• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 8 88.9%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 9 100.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 9 100.0%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    9
Chương 19 : Hoa hồng đen

Đã ba tháng kể từ khi bị bắt, hai anh em Sơn, Toàn và Chu Thái đều bị tạm giam chờ ngày ra tòa. Trại giam Chí Hòa, trong một khu buồng giam :

“Anh, lần này chết chắc rồi, tất cả là thằng Sĩ đã bày trò, không ngờ anh em mình lại phải chết già trong này” lão Toàn nhìn ra khung cửa sổ buồng giam nói với Sơn.

“Mày mơ hả, chừng đó ma túy mày sớm dựa cột ăn kẹo đồng chứ làm gì được chết già, nhớ lúc bước ra thì xin cái cột nào to to xí, mang xuống dưới kia làm một bộ bàn ghế ngồi” Sơn liếc nhìn lão Toàn khinh bỉ nói.

Toàn không thể giải thích được nguồn gốc của số ma túy ngày hôm đó nên có thể bị kết an tử hình do buôn bán ma túy, Sơn với Thái thì bị truy tố vì hoạt động rửa tiền, trốn thuế…..Ngồi trong góc tường là Thái, gã đang trầm tư điều gì đó, bỗng nhiên mắt gã lóe lên tia sáng :

“Anh Sơn, lần này thật là hết cách hả ?” Thái hướng Sơn hỏi.

“Biết làm gì giờ, có lẽ nó chuẩn bị từ lâu rồi, không một kẽ hở, anh đang nghi ngờ con Thảo luật sư cũng là người của nó dường như mọi lối thoát của bọn mình đều bị chặn lại hết rồi” Sơn uể oải nói.

“Hết sao, tôi nghĩ chưa hết đâu” Thái khẽ cười, trên mặt lại xuất hiện sự tự tin làm Sơn và Toàn sửng sốt.

“Sao, mày có cách? Mau nói, thoát được vụ này thì anh hứa có là hoa hậu thế giới anh cũng mua về cho mày chơi” Sơn nhìn Thái sốt sắng nói.

“Haha, từ từ, anh nghe tôi nói, tổ chức đánh bạc, mại dâm… thì đổ lên hết lên đầu mấy thằng quản lí ở dưới. Trốn thuế thì cùng lắm vài năm, cho bến kia nhiều nhiều có khi chỉ bị hưởng án treo, quan trọng nhất là rửa tiền”.

Phải rồi, Sơn chợt bừng tỉnh , gã nhớ lại ngày mình 5 tuổi, mở cửa phòng bố mẹ, thấy cảnh hai người ân ái với nhau, cảm giác bây giờ y hệt lúc ấy, như phát hiện một thế giới mới vậy, có đường thoát rồi.

“Ý mày là chứng minh nguồn gốc số tiền ấy….tao có vài người bạn bên Mỹ, làm một ít giấy tờ khiến số tiền ấy trở thành của bọn nó đầu tư là được, còn bọn nó từ đâu có tiền thì giỏi qua Mỹ mà điều tra, quan trọng nhất lúc này là kiếm một luật sư giỏi” Sơn vừa nghĩ vừa nói.

“Phải, quan trọng nhất là luật sư, to biến thành nhỏ, nhỏ biến thành không, con Thảo nó dám phản bội mình, anh , hay là liên lạc với ‘Hoa hồng đen’ ” Thái trả lời, gã tấm tắc hôm nay có vẻ mình thông mình ra thì phải.

Nghe đến ba chữ đó người Sơn run lên, ‘Hoa hồng đen’ danh tự đã khắc sâu một nỗi sợ hãi không ít trong tâm trí gã, gã vẫn còn nhớ mười năm trước, trong một lần qua Mỹ dự hội thảo, gã đã gặp cô.

Ngày đó, trên tay là ly rượu vang, một quý bà diện váy đen sang trọng đến trước mắt Sơn “Chào anh, em là Linh, em cũng là người Việt .....” Cô bắt chuyện với Sơn, gã và cô đã một buổi trò chuyện vui vẻ.

Nước da trắng, mũi cao, môi đỏ, tóc nâu bồng bềnh, diện chiếc váy đen trễ ngực để lộ đôi bồng đào trắng săn chắc gợi dục, trên miệng luôn thường trực nụ cười là ấn tượng ban đầu của Sơn với Linh. Gã nhận được lời mời của cô tới nhà chơi ngày hôm sau.

“Tinh…tinh….” Sơn ấn vào cái chuông đỏ trước cổng một căn biệt thự sang trọng. “Ai vậy ?”

“Tôi là Vân Sơn, cô Linh mời tới” Hôm nay Vân Sơn diện bộ đồ vest lịch thiệp đến buổi hẹn với Linh.

“À..mời ông vào…” Cánh cổng mở ra, Sơn lái chiếc Lamborghini sáng bóng tiến vào khu biệt thự của Linh.

“Mời ông uống nước…cô chủ bận tí việc, lát nữa sẽ tới, ông cứ tự nhiên” Cô giúp việc bưng cho Sơn một ly nước cam rồi rời đi.

Ngồi trong căn phòng khách sang trọng, Sơn đưa tầm mắt khám phá căn phòng, trên tường là những bức tranh hoa hồng màu đen cách điệu đủ kiểu dáng. Ở giữa căn phòng là một bình hoa hồng lớn, toàn là hoa hồng đen khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác lành lạnh.

Hơi mắc tè nên Sơn đứng dậy đi kiếm nhà vệ sinh, hắn đi ra phòng khách, đưa ánh mắt thăm dò một hồi. Hình như có tiếng gì đó là lạ, Sơn bước hướng về nơi phát ra tiếng động. Bước được một lúc thì tiếng động càng rõ ràng, hình như là tiếng rên rỉ.

“A….a….sâu………a….mạnh hơn nữa…..mạnh hơn…..nữa đi..a…” Sơn nhận ra giọng Linh, những âm thanh rên rỉ của cô lọt vào lỗ tai gã, làm gã cũng bị kích thích, dưới quần dương vật đã cứng nhô ra ngoài.

“Chà…dâm quá nha…mới sáng mà đã vậy rồi….không biết thằng nào sướng thế” Sơn nhủ thầm trong đầu, gã tiến đến trước căn phòng, khẽ mở cửa nhìn vào trong.

Qua khe hẹp, Sơn nhìn thấy Linh đang bò trên giường vặn vẹo cơ thể, cặp vú cô nảy tưng tưng trước những cu nắc mạnh của bóng dáng sau lưng, ánh đèn mờ trong phòng khiến Sơn không nhìn rõ bóng đen đang chọc vào âm đạo Linh.

“A…a…sâu quá….mạnh hơn đi…ư…ư tới tận tử củng rồi….nhanh đi…..sâu hơn nữa đi” Linh vặn vẹo bờ mông phối hợp với những cú nắc, cô rên rỉ.

Khẽ kéo khóa quần, tay vừa xóc cu vừa nuốt nước miếng nhìn cảnh tượng dâm dục trong căn phòng, Sơn quá kích thích nên tự thỏa mãn bản thân.

“Mẹ…ước gì được thay chỗ thằng kia…a….cặp mông to kia….chắc khít lắm …..mà thằng kia cũng biến thái quá nha…sau đít còn gắn cái đuôi..” Sơn thì thầm.

Bỗng dưng hắn bất động, trợn trừng mắt, mở cửa rộng ra một chút nhìn vào bóng dáng sau lưng Linh. Một cái đuôi, cái đuôi đang vẫy, nuốt từng ngụm nước miếng, gã nhìn lên lưng Linh, tay gã đàn ông hình như còn có móng vuốt đang đâm vào da thịt cô, có thể thấy da lưng cô bị trầy xướt không ít, không tin vào mắt mình, Sơn lại đưa tầm mắt lên cao, không phải cái đầu con người mà là một đầu thú thở khè khè, nó đang thè lưỡi, từ cái miệng nước dãi chảy ròng ròng. Con cu gã sớm teo lại như que tăm, Sơn bị sốc nặng.

Bóng dáng sau lưng Linh nào phải con người,là một con chó Leonberger (Sư Tử Đức) nặng tới 70 cân với bộ lông màu vàng dày cộm. Nó chống hai chân trước lên vai Linh, chồm thân mình chọc con cu dài vào âm đạo cô.

“A…a…đã….tốt lắm Bil…..nữa nào…sâu hơn” Linh rên rỉ lắc hông, ưởn mông về sau để dương vật Bil vào sâu trong âm đạo cô. Một lúc sau Bil gừ gừ vài tiếng, móng nó lộ ra đâm vào lưng Linh, rùng mình chọc sâu vào âm đạo Linh phun khí.

“A…..thật nóng…..sướng quá…..tiếp nào Bil…..một lần nữa rồi em phải đi tiếp khách……đêm nay em muốn anh và Yo chọc vào 2 cái lỗ của em…” Linh rên rỉ, uốn éo nói với bóng dáng sau lưng mình.

Khẽ đóng cửa lại, Sơn triệt để chứng kinh với những gì mình nhìn thấy, quên cả cơn buồn tè, gã chạy về phòng khách, uống một hơi cạn sạch ly nước cam lấy lại bình tĩnh.

“A…cậu Yo…nhanh nào….” Nhìn ra cửa, Sơn nhìn thấy người giúp việc dắt một con chó Ngao Đức to đen còn hơn cả Bil đi ngang qua, nó khẽ liếc nhìn gã một cái rổi bước đi. Sơn triệt để thất kinh, mồ hôi ướt đẫm cả người gã như tắm.

“Chào anh Sơn…hihi xin lỗi để anh phải đơi lâu….” Một lúc sau Linh diện đầm đen bước đến lên tiếng chào Sơn.

“A…không có gì….tôi rảnh mà…rảnh mà…” Sơn gian nan nuốt nước miếng, phòng có điều hòa mà gã đổ mồ hôi như tắm trước người đàn bà trước mặt mình.

“A…anh Sơn….xin giới thiệu….tôi là Trần Thị Kiều Linh, cùng họ với anh đấy..hihi.. tôi là luật sư được tòa án quốc tế công nhận, mong sau này chúng ta có dịp hợp tác với nhau” Linh cười vui vẻ nói với Sơn.

“A…nhất định…nhất định….tôi đã nghe..nghe không ít về cô”

“Nha….vậy sao…anh muốn uống chút gì không ? Linh mỉm cười nhìn Sơn.

Hôm qua sau khi gặp cô, Sơn đã tìm hiểu về cô, qua vài người bạn, gã biết về cô gái này, đã qua 2 đời chồng, nghe bảo chồng cô ta đều chết trong các tình huống khó hiểu, hình như là bị thú dữ tấn công. Dưới nụ cười mỉm kia là một con người lạnh lùng bí ẩn, luôn mặc đồ đen nên có biệt hiệu là ‘hoa hồng đen’. Cô là một luật sư tài năng, chưa thua bất cứ vụ kiện nào, các vụ án lớn vào tay cô đa số đều bị xử nhẹ hơn mức phạt nhiều lần, đương nhiên giá thuê cô cũng không rẻ tí nào.

“A….không cần….không cần…tôi còn có việc, hôm nay đến thăm nhà cô là để làm quen, sau này cô Linh nhất định phải giúp tôi đó” Sơn khẽ quẹt tay vào áo lau mồ hồi đứng dậy bắt tay Linh ra về, gã muốn chuồn gấp.

“A….không sao….anh cứ liên lạc với tôi khi cần….đây là số riêng của tôi”Linh đưa danh thiếp của mình cho Sơn rồi nhìn bóng lưng gã ra về, cô có chút khó hiểu nhưng lập tức gạt đi, mỉm cười nghĩ về cuộc vui đêm này của riêng cô.


“Tít…tít…alo…cô là luật sư Linh…haha…tôi là Vân Sơn….phải…cô còn nhớ chứ….haha…đúng là tôi….lần này có chút rắc rối phải làm phiên cô rồi…..haha…chi phí tùy cô….được tôi chờ tin cô….” Sau cuộc gọi điện thoại, Sơn mỉm cười trả lại điện thoại cho quản giáo, lão bước về buồng giam của mình từng bước tự tin.

“Sĩ à còn non lắm, đợi đó, ngồi trên ghế của tao không dễ đâu” Sơn khẽ thì thầm nhìn ra phía xa, lão đang toan tính những nước cờ mới.
 
Chương 20 : Tranh đấu (P1)

Quán bar 888 hôm nay không tiếp khách, Phú Sĩ bao trọn cả bar cho bữa tiệc của gã. Sau 3 tháng, gã đã nắm giữ hoàn toàn tập đoàn Đống Á trong tay mình, chỉ một tuần nữa phiên tòa xét xử ba lão già kia mở ra, mối thù của gã sắp được báo rồi.

Cầm trong tay ly rượu Vodka, Sĩ hướng ánh mắt đến những thân ảnh đang uốn éo theo tiếng nhạc xập xình, tay còn lại của gã đang vòng qua vai của một idol trẻ, không biết đang làm gì trong áo của cô, chắc là kiểm tra nhịp tim !

Long ngồi đối diện gã, hắn đang nút lưỡi với một cô bé tóc vàng, hai cái lưỡi xoắn lại với nhau.

“Đen, ngày mai thằng Dũng về rồi, chuyện của mày ở đây cũng không còn gì, mày qua Hồng Kông xử lí giúp anh mấy rắc rối bên đó, ở đây bàn giao lại cho thằng Dũng” Sĩ hướng Long nói.

20 năm trước, sau đám cháy chỉ còn ba người sống sót là Phú Sĩ, thằng Đen, thằng Dũng. Đen và Dũng được Sĩ đem qua Hồng Kông, Đen đổi tên thành Long tham gia vào giới giang hồ.

Đang nút lưỡi một cách ngon lành, Long khẽ buông cô gái ra, nhìn Sĩ một cái rồi bưng ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.

“Vâng, em biết rồi” Gã trả lời Long rồi lại quay sang vùi đầu vào ngực cô gái , Sĩ không biết được khi Long quay đầu đi, khóe miệng hắn khẽ nháy lên nụ cười giảo hoạt.

Đêm Khuya, khi Sĩ đã rời đi. Trong quán bar chỉ còn lại Long và đám đàn em của gã. Anh Long, chúng ta khổ cực mới có được ngày hôm nay, giờ phải chắp tay dâng cho người khác mà trở về Hồng Kông sao?”

Một tên đàn em của Long không phục lên tiếng.

“ĐM mày…im….mày không thấy anh Long đang suy nghĩ à” Bình đang ăn đậu phộng rang muối ở bên cạnh quát. “Ọe…ọe” nhìn thấy Cường đang ngồi trên bàn ở phía xa móc cứt mũi vo lại từng cục bắn ra xung quanh, Bình trợn mắt nôn thốc, gã mới lấy dĩa đậu trên bàn của hắn.

Trầm tư một lúc, rít xong điếu thuốc, Long nhìn một lượt đám đàn em vào sinh ra tử với gã nói :
“Rời…rời cái cc….bọn mày yên tâm…tao đã tính toán hết…ngày mai thằng Dũng tới cứ nhường hết cho nó…sau này chúng ta không làm giang hồ nữa…..”

“Không làm giang hồ thì làm gì anh Long ?” Cường nghe thế chạy tới hỏi dồn.

“Làm doanh nhân, haha, tao đã chuẩn bị rồi…..đi…lôi mấy đứa con gái ra đây, đêm nay anh em mình chơi nát hết hàng bọn nó ….để cho thằng Dũng ăn đồ thừa của chúng ta” Long đứng dậy, vươn vai ra lệnh cho đám đàn em.

Bình và lũ sói sau lưng gã hưng phấn tới chỗ các cô gái làng chơi đang phê thuốc nằm vắt vẻo trên ghế….

***********************

Trước ngày xét xử một ngày, trại giam Chí Hòa, trong phòng thăm nuôi, đối diện Sơn là một phụ nữ trung niên mặc váy đen sang trọng.

“Cô Linh, ngày mai nhờ hết vào cô đấy”

“Hihi, yên tâm, nửa tháng nay tôi đã nắm bắt toàn bộ tài liệu liên quan đến chuyện này, xem ra cô bé luật sư của anh cũng dính vào vụ này đấy”

“Hừ, tôi mà ra được thì sẽ lột da nó” Sơn tức giận nghĩ đến Loan.

“À, còn thằng Toàn, cô giúp tôi với, anh em với nhau mấy chục năm, tôi cũng không thể bỏ rơi nó được”

“Xem ra anh Sơn bị giam lâu nên trí thông minh giảm đi không ít nha, hihi, tôi không tin là anh không kiếm ra ai chịu nhận số ma túy đó đấy”

Trầm tư một lúc, Sơn như bừng tỉnh : “Haha, đơn giản thế mà tôi cũng không nghĩ ra”

“Cô Linh, còn vụ cổ phần tập đoàn thì sao, có cách nào đạp thằng chó kia xuống không ?”

“Anh Sơn à, nguyên tắc của tôi là không tham gia vào mâu thuẫn làm ăn, cái này anh tự lo đi nha”

“À, vậy à, được rồi, cái này tôi sẽ nghĩ cách sau, dù sao hứa với cô rồi thì tôi sẽ trả, cô yên tâm, tài sản của tôi còn nhiều, chỉ cần giở bỏ lệnh niêm phong tài sản, tôi tin chắc mình sẽ lấy lại được những gì đã mất” Sơn chùi mồ hôi trên trán nói.

“Ùm, tôi chờ tin tốt từ anh, từ xưa đến giờ chưa có ai quịt nợ tôi đâu nha, anh Sơn làm người đầu tiên thử xem, hihi” Linh cười vui vẻ bước về ánh mắt sợ hãi của Sơn.

Phiên tòa ngày hôm sau diễn ra theo đúng kịch bản của Linh, chiều hôm đó cô bay về nước với sự hứa hẹn chuyển tiền trong vòng một tuần của Sơn. Gã bị xử năm năm tù vì trốn thuế, cho phép hưởng án treo nếu bồi thường toàn bộ tiền thuế cho nhà nước.

Ngồi trên xe Roll Royce, Sơn chậm rãi hút điếu xì gà, lâu rồi hắn không được hưởng cảm giác hút một điếu xì gà, ngồi xe êm, gã đang ước sau lưng mình là một cô em nóng bỏng xoa bóp.

“Anh, ngồi tù xong mới biết trước giờ mình sống hệt như tiên trên trời, hắc hắc” Thái nở nụ cười bỉ ổi trên miệng.

“Có tiền mua tiên cũng được mà, có tiền thì xài, chết rồi thì nhiều tiền cũng để cho thằng khác nó hưởng thôi”

“Tiếp theo mình phải làm gì anh Sơn, mở cuộc họp cổ đông ?”

“Không, tao chán kinh doanh rồi, tới sàn giao dịch chứng khoán, tao sẽ bán hết cổ phần bên Đông Á dưới dạng cổ phiếu” Sơn rít một hơi dài nói.

“Vậy mình để thằng Sĩ ngồi đó hưởng thụ sao?”

“Hưởng thụ, haha, cái ghế chủ tịch không dễ ngồi đâu, ngày mai mày tung tin khu chung cư cùng siêu thị đang xây ở quận 2 của Đông Á có vấn đề về chất lượng đi, haha”

“Chẳng lẽ…” Thái trợn mắt nhìn lão già trước mặt mình.

“Phải, để rút ngắn thời gian và tiêt kiệm vật tư, tao đã ra lệnh cho bọn nó giảm đi 1/3 vật liệu cùng bỏ bớt một số bước trong thi công” Sơn gằn giọng.

Sững sốt giây lát, Thái bỗng nở nụ cười “Haha…hay…tuyệt lắm…phen này thằng Sĩ gặp rắc rối to đây, haha”

Thái vui vẻ, lấy từ ngăn tủ chai Vodka, gã và Sơn cụng ly vì kế hoạch mới mà không hay biết dưới ghế ngồi là một chiếc máy thu âm nhỏ được gắn trước khi hai gã bước lên chỉ vài phút.
 
Chương 21 :Tranh đấu (P2)

“Ầm….” Phú Sĩ ném cái điện thoái Vertu vào tường sau khi nghe được kết quả phiên xét xử.

“Tại sao…..tại sao…..15 năm….15 năm cực khổ lên kế hoạch…….không…” Gã gào lên trong căn phòng chủ tịch, Mỹ Kỳ vẫn đứng im trước mặt gã, cô lạnh lùng nhĩn Sĩ không nói gì.

“Phải rồi…. còn thằng Đen….chém chết lão…chém chết lão..” Phú Sĩ điên cuồng nhấc điện thoại bàn, bấm số điện thoạicủa Long.

“Tít…tít…alo..ai vậy ?”

“Đen…mày hả…anh Sĩ đây!”

“A…xếp….sao vậy….nghe giọng anh có chút run run…hôm qua chắc bị em nào làm hút hết luôn hả…”

“Không…Đen…nghe tao nói đây…mày còn ở Sài Gòn không?” Sĩ gào lên.

“Còn…có chuyện gì hả xếp ?” nhận thấy Sĩ đang rất nổi giận, Long cũng nghiêm túc.

“Tốt….mày điều tra xem lão Sơn đang ở đâu…..giết…giết lão cho anh” Sĩ gằn giọng.

"………xếp…..chẳng phải chúng ta đã quyêt định trả thù bằng cách cho lão tán gia bại sản, chết già trong tù sao ?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng trả lời Sĩ.

“Không…nghe đây Đen…nếu mày còn có anh trong mắt thì ngay lập tức kiếm lão…chém chết lão cho anh” Sĩ gào lên

“Anh…ở Việt Nam CA nó điều tra nhanh lắm, em sợ em không chạy về Hồng Kông kịp...”

“Yên tâm đi.Đen…mày là em anh…..mày….cho vài thằng đàn em ra tay, để bọn nó xong việc thì chia nhau ra trốn, còn mày thì trước lúc xử lão bay qua Hồng Kông”

“…….Anh….đàn em của em toàn bọn vào sinh ra tử cùng em bao nhiu lâu này…như tay chân của em…anh bảo em cắt đi tay chân của mình sao…” Long ngập ngừng nói, gã đã mất bình tĩnh, hai vai run run.

“Tay chân…… Đen…nghe anh nói…bọn nó theo mày chỉ vì tiền…hết tiền thì chúng nó cũng bỏ đi thôi…thà bây giờ lợi dụng nốt chúng nó…xem như chúng nó trả ơn mình lần cuối đi”

“Anh…anh…không còn cách nào khác sao ?”

“Không…Đen…chẳng lẽ mày không muốn gặp lại con Phượng ?”

“Anh…anh…anh đang đe dọa em sao ?”

“Không…không…anh chỉ muốn mày giúp anh lần này…Đen…đừng bắt anh trở mặt với mày…chúng ta mãi là anh em nhé”

“…Được...được…em làm…cho em một tuần”

“Haha…tốt…thế mới là anh em…” Sĩ cúp máy cười thỏa mãn, gã không biết Long lúc nói chuyện với gã đã mở loa ngoài cho tất cả đàn em của hắn nghe cuộc đối thoại.

Trong một kho hàng nào đó :

“ĐM…con chó….ĐM….con chó này...anh Long…” Một vài tên không nhịn được chửi rủa hướng Long ra ánh mắt nghi vấn.

“Hừ…bọn mày yên tâm…Anh đã cho bọn mày nghe cuộc nói chuyện này thì tất nhiên đã xem bọn mày như tay chân của anh”

“Anh, giờ phải làm sao?” Bình lên tiếng hỏi.

“Mày dẫn vài đứa đi theo dõi một người, tối nay nó sẽ tới Việt Nam, bọn mày phải theo sát nó cho anh, tí nữa anh bắn ảnh của nó qua điện thoại mày”

Rít thêm một hơi thuốc lá, nhìn thằng Cường đang chơi trò vo cứt mũi bắn ở một bên, Long nói :

“Cường, anh cần mày ngay bây giờ qua Hồng Kông đón cho anh một người về đây?”

“Ai…anh Long…nam hay nữ?”

“Nữ…là một người đàn bà…người đàn bà mà anh yêu”

“Woa…không ngờ nha….anh Long dấu kĩ ghê” Xung quanh bọn đàn em huýt gió, reo hò hướng Long chọc.

Không trả lời, Long bước tới cửa sổ, nhìn ánh trăng tròn đêm rằm, rít một hơi dài, gã hồi tưởng lại bóng dáng ấy.

Trong một cuộc truy sát, Long bỏ chạy vào một nhà hàng đã đóng cửa, tại đó Long bắt gặp cô chủ quán đang dọn dẹp .Ngày đó, mái tóc đen dài, phía trên là cái kẹp tóc màu hồng hình con bướm, nước da màu trắng sữa, khuôn mặt thon gọn, chiếc mũi cao, môi đỏ, cô mặc chiếc váy màu trắng... tất cả lọt vào mắt Long như thể một thiên thần bị giáng xuống trần thê vậy. Long đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên ây.

Từ ngày quen biết cô, Long từ bỏ giang hồ, gã phụ cô bán quán ăn, đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời Long. Nhưng những ngày hạnh phúc của Long không được bao lâu, trong một lần đi đưa hàng, cô đã bị hiếp dâm, cú sốc tâm lý quá lớn khiến cô như bị điên, thỉnh thoảng lại lên cơn cô giật. Trong đau đớn tuyệt vọng, Long đưa cô vào bệnh viện tâm thần để bác sĩ tiện bề chăm sóc lúc cô lên cơn, gã lại một lần nữa bước chân vào con đường cũ.

***************

21 giờ, mưa to như trút nước, sân bay Tân Sơn Nhất, một người đàn ông trung niên đang đang đẩy hành lý ra xe, bên cạnh là một người phụ nữ quý phái diện chiếc váy màu tím sang trọng. Chiếc xe Mercedes chở hai người lao đi trong cơn mưa.

Đắng sau, một chiếc inova trắng bình thường lặng lẽ bám theo. Trên xe là 4 gã đàn ông, đang nhìn chằm chằm vào phía trước, như những con thú săn mồi đang rình miếng mồi ngon, sợ nó chạy đi mất.

“Anh, mụ kia trông ngon phết, từ lần chơi con Thảo, cứ thấy quý bà nào sang trọng là cu em nó lại ngỏng lên” một tên lên tiếng.

“Haha, mày giống anh, đợi xong việc, có thời cơ anh em mình chơi nó luôn, haha” Bình cười nhìn chiếc xe phía trước nói.

Thấy chiếc Mercedes rẽ vào cửa khách sạn New World, Bình móc điện thoại ra :

“Anh, bọn nó đến New World…..dạ….em biết rồi”

“Vào, tối nay anh em được ngủ khách sạn 5 sao, hoho” Bình ra lệnh cho thằng cầm lái.

Trong sảnh khách sạn sang trọng, 4 gã đàn ông tiến đến bàn tiếp tân.

“Cô em, hai người bạn của anh mới vào ở phòng nào, cho anh một phòng bên cạnh nhé” Bình đưa chứng minh thư cho tiếp tân rồi nói.

“Vâng thưa anh, 2 vị khách kia ở phòng 2013, phòng của anh là 2012 nhé” Tiếp tân trẻ đẹp lên tiếng nhẹ nhàng đáp.

“Ok em, số điện thoại của em là bao nhiu ? hihi” Cả đám trêu chọc.

Đêm khuya, trong phòng 2012, ba gã đàn ông đang xem JAV, ngoài cửa là một tên đang theo dõi cánh cửa phòng 2013, chúng phân công nhau ra theo dõi.

Đột nhiên thằng đang canh cửa lên tiếng :

“Anh Bình…anh Bình…nó ra…con vợ nó đi ra kìa…”hắn hô khẽ với Bình.

“Cái gì? Đâu ?” Bình bỏ điện thoại xuống chạy tới nhìn vào cánh cửa phòng 2013, một phụ nữ mặc váy ngủ đang mở cửa bước ra. Ánh Như, vợ của Dũng bị bệnh khó ngủ, cô muốn viết bài check in khách sạn New World nên cầm điện thoại ra chụp ảnh hành lang giữa các phòng khách sạn.

“Ôi…ngon vãi hàng…” Nhìn cặp mông thấp thoáng sau lớp áo ngủ, Bình và đàn em khẽ nuốt nước miếng.

“Anh…làm không?” Một tên lên tiếng.

“Làm…có chết cũng làm…tao sắp chịu không nổi rồi…đếm 1 2 3 là lao lên nhé” Bình khẽ ra lệnh.

Sau 3 tiếng đếm, bốn gã đàn ông lực lưỡng nhào tới khống chế Như, khiêng cô về phòng chúng.

“A…các anh là ai…đừng lại gần…tôi hét lên đấy” Bị vứt trên giường, Như hoảng sợ nhìn bốn con thú trước mắt mình.

“Hô hô, quả là cực phẩm, nhìn cặp đùi kìa” Bình cười ha hả nhìn chằm chằm vào cơ thể Như.

“Anh…có ai…ư….ư” Như chưa kịp hết câu thì đã bị một bàn tay to chặn lại.

“Ngoan nào…đêm này em sẽ được bốn con cu phục vụ đấy” Bình cười gằn tiến tới xốc váy ngủ Như lên, cái quần lót màu xanh của cô làm hắn càng hưng phấn.

“Ui da…thật gợi dục… để anh xem bướm em nào” Bình giật mạnh quần lót Như ra, hiên ra mảnh lông rậm rạp đen nhánh của Như. Bình thò một ngón tay vào khe sâu ẩm ướt của cô khám phá đùa giỡn.

Như trợn mắt, dãy dụa nhưng cô quá yếu trước sức mạnh của 4 gã đàn ông.

“Ư…ư” Cô khẽ rên rỉ dẫy dụa, một tên đã kéo áo cô xuống ngậm lấy bầu vú căng tròn.

“A…núm vú đẹp quá…còn màu hồng nữa” Một tên khác cũng chịu không được, bầu vú còn lại của Như cũng nhanh chóng nằm trong miệng gã.

“A…đừng cắn ti …đau…đừng…đừng…cho ngón tay vào…a..a” Miệng như đã được giải phóng từ lúc nào không hay, cô rên rỉ cầu xin trước sự khiêu khích của 4 gã đàn ông. Hai tên kia thì đang bú vú cô như trẻ đói sữa, thỉnh thoảng lại căn nhẹ đầu ti làm cô bị kích thích không ít, phía dưới Bình đã tách hai mép âm hộ mà cho 2 ngón tay chọc ngoáy.

“Sao nào…cô em…anh đã nói là cưng sẽ thích thú mà…”

“Không…tôi…không có….đừng mà..a…a”

“Haha…sao nào….nước em ra nhiều thế này còn chối…haha” Bình rút ngón tay ra, đưa trước mặt Như, phía trên là âm dịch của cô còn dính lại không ít khiến hai má Như đỏ lên vì xấu hổ.

“Nào…banh rộng chân ra một ít…để lưỡi anh vào sâu trong cái lỗ nhỏ bé của em” Bình cười vui vẻ tách chân Như ra, cúi đầu thè lưỡi khiêu khích âm đạo cô.

“Ư….ư….đừng….tha….tha cho tôi….xin…a..a”

“Soạch….soach…tuyệt…nữa..ra nữa đi em….” Trước sự khiêu khích của Bình làm Như tiết âm dịch liên tục, tất cả đều bị Bình húp sạch vào trong miệng.

Nhìn thấy đồng bọn mình, tên còn lại cũng kích thích không it, hắn kéo khóa quần, lôi ra con cu đen dài, hướng cái miệng nhỏ nhắn của Như.

“Ư…ư” Biết gã muốn gì, Như ngậm miệng không chịu.

Dường như quá quen với cảnh này, gã một tay ghì chặt đầu cô, một tay bóp cái mũi nhỏ nhắn của cô lại. Được một lúc, do bí khí nên Như khẽ hé môi ra thở, nhắm ngay lúc này gã cong lưng, chọc một phát dương vật vào miệng Như trong sự bất lực của cô.

“A…thoải mái…ấm quá…ư…ư” Gã nắc liên tục vào miệng Như, mỗi lần rút ra lại mang theo không ít nước miếng của cô dính trên con cu gã, quá hưng phấn, gã không khống chế được rơi một ít nước lên mặt của Bình đang liếm mút phía dưới.

“ĐM…nhỏ cả nước lên mặt tao…tao cắt chim mày bây giờ” Đang bú liếm âm đạo ngon lành, Bình nổi điên lên chửi.

“A….miệng nó sướng quá anh…a….a .. em xin lỗi…hihi…vào cổ họng luôn nào” Gã đàn em hưng phấn nắc như cái máy vào miệng Như nào biết trời trăng mây gió thế nào.

“A……ra…ra…nào” Chọc một cú sâu nhất vào tới tận họng Như, gã phun khí ào ào làm Như ho sặc sụa, khóe miệng cô còn chảy ra không ít hỗn hợp chất lỏng nước miếng và tinh dịch gã.

Bình bắt Như bò trên giường chỉ bằng 1 tay, gã kéo ngược 1 tay còn lại của cô ra sau, thọc một cú thật sâu vào âm hộ cô.

“Ót…A” Như khẽ ré lên một tiếng, dương vật của gã đàn ông phía sau đã chiếm lấy toàn bộ âm hộ cô.

“Bạch…bạch…bạch bạch….ư…a…” Bình bắt đầu nắc, gã quỳ ép sát vào mông cô để có thể nắc sâu nhất có thể.

“Nhẹ…nhẹ...sâu quá……tôi…..a…..chết mất…a..sâu…a”

“Hô hô…anh có thể cảm thấy tử cung em luôn…a…a...bót thật ....a.”

“Xin…xin anh….a….a…đừng…á…á”

Như ré lên, Bình vừa nắc vừa chọc thêm một ngón tay vào lỗ đít Như khiêu khích.

“Bạch…bạch….bót quá…như gái teen vậy…a…” Bình nói với ba gã đàn em đang chảy nước miếng đứng cạnh.

“Anh…bọn em cũng nứng quá..” Một trong ba tên nhịn không được lên tiếng.

Vừa nắc vừa trầm tư suy nghĩ một chút, Bình mỉm cười, gã rút cu mình ra, nằm ngửa lên giương, ra hiệu cho Như ngồi lên.

Nhìn con cu Bình đang dựng dứng , Như xấu hổ bò từ từ lại chỗ Bình, cô đã bị các con thú này chinh phục rồi, dưới bướm cô đã ướt đẫm một mảng.

“Ngồi lên đi em…cho bướm em nuốt con cu của anh đi”

Nhìn vào cơ thể đàn bà hấp dẫn trước mắt,Bình nuốt nuốt nươc miếng ra lệnh cho Như.

“A…a…sâu…sâu” Âm đạo Như mới chứa hai phần ba con cu của Bình mà cô đã cảm thấy chịu không nổi, gã lại còn đang nó ngoáy nhè nhẹ trong bướm cô nữa.

“Để anh giúp….a….tuyệt…..a….em thấy không…bướm em nuôt hết con cu anh luôn rồi….a…sướng…lắc hông đi cưng” Bình dùng sức đè mông của Như xuống, gã muốn chiếm hết toàn bộ âm huyệt của cô.

“A…a….sâu quá….ư…ư” Như rên rỉ, cu gã đâm tới tận hoa tâm của cô làm mỗi lần cô lắc hông thì kích thích mang lại là vô tận.

Như hiểu ý Bình, ba tên còn lại nhìn nhau cười. Xì xầm phân công nhau, một tên ra canh cửa, hai tên còn lại thì nhằm vào hai cái lỗ còn lại của Như.

“Cót…két…cót…két…” Cái giường sang trọng lắc lư trước những cú nắc của ba gã đàn ông trên giường.

Sáng sớm, Như mới được thả về phòng, khi cô bước đi, từng giọt lỏng trắng đục rỉ ra từ nơi nào đó rơi vãi trên sàn gạch. Mệt mỏi vén chăn lên, nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng, cô không biết tất cả chỉ mới là bắt đầu.
 
Chương 22 :Tranh đấu (P3)

8h sáng, chiếc Mercedes chở hai vợ chồng Dũng rời khách sạn hướng đến trụ sở Đông Á. Trên tay cầm tờ báo, Dũng nhìn qua vợ mình đang ngồi cạnh, hình như cô có gì đó là lạ.

“Như, em sao vậy, thấy khó chịu chỗ nào hả ?”

“À…không…em không, em chỉ đang nghĩ về nên đi du lịch chỗ nào thôi "

Như đang nhớ lại cảnh tượng đêm qua, má cô đỏ bừng lên, hai tay nắm chặt run run. Trước khi được thả, Bình đã thì thầm vào tai cô : “Cô em, bọn anh đang theo dõi hai vợ chồng em đấy, anh nghĩ em biêt mình phải làm gì, đừng để bọn anh lấy đi cái đầu chồng em "

***

“Cộc…cộc…”

“Ai đấy ?”

“Thưa chủ tịch, khách của ngài đến rồi”

“À, mau cho họ vào!” Sĩ đứng dậy, bước ra cửa tiếp đón hai vợ chồng Dũng.

Nhìn thấy Dũng, như thấy cứu tinh của mình xuất hiện, Sĩ choàng vai gã kéo lại chỗ ngồi.

“Ây da, sao bây giờ cậu mới chịu tới, tôi sắp điên lên rồi đây” Chưa ngồi nóng đít, Sĩ đã hối hả tiếp chuyện Dũng.

“Có chuyện gì hả anh? Hai lão kia giở trò gì à ?”

“Không biết, tự nhiên có tin đồn về chất lượng khu chung cư và siêu thị đang xây, bên chính quyền cũng đã gửi công văn rôi, vài ngày nữa họ sẽ xuống thanh tra”

“Anh có nắm được bên ấy thế nào không?” Đón ly nước trên tay Mỹ Kỳ, khẽ liếc qua dáng người nóng bỏng của cô, Dũng trả lời Sĩ.

“Hôm qua, anh đã nhờ vài người bên xây dựng xuống kiểm tra, quả thật là có vấn đề rất lớn”

……

……

Sĩ và Dũng bàn chuyện rất lâu, Như cảm thấy mình như đồ thừa, cô bước ra ngoài hít thở không khí. Thấy hành lang có cửa kính nhìn ra ngoài thành phố, Như tiến lại ngắm nhìn dòng người tấp nập bên dưới, trầm tư suy nghĩ một điều gì đó.

“Chị là Như” Đột nhiên sau lưng Như My Kỳ tiến tới bắt chuyện với cô.

“Vâng, tôi là vợ của Sĩ, cô là thư ký của anh Sĩ, tên là Mỹ Kỳ”

“Vâng, chính tôi, à chị Như, khi nãy có một người đàn ông gửi cho chị một tấm thiệp rồi bỏ đi” Mỹ Kỳ đưa cho Như một tấm thiếp màu xám.

“Thiệp ư, tôi từ nhỏ đã theo gia đình qua Hồng Kông….à cảm ơn cô” Như nghi hoặc nhận tấm thiệp trong tay Mỹ Kỹ.

Mang nghi hoặc trong lòng, Như mở tấm thiệp ra, bên trong không có chữ, chỉ là hai tấm vé xem phim. Như ngạc nhiên nhìn hai tấm vé, đột nhiên cô nhìn xuống phía dưới tấm thiếp, có một con số nhỏ ‘2012’. Mắt cô mở lớn, cô hiểu rồi, Như thẩn thờ bước về căn phòng của Sĩ.

***

Trong chiếc xe inova đang đỗ phía dưới tòa nhà :

“Anh, sao lại rạp chiếu phim, không ra công viên cho mát” một tên lên tiếng.

“Chát” Bình tán vào đầu gã một cái , bực mình quát :

“Thằng ngu, công viên thì chịch thế éo nào được, tao vừa mua hết vé xuất chiếu hôm đó rồi, phen này hơi bị kích thích à nha”

“Thằng chống nó cũng đi, chẳng lẽ mình đánh cho nó bất tỉnh”

“Chát” Bình lại tán vào đầu gã một cái.

“ĐKM não mày toàn đậu tương à, đánh nó thì nó biết mẹ là hôm đó có người giở trò rồi, thuốc ngủ….thuốc ngủ hiểu không?” Bình hét vào tai tên đàn em.

“Anh, sao rắc rối thế, muốn chơi nó thì kêu nó ra ngoài gặp riêng, anh em mình làm cho khỏe, vào đó chi cho dễ bị lộ”

“Hắc hắc, anh Long dặn rồi, tối thứ 7 thằng Dũng chắc chắn sẽ ăn tối với một vài người quan trọng, bọn chúng sẽ đưa cho Dũng một cái laptop, việc của chúng ta là sớm copy được toàn bộ dữ liệu bên trong mà không để Dũng biết” Bình đắc ý nhìn mấy thằng đàn em ngu đần của mình nói.

“Việc đó thì liên quan gì đến rạp xem phim hả anh?” Một tên gãi đầu hỏi.

“Hắc hắc, cái này….là do trước tao có mê một bộ phim Hàn Quốc, hai nhân vật chính có cảnh hôn nhau thắm thiết trong rạp chiếu phim, nên làm thế để một công đôi việc ấy mà, hihi” Bình đỏ mặt xấu hổ giải thích với bọn hắn trong ánh mắt khinh bỉ của chúng.

***

“Dũng, mai anh phải bay qua Nhật vài ngày , em cứ ở khách sạn nghiên cứu tài liệu, tối thứ 7 này ông Huỳnh sẽ đưa cho em toàn bộ dữ liệu của anh, em yên tâm ông Huỳnh là cánh tay phải của anh, không lo có chuyện gì”

“Vâng, anh Sĩ, hôm qua cô Ánh Kim đã nói cho em biết qua điên thoại, anh yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức xử lí việc này”

“Được, anh tin em” Sĩ đóng cửa xe tiễn hai vợ chồng Dũng về khách sạn, gã tự xuống đưa tiễn đủ chứng tỏ việc này khá quan trọng. Dũng lúc ở Hồng Kông đã dược gã cho đi học, với trí thông mình của mình, Dũng dễ dàng đậu vào đại học, vài năm sau trở thành một trong những chuyên viên kinh tế giỏi nhất.

Cùng lúc ấy, trong biệt thự Ánh Kim, căn phòng của cô đang tràn ngập những âm thanh dâm dục :

“Bạch…bạch…sâu quá…sướng quá…a….a..” Nếu Sĩ ở đây lúc này thì có lẽ rất ngạc nhiên vì một trong thủ hạ trung thành nhất của mình, Ánh Kim giờ này đang ngoan ngoan như một chú cún, chống hai tay lên bàn, hểnh cặp mông to ra sau cho một gã đàn ông đâm chọc.

“Hừ…lỏng hết cả ra rồi….mẹ….có phải nó đ.. mày nát cái lỗ ở dưới rồi phải không” Gã đàn ông khó chịu vừa nắc vửa chửi.

“A…Em xin lỗi…cùng vì…anh…anh bảo em phục vụ hắn mà…a…a” Ánh Kim rên rỉ trước những cú nắc của gã đàn ông vội vàng giải thích.

“Hừ…” Gã đàn ông hừ nhẹ rồi bắt Ánh Kim khép chân lại khiến cho âm đạo cô được ép lại, tăng xúc cảm cho dương vật của gã.

“Ư…sướng….sâu….sâu…a…”

“Tối thứ 7 chắc chắc chắn lão Huỳnh sẽ mang đến chứ ?” Cong lưng chọc một cú lút cán xong gã đàn ông hỏi cô.

“A…a…việc này…chắc chắn…bữa tiệc do chính tay em đặt mà…a….em không chịu được rồi….em….ra…” cô rên rỉ xuất khí trong miền cực lạc.

Nắc vài cái thật mạnh, gã đàn ông rút con cu đang dựng cứng của mình ra, bắt Ánh Kim quỳ xuống, gã xuất toàn bộ trên mặt cô.

Rút ra điếu thuốc, gã rít một hơi dài, bên dưới Ánh Kim đang cẩn thận liếm sạch cái dương vật đã mềm nhưng vẫn rất to của gã một cách chăm chú. Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ hai con rồng giữ tợn trên tay gã đàn ông như đang gào thét trong đêm tối.
 
Chương 23 : Tranh đấu (P4)

Khách sạn Tân Thê Giới, căn phòng Vip sang trọng nhất được bao trọn 3 tháng, từ khi ra tù Sơn và Thái trốn ở đây không ra khỏi phòng. Trên hai cái giường sang trọng là 4 thân ảnh đang quấn lấy nhau.

“Ư…a…a…mạnh …mạnh chút anh…sướng” Dưới thân Sơn là một cô gái trẻ đang rên rỉ vặn vẹo, lão đang nắc chậm rãi vào âm đạo cô, trên tay là chiếc điện thoại.

“Anh…có gì mới không?..a…thật bót quá..ư” Thái quay sang hỏi Sơn, một cô gái trẻ khác đang cưỡi trên mình lão mà lắc hông.

“Chưa thấy động tĩnh gì, hình như có người đang tìm chúng ta, bảo vệ biệt thự nói thường xuyên có xe chạy qua thăm dò…...Á..” Sơn chọc một cú sâu vào trong âm hộ cô gái làm cô khẽ ré lên.

“Vậy à, may là anh em mình trốn nhanh, ngày mai là có chuyến bay qua Úc, bãi biển với những cô em nóng bỏng làm em sắp chịu không nổi nữa rồi” Thái vui vẻ, gã cũng không chịu thua kém Sơn, gồng mình ưởn dương vật lên cao phối hợp với cô gái phía trên mình.

“Ừ, ngày mai tao sẽ đi gửi tiền vào nhiều tài khoản khác nhau, chuyển từ từ qua bên kia” Nhìn mấy cái vali to ở trên ghế, Sơn hưng phấn nắc càng nhanh. Sợ bị phong tỏa tài sản một lần nữa, gã rút hết tiền trong ngân hàng, dự là sẽ tạo nhiều tài khoản ảo, chuyển tiền ra nước ngoài.

“Cộc…cộc…” Ngoài cửa bỗng dưng có tiếng gõ.

“Ai đấy?” Thái gọi vọng ra

“Phục vụ ạ, bữa tối thưa hai ông”

“Sớm nhỉ…” khẽ thì thầm, Thái vớ cái khắn, quấn quanh hông bước ra, cu lão vẫn còn dựng cứng độn ra bên ngoài không ít.

Vừa mở cửa, một họng sung đen chỉa thẳng vào miệng lão, làm lão ú ớ. Lại thêm một cú đạp vào bụng khiến lão lăn vài vòng, ngã sấp trong phòng.

“Ai…ai đó” Sơn hoảng sợ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, dương vật gã vẫn còn trong âm đạo cô gái trẻ.

Năm gã thanh niên bước vào, đi đầu chính là Long. Nhìn quanh căn phòng, Long dừng mắt nơi mấy cái vali, khóe miệng gã nhếch lên. “Xem ra hôm nay chúng ta có quà tặng miễn phí”

“Anh...các anh là ai ?” Sơn định thần lại , rút dương vật ra, kéo cái chăn lên che đi hạ bộ nhìn mây gã trước mặt mình nói.

“Ai…bọn tôi là thần chết đây…” Long mỉm cười nâng cây khẩu sung lục tiến tới chiếc giường.

“Chíu…chíu…chíu…chíu” Bốn âm thanh phát ra từ cây súng lục, Long ra tay nhanh chóng, gọn gàng, đã cầm súng là bắn. Sơn và Thái khi chết trên khuôn mặt già nua vẫn còn vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ, cũng coi như là báo ứng của hai lão.

Long móc ra chiếc khăn tay, lau kỹ càng một lượt khẩu súng rồi vứt nó ra bên cạnh như một thói quen. Khẽ rút ra điếu thuốc lá, rít một hơi dài, gã nhìn ra bầu trời đen ngoài cửa sổ.
“Tình nghĩa của chúng ta đến đây là dứt” Long thì thầm trong miệng.

******

Đêm thứ bảy, sau bữa ăn tối thân mật. Dũng bị Như nài nỉ đi xem phim.

“Em…lạ nha, anh tưởng em không thích đi xem phim?” Ngồi trên xe, Dũng đặt nghi vấn với vợ mình.

“Hihi…hôm nay bộ phim tình cảm có diễn viên mà em thích…anh chiều em một bữa đi…lúc nào cũng công việc” Như cong môi làm nũng.

“Được rồi…được rồi…anh chiều em, không phải chúng ta đang đi sao”

“Hihi, thế mới là chồng ngoan” Như cười vui vẻ nhưng Dũng không nhìn thấy tay cô đang nắm chặt, đôi vai run run, cô đang cố gắng kìm nén tâm trạng sợ hãi.

“Anh, uống nước đi” Như đưa cho Dũng cốc nước vừa mua, bộ phim đã chiếu được 20 phút. Phòng chiếu hôm nay vắng lạ thường, xa xa chỉ có vài bóng đen đang ngồi.

“Ừ, em à, anh thấy phim chán quá” Dũng cầm cốc nước vừa uống vừa phàn nàn với vợ.

Được tầm vài phút thì Dũng gục đầu vào vai Như ngáy khò khò. Nhìn chồng Như khẽ đưa tay lên vuốt ve đầu anh, nước mắt cô lả tả rơi xuống.

“Ôi, sao em lại khóc, có phải cảm động vì bọn anh chấp nhận hy sinh thân thể vì em không?” Sau lưng Như, Bình bước đến khi nào không hay.

“Anh…các anh…đây là lần cuối phải không? Anh đã hứa với tôi rồi đó” Nhìn gần chục gã đàn ông trước mặt, Như hoảng sợ hỏi.

“Lần cuối? Phải….anh hứa với em đây là lần cuối, nhưng mà em phải làm thỏa mãn hết bọn anh hôm nay đó” Bình mỉm cười trêu chọc Như rồi nhìn vào cái laptop bên cạnh Dũng.

“Hai thằng mày ra lấy cái laptop làm việc đi, xong rồi chơi, còn bọn mày phân công nhau ra canh cửa, không để ai phát hiện, mấy đứa còn lại theo tao nhập cuộc vui” Bình hí hửng ra lệnh cho đám đàn em, gã tiến tới bế Như lên, đi về phía ghế ngồi ở chính giữa màn hình.

“A…anh muốn làm gì…đừng…xin anh”

Mặc kệ tiếng cầu xin của Như, gã bắt Như ngồi lên trên đùi gã, hướng mặt về phía màn hình, banh rộng hai chân ra. Hôm nay Như mặc một chiếc đầm ôm màu đen bó sát người, giờ đây đã bị Bình vén lên tận thắt lưng.

Khẽ tách quần lót màu đen của cô ra, Bình từ từ đút dương vật đã dựng cứng của gã vào.

“A…đừng…đau….a” Như rên rỉ vì âm đạo của cô đang bị lấp đầy.

“Lắc hông đi em….bướm em bót quá”

“A…sâu…sâu quá”

“Nhấp đi…ngoan nào…nghĩ đến chồng em đi” Bình thì thầm vào tai Như làm cô run lên.

“Ư…ư..bạch…bạch…” Như ngoan ngoan nhấp lên con cu gã.

“Anh… còn bọn em?” một tên đàn em ngập ngừng hỏi Bình, bọn nó sớm đã móc cu ra xóc lọ hết rồi, nhưng sợ Bình mà không dám tiến lên.

Đang xem phim và thưởng thức xúc cảm từ những cú nhấp của Như, Bình bực bội trừng mắt nhìn hắn, nhưng làm anh phải ra giáng đàn anh, Bình nhìn quanh một lượt rồi nói :

“Thằng Huy lại đây, mấy thằng khác đợi tao xong thì vào,thích chơi kiểu gì thì chơi”

Thằng Huy như nhặt được tiền vội vàng chạy tới dưới ánh mắt ghen tị của bọn còn lại.

“Anh, anh gọi em ?”

“Mày nắc phía trước, anh phía sau” Bình cười cười nhìn Như một cái rồi rút con cu ra, nhắm vào lỗ hậu của cô mà chọc vào.

“A…đau…đừng…đau lắm…xin anh...đừng…á…á”

“Ngoan nào, lần trước em còn để bọn anh chơi cả ba lỗ một lúc nha, nay anh hứa để bọn nó hai lỗ một lần thôi, anh lấy con cu anh đảm bảo với em luôn đấy” Bình nói khẽ vào tai Như, gã đang đút từ từ vào.

“Ót...á…á…a..ư…ư” Dương vật của Bình mới vào được một nửa thì thằng Huy đã cong lưng đâm một cái thật sâu vào âm đạo Như.

“Nhẹ…nhẹ thôi…ư..ư”

“Bạch...bạch…bót thật…sướng quá anh…” Huy kéo áo ngực Như xuống, ngậm lấy đầu ti của cô mà nút, bên dưới hắn nắc như pittong vào âm huyệt cô.

“Sướng con khỉ…mày làm nhẹ thôi…hết cả phần của tao…” Bình trợn mắt chửi thằng đàn em, Huy nắc nhanh quá làm Như quên cả nhấp khiến hắn bực mình.

“Bạch…bạch...tới…sướng quá…thẳng vào tử cung luôn nào”

Được tầm mười mấy phút, Huy hưng phấn chọc một cú cuối thật sâu vào trong âm đạo Như, vừa rùng mình xuất toàn bộ tinh hoa của gã vào tử cung cô vừa hét lên.

Bình cũng phối hợp với thằng đàn em, nhiều đứa đang đợi, gã không thể chơi Như hết buổi được, nắm lấy hông của Như, bắt cô nhập nhanh trên dương vật gã, được vài phút thì gã ghì mông cô xuống, ưởn cao dương vật xuất vào lỗ hậu cô.

Lúc Bình thả Như ra, ngay lập tức lại hai tên tiến tới lôi cô ra góc tường, bắt cô chống hai tay lên tường, lại một cuộc giao hoan mới bắt đầu.

Nghe tiếng rên rỉ của Như ở phía xa, Bình rút ra điện thoại, bấm số Long gọi.

Bộ phim đang vào cảnh cuối, hai nhân vật chính đang hôn nhau trên màn ảnh, phía dưới Bình và đám đàn em đang đánh bài đợi đồng bọn.

“Ư…ư…nhẹ…nhẹ…thôi” đã đến hai tên cuôi cùng, Như lúc này cơ thể mệt mõi rã rồi, cô không còn sức đứng vững nữa, cơ thể cô không còn chỗ nào mà chưa bị bọn thú kia ô nhục, cô rên rỉ cầu xin.

Lúc này Như đang đứng trên mặt đất chỉ bằng một chân, chân còn lại gác trên vai một tên cao to, bộ phận mẫn cảm nhất của cả hai dính liền với nhau. Sau mỗi cú nhấp của gã vào âm đạo cô là từng dòng chất lỏng bị kéo ra, bọn chúng xuất vào bên trong cô không ít.

Phía sau Như là một tên khác, dương vật của gã cũng đang cắm sâu vào lỗ hậu cô, hai tay gã chiếm lấy hai bầu vú căng tròn . Một cảnh tượng dâm dục có thể khơi dậy ham muốn của bất cứ ai.

“ĐM, lỏng lét thế này, hàng ngon bị bọn nó chơi nát hết rồi, anh em mình khổ quá” Gã bực mình nói nhỏ với tên cao to, không có chỗ trút giận, gã nắc từng cú mạnh nhất vào lỗ hậu Như để giải tỏa.

“Haizzz…,chịu thôi, đen mà đỏ quên đi, xong vụ lần này nghe bảo được nhiều tiền lắm, lúc đó thiếu gì gái….đm thằng chủ tịch chó chết đó, chính tay tao sẽ hái cái đầu nó xuống” Thằng cao to an ủi đồng bọn mình, gã cũng không quên tăng tốc đâm chọc để nhanh còn về.

Đang hứng chịu sự trùng kích mạnh mẽ bên dưới của hai con cu to dài của hai gã đàn ông, Như mở to mắt kinh ngạc về bí mật mà mình vừa nghe được, cô hiểu xử xong Sĩ bọn chúng chưa chắc sẽ tha cho vợ chồng cô, Như cắn môi chống lại dục cảm, cô vừa thầm quyết tâm làm một điều gì đó.
 
Chương 24 : Diệt cỏ phải diệt tận gốc (P1)

“Anh….anh…anh Dũng” Như nhẹ lay chồng mình đang ngủ say trên giường.

“Em…Như sao vậy ?” Dũng dụi mắt hỏi vợ, hôm nay gã buồn ngủ kinh khủng.

“Em có chuyên muốn nói với anh…..”

….hức….hức..

….

….

Như nức nở kể lại toàn bộ những gì mình nghe thấy, cả những ô nhục mà cô phải chịu đựng, cô quyết định nói ra tất cả với chồng mình, ngày mai cô sẽ về Hồng Kông tránh xa nơi này.

Dũng lặng người trước câu chuyện của vợ, anh kéo cô vào lòng ôm chặt lấy cô.

“Anh…anh không cảm thấy em dơ bẩn sao…huhu”

“Không, anh chỉ cảm thấy mình là một thằng khốn nạn, vợ anh phải chịu nhục như vậy mà anh không biết tí gì "

“Em…” Như chưa nói hết thì Dũng đã cúi xuống, hôn cô, cả hai trao cho nhau những nụ hôn sâu nhất. Nhìn người phụ nữ của đời mình, Dũng cảm thấy ray rứt lương tâm vì đã mang cô qua đây.

“Anh…tiếp theo chúng ta phải làm sao ?”

“Bọn chúng đã lấy được cái mà chúng muốn, hẳn là sẽ không theo dõi chúng ta nữa”

“Anh có nói chuyện này cho anh Sĩ không?”

“Có, anh không có thực lực để báo thù cho em nhưng mà anh Sĩ nhất định sẽ giúp chúng ta” Dũng ôm vợ an ủi.

“Nhưng em còn không biết bọn chúng là ai !”

“Cái này đơn giản, em còn nhớ rạp phim đó phải không, chỉ cần xem ai là người đặt vé hôm đó là biết”

“Vâng” Ôm chặt lấy Dũng, Như cảm thấy hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông rộng lượng và yêu cô như vậy.

***********

Sáng thứ hai, sau cuộc họp cổ đông, trong căn phòng chủ tịch là Sĩ và vợ chồng Dũng, không chút xấu hổ Dũng kể lại bi kịch của vợ mình.

“Hừ…vậy là bọn chúng đã theo dõi em từ ngay khi em xuống sân bay” Sau khi nghe Dũng kể, Sĩ đã tức giận không ít, rít hêt điếu thuốc lá lấy lại bình tĩnh, gã mới nói.

“Đúng vậy…” Đang định nói thì Dũng ngừng lại, Mỹ Kỳ bước vào, trên tay cô là khay nước. Mỹ Kỳ đem mấy cốc cafe đặt trên bàn rồi đứng một bên chờ chỉ thị.

“Anh” Dũng đánh mắt ra hiệu cho Sĩ, bây giờ cần phải cẩn thận, tránh tai vách mạch rừng.

“Mỹ Kỳ cô ra ngoài đi, không có lệnh của tôi thì không được vào” Hiểu được ý Dũng, Sĩ ra lệnh cho Mỹ Kỳ.

“Vâng, thưa chủ tịch” Mỹ Kỳ ngoan ngoãn bước ra, đóng cửa phòng cẩn thận.

Vừa đóng cửa xong, Mỹ Kỳ ngay lấp tức đi thẳng đến khu nhà WC, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không có ai cô mới đi vào một buồng vệ sinh, lấy chiếc điện thoại di động ra bấm một dãy số nào đó.

“Tít…tít…alo…Mỹ Kỳ hả” đầu dây bên kia trả lời.

“Vâng…anh….Ầm” Mỹ kỳ chưa kịp nói hết câu thì một cẳng chân to khỏe đã đạp tung cánh cửa buồng vệ sinh, thẳng đến bụng cô, làm Mỹ Kỳ bay sau, đầu đập vào tường bất tỉnh.

“Alo…alo...Mỹ Kỳ..tút…tút” Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng động mạnh, biết có chuyện nên hỏi kiểm tra lần cuối xong tắt cuộc gọi

Nhặt chiếc điện thoại dưới chân Mỹ Kỳ lên, gã đàn ông đưa cho Sĩ phía sau, đó là một gã đàn ông to con phải đến 200 kg, nhìn như một con khỉ đột khổng lồ, gã là Yamato, võ sĩ Judo Nhật Bản mới được Sĩ thuê.

Nhìn Mỹ Kỳ đang nằm, Sĩ mỉm cười, vở kịch sáng nay 3 người diễn chỉ là để thử xem cô thư ký của gã có chơi trò hai mặt không mà thôi. Cầm chiếc điện thoại, gã kiểm tra số mà Mỹ Kỳ mới gọi, gã bấm gọi lại vài nhưng không có tín hiệu.

“Đem nó đi, chính tay tao phải tra tấn nó, xem thử thằng nào dám dở trò sau lưng tao” Sĩ ra lệnh cho tên võ sĩ, nghĩ tới cảnh tra tấn Mỹ Kỳ sắp tới, gã có chút hưng phấn.

Trong một căn phòng của một biệt thự mới xây xong không lâu là những tiếng la hét.

“Á…á…đừng….á…á” Mỹ Kỳ la hét trước những cú đánh bằng roi của gã đàn ông phía trước. Hai tay cô bị cột bẻ ngoặc ra sau, treo trên một sợi dây phía trên trần nhà.


“Đau hả con khốn…chát…dám chơi tao này….chát…ai...nói…là ai?” Sĩ vụt roi điên cuồng vào thân hình nhỏ bé của Mỹ Kỳ, hỏi dồn dập.

“Tôi…không….không biết…á….á”

“Chát…chát…chat”

Một lúc sau, thấy Mỹ Kỳ đã bất tỉnh vì quá đau đơn, Sĩ dừng tay, gã cũng cảm thấy hơi mệt, hai tay tê tê. Mỹ Kỳ vẫn chưa chiu khai làm gã rất bực mình. Lại cái bàn bên cạnh , gã cầm chay rượu Whisky lên nốc, quẹt đi rượu còn dính trên khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Mỹ Kỳ ra lệnh cho tên võ sĩ:

“Yamato, chơi chết nó đi, nó khai ra thì gọi điện nói cho tao biết, bây giờ tao có việc phải đi”

Tên võ sĩ nhìn vào thân thể Mỹ Kỳ, hai mắt sáng lên bước tới. Gã cởi bỏ hết bộ đồ đã rách như tươm của cô ra, chỉ để lại cái quần lót màu xanh. Gã tát nhẹ vào mặt Mỹ Kỳ vài cái để cô tỉnh lại.

“Ư…tha…tha cho tôi…huhu....tôi không biết gì hết” Mỹ Kỳ tỉnh lại trong đau đớn, nhìn gã đàn ông to cao trước mặt mình, cô hoảng sợ biết điều gì sắp xảy ra. Cô muốn khai lắm, muốn thoát khỏi đây nhanh nhất có thể, nhưng bằng lí trí của mình, cô biết rằng khai xong bọn chúng cũng sẽ không tha cho cô.

“Muốn tha thì em phải khai…ui…bị đánh thế mà ở dưới em ướt đến vậy…không ngờ cô em lại thích bạo dâm nha…” Gã võ sĩ thò tay qua quần lót của Mỹ Kỳ mà thăm dò bên trong âm đạo cô.

“Không…không có…ư…ư” Mỹ Kỳ rên rỉ trước sự khiêu khích của gã, ngón tay gã bắt đầu chen vào bên trong.

“Còn chối…em không cần khai bây giờ…để anh cho em lên tới đỉnh rồi khai cũng không muộn”

“Không…đừng…nó to quá…không vừa đâu….a…ư…a” Nhìn thấy gã móc ra dương vật to dài như cái dùi cui khiến Mỹ Kỳ hoảng sợ, nhưng không để ý đến cô, gã đã bắt đầu ấn nó vào âm đạo cô.

“Bót…a…bót thật…lâu rồi không có một cái lỗ bót thế này nha….a…sướng” Vừa đút dương vật của mình vào gã vừa trêu chọc cô.

“A…ư…được rồi….đừng vào nữa….a…sâu quá…xin anh…đừng..ư” Mỹ Kỳ rên rỉ cầu xin, cô cảm thấy bên dưới mình đau rát trước kích cỡ quá khổ của dương vật gã.

“A…tại em không chịu khai nha…khít quá….may mà em không khai…haha”

Vài phút sau, dương vật của gã đã chiếm toàn bộ âm động của Mỹ Kỳ, gã chọc vào nơi sâu nhất trong cô mà mới được 1/2 cái dùi cui, biết không thể vào sâu hơn nữa, gã bắt đầu nắc.

“Ư…a…nhẹ…nhẹ…sâu quá…a…”

“Bạch…bạch…tuyệt….haha…ồ…em ra rồi sao…haha..bạch bạch” Trước cái dương vật to dài của tên võ sĩ, âm đạo của Mỹ Kỳ đã thất thủ, cô không thể khống chế được xúc cảm, cô đã lên tới đỉnh của nhục dục. Nhưng bên dưới cô vẫn là từng cú chọc mạnh của tên võ sĩ.

“Bạch….Bạch...á...á...ư..bạch...bạch” Gã không nắc nhanh nữa thay vào đó là từng cú chọc mạnh vào âm đạo Mỹ Kỳ làm cô ré lên.

“Nào…bạch..nói đi…em sướng rồi thì phải trả lời anh chứ…bạch…bạch”

“Tôi…a…ư…đó là…không…a…ư…đó là” Dưới xúc cảm mà nhục dục mang lại khiến cho tâm trí của Mỹ Kỳ không còn bình tĩnh nữa, gã võ sĩ dường như rất am hiểu tâm lí đàn bà.

Thấy gần có được kết quả, gã võ sĩ mìm cười, gã cúi xuống nâng một bàn chân cô gác lên ngực vì gã quá cao so với cô, cong lưng nắc mạnh vào âm đạo cô, tay còn lại vòng qua mông Mỹ Kỳ, khiêu khích hậu môn Mỹ Kỳ.

“A…ư….a…a..ư...ư” Chỉ còn lại tiếng rên rỉ, cô đã đắm chìm hoàn toàn trong tình dục.

Đột nhiên gã đàn ông thọc mạnh hai ngón tay vào lỗ hậu Mỹ Kỳ, kích thích bất ngờ mãnh liệt khiến cô trợn to hai mắt, thân dưới run run xuất khí, cô đã lên đỉnh lần hai trong tay gã.

“Nào…nói…là ai” Nhằm ngay lúc này gã đàn ông hét lớn vào tai cô.

“Là…L…” Mỹ Kỳ triệt để bị chinh phục bởi con ác quỷ này, cô mông lung trả lời gã, nhưng chưa hết câu.

“Ầm” cánh cửa lớn bị đập bay ra, ngay lập tức vài tên đàn ông xông vào, cầm súng hướng về phía tên võ sĩ nả đạn.

“Đoàng…đoàng…đoàng đoàng”

Là võ sĩ chuyên nghiệp, gã nhanh chóng cầm lấy cái ghế bên cạnh ném mạnh về phía trước, lao nhanh về phía cửa sổ, phá nát cửa kính chạy đi, giỏi võ cách nào thấy súng đạn cũng phải chạy trước đã.

“Không cần đuổi, CA nghe thấy tiếng súng sẽ đến ngay” Tên cầm đầu ra lệnh, hắn bước tới gần Mỹ Kỳ.

Nhìn thấy trên tay gã là hình xăm con rồng quen thuộc, Mỹ Kỳ thở phào nhẹ nhỏm, cô được cứu rồi.

“Cô chưa nói gì với chúng chứ” Gã đàn ông lên tiếng.

“Vâng, chưa, cứu tôi, anh đã hứa với tôi sẽ để tôi đi thật xa nơi này !” Nhìn gã đàn ông trước mặt Mỹ Kỳ thấp thỏm nói.

“Chưa…vậy là tốt….Đoàng” Gã đàn ông nghe Mỹ Kỳ trả lời xong nhắm ngay đầu cô nổ súng. Kết thúc cuộc đời đau khổ, hồng nhan mà bạc mệnh của cô gái trẻ.

Nhìn cô gái ngã gục xuống sàn nhà, gã đàn ông tiến tới vuốt đôi mắt xinh đẹp của cô nhắm lại.

“Đốt căn biệt thự này đi” Gã ra lệnh rồi bước ra ngoài.

Sau đó vài phút:

“Cái gì…mày nói sao…khốn kiếp…ầm” Sĩ ném mạnh cái điện thoại vào tường, gã vừa nghe tin ở khu biệt thự.

“Sao cái gì chúng nó cũng biết….căn biệt thự này là Ánh Kim cho mình mượn…chẳng lẽ…” Sĩ nheo mắt suy nghĩ một hồi. Gã bước tới mở cái tủ sắt ra, lấy một chiếc điện thoại màu đen, bấm một số điện thoại nào đó:

“Tít..tít..ai ?”

“Tôi, tôi cần gặp Kano!”

“Đợi máy…”

“…tôi Kano đây”

“Chào anh, tôi là Phú Sĩ, tôi có vụ làm ăn 10 triệu USD, anh làm chứ”

“Cần mấy cái đầu ?” Kano lạnh lùng đáp.

“Tôi chỉ mới xác định được 1 cái, dưới 5 cái thì 10 triệu, cứ hơn một cái thì thêm 1 triệu, anh thấy sao?” Sĩ nheo mắt nói.

“Được, khi nào?”

“Càng sớm càng tốt”

“Tốt, đêm nay anh sẽ có người..tít..tít”

Cất chiếc điện thoại lại vào trong, cẩn thận khóa lại tủ sắt, Sĩ mới trở lại cái ghế của mình.

“Anh…ai vậy?”

Dũng ở bên cạnh gã im lặng nãy giờ đợi Sĩ trở lại mới lên tiếng.

“Yakuza” nhìn ly rượu wishky màu vàng trên tay mình một lát, Sĩ mới thốt lên một từ làm Dũng phải ngạc nhiên không ít.
 
Chương 25 : Diệt cỏ phải diệt tận gốc (P2)

21 giờ đêm, Sài Gòn đón những vị khách không mời người Nhật, đó là 5 sát thủ được Sĩ thuê từ Yakuza Nhật, lần lượt là Đệ Nhất đến Đệ Ngũ.

“Mục tiêu đầu tiên là ai?” Ngồi trên xe Đệ Nhất lạnh nhạt hỏi Sĩ.

“Là một phụ nữ, đây là toàn bộ hồ sơ về cô ta” Sĩ đưa cho gã một tập hồ sơ.

“Ông nhanh chóng xác định mục tiêu số hai đi, bọn tôi không có nhiều thời gian ở đây đâu”

“Được, nhất định”

Để bảo mật, Sĩ đã cung cấp riêng cho bọn chúng một chiếc Toyota bình thường, nhìn qua không có gì là nổi bật. Vũ khí thì bọn chúng tự chuẩn bị, là sát thủ quốc tế, chúng phải có mạng lưới của riêng mình.

“Lữ Gia, quận 10” sau khi tiễn Sĩ xuống xe, Đệ Nhất nhanh chóng ra lệnh cho đàn em, sát thủ đã xác định mục tiêu thì phải nhanh chóng xuống tay, không dược dây dưa.

Biệt thự của Ánh Kim, cô đang nằm trên giường đọc sách, bỗng dưng tiếng chuông điện thoại reo lên.

“Alo…anh Sĩ hả”

“Ừ…anh đây…dạo này sao em trốn tránh anh vậy?”

“Nào có, em đang bị cảm trong người nên ngại đi ra ngoài thôi, mọi việc ổn cả chứ anh”

“Vậy à, thì ra em bị bệnh, có cần anh cho bác sĩ riêng tới khám không?”

“Không, cảm ơn anh, em gần khỏi bệnh rồi, chỉ là lại thêm cái bệnh lười thôi”

“Ây da, em mau khỏi bệnh còn giúp anh nữa chứ, em vẫn ở khu biệt thự bên Lữ Gia hả?”

“Vâng anh” Trả lời xong câu hỏi của Sĩ, Ánh Kim cảm thấy có gì đó là lạ.

“Được rồi, vài bữa nữa anh có tổ chức bữa tiệc, em phải đi dự đấy”

“Vâng…tít…tít” Bỏ điện thoái xuống Ánh Kim rơi vào trầm tư, hôm nay Sĩ có gì đó là lạ. Cảm giác bất an trong đầu cô lại ngày càng lớn, Ánh Kim cầm điện thoái bấm nhanh một dãy số.

“Anh, em đây”

“Ừ, sao vậy?”

“Sĩ vừa gọi điện cho em, có gì đó lạ lắm, dạo này có chuyện gì không anh?”



“Trước khi gác máy, gã hỏi em điều gì?” Gã đàn ông ở đầu dây bên kia hỏi Ánh Kim sau một hồi suy nghĩ.

“Hình như….hình như là hỏi em có ở biệt thự không?”



“Anh nghĩ em nên tìm chỗ trốn ngay lập tức” Gã đàn ông kia vội vã nói với cô.

“Sao? Có chuyện gì hả anh?”

“Không có thời gian đâu, đợi gặp nhau anh sẽ giải thích trực tiếp với em, anh nghĩ là Sĩ đã nghi ngờ em, kiếm chỗ trốn đi”

Ánh Kim hoảng sợ thật rồi, cô run lên khi nghe gã nói vậy, chạy vội lại cửa sổ, khẽ vén tầm màn qua một bên, thấy một chiếc xe 4 chỗ vừa dừng lại trước cổng, có vài thân ảnh bước xuống xe, hình như đang tìm cách trèo vào cổng.

Ánh Kim chấn kinh, là một người thông minh cô hiểu chúng là ai, chạy vội tới tủ quần áo, cô quơ lấy chiếc quần thể dục mặc vào. Ánh kim lặng lẽ chạy về phía sau căn biệt thự, đi qua dãy hành lang, thấy có bóng đen thấp thoáng, cô vội thụt vào trong.

“Các anh là ai, cứu” Một người giúp việc hoảng sợ hét lên khi thấy có người lẻn vào nhà.

“Chíu….bịch” Đệ Nhị không nói câu gì, chĩa thẳng súng bắn, năm tháng sát thủ đã biến gã thành một sát thủ máu lạnh.

Ánh Kim nhìn thấy cảnh tượng ấy, mắt cô mở lớn chấn kinh, thu mình lại trong góc tường khẽ lấy tay bịt miệng lại, cô không ngờ bọn chúng lại tà ác đến vậy, tim cô đang đập như cái trống vì quá hoảng sợ.

“ Đệ Tam và Đệ Tứ lên tầng 2, phòng cuối hành lang, còn lại chia nhau ra, không để ai sống” Đệ Nhất phân công. Một trong những nguyên tắc của chúng là không để lại nhân chứng, chỉ có người chết mới giữ bí mật tốt nhất.

Hai tên lên lầu và ba tên còn lại bắt đầu lùng sục căn biệt thự, một tên đang tiến về phía Ánh Kim đang ẩn nấp. Ánh Kim hoảng hốt, cô muốn chạy nhưng nhấc chân lên không nổi, cô nhớ lại nhiều bộ phim hành động mình đã xem, trong hoàn cảnh này nhân vật chính sẽ mạnh mẽ tung đòn bất ngờ đánh ngã tên sát thủ, nhìn lại nắm tay mình, cô khẽ lắc đầu từ bỏ ý nghĩ đó, nào dễ đánh bất tỉnh một người bình thường, huống chi đây là một tên sát thủ chuyên nghiệp.

"Cộp...cộp...cộp...cộp"

Ánh Kim không biết phải làm gì nữa, cô có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân của gã, từng bước từng bước lọt vào tai cô như tiếng gọi của tử thân, cô nhắm mắt lại lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, có lẽ đây là những giây phút cuối cùng của cô nên cô đang cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất cho người mà cô yêu quý.

Hắn đã tiến tới rất gần chỗ Ánh Kim đang núp rồi, sát đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở của hắn, cô nhắm mắt càng chặt, miệng lẩm bẩm càng nhanh hơn nữa. Cô nghe thấy tiếng súng có nòng giảm thanh vang lên “Chíu”

“Mình chết rồi sao, sao không có cảm giác gì” Ánh Kim nghĩ trong đầu. Cô khẽ mở mí mắt, nhìn thấy gã sát thủ đang nằm trên sàn nhà, ngay trước chân cô. Ánh Kim trợn mắt thất kinh nên không kiềm chế được khẽ kinh hô lên một tiếng thì ngay lập tức có một bàn tay lực lưỡng che miệng cô lại.

“Suỵt, bọn chúng còn ở gần” Gã thanh niên nói thầm vào tai cô.

Qua ánh trăng bên ngoài hắt qua khung cửa sổ, Ánh Kim nhìn thấy trên cánh tay đang bịt miệng cô có hình xăm rồng quen thuộc, khóe mắt cô dần ướt, nước mắt chảy xuống bàn tay ấy.

“Sao thế, em sợ à” Nhận thấy cô khóc, gã đàn ông thì thầm hỏi thăm.

“Không, em hạnh phúc” Ánh Kim xoay người lại ôm chặt thân hình rắn chắc ấy. Hắn không bỏ rơi mình, hắn tới cứu mình, còn gì hạnh phúc hơn người mình yêu không bỏ rơi mình lúc hoạn nạn.

“Ngốc, theo anh, nhẹ nhàng thôi” Gã từ từ dẫn Ánh Kim men theo cửa sau thoát ra ngoài.

******

“Alo…sao…nó thoát…còn chết một người….được …tôi biết rồi…tít..tít” Bỏ điện thoại xuống bàn, Sĩ rót ly rượu, làm một hơi hết cạn sau khi nghe tin xấu, xem ra đối thủ của gã không hề đơn giản. Trầm tư suy nghĩ một lát, gã lại cầm chiếc điện thoại lên.

“Tít…tít…tít…tít” không có ai bắt máy, Sĩ lại gọi lại một lần nữa

“Tít..tít…tít”

“Chẳng lẽ..” Bỏ điện thoại xuống, Sĩ nhíu mày lại thầm nghĩ điều gì đó.

*******

“Vào đi em, chỗ này em sẽ an toàn, trừ khi anh chết” Ánh Kim được gã đàn ông cứu cô đưa cô tới một khách sạn sang trọng. Nguyên dãy phòng trong tầng này đã bị gã bao hết, phía dưới đại sảnh là đàn em gã cải trang canh gác xung quanh, bọn chúng muốn lên đây thì phải ít nhất vượt qua 2 lớp bảo vệ.

Nhìn bóng lưng của gã rời đi, cô thầm cảm thấy may mắn vì cô đã chọn gã, tuy gã không yêu cô nhưng chỉ cần được bên cạnh người đàn ông này, cô cũng hạnh phúc rồi, gã chính là Lý Hiển Long.

Nhìn thấy Long đi ra, Bình ngay lập tức tiến đến đưa điện thoái cho gã rồi nói :

“Anh Long, khi nãy có người gọi cho anh vài lần, điện thoại của anh nên em không dám bắt máy” .

Long nhíu mày lại, khi nãy gã đi vội quá không kịp mang theo điện thoại, gã bấm vào xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, thì thấy hiện số của Sĩ.

“Gã lại gọi mình ngay lúc này…” Long thầm nghĩ, rít một hơi thuốc lấy lại bình tĩnh, gã bấm số gọi cho Sĩ.

“Tít..tít..alo”

“Anh Sĩ à…em Long đây, anh gọi em à?”

“À, dạo này cậu bận thế, anh gọi hỏi thăm thôi”

“Haha, vui chơi thôi có gì mà bận anh”

“Vậy à, em đang ở đâu thế, về Hồng Kông chưa?”

“À, vẫn chưa, em còn một số chuyện chưa giải quyết xong bên này”

“Vậy à, việc gì thế, có cần anh giúp không?”

“Không cần đâu anh, em tự lo được mà”

“Ok, cần thì gọi cho anh nhé”

“Vâng, chào anh…tít..tít” Long tắt máy, gã biết Sĩ đã nghi ngờ mình.

Bên đầu dây bên kia, sau cuộc nói chuyện với Long, Sĩ gọi tiếp một cuộc gọi qua Hồng Kông.

“Alo…phải bệnh viên tâm thần Hồng Kông phải không?”

“Vâng, anh cần gì?”

“À, tôi có người quen đang là bệnh nhân của bệnh viện, tên là Nguyễn Thị Phượng, không biết em ấy nằm ở phòng nào?”

“À, cô Phượng vài ngày trước đã được người nhà đến đón về rồi, anh không biết sao…tít..tít..alo”

Tắt máy, Sĩ thẫn thờ vài phút vì bất ngờ. Kéo cravat xuống, gã vớ lấy chai rượu nốc từng ngụm lớn, hai mắt gã đỏ kè vì giận dữ.

“Xoảng” Sĩ ném mạnh chai rượu xuống sàn, hít sâu vài hơi lấy bình tĩnh rồi nhắn một tin nhắn cho Đệ Nhất ‘Mục tiêu số hai : Lý Hiểu Long – Long cột điện’.
v
 
Chương 27 : Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai

“A…ư….sâu…sướng quá…bạch…bạch…a….ư”

“Bạch….bót thế…hôm nay em tuyệt quá…ư…bạch bạch”

Những âm thanh rên rỉ phát ra từ hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường lớn, đó là Long và Ánh Kim, gã để hai chân cô gác lên vai, từ trên nắc những cú mạnh nhất, sâu nhất vào âm hộ người đàn bà phía dưới thân mình.

“A…sâu quá….mạnh quá….em buồn đái quá anh…ư…ư” Ánh Kim rên rỉ.

“Đái đi em…bạch….bạch…bạch….”

“Ư…a…em…xè...xè…ư…ư” Quá kích thích, Ánh Kim không kìm nổi bản thân trước những cú nắc vũ bão của gã, âm hộ cô co giật phun ra dòng nước tiểu, chảy tràn ra cả giường lớn.

“Bạch…bạch….sao hả…hôm nay em sướng quá hả….bạch….bạch”

“Em không….em…ư…a…ư…a…nhanh quá….”

Nắc thêm vài cái thật sâu nữa, Long mới rút cu ra, kéo Ánh Kim qua một cái giường khác, gã nằm ngửa, dương vật chỉa thẳng lên trời, Long ra hiệu cho cô ngồi lên. Ánh Kim ngoan ngoãn cầm cái dương vật đen dài của gã, nhắm thẳng mép âm hộ của cô mà ngồi xuống.

“Ót…ư…a…vào tới tử cung em rồi…ư…a”

Long mỉm cười, hai tay gác sau đầu nhìn cô một cách khiêu khích.

“Anh...anh…ư…a…ư” Cô biêt gã muốn cô làm gì, khẽ liếc hờn dỗi cô bắt đầu nâng mông nhấp vào dương vật gã.

“Em...anh vẫn nhớ điệu nhảy Ấn Độ của em…múa cho anh xem đi”

“Nhưng mà…ư…a..nhưng…cu anh còn ở bên trong….ư….còn sâu như thế…a” Cô rên rỉ.

“Ngoan…ư…chiều anh nào…ư” Gã ưởn mình, chọc cu lên thật cao trước mỗi cú nhấp của Ánh Kim làm cô sắp chịu không nổi.

“A…đừng…em múa…ư…đừng…em múa mà…a…a”

Ánh Kim thả đôi tay đang chống lên thân gã, điểm tựa duy nhất của cô bây giờ chỉ là dương vật của Long đang ở sâu bên trong âm hộ, cô bắt đầu múa điệu múa Ấn Độ.

“Thoải mái…ư…thật kích thích…a” nhìn thân hình nóng bỏng đang uốn éo trên dương vật mình khiến Long hưng phấn không nhỏ.

“Ư…a…ư…a” Ánh Kim rên rỉ, cô hòa nhập vào điệu múa của nhục dục, của xúc cảm.

Ánh Kim múa gần xong bài thì Long bỗng nhiên gầm lên, đè cô ra nằm giữa, hai chân cô giang rộng, gã nhanh chóng ép sát nắc như một cái máy vào âm đạo cô.

“Ư…a…cho em….cho em hết đi anh….ư…a” Cô hiểu gã sắp đạt cực khoái.

“Bạch….bạch….anh ra……ư” Long chọc mạnh một cú lút cán vào âm hộ Ánh Kim, rùng mình phun toàn bộ tinh hoa vào sâu bên trong.

“Ân…em làm gì vậy”? Nhìn Ánh Kim nhanh chóng co người lại, hai tay chống hai bên, nâng mông lên cao, Long kì quái hỏi.

“Tăng khả năng thụ tinh, em muốn tinh dịch của anh không chảy ra ngoài”

“Chụt..chụt” Nghe Ánh Kim nói, gã đã biết cô muốn làm gì, Long tiến tới trao cho cô nụ hôn yêu thương lên trán.

******

Sảnh khách sạn, Cường được phân công cảnh giới ở khu vực này, gã đã đem Phượng từ Hồng Kông về mấy ngày trước. Xung quanh gã không có ai ngồi cạnh trừ vài tên đàn em mặc dù đây là khu vực thường xuyên đông khách ngồi. Bọn chúng cũng phải bụm miệng ngăn cơn buồn nôn nhìn đàn anh đang chơi trò móc cứt mũi vo thành cục, nãy giờ gã đã vo thành một viên bi lớn rồi, thật ghê tởm.

“Anh…” Một tên gọi Cường rồi ngoắc đầu ra hiệu về phía cửa khách sạn. Có bốn gã đàn ông người Nhật đang bước vào. Đó là Đệ Nhất đến Đệ Tứ, Đệ Ngủ đã bị Long bắn chết.

Bốn tên sát thủ bước đi lạnh lùng tiến về bàn tiếp tân thì bỗng dưng bị chặn lại bởi một tên thanh niên, gương mặt bặm trợn, chính là Cường.

“Bọn mày vào đây làm gì, biến” Cường khinh bỉ nói với 4 gã trước mặt.

“Chúng tôi tới thuê phòng” Đệ Nhị nói.

“Hết phòng, biến”

“Mày là ai?” Đệ Nhị nheo mắt nhìn Cường nói.

“Tao là ông nội chúng mày, biến”

“Mày ngại sống lâu?” Đệ Nhất gằn giọng nhìn Cường đe dọa, gã cũng không nhịn nổi.

“Ông nội chúng mày sống không lâu thì sao đẻ ra được mấy thằng cháu như bọn mày” Cường khinh khỉnh bắn cục cứt mũi vừa vo xong lên mặt Đệ Nhất, dính ngay trên má gã rối lớn tiếng nói.

“Mày dám…” Đệ Nhất tức giận tột độ thò tay vào túi áo, định lôi ra khẩu súng thì một tên phía sau cản lại, thì thầm vào tai gã điều gì đó.

“Được, chúng ta đi, mày coi chừng đó” Lấy lại bình tĩnh, Đệ Nhật lau đi cục cứt mũi dính trên má, nói với Cường rồi cả đám bỏ đi ra ngoài dưới ánh mắt khinh thường của Cường.

Trên chiếc xe Toyota đỗ cách khách sạn vài con phố.

“Đệ Nhất, bọn nó chắc đã phong tỏa ngõ vào của khách sạn hết, làm sao chúng ta tiếp cận được mục tiêu” Đệ Nhị lên tiếng, chúng vừa nhận được tin báo mục tiêu ở khách sạn này.

Trầm tư suy nghĩ, Đệ Nhất thấy một chiếc xe tải chạy ngang qua, bên trên có khi ‘trung tâm bảo hành Nguyễn Kim’ hai mắt gã phát sáng. Đệ Nhất ra lệnh cho tên cầm lái :

“Mau, đuổi theo chiếc xe tải phía trước”

Mười mấy phút sau, trong một hẻm nhỏ, 3 gã đàn ông mặc đồng phục nhân viên bảo hành Nguyễn Kim bước về phía khách sạn.

“Anh…” Một tên đàn em lại ra hiệu cho Cường khi thấy ba gã bước vào.

“Nhân viên bảo hành à!” Cường nhìn ra ngoài, thấy 3 gã cũng định tiến tới kiểm tra thoáng một phen, không ngờ lúc ấy một gã mặc vest đen cũng bước vào, đi về phía Cường làm gã tập trung chú ý, bỏ qua 3 nhân viên bảo hành kia.

“Mày quay lại đây làm gì?” Cường lớn tiếng hỏi.

“Tao muốn biết tên mày thôi” Đệ Tứ mỉm cười nhìn Cường nói.

“Tao là ông nội của mày mà mày không biết tên, má thằng cháu mất dạy này, nhớ cho kĩ, ông nội tên Cường” Gã trợn mắt hét to.

“Cường, được rồi tao nhớ kĩ tên này” Nhìn thấy đồng bọn đã bước vào trong thang máy, Đệ Tứ cũng không dây dưa nữa, gã bước ra về.

Trong thang máy:

“Đệ Nhất, bọn nó ở tầng 4, chắc chắn có canh gác, kế hoạch là gì?” một tên lên tiếng hỏi.

“Lên tầng 5, đi cầu thang bộ xuống, chuẩn bị đầy đủ đi” Đệ Nhất nói.

3 gã dừng thang máy ở tầng 5 rồi bước ra, men theo cầu thang bộ xuống tầng 4, nơi mà Long đang ở.

“Chíu…chíu….chíu” Vừa mở cửa cầu thang tầng 4, ba tên sát thủ đã ra tay, đàn em của Long đang canh chừng bị bất ngờ trước cuộc tập kích, 3 người gục tại chỗ.

“Có địch…có địch” Vài tên la lên, báo động cho đồng bọn.

“Chíu..chíu…chíu…chíu” Tầng 4 nhanh chóng biến thành bãi chiến trường của hai bên, dù sao đàn em của Long cũng là giang hồ thông thường, ít cầm súng nên dần dần bị đám sát thủ hạ gục.

Trong phòng, Long đang ôm Ánh Kim ngủ nghe thấy tiếng la hét, biết có chuyện, gã khoác áo, cầm khẩu súng shotgun trên bàn, mở cửa bước ra.

“Đoàng….đoàng” Long hướng phía ba tên sát thủ nổ súng.

“ĐM…thằng điên…Đệ Nhất làm sao giờ” Đệ Nhị quay sang hỏi Đệ Nhất, tiếng súng nổ thì CA sẽ nhanh chóng đến đây, càng dây dưa thì chúng sẽ càng khó thoát.

“Rút” Đệ Nhất lạnh lùng lên tiếng, lần này không ngờ Long cho nhiều đàn em canh gác đến vậy làm bọn chúng không thể nhanh chóng tiêu diệt mục tiêu được.

Vài chục phút sau, CA đã nhanh chóng phong tỏa khách sạn, trên tầng 4 ngổn ngang, vết đạn bắn, máu, người chết, nơi đây như một chiến trường thật sự trong lòng thành phố sầm uất. Long và đàn em đã rút đi trước đó vài phút, trong cuộc tập kích này, 8 tên đàn em của gã đã nằm xuống, Long ngồi trên xe gương mặt âm trầm đáng sợ.

Điện thoại Long reo lên, nhìn vào màn hình, là số của Sĩ, Long nheo mắt bắt máy.

“Alo”

“Long hả, không ngờ số chú cao thế, bên cạnh hẳn là Ánh Kim hả”

“Đừng nói những lời vô nghĩa, mày muốn gì?”

“Muốn gì? Tao muốn chúng ta gặp nhau giải quyết một lần luôn, mày đồng ý chứ”

“Được, tao cũng đang muốn như thế”

“Làm anh tao cho mày quyết định địa điểm, sao hả?”

“Được, vì câu nói này của mày tao sẽ cho mày toàn thây”

“Haha, tốt, tao cũng như thế…tít…tít”

Bỏ máy xuống, Sĩ mỉm cười nốc một hơi sạch ly rượu trong tay mình.

“Nó sẽ không giở trò chứ ?” Dũng ở bên cạnh hỏi.

“Nó giở trò hay không thì không biết, nhưng chúng ta nhất định phải chơi trò chơi rồi, thời buổi nào rồi còn chơi trò anh hùng đối đầu nhau trực tiếp nữa, bây giờ nắm đấm lớn cũng phải quỳ gối trước đồng tiền thôi, haha”

“Mày nghĩ hiện nay loại người nào là đáng sợ nhất” Lại uống thêm một ly rượu, Sĩ quay sang hỏi Dũng.

“Em nghĩ là loại người nham hiểm, biết cách ẩn dấu, sẵn sàng cắn ngược lại khi có đủ vốn liếng” Dũng ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời.

“Haha, sai, dù là bọn chúng cũng phải sợ một loại người khác….đó là loại người không sợ chết, bất cần đời”

“Nhưng đi đâu kiếm ra những người như vậy”

“Xem ra em ít tiếp xúc với xã hội tầng dưới, haha, đó là những tên nghiện nhiễm HIV, bọn chúng là loại nguy hiểm nhất, ai gặp cũng phải tránh xa, haha”

“Ý anh là…” Dũng sáng mắt nhìn Sĩ.

“Cho chúng nó xài loại ma túy mạnh nhất rồi thì khi hết thuốc, cơn nghiện cuả bọn nó sẽ rất kinh khủng, đưa cho bọn nó con dao, kêu chúng nó đi chém cho chúng ta vài người rồi sẽ có hàng xài thoải mái, mày nghĩ bọn nó sẽ làm gì, haha”

“Hay, tuyệt, bọn nó đằng nào chả chết nên dưới cái chết sẽ không sợ hãi nữa, chúng ta có thể thuê được những tên liều chết với giá tiền rẻ mạt”

“Đúng vậy, ngày mai em phụ anh chuẩn bị việc này, đợi thằng Long cho thời gian thì 3 ngày trước đó em nhốt chúng lại để đến lúc ra tay cơn nghiện của bọn nó sẽ đến tận cùng, em biết chưa”

“Vâng”

*****

Tối chủ nhật, quán bar 888 hôm nay vắng lạ thường, hôm nay nhân viên được thông báo nghỉ việc hết.

Một chiếc Mercedes sang trọng, đằng sau là hai chiếc xe 16 chỗ, lặng lẽ lăn bánh tới trước cửa quán. Trên chiếc Mercedes là Sĩ, Dũng và gã võ sĩ người Nhật Yamato.

“Anh, em đã chuẩn bị sẵn, đằng sau quán bar 2 dãy nhà là 30 thằng nghiện bị nhốt trong một căn nhà, chỉ cần ra lệnh, mở cửa thì bọn nó sẽ như đàn chó dại lao tới”

“Haha, tốt, Yamato khi ấy cậu ném hơi cay rồi bảo vệ tôi cùng thằng Dũng rút lui, còn lại cho bọn nó tự sống mái với nhau trong đó”

“Vâng ,ông chủ” Yamato lạnh lùng đáp.

Sĩ cùng Dũng và Yamato bước xuống xe, phía sau trên 2 chiếc 16 chỗ cũng lục đục bước xuống tầm 30 gã giang hồ mặt bặm trợn, chúng được Sĩ thuê với giá cao để đi dàn xếp mâu thuẫn. Sĩ bước đi tự tin hướng bên trong đi vào.

Bên trong bàn ghế đã bị dọn sạch sẽ, để lại khoảng trống rộng rãi, ở giữa chỉ để lại một chiếc bàn và hai cái ghế, Long đang ngồi trên một cái, phía sau gã là đàn em đang cầm trong tay hung khí sẵn sang đợi lệnh lao lên. Sĩ bước tới, nhìn Long một cái, liếc đám đàn em sau lưng gã rồi mỉm cười ngồi đối diện với gã.

“Mày đã tới” Long đợi Sĩ ngổi rồi lên tiếng.

“Haha, Long…đến tận giờ anh vẫn không hiểu, mày có thể cho anh minh bạch vì sao mày làm vậy? Anh nhớ đâu có lỗi lầm gì với mày, chẳng lẽ là do anh ép buộc mày đi giêt hai lão già kia? Không, mày đã lên kế hoạch này từ lâu, Ánh Kim còn con Mỹ Kỳ nữa, lẽ nào mày ngấp nghé tài sản anh đến vậy sao? Nếu mấy thằng đàn em của mày không háo sắc mà hiếp dâm vợ thằng Dũng thì chắc giờ đây đầu anh lìa khỏi cổ mà còn chưa biết chuyện gì xảy ra rồi đúng không? “ Sĩ trợn mắt gằn dọng nói.

“Long, anh Sĩ đem mày qua Hồng Kông, trợ giúp mày có danh tiếng trong giới xã hội đen, đến khi vợ mày bị người ta hiếp, anh Sĩ cũng đứng ra đưa vợ mày vào bệnh viện tốt nhất, không có anh ấy sao vợ mày có thể vào được bệnh viện ấy, nếu mày không nhớ tới điều đó cũng phải nhớ ơn gia đình bác Liêm đã cưu mang chúng ta ở trại tế bần chứ” Dũng đứng bên cạnh hét lên.

“Im đi, mày còn nhắc tới cô ây tao thề mày là người đầu tiên nằm xuống” Long gào lên với Dũng, hai tay gã run run vì kiềm chế bản thân.

“Mày, đồ vong ân phụ nghĩa, bác Liêm đã nhìn nhầm mày rồi” Dũng tiếp tục đã kích Long.

Sĩ mỉm cười xem kịch vui, gã muốn cho Long biến thành một con người xấu xa, bội bạc trước mắt đàn em gã, nhìn thấy Dũng đả kích Long, gã vui mừng khôn xiếc.

“Vong ân phụ nghĩa, haha, cái gì nợ tao đã trả hết rồi, mười mấy năm qua tao kiếm cho nó bao nhiêu tiền mày biết không? Vì nó tao giết bao nhiêu người mày biết không? Vì nó bao nhiêu đàn em tao nằm xuống mày biết không?” Long đứng dậy chỉ vào mặt Sĩ gào vào mặt Dũng.

“Cứ cho là mày đã trả nợ hết đi, vậy trả nợ xong thì mày lại lên kế hoạch đạp đổ anh ấy, đừng nói với tao là mày muốn những con số trong cái laptop đó để bấm máy tính cho vui chứ không phải là đưa nó cho CA”

“Haha, mày sai rồi, tao không chỉ muốn đạp đổ hắn, mà còn muốn giết luôn luôn hắn nữa, đợi bọn mày giải quyết xong vụ chất lượng công trình, tao sẽ gửi nó cho bên CA” Long gằn dọng.

“Mày, thằng chó này, đồ chó cắn lén, tao thấy mày thật ghê tởm” Dũng chỉ vào Long mắng.

“Long, chú cần tiền thì nói với anh một tiếng, không cần phải như vậy” Sĩ ra vẻ đạo mạo nói với Long.

“Tao vì trả thù mới làm thế, đến giờ mày vẫn nghĩ tao vì tiền sao” Long nhìn Sĩ đang ngồi với dáng vẻ người bị hại nói.

“Long, ân oán gì thì anh em ta cũng có thể ngồi lại mà nói chuyện, chẳng lẽ vì ít mâu thuẫn nhỏ mà chú định giết luôn cả anh sao?”

“Haha…haha…mâu thuẫn nhỏ…haha…lúc Phượng cầu xin mày thì liệu mày có nghĩ đến tao không?” Long cười như điên hét lên với Sĩ.

“Mày…thì ra thế…mày đã biết” Sĩ nheo mắt đứng dậy nhìn vào Long.

“Năm năm trước, trong lúc lên cơn động kinh, cô ấy đã gọi tên mày trong sợ hãi” Long nhớ lại, trên khóe mắt gã rơi xuống từng giọt nước mắt.

“Hừ…chỉ là một đứa con gái…nó chính là cản trở trên con đường của mày…mày nên cảm ơn tao vì tao đã gạt bỏ nó, khiến mày có thể như ngày hôm nay, không thì mày cũng chỉ là một thằng chủ quán ăn nho nhỏ mà thôi” Sĩ nở nụ cười nói với Long, nụ cười một con quỷ đội lốt người.

“Con đường…haha…con đường trở thành tay sai kiếm tiền cho mày phải không?”

“Haha…Long…đến đây thì không còn gì để nói, xem ra chúng ta hôm nay không chết không thôi” Sĩ lùi dần dần,ngoắc tay ra hiệu cho Dũng.

“Lên, chém chết chúng nó” Thấy Sĩ lùi ra sau, tiên hạ thủ vi cường, Long cầm mã tấu ra lệnh cho đàn em.

“A…Á…Á…tay tôi….chân tao….á…á”

….

….

Quán bar nhanh chóng trở thành chiến trường đẫm máu, khắp nơi là máu và bộ phận cơ thể người, nhìn như địa ngục trần gian.

“Chết đi, thằng chó…” Cường cầm dao lao tới chỗ Sĩ và Dũng đang núp, từ lúc Sĩ trốn đi gã đã theo dõi tìm cơ hội ra tay.

“Ầm…hự” Con dao còn cách Sĩ 1 mét thì bỗng dừng lại, Yamato ra tay, gã quật ngã Cường một cú mạnh trên sàn làm Cường phun máu bất tỉnh.

“Ra….ra lệnh thả bọn kia ra đi” Sĩ run giọng nói với Dũng.

“Còn người của ta ?” Dũng run lên nói.

“Kệ chúng nó, chết hết càng tốt” Sĩ nheo mắt nhìn vào cuộc hỗn chiến đằng xa.

“…Xoạc….Á” Bình vừa chém đứt tay một tên, nhìn Sĩ đang trốn phía sau một tên to con, dưới chân hắn là Cường không nhúc nhích, gã nheo mắt rút khẩu súng lục tiến tới phỉa Sĩ.

“Hạ…hạ nó” Nhìn Bình đang cầm súng tiến về phía mình, Sĩ run lên ra lệnh cho Yamato, gã cũng rút một khẩu súng ra, nhưng chưa tháo chốt an toàn, không biết bắn bằng cách nào nữa, chắc không ai bày gã cách sử dụng súng.

“Đoàng…đoàng…đoàng” Không nói nhiều lời, Sĩ cấm súng hướng tên to con nổ súng.

Yamato cũng rất nhanh, gã để Sĩ và Dũng núp vào góc tường, còn mình thì chạy nhanh qua một hướng khác, tay cầm bất cứ thứ gì mà gã vơ được ném về phía Bình.

“Đoàng…đoàng…” Liên tục vài phát không trúng, Bình biết nếu hết đạn thì mình cũng xong đời, tiếp cận Sĩ thì khó vì tên kia lực tay siêu mạnh, trúng phải vật hắn ném thì cũng gãy xương là ít.

Bỗng nhiên nghĩ ra một kế, Bình nhớ phương hướng Sĩ núp xong chạy lại phía công tắc điện,gạt cầu dao xuống.

“Đệch….đứa nào tắt điện…á…thằng nào chém tao….”


……

……

Tiếng la hét, chửi rủa vang lên khắp nơi. Bình nhớ rõ phương hướng Sĩ, gã tiến tới giơ súng bóp cò.

“Đoàng....Á”

Trong bóng tối, Dũng trợn mắt nhìn vào lổ thủng trên ngực mình, gã bị Sĩ đem ra chắn trước người. Thấy điện tắt, Sĩ biết có chuyện không hay, nghe thấy tiếng chân tới gần, gã nhanh chóng kéo Dũng ra trước người mình chắn.

“Anh…Đồ….ch..” Nói chưa hết câu, Dũng đã nghẹo cổ chết đi.

“Hừ…làm chó thì phải chết thay chủ” Sĩ hừ nhẹ, gã coi cái chết của Dũng là việc hiển nhiên.

“Đoàng…đoàng…đoàng” Bình nả thêm vài phát về hướng Sĩ rồi bỏ đi, gã sợ tên võ sĩ quay lại.

“Á…Á…đừng…đừng…á…á…chạy…bọn điên” Bỗng nhiên từ phía sau quán bar, một bọn điên cầm hung khí lao vào đám người chém tới tấp. Trong bóng tối chúng không kể địch ta, chỉ vung dao chém, chém và chém.

Bình đang núp vào một chỗ thì một cánh tay bắt lấy gã.

“Ai?” Bình hoảng sợ kêu lên.

“Anh, Long đây, theo anh” Long kéo Bình chạy về phía cửa, mọi việc đã ngoai tầm kiểm soát.

Vừa chạy ra cửa, Long đối diện với 4 gã đàn ông, là 4 tên sát thủ, chúng đã đợi ở đây lâu rồi.

“Haha, kết thúc, Long à, cỡ chú mà đòi đấu với anh sao, haha” Sĩ và tên võ sĩ cùng bước ra ngoài.

“Mày, mày chưa chết” Bình hoảng hốt nhìn Sĩ bước tới.

“Sao, ngạc nhiên phải không, phải nói là Dũng là một con người tình nghĩa, ây da, biết không ổn nên nó đã chắn trước mặt che cho tao, bọn mày nói coi có một thằng đàn em như vậy còn gì hạnh phúc hơn, vì Dũng, tao sẽ chăm sóc vợ nó cẩn thận, haha, cặp mông ấy thật hấp dẫn nha” Sĩ cười bỉ ổi.

“Đồ súc vật” Bình nhịn không nổi, hướng Sĩ định nố súng.

“Đoàng…đoàng…bịch” Hai phát đạn bắn thẳng vào tim gã, Đệ Nhất và Đệ Nhị đã bóp cò ngay khi Bình xoay người.

“Anh Long….cẩn thận….em đi trước” Bình nhìn Long, nghẹo cổ chết.

“Haha, não to như quả nho, haha” Sĩ nhìn xác Bình cười nói.

“Long, mày có lời nào cuối cùng muốn nói không, CA sắp đến rồi, tao phải chuồn gấp”

“Có thành quỷ tao cũng không tha mày đâu, đồ súc sinh” Long nhắm mắt nói, trước 4 họng sũng chĩa vào mặt mình , hắn biết mình không có cơ hội.

“Bọn chó…chết đi…a…..a…” Bỗng nhiên Cường từ bên trong lao ra, trên miệng và hai tay là 3 trái lựu đạn đã gỡ chốt.

Long đang nhắm mắt, chợt bừng tĩnh, lao đến ôm lấy Sĩ trong sự ngỡ ngàng của mấy tên còn lại, gã muốn Sĩ phải chết, dù là đông quy vu tận.

“Bùm…” Một tiếng nổ lớn vang lên, cả 4 tên sát thủ và tên võ sĩ đều không tránh khỏi, chỉ còn lại những mảnh cơ thể nằm tứ tung xung quanh.Ở phía xa, Long và Sĩ đang nằm hấp hối, cả hai đều không còn tay chân, Sĩ nặng hơn, gã chỉ còn từ phần ngực trở lên, trông như xác sống vậy.

“Hụ…hụ…mày cũng chết…hụ…tao đi trước…hụ…hụ” Sĩ nhìn Long lần cuối rồi chết đi.

“Anh…anh ơi….” Từ phía xa, nhìn thấy thảm cảnh của Long, Ánh Kim gào khóc chạy tới ôm chầm lấy gã, cô để đầu gã gối trên đùi mình, dùng bàn tay xoa xoa trên khuôn mặt ấy như làm giảm đi nỗi đau của gã đang phải chịu.

“Kim…anh…anh không xong rồi…khụ…khụ” Long thì thầm nói với cô.

“Không…không…huhu..lát nữa xe cứu thương tới…huhu…anh cố chịu một chút…huhu”

“Kim…nghe anh nói…” Dùng hết sức lực còn lại Long nhìn thẳng vào mắt Ánh Kim nói.

“Anh…khụ…cuộc đời anh có 3 mục tiêu…khụ…khụ…thứ nhất là báo thù cho gia đình ông Liêm anh đã làm được….thứ hai là báo thù cho Phượng anh cũng làm được rồi….chỉ còn lại thứ 3…khụ…khụ…đó là cho em và Phượng một cuộc sống hạnh phúc, giàu có…khụ…khụ…anh xin lỗi…anh xin lỗi em”

“Không…anh không phải xin lỗi…em yêu anh….anh chết thì em cũng chết”

“Đừng….anh xin em…hãy sống thật tốt….khụ…khụ…trong chiếc xe của anh cách đây 500 mét…khụ...khụ…có rất nhiều tiền…em…hãy dùng nó đi thật xa, mang theo Phượng nữa…giúp anh chăm sóc cô ấy…khụ…khụ”

“Không…em không muốn….không….không….Longgggggg” nhìn thấy Long nhắm mắt không còn nhịp thở, Ánh Kim ôm chặt gã gào khóc.

Ngày hôm ấy, mọi chuyện đã kết thúc, kẻ ác cuối cùng vẫn phải đền tội !


~HẾT~
 

Bình luận mới