Đột nhiên khi Ngạo Thiên vừa quay người đi, cánh cửa bật mở. Cánh tay Thùy Vy trắng muốt thò ra túm lấy áo hắn kéo ngược vào trong. Ngạo Thiên còn há hốc ngạc nhiên thì một đôi môi ấm áp trám kín miệng hắn. Gương mặt tuyệt đẹp của Thùy Vy chưa bao giờ gần hắn như vậy. Đôi mắt đẹp nhắm chặt, hàng mi ướt đẫm nước mắt. Lưỡi nàng trơn tuột thơm ngát một mùi hương kì diệu như không thuộc về trần thế. Ngạo Thiên sững người vài giây rồi đáp trả mãnh liệt. Người con gái này, bỏ đi thân phận giữa hai người, nàng là người hắn ham muốn nhất. Lưỡi hắn và nàng cuốn lấy nhau. Thùy Vy choàng qua cổ hắn, cả cơ thể trần truồng dán chặt vào người hắn.
- Cô không hối hận ? - Ngạo Thiên vừa thì thầm, vừa hôn hít đôi gò má mịn màn của Thùy Vy.
- Cô... thà là em... thà là cùng em... - Thùy Vy thì thào, nghiên đầu nhận những nụ hôn tới tấp của hắn.
- Thật ra...
Ngạo Thiên chợt dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp hơi ngượng của Thùy Vy.
- Thật ra... Khi tôi tới... Hắn chưa thật sự đạt được điều gì... Cô hiểu tôi chứ ?! Cô không cần phải ray rứt và... cố tình làm chuyện này để làm mình dễ chịu.
- Thật ư ? - Thùy Vy ấp úng.
- Thật...
Ngạo Thiên cúi xuống nhìn hai bầu vú mơn mởn căng tròn của Thùy Vy đang dán lên ngực mình. Hắn thầm nuốt nước miếng. Nhưng có lẽ chúng hiện giờ gần trong gang tấc nhưng xa tại chân trời. Nhưng hắn không hối hận, hắn không muốn mình làm một miếng vá dùng để trám lỗ hổng ray rứt trong lòng Thùy Vy.
Nghe lời giải thích của Ngạo Thiên, Thùy Vy thấy lòng mình nhẹ nhõm. Giờ phút này nàng hoàn toàn có thể trở về bên Trung Nghĩa mà không thấy xấu hổ khi đối diện với anh. Dù sao nàng vẫn là nạn nhân, một nạn nhân được giải cứu đúng lúc. Nhưng khoảnh khắc này, nàng đang trần truồng ép chặt lên cơ thể Ngạo Thiên, học trò của nàng. Thậm chí ánh mắt hắn lại đang công khai nhìn ngắm hai bầu vú của nàng. Trong tâm hồn nàng chợt hiện ra một cánh cửa. Cánh cửa đó, lần trước khoảng cách còn xa vời vợi. Nhưng sau biến cố dồn dập lần này, nó đã hiện ra ngay trước mắt. Chỉ cần giơ tay là chạm được.
Hai cô trò vẫn đứng nguyên trong tư thế mờ ám đó. Ngạo Thiên nhẹ nhàng ngửi mùi tóc Thùy Vy. Miệng hắn hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của nàng. Gò má nàng rất mịn, hắn thấy được cả những lông tơ mịn như nhung. Hắn hôn đôi mắt nàng, hôn chiếc mũi nàng, lại hôn lấy đôi môi mềm mại thơm ngát. Ngạo Thiên thật ra đang chờ... Chờ một cử chỉ từ chối của Thùy Vy, hắn sẽ lập tức quay lưng đi ra ngoài. Hắn cũng là đàn ông, lại tuổi thanh niên hừng hực. Nếu để hắn tự động bỏ qua cơ hội này, hắn không cam tâm. Nhưng hắn sẽ không ép buộc, chỉ cần nàng từ chối hắn sẽ ngừng lại.
Chiếc lưỡi Thùy Vy lúc này rụt rè khác hẳn vẻ cuồng nhiệt khi nảy. Nhưng đối với Ngạo Thiên, cảm giác rụt rè này mới thực sự là nàng... Hắn say mê cuốn lấy nó, nuốt hết hương vị ngọt lịm mê người trong miệng nàng. Tay hắn ôm lấy vòng eo Thùy Vy, nhẹ nhàng vuốt dọc tấm lưng cong cong thanh mảnh của nàng. Thật chậm, hắn vuốt xuống cảm nhận bờ mông căng tròn mát rượi làm từng tế bào súc giác trong tay hắn nở ra. Thùy Vy hơi run run, như tâm hồn đang giằng xé. Nhưng nàng vẫn đáp lại nụ hôn của Ngạo Thiên, mặc hai tay hắn đang mân mê ôm trọn cặp mông nàng. Những ngón tay hắn thật nóng, vuốt ve, trượt theo đường rãnh mịn màn sâu hoắm. Đi xuống, đi xuống nửa.
Thùy Vy ngã đầu lên vai Ngạo Thiên, nhắm chặt hai mắt, hơi thở gấp gáp. Nàng không dám nhìn hắn, cũng không dám đối diện với chính mình. Đôi tay nhỏ bé của nàng bấu chặt lấy bờ vai vạm vỡ rắn chắc. Bàn tay hắn thật hư hỏng, như chính con người hắn. Nó đang đi dần xuống dưới, len vào giữa hai chân nàng... Một cảm giác nóng hừng hực làm cơ thể nàng muốn nhũn ra. "Dừng lại đi..." Hắn không nghe lời kêu gọi từ tâm trí nàng. Những ngón tay hắn lại nhẹ nhàng ấy. Thùy Vy cảm nhận được hạ thể đã rịn ướt ra ngoài.
- Thiên... - Nàng gọi một tiếng thật nhỏ.
Ngạo Thiên thở dài, ngưng lại. Hắn biết mình đã chạm đến ranh giới tận cùng của Thùy Vy. Bàn tay hắn nuối tiếc rụt lại, buông thỏng. Nhưng không, Thùy Vy nắm tay hắn đặt lên ngực mình. Nàng cắn môi, đôi mắt đẹp còn hoe đỏ nhìn sâu thật sâu như xoáy vào tâm hồn hắn.
- Hứa với Vy.... - Nàng lại cầm tay hắn đặt lên ngực mình. - Chuyện này... chỉ xảy ra... một lần thôi... Được không ?
Ngạo Thiên gật đầu, rồi lại lắc lắc, không hiểu đang nghĩ gì. Một cảm giác mềm mại tuyệt diệu đã xâm chiếm tâm trí hắn. Thùy Vy mím môi mặt đỏ bừng nhìn bàn tay Ngạo Thiên mân mê bầu vú nàng. Nàng buông thỏng bên kia để cả hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp toàn quyền cho hắn thưởng thức. Đột nhiên, Ngạo Thiên cúi xuống, trước khi Thùy Vy kịp định thần, cơ thể đã bị hắn bế bổng trên hai cánh tay mạnh mẽ.
- Đừng ra ngoài... Đừng... - Thùy Vy co rút ngượng chín người bấu chặt cổ hắn, nài nỉ.
- Không còn ai hết... Không sao mà.
Thân thể trần truồng của Thùy Vy được hắn đặt xuống chiếc giường trải drap trắng tinh. Nắng sáng chiếu vào làm cơ thể tuyệt đẹp của nàng càng huyền ảo như trong mơ. Ngạo Thiên vừa ngắm nhìn cơ thể nàng, vừa cởi quần áo. Thùy Vy che kín gương mặt đỏ bừng bằng hai tay. Cặp đùi nàng gối lên, khép chặt, nhưng không che được hai mép môi đỏ hồng ướt át bên dưới. Chiếc giường rung động dưới trọng lượng cơ thể hắn, làm tim nàng đập thật nhanh. Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối nàng, tách nhẹ chúng ra.
- Đừng nhìn vào đó... - Thùy Vy rít khẽ qua kẽ tay, hai chân nàng run run nửa muốn khép nửa không.
- Nó đẹp lắm...
Ngạo Thiên nói mà làm Thùy Vy ngượng chín người. Hơi thở ấm áp của Ngạo Thiên sát bên làm hạ thể nàng nóng bừng. Hai bàn tay hắn vuốt dọc xuống bẹn đùi non mịn màn của nàng, khơi mở chúng rộng ra. Nơi thầm kín nhất của Thùy Vy mở rộng phơi bày ngay trước mặt hắn. Hai mép môi hồng hào cân xứng như hai múi quýt mọng nước. Ngạo Thiên cúi xuống thật thấp lần lượt hôn lên hai vùng trũng bên cạnh. Thùy Vy rợn người, hai bầu vú phập phồng ưỡn lên. Hai cái hôn phớt bên cạnh đã làm âm hộ nàng rỉ nước đẫm đìa. Hắn lại hôn, nhưng đưa lưỡi nhẹ nhàng chạm vào phía dưới, chậm chậm vét thẳng lên trên.
- Ư....
Cơ thể Thùy Vy căng cứng, cặp đùi thon dài như nhũn ra, mở rộng. Hai tay hắn bợ dưới mông nàng, cẩn thận như đỡ một miếng dưa hấu lớn. Đưa lên, ngậm lấy.
- Ôi... Thiên ơi...
Đôi môi hắn ngậm kín âm hộ nàng. Lưỡi hắn ấm áp trơn tuột vét mở hai mép môi mọng nước của nàng. Thùy Vy rên rỉ từng tiếng ngắt quãng. Tay nàng không còn che trên mặt, vô thức muốn đặt lên đầu hắn, lại rụt về níu ghì tấm trải giường. Chưa bao giờ nàng được anh hôn hít âm hộ một cách nâng niu mà say mê như vậy ! Nàng hé mắt, đôi gò má đỏ lựng xinh đẹp, nhìn xuống. Ngạo Thiên lim dim như đang thưởng món ngon nhất trần đời, cánh mũi hắn phập phồng từng hơi nóng phả trên vùng mu mềm mại phơn phớt lông của nàng. Chỉ quan sát gương mặt lì lợm kia bên dưới hạ thể, Thùy Vy đã thấy một cơn rạo rực bùng nổ. Nàng cắn chặt bờ môi run rẩy, nhìn hai bàn tay hắn đang mò mẫn trên bụng mình, chậm chậm đưa lên. Đón lấy hai bầu vú căng tròn của nàng, mân mê nhào nặn. Những ngón tay điêu luyện của hắn lại kẹt lấy hai đầu vú, se se... Thùy Vy rùng mình, một cảm giác nhột nhạt sung sướng làm nàng thở dốc. Khi nàng nhìn xuống, mặt liền nóng bừng khi phát hiện Ngạo Thiên đang nhìn, miệng vẫn ngậm kín âm hộ nàng.
- Đừng nhìn mà...
Thùy Vy ngượng quá, bàn tay đưa xuống che mắt hắn. Ngạo Thiên mỉm cười. Nàng không thấy miệng hắn, nhưng nàng lại biết hắn đang cười. Đôi môi hắn áp chặt trên âm hộ nàng nhếch lên. Hắn kéo tay nàng xuống, đặt chúng lên hai bầu vú căng tròn của nàng. Thùy Vy chưa hiểu hắn muốn làm gì thì môi hắn chụm lại, nút mạnh lấy u thịt bé tí giữa môi âm hộ nàng. Thùy Vy co rút cả người há hốc, hai bàn tay vô thức tự nhào nặn hai bầu vú mình. Hắn mút mạnh hơn, lưỡi hắn ngoáy sâu vào, trong khi ánh mắt vẫn phấn khích theo dõi Thùy Vy đang tự vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn của mình.
- Thiên ơi... Vy... Vy....
Thùy Vy há hốc rên rỉ thật lớn. Những ngón tay thon dài của nàng vít lấy hai đầu vú săn cứng, kéo kéo, se chúng xoăn lại. Chưa bao giờ Thùy Vy làm chuyện này... Nhưng cảm giác nhục dục dâng tràn hôm nay làm nàng buông thả toàn bộ. Trong đầu nàng, những ngón tay của mình như biến thành hai cái miệng, hai cái lưỡi đang bú mút say mê. Cơ thể nàng rạo rực như bùng cháy. Một cơn sướng khoái đê mê bất tận xâm chiếm đầu óc nàng. Thùy Vy vò nắn mái tóc rậm bờm xờm của Ngạo Thiên. Nàng kéo ghì mặt hắn dí sát vào hạ thể. Nàng há hốc, đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt liên tục ngụp lặn giữa cặp đùi mở rộng của mình.
- Thiên ơi... Ôi...
Thùy Vy nức nở, gồng cứng người. Cơn sướng khoái dâng lên tới tột đỉnh. Sâu trong cơ thể nàng một thứ gì đó tuôn tràn liên miên. Nàng vô thức muốn khép chân lại, nhưng Ngạo Thiên vẫn giữ chặt hai chân nàng. Miệng hắn ngậm kín lấy âm hộ đang nức nở tuôn trào của nàng.
- Đừng... Đừng... Ôi...
Thùy Vy há hốc, môi run run, đôi mắt đờ đẫn tê dại nhìn Ngạo Thiên. Hắn đang từng ngụm rút cạn cơ thể nàng. Lưỡi hắn tiếp tục moi móc vét sâu bên trong, làm cảm giác sung sướng của nàng tiếp tục kéo dài liên miên. Thùy Vy nằm sõng xoài trên giường, hai mắt lim dim thở dốc. Chưa bao giờ nàng được tận hưởng cảm giác sung sướng thõa mãn như vậy. Từng tế bào trong cơ thể nàng như nở ra, tê dại. Ngạo Thiên nằm bên cạnh Thùy Vy, dương vật căng cứng của hắn gác lên đùi nàng nặng trĩu. Hắn liên tục vuốt ve cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng. Miệng hắn say mê ngậm mút hai đầu vú đỏ hồng, tay hắn nhào nặn hai bầu vú căng tròn của nàng. Thùy Vy ưỡn ngực lên, cơ thể vặn vẹo khao khát đón nhận những cái âu yếm vuốt ve điêu luyện của hắn.
Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hai con bé Nhi và Tình tay xách túi nilon vừa bước vào liền chết sững.
- Á...
Thùy Vy hoảng hốt thét lên. Nàng vội vàng đẩy Ngạo Thiên ra, trùm kín chăn lên người.
- Em xin lỗi... Em tự nhiên nhớ ra hôm nay cô không dạy... Nên...nên tụi em đi mua đồ ăn sáng về cho anh Thiên.
- Haizz... Hai con nhỏ này... Thật là...
Ngạo Thiên xoa xoa hai bùi dái căng tức, vừa nhìn Thùy Vy trùm kín chăn lên tới đầu, vội vã chạy vào phòng tắm. Hắn nghiến răng nhìn hai con bé, gầm gừ:
- Qua đây...
--------++++++-------
- Thằng đó là thằng nào ? Mày phải tìm ra nó cho tao...
Trong một gian phòng bệnh viện, âm thanh rít gào giận dữ của gã Tùng. Gã giờ đây như một khối mỡ nát bươm nằm trên giường bệnh. Mặt mũi sưng húp bầm tím như heo quay. Bên dưới gã còn đóng một cái khố trắng lớn, xem ra hạ thể bị thương không nhẹ. Gã Bắc mặt mũi cũng sưng húp đứng bên cạnh giường, vẻ mặt giận dữ không kém.
- Em cũng không biết đám ranh con đó... Nhưng dường như chúng gọi Thùy Vy là cô... - Gã Bắc nói.
- Tìm ra nó... Tao muốn cảnh sát dần mềm xương nó...
-------+++++-------
Thùy Vy bước ra khỏi cánh cổng biệt thự, khuôn mặt xinh đẹp còn ửng đỏ xuân sắc. Nhưng ngay lập tức mặt nàng liền chuyển sang tái nhợt, khi phát hiện ra Trung Nghĩa. Anh dường như đã đứng đó chờ nàng cả đêm, đôi mắt thâm quần đỏ hoe. Trung Nghĩa mím môi, không nói một lời, quay người bước đi. Thùy Vy líu ríu theo sau lưng anh, tim đập thình thịch khổ sở. Tại sao nàng phải sợ ? Nàng cũng là nạn nhân kia mà... Nhưng đối diện với đôi mắt rực lửa đó, Thùy Vy thấy mình sợ hãi.
Hai người ngồi trên băng ghế taxi, mỗi người một đầu. Suốt quãng đường về đến nhà, Trung Nghĩa không nói một lời.
"Chát"
Nhưng vừa bước chân vào phòng ngủ, Thùy Vy liền nhận một cái tát tuyệt tình như trời giáng của anh. Nàng chết sững, tay run run đặt lên gò má đỏ ửng như muốn xác nhận lại cảm giác đau rát đó là thật. Những giọt nước mắt trong veo cứ nối tiếp nhau trào ra lăn dài trên gò má. Thùy Vy nghẹn ngào, giọng run run nói:
- Mọi chuyện không như anh đang nghĩ đâu...
- Cô còn giải thích được sao ? - Trung Nghĩa gầm lên. - Cô đừng tưởng tôi không biết mối quan hệ mờ ám của cô và thằng học sinh đó.
- Em... Em bị Xuân Lan cho uống thuốc mê... Rồi gã Tùng kia còn suýt hãm hiếp em...
- Tùng nào ?! Cô bịa đặt ra một thằng đầu đường xó chợ nào đó là tôi sẽ tin à ? - Trung Nghĩa nhìn Thùy Vy với ánh mắt giễu cợt cay đắng.
- Gã Tùng và gã Bắc tối qua anh gặp là đi chung với nhau... Em đã gặp ở trường từ buổi sáng... Tất cả chuyện chúng bày ra làm khó anh... là nhằm vào em... Anh biết không ? Anh có thể gọi thầy Kiên để hỏi. Em chưa bao giờ nói dối anh.
Càng nói giọng Thùy Vy càng khàn đặc. Nàng là nạn nhân, lại giải thích với chồng một cách tuyệt vọng. Đoạn video kia nàng không muốn giữ để đưa anh xem. Mà đưa ra, có khi Trung Nghĩa càng kinh tởm nàng hơn.
- Cứ cho là vậy... Sau đó thế nào ? - Trung Nghĩa nói giọng dửng dưng như không hề liên quan gì đến anh.
- Mấy đứa học trò em karaoke ở đó... Tình cờ phát hiện và giải cứu em... Em ở trạng thái mê man, chúng mới đưa em về nhà của Ngạo Thiên. - Thùy Vy càng nói càng nhỏ.
- Và em đã ngủ với thằng đó ? - Trung Nghĩa nhướng mày.
- Không, em không...
Thùy Vy nhìn Trung Nghĩa, nước mắt lại trào ra rơi lả chả. Nàng rất muốn mình có thể khốn nạn hơn một chút, để chối bỏ tất cả. Nhưng nàng không làm được... Nàng vẫn yêu anh và căn bản của tình yêu là sự chung thủy. Nàng đã ăn phải trái cấm, lầm lỡ với Ngạo Thiên. Dù giữa hai người ngoài tiếp xúc da thịt vẫn tồn tại một ranh giới cuối cùng chưa bước qua. Nhưng lúc đó nếu không có sự xuất hiện của hai con bé kia, Thùy Vy đã thật sự làm tình với hắn. Trung Nghĩa như hiểu những giằng xé trong đầu Thùy Vy, anh im lặng như chờ đợi lời thú tội của nàng.
- Em... - Thùy Vy nức nở, quỳ xuống chân anh.- Em đã làm chuyện có lỗi với anh...
"Chát"
Một cái tát nảy lửa làm Thùy Vy ngã nhào trên sàn. Lần này nàng không bất ngờ, vẫn tiếp tục chờ anh đánh nếu điều đó làm anh dễ chịu. Trung Nghĩa dùng một ánh mắt sắt lạnh nhìn xuống nàng, anh nói ra từng tiếng:
- Tôi thà rằng cô bị hai gã kia hãm hiếp... Còn hơn cô buông thả với một thằng học sinh của mình... Cô đã bôi tro trác trấu lên mặt tôi... Cô biết không ?
Những lời cuối anh như rít lên làm đầu óc Thùy Vy mông lung. Nàng ngơ ngác nhìn anh thì thào thật nhỏ:
- Tại sao ?
Anh không trả lời nhưng Thùy Vy đã tự hiểu. Sự nghiệp của anh được bao phủ trong hào quang chói mắt. Anh thà vợ mình bị hãm hiếp và âm thầm đau khổ. Còn hơn buông thả với một thằng học trò để nó đi rêu rao cả trường. Thùy Vy tự cười cay đắng, nước mắt vẫn trào ra ướt đẫm gương mặt. Nàng bị đáng bị anh đánh, dù anh mạnh tay hơn nữa nàng cũng cam chịu. Nhưng đối với Trung Nghĩa, chuyện nàng bị hại dường như không liên quan gì đến anh. Là nàng tự dấn thân đến nơi đó ư ? Thùy Vy ngồi bệt dưới sàn, hai tay buông thỏng, ánh mắt mờ đục hư vô.
- Tôi quả thật sai lầm khi kết hôn với cô... - Trung Nghĩa tiếp tục đay nghiến. - Bao nhiêu người ngăn cản tôi vẫn cứ ngu ngu dại dại. Phụ nữ làm trong giới đó như cô mấy ai đầu óc trong sạch...
Thùy Vy hai mắt nhòe lệ nhìn anh. Từng lời anh nói như những vết dao đâm sâu vào trái tim nàng, thật đau. Thì ra đó là điều anh nghĩ về nàng. Người chồng yêu thương lại nghĩ về nàng như hạng gái lẳng lơ đi câu dẫn học trò. Cơn đau đớn anh gây ra cho nàng nhiều đến mức Thùy Vy không nhận ra móng tay nàng đang bấu vào lòng bàn tay bật cả máu. Thùy Vy thẫn thờ đứng lên. Nàng như một cái xác không hồn, chậm rãi thu dọn vali.
- Cô làm gì ?! Ai cho cô đi hả ? - Trung Nghĩa bước đến dằn mạnh làm vali quần áo đổ vung ra sàn.
- Anh đã hối hận, thì em trả lại tự do cho anh. - Thùy Vy thì thào yếu ớt.
- Tự do... - Trung Nghĩa rít lên. - Tôi muốn cả thiên hạ đồn ầm lên chuyện tôi lấy vợ vài tháng rồi ly dị hả ?!
Thùy Vy thẫn thờ ngồi bệt xuống giường. Đầu óc nàng trống rỗng không gợi lên được chút suy nghĩ nào.
--------++++-------
- Vâng, em cảm ơn thầy.
Trung Nghĩa cúp máy. Anh vừa gọi cho thầy Kiên để xác nhận chuyện Thùy Vy nói. Đúng là đoàn thanh tra gồm có hai người. Ngoài Bắc, còn một gã béo ị tên Tùng. Gã đó có vẻ rất thích Thùy Vy, còn ngỏ ý mời nàng đi chiêu đãi của trường. Thầy Kiên sáng nay nhận được hóa đơn tính tiền bữa tiệc đêm qua, lòng đau như cắt. Ông có vẻ rất căm giận đám thanh tra ăn thịt không nhả xương kia. Trung Nghĩa mới hỏi sơ sơ, ông đã nghiến răng nghiến lợi kể hết. Còn nghe nói, gã Bắc kia sáng nay đến trường mặt mày thâm tím, muốn dò hỏi các lớp Thùy Vy dạy, như tìm thủ phạm hành hung. Dĩ nhiên, thầy Kiên không nói, ông luôn bảo vệ giáo viên và học sinh của mình.
Trung Nghĩa siết chặt hai nắm đấm. Vậy là chuyện hãm hại Thùy Vy là có thật. Nhưng chuyện nàng ngủ với Ngạo Thiên cũng là thật. Anh dù rất căm ghét hai gã kia, nhưng lại cảm thấy mối uy hiếp lớn hơn đến từ bên này. Trung Nghĩa hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, bấm điện thoại:
- Alo, anh Bắc ạ... Em Trung Nghĩa đây... Em nghe nói anh đang tìm một đám học sinh... Chúng là nhóm năm đứa học 12A7 Hoa Mai, do một thằng cầm đầu tên là Ngạo Thiên.
- Cô không hối hận ? - Ngạo Thiên vừa thì thầm, vừa hôn hít đôi gò má mịn màn của Thùy Vy.
- Cô... thà là em... thà là cùng em... - Thùy Vy thì thào, nghiên đầu nhận những nụ hôn tới tấp của hắn.
- Thật ra...
Ngạo Thiên chợt dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp hơi ngượng của Thùy Vy.
- Thật ra... Khi tôi tới... Hắn chưa thật sự đạt được điều gì... Cô hiểu tôi chứ ?! Cô không cần phải ray rứt và... cố tình làm chuyện này để làm mình dễ chịu.
- Thật ư ? - Thùy Vy ấp úng.
- Thật...
Ngạo Thiên cúi xuống nhìn hai bầu vú mơn mởn căng tròn của Thùy Vy đang dán lên ngực mình. Hắn thầm nuốt nước miếng. Nhưng có lẽ chúng hiện giờ gần trong gang tấc nhưng xa tại chân trời. Nhưng hắn không hối hận, hắn không muốn mình làm một miếng vá dùng để trám lỗ hổng ray rứt trong lòng Thùy Vy.
Nghe lời giải thích của Ngạo Thiên, Thùy Vy thấy lòng mình nhẹ nhõm. Giờ phút này nàng hoàn toàn có thể trở về bên Trung Nghĩa mà không thấy xấu hổ khi đối diện với anh. Dù sao nàng vẫn là nạn nhân, một nạn nhân được giải cứu đúng lúc. Nhưng khoảnh khắc này, nàng đang trần truồng ép chặt lên cơ thể Ngạo Thiên, học trò của nàng. Thậm chí ánh mắt hắn lại đang công khai nhìn ngắm hai bầu vú của nàng. Trong tâm hồn nàng chợt hiện ra một cánh cửa. Cánh cửa đó, lần trước khoảng cách còn xa vời vợi. Nhưng sau biến cố dồn dập lần này, nó đã hiện ra ngay trước mắt. Chỉ cần giơ tay là chạm được.
Hai cô trò vẫn đứng nguyên trong tư thế mờ ám đó. Ngạo Thiên nhẹ nhàng ngửi mùi tóc Thùy Vy. Miệng hắn hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của nàng. Gò má nàng rất mịn, hắn thấy được cả những lông tơ mịn như nhung. Hắn hôn đôi mắt nàng, hôn chiếc mũi nàng, lại hôn lấy đôi môi mềm mại thơm ngát. Ngạo Thiên thật ra đang chờ... Chờ một cử chỉ từ chối của Thùy Vy, hắn sẽ lập tức quay lưng đi ra ngoài. Hắn cũng là đàn ông, lại tuổi thanh niên hừng hực. Nếu để hắn tự động bỏ qua cơ hội này, hắn không cam tâm. Nhưng hắn sẽ không ép buộc, chỉ cần nàng từ chối hắn sẽ ngừng lại.
Chiếc lưỡi Thùy Vy lúc này rụt rè khác hẳn vẻ cuồng nhiệt khi nảy. Nhưng đối với Ngạo Thiên, cảm giác rụt rè này mới thực sự là nàng... Hắn say mê cuốn lấy nó, nuốt hết hương vị ngọt lịm mê người trong miệng nàng. Tay hắn ôm lấy vòng eo Thùy Vy, nhẹ nhàng vuốt dọc tấm lưng cong cong thanh mảnh của nàng. Thật chậm, hắn vuốt xuống cảm nhận bờ mông căng tròn mát rượi làm từng tế bào súc giác trong tay hắn nở ra. Thùy Vy hơi run run, như tâm hồn đang giằng xé. Nhưng nàng vẫn đáp lại nụ hôn của Ngạo Thiên, mặc hai tay hắn đang mân mê ôm trọn cặp mông nàng. Những ngón tay hắn thật nóng, vuốt ve, trượt theo đường rãnh mịn màn sâu hoắm. Đi xuống, đi xuống nửa.
Thùy Vy ngã đầu lên vai Ngạo Thiên, nhắm chặt hai mắt, hơi thở gấp gáp. Nàng không dám nhìn hắn, cũng không dám đối diện với chính mình. Đôi tay nhỏ bé của nàng bấu chặt lấy bờ vai vạm vỡ rắn chắc. Bàn tay hắn thật hư hỏng, như chính con người hắn. Nó đang đi dần xuống dưới, len vào giữa hai chân nàng... Một cảm giác nóng hừng hực làm cơ thể nàng muốn nhũn ra. "Dừng lại đi..." Hắn không nghe lời kêu gọi từ tâm trí nàng. Những ngón tay hắn lại nhẹ nhàng ấy. Thùy Vy cảm nhận được hạ thể đã rịn ướt ra ngoài.
- Thiên... - Nàng gọi một tiếng thật nhỏ.
Ngạo Thiên thở dài, ngưng lại. Hắn biết mình đã chạm đến ranh giới tận cùng của Thùy Vy. Bàn tay hắn nuối tiếc rụt lại, buông thỏng. Nhưng không, Thùy Vy nắm tay hắn đặt lên ngực mình. Nàng cắn môi, đôi mắt đẹp còn hoe đỏ nhìn sâu thật sâu như xoáy vào tâm hồn hắn.
- Hứa với Vy.... - Nàng lại cầm tay hắn đặt lên ngực mình. - Chuyện này... chỉ xảy ra... một lần thôi... Được không ?
Ngạo Thiên gật đầu, rồi lại lắc lắc, không hiểu đang nghĩ gì. Một cảm giác mềm mại tuyệt diệu đã xâm chiếm tâm trí hắn. Thùy Vy mím môi mặt đỏ bừng nhìn bàn tay Ngạo Thiên mân mê bầu vú nàng. Nàng buông thỏng bên kia để cả hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp toàn quyền cho hắn thưởng thức. Đột nhiên, Ngạo Thiên cúi xuống, trước khi Thùy Vy kịp định thần, cơ thể đã bị hắn bế bổng trên hai cánh tay mạnh mẽ.
- Đừng ra ngoài... Đừng... - Thùy Vy co rút ngượng chín người bấu chặt cổ hắn, nài nỉ.
- Không còn ai hết... Không sao mà.
Thân thể trần truồng của Thùy Vy được hắn đặt xuống chiếc giường trải drap trắng tinh. Nắng sáng chiếu vào làm cơ thể tuyệt đẹp của nàng càng huyền ảo như trong mơ. Ngạo Thiên vừa ngắm nhìn cơ thể nàng, vừa cởi quần áo. Thùy Vy che kín gương mặt đỏ bừng bằng hai tay. Cặp đùi nàng gối lên, khép chặt, nhưng không che được hai mép môi đỏ hồng ướt át bên dưới. Chiếc giường rung động dưới trọng lượng cơ thể hắn, làm tim nàng đập thật nhanh. Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối nàng, tách nhẹ chúng ra.
- Đừng nhìn vào đó... - Thùy Vy rít khẽ qua kẽ tay, hai chân nàng run run nửa muốn khép nửa không.
- Nó đẹp lắm...
Ngạo Thiên nói mà làm Thùy Vy ngượng chín người. Hơi thở ấm áp của Ngạo Thiên sát bên làm hạ thể nàng nóng bừng. Hai bàn tay hắn vuốt dọc xuống bẹn đùi non mịn màn của nàng, khơi mở chúng rộng ra. Nơi thầm kín nhất của Thùy Vy mở rộng phơi bày ngay trước mặt hắn. Hai mép môi hồng hào cân xứng như hai múi quýt mọng nước. Ngạo Thiên cúi xuống thật thấp lần lượt hôn lên hai vùng trũng bên cạnh. Thùy Vy rợn người, hai bầu vú phập phồng ưỡn lên. Hai cái hôn phớt bên cạnh đã làm âm hộ nàng rỉ nước đẫm đìa. Hắn lại hôn, nhưng đưa lưỡi nhẹ nhàng chạm vào phía dưới, chậm chậm vét thẳng lên trên.
- Ư....
Cơ thể Thùy Vy căng cứng, cặp đùi thon dài như nhũn ra, mở rộng. Hai tay hắn bợ dưới mông nàng, cẩn thận như đỡ một miếng dưa hấu lớn. Đưa lên, ngậm lấy.
- Ôi... Thiên ơi...
Đôi môi hắn ngậm kín âm hộ nàng. Lưỡi hắn ấm áp trơn tuột vét mở hai mép môi mọng nước của nàng. Thùy Vy rên rỉ từng tiếng ngắt quãng. Tay nàng không còn che trên mặt, vô thức muốn đặt lên đầu hắn, lại rụt về níu ghì tấm trải giường. Chưa bao giờ nàng được anh hôn hít âm hộ một cách nâng niu mà say mê như vậy ! Nàng hé mắt, đôi gò má đỏ lựng xinh đẹp, nhìn xuống. Ngạo Thiên lim dim như đang thưởng món ngon nhất trần đời, cánh mũi hắn phập phồng từng hơi nóng phả trên vùng mu mềm mại phơn phớt lông của nàng. Chỉ quan sát gương mặt lì lợm kia bên dưới hạ thể, Thùy Vy đã thấy một cơn rạo rực bùng nổ. Nàng cắn chặt bờ môi run rẩy, nhìn hai bàn tay hắn đang mò mẫn trên bụng mình, chậm chậm đưa lên. Đón lấy hai bầu vú căng tròn của nàng, mân mê nhào nặn. Những ngón tay điêu luyện của hắn lại kẹt lấy hai đầu vú, se se... Thùy Vy rùng mình, một cảm giác nhột nhạt sung sướng làm nàng thở dốc. Khi nàng nhìn xuống, mặt liền nóng bừng khi phát hiện Ngạo Thiên đang nhìn, miệng vẫn ngậm kín âm hộ nàng.
- Đừng nhìn mà...
Thùy Vy ngượng quá, bàn tay đưa xuống che mắt hắn. Ngạo Thiên mỉm cười. Nàng không thấy miệng hắn, nhưng nàng lại biết hắn đang cười. Đôi môi hắn áp chặt trên âm hộ nàng nhếch lên. Hắn kéo tay nàng xuống, đặt chúng lên hai bầu vú căng tròn của nàng. Thùy Vy chưa hiểu hắn muốn làm gì thì môi hắn chụm lại, nút mạnh lấy u thịt bé tí giữa môi âm hộ nàng. Thùy Vy co rút cả người há hốc, hai bàn tay vô thức tự nhào nặn hai bầu vú mình. Hắn mút mạnh hơn, lưỡi hắn ngoáy sâu vào, trong khi ánh mắt vẫn phấn khích theo dõi Thùy Vy đang tự vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn của mình.
- Thiên ơi... Vy... Vy....
Thùy Vy há hốc rên rỉ thật lớn. Những ngón tay thon dài của nàng vít lấy hai đầu vú săn cứng, kéo kéo, se chúng xoăn lại. Chưa bao giờ Thùy Vy làm chuyện này... Nhưng cảm giác nhục dục dâng tràn hôm nay làm nàng buông thả toàn bộ. Trong đầu nàng, những ngón tay của mình như biến thành hai cái miệng, hai cái lưỡi đang bú mút say mê. Cơ thể nàng rạo rực như bùng cháy. Một cơn sướng khoái đê mê bất tận xâm chiếm đầu óc nàng. Thùy Vy vò nắn mái tóc rậm bờm xờm của Ngạo Thiên. Nàng kéo ghì mặt hắn dí sát vào hạ thể. Nàng há hốc, đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt liên tục ngụp lặn giữa cặp đùi mở rộng của mình.
- Thiên ơi... Ôi...
Thùy Vy nức nở, gồng cứng người. Cơn sướng khoái dâng lên tới tột đỉnh. Sâu trong cơ thể nàng một thứ gì đó tuôn tràn liên miên. Nàng vô thức muốn khép chân lại, nhưng Ngạo Thiên vẫn giữ chặt hai chân nàng. Miệng hắn ngậm kín lấy âm hộ đang nức nở tuôn trào của nàng.
- Đừng... Đừng... Ôi...
Thùy Vy há hốc, môi run run, đôi mắt đờ đẫn tê dại nhìn Ngạo Thiên. Hắn đang từng ngụm rút cạn cơ thể nàng. Lưỡi hắn tiếp tục moi móc vét sâu bên trong, làm cảm giác sung sướng của nàng tiếp tục kéo dài liên miên. Thùy Vy nằm sõng xoài trên giường, hai mắt lim dim thở dốc. Chưa bao giờ nàng được tận hưởng cảm giác sung sướng thõa mãn như vậy. Từng tế bào trong cơ thể nàng như nở ra, tê dại. Ngạo Thiên nằm bên cạnh Thùy Vy, dương vật căng cứng của hắn gác lên đùi nàng nặng trĩu. Hắn liên tục vuốt ve cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng. Miệng hắn say mê ngậm mút hai đầu vú đỏ hồng, tay hắn nhào nặn hai bầu vú căng tròn của nàng. Thùy Vy ưỡn ngực lên, cơ thể vặn vẹo khao khát đón nhận những cái âu yếm vuốt ve điêu luyện của hắn.
Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hai con bé Nhi và Tình tay xách túi nilon vừa bước vào liền chết sững.
- Á...
Thùy Vy hoảng hốt thét lên. Nàng vội vàng đẩy Ngạo Thiên ra, trùm kín chăn lên người.
- Em xin lỗi... Em tự nhiên nhớ ra hôm nay cô không dạy... Nên...nên tụi em đi mua đồ ăn sáng về cho anh Thiên.
- Haizz... Hai con nhỏ này... Thật là...
Ngạo Thiên xoa xoa hai bùi dái căng tức, vừa nhìn Thùy Vy trùm kín chăn lên tới đầu, vội vã chạy vào phòng tắm. Hắn nghiến răng nhìn hai con bé, gầm gừ:
- Qua đây...
--------++++++-------
- Thằng đó là thằng nào ? Mày phải tìm ra nó cho tao...
Trong một gian phòng bệnh viện, âm thanh rít gào giận dữ của gã Tùng. Gã giờ đây như một khối mỡ nát bươm nằm trên giường bệnh. Mặt mũi sưng húp bầm tím như heo quay. Bên dưới gã còn đóng một cái khố trắng lớn, xem ra hạ thể bị thương không nhẹ. Gã Bắc mặt mũi cũng sưng húp đứng bên cạnh giường, vẻ mặt giận dữ không kém.
- Em cũng không biết đám ranh con đó... Nhưng dường như chúng gọi Thùy Vy là cô... - Gã Bắc nói.
- Tìm ra nó... Tao muốn cảnh sát dần mềm xương nó...
-------+++++-------
Thùy Vy bước ra khỏi cánh cổng biệt thự, khuôn mặt xinh đẹp còn ửng đỏ xuân sắc. Nhưng ngay lập tức mặt nàng liền chuyển sang tái nhợt, khi phát hiện ra Trung Nghĩa. Anh dường như đã đứng đó chờ nàng cả đêm, đôi mắt thâm quần đỏ hoe. Trung Nghĩa mím môi, không nói một lời, quay người bước đi. Thùy Vy líu ríu theo sau lưng anh, tim đập thình thịch khổ sở. Tại sao nàng phải sợ ? Nàng cũng là nạn nhân kia mà... Nhưng đối diện với đôi mắt rực lửa đó, Thùy Vy thấy mình sợ hãi.
Hai người ngồi trên băng ghế taxi, mỗi người một đầu. Suốt quãng đường về đến nhà, Trung Nghĩa không nói một lời.
"Chát"
Nhưng vừa bước chân vào phòng ngủ, Thùy Vy liền nhận một cái tát tuyệt tình như trời giáng của anh. Nàng chết sững, tay run run đặt lên gò má đỏ ửng như muốn xác nhận lại cảm giác đau rát đó là thật. Những giọt nước mắt trong veo cứ nối tiếp nhau trào ra lăn dài trên gò má. Thùy Vy nghẹn ngào, giọng run run nói:
- Mọi chuyện không như anh đang nghĩ đâu...
- Cô còn giải thích được sao ? - Trung Nghĩa gầm lên. - Cô đừng tưởng tôi không biết mối quan hệ mờ ám của cô và thằng học sinh đó.
- Em... Em bị Xuân Lan cho uống thuốc mê... Rồi gã Tùng kia còn suýt hãm hiếp em...
- Tùng nào ?! Cô bịa đặt ra một thằng đầu đường xó chợ nào đó là tôi sẽ tin à ? - Trung Nghĩa nhìn Thùy Vy với ánh mắt giễu cợt cay đắng.
- Gã Tùng và gã Bắc tối qua anh gặp là đi chung với nhau... Em đã gặp ở trường từ buổi sáng... Tất cả chuyện chúng bày ra làm khó anh... là nhằm vào em... Anh biết không ? Anh có thể gọi thầy Kiên để hỏi. Em chưa bao giờ nói dối anh.
Càng nói giọng Thùy Vy càng khàn đặc. Nàng là nạn nhân, lại giải thích với chồng một cách tuyệt vọng. Đoạn video kia nàng không muốn giữ để đưa anh xem. Mà đưa ra, có khi Trung Nghĩa càng kinh tởm nàng hơn.
- Cứ cho là vậy... Sau đó thế nào ? - Trung Nghĩa nói giọng dửng dưng như không hề liên quan gì đến anh.
- Mấy đứa học trò em karaoke ở đó... Tình cờ phát hiện và giải cứu em... Em ở trạng thái mê man, chúng mới đưa em về nhà của Ngạo Thiên. - Thùy Vy càng nói càng nhỏ.
- Và em đã ngủ với thằng đó ? - Trung Nghĩa nhướng mày.
- Không, em không...
Thùy Vy nhìn Trung Nghĩa, nước mắt lại trào ra rơi lả chả. Nàng rất muốn mình có thể khốn nạn hơn một chút, để chối bỏ tất cả. Nhưng nàng không làm được... Nàng vẫn yêu anh và căn bản của tình yêu là sự chung thủy. Nàng đã ăn phải trái cấm, lầm lỡ với Ngạo Thiên. Dù giữa hai người ngoài tiếp xúc da thịt vẫn tồn tại một ranh giới cuối cùng chưa bước qua. Nhưng lúc đó nếu không có sự xuất hiện của hai con bé kia, Thùy Vy đã thật sự làm tình với hắn. Trung Nghĩa như hiểu những giằng xé trong đầu Thùy Vy, anh im lặng như chờ đợi lời thú tội của nàng.
- Em... - Thùy Vy nức nở, quỳ xuống chân anh.- Em đã làm chuyện có lỗi với anh...
"Chát"
Một cái tát nảy lửa làm Thùy Vy ngã nhào trên sàn. Lần này nàng không bất ngờ, vẫn tiếp tục chờ anh đánh nếu điều đó làm anh dễ chịu. Trung Nghĩa dùng một ánh mắt sắt lạnh nhìn xuống nàng, anh nói ra từng tiếng:
- Tôi thà rằng cô bị hai gã kia hãm hiếp... Còn hơn cô buông thả với một thằng học sinh của mình... Cô đã bôi tro trác trấu lên mặt tôi... Cô biết không ?
Những lời cuối anh như rít lên làm đầu óc Thùy Vy mông lung. Nàng ngơ ngác nhìn anh thì thào thật nhỏ:
- Tại sao ?
Anh không trả lời nhưng Thùy Vy đã tự hiểu. Sự nghiệp của anh được bao phủ trong hào quang chói mắt. Anh thà vợ mình bị hãm hiếp và âm thầm đau khổ. Còn hơn buông thả với một thằng học trò để nó đi rêu rao cả trường. Thùy Vy tự cười cay đắng, nước mắt vẫn trào ra ướt đẫm gương mặt. Nàng bị đáng bị anh đánh, dù anh mạnh tay hơn nữa nàng cũng cam chịu. Nhưng đối với Trung Nghĩa, chuyện nàng bị hại dường như không liên quan gì đến anh. Là nàng tự dấn thân đến nơi đó ư ? Thùy Vy ngồi bệt dưới sàn, hai tay buông thỏng, ánh mắt mờ đục hư vô.
- Tôi quả thật sai lầm khi kết hôn với cô... - Trung Nghĩa tiếp tục đay nghiến. - Bao nhiêu người ngăn cản tôi vẫn cứ ngu ngu dại dại. Phụ nữ làm trong giới đó như cô mấy ai đầu óc trong sạch...
Thùy Vy hai mắt nhòe lệ nhìn anh. Từng lời anh nói như những vết dao đâm sâu vào trái tim nàng, thật đau. Thì ra đó là điều anh nghĩ về nàng. Người chồng yêu thương lại nghĩ về nàng như hạng gái lẳng lơ đi câu dẫn học trò. Cơn đau đớn anh gây ra cho nàng nhiều đến mức Thùy Vy không nhận ra móng tay nàng đang bấu vào lòng bàn tay bật cả máu. Thùy Vy thẫn thờ đứng lên. Nàng như một cái xác không hồn, chậm rãi thu dọn vali.
- Cô làm gì ?! Ai cho cô đi hả ? - Trung Nghĩa bước đến dằn mạnh làm vali quần áo đổ vung ra sàn.
- Anh đã hối hận, thì em trả lại tự do cho anh. - Thùy Vy thì thào yếu ớt.
- Tự do... - Trung Nghĩa rít lên. - Tôi muốn cả thiên hạ đồn ầm lên chuyện tôi lấy vợ vài tháng rồi ly dị hả ?!
Thùy Vy thẫn thờ ngồi bệt xuống giường. Đầu óc nàng trống rỗng không gợi lên được chút suy nghĩ nào.
--------++++-------
- Vâng, em cảm ơn thầy.
Trung Nghĩa cúp máy. Anh vừa gọi cho thầy Kiên để xác nhận chuyện Thùy Vy nói. Đúng là đoàn thanh tra gồm có hai người. Ngoài Bắc, còn một gã béo ị tên Tùng. Gã đó có vẻ rất thích Thùy Vy, còn ngỏ ý mời nàng đi chiêu đãi của trường. Thầy Kiên sáng nay nhận được hóa đơn tính tiền bữa tiệc đêm qua, lòng đau như cắt. Ông có vẻ rất căm giận đám thanh tra ăn thịt không nhả xương kia. Trung Nghĩa mới hỏi sơ sơ, ông đã nghiến răng nghiến lợi kể hết. Còn nghe nói, gã Bắc kia sáng nay đến trường mặt mày thâm tím, muốn dò hỏi các lớp Thùy Vy dạy, như tìm thủ phạm hành hung. Dĩ nhiên, thầy Kiên không nói, ông luôn bảo vệ giáo viên và học sinh của mình.
Trung Nghĩa siết chặt hai nắm đấm. Vậy là chuyện hãm hại Thùy Vy là có thật. Nhưng chuyện nàng ngủ với Ngạo Thiên cũng là thật. Anh dù rất căm ghét hai gã kia, nhưng lại cảm thấy mối uy hiếp lớn hơn đến từ bên này. Trung Nghĩa hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, bấm điện thoại:
- Alo, anh Bắc ạ... Em Trung Nghĩa đây... Em nghe nói anh đang tìm một đám học sinh... Chúng là nhóm năm đứa học 12A7 Hoa Mai, do một thằng cầm đầu tên là Ngạo Thiên.