Chương 38 : Cay đắng
Nó lật đật chạy theo chị, nắm lấy tay chị giữ lại rồi kéo chị vào phòng. Đúng là khi yêu thì người con gái họ luôn là người ích kỷ, ích kỷ ở đây không phải là về tính cách hay về các phương diện khác, ích kỷ ở đây là về phương diện sở hữu người đàn ông mà mình yêu. Ngọc cũng không phải là một ngoại lệ, bây giờ Ngọc chỉ có suy nghĩ muốn chiếm giữ và dựa vào cái thai để níu giữ Long lại bên mình.
- Chị...
-Này.. vừa phải thôi nhé, ăn ở với tôi đến giờ rồi còn chị em cái gì ?
Ngọc quát vào mặt nó khi nghe nó xưng hô với mình như thế
- Ơ... em.. em bình tĩnh lại đi, đừng có nóng lên mà mất khôn, a...a..nh hơi bất ngờ mà, chứ anh đã nói gì đâu
- Huu... giờ anh muốn chối bỏ em đúng không ?
Ánh mắt tội nghiệp mà Ngọc trưng ra và muốn làm cho Long động lòng, tất nhiên rồi, thằng con trai mới lớn như nó thì làm sao mà chống cự được với ánh mắt như thế, vả lại, nó cũng đang quy phần lỗi về nó.
- Không, không... đừng nói thế c...à em
- Vậy giờ anh tính sao ?
Nó ngồi thừ xuống nhìn lên trần nhà
- Anh cũng không biết tính sao nữa
- Anh liệu mà nói với bé Lan đi
- À.. ừ.. nhưng...nhưng
- Nhưng sao ?
- Ch..ỉ c..chỉ còn mỗi cách ấy thôi sao ?
- Vậy anh có cách nào khác không ?
- Hay...hay... bỏ đi được không ?
- Anh nói cái gì ?
Ngọc nói như hét lên vào mặt nó, mắt Ngọc long lên sòng sọc, Ngọc tát cho nó một cái nảy lửa
- Anh... đồ khốn nạn....
Ngọc đứng lên lao ra cửa, Ngọc quyết giằng tay của nó ra không cho nó níu kéo mình lại, ngồi trên xe Ngọc quay lại nói với nó với hai hàng nước mắt
- Anh.. anh là đồ khốn nạn, tôi không cần anh phải lo cho tôi, anh không cần lo gì cả, cứ hạnh phúc với tình yêu của anh đi
Nói rồi Ngọc vặn ga chạy đi không cho nó kịp nói thêm gì, nó đứng nhìn ra con đường một lúc rồi lắc đầu trở vào phòng, nhưng vừa quay mặt lại nó lại chết đứng thêm một lần nữa.
Nó lật đật chạy theo chị, nắm lấy tay chị giữ lại rồi kéo chị vào phòng. Đúng là khi yêu thì người con gái họ luôn là người ích kỷ, ích kỷ ở đây không phải là về tính cách hay về các phương diện khác, ích kỷ ở đây là về phương diện sở hữu người đàn ông mà mình yêu. Ngọc cũng không phải là một ngoại lệ, bây giờ Ngọc chỉ có suy nghĩ muốn chiếm giữ và dựa vào cái thai để níu giữ Long lại bên mình.
- Chị...
-Này.. vừa phải thôi nhé, ăn ở với tôi đến giờ rồi còn chị em cái gì ?
Ngọc quát vào mặt nó khi nghe nó xưng hô với mình như thế
- Ơ... em.. em bình tĩnh lại đi, đừng có nóng lên mà mất khôn, a...a..nh hơi bất ngờ mà, chứ anh đã nói gì đâu
- Huu... giờ anh muốn chối bỏ em đúng không ?
Ánh mắt tội nghiệp mà Ngọc trưng ra và muốn làm cho Long động lòng, tất nhiên rồi, thằng con trai mới lớn như nó thì làm sao mà chống cự được với ánh mắt như thế, vả lại, nó cũng đang quy phần lỗi về nó.
- Không, không... đừng nói thế c...à em
- Vậy giờ anh tính sao ?
Nó ngồi thừ xuống nhìn lên trần nhà
- Anh cũng không biết tính sao nữa
- Anh liệu mà nói với bé Lan đi
- À.. ừ.. nhưng...nhưng
- Nhưng sao ?
- Ch..ỉ c..chỉ còn mỗi cách ấy thôi sao ?
- Vậy anh có cách nào khác không ?
- Hay...hay... bỏ đi được không ?
- Anh nói cái gì ?
Ngọc nói như hét lên vào mặt nó, mắt Ngọc long lên sòng sọc, Ngọc tát cho nó một cái nảy lửa
- Anh... đồ khốn nạn....
Ngọc đứng lên lao ra cửa, Ngọc quyết giằng tay của nó ra không cho nó níu kéo mình lại, ngồi trên xe Ngọc quay lại nói với nó với hai hàng nước mắt
- Anh.. anh là đồ khốn nạn, tôi không cần anh phải lo cho tôi, anh không cần lo gì cả, cứ hạnh phúc với tình yêu của anh đi
Nói rồi Ngọc vặn ga chạy đi không cho nó kịp nói thêm gì, nó đứng nhìn ra con đường một lúc rồi lắc đầu trở vào phòng, nhưng vừa quay mặt lại nó lại chết đứng thêm một lần nữa.