• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 16 100.0%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 16 100.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 16 100.0%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    16
Chương 38 : Cay đắng

Nó lật đật chạy theo chị, nắm lấy tay chị giữ lại rồi kéo chị vào phòng. Đúng là khi yêu thì người con gái họ luôn là người ích kỷ, ích kỷ ở đây không phải là về tính cách hay về các phương diện khác, ích kỷ ở đây là về phương diện sở hữu người đàn ông mà mình yêu. Ngọc cũng không phải là một ngoại lệ, bây giờ Ngọc chỉ có suy nghĩ muốn chiếm giữ và dựa vào cái thai để níu giữ Long lại bên mình.

- Chị...

-Này.. vừa phải thôi nhé, ăn ở với tôi đến giờ rồi còn chị em cái gì ?

Ngọc quát vào mặt nó khi nghe nó xưng hô với mình như thế

- Ơ... em.. em bình tĩnh lại đi, đừng có nóng lên mà mất khôn, a...a..nh hơi bất ngờ mà, chứ anh đã nói gì đâu

- Huu... giờ anh muốn chối bỏ em đúng không ?

Ánh mắt tội nghiệp mà Ngọc trưng ra và muốn làm cho Long động lòng, tất nhiên rồi, thằng con trai mới lớn như nó thì làm sao mà chống cự được với ánh mắt như thế, vả lại, nó cũng đang quy phần lỗi về nó.

- Không, không... đừng nói thế c...à em

- Vậy giờ anh tính sao ?

Nó ngồi thừ xuống nhìn lên trần nhà

- Anh cũng không biết tính sao nữa

- Anh liệu mà nói với bé Lan đi

- À.. ừ.. nhưng...nhưng

- Nhưng sao ?

- Ch..ỉ c..chỉ còn mỗi cách ấy thôi sao ?

- Vậy anh có cách nào khác không ?

- Hay...hay... bỏ đi được không ?

- Anh nói cái gì ?

Ngọc nói như hét lên vào mặt nó, mắt Ngọc long lên sòng sọc, Ngọc tát cho nó một cái nảy lửa

- Anh... đồ khốn nạn....

Ngọc đứng lên lao ra cửa, Ngọc quyết giằng tay của nó ra không cho nó níu kéo mình lại, ngồi trên xe Ngọc quay lại nói với nó với hai hàng nước mắt

- Anh.. anh là đồ khốn nạn, tôi không cần anh phải lo cho tôi, anh không cần lo gì cả, cứ hạnh phúc với tình yêu của anh đi

Nói rồi Ngọc vặn ga chạy đi không cho nó kịp nói thêm gì, nó đứng nhìn ra con đường một lúc rồi lắc đầu trở vào phòng, nhưng vừa quay mặt lại nó lại chết đứng thêm một lần nữa.
 
Chương 39 : Tâm sự với em

Ò ó o... ò ó o..... Một loạt tiếng gà gáy ngân vang đánh thức nó trở dậy, nó mở mắt ra lững thững đi vòa toilet vệ sinh mặt mũi rồi ngồi thừ ra chiếc bàn của nó, nó đang suy nghĩ điều gì thì chính nó lúc này còn chưa biết nữa, tự dưng hôm nay nó lại nhớ Lan, nhớ đến những kỷ niệm của hai đứa, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của em, rồi nó lại nhớ lại ánh mắt của em trước ngày bỏ nó ra đi, nó đang dần nhớ lại mọi thứ...

- Alo, anh Phong ạ, sáng nay em bị sốt mệt quá, anh cho em nghỉ 1-2 ngày, khỏe rồi em đi làm nha anh

- Dạ dạ.. cám ơn anh

Gọi điện xin phép công ty xong, nó lấy cái balo cũ mèm của nó, nhét vào vài ba bộ đồ rồi lấy xe chạy ra bến xe Miền tây, mua một vé xe gần nhất rồi lên xe ngồi nhìn qua kiếng xe, những con người hối hả đang chạy bên ngoài, những người bán hàng rong, những chiếc xe khác đang chen chúc để ra khỏi cửa bến xe bắt đầu hành trình, ngồi nhìn một lúc nó lại thiu thiu chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ nó thấy mình đang đứng phòng trọ của mình, nó thấy chị Ngọc vặn ga lao xe ra khỏi khu nhà trọ của nó, nó thấy Lan đứng nép bên cửa, hai mắt nhòa vì lệ, hai hàng nước mắt thấm đẫm chiếc áo thun màu xanh, ánh mặt tuyệt vọng nhìn nó...

Trở lại ngày ấy, khi nó vừa quay lại, nó đã nhìn thấy ánh mắt của Lan, ánh mắt đã ám ảnh nó suốt hai năm nay, ánh mắt đã đi theo nó hàng đêm trong giấc ngủ, Lan đứng đó sau cánh cửa, hai mắt lệ nhòa, bàn tay đã buông thõng cho túi đồ rớt xuống nền xi măng, Lan như thể không còn đứng vững được được, nàng đang khịu dần chân xuống, đầu gối đè lên túi đồ đã bị rơi dưới chân. Xung quanh Lan như không còn ánh sáng, não của cô đang bị những tiếng oang oang từ lời nói của chị Ngọc đánh vào vẫn chưa tan, cô không muốn tin những lời Ngọc nói nhưng lại không thể nào gạt bỏ được, mắt cô lệ nhòa mà không thể ngăn lại được.

Nó lao tới, đỡ lấy Lan đang dần quỵ xuống, nhưng cái nó nhận được là cái hất tay và ánh mắt như nhìn một kẻ thù của Lan, cô lững thững cầm giỏ đồ và lấy xe lao ra khỏi khu trọ của nó. Long lao tới giữ thay Lan lại nhưng cô nhất quyết vặn ga chạy đi. Nó sững sờ đứng đó một lúc rồi như bừng tỉnh, nó lao vào nhà dắt xe máy ra và đuổi theo Lan, lao ra khỏi đầu hẻm nó đang đoán xem Lan sẽ đi hướng nào ? nhưng rồi nó lại chạy về phía phòng trọ của Lan, nó dựng xe ở ngoài chạy như bay vào trong, cửa phòng trọ vẫn mở, Ngọc đang ngồi thẫn thờ ở dưới, thấy nó chạy lao vào Ngọc nhìn nó

- Cậu đến đây làm gì ? cậu cút đi tôi không muốn thấy mặt cậu nữa

- Lan có về đây chưa chị ơi ?

Nó gấp gáp hỏi chị. Ngọc như linh tính điều gì nhỏm dậy hỏi ngược lại nó

- Cậu nói với nó rồi ?

- Không chị ơi, lúc nãy Lan đứng ngoài, cô ấy nghe hết những lời chị nói rồi

- Trời....

Ngọc thốt lên, cô chạy vào trong nhà thay cái quần dài rồi chạy ra

- Nhanh chở chị qua nhà bác của con Liên, có khi nó đi qua đó

- Dạ

Rồi nó đèo Ngọc chạy qua nhà Bác của chị Liên nhưng không có, Lan không có đến, thái độ gấp gáp của hai đứa cũng làm cho Bác chị Liên lo lắng hỏi dồn

- Nhưng có chuyện chi vậy bây ? sao nó lại bỏ đi ?

- Dạ chuyện dài lắm Bác ơi, xin phép bác tụi con chạy đi tìm nó đã

Ngọc lên tiếng cắt ngang câu hỏi của bác rồi lên xe cùng nó chạy đi.

- Chạy trở lại phòng của em đi, có khi nào nó quay về đó không ? nếu không thì có khi nó ra bến xe về quê rồi

- Dạ để em chạy về, nếu không có thì em chạy ra bến xe xem sao

Nó chạy như bay trên đường Bình Long trở ngược về phòng trọ của nó, nó lao xe đi vun vút qua một đám đông đang tụ tập tại bến xe bus. Bỗng Ngọc đập đập mạnh vào lưng nó

- Ôi trời ơi... Long ơi.... xe, xe con Lan.... trời ơi....
 
Chương 40 : Tâm sự với em (trung)

Dây thần kinh của nó rung động mãnh liệt trước tiếng la và hành động đấm thình thình vào lưng nó của Ngọc, nó vừa đạp thắng vừa ngoái đầu lại nhìn chiếc xe tải đang đứng ở trạm xe bus và có nhiều người vây quanh, lòng nó quặn thắt khi đầu óc nó suy nghĩ đến cái viễn cảnh mà chẳng ai muốn suy nghĩ ấy.

Chân nó cứng lại, đạp thắng nhưng không nhả ra, chiếc xe lết bánh sau và ngã xuống đường, Ngọc cũng té theo nó nhưng vì tốc độ khi nó đạp thắng đã chậm hẳn đi nên không có ai bị thương tích gì cả, chỉ trầy xước đôi chút, nó thì không quan tâm đến cái gì khác, lồm cồm bò dậy và chạy đến chiếc xe tải kia, thứ đập vào mắt nó đầu tiên là bảng số xe của Lan, rồi khi nó lao được qua đám đông mọi người đang quây quanh, tâm hồn nó chết lặng, Lan đang nằm đó... bất động

Tiếng thắng xe và một cơn chao đảo kéo nó về với hiện tại, tài xế xe khách mới né một người chạy honda lấn làn, nó bừng tỉnh giữa con mộng mị quá khứ, giữa cơn đau trong tim nó, hai hàng nước mắt nó chảy dài, không có tiếng khóc, chỉ có nước mắt tuôn rơi, nó nhìn ra ngoài cửa xe, đã tới cầu Ba Càng rồi. Mệt mỏi dựa thẳng lưng vào ghế, nó phát hiện từ lúc nào bên cạnh nó đã có một cô bé ngồi đó, mặc chiếc váy màu trắng, đeo khẩu trang và đang gật gù ngủ tựa vào lưng ghế của chiếc xe.

Nó chẳng muốn quan tâm gì nhiều, lại trở mình quay lưng ra, nó hướng mặt vào tấm kiếng, mỗi nhịp thở của nó lại thổi lên tấm kiếng một làn hơi mờ, ngoài kia cơn mưa đang dần nặng hạt, lòng nó vẫn đau, đau như hai năm nay nó vẫn đau vậy. Còn khoảng 3 tiếng nữa là sẽ tới quê của Lan, nó không có sự háo hức trong tim, nó không có sự hạnh phúc khi trở về quê Lan, lần nào cũng vậy nó cứ lủi thủi như một bóng ma, nó sợ gặp cha mẹ của Lan, nó sợ...

Rồi bỗng trên lưng nó được trao một cục gánh nặng không mong muốn, bé ngồi bên cạnh nó lúc nãy bị ngã vào lưng nó trong giấc ngủ do tài xế bẻ cua, nó thoáng giật mình rồi lại mặc kệ, nó không muốn quan tâm. Nó lại nhắm mắt để những giọt nước mắt không có chỗ để trào ra nữa, nó chẳng biết phải suy nghĩ gì, cứ thế nó lại chìm vào cơn mộng mị.

Ngày nó và Ngọc, chị Liên và chị Uyên cùng về quê Lan để dự lễ tang, mấy hôm ấy nó cứ như kẻ mất hồn không nói chuyện, không nhìn ai, nó chỉ ngồi yên nhìn chăm chăm vào cái hình Lan đang cười trước cái hòm nặng trĩu kia, Ngọc thì cứ ngồi dưới chiếu phía trước quan tài mà khóc thút thít, cha mẹ của Lan đã không còn nước mắt để khóc nữa, họ đã khóc mòn mỏi mấy bữa nay rồi. Khi những người đỡ quan tài bắt đầu thả dây xuống huyệt, mỗi người thả theo một nắm đất để tiễn biệt người đã mất về bên kia, nó quỳ bệt xuống đống đất trắng muốt, hai tay nó cứ đẩy từng cụm đất xuống, hai mắt nó là hai hàng nước mắt, giọt nước mắt của sự hối hận, giọt nước mắt của sự yếu đuối, chính nó là nguyên nhân để xảy ra chuyện này, chính nó đã cướp đi sinh mạng của người mà nó yêu thương và cũng là người yêu thương nó. Nó như muốn nhảy xuống huyệt kia cùng em, rồi ai muốn chôn lấp sao cũng được, nhưng đôi chân của nó bất động, nó chẳng biết mình phải làm thế nào, nó không chấp nhận được sự thật đó, em đã bỏ lại nó vì lỗi lầm của nó...

Cả tuần sau đó, ngày nào nó cũng cũng các sư thầy tụng kinh, chiều chiều nó lại ra mộ Lan ngồi đó đốt lửa, mộ em là mộ mới, người ta chỉ đắp một đống đất lên chứ chưa có xây thành mộ bằng bê tông, tự tay nó cầm cây chàng để bồi thêm đất lên trên nấm mộ cho em, tự tay nó sắp những trái cây trong bịch để ra dĩa, tự tay nó thắp nhang và khấn lâm râm, những câu khấn toàn là những câu xin lỗi, những câu nhận tội... có lẽ nó đang mang một tội rất lớn trong tâm linh mà chỉ có tâm hồn mới phán xử được tội lỗi này của nó.

Rồi nó cũng phải trở về với thực tại, nó cũng phải tiếp tục với công việc, nhưng bây giờ nó chỉ còn là cái máy...
 
Chương 41 : Tâm sự với em (hạ)

Xin cám ơn quý khách đã đồng ..... nếu có nhu cầu trung chuyển....liên hệ với.... Hàng loạt những câu nói của anh phụ xe thông báo về việc sắp đến trạm và kết thúc hành trình, nó đã tỉnh lại từ lâu nhưng chưa dám chuyển mình, cô bé nằm dựa đầu vào lưng nó giờ lại đang quàng một tay qua eo của nó, nếu nhìn từ bên ngoài thì người ta tưởng là một cặp tình nhân đang ôm nhau ngủ vậy, tiếng thông báo làm cô bé bừng tỉnh, phát hiện ra tình trạng của mình, cô bé giật mình rồi rút tay nhanh như chớp về, sau khi cô bé đã tỉnh, nó cũng giả bộ cục cựa rồi ngồi thẳng lại cầm lấy ba lô để lên đùi.

Con bé mặt đỏ như gấc, cúi mặt nhìn xuống phía dưới không dám ngẩng lên, lâu lâu lại lén nhìn lên nó, hệt như một cô bé mắc lỗi đang bẽn lẽn vậy, tuy không có nhiều tâm trạng nhưng nó vẫn hơi mắc cười với hành động của cô bé này, nó khẽ quay sang nhìn vào ánh mắt mà cô bé đang nhìn lén nó, nở một nụ cười công nghiệp, cha mẹ ơi, không biết bao nhiêu lâu rồi nó không nhếch cái miệng lên để tạo dáng một nụ cười chứ chưa nói đến là nó chịu cười, mà ai rồi cũng phải công nhận, nó có nụ cười rất duyên.

Từng hàng hành khách nối nhau chờ xuống xe khi vào bến, nó cũng chẳng vội vàng mà đứng lên xếp hàng, nó ngồi chờ mọi người xuống hết thì nó mới xuống, con bé nhìn hành động của nó rồi cũng học theo, không a dua đứng xếp hàng như mọi người. Nó và con bé là hai người xuống xe sau cùng, khi bước xuống nó nghe một người mặc đồng phục của nhà xe la lớn

- Ai về .... thì lên xe trung chuyển 13 nha

Nó lững thững xách túi đồ cũ mèm tiến về xe 13, con bé cũng lẽo đẽo đi theo nó, khi tới cửa xe, tài xế còn một ghế phía trước và phía sau thì phải chen nhau để ngồi chung, nó leo lên chen với mọi người và nhường cho con bé ghế bên cạnh bác tài. Chiếc xe lại lao đi vun vút trên những con đường 3-4m ngang, đi sâu vào những làng quê hẻo lánh phía trong nữa, nó ngồi nhìn ra hai bên, những cánh đồng lúa xanh ngắt hai bên đường, những con bò, những người sinh sống... đây là lần thứ hai nó trở về quê Lan. Nó xuống xe ở đầu xóm để không đánh động ai, nó cứ lững thững đi đến tiệm tạp hóa bên đường mua một số thứ cần thiết, một bó nhang, một túi giấy tiền, một bó củi, rồi nó đi hướng ra phía cánh đồng đang trở màu tối dần dưới hoàng hôn, nó đi sâu vào trong cánh đồng, để đi về phía khu đất nhà em, không gian tĩnh mịch, chỉ có những con nhái ý ới kêu gọi nhau dưới mương, Mộ em được đắp ở một khoảng nhỏ trên cánh đồng nhà em.

Nó ngồi đó, dựa lưng vào mộ của em, đống củi mới đốt vẫn đang cháy lập lòe giữa xung quanh bóng tối hiu quạnh, tiếng con nhái kêu nhau vẫn còn, nó sắp mấy loại hoa quả lên chiếc dĩa đã phủ bụi đất ở trước tấm bia, nó cắm 3 cây nhang và vẫn lầm rầm nói gì đó. Rồi nó lấy ổ bánh mì mua lúc nãy ra ăn, ngồi trong bóng đêm, bên ánh lửa lập lòe nó lại tâm sự với em.

- Này, chị Uyên mời đám cưới anh đấy, giá mà có em cùng đi với anh thì hay biết mấy, nghe đâu là người ấy cũng thương chị ấy lắm, mừng cho chị ấy em ạ.

- À còn nữa nhé, hôm nay ngộ lắm... có con bé nó ngủ trên lưng anh đấy, nó còn ôm anh cứ như ôm con gấu bông của nó vậy, em có ghen không ?

- Anh vẫn chưa tìm được chị Ngọc, chị ấy chắc mặc cảm tội lỗi với em nên đã trốn đi mất rồi, không biết chị ấy làm gì với cái thai rồi nhỉ ? đã hai năm rồi... có khi nào không nhỉ ?

- Anh đã kể cho em hết luôn rồi í, không có giấu gì em đâu, nếu em trừng phạt thì anh xin chịu tội với em.

Nó còn nói nhiều lắm với Lan cho đến khi cái lạnh cuốn nó vào cơn buồn ngủ không lường trước.

- Ê... này... này... anh gì ơi... này... này..... chết rồi hả trời ? sao điên thế ngủ ngoài trời vậy ? này... anh gì ơi
 
Chương 42 : Em ở nơi đâu ?

Nó mở mắt bởi tiếng kêu của ai đó đang gọi mình, nó dụi dụi mắt một lúc mới nhìn lên đường bóng người đang nhìn nó chăm chăm

- Ơ oáp... cô là ai ?

- Em á ? hôm qua anh đi chung xe về đây với em đấy

- À à, cô bé trùm khẩu trang hả ?

- Dạ, nhưng sao anh lại ngủ ở đây ? ma dắt anh ra đây hả ?

- Ơ...

Rồi nó chợt nhìn xung quanh thì mới hiểu ra hoàn cảnh mà cô bé hỏi anh như vậy

- Ha ha ma cỏ gì, anh ngủ ở đây đêm qua đấy chứ

- Ôi.. hâm rồi hay sao mà ngủ ngoài trời thế, bệnh chết đi ấy

- Có sao đâu nào ? anh vẫn sống đây này

- Xí... à mà anh là người yêu chị Lan đúng không ?

- Sao em biết ?

- Hôm đám tang em thấy chỉ có mỗi anh và hai bác là đau khổ nhất, em tưởng anh là anh của chị ấy, nhưng em hỏi thì không ai biết anh cả, nên em đoán vậy

- Chà thông minh ghê hén, à đợi anh tí, anh qua cái mương đánh răng tí đã

- Dạ

Con bé ngồi xuống bên cạnh mộ của Lan chờ nó, nó chạy qua cái mương để đánh răng, cái ví của nó bị thò ra khỏi ngăn đựng bút viết, con bé lấm lét nhìn ra phía nó xa xa rồi cầm ví nó lên, hình cảnh đầu tiên là nó với Lan đang ôm nhau chụp trong máy chụp hình tự động hàn quốc ở nhà sách, vài tờ giấy, CMND, bằng lái... con bé hì hụi ghi cái gì đó rồi lại để ví nó về vị trí cũ.

Nó đánh răng và rửa mặt bằng nước thiên nhiên xong thì quay trở lại

- Mà này, em làm gì mà ra đồng sớm thế ?

- Sớm á ? gớm em với mẹ đi qua đây lúc 4h rưỡi kìa, lúc ấy anh còn nằm chèo queo, lấy nước xong trở lại anh vẫn còn ngủ khò khò ra đấy

Con bé nói xong rồi lè lưỡi yêu ra với nó. Nó nhìn con bé rồi cũng cười cười không nói gì cả.

- Giờ anh đi đâu ? ngồi đây nữa hả ? tí nữa mà nắng lên thì có mà thành heo mọi phơi nắng nha

- Không giờ anh lại về thành phố

- Eo ôi khiếp, đi từ thành phố xuống chỉ để ngủ ngoài trời một đêm rồi lại về á ? điên thật rồi

- Ha ha sao lại điên ?

- Xí điên là điên chứ sao ? có ai đâu mà làm vậy ?

- Ha ha

- Này, lên trên đầu thôn ăn sáng đi, mẹ em bán đồ ăn sáng ngon lắm luôn đấy

- Thế á, nhưng anh không có tiền

- Xạo anh c.....

Chợt con bé giật mình, tí nữa thì lại nói hớ ra rồi

- Anh làm sao cơ ?

- Anh xuống đây mà không có tiền trong túi á ?

- Ừ anh đi nhờ xe xuống mà haha

- Khiếp anh dẻo mỏ gớm, không có tiền thì em khảo được chưa ?

- Ai ui... anh đang mơ rồi, tự dưng sáng sớm giữa cánh đồng có một cô bé thật tươi xinh nói khao anh ăn sáng... thôi để anh ngủ rồi tỉnh dậy, chứ gặp ma thế này chắc là thành quỷ rồi

- Ơ... cái anh này... anh nói ai là quỷ...

- Ha ha không phải hả ?

Rồi nó cũng dọn dẹp ba lô, cũng không quên rờ lên gò má của Lan trên bức ảnh trước bia rồi mới đi trở ra đầu thôn, cô bé cũng không có lừa dối gì nó, mẹ cô bé bán cho nó tô bánh canh mà cứ tủm tỉm cười làm nó đến phát ngại. Con bé bưng cho nó tô bánh canh nó hỏi

- Này mẹ em chấm rể rồi hay sao ấy ?

- Ơ là sao hả anh ?

- Thấy mẹ em cứ nhìn anh cười tủm tỉm hoài à, anh nghi lắm

- Ơ xạo...

Nguýt dài một chữ xạo rồi con bé bẽn lẽn chạy đi, đúng là con gái tuổi mới lớn, rất dễ ngại ngùng trước một câu châm chọc của nó. Rồi tự dưng nó nhìn lại mình, hôm nay tự dưng tâm trạng nó nhẹ hững, không còn nặng nề như 2 năm vừa qua nữa, nó đã có thể vui tươi nói chuyện với người khác trở lại. Nó cũng không hề biết, trong tâm nó đã nhen nhóm một ý định khi trở lại thành phố, nó nhất quyết phải tìm cho bằng được Ngọc, nó không thể nằm chờ Ngọc trở lại với nó được. Ngọc ơi, em ở nơi đâu ?
 
Chương cuối : Tình yêu nơi đâu

Trở lại thành phố, nó lân la hỏi thăm ở trường thông tin để liên lạc với bạn bè trong lớp của Ngọc để hỏi thăm, nó cũng lần mò trên facebook nhưng Ngọc đã khóa tài khoản. Sự tìm kiếm của nó gần như trong vô vọng, cũng như những nỗ lực của chị Uyên và Liên để tìm kiếm thông tin của Ngọc.

Nó trở về quê của Ngọc để tìm em nhưng gia đình em dường như cũng giấu thông tin của Ngọc mà không cho nó biết. Nó đã đi qua không biết bao nhiêu nẻo đường thành phố chỉ mong có thể thấy được hình bóng của Ngọc nhưng rồi kết quả trả lại cho nó chỉ là con số không. Nó lại đâm đầu vào công việc để bớt đi những suy nghĩ tiêu cực, nó quyết tâm thay đổi mình để có cuộc sống tốt hơn, nếu lỡ như có tìm được em thì cũng có thể lo lắng cho em.

Bản thân nó giờ này trải qua bao nhiêu sóng gió đã trưởng thành hơn, cách suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống của nó cũng đã khá hơn, nó đã biết cách để cố gắng mang lại niềm vui cho những người xung quanh nó cũng như việc nó sống có chủ kiến hơn, bản lĩnh hơn, có vài cô nàng trong công ty thích nó cũng đã nhiều lần đá xi nhan nhưng nó vẫn một lòng hướng về niềm tin của mình, niềm tin xa xôi là một ngày nào đó có thể tìm được em.

Thời gian thoăn thoắt qua đi, mới đó mã đã hai năm, tuần này dự án của công ty đang cần giao gấp cho khách hàng người Nhật Bản, họ cần gấp bản thử nghiệm phần mềm để thuyết trình với ban giám đốc ở bên Nhật. Nó đâm đầu cả tuần vào công việc và tạm gác việc tìm kiếm Ngọc sang một bên, những tối khuya đi về trên con đường vắng nó lại nhớ những kỷ niệm của nó và Ngọc, nhớ lại cái đêm mặn nồng duy nhất của nó và Ngọc, trên căn gác mặn nồng, trên căn gác mà nó tưởng như mình đã là người có thể khiêu khích được bản tính của em bộc lộ.

Nhiều đêm trong giấc mộng mị mệt mỏi nó chợt thấy hình bóng của Ngọc, để rồi lại tỉnh giữa đêm khuya, để rồi lại một đêm mất ngủ nữa... Cuối cùng rồi dự án cũng đã giao được bản thử nghiệm cho khách hàng người Nhật, họ đánh giá cao tinh thần hợp tác của cả team và quyết định mời cả team tham gia buổi party nhỏ tại một nhà hàng Nhật trên đường Lê Thánh Tôn. Nó đến nhà hàng khá muộn vì tuyến đường ở phòng trọ của nó đi đến nơi khá xa và cũng tầm giờ tan tầm nên cũng mất rất nhiều thời gian. Team đã tụ họp trước với những khách hàng người nhật, khi nó đến nơi thì mọi người hầu như đã đông đủ. Nó vừa loay hoay kiếm được một cái ghế ngồi xuống bàn thì người phục vụ mặc đồ ki mô nô cũng vừa cầm các phụ kiện phục vụ cho bữa tiệc cho nó.

- Anh dùng món ăn nào thì gọi để nhà bếp làm ngay cho anh ạ

Nó cầm cuốn menu vừa lật được hai trang bỗng nó khựng lại, giọng nói này... giọng nói này... ôi đã 4 năm rồi, bây giờ nó mới được nghe lại giọng nói này... nó lật đật đặt cuốn menu xuống và ngước lên nhìn người phục vụ đang đứng sau lưng nó. Khi 4 mắt đã bắt được tầm nhìn của nhau, cả hai cùng ngỡ ngàng và xao xuyến, ánh mắt ấy vẫn thế, vẫn rất khát khao, vẫn rất mạnh mẽ, giống với ánh mắt vào một đêm của 4 năm trước... ánh mắt của cô phục vụ dần đỏ hoe và rươm rướm, cô phục vụ quay lưng chạy ra phía cửa nhưng nó lập tức đứng lên và hét lớn giữa khu nhà hàng đông đúc

- Ngọc, đừng trốn chạy anh nữa, anh tìm em cực khổ lắm Ngọc ơi

Cô phục vụ khựng lại trước tay nắm cửa, thân hình run lên liên tục, nó chạy lao ra ôm lấy em, hít lấy hít để mùi hương trên tóc em, em vẫn quay lưng lại phía nó, thân hình vẫn run run

- Ngọc ơi, anh tìm em rất lâu rồi, rất cực khổ em biết không ?

- Hu....anh....

- Đừng trốn chạy anh nữa, hãy để anh được ở bên em

Một tiếng vỗ tay, rồi lại một tràng vỗ tay, cả sảnh dưới của nhà hàng đều vang lên tiếng vỗ tay và những tràng huýt còi tay rất náo nhiệt

- Em tha lỗi cho anh nhé, đừng xa anh nữa nhé, được không em ?

- Tha lỗi cho anh ấy đi chị ơi.... đúng rồi.... tha thứ cho anh ấy đi chị ơi ....

Ngọc với hai mắt lệ vẫn tuôn, miệng khẽ mỉm cười đưa bàn tay lên má nó, bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ và nắn nhẹ gò má của nó

- Anh thay đổi nhiều quá

Rồi cô dụi đầu vòa lồng ngực nó như trốn tránh cái nhìn của hàng trăm thực khách có mặt trong nhà hàng. Tối hôm ấy Ngọc được bên đối tác mời cùng chung vui với party và được sự cho phép của chủ quán để được nghỉ phép một hôm.

Lúc ra về, nó được chủ quán cho mượn một cái mũ bảo hiểm để chở Ngọc về, vì Ngọc đi xe bus đến chỗ làm. Ngồi trên xe, hay cánh tay gầy gò của Ngọc ôm ngang vào eo nó, chẳng ai nói với ai lời nào, lưng áo nó ướt đẫm vì những giọt nước mắt đang rơi liên tục thẫm đẫm.

- Anh chạy qua Lãnh Bình Thăng một chút đã

- Ừ

Nó đứng ngoài chờ Ngọc đi vào một ngôi nhà ba tầng, trước cổng ghi bảng hiệu Trường mẫu giáo Hoa Lan. Nhìn Ngọc dắt tay một thân hình nhỏ nhắn đi ra khỏi đó mà hai mắt nó cay nồng, từng giọt nước mắt của nó lăn dài trên má, khóa cổ xe và vội chạy lại cổng nơi Ngọc mới dắt một công chúa nhỏ nhắn đi ra, nó chạy đến quỳ hai gối xuống nền gạch lát đường

- Con tên Hương anh ạ

- Hương, lại với bố đi con, bố mới đi xa về đấy

- Bố...

- Lại đây với bố

Nó nhấc bổng cô công chúa của nó lên cao, ép con bé vào lồng ngực nó mà thổn thức

- Bố xin lỗi con, bố hư quá

- Bố đi làm xa về rồi ạ, ngày nào mẹ cũng nói con mà ngoan thì bố sẽ về với mẹ và con

- Ừ công chúa của bố rất giỏi nên bố phải về bên hai mẹ con đây

- Thôi, hai bố con đi về nhà đã nào, người ta nhìn cho kìa

- Ừ

Chở hai mẹ con về nhà trọ, nó lại càng cay đắng hơn vì cuộc sống thiếu thốn của hai mẹ con, con bé Hương cứ bi ba bi bô chạy ra chạy vào nói chuyện với bố, đối với nó, bố là một hình ảnh rất đẹp, Ngọc đã dạy cho con về nó với hình ảnh rất đẹp, điều này làm cho nó cứ chảy nước mắt suốt cả buổi chơi với con.

Ngồi trên chiếu, nhìn cô công chúa của mình lăng xăng chơi những trò chơi xếp hình, nhìn Ngọc chạy lăng xăng để dọn dẹp đồ đạc trong nhà, giặt đồ cho con, nó chợt suy nghĩ về tình yêu, một tình yêu mà nó đã không trân trọng từ thuở ấy. Sống trên đời đừng cố tìm kiếm cho mình một tình yêu hoàn hảo, đừng cố nhìn đến nơi xa vời, rồi cuộc sống sẽ chỉ lối cho ta thấy tình yêu nơi đâu.

Hết
 

Bình luận mới