi nghỉ tết bọn tôi được thoải mái đi chơi khuya. Tất nhiên tuỳ từng nhà, nhưng phải chiếm đa số là cho con đi về muộn thoải mái, thậm chí qua đ luôn cũng được. Tết bọn tôi thường tụ tập đánh bài thâu đêm. Giao thừa thì đi hái lộc, xông đất xong lại tụ tập chơi bài tới sáng.

Tết xong rủng rỉnh tiền mừng tuổi chúng tôi tới lớp lại chơi bài tiếp. Chơi ba cây là chủ yếu vì nhiều người chơi mà. Cứ giờ ra chơi là lại xúm vào cuối lớp chơi, so với những lớp khác thì đúng là lớp tôi tệ nạn hơn. Qua tết tới cả tháng mà vẫn còn chơi, tới khi hết tiền mới thôi. Vì mỗi lần thằng nào được nhiều lại bị bắt đi mua chè lam, kẹo dồi cho cả lớp ăn.

Thời gian trôi tới tháng 3,4 gì đó. Có một lần giờ thể dục, thầy giáo cho chúng tôi chạy từ trường tới ngã tư chợ trung tâm xã, rồi lại chạy về. Thầy thì bận việc đi đâu đó rồi. Cả bọn kéo nhau đi ra chợ chơi. Ra tới chợ thì gặp mấy thằng cấp 3, bọn này là anh của bọn lớp 8C. Biết bọn tôi hay bật lại bọn 8C nên bọn này ý định chặn đánh bọn tôi.

Sau khi bàn bạc kỹ bọn tôi quyết định chia ra. Một nửa sẽ ở trong chợ không ra để giữ chân bọn kia. Vì trong chợ bọn kia sẽ không dám đánh bọn tôi. Một nửa thì tìm đường khác đi ra rồi kiếm gậy gộc gạch đá. Tất nhiên là tôi thuộc nhóm đi tìm vũ khí rồi vì tôi nhỏ làm sao chống lại được bọn cấp 3 kia khi bị bọn nó đánh.

Sau khi ra ngoài chúng tôi nhặt gạch đá và tìm gậy từ những hàmg rào gần đó, hoặc bẻ trộm những cây xoan tầm cổ tay. Khi đã đầy đủ thì đợi ở cổng chợ rồi cho một thằng vào báo bọn ở trong ra.

Tất cả kéo nhau ra ngoài, tay thằng nào cũng cầm gạch đá hoặc gậy. Bọn làng kia tuy lớn hơn nhưng lại ít người hơn, mà bọn nó không có sự chuẩn bị gì nên nhìn bọn tôi đi qua mà cay cú không làm gì được. Bọn tôi cứ thế về tới cổng trường thì mới vứt hết những thứ kia đi.

Tuần sau thì có chuyện xảy ra. Hôm ấy cũng đúng giờ thể dục. Thầy giáo để tôi tự quản lớp ở sân trường. Tôi là lớp trưởng lại học giỏi ngoan ngoãn thầy cô toàn trường đều quý mến. Lớp tôi lại giỏi nhất khối 8, cũng nghịch ngợm nhất khối vì thế mới cuối lớp 8 mà cả trường ai cũng biết tôi, từ bọn lớp 6 cho tới lớp 9. Sau này khi đã học cấp 3 tôi quay lại trường rất nhiều học sinh và thầy cô biết tôi.

Quay lại giờ thể dục hôm ấy. Khi đang ngồi chơi ở giữa sân trường thì một bọn khoảng hơn chục thằng cấp 3 (anh bọn lớp 8C) đi xe đạp kéo vào trường. Bọn tôi bình tĩnh đứng xem xét tình hình chứ không vội vàng chạy đi đâu cả.

Nhóm cấp 3 ấy học lớp 11,12 tiến vào gần bọn tôi. Một thằng cao to nhất(ngày xưa nó nghịch nhất trường cấp 2 hồi bọn tôi lớp 6,7) chỉ mặt thằng Trung chửi :

– ĐM thằng này mày nhìn thấy tao không chào à?

– Mày có phải bố tao đéo đâu mà tao phải chào – Trung nó bật luôn.

Thế là thằng kia với 2 thằng khác xông vào đánh thằng Trung. Ngay lập tức bọn tôi nhảy vào giúp thằng Trung, thằng Thành xông vào đầu tiên, nó đấm một phát vào gáy thằng cao to nhất bên kia. Tuy ít hơn tuổi nhưng thằng Thành cao to ngang với thằng kia. Thế là hỗn chiến xảy ra. Bon tôi chạy vào lớp lấy gậy gỗ ra vụt.

Trong lúc ấy mấy thằng lớp 8C thấy anh trai bị đánh cũng xông ra giúp đỡ. Mặc dù lớp nó đang trong giờ học. Bọn tôi có gậy hỗ trợ nên gần như bọn kia bị ăn đòn nhiều. Lúc ấy thắng thế vì vậy bọn tôi không cần tới dao để tránh hậu quả nghiêm trọng.

Một lúc sau thì các thầy cô giáo kéo ra. Bọn cấp 3 làng bên bỏ chạy về hết. Hiệu trưởng tập trung con trai lớp tôi và lớp 8C lên văn phòng để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Lên tới văn phòng thì mỗi lớp ngồi một bên. Thầy cô chủ nhiệm của hai lớp cùng ban giám hiệu có mặt đầy đủ. Cô hiểu trưởng lên tiếng trước :

– Em G lớp trưởng lớp 8A đứng lên kể cho cô nghe tình hình sự việc ngày hôm nay.

– Vâng thưa cô – Tôi trả lời. Sau đó đứng lên trình bày :

– Thưa cô hiểu trưởng cùng các thầy cô giáo ở đây, em xin vắn tắt lại chuyện xảy ra hôm nay ạ. Hôm nay giờ thể dục thầy cho em tự quản lớp. Trong khi lớp em đang tập trung ở sân trường thì có một nhóm anh khoảng lớp 11,12 đạp xe vào trường. Sau đó có một anh tự dưng chửi và xông vào đánh bạn Trung. Rồi nhiều anh khác cũng xông vào, bọn em thì thấy bạn bị đánh liền vào can ngăn cũng bị mấy anh ấy đánh. Thế nên bọn em phải tự vệ và đánh trả. Còn mấy bạn lớp 8C không hiểu sao lại bỏ học ra đánh lớp em.

Sau khi nghe tôi trình bày xong thì cô Hiệu trưởng bắt đầu nói :

– Giờ tới lượt lớp 8C trình bày tại sao có một số em tự ý bỏ học ra sân trường đánh nhau.

Đại diện lớp 8C nói :

– Thưa cô bọn em thấy anh trai mình bị các bạn lớp 8A đánh lên bọn em mới ra giúp ạ.

Sau khi nghe tất cả trình bày thì cô Hiệu trưởng nói :

– Lớp 8A bị các anh lớn đánh thì phải báo cáo với thầy cô, nếu cần cô sẽ gọi công an xã giải quyết, các em không được tự ý đánh nhau trong trường. Còn lớp 8C một số bạn tự ý bỏ ra bên ngoài đánh nhau thì về viết bản kiểm điểm nộp cho giáo viên chủ nhiệm. Giờ mấy cậu 8C Xin lỗi các bạn lớp 8A đi. Sau đó tất cả về lớp, rút kinh nghiệm lần sau nghe chưa.

– Vâng thưa cô, chúng em xin chào cô ạ. – Tất cả đồng thanh.

Sau đó thì mấy thằng lớp 8C phải xin lỗi bọn tôi trong sự ức chế không phục.

Từ hôm đánh nhau ấy bọn 8C dè chừng hẳn bọn tôi, bọn nó biết chúng tôi đã có sự chuẩn bị. Ở trường thì lớp tôi không ngại lớp nào cả, 8C cũng chỉ ngang ngửa chứ không hơn gì lớp tôi. Con trai hai lớp cứ như vậy từ ngày này qua ngày khác, có lần bọn tôi trên đường đi học về thì bị úp.

Con đường chúng tôi đi tắt về làng có những chỗ rất vắng vẻ chỉ có đồng ruộng hai bên chứ không có người qua lại. Con gái thì đã về trước, còn con trai bọn tôi vừa đi vừa cười đùa nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có những viên gạch đá từ đâu bay tới. Bọn tôi vội vàng lấy cặp che lại và quan sát.

Khi biết hướng đá gạch bay ra thì chúng tôi lấy gạch ném lại, nhưng khổ cái ở ruộng lấy đâu ra gạch đá, chỉ có vài viên bọn kia ném ra thì chúng tôi nhặt lại, dù vậy vẫn là quá ít. Chúng tôi quyết định chạy về để tránh mưa gạch đá. Cũng may chỉ có một thằng bị trúng người, còn lại không sao. Do ở xa lại nấp những hàng cây nên chúng tôi không biết ai ném. Nhưng khả năng thì chỉ có bọn 8C mà thôi.

Hôm sau chúng tôi đi học thì kéo sang lớp 8C hỏi chuyện. Bọn nó một mực chối là không ném, chúng tôi cũng không làm gì được. Vậy là phải về lớp mà chưa giải quyết được sự bức xúc trong lòng.

Cứ như vậy kết thúc năm lớp 8. Tôi ngoài được học sinh giỏi toàn diện thì còn được học sinh giỏi cấp huyện. Tôi trong đội tuyển thi học sinh giỏi của trường mà. Ngoài tôi thì thằng Tú thằng Bảo cũng được như vậy. Nghỉ hè bọn tôi thường tập trung đi bơi, đi bắt cá, trai, ốc… Rồi tối ngồi chơi bài… Thực sự thời gian ấy rất vui vẻ.

Lên lớp 9 chúng tôi như đàn anh của trường vậy. Bất kỳ lớp nào cũng không dám lại gần lớp tôi, chúng tôi đi khắp trường thì những lớp khác (trừ bọn 9C) đều phải tránh sang một bên không dám nhìn thẳng mặt. Thích cái mũ nào, cái bút hay thước kẻ nào là lấy, đứa nào chống đối lập tức bị ăn đòn hội đồng.

Do năm cuối cấp nên bọn tôi với 9C hoà bình với nhau. Hai bên dần dần cải thiện không căng thẳng nữa. Tới gần hết lớp 9 thì gần như bình thường hoàn toàn. Không còn gây gổ đánh nhau, đôi khi còn nói chuyện chơi với nhau.

*** Kết thúc thời cấp 2 ***
 

Bình luận mới