Phần I: NHỮNG CON TIM LOẠN NHỊP
Hương Thảo - hương thơm cỏ cây - đó là ý nghĩa cái tên của cô, mẹ cô muốn con gái mình sau này sẽ luôn mạnh mẽ kiên cường như nhánh cỏ dại, toả hương thơm nhưng cũng gai góc không dễ dàng sở hữu. Đó là một cô gái mang nhiều tâm sự, một tâm hồn mỏng manh ẩn bên trong vẻ thông minh, hài hước, cá tính và mạnh mẽ.
20 tuổi, Thảo là sinh viên năm 2 trường Kinh tế, cô bắt đầu công việc làm thêm tại phòng Kế toán một Công ty lắp ráp ô tô từ khi kết thúc học kỳ 1 năm nhất nhờ sự tự tin, khả năng giao tiếp và chút khả năng tin học văn phòng. Cái thời điểm bạn bè trang lứa đang muốn khám phá những mới lạ của tuổi mới lớn, đang mải mê chinh chiến và yêu đương thì Thảo chỉ biết cố gắng làm sao để sắp xếp thời gian sao cho hợp lý giữa công việc và học tập. Cô không muốn bỏ lỡ một buổi học nào nhưng cũng muốn hoàn thành tốt công việc. Tại Công ty, Thảo làm việc bán thời gian nhưng vẫn hưởng lương và nhận mọi chế độ như nhân viên chính thức, sếp Thảo chỉ yêu cầu cô hoàn thành xong công việc chứ không cần cô có mặt đủ thời gian, đó là lý do vì sao Thảo quyết tâm để chứng minh rằng sự ưu ái đó là xứng đáng. Kể từ ngày bắt đầu công việc làm thêm Thảo có thể tự lo cho bản thân về tài chính. Công ty nơi Thảo làm việc có thêm mảng kinh doanh dịch vụ vận tải, sau 6 tháng quen dần với công việc của phòng Kế toán thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, Thảo nhận thêm công việc điều hành taxi cho công ty, được các chị phòng điều hành ra sức giúp đỡ sắp xếp cho Thảo làm việc vào những ca cô trống giờ học, bù lại Thảo luôn sẵn sàng trực thay ca đêm cho các chị hẹn hò yêu đương. Vậy là Thảo không cho bản thân mình khoảng thời gian nào rảnh ngoài học và làm.
Tổng đài phát ra một giọng nói lạ các anh lái xe tò mò lắm, thế rồi lý lịch của Thảo được các anh lái xe tìm hiểu và chia sẻ cho nhau. Em út của công ty luôn được mọi người quan tâm, mỗi khi Thảo bận việc học cả ngày thì tạn học cô thường đến Công ty làm việc đến đêm hoặc những lúc phải trực tổng đài ca đêm thì khi đó các anh lái xe luôn ngỏ ý muốn đưa đón Thảo.
Anh Hoàng - 28 tuổi là lái xe trong công ty, người anh mà Thảo thân thiết nhất, Hoàng cũng rất quý mên Thảo. Hoàng nói với cô rằng anh còn muốn dong chơi nên hiện tại anh chưa yêu ai, bạn bè trong nhóm anh cũng phần lớn là chưa vợ.
- Alo
- Mày à, tối cafe không? - đầu dây bên kia nói chuyên với Hoàng
- được! mày có gọi thêm ai không? - Hoàng trả lời
- Làm gì có ai, mày giới thiệu cho tao bé Kế toán công ty mày đi
- Em nghe đây anh ơi! - Thảo
- Em ơi, Tối nay anh mời em đi uống cafe nhé! 8h tối anh đón em nhé - Hoàng
- Anh ơi, chiều nay em có việc ở trường, 4h chiều em mới qua Công ty được, 8h em chưa xong việc.
- Vậy em cố gắng nhé, anh đợi em. Học xong ở trường anh đón em qua Công ty, xong việc anh đón em luôn.
Cũng lâu rồi cô không cho mình một chút riêng tư nào, hôm nay thoải mái chút cũng không sao. 9h Thảo xong việc, Hoàng cũng đang ở gần đây đợi cô. Mọi khi Hoàng thường lái xe vào tận sảnh công ty để đón cô, nhưng hôm nay Hoàng đợi cô ngoài cổng. Ghế trên là chị Nga - bạn anh Hoàng, cũng làm việc tại phòng điều hành đang ngồi nên Thảo ngồi ghế sau, bước lên xe cô khựng lại một chút vì ghế sau xuất hiện một nhân vật mà cô chưa từng gặp. Phải mất vài giây để lấy lại bình tĩnh vì Thảo chưa từng quen ai trong tình huồng như thế này, cái cách nói cười vô tư với anh Hoàng chị Nga trước đó khiến cho cô cảm thấy một chút xấu hổ. Anh là Thành, một người bạn thân của anh Hoàng, Thảo rất ấn tượng anh qua vẻ bề ngoài, cô ấn tượng với đàn ông mặc sơ mi quần tây. Thảo ngại ngùng ngồi khép nép lại vào cánh cửa. chiếc xe cũng đến quán cafe, nhưng anh Hoàng nói anh và chị Nga phải đi đón thêm một người bạn nữa, anh dặn Thảo và Thành vào quán ngồi trước. Sau màn chào hỏi, làm quen thì Thành cũng kịp xin số điện thoại của Thảo trước khi anh Hoàng quay trở về, Thành hẹn Thảo: "sáng mai anh đến đón em đi ăn sáng nhé"
Ngày hôm sau và những ngày về sau nữa, Thành luôn đưa ra mọi lý do để đưa đón Thảo đi học, đi làm... gần như Thảo là mối quan tâm duy nhất của THành vậy, có những ngày Thành bận công việc thì anh nhờ anh Hoàng đưa đón Thảo chứ nhất định không để cô đi một mình. Sau sáu tháng gặp nhau và đưa đón thường xuyên, Thảo cũng quen với sự xuất hiện của anh Thành. Khi gặp gỡ cũng có những động chạm cơ thể, sau đó là những cái ôm khi ngồi sau anh trên chiếc xe phân khối lớn. Mọi chuyện cứ đến tự nhiên như vậy.
Vào một buổi tối mùa đông, Thành đón Thảo đi ăn như thường lệ, ăn xong anh chở cô đến gần sân vận động Mỹ Đình, khu này không có đèn đường, thỉnh thoảng chỉ lác đác xe qua lại, xung quanh cũng có những đôi đang ngồi tâm sự với nhau. Thành ôm cô và kể cho cô nghe rất nhiều về gia đình và tuổi thơ của anh. Anh nói rằng anh muốn biết thêm về cuộc sống của nhau. Anh muốn được về thăm nhà cô, muốn được đưa cô về nhà anh thăm bố mẹ... và anh nói rằng anh yêu cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Với Thảo đây là điều khá bất ngờ, trước giờ cô chỉ nghĩ rằng cô và anh quý mến nhau, đồng ý là cô rất ấn tượng với anh từ vẻ bên ngoài đến con người của anh, nhưng không bao giờ nghĩ có thể xuất hiện tình yêu trong mối quan hệ này. Anh nói với cô rằng anh không cần cô phải trả lời ngay, cô cứ suy nghĩ thật kỹ và nếu không thể đến với nhau thì anh và cô vẫn là những người bạn tốt.
Nói là vậy, nhưng mối quan hệ giữa 2 người dường như có một bức tường vô hình nào đó sau ngày hôm đó. Thảo bắt đầu nghĩ ra lý do để từ chối cuộc hẹn với Thành. Cô học môn chuyên ngành nên bài tập cũng nhiều hơn, lý do đó lại càng khiến cô và anh ít gặp nhau hơn.
Một buổi chiều thứ 7, khi Thảo đã xong việc, cô đang sắp xếp lại tài liệu ở công ty thì Hoàng gọi điện mời cô tối nay đến sinh nhật anh ở quán karaoke Sắc Màu. Ai khác thì cô có thể từ chối nhưng anh Hoàng thì cô không thể, hơn nữa ngày mai là chủ nhật.
9h tối Thành đến đón cô, hai người đi thẳng ra quán. Anh Hoàng, chị Nga và mọi người trong nhóm bạn của anh Hoàng đã có mặt sẵn tại đó. Mọi người hát hò với nhau khá vui vẻ. Anh Hoàng mời cô ly rượu, hôm nay là sinh nhật anh Hoàng nên cô cố gắng không từ chối. Các bạn của anh Hoàng đã uống tới tầm rồi, các anh mời Thảo uống rượu, ai cũng đưa ra lý do khiến cô không thể từ chối. Thành ngỏ ý muốn uống giúp cô nhưng các anh đều gạt đi, vậy là cô uống đến 5-6 ly rượu trong tối hôm đó.
Thảo uống được rượu, nhưng lâu lắm rồi cô không uống, hôm nay uống liền mấy ly một líc nên khiến cô bị sốc, cô hoa mắt như muốn gục xuống nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng người, tỏ ra tỉnh táo, nhưng cô xin phép không uống nữa, nếu uống tiếp thì cô biết mình sẽ say. Tàn cuộc, cả nhóm rủ nhau đi ăn đêm, Thảo không muốn đi tiếp nữa vì giờ này ở xóm trọ cô sắp đóng cửa rồi. Bước chân ra khỏi quán Thành và Thảo chào mọi người rồi lên xe, bỗng cô cảm thấy mệt lả và muốn gục xuống ghế, sau khi uống rượu rồi bị sốc nhiệt, cô biết mình đã bị trúng gió, ý thức không thể điều khiển được hành động của mình, cô không thể ngồi thẳng dậy nữa. Thành lấy cho cô ly trà gừng, ngồi trên xe chừng 30 phút thì cô tỉnh dần, xe đỗ gần xóm trọ, nhưng lúc này đã gần 12h đêm, xóm trọ của cô quy định đóng cổng từ 11h, giờ gọi cổng cũng được nhưng người cô nồng nặc mùirượu thế này thì bà chủ xóm trọ sẽ đuổi cô đi mất. Thành ngỏ ý đưa Thảo về nhà anh vì giờ này cô ko gọi được ai nữa, cũng chẳng biết đi đâu lúc này, cô đồng ý về nhà anh.
Một căn hộ chung cư có 2 phòng ngủ khá ấm cúng, anh sống một mình nhưng rất gọn gàng, nhà anh khá đầy đủ, nhưng chắc anh ít nấu ăn nên tủ lạnh toàn bia, nước ngọt. Nhà anh có 2 phòng ngủ nhưng phòng bé hơn chưa có đệm, anh bảo cô vào phòng ngủ lớn nằm, anh sẽ nằm dưới đất. Có chút mệt mỏi sau vài ly rượu THảo nằm trên giường ngủ thiếp đi. Tiếng mở cửa phòng tắm làm cô tỉnh giấc, anh choàng chiếc áo tắm chỉ buộc chiếc đai ngang hông để lộ một phần cơ thể rắn chắc. Dừng hình 2 giây sau Thảo hỏi anh: "anh cũng thích đọc những thể loại sách này à?"
Anh tiến lại gần Thảo thì thầm vào tai "em đi tắm đi cho tỉnh táo" - câu trả lời không một chút liên quan. Hơi thở của anh phả vào vành tai cô khiến toàn bộ xúc giác trên cơ thể cô hoạt động, cô rùng mình, cảm giác ấy giống như có một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể đủ để làm gai ốc tứ chi nổi lên. Từ trước đến giờ cô chưa hề có cảm giác này, phải công nhận sự gần gũi thể xác mang lại cho cô cảm giác rất lạ, trái tim như muốn nói ra rằng: "anh hôn em đi" nhưng lý trí lại thốt lên: "vâng, anh đợi chút em đi tắm nhé!"
Thảo tắm xong đã thấy Thành nằm trên giường. Cô nói: "anh ơi, em nằm đâu?"Thành nằm dịch sang 1 bên giường, cô nói tiếp "không phải anh nằm dưới đất hả?" "Sao em ác vậy? Anh không có chăn, giường rộng thế này nằm 2 người có sao đâu, em yên tâm anh sẽ không làm gì em đâu" cô không ý thức được gì nữa nhưng với Thành thì cô tin tưởng rằng anh sẽ không làm gì nếu cô không đồng ý, chẳng phải vì tin tưởng anh nên cô mới cùng anh về nhà hay sao?
Mệt mỏi nhưng không thể ngủ, phần vì lạ nhà, phần vì hơi thở lạ nằm ngay bên cạnh, cô trằn trọc nhưng ko dám trở mình vì sợ làm anh tỉnh giấc. Từ phía sau hơi thở đó ngày một gần hơn rồi thì thầm ngay bên tai "sao em không ngủ đi?" Đồng thời tay anh đặt lên bụng cô kéo cô quay mặt về phía anh. Khá bất ngờ cô nhắm mắt lại như muốn trốn tránh anh và nói giọng ngái ngủ "em đang ngủ rồi đây". Em thông minh là vậy nhưng em không thể nói dối anh Thảo ạ". Anh ôm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, anh và cô gần nhau hơn bao giờ hết, bờ môi anh ấm áp, cô cũng hưởng ứng theo chiếc lưỡi đưa đẩy của anh, cô thả lỏng mình, thả lỏng cơ miệng khi đó lưỡi anh cũng vội vàng xoắn lấy lưỡi cô, hai hơi thở gấp gáp như muốn cuộn lại là một. Chiếc dây áo của anh tuột ra từ bao giờ không hay, anh và cô ôm chặt lấy nhau - cái ôm như muốn bù đắp cho những cái cầm tay nhẹ nhàng, những cử chỉ ấm áp bấy lâu nay.
Khi Thảo ưỡn cơ thể cô để hoà vào anh thì đùi cô chạm vào một vật thể nóng hổi, cứng như thanh sắt đang hướng về phía cô, khựng lại một chút thì anh cầm lấy tay cô đặt lên trên một phần cơ thể nóng hổi đó của anh, cô cảm nhận rõ từng thớ gân đang nổi lên cử động liên hồi, gấp gáp như hơi thở của anh lúc này vậy, anh muốn di chuyển thân mình để phần cơ thể ấy cọ sát thật nhiều lên cơ thể cô, lúc này Thảo sực tỉnh, cô cảm thấy những hành động này đang nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Lúc này thực sự bản năng muốn có một đêm nồng cháy với anh Thành, nhưng lý trí không cho phép cô đi quá giới hạn với anh. Khẽ nói "anh ơi, đừng làm như vậy, em còn tất cả, em không muốn lần đầu của em diễn ra như thế này". Anh nói rằng nếu cô không thích anh sẽ không làm gì quá giới hạn với cô, nhưng anh muốn gần gũi cô thêm chút nữa. Và rồi anh lại điên cuồng ôm hôn cô, anh hôn lên tai cô đến cổ rồi hôn xuống khe ngực cô, bàn tay hư hỏng khám phá điểm nhạy cảm của cô, đặt tay lên vùng tam giác ấy đã thấy chiếc quần chíp của cô ướt nhẹp từ bao giờ, anh khẽ luồn tay vào bên trong, nó cũng nóng hổi không khác gì cơ thể anh. Cảm nhận được sự ham muốn của Thảo anh đặt nhẹ ngón tay giữa lên tâm điểm ngã ba ấy thì cô khẽ co mình lại "em thật sự chưa sẵn sàng anh ơi" anh tôn trọng quyết định của cô, anh buông tay ra, anh xin lỗi vì đã làm cho cô khó xử. Anh ôm cô nằm gọn trong vòng tay của anh, anh tâm sự rằng từ lâu lắm rồi đã muốn gần gũi cô như thế này. Anh hỏi cô đã suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của anh chưa? Thật sự là cô cũng không hề nghĩ gì đến chuyện đó, sau những chia sẻ đó của anh thì cô chỉ cảm thấy ngại và muốn tránh mặt anh chứ chưa một lần nghĩ về nó. Nhưng qua ngày hôm nay dường như cô đã có quyết định cho riêng mình. Rõ ràng là tình cảm của cô dành cho anh chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ, tôn trọng và quý mến chứ đó không phải là tình yêu. Trước giờ cô chưa từng yêu ai nhưng khái niệm tình yêu với cô là một thứ tình cảm mà lý trí không thể quyết định được hành động, tình yêu là phải đi theo tiếng gọi con tim, hành động theo bản năng chứ không giống như mối quan hệ này.
Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu và rất nhanh cô trả lời anh: "em thấy tình cảm của anh và em không phải là tình yêu, em thực sự rất quý anh, thậm chí em cũng cố gắng để yêu anh, nhưng không thể gượng ép được tình cảm đúng không anh? Em tin là tình cảm anh dành cho em cũng không phải là tình yêu"
"Không phải, anh thực sự yêu em" - Thành cự cãi
"Đó là anh cảm thấy như vậy thôi, là khi anh chưa dành nhiều thời gian cho mối quan tâm khác, em lại thấy anh nghĩ rằng anh và em có thể sẽ hợp nhau nên anh ấn định nó"
"Thôi được rồi, em đúng. Em cứ suy nghĩ thêm đi, còn đêm nay hãy để anh được ôm em ngủ Thảo nhé!"
Mở mắt ra Thảo nhíu mắt lại do tia nắng từ cửa sổ, chủ nhật cô không cài báo thức để cho bản thân lý do để ngủ nướng thêm chút nữa, thêm việc đêm qua thức khuya nên khi cô tỉnh giấc đã là 9h sáng. Không thấy Thành đâu, cô đi ra ngoài thì thấy anh vừa đi mua đồ ăn sáng về nhà.
"Em dậy rồi đó à? Đêm qua em ngủ ngon chứ? Anh ở một mình nên ít nấu ăn, thấy em đang ngủ nên anh ra mua bún bò về nhà ăn cho tiện, em ngồi xuống đây"
Anh vẫn ân cần như thế nhưng chưa bao giờ cô thấy anh vui vẻ và hỏi cô nhiều đến thế. Nhưng với cảm xúc của mình thì cô tin chắc rằng cô sẽ không sể giúp anh gìn giữ trọn vẹn niềm vui ấy. Cô biết mình cần phải làm gì rồi. Anh hỏi cô "ăn sáng xong anh đưa em đến một nơi, đến đó em sẽ thấy rõ Hà Nội đẹp đến nhường nào! Anh muốn được cùng em ngồi ngắm cây lộc vừng đang thay lá, ngồi ngắm đường phố Hà Nội thoang thoảng hương hoa sữa quện vào mùa Thu..." một cảnh tượng mà chỉ nghĩ đến thôi cô đã thấy nó lãng mạn đến nao lòng, cô cũng muốn được cùng người yêu trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đó, nhưng cô không thể lừa dối bản thân thêm nữa, ở bên cạnh anh cô cảm thấy an toàn, nhưng có cô gắng đến thế nào thì sự an toàn đó cũng ko thể là tình yêu. Cô từ chối anh, thoáng thấy chút buồn qua ánh mắt anh nhưng điều đó là bình thường thôi, với cô thì thà làm anh buồn còn hơn để cả hai phải đau.
Anh đưa cô về phòng trọ. Cô nói với anh rằng thời gian sắp tới cô chuẩn bị làm báo có thực tập nên sẽ kín lịch các ngày trong tuần. Đó theo cô là một giải thích hợp lý cho quyết định sắp tới của cô.
Hơn một tháng Thảo và Thành không gặp nhau, hôm nay anh Hoàng hẹn cô uống cafe, Hoàng thông báo với Thảo rằng anh Thành có một chuyến công tác nước ngoài 6 tháng, theo lời kể của Hoàng thì chuyến công tác này của anh Thành là để quên Thảo. Có một chút buồn thoảng qua vì bản thân thiếu quyết đoán mà làm cho cuộc sống của người khác xáo trộn, nhưng biết đâu anh đi lại là một cơ hội cho bản thân anh. Hai người không có duyên với nhau thì dì có tốt đến đâu cũng không thể nào đến được với nhau.
Cuộc sống Thảo không có nhiều thay đổi, cô vẫn cứ bận rộn với công việc tại phòng Kế toán và thời gian rảnh thì hoàn thành báo cáo thực tập. Mối quan hệ giữa Thảo và anh Hoàng vẫn tốt đẹp như thế, vẫn quan tâm đến cô như đứa em gái. Anh Thành thỉnh thoảng nhắn tin cho cô, hỏi thăm nhau về cuộc sống, anh quyết định từ bỏ cảm xúc yêu đương với cô, coi cô như một người em giống anh Hoàng vậy. Hết
6 tháng anh lại xin làm việc thêm tại đó 1 năm nữa, nghe anh Hoàng nói rằng anh Thành đã yêu cô gái nào đó hiện đang công tác tại chi nhánh bên đó. Cô thấy mừng cho anh. Vẫn thấy bản thân mình may mắn vì những rung động đầu đời của cô thuộc về anh chứ không phải ai khác, hơn ai hết cô hiểu rằng nếu không phải là anh thì đêm hôm đó cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi.
Hương Thảo - hương thơm cỏ cây - đó là ý nghĩa cái tên của cô, mẹ cô muốn con gái mình sau này sẽ luôn mạnh mẽ kiên cường như nhánh cỏ dại, toả hương thơm nhưng cũng gai góc không dễ dàng sở hữu. Đó là một cô gái mang nhiều tâm sự, một tâm hồn mỏng manh ẩn bên trong vẻ thông minh, hài hước, cá tính và mạnh mẽ.
20 tuổi, Thảo là sinh viên năm 2 trường Kinh tế, cô bắt đầu công việc làm thêm tại phòng Kế toán một Công ty lắp ráp ô tô từ khi kết thúc học kỳ 1 năm nhất nhờ sự tự tin, khả năng giao tiếp và chút khả năng tin học văn phòng. Cái thời điểm bạn bè trang lứa đang muốn khám phá những mới lạ của tuổi mới lớn, đang mải mê chinh chiến và yêu đương thì Thảo chỉ biết cố gắng làm sao để sắp xếp thời gian sao cho hợp lý giữa công việc và học tập. Cô không muốn bỏ lỡ một buổi học nào nhưng cũng muốn hoàn thành tốt công việc. Tại Công ty, Thảo làm việc bán thời gian nhưng vẫn hưởng lương và nhận mọi chế độ như nhân viên chính thức, sếp Thảo chỉ yêu cầu cô hoàn thành xong công việc chứ không cần cô có mặt đủ thời gian, đó là lý do vì sao Thảo quyết tâm để chứng minh rằng sự ưu ái đó là xứng đáng. Kể từ ngày bắt đầu công việc làm thêm Thảo có thể tự lo cho bản thân về tài chính. Công ty nơi Thảo làm việc có thêm mảng kinh doanh dịch vụ vận tải, sau 6 tháng quen dần với công việc của phòng Kế toán thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, Thảo nhận thêm công việc điều hành taxi cho công ty, được các chị phòng điều hành ra sức giúp đỡ sắp xếp cho Thảo làm việc vào những ca cô trống giờ học, bù lại Thảo luôn sẵn sàng trực thay ca đêm cho các chị hẹn hò yêu đương. Vậy là Thảo không cho bản thân mình khoảng thời gian nào rảnh ngoài học và làm.
Tổng đài phát ra một giọng nói lạ các anh lái xe tò mò lắm, thế rồi lý lịch của Thảo được các anh lái xe tìm hiểu và chia sẻ cho nhau. Em út của công ty luôn được mọi người quan tâm, mỗi khi Thảo bận việc học cả ngày thì tạn học cô thường đến Công ty làm việc đến đêm hoặc những lúc phải trực tổng đài ca đêm thì khi đó các anh lái xe luôn ngỏ ý muốn đưa đón Thảo.
Anh Hoàng - 28 tuổi là lái xe trong công ty, người anh mà Thảo thân thiết nhất, Hoàng cũng rất quý mên Thảo. Hoàng nói với cô rằng anh còn muốn dong chơi nên hiện tại anh chưa yêu ai, bạn bè trong nhóm anh cũng phần lớn là chưa vợ.
- Alo
- Mày à, tối cafe không? - đầu dây bên kia nói chuyên với Hoàng
- được! mày có gọi thêm ai không? - Hoàng trả lời
- Làm gì có ai, mày giới thiệu cho tao bé Kế toán công ty mày đi
- Em nghe đây anh ơi! - Thảo
- Em ơi, Tối nay anh mời em đi uống cafe nhé! 8h tối anh đón em nhé - Hoàng
- Anh ơi, chiều nay em có việc ở trường, 4h chiều em mới qua Công ty được, 8h em chưa xong việc.
- Vậy em cố gắng nhé, anh đợi em. Học xong ở trường anh đón em qua Công ty, xong việc anh đón em luôn.
Cũng lâu rồi cô không cho mình một chút riêng tư nào, hôm nay thoải mái chút cũng không sao. 9h Thảo xong việc, Hoàng cũng đang ở gần đây đợi cô. Mọi khi Hoàng thường lái xe vào tận sảnh công ty để đón cô, nhưng hôm nay Hoàng đợi cô ngoài cổng. Ghế trên là chị Nga - bạn anh Hoàng, cũng làm việc tại phòng điều hành đang ngồi nên Thảo ngồi ghế sau, bước lên xe cô khựng lại một chút vì ghế sau xuất hiện một nhân vật mà cô chưa từng gặp. Phải mất vài giây để lấy lại bình tĩnh vì Thảo chưa từng quen ai trong tình huồng như thế này, cái cách nói cười vô tư với anh Hoàng chị Nga trước đó khiến cho cô cảm thấy một chút xấu hổ. Anh là Thành, một người bạn thân của anh Hoàng, Thảo rất ấn tượng anh qua vẻ bề ngoài, cô ấn tượng với đàn ông mặc sơ mi quần tây. Thảo ngại ngùng ngồi khép nép lại vào cánh cửa. chiếc xe cũng đến quán cafe, nhưng anh Hoàng nói anh và chị Nga phải đi đón thêm một người bạn nữa, anh dặn Thảo và Thành vào quán ngồi trước. Sau màn chào hỏi, làm quen thì Thành cũng kịp xin số điện thoại của Thảo trước khi anh Hoàng quay trở về, Thành hẹn Thảo: "sáng mai anh đến đón em đi ăn sáng nhé"
Ngày hôm sau và những ngày về sau nữa, Thành luôn đưa ra mọi lý do để đưa đón Thảo đi học, đi làm... gần như Thảo là mối quan tâm duy nhất của THành vậy, có những ngày Thành bận công việc thì anh nhờ anh Hoàng đưa đón Thảo chứ nhất định không để cô đi một mình. Sau sáu tháng gặp nhau và đưa đón thường xuyên, Thảo cũng quen với sự xuất hiện của anh Thành. Khi gặp gỡ cũng có những động chạm cơ thể, sau đó là những cái ôm khi ngồi sau anh trên chiếc xe phân khối lớn. Mọi chuyện cứ đến tự nhiên như vậy.
Vào một buổi tối mùa đông, Thành đón Thảo đi ăn như thường lệ, ăn xong anh chở cô đến gần sân vận động Mỹ Đình, khu này không có đèn đường, thỉnh thoảng chỉ lác đác xe qua lại, xung quanh cũng có những đôi đang ngồi tâm sự với nhau. Thành ôm cô và kể cho cô nghe rất nhiều về gia đình và tuổi thơ của anh. Anh nói rằng anh muốn biết thêm về cuộc sống của nhau. Anh muốn được về thăm nhà cô, muốn được đưa cô về nhà anh thăm bố mẹ... và anh nói rằng anh yêu cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Với Thảo đây là điều khá bất ngờ, trước giờ cô chỉ nghĩ rằng cô và anh quý mến nhau, đồng ý là cô rất ấn tượng với anh từ vẻ bên ngoài đến con người của anh, nhưng không bao giờ nghĩ có thể xuất hiện tình yêu trong mối quan hệ này. Anh nói với cô rằng anh không cần cô phải trả lời ngay, cô cứ suy nghĩ thật kỹ và nếu không thể đến với nhau thì anh và cô vẫn là những người bạn tốt.
Nói là vậy, nhưng mối quan hệ giữa 2 người dường như có một bức tường vô hình nào đó sau ngày hôm đó. Thảo bắt đầu nghĩ ra lý do để từ chối cuộc hẹn với Thành. Cô học môn chuyên ngành nên bài tập cũng nhiều hơn, lý do đó lại càng khiến cô và anh ít gặp nhau hơn.
Một buổi chiều thứ 7, khi Thảo đã xong việc, cô đang sắp xếp lại tài liệu ở công ty thì Hoàng gọi điện mời cô tối nay đến sinh nhật anh ở quán karaoke Sắc Màu. Ai khác thì cô có thể từ chối nhưng anh Hoàng thì cô không thể, hơn nữa ngày mai là chủ nhật.
9h tối Thành đến đón cô, hai người đi thẳng ra quán. Anh Hoàng, chị Nga và mọi người trong nhóm bạn của anh Hoàng đã có mặt sẵn tại đó. Mọi người hát hò với nhau khá vui vẻ. Anh Hoàng mời cô ly rượu, hôm nay là sinh nhật anh Hoàng nên cô cố gắng không từ chối. Các bạn của anh Hoàng đã uống tới tầm rồi, các anh mời Thảo uống rượu, ai cũng đưa ra lý do khiến cô không thể từ chối. Thành ngỏ ý muốn uống giúp cô nhưng các anh đều gạt đi, vậy là cô uống đến 5-6 ly rượu trong tối hôm đó.
Thảo uống được rượu, nhưng lâu lắm rồi cô không uống, hôm nay uống liền mấy ly một líc nên khiến cô bị sốc, cô hoa mắt như muốn gục xuống nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng người, tỏ ra tỉnh táo, nhưng cô xin phép không uống nữa, nếu uống tiếp thì cô biết mình sẽ say. Tàn cuộc, cả nhóm rủ nhau đi ăn đêm, Thảo không muốn đi tiếp nữa vì giờ này ở xóm trọ cô sắp đóng cửa rồi. Bước chân ra khỏi quán Thành và Thảo chào mọi người rồi lên xe, bỗng cô cảm thấy mệt lả và muốn gục xuống ghế, sau khi uống rượu rồi bị sốc nhiệt, cô biết mình đã bị trúng gió, ý thức không thể điều khiển được hành động của mình, cô không thể ngồi thẳng dậy nữa. Thành lấy cho cô ly trà gừng, ngồi trên xe chừng 30 phút thì cô tỉnh dần, xe đỗ gần xóm trọ, nhưng lúc này đã gần 12h đêm, xóm trọ của cô quy định đóng cổng từ 11h, giờ gọi cổng cũng được nhưng người cô nồng nặc mùirượu thế này thì bà chủ xóm trọ sẽ đuổi cô đi mất. Thành ngỏ ý đưa Thảo về nhà anh vì giờ này cô ko gọi được ai nữa, cũng chẳng biết đi đâu lúc này, cô đồng ý về nhà anh.
Một căn hộ chung cư có 2 phòng ngủ khá ấm cúng, anh sống một mình nhưng rất gọn gàng, nhà anh khá đầy đủ, nhưng chắc anh ít nấu ăn nên tủ lạnh toàn bia, nước ngọt. Nhà anh có 2 phòng ngủ nhưng phòng bé hơn chưa có đệm, anh bảo cô vào phòng ngủ lớn nằm, anh sẽ nằm dưới đất. Có chút mệt mỏi sau vài ly rượu THảo nằm trên giường ngủ thiếp đi. Tiếng mở cửa phòng tắm làm cô tỉnh giấc, anh choàng chiếc áo tắm chỉ buộc chiếc đai ngang hông để lộ một phần cơ thể rắn chắc. Dừng hình 2 giây sau Thảo hỏi anh: "anh cũng thích đọc những thể loại sách này à?"
Anh tiến lại gần Thảo thì thầm vào tai "em đi tắm đi cho tỉnh táo" - câu trả lời không một chút liên quan. Hơi thở của anh phả vào vành tai cô khiến toàn bộ xúc giác trên cơ thể cô hoạt động, cô rùng mình, cảm giác ấy giống như có một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể đủ để làm gai ốc tứ chi nổi lên. Từ trước đến giờ cô chưa hề có cảm giác này, phải công nhận sự gần gũi thể xác mang lại cho cô cảm giác rất lạ, trái tim như muốn nói ra rằng: "anh hôn em đi" nhưng lý trí lại thốt lên: "vâng, anh đợi chút em đi tắm nhé!"
Thảo tắm xong đã thấy Thành nằm trên giường. Cô nói: "anh ơi, em nằm đâu?"Thành nằm dịch sang 1 bên giường, cô nói tiếp "không phải anh nằm dưới đất hả?" "Sao em ác vậy? Anh không có chăn, giường rộng thế này nằm 2 người có sao đâu, em yên tâm anh sẽ không làm gì em đâu" cô không ý thức được gì nữa nhưng với Thành thì cô tin tưởng rằng anh sẽ không làm gì nếu cô không đồng ý, chẳng phải vì tin tưởng anh nên cô mới cùng anh về nhà hay sao?
Mệt mỏi nhưng không thể ngủ, phần vì lạ nhà, phần vì hơi thở lạ nằm ngay bên cạnh, cô trằn trọc nhưng ko dám trở mình vì sợ làm anh tỉnh giấc. Từ phía sau hơi thở đó ngày một gần hơn rồi thì thầm ngay bên tai "sao em không ngủ đi?" Đồng thời tay anh đặt lên bụng cô kéo cô quay mặt về phía anh. Khá bất ngờ cô nhắm mắt lại như muốn trốn tránh anh và nói giọng ngái ngủ "em đang ngủ rồi đây". Em thông minh là vậy nhưng em không thể nói dối anh Thảo ạ". Anh ôm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, anh và cô gần nhau hơn bao giờ hết, bờ môi anh ấm áp, cô cũng hưởng ứng theo chiếc lưỡi đưa đẩy của anh, cô thả lỏng mình, thả lỏng cơ miệng khi đó lưỡi anh cũng vội vàng xoắn lấy lưỡi cô, hai hơi thở gấp gáp như muốn cuộn lại là một. Chiếc dây áo của anh tuột ra từ bao giờ không hay, anh và cô ôm chặt lấy nhau - cái ôm như muốn bù đắp cho những cái cầm tay nhẹ nhàng, những cử chỉ ấm áp bấy lâu nay.
Khi Thảo ưỡn cơ thể cô để hoà vào anh thì đùi cô chạm vào một vật thể nóng hổi, cứng như thanh sắt đang hướng về phía cô, khựng lại một chút thì anh cầm lấy tay cô đặt lên trên một phần cơ thể nóng hổi đó của anh, cô cảm nhận rõ từng thớ gân đang nổi lên cử động liên hồi, gấp gáp như hơi thở của anh lúc này vậy, anh muốn di chuyển thân mình để phần cơ thể ấy cọ sát thật nhiều lên cơ thể cô, lúc này Thảo sực tỉnh, cô cảm thấy những hành động này đang nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Lúc này thực sự bản năng muốn có một đêm nồng cháy với anh Thành, nhưng lý trí không cho phép cô đi quá giới hạn với anh. Khẽ nói "anh ơi, đừng làm như vậy, em còn tất cả, em không muốn lần đầu của em diễn ra như thế này". Anh nói rằng nếu cô không thích anh sẽ không làm gì quá giới hạn với cô, nhưng anh muốn gần gũi cô thêm chút nữa. Và rồi anh lại điên cuồng ôm hôn cô, anh hôn lên tai cô đến cổ rồi hôn xuống khe ngực cô, bàn tay hư hỏng khám phá điểm nhạy cảm của cô, đặt tay lên vùng tam giác ấy đã thấy chiếc quần chíp của cô ướt nhẹp từ bao giờ, anh khẽ luồn tay vào bên trong, nó cũng nóng hổi không khác gì cơ thể anh. Cảm nhận được sự ham muốn của Thảo anh đặt nhẹ ngón tay giữa lên tâm điểm ngã ba ấy thì cô khẽ co mình lại "em thật sự chưa sẵn sàng anh ơi" anh tôn trọng quyết định của cô, anh buông tay ra, anh xin lỗi vì đã làm cho cô khó xử. Anh ôm cô nằm gọn trong vòng tay của anh, anh tâm sự rằng từ lâu lắm rồi đã muốn gần gũi cô như thế này. Anh hỏi cô đã suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của anh chưa? Thật sự là cô cũng không hề nghĩ gì đến chuyện đó, sau những chia sẻ đó của anh thì cô chỉ cảm thấy ngại và muốn tránh mặt anh chứ chưa một lần nghĩ về nó. Nhưng qua ngày hôm nay dường như cô đã có quyết định cho riêng mình. Rõ ràng là tình cảm của cô dành cho anh chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ, tôn trọng và quý mến chứ đó không phải là tình yêu. Trước giờ cô chưa từng yêu ai nhưng khái niệm tình yêu với cô là một thứ tình cảm mà lý trí không thể quyết định được hành động, tình yêu là phải đi theo tiếng gọi con tim, hành động theo bản năng chứ không giống như mối quan hệ này.
Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu và rất nhanh cô trả lời anh: "em thấy tình cảm của anh và em không phải là tình yêu, em thực sự rất quý anh, thậm chí em cũng cố gắng để yêu anh, nhưng không thể gượng ép được tình cảm đúng không anh? Em tin là tình cảm anh dành cho em cũng không phải là tình yêu"
"Không phải, anh thực sự yêu em" - Thành cự cãi
"Đó là anh cảm thấy như vậy thôi, là khi anh chưa dành nhiều thời gian cho mối quan tâm khác, em lại thấy anh nghĩ rằng anh và em có thể sẽ hợp nhau nên anh ấn định nó"
"Thôi được rồi, em đúng. Em cứ suy nghĩ thêm đi, còn đêm nay hãy để anh được ôm em ngủ Thảo nhé!"
Mở mắt ra Thảo nhíu mắt lại do tia nắng từ cửa sổ, chủ nhật cô không cài báo thức để cho bản thân lý do để ngủ nướng thêm chút nữa, thêm việc đêm qua thức khuya nên khi cô tỉnh giấc đã là 9h sáng. Không thấy Thành đâu, cô đi ra ngoài thì thấy anh vừa đi mua đồ ăn sáng về nhà.
"Em dậy rồi đó à? Đêm qua em ngủ ngon chứ? Anh ở một mình nên ít nấu ăn, thấy em đang ngủ nên anh ra mua bún bò về nhà ăn cho tiện, em ngồi xuống đây"
Anh vẫn ân cần như thế nhưng chưa bao giờ cô thấy anh vui vẻ và hỏi cô nhiều đến thế. Nhưng với cảm xúc của mình thì cô tin chắc rằng cô sẽ không sể giúp anh gìn giữ trọn vẹn niềm vui ấy. Cô biết mình cần phải làm gì rồi. Anh hỏi cô "ăn sáng xong anh đưa em đến một nơi, đến đó em sẽ thấy rõ Hà Nội đẹp đến nhường nào! Anh muốn được cùng em ngồi ngắm cây lộc vừng đang thay lá, ngồi ngắm đường phố Hà Nội thoang thoảng hương hoa sữa quện vào mùa Thu..." một cảnh tượng mà chỉ nghĩ đến thôi cô đã thấy nó lãng mạn đến nao lòng, cô cũng muốn được cùng người yêu trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đó, nhưng cô không thể lừa dối bản thân thêm nữa, ở bên cạnh anh cô cảm thấy an toàn, nhưng có cô gắng đến thế nào thì sự an toàn đó cũng ko thể là tình yêu. Cô từ chối anh, thoáng thấy chút buồn qua ánh mắt anh nhưng điều đó là bình thường thôi, với cô thì thà làm anh buồn còn hơn để cả hai phải đau.
Anh đưa cô về phòng trọ. Cô nói với anh rằng thời gian sắp tới cô chuẩn bị làm báo có thực tập nên sẽ kín lịch các ngày trong tuần. Đó theo cô là một giải thích hợp lý cho quyết định sắp tới của cô.
Hơn một tháng Thảo và Thành không gặp nhau, hôm nay anh Hoàng hẹn cô uống cafe, Hoàng thông báo với Thảo rằng anh Thành có một chuyến công tác nước ngoài 6 tháng, theo lời kể của Hoàng thì chuyến công tác này của anh Thành là để quên Thảo. Có một chút buồn thoảng qua vì bản thân thiếu quyết đoán mà làm cho cuộc sống của người khác xáo trộn, nhưng biết đâu anh đi lại là một cơ hội cho bản thân anh. Hai người không có duyên với nhau thì dì có tốt đến đâu cũng không thể nào đến được với nhau.
Cuộc sống Thảo không có nhiều thay đổi, cô vẫn cứ bận rộn với công việc tại phòng Kế toán và thời gian rảnh thì hoàn thành báo cáo thực tập. Mối quan hệ giữa Thảo và anh Hoàng vẫn tốt đẹp như thế, vẫn quan tâm đến cô như đứa em gái. Anh Thành thỉnh thoảng nhắn tin cho cô, hỏi thăm nhau về cuộc sống, anh quyết định từ bỏ cảm xúc yêu đương với cô, coi cô như một người em giống anh Hoàng vậy. Hết
6 tháng anh lại xin làm việc thêm tại đó 1 năm nữa, nghe anh Hoàng nói rằng anh Thành đã yêu cô gái nào đó hiện đang công tác tại chi nhánh bên đó. Cô thấy mừng cho anh. Vẫn thấy bản thân mình may mắn vì những rung động đầu đời của cô thuộc về anh chứ không phải ai khác, hơn ai hết cô hiểu rằng nếu không phải là anh thì đêm hôm đó cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi.