Tại sao Bồ lại trở thành hiện tượng ở EURO
Em cay đắng quá nhiều vì Bồ, (nhất là ở mùa giải này). Đã bao đêm “Ngồi trước tấm gương sáng, rọi vào đó mới thấy, nhan sắc điêu tàn vì con Bồ kia"
Trong tâm lý con người, Bồ là một ẩn ức rất hoang hoải. Đàn ông hay đàn bà đều thèm khát có Bồ nhưng không dám nói ra, không dám đặt niềm tin vào Bồ. Chúng ta sợ cái gì? Chúng ta sợ vợ hoặc chồng phát hiện ra mình có Bồ, mê mẩn Bồ và đã đốt kha khá tiền bạc vào Bồ, (nhất là ở 3 trận vòng bảng)
Nhìn Bồ quyến rũ sexy, đầy đam mê gọi mời như thế mà hòa cả đám lìu tìu, đá kiểu thô kệch trong các trận Knock out (hùng hục, vật vã cả 90 phút mà không thể "xử" được em hàng mềm như Áo, Hungary, Iceland...chơi kiểu bê tông Tiệp, hàng công nghiệp với Croatia, BaLan). Ối Bồ ơi là Bồ, đúng là “Tin bạn mất bồ, tin bồ mất ... số đỏ”.
Khi đã bập vào Bồ, cảm giác tội lỗi luôn bám chặt tâm trí ta. Nhìn vợ con nheo nhóc nhai mỳ tôm không người lái, húp sữa đậu nành thay sữa tươi vì ta đã mang hết tiền cho Bồ, thật sự “ta mang bao tội lỗi, nên thân ta giờ đây, kiếp sống không nhà, không tiền nong”.
Bồ luôn thả câu khiến các con giời mắc bẫy. Khi chúng ta bỏ rơi Bồ, khinh bỉ Bồ để nhao theo những niềm yêu mới thì Bồ giở đòn trừng trị.
Đắng cay là khi Bồ gặp số đỏ thì chúng ta lại mất sổ đỏ. Khi nghĩ về tương lai với Bồ, cứ tưởng là mọi chuyện chỉ “bồ nông” thì hóa ra nó lại “bồ sâu”, sâu hun hút vào chung kết luôn.
Nước mắt, sự an ủi của Bồ hóa ra còn kinh khủng hơn bom nguyên tử. Bồ mà khóc thì các anh giai nhũn hết cả tứ chi, nói gì cũng gật, đòi gì cũng OK, có khi bảo bán giời cũng bán cho vừa lòng em ấy chứ.(Ở Euro này C.Ronaldo ôm ai ? Luka Modric này, Gareth Bale này, toàn đồng đội thân thiết ở Real không. Thế nhưng đó là khi Bồ vừa thịt xong Croatia và Xứ Wales. Ronaldo ôm, khóc lóc nhưng thật ra là để thò tay móc vé vào tứ kết và bán kết của 2 ông bạn)
Thật là không thể tin Bồ được chút nào. Khi Bồ ngọt ngào với bạn nhất đó là khi bạn sắp mọc sừng, khi Bồ tử tế với bạn nhất, coi chừng sập bẫy.


("Dành tặng cho các anh em thích Bồ")
Em cay đắng quá nhiều vì Bồ, (nhất là ở mùa giải này). Đã bao đêm “Ngồi trước tấm gương sáng, rọi vào đó mới thấy, nhan sắc điêu tàn vì con Bồ kia"
Trong tâm lý con người, Bồ là một ẩn ức rất hoang hoải. Đàn ông hay đàn bà đều thèm khát có Bồ nhưng không dám nói ra, không dám đặt niềm tin vào Bồ. Chúng ta sợ cái gì? Chúng ta sợ vợ hoặc chồng phát hiện ra mình có Bồ, mê mẩn Bồ và đã đốt kha khá tiền bạc vào Bồ, (nhất là ở 3 trận vòng bảng)
Nhìn Bồ quyến rũ sexy, đầy đam mê gọi mời như thế mà hòa cả đám lìu tìu, đá kiểu thô kệch trong các trận Knock out (hùng hục, vật vã cả 90 phút mà không thể "xử" được em hàng mềm như Áo, Hungary, Iceland...chơi kiểu bê tông Tiệp, hàng công nghiệp với Croatia, BaLan). Ối Bồ ơi là Bồ, đúng là “Tin bạn mất bồ, tin bồ mất ... số đỏ”.
Khi đã bập vào Bồ, cảm giác tội lỗi luôn bám chặt tâm trí ta. Nhìn vợ con nheo nhóc nhai mỳ tôm không người lái, húp sữa đậu nành thay sữa tươi vì ta đã mang hết tiền cho Bồ, thật sự “ta mang bao tội lỗi, nên thân ta giờ đây, kiếp sống không nhà, không tiền nong”.
Bồ luôn thả câu khiến các con giời mắc bẫy. Khi chúng ta bỏ rơi Bồ, khinh bỉ Bồ để nhao theo những niềm yêu mới thì Bồ giở đòn trừng trị.
Đắng cay là khi Bồ gặp số đỏ thì chúng ta lại mất sổ đỏ. Khi nghĩ về tương lai với Bồ, cứ tưởng là mọi chuyện chỉ “bồ nông” thì hóa ra nó lại “bồ sâu”, sâu hun hút vào chung kết luôn.
Nước mắt, sự an ủi của Bồ hóa ra còn kinh khủng hơn bom nguyên tử. Bồ mà khóc thì các anh giai nhũn hết cả tứ chi, nói gì cũng gật, đòi gì cũng OK, có khi bảo bán giời cũng bán cho vừa lòng em ấy chứ.(Ở Euro này C.Ronaldo ôm ai ? Luka Modric này, Gareth Bale này, toàn đồng đội thân thiết ở Real không. Thế nhưng đó là khi Bồ vừa thịt xong Croatia và Xứ Wales. Ronaldo ôm, khóc lóc nhưng thật ra là để thò tay móc vé vào tứ kết và bán kết của 2 ông bạn)
Thật là không thể tin Bồ được chút nào. Khi Bồ ngọt ngào với bạn nhất đó là khi bạn sắp mọc sừng, khi Bồ tử tế với bạn nhất, coi chừng sập bẫy.


