Hà Nội mùa tháng ba qua,mưa rơi trắng hoa phố nhỏ…
…Tìm đâu giữa phố vắng, tìm đâu mái tóc trắng , giấc mơ xưa
Nhẹ lòng trong mưa bay, màu hoa thơ ngây Hà Nội ơi !
Nay tôi trở về….Về đây với ký ức, về đây dẫu mái tóc đã pha sương
Quỳ bên hoa sưa, gọi em trong mơ kỷ niệm ơi ! Hoa bay trắng xóa…
Đó là một ngày tháng ba Hà Nội , tôi bây giờ đã là thằng đàn ông có vợ, có con, cuộc sống với bộn bề lo toan cứ cuốn con người ta theo dòng chảy xuôi mãi, nhưng đôi lúc cũng phải lắng lại hồn mình, ghé tạm vào nơi chốn riêng tư để tìm chút kỷ niệm đã qua.Tôi có được cái may mắn là làm việc ngay trung tâm Hà Nội, thế nên hằng ngày vẫn đi về qua từng con phố, được cảm nhận từng cái không khí rất riêng của Hà nội mỗi lúc giao mùa…nhưng đôi khi lại làm tôi xao xuyến…
………………………
- A lô, chào anh.
Tiếng phụ nữ đầu dây bên kia cất lên khi tôi nhấc máy
- Vâng, ai đấy ?
- Em…Ngọc đây
Người tên là Ngọc thì nhiều lắm, mối quan hệ xã hội của tôi cũng nhiều người tên Ngọc, mặc dù tôi đang mơ hồ nghĩ đến một hình bóng ai nhưng cũng không thể vội vàng.
- Xin lỗi, Ngọc nào thế ?
- Ngọc nào anh tự đoán đi, nhiều em Ngọc quá không nhớ hết hả ?
Thú thực trong tất cả những người tên Ngọc tôi đã từng tiếp xúc tôi chẳng nhớ được ai, trừ em Ngọc của tôi ngày xưa, nghe 2 câu tôi mới nhận ra được giọng em, tôi phải ngừng vài giây hít thở mới nói được :
- Anh nhận ra rồi, có phải Ngọc tuần trước anh em mình mới gặp nhau đúng không?Em là người bên chủ đầu tư dự án ABC chứ gì ?
Tôi thấy bên kia ngập ngừng một lúc mới nói :
- Không phải…anh nhầm rồi, anh chưa già mà đã đãng trí rồi đấy, đến giọng em mà cũng không nhận ra…
- Anh đãng trí từ thời trẻ cơ, từ cái ngày có người con gái tên Ngọc đi lấy chồng, anh đã chẳng còn nhớ gì nữa…
- Đấy, …bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn như ngày xưa …Anh dạo này thế nào ?
- Anh à, béo hơn trước, sao hôm nay lại gọi cho anh thế, lâu lắm rồi còn gì.
- Không gọi cho anh đợi anh gọi có mà đến già. Em đang ở Hà Nội đây…
Sao tự dưng nghe câu đó mà trong tôi bao cảm xúc ùa về lẫn lộn, thế này là như thế nào ? Vừa có cảm giác lâng lâng vui sướng đến nghẹn ngào, lại có chút gì tiếc nuối, thêm nữa lại thấy có lỗi với vợ con, mặc dù chưa định hình được là chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.Tôi hỏi :
- Em về chơi ah hay đi công tác ?
- Em đi công tác anh ah, về từ giữa tuần cơ, mai em lại về YB rồi…
Tôi thấy dạo dực trong người, tự dưng lại lóe lên một suy nghĩ, tôi nói luôn với em :
- Em ở KS nào ? Mình gặp nhau 1 tí được không ?
Thấy em trả lời đầy hào hứng nhưng cũng xen chút e dè :
- Vâng, nếu anh thấy tiện thì chiều qua chỗ em, 4h chiều em xong việc, vẫn ở KS La Thành anh ạ
- Ừ, để anh sắp xếp rồi liên lạc với em nhé
- Vâng…
Vừa rồi nói nhanh thế mà sao bây giờ tôi lại đấu tranh tư tưởng dữ dội, nửa muốn đi nửa không, hay là thôi không đi nữa nhỉ? Có nên gặp lại em không, liệu có gì sẽ xáo trộn sau cuộc gặp này? Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao tôi với em cũng đều có gia đình, con cái cả rồi, có gặp lại nhau thì tôi cũng chẳng thể làm được điều gì đó khuất tất với em, trong tôi em luôn ở một vị trí đặc biệt, đó là thứ tình cảm thiêng liêng mà tôi luôn gìn giữ, cất giấu trong góc khuất con tim mình.
Thôi cứ coi như gặp lại em là gặp một người bạn cũ phương xa chứ có gì đâu mà trăn trở, tự nhủ mình như thế nên tôi quyết định…nói dối vợ.Tôi gọi về báo chiều nay đi tiếp khách tối mới về, không ăn cơm nhà để vợ khỏi phải chờ.
Tính ra thì kể từ ngày em lấy chồng, đây mới là lần thứ 2 chúng tôi gặp nhau, có quá nhiều thứ để nói, tôi lại hồi hộp giống hệt như cái ngày xưa, cái ngày đi tán gái, tôi đang hình dung không biết dạo này trông em thế nào?Mới đó thôi mà cũng 6 năm rồi, sự đời bao cái đã đổi thay.
Chiều xong việc tôi ra lấy xe đi ngay, trước khi đi tôi đã nhắn tin hẹn em ở cổng KS .Tôi đến thì đã thấy em đứng đợi rồi, từ xa xa tôi đã nhận ra, dáng em không khác là mấy so với cái lần đầu tôi gặp lại em, tóc em búi cao, gương mặt có già đi một chút nhưng trông lại mặn mà hơn.Tôi dừng xe gần em, thấy em cười mà tâm hồn tôi xao xuyến, con tim lại đập rộn ràng như chàng trai trẻ vừa mới biết yêu, chưa kịp hoàn hồn thì em đã hỏi dồn dập :
- Anh đợt này béo lên phong độ hơn đấy, anh lấy vợ rồi phải không ? Sao không báo cho em 1 tiếng ? Vợ anh là người như thế nào ? Có trẻ không ? Có xinh không ?...
Tôi mà không ngắt lời cứ để em hỏi như thế một lúc là đến nửa đêm chứ chẳng chơi, tôi bảo :
- Để anh lấy cái bút tờ giấy em viết các câu hỏi ra tối về anh trả lời rồi gửi vào mail cho e dễ đọc, bây giờ sợ trả lời nhiều em không nhớ được hết đâu.
- Hì hì…
Nhìn em cười sao đáng yêu đến thế, hình bóng em trong tôi lúc nào cũng lung linh đẹp đẽ, có phải do mối tình dang dở nên trong mắt nhau lúc nào cũng thấy tuyệt vời ? Tôi lại nghiêm giọng ngay :
- Hì gì mà hì, có phải trẻ con đâu mà hì…
- Eo ôi anh nói như ông già ý, có vợ rồi có khác, à anh đi thế này có phải xin phép vợ không ?
- Anh bảo đi tiếp khách.
Em tủm tỉm cười rồi nói :
- Ghê nhỉ, nói dối vợ là đi tiếp khách để đi với gái nhá…
- Gái nào ? Hay anh gọi về báo là hôm nay hoãn tiếp khách nên anh tranh thủ đi gặp người yêu cũ nhé ? Tôi nói rồi móc điện thoại ra có vẻ sắp gọi, em vội can ngay :
- Thôi em đùa mà…
- Anh cũng đùa…
Chiều tháng ba, tôi lại cùng em rong ruổi trên các con phố như ngày xưa, chút nắng nhạt vẫn còn vương vãi, những con phố ngày nào rất quen mà giờ đây thành lạ, những lối về dẫu chỉ chạm bước chân cũng khiến cho lòng ta nhức nhối.Không biết cảm xúc của em thế nào khi nép sau lưng tôi, xe vẫn đi chầm chậm, chốn cũ em tìm về nhưng người xưa nay đã khác, chỉ có kỷ niệm vẫn còn, em thổn thức hỏi :
- Anh ơi, hoa sưa lại nở rồi, anh có bao giờ nhớ về kỉ niệm ?
… Mùa hoa sưa lại nở, tôi đắm chìm trong một không gian xao xuyến, nhẹ tênh, Hà Nội mùa này hiền hòa tinh khiết như thiếu nữ tuổi đôi mươi, những cành hoa sưa nở thành chùm như những bông tuyết trắng, mỗi cơn gió mùa về lại khiến cho những cánh hoa li ti rơi xuống rải khắp các con đường.Tôi cứ miên man trong cái sắc trắng hoa sưa tinh khiết, yêu sắc trắng hoa sưa lại nhớ người con gái trong trắng mỏng manh, nhớ những lần hẹn hò , nhớ cái nắm tay vội vàng bỡ ngỡ, nhớ ánh mắt tinh khôi, nụ cười dòn tan trong heo may, nhớ những nụ hôn ngọt ngào… em của ngày xưa giờ đã xa quá rồi, mỗi khi bánh xe lăn dài trên con phố cũ, tôi lại nhớ về em của 1 thời đại học, tôi trả lời em lẫn vào tiếng gió :
- Nhớ chứ, anh chẳng dám đi qua những con phố quen nhiều kỷ niệm, nó khiến cho lòng anh khắc khoải…
Đi bên nhau như thế này, tôi và em không hỏi nhau về gia đình, con cái, công việc, cả 2 đang lặng lẽ đi tìm chút hoài niệm đã xa, sống lại 1 chút thôi cái thời nông nổi dại khờ, sáu năm qua thật dài…
Hai đứa đi ăn phở cuốn rồi sau đó lên quán Bảo Oanh ngồi tầng 4 ăn kem dừa, ngắm cảnh hoàng hôn sắp tắt bên hồ Tây. Hà Nội chiều trở gió, những hạt mưa phùn lất phất cộng với chút heo may có thể khiến cho lòng người se lạnh, ngồi bên em trên tầng cao, gió ***g lộng mà trong lòng ấm áp, tôi ngượng ngùng cầm tay em như lúc xưa đứng trên hành lang tầng 6, tim lại đập loạn xạ, trời có rét đâu mà sao thấy hơi run, cảm xúc xưa lại ùa về.
- Vậy là đã 6 năm rồi anh nhỉ ?
- Sao lại 6 năm ? 10 năm chứ
- Hì hì, vâng, 10 năm , nhanh thật đấy…
10 năm, cả một góc đời người đã sống, yêu, xa, buồn, nhớ…Vậy mà như mới ngày hôm qua.
Tôi phải thừa nhận mình là con người Hoài Cổ, dịch ra nôm na nghĩa là “luyến tiếc, tưởng nhớ cái thuộc về xưa cũ”, ngay cả con đường tôi đưa em qua cũng là những con đường cũ, đường Thanh Niên lất phất mưa bay, đường Hoàng Hoa Thám hoa sưa giăng đầy, vòng qua Kim Mã về cây Cầu nhẹ như tờ Giấy, em hỏi :
- Anh đưa em đi đâu đấy ?
- Em yên tâm, anh không bắt cóc gái đã có chồng…
Đây là nơi đã thân quen, chốn hẹn hò kỉ niệm – Khoa Pháp, giờ này đã nhập nhoạng nên dập dìu tài tử giai nhân, hai đứa tôi bây giờ hình như thấy mình đang lạc lõng ở cái nơi mà tưởng chừng quen thuộc.
- Mình vào đây ngồi 1 tí em nhé
Thấy em ngập ngừng tôi nói tiếp :
- Hay là sợ không tranh chỗ được với các em sinh viên trẻ ?
Em lại như là cô bé ngày xưa :
- Hứ..còn lâu nhé….mà…ai lại vào đây
Không vào đây thì vào đâu ? Chẳng lẽ em lại muốn tôi đưa em vào…kí túc sao, tôi lại thì thầm dụ dỗ :
- Đây là nơi thắp lửa ngày xưa đấy
- Thắp lửa gì anh ? Em ngạc nhiên hỏi
- Nơi thắp lửa tình yêu…
Tôi dắt tay em dung dăng dung dẻ đi vào như 2 bạn sinh viên trẻ mới biết yêu, may quá chỗ ngồi quen thuộc vẫn chưa bị ai chiếm mất, tôi hồi hộp như chàng trai sắp được bạn gái cho hôn, tim đập thình thịch.Cầm tay em tôi đặt lên tim mình, em cũng cầm tay tôi đặt lên ngực em, tôi để lên thật nhẹ như đặt tay lên giọt nước, sàm sỡ là ăn tát như chơi, người ta là gái đã có chồng mà, ghê lắm.Không gian lặng im, chỉ có tiếng gió ào ào, những giọt mưa lất phất, tôi và em đang cảm nhận nhịp đập của nhau như cảm nhận nhịp đập trái tim mình, hồi hộp và rất hồi hộp.
Đôi mắt sát vào nhau rồi kề đôi ngực, em nhắm mắt để đón nhận từ tôi nụ hôn cháy bỏng, quá ngọt ngào, tôi như đang bay ngược thời gian trở về 10 năm trước, cũng tại nơi đây, hai đứa đã trao nhau nụ hôn đầu vụng dại. Nụ hôn bây giờ vẫn ngọt ngào nhưng có thêm vị mặn của nước mắt, vị đắng cay xót xa, những nhớ thương dằn vặt, những nỗi niềm khắc khoải và có cả hương vị những sóng gió cuộc đời.
Tôi cảm nhận rất rõ vị mặn trên môi, em đang khóc, khóc vì nhớ thương hay khóc vì điều gì khác? Em ngồi dựa đầu vào vai tôi và nhìn ra phía xa, nơi có những hạt mưa lất phất tung bay trong gió.
- Em à, tại sao em lại khóc ?
Em vẫn lặng im chẳng nói gì, lúc này đây tôi thấy mình đang rất trẻ, trẻ như cậu sinh viên mới năm thứ 3 còn đang bỡ ngỡ bước chân vào đường yêu, còn em như cô bé ngây thơ nhí nhảnh ngày nào, tôi lại nhẹ nhàng bên tai em :
- Em đừng nói gì cả, cũng đừng suy nghĩ gì, hãy để con tim lên tiếng, hãy sống những giây phút này như cách đây 10 năm em nhé, em hãy nhắm mắt và cảm nhận….
...Chúng mình đang sống trong tình yêu, vì Tình Mãi Xanh phải không em ?
…Mười năm trôi qua, trôi qua, anh như không ra đi, không ra đi mà như người trở lại
Ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh, nước mắt em chiều ấy, dù rằng em giấu mặt vào tay..
Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay….
…Mười năm trôi qua, trôi qua, anh như không ra đi, không ra đi mà như người trở lại, em vẫn thơ ngây, như lúc chia tay, vẫn tươi xanh màu lá xưa anh hái
Một nhành lan chưa kịp nở hoa
Lối hẹn xưa, cỏ phủ nhạt nhòa…
TẢN MẠN !!!
"Anh qua rồi cái thời thi đại học
Tưởng đã quên chẳng nhớ lại bao giờ
Ngày khăn gói theo cha lên thành phố
Lo lắng đầy mình trong ánh mắt ngẩn ngơ
Nhưng hôm nay gặp em đầy ngơ ngác
Líu ríu theo cha hỏi thăm đường
Mắt đỏ hoe có lẽ vì nhớ mẹ
Chắc lần đầu dứt ra khỏi yêu thương
Anh chạnh lòng nhớ mình 2 năm trước
Cô bé ơi anh cũng vậy thôi mà
Cũng choáng ngợp giữa thị thành đông đúc
Ngơ ngác nhìn người tay nắm vạt áo cha
Cô bé ạ bối rối rồi cũng hết
Để nhường cho một cuộc đấu sống còn
Nặng lắm đấy vai em thì bé bỏng
Bím tóc dài vẫn chưa hết trẻ con
Cô bé ạ hãy bỏ qua bối rối
Kìa nắng vẫn tươi trời vẫn thanh bình
Em sẽ cười theo cha về với mẹ
Trong đôi mắt này anh đọc thấy Niềm Tin.
Một mùa đông nữa về trên phố
Con đường quen vẫn lặng nỗi mong chờ
Căn gác nhỏ vẫn tiếng đàn độc thoại
Chẳng biết người có trở lại phố xưa?
Phương xa còn nhớ đông Hà Nội
Ruộng ven đê hoa cải rực vàng
Ta ngốc tử viết thương người từ dạo...
Để bây giờ kỉ niệm cũng miên man
TẢN MẠN !!!
Đông này ta nhớ đông năm cũ
Rét tê tê trong chớm lạnh đầu mùa
Tấm chăn mỏng ủ nỗi niềm kí ức
Giọt buồn nào ta bán chẳng ai mua
Đông giờ đã về trên phố cũ
Hà Nội đang ngồi nhắc một tên người
Ta vẫn đợi thấy mình như khách lạ
Đành cúi đầu mắc nợ tuổi đôi mươi...
TẢN MẠN !!!
"Hà Nội tặng em một chút đông
Má đỏ hây hây xuống phố hồng
Sương sớm giăng mờ bên ô cửa
Gió lạnh se lòng ai nhận không?"
Phải không em Hà Nội đã vào đông?
Chút se lòng có gì chan chứa
Con đường quen có còn hoa sữa...
Ngọt ngào nỗi nhớ không tên
Bài ca nào anh đã hát cho em
Em hồn nhiên và thật nhiều sâu lắng
Muốn nói gì sao cứ hoài im lặng
Ngại ngùng nhút nhát mới làm thơ...
TẢN MẠN !!!
Lại mùa thu nữa về trên phố
Con đường quen tràn ngập lá rơi vàng
Ta lại bước tiếng thương người từ dạo...
Để bây giờ nỗi nhớ cứ mênh mang
…Tìm đâu giữa phố vắng, tìm đâu mái tóc trắng , giấc mơ xưa
Nhẹ lòng trong mưa bay, màu hoa thơ ngây Hà Nội ơi !
Nay tôi trở về….Về đây với ký ức, về đây dẫu mái tóc đã pha sương
Quỳ bên hoa sưa, gọi em trong mơ kỷ niệm ơi ! Hoa bay trắng xóa…
Đó là một ngày tháng ba Hà Nội , tôi bây giờ đã là thằng đàn ông có vợ, có con, cuộc sống với bộn bề lo toan cứ cuốn con người ta theo dòng chảy xuôi mãi, nhưng đôi lúc cũng phải lắng lại hồn mình, ghé tạm vào nơi chốn riêng tư để tìm chút kỷ niệm đã qua.Tôi có được cái may mắn là làm việc ngay trung tâm Hà Nội, thế nên hằng ngày vẫn đi về qua từng con phố, được cảm nhận từng cái không khí rất riêng của Hà nội mỗi lúc giao mùa…nhưng đôi khi lại làm tôi xao xuyến…
………………………
- A lô, chào anh.
Tiếng phụ nữ đầu dây bên kia cất lên khi tôi nhấc máy
- Vâng, ai đấy ?
- Em…Ngọc đây
Người tên là Ngọc thì nhiều lắm, mối quan hệ xã hội của tôi cũng nhiều người tên Ngọc, mặc dù tôi đang mơ hồ nghĩ đến một hình bóng ai nhưng cũng không thể vội vàng.
- Xin lỗi, Ngọc nào thế ?
- Ngọc nào anh tự đoán đi, nhiều em Ngọc quá không nhớ hết hả ?
Thú thực trong tất cả những người tên Ngọc tôi đã từng tiếp xúc tôi chẳng nhớ được ai, trừ em Ngọc của tôi ngày xưa, nghe 2 câu tôi mới nhận ra được giọng em, tôi phải ngừng vài giây hít thở mới nói được :
- Anh nhận ra rồi, có phải Ngọc tuần trước anh em mình mới gặp nhau đúng không?Em là người bên chủ đầu tư dự án ABC chứ gì ?
Tôi thấy bên kia ngập ngừng một lúc mới nói :
- Không phải…anh nhầm rồi, anh chưa già mà đã đãng trí rồi đấy, đến giọng em mà cũng không nhận ra…
- Anh đãng trí từ thời trẻ cơ, từ cái ngày có người con gái tên Ngọc đi lấy chồng, anh đã chẳng còn nhớ gì nữa…
- Đấy, …bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn như ngày xưa …Anh dạo này thế nào ?
- Anh à, béo hơn trước, sao hôm nay lại gọi cho anh thế, lâu lắm rồi còn gì.
- Không gọi cho anh đợi anh gọi có mà đến già. Em đang ở Hà Nội đây…
Sao tự dưng nghe câu đó mà trong tôi bao cảm xúc ùa về lẫn lộn, thế này là như thế nào ? Vừa có cảm giác lâng lâng vui sướng đến nghẹn ngào, lại có chút gì tiếc nuối, thêm nữa lại thấy có lỗi với vợ con, mặc dù chưa định hình được là chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.Tôi hỏi :
- Em về chơi ah hay đi công tác ?
- Em đi công tác anh ah, về từ giữa tuần cơ, mai em lại về YB rồi…
Tôi thấy dạo dực trong người, tự dưng lại lóe lên một suy nghĩ, tôi nói luôn với em :
- Em ở KS nào ? Mình gặp nhau 1 tí được không ?
Thấy em trả lời đầy hào hứng nhưng cũng xen chút e dè :
- Vâng, nếu anh thấy tiện thì chiều qua chỗ em, 4h chiều em xong việc, vẫn ở KS La Thành anh ạ
- Ừ, để anh sắp xếp rồi liên lạc với em nhé
- Vâng…
Vừa rồi nói nhanh thế mà sao bây giờ tôi lại đấu tranh tư tưởng dữ dội, nửa muốn đi nửa không, hay là thôi không đi nữa nhỉ? Có nên gặp lại em không, liệu có gì sẽ xáo trộn sau cuộc gặp này? Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao tôi với em cũng đều có gia đình, con cái cả rồi, có gặp lại nhau thì tôi cũng chẳng thể làm được điều gì đó khuất tất với em, trong tôi em luôn ở một vị trí đặc biệt, đó là thứ tình cảm thiêng liêng mà tôi luôn gìn giữ, cất giấu trong góc khuất con tim mình.
Thôi cứ coi như gặp lại em là gặp một người bạn cũ phương xa chứ có gì đâu mà trăn trở, tự nhủ mình như thế nên tôi quyết định…nói dối vợ.Tôi gọi về báo chiều nay đi tiếp khách tối mới về, không ăn cơm nhà để vợ khỏi phải chờ.
Tính ra thì kể từ ngày em lấy chồng, đây mới là lần thứ 2 chúng tôi gặp nhau, có quá nhiều thứ để nói, tôi lại hồi hộp giống hệt như cái ngày xưa, cái ngày đi tán gái, tôi đang hình dung không biết dạo này trông em thế nào?Mới đó thôi mà cũng 6 năm rồi, sự đời bao cái đã đổi thay.
Chiều xong việc tôi ra lấy xe đi ngay, trước khi đi tôi đã nhắn tin hẹn em ở cổng KS .Tôi đến thì đã thấy em đứng đợi rồi, từ xa xa tôi đã nhận ra, dáng em không khác là mấy so với cái lần đầu tôi gặp lại em, tóc em búi cao, gương mặt có già đi một chút nhưng trông lại mặn mà hơn.Tôi dừng xe gần em, thấy em cười mà tâm hồn tôi xao xuyến, con tim lại đập rộn ràng như chàng trai trẻ vừa mới biết yêu, chưa kịp hoàn hồn thì em đã hỏi dồn dập :
- Anh đợt này béo lên phong độ hơn đấy, anh lấy vợ rồi phải không ? Sao không báo cho em 1 tiếng ? Vợ anh là người như thế nào ? Có trẻ không ? Có xinh không ?...
Tôi mà không ngắt lời cứ để em hỏi như thế một lúc là đến nửa đêm chứ chẳng chơi, tôi bảo :
- Để anh lấy cái bút tờ giấy em viết các câu hỏi ra tối về anh trả lời rồi gửi vào mail cho e dễ đọc, bây giờ sợ trả lời nhiều em không nhớ được hết đâu.
- Hì hì…
Nhìn em cười sao đáng yêu đến thế, hình bóng em trong tôi lúc nào cũng lung linh đẹp đẽ, có phải do mối tình dang dở nên trong mắt nhau lúc nào cũng thấy tuyệt vời ? Tôi lại nghiêm giọng ngay :
- Hì gì mà hì, có phải trẻ con đâu mà hì…
- Eo ôi anh nói như ông già ý, có vợ rồi có khác, à anh đi thế này có phải xin phép vợ không ?
- Anh bảo đi tiếp khách.
Em tủm tỉm cười rồi nói :
- Ghê nhỉ, nói dối vợ là đi tiếp khách để đi với gái nhá…
- Gái nào ? Hay anh gọi về báo là hôm nay hoãn tiếp khách nên anh tranh thủ đi gặp người yêu cũ nhé ? Tôi nói rồi móc điện thoại ra có vẻ sắp gọi, em vội can ngay :
- Thôi em đùa mà…
- Anh cũng đùa…
Chiều tháng ba, tôi lại cùng em rong ruổi trên các con phố như ngày xưa, chút nắng nhạt vẫn còn vương vãi, những con phố ngày nào rất quen mà giờ đây thành lạ, những lối về dẫu chỉ chạm bước chân cũng khiến cho lòng ta nhức nhối.Không biết cảm xúc của em thế nào khi nép sau lưng tôi, xe vẫn đi chầm chậm, chốn cũ em tìm về nhưng người xưa nay đã khác, chỉ có kỷ niệm vẫn còn, em thổn thức hỏi :
- Anh ơi, hoa sưa lại nở rồi, anh có bao giờ nhớ về kỉ niệm ?
… Mùa hoa sưa lại nở, tôi đắm chìm trong một không gian xao xuyến, nhẹ tênh, Hà Nội mùa này hiền hòa tinh khiết như thiếu nữ tuổi đôi mươi, những cành hoa sưa nở thành chùm như những bông tuyết trắng, mỗi cơn gió mùa về lại khiến cho những cánh hoa li ti rơi xuống rải khắp các con đường.Tôi cứ miên man trong cái sắc trắng hoa sưa tinh khiết, yêu sắc trắng hoa sưa lại nhớ người con gái trong trắng mỏng manh, nhớ những lần hẹn hò , nhớ cái nắm tay vội vàng bỡ ngỡ, nhớ ánh mắt tinh khôi, nụ cười dòn tan trong heo may, nhớ những nụ hôn ngọt ngào… em của ngày xưa giờ đã xa quá rồi, mỗi khi bánh xe lăn dài trên con phố cũ, tôi lại nhớ về em của 1 thời đại học, tôi trả lời em lẫn vào tiếng gió :
- Nhớ chứ, anh chẳng dám đi qua những con phố quen nhiều kỷ niệm, nó khiến cho lòng anh khắc khoải…
Đi bên nhau như thế này, tôi và em không hỏi nhau về gia đình, con cái, công việc, cả 2 đang lặng lẽ đi tìm chút hoài niệm đã xa, sống lại 1 chút thôi cái thời nông nổi dại khờ, sáu năm qua thật dài…
Hai đứa đi ăn phở cuốn rồi sau đó lên quán Bảo Oanh ngồi tầng 4 ăn kem dừa, ngắm cảnh hoàng hôn sắp tắt bên hồ Tây. Hà Nội chiều trở gió, những hạt mưa phùn lất phất cộng với chút heo may có thể khiến cho lòng người se lạnh, ngồi bên em trên tầng cao, gió ***g lộng mà trong lòng ấm áp, tôi ngượng ngùng cầm tay em như lúc xưa đứng trên hành lang tầng 6, tim lại đập loạn xạ, trời có rét đâu mà sao thấy hơi run, cảm xúc xưa lại ùa về.
- Vậy là đã 6 năm rồi anh nhỉ ?
- Sao lại 6 năm ? 10 năm chứ
- Hì hì, vâng, 10 năm , nhanh thật đấy…
10 năm, cả một góc đời người đã sống, yêu, xa, buồn, nhớ…Vậy mà như mới ngày hôm qua.
Tôi phải thừa nhận mình là con người Hoài Cổ, dịch ra nôm na nghĩa là “luyến tiếc, tưởng nhớ cái thuộc về xưa cũ”, ngay cả con đường tôi đưa em qua cũng là những con đường cũ, đường Thanh Niên lất phất mưa bay, đường Hoàng Hoa Thám hoa sưa giăng đầy, vòng qua Kim Mã về cây Cầu nhẹ như tờ Giấy, em hỏi :
- Anh đưa em đi đâu đấy ?
- Em yên tâm, anh không bắt cóc gái đã có chồng…
Đây là nơi đã thân quen, chốn hẹn hò kỉ niệm – Khoa Pháp, giờ này đã nhập nhoạng nên dập dìu tài tử giai nhân, hai đứa tôi bây giờ hình như thấy mình đang lạc lõng ở cái nơi mà tưởng chừng quen thuộc.
- Mình vào đây ngồi 1 tí em nhé
Thấy em ngập ngừng tôi nói tiếp :
- Hay là sợ không tranh chỗ được với các em sinh viên trẻ ?
Em lại như là cô bé ngày xưa :
- Hứ..còn lâu nhé….mà…ai lại vào đây
Không vào đây thì vào đâu ? Chẳng lẽ em lại muốn tôi đưa em vào…kí túc sao, tôi lại thì thầm dụ dỗ :
- Đây là nơi thắp lửa ngày xưa đấy
- Thắp lửa gì anh ? Em ngạc nhiên hỏi
- Nơi thắp lửa tình yêu…
Tôi dắt tay em dung dăng dung dẻ đi vào như 2 bạn sinh viên trẻ mới biết yêu, may quá chỗ ngồi quen thuộc vẫn chưa bị ai chiếm mất, tôi hồi hộp như chàng trai sắp được bạn gái cho hôn, tim đập thình thịch.Cầm tay em tôi đặt lên tim mình, em cũng cầm tay tôi đặt lên ngực em, tôi để lên thật nhẹ như đặt tay lên giọt nước, sàm sỡ là ăn tát như chơi, người ta là gái đã có chồng mà, ghê lắm.Không gian lặng im, chỉ có tiếng gió ào ào, những giọt mưa lất phất, tôi và em đang cảm nhận nhịp đập của nhau như cảm nhận nhịp đập trái tim mình, hồi hộp và rất hồi hộp.
Đôi mắt sát vào nhau rồi kề đôi ngực, em nhắm mắt để đón nhận từ tôi nụ hôn cháy bỏng, quá ngọt ngào, tôi như đang bay ngược thời gian trở về 10 năm trước, cũng tại nơi đây, hai đứa đã trao nhau nụ hôn đầu vụng dại. Nụ hôn bây giờ vẫn ngọt ngào nhưng có thêm vị mặn của nước mắt, vị đắng cay xót xa, những nhớ thương dằn vặt, những nỗi niềm khắc khoải và có cả hương vị những sóng gió cuộc đời.
Tôi cảm nhận rất rõ vị mặn trên môi, em đang khóc, khóc vì nhớ thương hay khóc vì điều gì khác? Em ngồi dựa đầu vào vai tôi và nhìn ra phía xa, nơi có những hạt mưa lất phất tung bay trong gió.
- Em à, tại sao em lại khóc ?
Em vẫn lặng im chẳng nói gì, lúc này đây tôi thấy mình đang rất trẻ, trẻ như cậu sinh viên mới năm thứ 3 còn đang bỡ ngỡ bước chân vào đường yêu, còn em như cô bé ngây thơ nhí nhảnh ngày nào, tôi lại nhẹ nhàng bên tai em :
- Em đừng nói gì cả, cũng đừng suy nghĩ gì, hãy để con tim lên tiếng, hãy sống những giây phút này như cách đây 10 năm em nhé, em hãy nhắm mắt và cảm nhận….
...Chúng mình đang sống trong tình yêu, vì Tình Mãi Xanh phải không em ?
…Mười năm trôi qua, trôi qua, anh như không ra đi, không ra đi mà như người trở lại
Ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh, nước mắt em chiều ấy, dù rằng em giấu mặt vào tay..
Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay….
…Mười năm trôi qua, trôi qua, anh như không ra đi, không ra đi mà như người trở lại, em vẫn thơ ngây, như lúc chia tay, vẫn tươi xanh màu lá xưa anh hái
Một nhành lan chưa kịp nở hoa
Lối hẹn xưa, cỏ phủ nhạt nhòa…
TẢN MẠN !!!
"Anh qua rồi cái thời thi đại học
Tưởng đã quên chẳng nhớ lại bao giờ
Ngày khăn gói theo cha lên thành phố
Lo lắng đầy mình trong ánh mắt ngẩn ngơ
Nhưng hôm nay gặp em đầy ngơ ngác
Líu ríu theo cha hỏi thăm đường
Mắt đỏ hoe có lẽ vì nhớ mẹ
Chắc lần đầu dứt ra khỏi yêu thương
Anh chạnh lòng nhớ mình 2 năm trước
Cô bé ơi anh cũng vậy thôi mà
Cũng choáng ngợp giữa thị thành đông đúc
Ngơ ngác nhìn người tay nắm vạt áo cha
Cô bé ạ bối rối rồi cũng hết
Để nhường cho một cuộc đấu sống còn
Nặng lắm đấy vai em thì bé bỏng
Bím tóc dài vẫn chưa hết trẻ con
Cô bé ạ hãy bỏ qua bối rối
Kìa nắng vẫn tươi trời vẫn thanh bình
Em sẽ cười theo cha về với mẹ
Trong đôi mắt này anh đọc thấy Niềm Tin.
Một mùa đông nữa về trên phố
Con đường quen vẫn lặng nỗi mong chờ
Căn gác nhỏ vẫn tiếng đàn độc thoại
Chẳng biết người có trở lại phố xưa?
Phương xa còn nhớ đông Hà Nội
Ruộng ven đê hoa cải rực vàng
Ta ngốc tử viết thương người từ dạo...
Để bây giờ kỉ niệm cũng miên man
TẢN MẠN !!!
Đông này ta nhớ đông năm cũ
Rét tê tê trong chớm lạnh đầu mùa
Tấm chăn mỏng ủ nỗi niềm kí ức
Giọt buồn nào ta bán chẳng ai mua
Đông giờ đã về trên phố cũ
Hà Nội đang ngồi nhắc một tên người
Ta vẫn đợi thấy mình như khách lạ
Đành cúi đầu mắc nợ tuổi đôi mươi...
TẢN MẠN !!!
"Hà Nội tặng em một chút đông
Má đỏ hây hây xuống phố hồng
Sương sớm giăng mờ bên ô cửa
Gió lạnh se lòng ai nhận không?"
Phải không em Hà Nội đã vào đông?
Chút se lòng có gì chan chứa
Con đường quen có còn hoa sữa...
Ngọt ngào nỗi nhớ không tên
Bài ca nào anh đã hát cho em
Em hồn nhiên và thật nhiều sâu lắng
Muốn nói gì sao cứ hoài im lặng
Ngại ngùng nhút nhát mới làm thơ...
TẢN MẠN !!!
Lại mùa thu nữa về trên phố
Con đường quen tràn ngập lá rơi vàng
Ta lại bước tiếng thương người từ dạo...
Để bây giờ nỗi nhớ cứ mênh mang