• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 9 64.3%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 14 100.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 14 100.0%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    14
Phần I: NHỮNG CON TIM LOẠN NHỊP

Hương Thảo - hương thơm cỏ cây - đó là ý nghĩa cái tên của cô, mẹ cô muốn con gái mình sau này sẽ luôn mạnh mẽ kiên cường như nhánh cỏ dại, toả hương thơm nhưng cũng gai góc không dễ dàng sở hữu. Đó là một cô gái mang nhiều tâm sự, một tâm hồn mỏng manh ẩn bên trong vẻ thông minh, hài hước, cá tính và mạnh mẽ.
20 tuổi, Thảo là sinh viên năm 2 trường Kinh tế, cô bắt đầu công việc làm thêm tại phòng Kế toán một Công ty lắp ráp ô tô từ khi kết thúc học kỳ 1 năm nhất nhờ sự tự tin, khả năng giao tiếp và chút khả năng tin học văn phòng. Cái thời điểm bạn bè trang lứa đang muốn khám phá những mới lạ của tuổi mới lớn, đang mải mê chinh chiến và yêu đương thì Thảo chỉ biết cố gắng làm sao để sắp xếp thời gian sao cho hợp lý giữa công việc và học tập. Cô không muốn bỏ lỡ một buổi học nào nhưng cũng muốn hoàn thành tốt công việc. Tại Công ty, Thảo làm việc bán thời gian nhưng vẫn hưởng lương và nhận mọi chế độ như nhân viên chính thức, sếp Thảo chỉ yêu cầu cô hoàn thành xong công việc chứ không cần cô có mặt đủ thời gian, đó là lý do vì sao Thảo quyết tâm để chứng minh rằng sự ưu ái đó là xứng đáng. Kể từ ngày bắt đầu công việc làm thêm Thảo có thể tự lo cho bản thân về tài chính. Công ty nơi Thảo làm việc có thêm mảng kinh doanh dịch vụ vận tải, sau 6 tháng quen dần với công việc của phòng Kế toán thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, Thảo nhận thêm công việc điều hành taxi cho công ty, được các chị phòng điều hành ra sức giúp đỡ sắp xếp cho Thảo làm việc vào những ca cô trống giờ học, bù lại Thảo luôn sẵn sàng trực thay ca đêm cho các chị hẹn hò yêu đương. Vậy là Thảo không cho bản thân mình khoảng thời gian nào rảnh ngoài học và làm.

Tổng đài phát ra một giọng nói lạ các anh lái xe tò mò lắm, thế rồi lý lịch của Thảo được các anh lái xe tìm hiểu và chia sẻ cho nhau. Em út của công ty luôn được mọi người quan tâm, mỗi khi Thảo bận việc học cả ngày thì tạn học cô thường đến Công ty làm việc đến đêm hoặc những lúc phải trực tổng đài ca đêm thì khi đó các anh lái xe luôn ngỏ ý muốn đưa đón Thảo.
Anh Hoàng - 28 tuổi là lái xe trong công ty, người anh mà Thảo thân thiết nhất, Hoàng cũng rất quý mên Thảo. Hoàng nói với cô rằng anh còn muốn dong chơi nên hiện tại anh chưa yêu ai, bạn bè trong nhóm anh cũng phần lớn là chưa vợ.

- Alo
- Mày à, tối cafe không? - đầu dây bên kia nói chuyên với Hoàng
- được! mày có gọi thêm ai không? - Hoàng trả lời
- Làm gì có ai, mày giới thiệu cho tao bé Kế toán công ty mày đi

- Em nghe đây anh ơi! - Thảo
- Em ơi, Tối nay anh mời em đi uống cafe nhé! 8h tối anh đón em nhé - Hoàng
- Anh ơi, chiều nay em có việc ở trường, 4h chiều em mới qua Công ty được, 8h em chưa xong việc.
- Vậy em cố gắng nhé, anh đợi em. Học xong ở trường anh đón em qua Công ty, xong việc anh đón em luôn.

Cũng lâu rồi cô không cho mình một chút riêng tư nào, hôm nay thoải mái chút cũng không sao. 9h Thảo xong việc, Hoàng cũng đang ở gần đây đợi cô. Mọi khi Hoàng thường lái xe vào tận sảnh công ty để đón cô, nhưng hôm nay Hoàng đợi cô ngoài cổng. Ghế trên là chị Nga - bạn anh Hoàng, cũng làm việc tại phòng điều hành đang ngồi nên Thảo ngồi ghế sau, bước lên xe cô khựng lại một chút vì ghế sau xuất hiện một nhân vật mà cô chưa từng gặp. Phải mất vài giây để lấy lại bình tĩnh vì Thảo chưa từng quen ai trong tình huồng như thế này, cái cách nói cười vô tư với anh Hoàng chị Nga trước đó khiến cho cô cảm thấy một chút xấu hổ. Anh là Thành, một người bạn thân của anh Hoàng, Thảo rất ấn tượng anh qua vẻ bề ngoài, cô ấn tượng với đàn ông mặc sơ mi quần tây. Thảo ngại ngùng ngồi khép nép lại vào cánh cửa. chiếc xe cũng đến quán cafe, nhưng anh Hoàng nói anh và chị Nga phải đi đón thêm một người bạn nữa, anh dặn Thảo và Thành vào quán ngồi trước. Sau màn chào hỏi, làm quen thì Thành cũng kịp xin số điện thoại của Thảo trước khi anh Hoàng quay trở về, Thành hẹn Thảo: "sáng mai anh đến đón em đi ăn sáng nhé"
Ngày hôm sau và những ngày về sau nữa, Thành luôn đưa ra mọi lý do để đưa đón Thảo đi học, đi làm... gần như Thảo là mối quan tâm duy nhất của THành vậy, có những ngày Thành bận công việc thì anh nhờ anh Hoàng đưa đón Thảo chứ nhất định không để cô đi một mình. Sau sáu tháng gặp nhau và đưa đón thường xuyên, Thảo cũng quen với sự xuất hiện của anh Thành. Khi gặp gỡ cũng có những động chạm cơ thể, sau đó là những cái ôm khi ngồi sau anh trên chiếc xe phân khối lớn. Mọi chuyện cứ đến tự nhiên như vậy.

Vào một buổi tối mùa đông, Thành đón Thảo đi ăn như thường lệ, ăn xong anh chở cô đến gần sân vận động Mỹ Đình, khu này không có đèn đường, thỉnh thoảng chỉ lác đác xe qua lại, xung quanh cũng có những đôi đang ngồi tâm sự với nhau. Thành ôm cô và kể cho cô nghe rất nhiều về gia đình và tuổi thơ của anh. Anh nói rằng anh muốn biết thêm về cuộc sống của nhau. Anh muốn được về thăm nhà cô, muốn được đưa cô về nhà anh thăm bố mẹ... và anh nói rằng anh yêu cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Với Thảo đây là điều khá bất ngờ, trước giờ cô chỉ nghĩ rằng cô và anh quý mến nhau, đồng ý là cô rất ấn tượng với anh từ vẻ bên ngoài đến con người của anh, nhưng không bao giờ nghĩ có thể xuất hiện tình yêu trong mối quan hệ này. Anh nói với cô rằng anh không cần cô phải trả lời ngay, cô cứ suy nghĩ thật kỹ và nếu không thể đến với nhau thì anh và cô vẫn là những người bạn tốt.
Nói là vậy, nhưng mối quan hệ giữa 2 người dường như có một bức tường vô hình nào đó sau ngày hôm đó. Thảo bắt đầu nghĩ ra lý do để từ chối cuộc hẹn với Thành. Cô học môn chuyên ngành nên bài tập cũng nhiều hơn, lý do đó lại càng khiến cô và anh ít gặp nhau hơn.
Một buổi chiều thứ 7, khi Thảo đã xong việc, cô đang sắp xếp lại tài liệu ở công ty thì Hoàng gọi điện mời cô tối nay đến sinh nhật anh ở quán karaoke Sắc Màu. Ai khác thì cô có thể từ chối nhưng anh Hoàng thì cô không thể, hơn nữa ngày mai là chủ nhật.
9h tối Thành đến đón cô, hai người đi thẳng ra quán. Anh Hoàng, chị Nga và mọi người trong nhóm bạn của anh Hoàng đã có mặt sẵn tại đó. Mọi người hát hò với nhau khá vui vẻ. Anh Hoàng mời cô ly rượu, hôm nay là sinh nhật anh Hoàng nên cô cố gắng không từ chối. Các bạn của anh Hoàng đã uống tới tầm rồi, các anh mời Thảo uống rượu, ai cũng đưa ra lý do khiến cô không thể từ chối. Thành ngỏ ý muốn uống giúp cô nhưng các anh đều gạt đi, vậy là cô uống đến 5-6 ly rượu trong tối hôm đó.

Thảo uống được rượu, nhưng lâu lắm rồi cô không uống, hôm nay uống liền mấy ly một líc nên khiến cô bị sốc, cô hoa mắt như muốn gục xuống nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng người, tỏ ra tỉnh táo, nhưng cô xin phép không uống nữa, nếu uống tiếp thì cô biết mình sẽ say. Tàn cuộc, cả nhóm rủ nhau đi ăn đêm, Thảo không muốn đi tiếp nữa vì giờ này ở xóm trọ cô sắp đóng cửa rồi. Bước chân ra khỏi quán Thành và Thảo chào mọi người rồi lên xe, bỗng cô cảm thấy mệt lả và muốn gục xuống ghế, sau khi uống rượu rồi bị sốc nhiệt, cô biết mình đã bị trúng gió, ý thức không thể điều khiển được hành động của mình, cô không thể ngồi thẳng dậy nữa. Thành lấy cho cô ly trà gừng, ngồi trên xe chừng 30 phút thì cô tỉnh dần, xe đỗ gần xóm trọ, nhưng lúc này đã gần 12h đêm, xóm trọ của cô quy định đóng cổng từ 11h, giờ gọi cổng cũng được nhưng người cô nồng nặc mùirượu thế này thì bà chủ xóm trọ sẽ đuổi cô đi mất. Thành ngỏ ý đưa Thảo về nhà anh vì giờ này cô ko gọi được ai nữa, cũng chẳng biết đi đâu lúc này, cô đồng ý về nhà anh.
Một căn hộ chung cư có 2 phòng ngủ khá ấm cúng, anh sống một mình nhưng rất gọn gàng, nhà anh khá đầy đủ, nhưng chắc anh ít nấu ăn nên tủ lạnh toàn bia, nước ngọt. Nhà anh có 2 phòng ngủ nhưng phòng bé hơn chưa có đệm, anh bảo cô vào phòng ngủ lớn nằm, anh sẽ nằm dưới đất. Có chút mệt mỏi sau vài ly rượu THảo nằm trên giường ngủ thiếp đi. Tiếng mở cửa phòng tắm làm cô tỉnh giấc, anh choàng chiếc áo tắm chỉ buộc chiếc đai ngang hông để lộ một phần cơ thể rắn chắc. Dừng hình 2 giây sau Thảo hỏi anh: "anh cũng thích đọc những thể loại sách này à?"

Anh tiến lại gần Thảo thì thầm vào tai "em đi tắm đi cho tỉnh táo" - câu trả lời không một chút liên quan. Hơi thở của anh phả vào vành tai cô khiến toàn bộ xúc giác trên cơ thể cô hoạt động, cô rùng mình, cảm giác ấy giống như có một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể đủ để làm gai ốc tứ chi nổi lên. Từ trước đến giờ cô chưa hề có cảm giác này, phải công nhận sự gần gũi thể xác mang lại cho cô cảm giác rất lạ, trái tim như muốn nói ra rằng: "anh hôn em đi" nhưng lý trí lại thốt lên: "vâng, anh đợi chút em đi tắm nhé!"
Thảo tắm xong đã thấy Thành nằm trên giường. Cô nói: "anh ơi, em nằm đâu?"Thành nằm dịch sang 1 bên giường, cô nói tiếp "không phải anh nằm dưới đất hả?" "Sao em ác vậy? Anh không có chăn, giường rộng thế này nằm 2 người có sao đâu, em yên tâm anh sẽ không làm gì em đâu" cô không ý thức được gì nữa nhưng với Thành thì cô tin tưởng rằng anh sẽ không làm gì nếu cô không đồng ý, chẳng phải vì tin tưởng anh nên cô mới cùng anh về nhà hay sao?
Mệt mỏi nhưng không thể ngủ, phần vì lạ nhà, phần vì hơi thở lạ nằm ngay bên cạnh, cô trằn trọc nhưng ko dám trở mình vì sợ làm anh tỉnh giấc. Từ phía sau hơi thở đó ngày một gần hơn rồi thì thầm ngay bên tai "sao em không ngủ đi?" Đồng thời tay anh đặt lên bụng cô kéo cô quay mặt về phía anh. Khá bất ngờ cô nhắm mắt lại như muốn trốn tránh anh và nói giọng ngái ngủ "em đang ngủ rồi đây". Em thông minh là vậy nhưng em không thể nói dối anh Thảo ạ". Anh ôm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, anh và cô gần nhau hơn bao giờ hết, bờ môi anh ấm áp, cô cũng hưởng ứng theo chiếc lưỡi đưa đẩy của anh, cô thả lỏng mình, thả lỏng cơ miệng khi đó lưỡi anh cũng vội vàng xoắn lấy lưỡi cô, hai hơi thở gấp gáp như muốn cuộn lại là một. Chiếc dây áo của anh tuột ra từ bao giờ không hay, anh và cô ôm chặt lấy nhau - cái ôm như muốn bù đắp cho những cái cầm tay nhẹ nhàng, những cử chỉ ấm áp bấy lâu nay.

Khi Thảo ưỡn cơ thể cô để hoà vào anh thì đùi cô chạm vào một vật thể nóng hổi, cứng như thanh sắt đang hướng về phía cô, khựng lại một chút thì anh cầm lấy tay cô đặt lên trên một phần cơ thể nóng hổi đó của anh, cô cảm nhận rõ từng thớ gân đang nổi lên cử động liên hồi, gấp gáp như hơi thở của anh lúc này vậy, anh muốn di chuyển thân mình để phần cơ thể ấy cọ sát thật nhiều lên cơ thể cô, lúc này Thảo sực tỉnh, cô cảm thấy những hành động này đang nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Lúc này thực sự bản năng muốn có một đêm nồng cháy với anh Thành, nhưng lý trí không cho phép cô đi quá giới hạn với anh. Khẽ nói "anh ơi, đừng làm như vậy, em còn tất cả, em không muốn lần đầu của em diễn ra như thế này". Anh nói rằng nếu cô không thích anh sẽ không làm gì quá giới hạn với cô, nhưng anh muốn gần gũi cô thêm chút nữa. Và rồi anh lại điên cuồng ôm hôn cô, anh hôn lên tai cô đến cổ rồi hôn xuống khe ngực cô, bàn tay hư hỏng khám phá điểm nhạy cảm của cô, đặt tay lên vùng tam giác ấy đã thấy chiếc quần chíp của cô ướt nhẹp từ bao giờ, anh khẽ luồn tay vào bên trong, nó cũng nóng hổi không khác gì cơ thể anh. Cảm nhận được sự ham muốn của Thảo anh đặt nhẹ ngón tay giữa lên tâm điểm ngã ba ấy thì cô khẽ co mình lại "em thật sự chưa sẵn sàng anh ơi" anh tôn trọng quyết định của cô, anh buông tay ra, anh xin lỗi vì đã làm cho cô khó xử. Anh ôm cô nằm gọn trong vòng tay của anh, anh tâm sự rằng từ lâu lắm rồi đã muốn gần gũi cô như thế này. Anh hỏi cô đã suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của anh chưa? Thật sự là cô cũng không hề nghĩ gì đến chuyện đó, sau những chia sẻ đó của anh thì cô chỉ cảm thấy ngại và muốn tránh mặt anh chứ chưa một lần nghĩ về nó. Nhưng qua ngày hôm nay dường như cô đã có quyết định cho riêng mình. Rõ ràng là tình cảm của cô dành cho anh chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ, tôn trọng và quý mến chứ đó không phải là tình yêu. Trước giờ cô chưa từng yêu ai nhưng khái niệm tình yêu với cô là một thứ tình cảm mà lý trí không thể quyết định được hành động, tình yêu là phải đi theo tiếng gọi con tim, hành động theo bản năng chứ không giống như mối quan hệ này.

Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu và rất nhanh cô trả lời anh: "em thấy tình cảm của anh và em không phải là tình yêu, em thực sự rất quý anh, thậm chí em cũng cố gắng để yêu anh, nhưng không thể gượng ép được tình cảm đúng không anh? Em tin là tình cảm anh dành cho em cũng không phải là tình yêu"

"Không phải, anh thực sự yêu em" - Thành cự cãi

"Đó là anh cảm thấy như vậy thôi, là khi anh chưa dành nhiều thời gian cho mối quan tâm khác, em lại thấy anh nghĩ rằng anh và em có thể sẽ hợp nhau nên anh ấn định nó"

"Thôi được rồi, em đúng. Em cứ suy nghĩ thêm đi, còn đêm nay hãy để anh được ôm em ngủ Thảo nhé!"

Mở mắt ra Thảo nhíu mắt lại do tia nắng từ cửa sổ, chủ nhật cô không cài báo thức để cho bản thân lý do để ngủ nướng thêm chút nữa, thêm việc đêm qua thức khuya nên khi cô tỉnh giấc đã là 9h sáng. Không thấy Thành đâu, cô đi ra ngoài thì thấy anh vừa đi mua đồ ăn sáng về nhà.
"Em dậy rồi đó à? Đêm qua em ngủ ngon chứ? Anh ở một mình nên ít nấu ăn, thấy em đang ngủ nên anh ra mua bún bò về nhà ăn cho tiện, em ngồi xuống đây"
Anh vẫn ân cần như thế nhưng chưa bao giờ cô thấy anh vui vẻ và hỏi cô nhiều đến thế. Nhưng với cảm xúc của mình thì cô tin chắc rằng cô sẽ không sể giúp anh gìn giữ trọn vẹn niềm vui ấy. Cô biết mình cần phải làm gì rồi. Anh hỏi cô "ăn sáng xong anh đưa em đến một nơi, đến đó em sẽ thấy rõ Hà Nội đẹp đến nhường nào! Anh muốn được cùng em ngồi ngắm cây lộc vừng đang thay lá, ngồi ngắm đường phố Hà Nội thoang thoảng hương hoa sữa quện vào mùa Thu..." một cảnh tượng mà chỉ nghĩ đến thôi cô đã thấy nó lãng mạn đến nao lòng, cô cũng muốn được cùng người yêu trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đó, nhưng cô không thể lừa dối bản thân thêm nữa, ở bên cạnh anh cô cảm thấy an toàn, nhưng có cô gắng đến thế nào thì sự an toàn đó cũng ko thể là tình yêu. Cô từ chối anh, thoáng thấy chút buồn qua ánh mắt anh nhưng điều đó là bình thường thôi, với cô thì thà làm anh buồn còn hơn để cả hai phải đau.
Anh đưa cô về phòng trọ. Cô nói với anh rằng thời gian sắp tới cô chuẩn bị làm báo có thực tập nên sẽ kín lịch các ngày trong tuần. Đó theo cô là một giải thích hợp lý cho quyết định sắp tới của cô.
Hơn một tháng Thảo và Thành không gặp nhau, hôm nay anh Hoàng hẹn cô uống cafe, Hoàng thông báo với Thảo rằng anh Thành có một chuyến công tác nước ngoài 6 tháng, theo lời kể của Hoàng thì chuyến công tác này của anh Thành là để quên Thảo. Có một chút buồn thoảng qua vì bản thân thiếu quyết đoán mà làm cho cuộc sống của người khác xáo trộn, nhưng biết đâu anh đi lại là một cơ hội cho bản thân anh. Hai người không có duyên với nhau thì dì có tốt đến đâu cũng không thể nào đến được với nhau.
Cuộc sống Thảo không có nhiều thay đổi, cô vẫn cứ bận rộn với công việc tại phòng Kế toán và thời gian rảnh thì hoàn thành báo cáo thực tập. Mối quan hệ giữa Thảo và anh Hoàng vẫn tốt đẹp như thế, vẫn quan tâm đến cô như đứa em gái. Anh Thành thỉnh thoảng nhắn tin cho cô, hỏi thăm nhau về cuộc sống, anh quyết định từ bỏ cảm xúc yêu đương với cô, coi cô như một người em giống anh Hoàng vậy. Hết
6 tháng anh lại xin làm việc thêm tại đó 1 năm nữa, nghe anh Hoàng nói rằng anh Thành đã yêu cô gái nào đó hiện đang công tác tại chi nhánh bên đó. Cô thấy mừng cho anh. Vẫn thấy bản thân mình may mắn vì những rung động đầu đời của cô thuộc về anh chứ không phải ai khác, hơn ai hết cô hiểu rằng nếu không phải là anh thì đêm hôm đó cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi.
 
PHẦN II: MẢI MÊ CHINH CHIẾN VÀ YÊU ĐƯƠNG

Sau khi tốt nghiệp Đại học Thảo nghỉ việc tại Công ty lắp ráp ô tô chuyển ra ngoại thành sống và làm việc tại một doanh nghiệp nước ngoài chuyên sản xuất linh kiện điện tử. Cô làm việc tại phòng mua hàng của Công ty. Công việc ở đây áp lực cao chứ không thoải mái như trước đây, lại thêm sự cạnh nội nộ khiến cô phải tập trung rất nhiều vào công việc.Phòng mua hàng gần trăm con người, ngoài mấy chị luôn đố kị vị trí công việc với Thảo thì cô có mối quan hệ đồng nghiệp khá tốt đẹp với mọi người trong phòng. Trước đây, thời gian của cô cũng luôn kín bởi công việc, nhưng xung quanh cô ít nhất vẫn còn những người bạn, những buổi đến lớp vẫn là khoảng thời gian thảnh thơi của cô. Giờ đây cô không có nổi một người bạn theo đúng nghĩa của nó, tình yêu cô dành cho công việc quá nhiều, cô thường làm việc đến 9-10 giờ tối, những bữa ăn căng tin đã quá đỗi quen thuộc với cô. Một công việc đáng mơ ước của những bạn trẻ mới ra trường, một mức thu nhập đủ để dư giả cho bản thân mình, nhưng những ngày nghỉ cô không có một nơi để đi. Những khi tâm trạng thoải mái cô sẽ quên đi sự đánh đổi ấy, nhưng trái tim nhạy cảm của Thảo thường khóc mỗi khi cơ thể mệt mỏi, khi stress với công việc, thậm chí cô có thể khóc khi đi ngang qua nhà hàng xóm và bắt gặp bữa cơm gia đình. Cô thèm có ai đó để có thể chia sẻ, thèm không khí gia đình, thèm được vào bếp tự tay chuẩn bị những bữa cơm... sự thèm khát đó nhiều khi nó khiến cô muốn nhận lời tán tỉnh của một đồng nghiệp nào đó để có người quan tâm chia sẻ. Tất nhiên đó chỉ là mong muốn để lấp đầy khoảng trống tình cảm.
Nhận một công việc sẽ đến Công ty X để đàm phán hợp đồng. Thảo và trưởng phòng sẽ đến công ty đối tác làm việc vào chiều thứ 7.

Vẫn là bộ đồ công sở với áo sơ mi trắng, chân váy và khoác vest. Chiếc zip bó sát khiến cho vòng 3 của cô to tròn lại thêm đầy đặn hơn, áo sơ mi cổ đức buông hững hờ khuy áo trên cùng làm cho vòng 1 cứ lấp ló nhấp nhô nửa kín nửa hở. Bộ đồ không hở hang khiến cô thành lố bịch nhưng nó đủ để gây sự chú ý trong sự kín đáo. Thêm đôi giày cao gót 9cm tôn thêm dáng của cô lên, lưng thẳng hơn và bước đi cũng tự tin hơn. Cô trang điểm nhẹ nhàng, xoã mái tóc dài quá ngang vai uốn xoăn nhẹ.


Bước vào phòng họp Thảo đứng hình, mất vài giây để định thần lại mình là ai và đây là đâu! Đối tác vô cùng có sức hút, anh xuất hiện trong bộ vest lịch lãm, mái tóc vuốt gel gọn gàng đó là phong thái cuốn hút Thảo nhất ở đàn ông. Khi anh cất lên giọng nói ấm áp thì dường như cô bị say trong tiếng sét ái tình.
Trái với suy đoán của cô, đối tác rất trẻ, chỉ hơn cô vài tuổi, cô thầm thán phục với anh trưởng phòng kinh doanh trẻ tuổi tài cao. Trong suốt buổi họp Thảo thường vô tình bắt gặp ánh mắt của anh, đó là những khoảnh khắc khi cả hai người có những ánh nhìn xung quanh và gặp nhau tại một điểm đó chính là đôi mắt. Cô nhận thấy anh không chỉ cuốn hút cô bởi vẻ bề ngoài ở cái nhìn đầu tiên mà cách nói chuyện của anh cũng rất cuốn hút và thuyết phục người nghe. Anh có thể nói những điều rất vô nghĩa trong hợp đồng thành có nghĩa và thuyết phục đối phương.
Cuộc họp kết thúc khi cả hai bên đều đạt được thoả thuận. Công ty anh mời đối tác dùng bữa tại nhà hàng X.

Khi đến nhà hàng, cô chọn cho mình một vị trí đủ khuất để có thể ngồi quan sát mọi người, khi cô vừa ngồi xuống ghế thì anh Hùng - trưởng phòng từ đâu đến bất ngờ ngồi xuống bên cạnh cô. Sau chút ngượng ngùng và sự hưng phấn khi được ngắm cận mặt anh, mùi cơ thể anh rất nam tính, khi hương nước hoa đó quện vào khứu giác cô, cô thoáng qua một chút cảm xúc nhất thời rằng ước gì có thể ăn cơ thể ấy mùi hương ấy thay bằng bữa tối này. Một chút xấu hổ về suy nghĩ vẩn vơ đó.
Thấy cô vẻ ngượng ngùng Hùng lên tiếng

"anh ngồi gần Thảo có bất tiện gì không?"

Cô khách sáo

" anh cứ tự nhiên ah"

Trong suốt bữa tiệc cô cứ ngẩn ngơ với mùi hương ấy, cô không nói chuyện với anh nhiều nhưng khi bắt gặp ánh mắt của nhau anh cười rất tình tứ như thể hai người quen biết nhau lâu lắm rồi.
9h tối khi tan tiệc. Hồi sáng Thảo đi cùng anh trưởng phòng, nhưng nhà cô và nhà sếp ngược đường nhau nên cô gợi ý để sếp về cô sẽ bắt taxi về phòng trọ.

-Thảo lên xe anh đưa em về - Đang đứng đợi taxi thì anh Hùng xuất hiện.

- Nhà anh ở đâu? Em trọ ở ngoại thành gần Công ty em cơ! Để em bắt taxi về cũng được ạ

- em lên xe đi, anh cũng cùng đường

Cô bước lên xe, lại thêm một lần nữa được cảm nhận mùi hương cơ thể của anh, lần này pha chút mồ hôi và cả rượu nữa, một mùi hương quện lại từ rất nhiều mùi đó nhưng chỉ có sự quyến rũ. Cô cứ mải mê nhắm mắt hít hà mùi hương ấy thì:

- ơ! Anh đi đâu vậy? Về nhà em qua cầu Thăng Long mà.

- em đi cùng một chút thôi rồi anh đưa em về.

Anh đưa cô ra hồ Tây, đoạn này đướng khá rộng nhưng không có nhà dân, chỉ có vài đôi trai gái ngồi tâm sự bên cạnh hồ và đằng xa xa có chiếc chòi nhỏ dựng lên ở giữa đầm sen, không rõ có người hay không. Đứng bên hồ Tây lộng gió, đây là lần đầu tiên cô ra Hồ Tây vào giờ này, cảm nhận được hồ Tây thực sự đẹp và thơ mộng giống như những gì cô thường nghe về nó.
Về phía anh Hùng thì lúc này cô thấy anh là một người hoàn toàn khác, không lạnh lùng giống như trong công việc cùng với khung cảnh này khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Bỗng xuất hiện một cái ôm từ đằng sau, bất ngờ nhưng nhẹ nhàng đủ để khiến cô không giật mình.

Anh ghé vào tai cô nói "mùi nước hoa em quyễn rũ lắm"

Sự ngưỡng mô anh suốt cả buổi chiều nay và sự hưng phấn trong bữa tiệc buổi tối dường như vỡ oà. Cô cầm tay anh như muốn nhắc rằng "ôm em chặt thêm chút nữa đi"

"Em cũng rất thích mùi cơ thể anh" - cô nói

Nói xong lại cảm thấy giật mình vì sự nhầm lẫn này cô vội sửa

"À không! Ý em là em cũng thích mùi nước hoa của anh"

Anh không nói gì nữa quay người cô lại, cúi xuống hôn cô điên cuồng, cô cũng ôm chặt anh và đáp lại nụ hôn ấy, môi lưỡi cứ thế tìm lấy nhau. Không biết mối quan hệ này là gì, nhưng rõ ràng nó là cảm xúc của hai con người gặp phải tiếng sét ái tình. Cô thoáng nghĩ về sự trong trắng của mình, nhưng lại muốn liều mình đánh cược với số phận một lần vì cảm xúc của cô rất rõ ràng, cô có ham muốn và muốn trao đi không ngần ngại.
Nụ hôn ấy thật lâu, cô ôm anh thật chặt nhưng bàn tay hư hỏng của anh đã mở 2 chiếc khuya áo của cô từ bao giờ, bàn tay ấy đang nâng nhẹ nhàng vòng 1 của cô, lưỡi anh di chuyển liếm xuống cổ và dừng lại ở ngực cô, cô khẽ rùng mình. Anh hỏi "em làm sao vậy?"

"Anh ơi em nhột"

Đúng lúc có chiếc ô tô tới từ đằng xa, ánh đèn xe rọi tới đã đem cảm xúc của 2 người quay lại mối quan hệ đối tác giống như 20 phút trước.

"Anh xin lỗi, nhưng thật sự khi gặp em cảm xúc của anh lạ lắm Thảo ạ"

"Không sao mà anh! Em 23 tuổi rồi, đủ để chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân. Anh yên tâm!"

Sau đó không ai nói gì thêm nữa, chỉ có những cái ôm nhẹ nhàng từ đằng sau. Không khí lặng yên này cô rất thích, nhưng cô đang nằm gọn trong vòng tay của một người xa lạ, điều đó khiến Thảo nghĩ về nguyên tắc đã tự đặt ra cho mình trước đó, cô khẽ gỡ tay anh khỏi vòng bụng của mình và bắt chuyện. Cô muốn tìm hiểu thêm về con người này.
Sau khi quen biết sâu hơn thì câu chuyện của hai người là những kỉ niệm về thời thơ ấu. Cô thấy anh rất tình cảm chứ không lạnh lùng như cuộc họp chiều nay, anh hiện lên trong con mắt của cô là một con người hoàn toàn khác. Cuốn theo những câu chuyện đó quên cả thời gian, cô giật mình khi thấy đồng hồ lúc này đã là 1h sáng. Anh Hùng như nhìn thấy sự lo lắng của cô.
"Thôi muộn rồi anh đưa em về nhé"
"Ok anh, mình về thôi"


_ "Anh ơi! Em về qua cầu Thăng Long mà"

_ "Anh đưa em về nhà anh nghỉ, mai anh đưa em về. Giờ muộn rồi"

Cô đã nói có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân cơ mà! Vậy thì kệ thôi. Chẳng phải lúc này cô cũng đang thèm khát được gần gũi người đàn ông này sao??
Cửa thang máy vừa mở ra, anh vẫn đang nắm chặt tay cô từ khi bước xuống xe! Anh kéo nhẹ tay cô, bước đi nhanh nhẹn. Vừa kịp đóng cửa anh lao vào cô hôn lấy hôn để, nụ hôn nồng cháy như đã kìm nén từ lâu lắm rồi.

_ "Anh yêu em Thảo ơi! Hãy là của anh đêm nay nhé"

Cô chưa từng tin một tình yêu nào có thể bắt đầu nhanh như vậy và lời tỏ tình ngay trên giường này nó mang mục đích làm cho cuộc tình một đêm hợp lý hơn và một cuộc mây mưa cuồng nhiệt hơn. Điều đó cô hiểu, nhưng 23 tuổi chưa từng yêu ai và những nhu cầu cá nhân bấy lâu nay cộng thêm một tình yêu sét đánh cô dành cho anh thì những điều đó cũng rất xứng đáng để cả hai tận hưởng một đêm bên nhau quên đi phiền muộn.
Cô ôm chặt lấy anh, tận hưởng nụ hôn đó một cách cuồng nhiệt. Lưỡi cô cũng vụng về đưa đẩy, tìm kiếm.
Cô đã nằm trên giường từ bao giờ. Hàng khuy áo của cô đã bật ra, cô cũng liểu mình gỡ từng chiếc khuy áo của anh ra, thấy vậy anh liền bật dậy, toàn cảnh trong phòng lúc nào là 2 người trong bộ vest xộc xệch, áo sơ mi đã phanh ra hết, váy của cô bị đẩy lên ngang hông. Anh ngồi dậy cởi áo vest, rồi sơ mi... anh nhẹ nhàng bỏ từng thứ trên người cô ra, cô dần trần trụi trước mặt anh và trong phút chốc cả hai không còn mảnh vải che thân. Bỏ hết đồ anh vội ôm lấy cô, bàn tay tìm kiếm từng nơi nhạy cảm trên cơ thể cô, cô ôm chặt lấy anh xoắn xít như không muốn tồn tại bất cứ một khe hở nào giữa hai người.

Anh thì thầm "làm vợ anh đêm nay nhé" và cầm tay cô đặt lên cạnh dương vật của mình.
Phần cơ thể đó của anh ấm nóng và cứng ngắc từ bao giờ, cô không ngần ngại di chuyển bàn tay lên xuống và dùng xúc giác để khám phá nó.
Lần đầu tiên Thảo được cảm nhận thứ đó, trước giờ cô chỉ nhìn thấy ở những em bé dưới hai tuổi khi chúng chưa biết ngại thôi.
Cô mân mê nó như muốn đong đếm xem nó dài rộng thế nào vậy!
Cũng chừng 17cm đấy nhỉ! - cô thầm nghĩ

_ "Em BJ cho anh đi" anh Hùng khẽ lên tiếng.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm việc này cả nhưng thỉnh thoảng cô có xem phim sex và đã thấy họ làm rồi. Cô cũng không ngần ngại làm theo, cũng nói theo trên phim.

_ "Em sẽ làm anh sướng nhé"

Nói xong mà không biết mình vừa nói gì! Cô biết làm gì để cho anh sướng đây!
Cô di chuyển xuống vùng bên dưới, chiếc lưỡi không quên liếm nhẹ lên cơ thể anh kéo xuống cổ, dừng lại một chút ở vùng nhạy cảm trước ngực, xuống rốn rồi bẹn.
Tay nâng niu cậu nhỏ, lưỡi cô vẫn liếm láp xung quanh, lúc này cậu nhỏ giật giật, hơi thở anh hổn hển gấp gáp.

_ "Em ơi! Bú cho anh đi"

Mặc kệ anh năn nỉ, cô vẫn cứ mơn trớn xung quanh. Khi lưỡi cô chạm đến cậu nhỏ, anh khẽ rên nhẹ, á... cô chuyển dần đến bao quy đầu và liếm đầu khấc, lúc nhẹ nhàng khi nhanh chóng gấp gáp.
Aaaa, anh thích quá em ơi! Em sục sâu vào đi!


Cảm thấy ngộp thở, cô thấy đầy miệng quá, làm sao có thể sục vào sâu hơn nữa đây. Cô hoang mang nhưng không muốn làm nguội cảm xúc lúc này, cô ấn sâu cậu nhỏ vào trong miệng mình rồi rút ra, môi lưỡi dừng lại ở đầu khấc, vài giây thôi, liếm liếm mút mút rồi lại sục sâu vào trong miệng. Thấy anh run rẩy cô cũng cố gắng thêm vài cái nữa mặc dù của anh đâm sâu vào cuống họng khiến cô muốn oẹ.
Rất nhanh sau đó anh bật dậy đè lên người cô, tay anh chạm đến cô bé của cô thì nó cũng đã ướt nhẹp, ướt cả một góc grap, hình anh đó càng khiến anh thêm phần hứng thú.
Anh ngồi lên trên, dạng rộng hai chân cô ra, thấy anh hùng hổ cô không quên nhắc

_ "Anh ơi! Nhẹ nhàng thôi anh nhé!"

Anh trả lời bằng ánh mắt trìu mến. Anh di chuyển cậu nhỏ đến gần cô bé, cho nó tự tìm đến nhau. Cô đã tìm hiểu trên báo về khoảnh khắc này rồi, người ta thường nói "đau như bị phá trinh" nên cô cũng chuẩn bị tâm lý cho giây phút này rồi. Nhưng khi cậu nhỏ của anh đưa đẩy trong cơ thể cô thì cô cũng không hề có cảm giác đau đớn gì.
Á...á... một chút đau nhưng sướng nhiều hơn khi anh mở rộng chân cô ra đẩy mạnh cậu nhỏ vào trong, khi anh nhẹ lại cô lại muốn nhiều hơn cảm giác đó nữa.

_ "Anh ơi! Em sướngggg lắm. Mạnh hơn nữa đi anh"


Cô nói ra điều cô muốn, cùng với nhịp đẩy của anh khiến cho giọng nói cô càng thêm gợi dục.
Anh nhấp liên hồi, nhịp cứ nhanh dần lên, cậu nhỏ đâm sâu vào trong tử cung khiến cô đau và tức bụng, thấy anh đang hăng say chiến đấu nên không dám nói anh dừng lại, không biết vì đau hay vì sướng mà cô rên lên, tiếng rên mỗi lúc lại thêm gấp gáp càng khiến anh hưng phấn hơn.

_ "Anh... bắn vào tronggggg lồn... em nhé!"

Câu nói anh khiến cô vừa vui vừa sợ. Vui vì cô bé của cô sẽ không đau như lúc này nữa, nhưng vẫn sợ khoảnh khắc này sẽ dừng lại. Cô cố gắng hít sâu, co hết phần cơ bụng là cho cô bé bóp chặt, giữ lại cậu nhỏ thêm chút nữa.

_ "A...a... lồn em bóp chặt quá... a..."

Cơ thể cô tê dại trong vài giây, như có một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể. Khi mệt rũ rồi thì anh cũng dập chậm dần, cô thấy rõ trên ngực anh, cánh tay anh nổi lên một rừng gai ốc. Anh mệt mỏi gục xuống trên cơ thể cô, thở hổn hển vì mệt.

_ "Em tuyệt vời quá Thảo ơi!" Anh nói nhỏ vào tai cô.

Cô không nói gì, đặt nhẹ lên trán anh một nụ hôn thể hiện sự đồng tình "anh cũng tuyệt vời lắm"

_ "Ơ! Sao lại có máu thế này, lẽ nào đây là lần đầu của em?"
Anh giật mình khi nhìn thấy máu trên grap, máu vương trên cả cô bé và cậu bé.
Cô gật đầu.
_ "Anh có làm em đau không? Sao em không nói cho anh biết đây là lần đầu tiên của em?"

_ "Em nói với anh rồi mà! Em đủ tuổi để chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Em không nói với anh điều đó vì em sẽ không bắt anh phải trách nhiệm với nó"
Cô tiếp lời
_ "Và bởi vì em cũng thật sự ấn tượng về anh, em có cảm tình với anh, muốn trao thân cho anh"
Anh ôm chặt lấy cô vỗ về
_ "Không, anh không sợ trách nhiệm. Anh chỉ sợ anh sẽ làm em đau thôi Thảo. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em"
Cô cũng ôm chặt lấy anh, cảm xúc lúc này khó tả lắm, cô có cảm giác như anh và cô đã yêu nhau từ lâu lắm rồi, cái ôm thật chặt như muốn bù đắp lại quãng thời gian dài cô đơn trước đó của cô.

_ "Thôi, mình dậy tắm đi em vợ yêu"
Anh gọi cô là vợ??? Bất ngờ vì cách xưng hô lạ lẫm, cô bỏ qua nó đồng tình.
_ "Vâng ạ"

Trong phòng tắm lúc này mới thực sự nhìn rõ được cơ thể của anh. Thân hình anh rắn chắc, bụng tuy không 6 múi nhưng không một chút mỡ thừa. Không hiểu sao anh lại vừa mắt nhìn của cô đến thế. Kể cả anh mặc đồ vest hay không mặc gì như lúc này đây cũng thấy anh quyên rũ và đầy sức hút.
Cô vòng tay ôm lấy anh, rúc vào ngực anh như muốn che đi thân hình của mình. Cô chưa bao giờ trần trụi như thế này trước mặt người khác, hôm nay lại tắm cùng anh nữa, cũng ngại ngùng lắm chứ.
"Em đẹp lắm Vợ ạ, hôm nay nhìn thấy em lần đầu tiên anh đã muốn làm thế nào để gây ấn tượng với em, anh không ngờ anh lại có thể được ôm gọn em trong vòng tay như lúc này"

Cô lí lắc "anh còn lấy đi đời con gái em nữa chứ"

"Thôi nào, anh xin lỗi! Là anh không biết điều đó, anh thấy em phối hợp nhịp nhàng quá nên không biết đây là lần đầu của em"

Đứng ôm nhau trong phòng tắm tâm sự, cô cũng qua đi cảm giác ngại ngùng lúc ban đầu, thoải mái hơn khi để anh nhìn rõ từng phần trên cơ thể mình.
Cô buông tay. "Thôi mình tắm đi anh"
Anh cầm vòi hoa sen tắm cho cô, từng phần cơ thể của cô được anh gột rửa sạch sẽ, tay anh đi qua khắp cơ thể cô, đến mỗi một điểm nhạy cảm trên cơ thể anh lại dừng lại một chút.
_ "Ngực em đẹp thật đó" anh thốt lên. Cô cười nhẹ rồi ôm lấy anh.
Anh chăm sóc thật kĩ cô bé của cô, nhẹ nhàng vì sợ cô đau. Cô vẫn đang ôm lấy anh, anh vòng một tay qua sau lưng, một tay để đằng trước mát xa nhẹ nhàng cô bé.
_ "Em còn đau nữa không??" Anh hỏi
_ "Em không ạ, khi anh đưa vào em có đau nhẹ một chút thôi, không nhiều"
Trước khi anh mát xa cô bé xong cô cũng kịp đặt lên môi anh một nụ hôn, anh đáp trả cô quyết liệt hơn.
Cô cầm lấy chiếc vòi hoa sen xả nước và tắm cho anh, nụ hôn thật sâu, hơi thở gấp dần khi môi cô rời xa môi anh để hôn lên tai anh, cổ anh.
_ "Thôi, anh tắm cho em xong em ra ngoài nhé!"
Tiếng nói anh phá tan mạch cảm xúc, nhưng cô hiểu ý của anh là gì.
Anh xả sạch xà bông trên người cô, cô dùng khăn tắm quấn quanh người ra ngoài trước. Anh cũng tắm vội thật nhanh rồi ra ngoài. Chiếc khăn tắm quấn ngang hông không đủ để che đi cậu nhỏ đang ngóc đầu ra sừng sững.


_ "Mình làm tiếp em nhé!"
_ "Nhưng em sợ đau lắm"
_ "Không sao, lần này anh sẽ nhẹ nhàng thôi"

Nói là vậy thôi, nhưng thú thực cô cũng đang rất chờ đợi. Cô ôm lấy anh. Cậu nhỏ vẫn đang cương cứng, cô bé cô cũng đã lênh láng nước rồi.
"Em ở trên chủ động đi, em làm anh sướng đi"

_ "Nhưng em không biết phải làm như thế nào?"

_ "Không sao, em cứ làm đi! Mình tìm ra tư thế làm cho cả hai cùng sướng thôi, em đừng lo sợ về kỹ thuật. Khi nào em không thích thì nói với anh"

Cô gỡ bỏ chiếc khăn tắm trên người, hôn lấy anh rồi lăn người lên trên cơ thể anh. Lúc này cô mới cảm nhận rõ cảm giác da kề da giữa người nam và nữ nó như thế nào. Hai người ôm chặt lấy nhau như muốn hoà hai cơ thể lại làm một. Cậu nhỏ của anh cứ hùng dũng đi lên khiến cô có cảm giác nhột, cô lắc hông qua lại rồi dùng hai đầu gối chống lên giường cho bớt nhột thì...
Ọt.... bọn nhỏ đã tự tìm đến nhau rồi!

Á.... tiếng rên nhẹ của cả anh và cô.
Anh trêu trọc "vợ kêu đau mà ấn mạnh thế"
_ "Ơ! Em đâu có biết, là anh tự chui vào đó chứ" cô giải thích.
_ "Chắc tại nó quen đường rồi đó vợ!"
.....
Cô im lặng ôm lấy anh
_ "Được rồi, không trêu vợ nữa. Giờ vợ nhấp lên xuống đi, nhẹ nhàng thôi. Nếu đau thì nói với chồng"
Cô làm theo lời anh nhấp nhấp, có một chút đau nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác sướng.
_ "Em giỏi lắm" anh nói
Đang sẵn cơn nứng lại thêm sự cổ vũ của anh cô nhấp mạnh hơn, lưỡi di chuyển xuống liếm láp ti anh, anh nhắm mắt lại rên rỉ trong sung sướng. Cô ngồi hẳn dậy để tạo thêm nhiều lực, cho cậu bé vào sâu hơn.

_ "Anh ơi.... em sướng lắmmmm, anh có thích khôngggg?"
_ "Anh cũng thích lắm, em giỏi quá."

Muốn được ôm anh, vẫn trong tư thế đó, cô liền kéo anh ngồi dậy ôm chặt lấy anh.
Tư thế này cô cảm thấy rất thích và thoải mái, hai người được ôm nhau tình cảm cậu nhỏ anh cắm sâu vào cô bé và tư thế này cho cô nhiều lực để nhấp.
Pạch pạch... két két... tiếng kêu từ chiếc nệm lò xo pha lẫn tiếng va chạm xác thịt cùng tiếng rên của cô tạo ra một bản âm thanh trong căn phòng đầy mùi xác thịt.
Mỗi một lần nhấp lại khiến cặp vú căng tròn của cô đung đưa trước mặt anh. Hai tay bóp nhẹ tạo thành rãnh sâu trước ngực, anh hôn lấy hôn để cặp vú cô, môi anh chạm đến đầu ti khiến cô hưng phấn tột cùng, cô nhấp nhanh, liên tục mặc kệ cảm giác đau. Đôi chân bắt đầu tê cứng, lực nhấp yếu dần nhưng cô thực sự không muốn dừng lại cảm giác này, lại có một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể mà mãi sau này cô mới biết đó là cảm giác lên đỉnh.
Nhấp chậm dần rồi dừng lại, gục xuống trên vai anh thở hổn hển
_ "Anh ơi em mệt quá"
Anh cười "em ra rồi à? Lúc đó lồn em co bóp mạnh lắm. Anh thích lắm"
Cô ôm lấy anh, cô không biết RA là gì chỉ thấy sau cảm giác sung sướng là mệt.

_ "Để anh tiếp sức nhé!" Anh đỡ cô nằm xuống giường rồi lại tiếp tục với tư thế giống như lần đầu tiên. Nhấp một hồi thì anh cũng dừng lại. Nhẹ nhàng lấy khăn tắm lau sạch sẽ cô bé. Cả hai mệt mỏi ôm lấy nhau cùng đi vào giấc ngủ.


Buổi sáng chủ nhật bầu trời trong xanh, Thảo thức dậy khi những ánh nắng len lỏi vào trong phòng qua khe cửa sổ, Hùng vẫn đang nằm đó một tay đặt ngang bụng cô, tay kia gối đầu cho cô ngủ. Cô nhẹ nhàng đặt tay anh lên giường và thức dậy, tắm rửa xong cô lấy chiếc áo sơ mi của anh mặc tạm. Chiếc áo sơ mi dài quá hông đủ để che hết mấy điểm nhạy cảm của cô khi bên trong không nội y. Kéo rèm lên cho ánh nắng tràn vào phòng. Phòng ngủ anh có view rất đẹp, có ban công nhìn thẳng ra hồ. Tiếng kéo rèm làm anh tỉnh giấc.


“Em dậy sớm thế! Sao không ngủ thêm chút nữa?”


“Em quen giấc rồi anh ạ”


“Hôm nay em có bận gì không?


“Em chưa có dự định gì anh ạ”


“Vậy đi chơi cùng anh nhé!”


Nói xong anh dậy vệ sinh cá nhân rồi hai người cùng dọn bãi chiến trường đêm qua để lại. Anh dắt cô xuống Trung tâm thương mại dưới chân tòa nhà cùng ăn sang và mua cho cô bộ đồ thoải mái hơn.


“Em uống cái này vào đi”


Vừa bước lên xe anh liền đưa cho cô một viên thuốc nhỏ.


“cái gì vậy anh?”


“Thuốc tránh thai. Em cố gắng nhé! Lần sau anh sẽ không để em phải uống thuốc tránh thai bao giờ nữa”

…………..

Điểm đến hai người đi ngày hôm nay chỉ cách thành phố vài chục cây số. Cô không nghĩ ngay ngoại ô thành phố lại còn có những nơi phong cảnh hung vĩ như vậy. Càng lên cao không khí càng trong lành, không gian ấy ùa về những kỉ niệm đẹp về thời thơ ấu của cô.


Sinh ra và lớn lên tại một vùng sơn cước, tuổi thơ của Thảo gắn liền với thiên nhiên. Tuổi thơ dữ dội với những đứa trẻ khác trong xóm leo lên những bãi cỏ trên sườn đồi cùng nhau trượt xuống dưới chân đồi, tuổi thơ với những buổi sáng sương mù đến lớp với những hạt sương vương đầy trên mí mắt, nặng trĩu. Những buổi sáng mùa Đông giá rét tuyết rơi cùng đắp ông già tuyết… Mãi đến những năm học phổ thông gia đình cô mới chuyển lên phố, cũng từ đó cùng với những vội vã nơi phố thị cô đã dần quên đi những kí ức tuổi thơ ấy.

Nơi anh đang đưa cô đến là một nơi có khí hậu núi cao trong lành và mát mẻ, mang vẻ đẹp hoang sơ và lôi cuốn với màu xanh ngát của núi rừng điểm thêm sắc vàng của hoa dã quỳ. Tay anh ôm lấy cô anh hỏi


“Em có thích nơi này không?”


“Em thích lắm anh! Em thích những thứ thuộc về thiên nhiên, em thích cỏ cây hoa lá, em là Thảo mà”

“Còn anh, anh cũng yêu thiên nhiên và anh yêu Thảo”


Anh chậm rãi nói tiếp.


“Đồng ý yêu anh Thảo nhé!”


Ánh mắt anh nhìn cô trìu mến, anh nói với cô rằng dù cho thời gian hai người quen nhau chưa đủ dài để hiểu nhau nhưng anh tin những gì do cảm xúc mang lại, anh tin vào con tim của mình. Cô đáp trả ánh mắt đó bằng một nụ hôn. Nụ hôn thật sâu thay cho câu trả lời


………..

“Anh ơi mình về đi trời sắp tối rồi”


“ok em, mình về nhé”


“Nhưng mà anh ơi! Em mỏi chân quá”


“Thôi được rồi, nhất vợ nhì trời mà, để anh cõng em nhé”


Nói xong anh cõng cô lên lưng, lững thững đi trên bãi cỏ giữa một không gian rộng lớn, đồi núi mênh mông chập trùng, gió chiều se se lạnh. Khoảnh khắc ấy bỗng chốc làm cô nhớ về hình ảnh của bố. Ngoài bố ra thì anh là người thứ hai cõng cô trên lưng…. Ngày ấy, mỗi khi cùng bố đi đâu đó mà không có xe, thương con gái mỏi chân, bố cô vẫn thường cõng cô trên tấm lưng gầy. Mái tóc dài quá lưng vẫn được bố thường xuyên chải chuốt mỗi buổi sáng thức dậy. Năm 8 tuổi cô mãi không bao giờ được nhõng nhẽo với bố như vậy nữa. Nghĩ đến đó thôi ánh mắt cô lại trùng xuống, cô khóc và gục xuống lưng anh như một ảo tưởng về một hình ảnh thay thế vậy.


“Em làm sao vậy?” Anh lo sợ khi thấy cô gục xuống và lặng im


“Em không sao, lưng anh êm quá làm em buồn ngủ thôi ạ” nói xong cô vội lau nước mắt giấu đi cảm xúc của mình….


9h tối anh đưa cô về, đến càng gần khu nhà cô trọ hai người lại càng quấn quýt nhau không muốn rời. Một cuộc gặp kéo dài 24 tiếng mà giây phút chia tay nhau lại lưu luyến đến như thế!

………… Kể ngày yêu nhau cô và anh thường gọi cho nhau vào buổi sáng mỗi khi thức dậy, những phút rảnh rỗi trong công việc cũng thường nhắn tin cho nhau, hỏi thăm và thông báo cho nhau những tình huống xảy ra trong cuộc sống. Anh thường gặp cô vào những ngày cuối tuần, cùng nhau đi ăn, đi xem phim và cùng nhau trải nghiệm cuộc sống tình dục. Yêu anh, cô cũng bắt đầu học cách làm phụ nữ, cô học cách cho bản thân mình đẹp hơn, quyến rũ hơn, làm sao để mỗi một ngày trôi qua là mở ra một mảnh ghép hoàn toàn mới trong con người của cô để anh khám phá, cô tham gia vào những hội nhóm eva để học hỏi thêm kinh nghiệm, cô còn tham gia một khóa học ĐỈNH CAO NGHỆ THUẬT PHÒNG THE cũng với một mong muốn duy nhất là tạo cho bản than như một tòa lâu đài những điều thú vị cho anh khám phá.

Chiều thứ 7 cô nhận được tin nhắn anh

“Em ơi! Tối anh đón em qua nhà anh nhé!”


“vâng anh! Em cũng có một điều bí mật dành tặng anh.”


“Điều gì vậy? Em làm anh tò mò quá”


“Tò mò mới là điều bí mật chứ anh! Anh muốn biết thì tối nay sẽ biết.”


“Mà kiểu này mình chưa thử này anh ơi! Tối nay anh có muốn thử không” Cô khiêu khích anh bằng một bức ảnh với tư thế làm tình mới mà cô và anh chưa bao giờ thử. Từ ngày yêu nhau cô và anh thường sưu tầm thêm những tư thế mới để cùng nhau trải nghiệm, và hôm nay cũng thế.


Tan giờ làm Thảo về phòng trọ chờ anh qua đón. Cô trang điểm nhẹ nhàng, sức nhẹ mùi nước hoa anh thích, không quên mang theo bộ váy ngủ kèm chiếc quần lọt khe mà anh đã tặng cô trước đó.

Hùng đón Thảo đi ăn tối rồi vội vã về nhà anh, lý do chắc cả hai đều hiểu. Vừa bước vào nhà anh ghé sát tai cô thì thầm


“Nào, giờ là lúc em bật mí cho anh biết điều bất ngờ đó đi”


Cô không hưởng ứng theo anh, đánh ánh mắt lẳng lơ sang anh trêu đùa:


“Bình tĩnh nào anh…”


Cô vào phòng thay bộ đồ ngủ sexy, bật lên bản nhạc không lời lãng mạn rồi nói nhỏ vào tai anh


“Mình cùng nghe nhạc anh nhé”


Trong bộ đồ ngủ ren màu đỏ, chiếc quần chip lọt khe, thả rông vòng 1 săn chắc căng tròn, mái tóc buông xõa, ánh mắt đưa tình không thể quyến rũ hơn. Tất nhiên anh không thể chối từ cô nhất là trong những giây phút như thế này


“Điều bất ngờ em nói đây à?”


“Chưa đâu anh”


Cô chủ động ôm lấy anh, hôn anh ngay trong phòng khách, cô đẩy anh ngồi xuống chiếc ghế sofa, tay cởi từng chiếc khuy áo của anh trong khi anh vội vàng bỏ thắt lưng của mình cô giữ tay anh lại. Ngày hôm nay cô muốn là người chủ động, từ từ đưa anh đến từng cung bậc cảm xúc. Sau khi cởi bỏ hết đồ trên người anh cô nhẹ nhàng mơn trớn và trêu đùa với cơ thể anh.


“Em ơi, chiều thằng nhỏ đi anh không chịu được nữa rồi” anh năn nỉ cô


Cô với tay mở chiếc túi xác lấy ra thanh kẹo Listerine cool mint cô đã chuẩn bị từ trước đó rồi kéo anh ra ban công, hôm nay cô muốn được cùng anh trải nghiệm những cảm giác trước đây chưa từng thử. Ngậm 2 lá kẹo trong miệng và bắt đầu quỳ xuống chạm nhẹ đầu lưỡi lên đầu khấc của anh rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi đến các phần còn lại của cậu nhỏ. Vị bạc hà the mát làm cơ thể anh run rẩy, phấn khích. Lưỡi cô di chuyển đến đâu cậu bé tê cứng tới đó.

Cô nhẹ nhàng xoắn lưỡi theo vòng tròn theo đầu cậu nhỏ sau đó ngậm chặt môi quanh cậu nhỏ và từ từ trượt lên trượt xuống. Thỉnh thoảng lưỡi cô tập trung vào đầu khấc rồi dùng tay mình quấn quanh cậu nhỏ và đưa lên đưa xuống theo nhịp. Khi tiếng thở của anh gấp dần lên cô cũng đồng thời tăng nhịp của mình nhanh hơn. Tay anh chủ động giữ cô lại, nói với cô giọng nói đầy mê hoặc.

“Hôm nay em có chiêu tuyệt quá, kẹo bạc hà làm anh rất thích. Để anh cho em cảm nhận nó nhé”


Nói xong anh ngậm vào miệng lá kẹo bạc hà và oral sex cho cô. Anh hôn khắp cơ thể cô từ vành tai đến cổ, ngực rồi đùi… Anh đặt lên các điểm nhạy cảm những cái liếm ướt át, tay anh phối hợp xoa bóp nhịp nhàng.

Vị the mát của kẹo kết hợp với hơi thở nóng hổi đầy kích thích làm cô tê liệt khắp cơ thể. Tay anh gẩy nhẹ chiếc quần lọt khe sang một bên và dùng ngón tay giữa chà nhẹ nhàng lên cô bé ướt sũng của cô. Ngón tay đưa lên đưa xuống theo chiều dọc của cô bé và tập trung se ngay hột le của cô, miệng vẫn hôn, nút lưỡi và đùa nghịch phía bên trên cơ thể của cô. Sau đó anh đặt 1 bàn chân cô gác lên thành lan can và di chuyển xuống dưới và liếm xung quanh cô bé thật nhẹ nhàng, tập trung vào phần trong đùi và bụng dưới phía trên mu.


Ư…ư……


Trong tiếng nhạc du dương thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng rên ri đầy khoái lạc như thế.

Anh vẫn liếm xung quanh cô bé, hai ngón tay se núm vú của cô. Nhìn ánh mắt cô đang ham muốn thèm khát như muốn giết chết anh thì anh đưa lưỡi vào liếm, hôn và mút cô bé. Cái lưỡi ướt át và the mát làm cô muốn điên dại. Anh không bỏ qua một chỗ nào của cô bé, nhẹ nhàng đưa lưỡi từ ngoài vào trong, từ trái qua phải. Khi anh úp cả miệng anh vào cô bé thì lúc này đến lượt cô van nài anh


“Anh ơi! Em không chịu nổi nữa rồi, cho vào đi anh”

Hơi thở gấp gáp, cô kéo anh vào lại phòng khách, gồi xuống sofa sau đó cô ngồi lên trên đùi anh, quay lưng về phía anh, kệ cho sắp nhỏ tự tìm đến nhau. Cậu bé luồn lách đến đâu mang vị bạc hà đến nơi đó trong cơ thể của cô rồi bỗng chốc tử cung cô tê tái mất cảm giác. Cô quay người lại để có thể nhấp mạnh hơn nữa chiều chuộng cô bé đang thèm khát cảm giác mạnh nhay lúc này.

Anh ngồi tựa lưng lên ghế, cô ngồi lên đùi anh điều chỉnh từng nhịp đưa đẩy lên xuống cho phù hợp nhất với sở thích của cô bé. Cặp vú của cô nẩy tưng tưng theo từng nhịp vừa chạm ngay tầm mắt của anh, anh úp mặt vào cặp vú ấy bú mút. Đầu vú là điểm nhạy cảm khó cưỡng lại, khi anh chạm lưỡi đến đầu vú rồi bú liếm như một đứa trẻ đang khát sữa thì khi đó nõ cũng chạm tới điểm G cuối cùng để dẫn tới khoái cảm. Lúc này không còn là rên rỉ nữa mà bắt đầu là những tiếng la hét, âm thanh tăng dần lên theo từng nhịp nhấp và cuối cùng là gục gã trên cơ thể săn chắc của anh. Mất vài phút sau để giữ cho nhịp thở về trạng thái bình thường rồi cô ghé vào tai trêu anh.


“Hình như em bị yếu sinh lý hay sao đó anh nhỉ! Sao em nhanh ra thế?”


Anh cười đắc thắng


“Em ra mấy lần rồi chứ không phải một lần đâu”


“Nhưng em muốn ra nữa” cô nũng nịu.


Anh bế thốc cô dậy, chân gác lên ghế, tay giữ vào lưng tựa của sofa rồi đưa cậu nhỏ vào từ đằng sau cô


“Em thích khiêu khích à. Hôm nay anh sẽ cho em nát lồn”


Nói hết câu tay anh vỗ mạnh vào mông cô nắc liên hồi nhanh và mạnh như máy khâu.


“Đúng rồi, em năn nỉ anh đó, hôm nay cho em nát lồn đi”


Cậu nhỏ khám phá hết cỡ vào sâu bên trong cô bé với tư thế này, cô dang rộng chân ra và đẩy mông về phía sau để chào đón cậu nhỏ khám phá vào sâu hơn nữa. Mỗi một nhịp ra – vào của cậu bé đều chạm đến thành bụng của cô….Cứ như thế anh và cô cùng trải nghiệm những cảm xúc mới từ phòng khách đến bếp rồi ra ban công…. Âm thanh của những bản nhạc không lời vẫn cứ thế vang lên, tiếng rên rỉ lúc nhẹ nhàng lúc gấp gáp cùng với những tiếng va chạm của da thịt và rồi anh kéo cô vào phòng ngủ, dốc hết chút sức lực cuối cùng cho những cái nhấp thật nhanh thật mạnh. Cô cũng dạng chân hết cỡ để đón nhận


“Em sướng quá…á…á, anh địt em mạnh nữa lên…nnn”


“a…a…a… Nhanh nữa lên….”


Cô dùng hết sức co thắt cơ vùng xương chậu lại để cô bé bóp thật chặt vào cậu nhỏ. Khi cảm nhận được cậu nhỏ đang giật giật trong cơ thể thì cô đẩy anh ra, miệng ngậm lấy cậu nhỏ bú mút và hứng trọn tinh trùng anh trong miệng. Cô tiếp tục nâng niu cậu nhỏ và liếm sạch hết thứ nhầy nhụa anh vừa xuất ra.

Sau trận chiến kéo dài cả tiếng đồng hồ cô và anh kiệt sức gục xuống giường, ôm lấy cô anh hỏi nhỏ.


“Sao em biết cách làm anh sướng thế này?”


“Làm anh sướng thì em cũng sướng mà!”


“Anh yêu em….”


“Em cũng yêu anh. Thôi mình ngủ anh nhé! Hôm nay anh làm hai chị em em mệt quá rồi”


Họ ôm lấy nhau ngủ một giấc đến tận trưa mai mà không cần quan tâm ngày hôm nay bình minh có đẹp hay không, thời tiết như thế nào? Lúc này họ có tình yêu và họ chỉ cần có nhau.
 
Phần III: THANH XUÂN NHƯ MỘT CHÉN TRÀ


Tình yêu cứ thế đi qua những năm tháng hạnh phúc. Tất cả mọi thứ đều có điểm bắt đầu và kết thúc, ngay cả con người còn có quy luật sinh – tử thì tình yêu cũng không tránh khỏi những lúc thăng hoa, thoái trào.

Cô và anh yêu nhau đã được gần 2 năm, họ sắp cưới và cô cũng chuyển hẳn về sống chung với anh, hàng ngày anh đưa cô đến điểm xe đưa đón nhân viên của công ty cô rồi anh đi làm. Họ vẫn không ngừng làm mới cuộc sống. Cuộc sống tưởng chừng như không một mâu thuẫn nào có thể phá vỡ được tình yêu và sự tin tưởng họ dành cho nhau.

Anh Hoàng và chị Nga sau một thời gian dài làm bạn thì cuối cùng họ cũng trao tình yêu cho nhau và kết hôn, anh Hoàng liên lạc với cô báo hỷ rồi từ đó mà cô và anh kết bạn với nhau qua facebook.


“Yên nghỉ nhé Thành ơi! Vĩnh biệt mày” Thảo sững sờ khi nhìn thấy dòng trạng thái trên trang cá nhân anh Hoàng


Sau đó cô biết anh Thành bị tai nạn đường sắt, do không chú ý khi đi ngang qua đường dân sinh xe anh đã bị kẹt tại ổ gà gần đường tàu, đúng lúc tàu đi qua và anh không kịp ra khỏi xe. Chiếc xe bẹp rúm không nhận dạng được, người ta phải cô gắng lắm mới đưa được thi thể anh ra bên ngoài. Cô và anh Thành chưa từng trải qua một ngày chính thức yêu nhau, nhưng khi biết tin đó trái tim cô rụng rời. Anh Thành cũng mới về nước cùng người yêu, anh sắp lên chức bố và họ cũng chuẩn bị cưới.

Cô cùng anh Hùng đến thắp cho anh Thành nén hương, một việc làm cuối cùng cho người đã đi qua những rung động đầu đời với cô và mãi về sau này hình ảnh về anh Thành sẽ được cô chôn chặt và lãng quên. Nhưng không ngờ bi kịch cũng xuất phát từ ngày đó.

Sau hôm đó anh Hùng tìm hiểu về quá khứ của cô và anh Thành, cô cũng nói hết về mối quan hệ trước đây giữa hai người, kể cả việc qua đêm với anh Thành. Theo anh thì việc đó cô giấu kín với anh là thiếu tôn trọng, anh cảm thấy bị tổn thương. Nhưng quan điểm của cô thì hiện tại dành hết tình cảm cho anh, trao cho anh cả một đời con gái và không làm điều gì đắc tội với anh là được, quá khứ hãy để nó ngủ yên. Hơn nữa, cô và Thành chưa có một ngày nào là người yêu của nhau thì có gì để anh ghen? Anh ghen với một người đã khuất??? Cả hai đều cảm thấy bị tổn thương và ai cũng hiếu thắng, ai cũng nghĩ mình đúng.

Hôm đó anh đi uống rượu không về, cô cũng ra ngoài độc bước trong một buổi đêm mùa thu Hà Nội. Mọi chuyện có thể sẽ được giải quyết sau đó nếu đêm hôm đó anh không gặp lại người yêu cũ. “NGƯỜI YÊU CŨ” một cụm từ nghe rất xót xa, có chút gì đó nghèn nghẹn trong lòng khiến trái tim đôi lúc không thể đập bình thường được. Họ đã chia tay nhau đủ lâu đẻ cả hai nhận ra đã trở thành một phần kí ức của nhau. Những kỉ niệm đẹp và vui vẻ ấy cũng đã nhạt màu theo thời gian, những câu chuyện buồn cũng chẳng còn được nhắc lại.


Ngày đó cô ấy và anh chia tay nhau vì khi ấy anh là một chàng sinh viên nghèo, còn cô ấy là con gái độc nhất trong một gia đình điều kiện gốc Hà Nội. Mẹ cô chê anh nghèo, không môn đăng hộ đối và ép cô phải yêu và lấy con trai của một người bạn làm ăn của gia đình là thanh mai trúc mã với cô. Chia tay anh, cô kết hôn theo sự sắp xếp của gia đình còn anh lao đầu vào công việc để rồi có những thành quả như ngày hôm nay.

“Có ai nằm võng không đưa, có ai gặp lại người xưa không nhìn?” Khi cuộc sống bận rộn cuốn con người ta đi, cũ mới cũng mặc kệ hết. Nhưng ngày hôm nay đây họ gặp lại nhau tại đúng một thời điểm đó chính là lúc cả hai cùng gặp những bế tắc trong nội tâm. Cô ấy chấp nhận sự sắp đặt của gia đình nhưng rồi họ không có hạnh phúc, anh ta công khai đưa bồ trẻ về nhà cùng sinh hoạt trên chính chiếc giường tân hôn của hai người, cô cũng phải chấp nhận không dám buông bỏ vì đằng sau cuộc hôn nhân ấy là những hợp đồng kinh tế mà chỉ cần một sự phản kháng của cô cũng có thể khiến gia đình phá sản.

Trái tim có lý lẽ riêng của nó, khi những điểm yếu nơi trái tim gặp nhau tại một thời điểm thì không lý thuyết nào lý giải được hành vi đó. Đêm hôm đó hai người đã quên hết đi thực tại để làm sống lại tình yêu đã chết cách đây 4 năm về trước.

Đường phố về đêm mỗi lúc một yên tĩnh, sương xuống về đêm se se lạnh càng khiến con người ta cảm nhận rõ hơn về những nỗi buồn đang hiện hữu. Lúc này cô nhớ anh, nếu có anh ở đây thì anh sẽ nhường cô chiếc áo khoác hoặc một vòng tay của anh cũng đủ khiến cô ấm lòng. Thì ra… ở một mình không cô đơn, nhớ ai đó mới là cô đơn. Cô đơn là khi đứng bên đường nhìn dòng người qua lại ta cảm thấy thành phố này hoang vu hơn cả sa mạc. Thành phố này có lẽ cũng giống như bao thành phố khác, đêm sẽ vắng người, vắng những bước chân về khuya ngõ tối, vắng những tiếng còi xe thanh âm qua lại nơi ngã tư, vắng cả tiếng ai kia về gõ cửa. Thay vào đó là tiếng một cơn gió lướt đi trong đêm dừng lại trên hàng cây rồi kể chuyện, tiếng rao từ khuya khoắt vọng lại theo từng nhịp đều. Đời bỗng vậy mà không buồn cũng chẳng vui.

Cô nhớ anh, cô lo sợ rằng khi anh trở về sẽ không thấy cô ở nhà, rồi cô vội vã chạy về. Tự nghĩ rằng khi về nhà gặp anh thì cô sẽ lao vào ôm anh, sẽ xin lỗi anh, tất cả là do cô, cô đã sai khi ngay từ đầu không nói rõ cho anh biết về mối quan hệ giữa cô và Thành, có lẽ anh sẽ thấu hiểu.

Bước vào nhà vẫn là căn phòng hiu quạnh, anh chưa trở về. Anh đang ở đâu? Anh tắt điện thoại, không có cách nào liên lạc với anh. Cô trằn trọc nhớ anh không ngủ được, bao lâu nay cô đã quen với vòng tay của anh mỗi giấc ngủ, quen với hơi thở ấm áp bên cạnh mình, hôm nay anh ở đâu?

Thức trắng đêm đến sáng, cô mong trời sáng để anh quay trở về hoặc ít nhất là cô sẽ biết được anh ở đâu để chạy đến bên anh.

TẢN MẠN

Thanh xuân như một tách trà
Trà thơm vị ngọt, ấy là thanh xuân
Kiều nàng cũng một thời xuân
Ba chìm bảy nổi, trôi xuân hết trà

...... CÒN NỮA
 
Sau một đêm với người cũ, anh nhận thấy mình có lỗi với cô nhiều lắm. nhận thức được bản thân đã sai, anh muốn quay trở về ngay lúc này rồi xin lỗi cô.

9h sáng anh bước chân vào nhà, cô vẫn gục xuống trên bàn ăn, nhìn thấy anh về không khỏi sung sướng, cô chạy lại ôm anh, chưa kịp nói lời xin lỗi thì trực giác của người phụ nữ mách bảo cô rằng có vấn đề gì đó không ổn ở anh. ừ thì anh đã uống rượu, mùi rượu vẫn phảng phất trên cơ thể anh, cô chấp nhận! Nhưng còn mùi nước hoa lạ còn vương trên cổ anh, trên áo anh, trên khắp cơ thể anh thì cô sẽ giải thích như thế nào đây?? Tiến lại gần anh để nhìn rõ hơn vết son trên cổ anh thì điện thoại báo tin nhắn.

“Em cảm ơn anh, cảm ơn những gì đêm qua anh đã dành cho em. Anh mạnh mẽ hơn nhiều đó”

Không thể tin vào mắt mình nữa, chỉ sau một đêm thôi anh đã quên cô rồi sao??? Cô sững sờ không nói nên lời nhưng cố giữ bình tĩnh để bản thân không được khóc. Khuôn mặt không cảm xúc, cô quay lưng và bước về phía sofa. Anh vô cùng lo lắng khi nhìn sắc mặt của cô, thà rằng cô đánh anh, chửi anh điều đó sẽ làm anh dễ chịu hơn nhiều. Ôm trầm lấy cô anh phân trần.

“Thảo, nghe anh nói đã, là do anh uống say quá nên anh đã….”

“Anh không cần giải thích gì thêm, anh ngồi xuống ghế đi” Cô cắt ngang lời nói của anh.

Khuôn mặt lạnh lùng của cô lần đầu anh bắt gặp, anh rất sợ cô lúc này. Anh ngồi xuống sofa, cô ngồi xuống ghế đối diện. Một cách nói chuyện rất nghiêm túc và căng thẳng giữa hai người.

“Giờ anh nói trước hay anh nghe em nói?” Vẫn sắc mặt ấy cô lên tiếng.

“Mong em tha lỗi cho anh, hôm qua anh uống say quá và vô tình gặp lại Linh trong bar, trong lúc cả hai không kiểm soát được thì… Anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi….”

“Anh chẳng làm gì có lỗi với em cả! Chúng ta yêu nhau nhưng chưa bao giờ em nghĩ em sở hữu anh, vậy nên anh làm bất cứ điều gì cũng không có lỗi gì với em.”

Cô tiếp lời

“Việc anh và Linh có bất cứ điều gì với nhau thì đó là việc giữa hai người, hai người tự đi giải quyết, điều đó không liên quan đến em. Chỉ mong anh đừng làm ai phải khổ. Sinh ra là phụ nữ đã khổ lắm rồi. Anh hiểu không?”

Nói xong cô vẫn không thể hiểu tại sao lại bình tĩnh nói ra được những lời này.

“Anh hiểu rồi, em hay cho anh một cơ hội Thảo nhé! Đêm qua là một sai lầm, với Linh đó cũng là một cơn say. Sẽ không làm em buồn thêm lần nào nữa. Anh hứa”

Đâu đó họ nói rằng, trên đời này có hai thứ không thể tin được. Thứ nhất là quảng cáo, thứ hai là lời nói của đàn ông. Ngày hôm nay cô không tin những gì anh nói, nhưng rồi cô vẫn cho anh một cơ hội. Cô nghĩ trong chuyện này bản thân mình cũng có lỗi, là lỗi do cô nên mới xảy ra chuyện đó. Cho anh cơ hội hay cũng chính là cho bản thân mình cơ hội. Để rồi sau cuộc nói chuyện đó cô quay đi khóc nức nở, anh vẫn hiện hữu ở đây, nhưng một linh cảm rằng tình yêu của hai người đã chạm đến quãng đường gập gềnh sóng gió.

Cô và anh ít giao tiếp với nhau hơn trước, không còn những chia sẻ về công việc, không còn những trao đổi với nhau trong cuộc sống hàng ngày. Thảo tự trấn an bản thân mình rằng quãng thời gian này chỉ là nhất thời thôi, nhất định tình cảm hai người sẽ lại gắn bó như trước đây, và dù sao trong khoảng thời gian cô đẹp nhất cũng đã được ở bên cạnh anh. Sau này dù có ra sao, bất kể có thế nào, chời đợi bao lâu cô vẫn không hối hận. Nhưng rồi sau này cô nhận ra rằng đó chỉ là suy nghĩ của kẻ si tình mà thôi. Thật ra trên đời này không có người vô tâm, chỉ là tâm trí của họ không hướng về nhau mà thôi. Hiểu được điều đó nhưng cô đã không đủ can đảm để vượt qua nó, để rồi một đám cưới vẫn cứ thế diễn ra theo kế hoạch.

Khi mọi chuyện đã được sắp xếp, số phận đã an bài thì khi đó cô và anh càng ít gặp nhau hơn, lý do muôn thuở cho sự vắng mặt đó là BẬN. Bận là một cái cớ mà mọi người rất thích để vin vào, rồi ỷ lại để thoái thác. Nếu đã thích một cái gì đó, thì kiểu gì người ta cũng tìm ra thời gian dành cho nó, ít hay nhiều cũng sẽ có cách thôi. Nếu đủ yêu!

1 tháng trước khi diễn ra đám cưới là sinh nhật của cô, anh bận đi công tác không về được. Thời điểm này cô cũng không còn quan tâm quá nhiều đến sự có mặt của anh nữa. Cô gọi một vài người bạn của mình đến nhà hàng làm bữa tiệc độc thân và kết hợp cả sinh nhật. Ngày hôm nay trong bữa tiệc này cô muốn được vui tới bến lần cuối cùng của tuổi thanh xuân. Cô muốn được cùng đám bạn uống rượu. Ai cũng biết phụ nữ khi say thì lắm cảm xúc và phức tạp hơn đàn ông, vì vậy cô cố gắng không để mình say, hoặc ít ra là không thể say trước mặt người khác. Vui cùng bạn bè được dăm ba chén rượu thì điện thoại cô có tin nhắn. Đó là một món quà sinh nhật khủng khiếp mà người chồng sắp cưới của cô mang tới. Một cô gái đã dùng điện thoại anh Hùng gửi tin nhắn hình ảnh tới cô, đó là hình ảnh 2 người đang ân ái. Không biết cô gái đó gửi hình ảnh ấy cho cô nhằm mục đích gì, nếu gửi để cô tức điên lên thì điều đó xưa rồi! Cô bình thản đón nhận và trả lời tin nhắn:

“chúc anh có một đêm hạnh phúc, em có để bao cao su ở ngăn nhỏ có khóa trong ví anh đó anh nhớ dùng nhé! Nhớ bảo vệ bản thân, phòng bệnh là tốt anh ạ”

Gửi tin nhắn đi rồi cô tắt máy, cầm ly rượu nhấp một hơi cạn ly.

“Thảo! Thảo! mày có chuyện gì vậy?” đám bạn nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt cô vội hỏi

“Tao không sao đâu, cảm ơn chúng mày vì hôm nay đã đến đây, hôm nay là ngày vui của tao, chúng mày uống với tao nhé! Tao muốn say”

Nói rồi cô rót rượu cho mọi người và cứ thế uống, cô uống không có điểm dừng. Đúng rồi! Cô muốn quên chuyện này đi, muốn quên cuộc sống này, cô muốn say. Bất giác cô thấy rằng mình cần phải say, mem rượu sẽ đưa cô quay trở lại những kí ức đẹp đẽ đã qua.

Cô nhớ ra rằng mình không thể say trước mặt người khác, bình thường cô là người mạnh mẽ và hay cười, đôi khi nụ cười ấy khiến đối phương cảm thấy cô chưa từng biết tới va vấp. Khi cao hứng tới mức đôi chận loạng quạng và luyên thuyên dăm ba câu tối nghĩa thì cô gọi thanh toán và ra ngoài bắt taxi về nhà. Về nhà cô bật những bản nhạc mà anh và cô hay nghe mỗi khi làm tình và uống rượu một mình, bởi lẽ khi say con người ta thường chân thật nhất mà cũng giả dối nhất, chân thật nhất vì người ta có thể bộc lộ ra những cảm xúc vốn giấu kín, là khóc lóc, gào thét, là chửi rủa… giả dối nhất là với họ khi đó ai cũng có thể vô tình là người bạn thân hữu nhất trên trần đời, hay là một người yêu quyên rũ và say đám nhất thế gian. Khi say con người ta khi say rất cô đơn và yếu đuối. Vì cô đon và yếu đuối nên muốn dựa dẫm vào hơi ấm của kẻ khác, những cái ôm siết hay nắm tay dường như có thể lấp đầy bản ngã cô đơn của con người nhưng đều không còn đáng tin khi tỉnh rượu. Rất nguy hiểm, vậy nên thật sự chỉ nên say khi uống rượu một mình.

Cô uống đến say mèm và đau đớn nhận ra rằng cơn say lại làm cô nghĩ về anh nhiều hơn! Những âm thanh du dương từ bản nhạc không lời vẫn cứ nhè nhẹ vang lên nhưng hòa theo nó không phải là những tiếng rên của hai người mà là tiếng khóc thầm của cô, tiếng khóc mỗi lúc một lớn lên thành tiếng thét, tiếng chửi và rồi lại tự trách bản thân mình… Cứ như thế, bao nhiêu cung bậc cảm xúc được dồn nén lại rồi òa lên trong cơn say. Đến khi cô không còn đủ sức gào thét nữa mà gục ngã trên sàn nhà đến hơn 1 ngày sau mới tỉnh lại.

Em tự hỏi:

Mạnh mẽ đã thành quen, sao cơn say lại làm em quên mất? Ừ thì mạnh mẽ thật lâu, em cũng cần một bờ vai tựa vào để khóc. Khóc không phải yếu mềm, mà chỉ để những mệt mỏi trong tim được phóng sinh, thoát kiếp..
Nếu em gọi anh, lúc em say.. Là lúc những bí mật trong em đến lúc cần được giãi bày. Em từng hứa với mình: Sẽ cất giữ chúng thật lâu để cả những cơn mưa ngâu cũng phải lắc đầu chịu trận.
Ừ thì em đã cất thật sâu nhưng vào những lúc say, chúng lại chẳng mảy may ở lại.


Sau chuyến Công tác anh quay trở về. Cô cũng có đủ thời gian tỉnh lại. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, đám cưới vẫn cứ diễn ra như chưa hề có chuyện gì xả ra và với cô “Hạnh phúc là gì???” vẫn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ. Một đám cưới chưa chắc đã là hoàng hôn của tình yêu, nhưng đám cưới chắc chắn là kết thúc của tuổi thanh xuân.

Tạm biệt thanh xuân...Tạm biệt những đớn đau xinh đẹp
Tạm biệt thanh xuân... Những giấc mơ xa xôi diệu ảo..
Tạm biệt thanh xuân... Tạm biệt những nỗi buồn thương đầy rực rỡ
Tạm biệt thanh xuân ... Tạm biệt những hoang mang vĩnh hằng.

=== HẾT ===
 

Bình luận mới