[Thế Giới Bóng Đá] Tự Truyện của ZATALAN IBRAHIMOVIC : I AM ZATALAN IBRAHIMOVIC (2)

  • XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Kế hoạch mua bằng được căn nhà nổi nhất ở Malmo đã được Ibra tính toán rất chi tiết.

Kỳ 45: Căn nhà màu hồng & đôi chân đầy sẹo

Tôi đặt mua chiếc đồng hồ cho D và tin là anh ấy sẽ lấy nó. Đấy là người đã nói chuyện với tôi về Ferrari và những thứ rất xa xỉ, không lý gì anh ấy không thể mua một cái đồng hồ. Vả lại thời gian quen biết trên mạng cho tôi thấy đây là một người rất đáng tin cậy. Tôi nói với D:

- Hey, tớ sẽ đến Stockholm chỗ cậu sớm thôi và sẽ ở tại khách sạn Scandic.

- OK, tớ sẽ qua đấy.

- Khoảng 4 giờ ở sảnh nhé, tớ sẽ đưa đồng hồ cho cậu.

- Thật không vậy?

- Tớ là người nghiêm túc mà.

Sau đó tôi đến lấy chiếc đồng hồ, trông nó ngoài đời còn đẹp hơn trong hình nữa. Tôi gởi tài khoản ngân hàng của mình cho D thông qua tài khoản Xbox, rồi bay đến Stockholm, khi ấy bọn tôi có một trận vòng loại Euro.

Tôi và Lagerback đã giải quyết xong mọi mâu thuẫn. Tôi vào nhận phòng, chào mọi người rồi lấy chiếc đồng hồ trong hộp xuống sảnh. Để cho yên tâm tôi mang theo cả người đứng đầu về an ninh của đội là Janne Hammarbäck.

Tôi không biết ngoài đời trông D như thế nào. Có thể đấy là một gã văn phòng chỉn chu với vest được ủi, cũng có thể là một gã điên khùng đi với cả chục tay chơi không chừng. Nhưng đấy dù sao vẫn là bạn tôi rồi. Rốt cục D xuất hiện: một người gầy với da dẫm, ngồi trên ghế và khá nhút nhát. Tôi đến từ phía sau và nói:

- Ê bồ, đến lấy đồng hồ phải không?

- Vâng, tôi....

D đứng lên và tôi nhận ra ngay sự hồi hộp trong mắt anh ấy. Có thể trước đó anh ấy đã lờ mờ đoán ra tôi là ai rồi, nhưng bây giờ thì mới thật sự xác nhận, theo cái kiểu "Tôi biết ngay là anh mà".

Nhiều người tỏ ra hồi hộp khi nhìn tôi như vậy. Nhưng với bạn bè thì khác, tôi mời anh ấy ngồi xuống, nói chuyện đủ thứ để thư giãn. Với tôi, D là một người bạn mới, một người bạn khác lạ, khác hoàn toàn so với đám bạn du côn ở Rosengard khi tôi còn bé.

Người bạn mới của tôi thông minh và cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo, hành xử lịch thiệp và không dễ dàng mở lòng. Thế nhưng tôi nhận ra ngay mình và anh bạn này rồi sẽ thân đây. Tôi nói với D:

- Tớ để chiếc đồng hồ ở quầy tiếp tân khách sạn, chỉ cần cậu chuyển tiền vào tài khoản tớ là có thể đến nhận nó về.

Chỉ sau nửa giờ đồng hồ là D chuyển tiền, chúng tôi trao đổi số điện thoại và vẫn giữ liên lạc. Sau đó D đến Milan thăm tôi. Kiểu người Thụy Điển có học, luôn biết cách xã giao "Thật vui khi gặp lại cậu", đại loại thế. D sẽ khó mà hòa nhập được với đám bạn Rosengard của tôi, nhưng anh ấy lại hợp với Helena. Nàng gọi D là "người bạn online" của tôi.

Chúng tôi lên kế hoạch mua nhà ở Malmo. Và khi bàn đến nhà cửa, tôi nghĩ ngay đến căn nhà màu hồng to như cái lâu đài. Khi còn nhỏ, tôi đi ngang qua đó và tự hỏi những ai sống trong căn nhà ấy. Họ hẳn phải giàu ghê lắm. Nó ám ảnh tôi suốt cho đến khi tôi đã trưởng thành, nó gợi nhớ về nỗi đau của một kẻ nghèo khổ.

Vì thế tôi quyết định phải mua căn nhà nổi nhất Malmo ấy cho được. Căn nhà ở Svågertorp của mẹ không thể ở được nữa, chúng tôi còn định sinh thêm một đứa con, tôi muốn chiếc hàng rào to để tách biệt hoàn toàn các con tôi với thế giới bên ngoài.

Vì thế khi đặt vấn đề sẽ mua cái nhà to ấy, chúng tôi vấp phải một vấn đề lớn: chủ nhà không muốn bán. Nhưng chúng tôi không từ bỏ, kể cả việc phải "đưa ra một lời đề nghị không thể từ chối". Tôi nhờ một số người bạn lân la dò hỏi.

Helena còn vô tình gặp lại một người bạn cũ, có quen biết với chủ căn nhà ấy. Nàng đã nhờ người bạn này thu xếp. Kể cả khi họ không chấp nhận bán thì cũng đâu thể bỏ qua cơ hội được ngồi cà phê với vợ chồng Zlatan chứ.

Họ đồng ý. Thế là tôi với Helena đến. Khi bước qua cánh cổng, tôi cảm thấy mình vừa to lớn lại vừa nhỏ bé cùng lúc. Trong phút chốc, tôi như đứa bé trộm xe đạp ngày xưa chỉ dàm nhìn vào căn nhà với tất cả sự mơ ước. Cùng lúc ấy là một Ibra đã trưởng thành, giàu có và đang cố giành lấy những gì mình thích. Tôi nói với người chủ nhà:

- Hôm nay tôi đến đây để đòi lại nhà, vì ông bà đang sống trong căn nhà của tôi.

Người đàn ông cười như thể đấy là một câu nói đùa. Tôi nói tiếp:

- Ông nghĩ tôi đùa ư? Không, tôi nghiêm túc 100%. Tôi sẽ mua căn nhà này. Tôi sẽ làm cho ông bà cảm thấy hài lòng hết mức khi dọn đi.

Người đàn ông vẫn rất quyết tâm, hoặc cố tỏ ra quyết tâm. Nhưng căn nhà ấy giống như một cầu thủ trên thị trường chuyển nhượng vậy. Muốn có gà xịn thì vừa tốn tiền, vừa tốn thời gian chứ sao. Tôi nói rõ với họ: tôi là cầu thủ, không phải người thương thuyết, nên tôi sẽ chuyển đến một luật sư để thuyết phục họ.

Không phải Mino Raiola như bạn đang nghĩ đâu. Tôi cử một luật sư khác và nói với người ấy: "Hãy đảm bảo cho tôi làm chủ căn nhà ấy, nhưng với mức giá thấp nhất có thể nhé".

Con số cuối cùng là 3 triệu euro. Mua căn nhà đã khó, quá trình tu sửa căn nhà lại càng điên loạn. Chúng tôi không được phép xây tường rào cao hơn. Bộ phận quản lý xây dựng của thành phố không cho. Nhưng chúng tôi đâu để những kẻ bên ngoài nhìn vào trong nhà mình liên tục được. Thế là tôi xây cho nhà mình thấp xuống.

Nhà trong khu này đều là tài sản kế thừa, từ cha truyền sang con. Đấy là khu vực sang trọng quyền quý, nhưng tôi - một đứa trẻ Rosengard - đã vào và làm chủ căn nhà sang trọng nhất.

Helena chăm chút cho từng khoảng đất của ngôi nhà. Nàng quen với nhiều kiến trúc sư giỏi đã từng xây những bảo tàng lớn. Tôi không phải động tay vào một chút nào.

Chỉ đến khi căn nhà hoàn tất, tôi mới có một sự trang trí nhỏ. Ở lối vào tôi để một tấm hình, chụp đôi chân trần đầy sẹo của mình. Bạn bè vào nhà ai cũng hỏi, sao nhà đẹp thế, sang thế mà lại để tấm hình xấu xí như vậy ngay trước cửa. Lúc ấy tôi sẽ nói:

"Đám ngốc. Đôi chân đầy sẹo ấy đã trả tiền mua căn nhà này".
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Tôi luôn nhớ những buổi tập cùng anh ấy. Việc thường xuyên có duyên đá cùng đội với Maxwell tạo cho tôi cảm giác quen thuộc, cho dù phải liên tục thay đổi CLB.

Kỳ 46: Cầu thủ là những quả cam

Maxwell đến Inter trước tôi ít lâu, nhưng anh ấy chưa thi đấu được nhiều do chấn thương đầu gối. Tôi không nhớ liệu có một cầu thủ nào thú vị hơn thế nữa hay không. Maxwell là một hậu vệ Brazil đúng kiểu, luôn thích lao lên phía trước để tấn công hơn là phòng ngự. Tôi luôn theo dõi anh ấy thi đấu với sự hứng thú.

Tài năng của Maxwell thì miễn bàn, anh ấy lại còn rất dễ thương. Một người hiền lành như thế mà lại tạo được tên tuổi trong thế giới bóng đá ngày nay quả là chuyện hiếm có. Bạn cần phải rắn rỏi và mạnh mẽ. Tôi đã trở thành người như thế từ sau khi sang Juventus. Và bây giờ tôi lại càng cứng hơn nữa khi đã khoác áo Inter.

Câu chuyện phe phái của Inter đã hoàn toàn chấm dứt. Thời gian trôi qua vị trí của tôi trong đội lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tất nhiên là Moratti chú ý điều này. Ông ấy luôn tốt với tôi và luôn đảm bảo cho gia đình tôi cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Chúng tôi giành vị trí đầu bảng rất sớm. Những ngày đen tối của thập niên 1990 đã qua. Những gì tôi hy vọng đều dần trở thành sự thật. Cả đội bóng đều cất mình lên từ ngày tôi tới. Mino hiểu mình phải làm gì trong trường hợp này.

Thời gian thương thảo hợp đồng mới đã đến và không ai giỏi những việc này hơn Mino. Lão mập đã dở mọi trò có thể với Moratti để có thể kiếm về cho tôi bản hợp đồng tốt nhất.

Mino làm điều ấy mà không cần phải thông qua ý kiến của tôi. Tận dụng những tin đồn về việc Real Madrid muốn có tôi, Mino đã gây áp lực hết sức mạnh mẽ lên Moratti, mạnh mẽ đến mức tôi nghĩ là không cần thiết.

Khi ký với Inter, tôi là một kẻ tuyệt vọng chỉ muốn nhảy khỏi Juventus và Moratti đã dùng đúng điều ấy để gây áp lực lên Mino. Giờ thì Mino phản công.

Trong ngành kinh doanh này, bạn luôn phải tận dụng triệt để điểm yếu của đối thủ, nó là một phần của cuộc chơi. Bạn phải “đặt dao lên cổ người khác” và buộc họ làm theo ý mình. Moratti đang bị Mino “đặt dao lên cổ”. Vì tôi quá quan trọng, nên ông ấy không thể để mất tôi. Moratti nói với các trợ lý của mình:

- Hãy cho Ibra những gì mà cậu ấy muốn.

Tôi đã có một thỏa thuận tuyệt vời. Khi thông tin của bản hợp đồng này được tuồn ra ngoài, báo chí còn khẳng định tôi chính là cầu thủ được hưởng lương cao nhất thế giới.

Khi đã lên đến vị trí tuyệt đỉnh này, tất nhiên áp lực lên bạn cũng thay đổi. Mọi người nhìn tôi khác đi. Mọi ánh đèn đều chiếu đến tôi. Các CĐV, đồng đội, nhà tài trợ cũng đều thay đổi thái độ bởi ai mà không quan tâm đến vị trí số 1 cơ chứ.

Tôi cũng thích được làm số 1. Tôi thích áp lực, thứ áp lực khiến tôi cảm thấy kích thích. Sau nửa đầu mùa bóng tôi đã ghi được 10 bàn và sự kích động tràn ngập những khán đài. Tiếng "Ibra, Ibra" vang lên ở mọi nơi.

Đến tháng 2, chúng tôi đang trên đường vô địch lần nữa với sức mạnh không gì cản nổi. Nhưng rồi tôi gặp vấn đề ở đầu gối. Tôi lờ nó đi, theo kiểu: "Có gì đáng ngại đâu". Nhưng những cơn đau cứ trở lại. Khi ấy Inter đã dẫn đầu BXH ở vòng bảng Champions League và cũng ấp ủ nhiều hy vọng tại đấu trường này.

Đến vòng 16 đội, chúng tôi gặp Liverpool và trận lượt đi diễn ra tại Anfield. Vì cơn đau hành hạ, tôi đã chơi một trận tồi tệ và Inter thua 0-2. Các bác sĩ khuyên tôi hãy nghỉ trận tiếp theo. Đối thủ chỉ là Sampdoria nên tôi cũng tính nghỉ ngơi. Khi ấy Inter đang có một mạch trận tuyệt vời và thậm chí còn vừa phá kỷ lục về số trận thắng liên tiếp tại Serie A.

Nhưng mọi chuyện có vẻ bất ổn. Inter chơi tệ và chỉ hòa được Sampdoria 1-1 nhờ bàn gỡ trong những phút cuối của Hernan Crespo. Trận tiếp theo hòa 1-1 trước AS Roma, rồi sau nữa là thua Napoli. Mancini và các cầu thủ bắt đầu lo âu, chúng tôi không thể đánh mất lợi thế đã có. Ngày 8/3 tôi được yêu cầu phải góp mặt trận Reggina, khi ấy đang đứng thứ 2 từ dưới lên. Bạn có thể tự hỏi là một đối thủ như thế có nhất thiết phải cần đến tôi không. Nhưng tôi vẫn phải tiêm thuốc giảm đau.

Chủ nhân của chiếc đầu gối kia không phải là Ibra mà là Inter. Người ta sử dụng cầu thủ như vắt một quả cam, họ sẽ vắt cho đến khi hết nước thì bán nó cho một đội khác. Hơi tàn nhẫn, nhưng đấy lại là sự thật. CLB chiêu mộ và trả lương để bạn thi đấu, mang về những danh hiệu chứ không phải để trông coi sức khỏe của bạn. Thậm chí bạn cũng không thể tin tưởng được các bác sĩ trong đội nữa. Họ không làm việc cho bệnh viện mà làm việc cho CLB. Họ sẽ tọng thuốc giảm đau nếu cảm thấy điều ấy tốt cho tập thể.

Vậy thì tôi phải tin vào ai bây giờ? Vào những bác sĩ sau trận đấu, hay vào HLV bao giờ cũng chỉ muốn thấy mình chạy như điên trên cỏ, những kẻ luôn tâm niệm "Mặc xác ngày mai đi, cứ thắng nốt trận hôm nay đi đã", những kẻ như Mancini?
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Áp lực lên tôi quả là kinh khủng. Không chỉ CLB mà mọi CĐV cũng đều muốn thấy tôi vào sân.

Kỳ 47: Nén đau vào sân

Không còn cách nào khác, tôi bước vào trận đấu với Reggina và ghi bàn thứ 15 của mình trong mùa giải, mang đến một sự nhẹ nhõm cho Inter trong bối cảnh bị Roma và Milan dí theo rất sát.

Khốn khổ thay, CLB muốn thấy tôi tiếp tục vào sân trận tiếp theo, và tôi làm gì có sự lựa chọn nào khác. Lại thuốc giảm đau, lại Volatren.

"Chúng ta phải dùng Ibra, không thể thiếu cậu ta được", Mancini và những cộng sự luôn nói thế với nhau. Tôi đâu phải bệnh nhân trong bệnh viện. Tôi là người luôn dẫn đầu đội bóng này từ khi vừa gia nhập đội, tôi đang lĩnh lương cao nhất thế giới, tôi phải là kẻ mình đồng da sắt.

Thuốc giảm đau tiếp tục theo tôi vào trận lượt về Champions League với Liverpool, một trận rất quan trọng cả với tôi lẫn với đội bóng. Đã thua 0-2 từ lượt đi, chúng tôi phải đá thật bốc nếu muốn vào vòng sau. Mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi bỏ qua một vài cơ hội và đến phút thứ 50 thì Burdisso bị truất quyền thi đấu.

Tôi không còn cảm giác được đầu gối của mình nữa. Cứ mỗi bước chạy là mỗi bước tôi hủy hoại cơ thể mình. Tôi không bao giờ quên nỗi cảm giác ấy: rời sân trên đôi chân xa lạ và trong tiếng la hét của các CĐV.

Thật khủng khiếp. Ban có hiểu nổi không? Tôi đã làm hết tất cả mọi thứ có thể, đã hy sinh cả bản thân để có thể vào sân. Vậy mà bây giờ tôi nhận được những lời chê trách. Những CĐV Anh ghét tôi đã đành, họ luôn bảo tôi là "cầu thủ được đánh giá quá mức nhất ở toàn châu Âu", đằng này cả các CĐV Inter cũng trách tôi. Từ cơn đau cơ thể đến cả cơn đau tinh thần.

Những sự cân bằng và lạc quan cứ như biến mất. Truyền thông bảo Inter đang gặp chuyện bất ổn. Rồi Mancini nữa. Ông ấy tuyên bố sẽ rời CLB vào cuối mùa, rồi sau đó tuyên bố sẽ ở lại. Niềm tin vào vị HLV này coi như chấm dứt. Như vậy là không chuyên nghiệp chút nào, đi là đi, ở là ở chứ.

Inter tiếp tục đánh rơi những điểm số. Từ một khoảng cách rất lớn tại Serie A, chúng tôi đang dần bị đối thủ bắt kịp. Inter chỉ hòa được 1-1 trước Genoa, rồi thua Juventus trên sân nhà.

Tôi vẫn đứng trên sân với đôi chân như đi mượn của người khác vì tôi là một gã to xác ngu ngốc, chả bao giờ biết nói không với ai. Sau trận đấu gặp Juve, tôi không thể đi nổi nữa. Tôi nhớ mình đã lết vào phòng thay quần áo thế nào, muốn xé toang nơi ấy ra sao. Tôi hét vào mặt Mancini một cách đầy hoang dại. Tôi nói là mình đã chịu hết nổi rồi và cần được đưa đi vật lý trị liệu.

Quá trình điều trị rốt cuộc cũng đã diễn ra, dù không dễ dàng chút nào. Bạn phải vào phòng tập thể lực và nhìn đồng đội tập luyện ở ngoài kia, không khác gì phải xem một bộ phim mà mình lẽ ra là diễn viên chính vậy. Cái cảm giác ấy cũng tồi tệ chả khác gì vết chấn thương.

Tôi trở về Thụy Điển, khi ấy là mùa xuân. Cảnh vật tuyệt vời, nhưng tôi vui không nổi. Tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một việc là cố hồi phục thật nhanh để còn trở lại.

Bác sĩ của đội tuyển Thụy Điển chửi tôi tôi bời: "Sao anh lại có thể thi đấu với đám thuốc giảm đau ấy lâu như vậy. Chỉ còn có 2 tháng nữa là Euro rồi còn gì".

Tôi được tiêm vài mũi thuốc và cầu nguyện. Vừa điều trị, tôi vừa dõi theo những trận tiếp theo tại Serie A. Inter gặp Siena, dẫn trước 2-0 nhờ các pha ghi bàn của Pattrick Vieira và Mario Balotelli, nhưng chỉ kết thúc được với tỷ số 2-2. Trong khi đó Roma đã đánh bại Atalanta và tiếp tục gây áp lực lên chúng tôi khi thu hẹp khoảng cách xuống còn có 1 điểm.

Lúc này, cứ Inter vào sân là các khán đài lại hô vang tên tôi, họ đếm ngược từng trận một chờ ngày tôi trở lại. Mancini không thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Ông đến nói chuyện với tôi.

- Tôi biết chấn thương của cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏi.

- Chính xác rồi đấy

- Nhưng tôi không cần biết...

- Tôi hiểu mà

- Vậy tốt vì cậu sẽ phải vào sân trận gặp Parma, đá chính hay dự bị gì cũng được. Nhưng tôi muốn cậu sẵn sàng vào sân vào bất kỳ lúc nào. Chúng ta phải thắng.

Tôi cũng muốn thắng hơn bất kỳ ai. Inter không thể đánh rơi Scudetto theo cách ấy được. Tôi thà bị đau nhiều hơn sau đó chứ không thể bỏ lỡ một trận đấu quan trọng như thế này. Tôi biết mình khó mà chơi được 100%, Mancini cũng thừa biết điều đó, nhưng ông ấy vẫn cần đến tôi.

Mihajlovic, khi này đã là đồng đội của tôi, đã động viên tôi hết sức. Anh ấy là một chiến binh, vừa treo giày và trở thành phó Mancini. Anh ấy gọi tôi:

- Ibra này

- Tôi biết anh muốn động viên gì rồi.

- OK. Cậu không cần phải tập, chả cần bàn chiến thuật gì sất. Cứ nghỉ nếu cậu thấy cần thiết. Nhưng cậu sẽ phải vào sân, đá với Parma và chúng ta sẽ giành Scudetto.

- Tôi sẽ cố

- Không, cậu không phải cố luôn nếu cậu không thích. Cậu sẽ giúp chúng ta giành Scudetto, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra đi nữa.
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Mỗi CLB đều có những ký ức tang thương mà họ không bao giờ muốn nhớ đến. Với Inter Milan, đấy là những năm 1990 đen tối.

Kỳ 48: Inter & Ký ức tang thương

Thập niên 90, mặc dù có Ronaldo trong đội hình, họ vẫn không thể vô địch Scudetto lần nào. Họ đã nhiều lần tiến đến rất sát vinh quang, nhưng để tất cả vuột đi trong thoáng chốc. Mùa bóng 1997-98 là một ví dụ.

Tôi 16 hay 17 gì đấy và không biết chút gì về Ravelli và các đồng đội, tôi cũng không biết nhiều về đội tuyển Thụy Điển lúc bấy giờ. Nhưng tôi biết rõ Inter, biết rõ Ronaldo. Tôi học theo mọi động tác lừa bóng của anh ấy.

Ngày ấy bọn cầu thủ trẻ chúng tôi luôn cố nhái theo Ronaldo, nhưng không một ai có thể đạt đến trình độ "lành nghề" như tôi. Tôi không bỏ qua một chi tiết nào, dù là nhỏ nhất trong các động tác của Ronaldo. Đấy là cầu thủ đã ảnh hưởng nhiều đến phong cách thi đấu của tôi. Không có Ronaldo, tôi đã trở thành một cầu thủ hoàn toàn khác.

Tôi không phải là người dễ ấn tượng với kẻ khác. Tôi đã gặp đủ mọi thành phần trong cuộc sống. Tôi ngồi ăn cùng với Đức Vua Thụy Điển tại Barcelona. Tôi cũng tự hỏi liệu mình có đang cầm dĩa sai cách hay nói gì vớ vẩn không. Nhưng lần ấy tôi vẫn là chính mình, vẫn làm những gì mình thích.

Với Ronaldo thì hoàn toàn khác. Tôi bị anh ấy chinh phục hoàn toàn. Khi Inter của tôi đá với Milan của anh ấy, tôi đã nhìn anh ấy một cách si mê. Bây giờ đoạn băng ấy vẫn còn trên Youtube, tôi nhai kẹo cao su và nhìn "người ngoài hành tinh" như người ta nhìn mối tình đầu. Tôi không dám tin là có ngày mình có thể đứng cùng sân với anh ấy.

Ronaldo là cầu thủ thật sự đẳng cấp. Từng pha di chuyển của anh ấy trong mùa bóng 1997-98 tại Inter đều không thể tin được. Họ vô địch Cúp UEFA và Ronaldo ghi 25 bàn, được bầu là cầu thủ hay nhất thế giới lần thứ 2 liên tiếp. Họ cùng nhau thống trị Serie A, nhưng vẫn mất chức vô địch vào mùa xuân, giống như chúng tôi của mùa bóng hiện tại trước trận gặp Parma vậy.

Inter luôn gặp những vận rủi vào thời điểm quyết định. Như trận đấu với Juventus tại Stadio delle Alpi vào mùa xuân 1998. Họ chỉ cách nhau có 1 hay 2 điểm gì đấy và trận đấu mang tính chất của một trận chung kết.

Bầu không khí cực kỳ căng thẳng và Ronaldo bị cản ngã trong vòng cấm địa. Cả sân vận động gầm lên giận dữ, nhưng trọng tài đã không chạm đến chiếc còi của mình. Ông ấy để cho trận đấu tiếp tục, Juve thắng 1-0 chung cuộc và sau đó vô địch. Người ta bàn nhau về việc Juve đã mua trọng tài và những câu chuyện đen tối khác phía sau hậu trường.

Mùa bóng trước đó nữa họ cũng đang cầm Scudetto trên một tay, để rồi đánh mất nó trên tay còn lại trong trận đấu với Lazio. Còn mùa bóng sau đó, Ronaldo bị chấn thương nặng. Mọi thứ từ thiên đường đã vụt rơi xuống địa ngục. Họ từ vị trí thứ nhất rơi xuống thứ 8 chung cuộc thấp chưa từng thấy và tôi có cảm giác như họ vừa xuống hạng vậy.

Vì thế, dù không nói ra, mọi người đều mơ hồ nghĩ về một lời nguyền trước trận gặp Parma. Ai cũng có cảm giác về một điều gì đó rất tồi tệ. Mọi người lo sợ và hoảng loạn. Quả 11m hỏng ăn của Marco Materazzi, chúng tôi có biết bao cơ hội để đặt dấu chấm hết cho mùa bóng nhưng đều bỏ qua.

Ban lãnh đạo cấm tiệt các cầu thủ trả lời báo chí. Massimo Moratti cũng không còn nói gì nữa. Đêm trước trận đấu với Parma, ông ấy chỉ đến "Chúc mọi người may mắn, đấy là điều chúng ta cần".

Mọi thứ sẽ không dễ dàng bởi Parma muốn đánh bại chúng tôi để giành quyền trụ hạng. Nghĩa là đối phương cũng vào trận nghiêm túc chả kém gì chúng tôi. Trước khi vào sân, chúng tôi còn nhận tin là các CĐV Inter bị cấm vào sân Parma vì lý do an ninh. Đấy là một việc công bằng bởi các CĐV Roma cũng không được phép vào sân trận gặp Catania vì lý do tương tự.

HLV Roberto Mancini đã gầm lên khi hay tin Gianluca Rocchi sẽ là trọng tài. "Gã ấy lúc nào cũng chống lại chúng ta," ông ấy nói. Trời thì đang chuyển mưa và tôi ngồi trên ghế dự bị. Đã một thời gian dài tôi không thi đấu và Mancini quyết định khởi đầu với cặp Balotelli - Julio Cruz. "Nhưng hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé," Mancini nói. "Tôi có thể cần đến cậu bất kỳ lúc nào". Tôi gật đầu.

Tất cả chúng tôi ngồi dưới một mái che nhỏ và những giọt mưa đầu tiên đã lộp độp trên chiếc mái ấy. Rồi nó tràn ngập sân bóng khi tiếng còi khai cuộc vang lên. Đám đông ồn ào suốt cả trận, tạo ra một áp lực khủng khiếp.

Chúng tôi chủ động hơn, Cruz lẫn Maicon đều có những cơ hội tuyệt vời nhưng đều bỏ qua. Mọi thứ trông có vẻ vô vọng. Những kẻ ngồi ngoài như chúng tôi miệng thì xuýt xoa chửi tục, mắt không rồi khỏi bảng điện tử để nhìn thời gian chạy ngược.

Không chỉ là chuyện của Inter mà còn là của Roma nữa. Khi ấy tỷ số vẫn đang là 0-0 và Inter vẫn đang dẫn đầu Serie A. Mọi người khấp khởi hy vọng. Chúng tôi đâu thể dẫn đầu suốt một thời gian dài chỉ để danh hiệu vuột khỏi tay mình trong vòng đấu cuối. Như vậy thì tàn nhẫn lắm.

Rồi thông tin từ sân Catania dội đến, Roma đang dẫn 1-0. Những cầu thủ cựu binh từng gắn bó với đội trong những năm 1990 ôm đầu, theo cái kiểu: "Lạy Chúa! Điều tồi tệ ấy đang đến với chúng con một lần nữa ư".
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Tôi chưa từng thấy bầu không khí nào u ám hơn thế. Khi thông tin Roma đã mở được tỷ số được truyền về, mặt các cầu thủ không còn lấy chút huyết sắc.

Kỳ 49: Vượt qua lời nguyền

Trên sân cỏ chúng tôi đánh mất luôn thế trận. Tất cả đều sợ hãi. Thật là tồi tệ, tôi nghĩ.

Mưa vẫn đang như trút nước và các CĐV Parma thì vẫn đang hò hét đầy kích động. Kết quả ấy đang có lợi cho họ bởi nếu Catania thua, họ sẽ trụ hạng thành công mà không cần biết kết quả trận đấu đang diễn ra.

Còn Inter như một người vừa trúng đạn và đang chờ trút hơi thở sau cùng. Họ đang mang trên mình những chiếc thập giá số phận. Tôi không có cảm giác ấy bởi trong tôi là 3 Scudetto, tôi không bị lời nguyền nào ám lên mình cả.

Tôi còn quá trẻ khi Ronaldo và những đồng đội của anh ấy hứng chịu những ký ức nguyền rủa. Người tôi nóng dần lên theo trận đấu, tôi không chấp nhận việc một đội bóng đang có trong tay mọi lợi thế lại để chức vô địch thuộc về kẻ khác.

Hiệp 2, tôi được yêu cầu khởi động. Và khi tôi xuất hiện ở đường piste, tôi cảm nhận rõ mọi ánh mắt đều đang dồn về mình: của Mancini, của Mihajlovic, của các bác sĩ, của tất cả mọi người. Họ nhìn tôi và trao hy vọng vào đấy.

Tôi đọc được trong mắt họ. Và tất nhiên là tôi cảm thấy vô cùng áp lực. "Hãy giúp chúng ta vượt qua chuyện này đi, Ibra," họ nói. Và tôi đáp lại: "Yên tâm, tôi sẽ làm được".

Tôi vào sân khi hiệp 2 đã trôi qua được 6 phút. Mặt cỏ ướt và trơn trượt vô cùng. Tôi chạy rất nặng nhọc vì chưa có được thể lực tốt nhất. Nhưng tôi cảm thấy kích thích vô cùng. Tôi tung ra cú sút đầu tiên, bóng chỉ đi chệch khung gỗ.

Một vài phút sau tôi lại thử vận may và quả bóng lại đi trượt. Đến phút thứ 60, cơ hội lại đến. Dejan Stankovic là người chuyền bóng, tôi loại một cầu thủ truy cản và dốc bóng về phía khung thành. Tôi sút, nhìn quả bóng bay về phía cột dọc phía xa rồi tung lưới.

Tôi không ăn mừng theo kiểu bùng nổ gì cả, chỉ đứng đấy và chờ đợi. Tôi nhìn mọi người đang nhảy múa bên ngoài. Sự kinh hoàng đã đi qua, Dejan Stankovic lao lên người tôi. Trên khán đài Massimo Moratti gần như đang nhảy múa trên chỗ ngồi của mình.

Mặt mọi người giãn ra, máu huyết như trở lại trên gương mặt. Đấy không chỉ là một pha ghi bàn mà là một sự cứu rỗi. Tôi đang kéo tất cả ra khỏi một cuộc chết đuổi tập thể. Nhưng sau khi tất cả lắng xuống thì mọi thứ vẫn chưa có gì an bài cả. Trận đấu vẫn còn nửa tiếng.

Nếu Parma gỡ hòa thì mọi việc sẽ tồi tệ trở lại. Bây giờ sự hồi hộp vẫn còn, nhưng nỗi sợ hãi như trước đó đã biến mất. Mọi người đã lấy lại hơi thở.

Phút thứ 78, Maicon có bóng bên cánh phải. Anh ấy lừa bóng qua 1, 2 rồi 3 cầu thủ rồi tạt vào trong. Tôi đã lao đến cùng lúc với một hậu vệ, nhưng nhanh hơn và tung một cú vô lê nửa nẩy.

Vào thời điểm ấy tôi đã ngồi ngoài 2 tháng và cánh phóng viên đã viết đủ thứ rác rưởi về tôi và đội bóng. Họ nói Inter đã đánh mất thói quen chiến thắng, không có hình ảnh của một nhà vô địch. Bản thân tôi cũng không thể là Vua của giải đấu như Totti, hay Del Piero. Nhưng tôi đã cho họ thấy mình là ai. Sau khi ghi bàn thứ 2 vào lưới Parma, tôi trượt trên mặt cỏ, chờ phút giây được trở lại vị trí vô địch quen thuộc.

Ít lâu sau pha ghi bàn ấy, tiếng còi dứt trận vang lên và Scudetto đã chính thức thuộc về chúng tôi. Inter đã xa Scudetto trong 17 năm. Họ đã trải qua một quá trình rất dài chờ đợi và tuyệt vọng. Nhưng tôi đã đến và bây giờ chúng tôi đã vô địch 2 lần liên tiếp.

Mọi người tràn ra các đường phố, trong phòng thay quần áo chúng tôi cũng nhảy nhót và hò hét. Nhưng mọi người cụt hứng đôi chút khi Mancini bước vào. Ông ấy không được cầu thủ yêu mến mấy, nhất là sau khi chơi trò đổi ý không rời Inter nữa.

Nhưng đây là giây phút vui vẻ, nên mọi người cũng tự dễ dãi một chút. Họ đến chỗ Mancini, từng người bắt tay ông ấy và nói: "Cám ơn ông rất nhiều vì những gì đã làm cho chúng tôi". Rồi ông ấy đến chỗ tôi, chờ đợi một câu tương tự, nhưng tôi lại nói: "Không cần phải cám ơn tôi đâu, chung đội cả mà".

Các cầu thủ cười rộ, theo cái kiểu "Thằng khốn Ibra này được quá nhỉ". Rồi trong cuộc họp báo, các phóng viên hỏi tôi:

- Anh dành chiến thắng này cho ai?.

- "Cho các anh đấy," tôi trả lời. "Cho giới truyền thông, cho bất kỳ ai đã nghi ngờ tôi và Inter".

Tôi luôn là như vậy, luôn nuôi dưỡng những hận thù. Từ Rosengard cho đến khi đã bước qua thế giới, thù hận thôi thúc tôi tiến bộ, tôi không bao giờ quên lời Moratti đã nói với báo chí:

- Cả nước Italia chống lại chúng tôi, nhưng chúng tôi có Zlatan Ibrahimovic.

Tôi được chọn là cầu thủ hay nhất Serie A năm ấy, không lâu sau khi trở thành cầu thủ được trả lương cao nhất thế giới. Chỉ còn duy nhất một thứ buồn lòng: đầu gối của tôi, nó đã sưng tấy lên. Đấy là cái giá phải trả cho việc cố sức trong khi phải nghỉ ngơi. Tôi có thể sẽ mất cả Euro cho việc ấy.
 

Bình luận mới