PHẦN 2: KẾ TỰ
Gia đình họ Hạ là chủ nhà tàu lớn nhất Phú Yên. Họ có bến tàu riêng với hơn 45 chiếc tàu đánh cá lớn thay phiên ra vào neo đậu. Nhân công lên tới gần nghìn người, nhưng không mấy người được gặp mặt Hạ gia chủ chân chính. Vì thế không lạ khi xung quanh Hạ gia xuất hiện rất nhiều tin đồn bàn tán.
"Họ là dân Ba Tàu, người Việt sao có họ Hạ."
"Coi chừng đám đó là gián điệp TQ cử sang ta"
"Họ ở đây hơn 40 năm, gián điệp gì thời ấy ?"
"Nghe nói Hạ gia chủ tương lai rất trẻ, lại đẹp trai"
"Thằng em thôi... Nếu thằng anh không đi tù thì ghế gia chủ đâu đến phiên nó ngồi."
"..."
Trong những tin tức bàn tán, thì có lẽ xuất xứ Hạ gia là chính xác nhất. Họ đúng là gia đình gốc Hoa đã di dân sang Việt Nam từ thời Trịnh Nguyễn. Phiêu bạt theo biến đổi tình thế chính trị, đến hơn 40 năm trước bắt đầu lập nghiệp tại Quy Nhơn. Sau bao thế hệ nối dõi, con cháu Hạ gia ngày nay không khác gì người Việt. Vì quy định tổ tiên chỉ cần trai họ Hạ là trưởng, thì lấy vợ người Kinh không sao. Gia chủ hiện nay đời thứ 18 của Hạ gia là ông Hạ Nghĩa. Vợ ông cũng là người Việt, sinh ra hai con trai và một gái. Nghĩ cũng thấy mỹ mãn. Nhưng đến biến cố 10 năm trước, Hạ gia bắt đầu đi vào một bước ngoặt nghiệt ngã.
Năm đó, Hạ Tuấn Kiệt, con trai lớn của ông Hạ, được 16 tuổi. Hắn vốn được nuông chiều, ăn chơi lêu lỏng. Suốt ngày chỉ đánh lộn, tán gái rồi ăn nhậu. Ông Hạ vốn cho rằng tuổi trẻ ham chơi một chút cũng không sao, lớn hơn sẽ đầm tính lại. Ngay cả ông thời trẻ cũng tung hoành bốn phương, không lạ gì. Nhưng ông đã sai. Cha mẹ sinh trời sinh tính. Ông không lường được rằng thằng con nối dõi của mình sẽ đi vào con đường không lối về.
Một ngày nọ, Tuấn Kiệt ra chợ chơi. Hắn có tiền, rất nhiều tiền, nên bạn bè cũng nhiều vô kể như những "ruồi nhặng bâu vào bãi phân". Kẻ nào cũng xum xoe, nịnh hót. Một tiếng, hai tiếng anh Kiệt, Kiệt thiếu gia. Tuấn Kiệt rất vui. Ở đời mấy ai không sướng khi được người xung quanh tâng bốc. Người lớn còn ham danh tiếng, huống chi một thằng con trai 16 tuổi.
Đang ngồi chễm chệ trên ghế, phì phèo điếu thuốc lá trong tay. Tuấn Kiệt đột nhiên sững người. Hắn ngồi thẳng dậy xua xua làn khói thuốc che mờ tầm mắt. Phía bên kia hẻm chợ là một bóng dáng mảnh mai thanh thoát. Một cô gái với mái tóc đen óng dài quá lưng. Dáng người hoàn hảo, tuyệt đẹp. Đám lâu la xung quanh cũng nhận ra Tuấn Kiệt đang chiếu tướng ai, liền tỏ thái độ ủng hộ ngay.
- Anh Kiệt muốn nói một tiếng, bọn em qua bắt con bé ngồi uống cafe với anh ngay.
- Chà chà, dáng người ngon dữ, dáng này phải đè trên giường chứ uống cafe thì chán chết.
Được đám đàn em từng câu từng câu châm ngòi, Tuấn Kiệt đứng phắt dậy. Máu nóng tuổi thanh niên trỗi dậy ngút trời. Hắn xăm xăm đi qua đường kéo theo gần mười thằng đàn em mặt mày bậm trợn. Tiến càng gần đến cô gái đó, tim Tuấn Kiệt càng đập nhanh. Cô gái mặc một chiếc váy trắng dài quá gối. Làn da trắng ngần hồng hào đầy xuân sắc. Cô ta đang cúi đầu chọn trái cây, hàng mi dài cong vút chớp chớp lay động. Đột nhiên, như cảm nhận được có người nhìn mình, cô ngẩng đầu lên. Tuấn Kiệt và cả đám lâu la đều chết sững. Không từ nào có thể diễn tả cảm xúc hiện tại của đám con trai. Trong lòng mỗi đứa đều như bão tố thét gào. Một đôi mắt to tròn trong veo như nước. Một đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng xinh xắn. Cô gái như một thiên thần lạc xuống trần gian. Ngơ ngác lạ lẫm trong một thế giới đen tối dơ bẩn.
Tuấn Kiệt còn đang bần thần ngơ ngác thì một gã đàn em nói nhỏ vào tai hắn. Hai mắt hắn thoáng chút chần chừ, rồi bừng sáng như có quyết định.
- Chào em... Hình như em không phải người ở đây ? - Tuấn Kiệt dưới sự thúc đẩy của đàn em, cũng bước tới.
- ... - Cô gái thoáng nhíu mày không trả lời, tiếp tục cúi xuống chọn trái cây.
- Chà chà... Khó tính dữ.
- Em ơi... Em đẹp mà khó tính quá anh Kiệt không thương đâu nghen.
Mấy gã đàn ông vừa cười vừa cợt nhã làm cô gái khó chịu ra mặt. Cô mím môi, rút tiền, dúi ngay vào tay bà lão bán hàng. Chẳng buồn quan tâm tiền thối, quay mặt đi luôn. Bà lão bán trái cây cầm tiền thối trong tay, ánh mắt lo lắng nhìn theo cô gái đang bị đám du côn vây quanh. Bã biết mình không thể làm gì đám du đãng này. Chúng hung hăn bất cần đời đến mức ai gặp cũng phải tránh đường.
- Ấy ấy... Người đẹp. Không biết điều thế sao ?
- Mẹ... Mày ngoan một chút. Kiệt thiếu gia chú ý tới mày là phúc bảy đời nhà mày... Biết không con.
- Đứng lại cho tao.
- Đứng lại.
Cô gái bắt đầu hơi sợ hãi. Mặt tái mét nhìn đám cô đồ chắn ngang trước mặt. Cô lắp bắp giọng miền Nam thuần chất:
- Các anh muốn gì... Tôi la lên bây giờ.
- Ha ha... la đi.
- Trời ơi... La đi em... Cần anh la phụ không ?
Tuấn Kiệt nhếch mép cười đắc thắng. Biểu hiện của đám đàn em làm hắn rất hài lòng. Hắn bước tới, gạt mấy đứa sang bên, hất hàm hỏi:
- Em từ đâu tới ?
- Sài gòn - Cô gái hơi lùi lại, nói nhỏ.
- Em tên gì ?
- Huyền Mi.
- Tên em đẹp lắm... Đẹp như người vậy. - Tuấn Kiệt đưa tay vuốt nhẹ lên gò má mịn màn của cô gái.
- Anh làm gì ? Tôi... Tôi báo công an bây giờ.
Cô gái tiếp tục lùi lại, né tránh bàn tay sàm sỡ của hắn. Cả đám vẫn cứ cười hô hố, bao quanh. Cô lùi mà không biết mình đang bị dồn vào một ngõ cụt tăm tối. Tất cả đều là kế hoạch của gã đàn em. Con hẻm hoang vắng dơ dáy, không ai muốn đi vào. Vì cuối sâu bên trong là một căn nhà gỗ xiêu vẹo bỏ hoang đã lâu. Nghe nói nhà đó có ma. Chủ nhà khi xưa là một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, đã quẫn trí treo cổ. Đến khi người ta phát hiện, xác bà đã thâm đen đầy dòi bọ lúc nhúc. Câu chuyện kinh khủng đó được người dân địa phương truyền tai nhau, thậm chí còn dùng để dọa con nít không nghe lời. Chẳng ai dám bước vào đó, ngoại trừ đám du đãng Tuấn Kiệt.
Cô gái lùi dần đến khi nhận ra hai bên là vách tường cao thì đã muộn. Trước mắt là 10 tên du đãn như hổ đói. Cô quay lại liền nhận ra hoàn cảnh tối tăm của mình.
- Cứu tôi với... cứu....
Cô gái vừa la lên liền bị một gã gần nhất bịp kín miệng. Bịch trái cây rớt xuống xổ tung lăn lóc. Cả đám nhanh như đã thống nhất từ trước, lao đến. Cả thân người Huyền Mi bị nâng bổng lên. Miệng bịt kín, cô chỉ cố dãy giụa một cách tuyệt vọng. Cả đám con trai túm gọn cô gái chạy nhanh vào cuối hẻm.
Cách cửa ván gỗ ọp ẹp được đẩy ra. Trong căn nhà là một thế giới hỗn độn bừa bãi. Đồ gỗ mục rệu, màn nhện phủ kín, cỏ dại mọc xen kẽ trên nền nhà nứt nẻ. Cô gái được đem vào gian phòng trong. Nơi đó trải sẵn một tấm đệm dơ bẩn, xung quanh còn hộp đồ ăn, lon bia vứt bỏ tứ tung. Căn nhà hoang này thật sự là một địa điểm thác loạn của đám Tuấn Kiệt. Rất nhiều lần chúng đã đem gái vào đây thay nhau hãm hiếp. Nhưng không lần nào cả đám lại phấn khích như lần này. Đám con gái kia, đứa thì có chồng, đứa thì đã cho trai chơi trước. Cũng có lần chúng vớ được gái còn trinh, nhưng nhan sắc lại chỉ có thể miễn cưỡng gọi là giới nữ. Sau vài lần đắc thủ, chúng đều sợ hãi nơm nớp, nhưng bất ngờ không một nạn nhân nào tố cáo chúng. Vùng quê là thế. Chuyện vỡ lỡ ra chỉ có nước bỏ xứ mà đi. Mà lần này, Huyền Mi là món mồi ngon nhất từ trước đến nay. Sự thanh lịch sang trọng kiêu sa của gái Sài Gòn. Làn da trắng muốt mịn như nhung thật khác xa với nhan sắc đen nhem nhẻm của gái vùng biển.
Huyền Mi bị ném ngã sõng xoài lên nệm, chiếc váy tốc lên cao lộ cả chiếc quần lót trắng tinh và khối u mủn mỉm bên dưới.
- Cứu tôi với... cứu tôi với...
Cô gái cuống cuồng giữ chặt mép váy, mặt tái mét sợ hãi kêu gào trong tuyệt vọng. Cả đám con trai ánh mắt đổ lửa nhìn chằm chằm như muốn lột truồng Huyền Mi. Mặc cô kêu gào chẳng đứa nào ngăn cản. Nếu nơi này kêu gào có hiệu quả thì cả đám đã xộ khám lâu đời.
- Các anh dám đụng vào tôi... Chút nữa chồng sắp cưới của tôi đến... Sẽ bắt hết các anh. Chồng tôi là cảnh sát. - Cô cố gắng đe dọa.
- Ha ha... - Một tràng tiếng cười nhạo làm gương mặt xinh đẹp của Huyền Mi càng tái nhợt.
Cả đám con trai bắt đầu cởi áo. Những thân thể đen đúa chắc nịch phơi bày làm cô gái run rẩy hét lên khàn cổ.
- Cứu.. Có ai không ? Cứu tôi.
- Như thông lệ... Đại ca trước, tụi em sau...
- Ừ... Em này thì tụi mày chịu khó đợi nha... Lâu đấy...
Tuấn Kiệt cởi áo, vừa nhếch mép cười. So với tụi kia, thì hắn có thân hình đầy đặn vạm vỡ hơn nhiều, làn da cũng trắng trẻo ra bộ công tử đúng nghĩa.
- Đại ca có cần tụi em giữ nó không ?
- Không cần... Ra ngoài hết cho tao.
Cả đám tiu nghỉu ánh mắt tiếc nuối đi ra ngoài. Dù được đứng bên cạnh như mọi khi xem đại ca phá trinh con bé đó cũng là một ký ức khó quên. Nhưng không sao, đại ca xử không tệ... Rồi đàn em sẽ được chấm mút. Món mồi ngon như Huyền Mi, 10 thằng luân phiên có thể mất cả ngày. Cánh cửa khép lại.
- Anh đừng đến đây... Tôi cắn lưỡi chết cho anh coi.
Tuấn Kiệt ngồi xuống nệm. Hắn không vội vã gấp gáp vì trong đầu gã có một ý nghĩ khác. Hắn đã 16. Tuổi này rất nhiều đứa đã cưới vợ có con. Tuấn Kiệt được ba mẹ giới thiệu rất nhiều tiểu thư đài các môn đăng hộ đối, nhưng hắn không nhìn trúng được người nào. Lần đầu nhìn thấy Huyền Mi, có lẽ những đứa khác chỉ nhìn chăm chăm vào da thịt cô, nhưng Tuấn Kiệt lại có đánh giá sâu sắc hơn. Không bàn thêm về nhan sắc hoàn hảo của Huyền Mi, chỉ riêng phong thái cũng mang đến cho Tuấn Kiệt một áp lực mơ hồ. Đó là áp lực của giai cấp. Cô gái này rõ ràng là đến từ một gia đình có quyền thế cực cao. Cao đến mức một công tử nhà giàu nổi tiếng khắp vùng như Tuấn Kiệt chỉ có thể nhìn lên ngưỡng vọng.
Dù biết điều đó nhưng với máu liều mạng hoành hành lâu ngày, Tuấn Kiệt không sợ hãi việc này sẽ đem đến hậu quả gì. Kể ra thì có bao nhiêu thằng con trai tuổi 16 biết nghĩ đến hậu quả ?! Hắn chỉ biết để cô gái này đi, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội. Bất cứ cơ hội gì cũng không có. Kế hoạch của hắn rất đơn giản. Nhẹ nhàng dụ giỗ cô gái để gạo nấu thành cơm, sau đó gia đình cô ta không muốn gả cũng không được. Dĩ nhiên, nếu đi theo kế hoạch này, Tuấn Kiệt sẽ hết sức bảo vệ Huyền Mi, càng không bao giờ chia sẻ thân thể vợ tương lai của mình với đàn em. Thu xếp dẹp yên bọn đàn em càng dễ dàng đối với hắn. Chỉ cần tung tiền cho chúng ăn chơi đàn đúm vài ba ngày là xong. Cái khó nhất vẫn là mục tiêu ngay trước mắt. Làm sao để cô gái này xiêu lòng chấp thuận dâng hiến cho hắn.
- Anh để tôi đi đi... Tôi hứa sẽ không kể chuyện này cho bất cứ ai. Tôi hứa. - Huyền Mi vẫn còn nuôi hy vọng.
- Chuyện đó là không thể. - Tuấn Kiệt dứt khoát lắc đầu trong ánh mắt tuyệt vọng của cô gái.
- Dù tôi có chấp thuận thì cô nghĩ lũ ngoài kia sẽ thả cho cô đi sao ? - Tuấn Kiệt chợt nảy ra một sáng kiến có thể là cửa đột phá.
- Sao không ? Anh là đại ca mà ?! - Huyền Mi nghi hoặc hỏi lại.
- Haizz... Anh em nể mặt xưng hô thế thôi... Tôi cũng chẳng thể bảo chúng được... Nhất là liên quan đến chuyện đàn bà... Lại là một người đẹp như em... Thằng nào cũng mơ được dày vò em.
Huyền Mi rùng mình, mắt đã rưng rưng.
- Tụi nó đã làm thì không sợ. Ở đây khác Sài Gòn nhiều lắm... Pháp luật lỏng lẻo. Báo cảnh sát cũng chẳng bắt được ai.
Hắn càng nói thì đôi mắt cô gái càng u ám.
- Trừ phi... - Tuấn Kiệt ngắt quãng.
- Trừ phi làm sao ?
- Khi em trở thành người phụ nữ của anh. Tức là chị hai của chúng nó. Thì chúng mới không dám đụng chạm vào em. - Hắn vừa nói vừa nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô.
- Là sao ? Chị Hai ? Người phụ nữ của anh ? - Huyền Mi lẩm bẩm, như hiểu như không. - Làm bạn gái anh ư ? Không được, tôi đã có hôn ước.
- Vả lại tôi có biết gì anh đâu ? Tháng sáu này tôi sẽ cưới chồng. Tôi lại rất yêu chồng tôi. - Huyền Mi nói liên tục như tự bảo với mình.
Cô gái này lại nhắc đi nhắc lại trước mặt Tuấn Kiệt rằng yêu một thằng đàn ông khác. Máu nóng dồn lên mặt hắn. Tuấn Kiệt nghiến răng ken két, hắn chỉ muốn ngay lập tức lao lên chiếm đoạt thân thể Huyền Mi. Nhưng hắn vẫn cố kềm nén.
- Em nghĩ sao thì tùy... Nhưng em phải nhìn rõ sự thật là em không còn lựa chọn. Một là thành người của anh. Hai là tất cả những gã kia sẽ dày vò thân thể em một ngày rồi thả em đi.
Hắn cố tình không tính mình trong số những uy hiếp để lấy chút hảo cảm của Huyền Mi. Nhưng nếu thật sự đi đến bước đó, hắn sẽ là người hãm hiếp cô đầu tiên. Huyền Mi bắt đầu khóc, đôi vai run rẩy theo từng cái nấc khẽ. Nước mắt rơi lả chả thấm ướt cả vạt áo trước ngực. Cô có lẽ đang nghĩ về thảm cảnh của mình giữa bầy sói, cơn sợ hãi làm cơ thể run lẩy bẩy.
- Đi theo anh, anh sẽ nhờ ba mẹ hỏi cưới em đàng hoàng. Gia đình anh có thể nói là giàu nhất vùng này, không để em mất mặt... - Giọng Tuấn Kiệt vang lên đều đều.
Huyền Mi càng khóc to hơn, có vẻ như không bao giờ dứt.
- Thôi vậy... Anh biết em có cuộc đời tương lai của mình. Ràng buộc với anh cũng khó cho em. Có lẽ chồng tương lai của em sẽ tha thứ cho chuyện em thất tiết trước hôn nhân. Dù sao chuyện này em chỉ là nạn nhân.
Tuấn Kiệt đứng lên, phủi phủi bụi sau quần. Lấy áo vắt lên vai bước ra.
- Khoan đã. Anh đi đâu ?
- Ừm... Anh ra nói với tụi nó. - Hắn không ngoảnh đầu lại, chân vẫn bước. - Em yên tâm về phần anh. Anh không thích làm chuyện cưỡng ép. Em chịu khó chút vậy... Cứ xem như nằm ác mộng thôi, sẽ qua nhanh thôi.
- Không... Đừng...
Khi Tuấn Kiệt chuẩn bị mở cửa, Huyền Mi đã kêu lên. Hắn lén mỉm cười rồi quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
- Em đồng ý.
- Em đồng ý gì ? - Hắn giả vờ hỏi lại.
- Làm... làm bạn gái anh. - Cô gái mếu máo, giọng run rẩy.
Tuấn Kiệt cười tủm tỉm bước lại. Hắn ngồi xuống sát bên Huyền Mi. Cô theo bản năng vẫn muốn xích xa ra. Hắn cầm tay cô. Huyền Mi thoáng rụt lại, rồi để yên. Bàn tay thật nhỏ, từng ngón dài thẳng tắp như tranh vẽ. Lang vào mũi Tuấn Kiệt một mùi hương xử nữ thơm ngát. Hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng kinh nghiệm tình trường không nhớ hết. Mùi hương của Huyền Mi thật đặc biệt, thật tinh khiết. Một cảm giác hừng hực trong lòng bốc lên. Hắn chậm chậm đưa môi xuống. Huyền Mi gò má đỏ bừng, môi mím chặt đón nhận. Một cảm giác mềm mại thơm mát lang tận xương tủy.
- Khoan đã... - Huyền Mi nói lí nhí, khẽ đẩy hắn ra.
- Sao vậy ? - Hắn vẫn mê mẩn, hít hà bờ môi đỏ mọng của cô.
- Em làm bạn gái anh rồi... Còn chuyện gì đó... Để cưới xong có được không ? - Huyền Mi nói khẽ.
Tuấn Kiệt vẫn tiếp tục không rời đôi môi còn mím chặt của Huyền Mi.
- Được chứ. Nhưng em phải chứng minh để anh tin là em thật lòng. - Hắn hôn đôi gò má, khẽ ngoạm lấy vành tai nhỏ xinh của cô.
Cơ thể Huyền Mi run lên. Cảm giác này có lẽ quá mới lạ.
- Em... Chứng minh thế nào ?
- Thế này nhé...
Tuấn Kiệt lần mò cởi cúc áo trước ngực Huyền Mi. Cô thản thốn ngăn tay hắn lại, rồi mím môi bỏ qua không chống cự. Một làn da trắng ngần phơi bày trước mắt Tuấn Kiệt. Hai bầu vú tròn trịa vung đầy căng tức dưới chiếc nịt ngực nhỏ bé. Hắn há hốc thấy máu nóng xông lên mũi. Hạ thể ngay lập tức trỗi dậy mạnh mẽ. Tuấn Kiệt úp mặt khe trũng sâu hoắm trước mặt vào hít một hơi thật sâu.
- Anh... Thôi... Đủ rồi...
Huyền Mi bị Tuấn Kiệt đẩy ngữa ra tấm nệm. Hắn tiếp tục vùi mặt vào giữa hai bầu vú làm cô nhột nhạt không chịu nỗi. Đột nhiên, áo lót cô lỏng ra. Chưa kịp phác giác thì nó bị kéo ngược lên trên.
- Trời ơi... Anh làm gì vậy ?
Huyền Mi hét lên nhưng hai cánh tay che chắn lại bị Tuấn Kiệt nắm giữ, kéo mở sang hai bên.
- Để anh nhìn chút... Ngực em đẹp lắm.
Hai bầu vú trinh nguyên chưa một người nhìn qua phơi bày trước mặt Tuấn Kiệt. Hai chiếc núm đỏ hồng nhỏ xíu như đồng xu e ấp bỡ ngỡ. Huyền Mi mặt đỏ như gấc chín, quay đi tránh ánh mắt thèm muốn của hắn. Chợt Tuấn Kiệt buông lỏng tay cô gái. Hắn nhào xuống bóp chặt hai bầu vú mơn mởn, há miệng ngậm lấy bên núm vú.
- Không, đừng... Hu hu... Anh buông ra... Em không chơi nữa...
Trong tiếng nức nở của cô gái, Tuấn Kiệt vò nắn hai bầu vú căng tròn, miệng hắn không ngừng bú mút chùn chụt hai chiếc núm xinh đẹp. Luân phiên bên này lại bên kia. Tiếng nấc của Huyền Mi nhỏ dần, sau thay thế bằng âm thanh hổn hển nài nỉ buông tha.
- Em nằm yên... 5 phút thôi... Cho anh năm phút là thôi. - Tuấn Kiệt nói miệng vẫn không rời cái núm vú xinh đẹp.
- Anh... hứa không ?
- Anh hứa mà.
Huyền Mi như được an ủi ngưng khóc. Cô bé cố chịu đựng cảm giác nhột nhạt không ngừng miệng của hắn. Tuấn Kiệt đã được chấp thuận càng có thời gian tác nghiệp. Hắn không vội vã, nhẹ nhàng liếm quanh quanh bên núm vú đỏ hồng đã hơi tấy đỏ của con bé. Tay kia nhào nặn bầu vú còn lại, cảm nhận cơ thể căng cứng của Huyền Mi giật nảy lên từng hồi. Chỗ bụng của hắn đã cảm nhận được hơi nóng của hạ thể con bé lang qua. Hắn tiếp tục mút say mê, một lúc lại đổi bên, tay còn lại không ngừng xoa bóp, vờn vê cái núm vú uất ức tội nghiệp.
- Uwmmm... Em khó chịu quá... Đừng làm vậy nữa... - Con bé thở hổn hển, cơ thể vặn vẹo.
- Nằm yên... Còn ba phút thôi... Để anh làm em dễ chịu chút.
Vừa dứt lời, tay hắn rời bầu vú đã săng cứng, chậm rãi vuốt ngược xuống bờ eo thon gọn phẳng lì... Xoa xoa quanh cái bụng không chút mờ thừa... Như xoa dịu sự đề phòng của Huyền Mi. Lại vuốt dọc theo chiếc váy xuống đùi. Chợt thật nhanh, hắn vuốt ngược lên. Bàn tay hắn chui lọt vào trong váy, chụp vào góc tam giác thần tiên chưa ai biết của Huyền Mi.
- Á... Anh làm gì vậy... Buông... Đừng...
Một cảm giác nóng hừng hực, những ngón tay Tuấn Kiệt chạm phải một khối mềm mại và nhờn nhờn trơn tuột, dù còn một lớp quần lót.
- Buông tay... Em... Không... làm bạn gái anh nữa... - Huyền Mi vùng vẫy dữ dội.
- Ngoan nè... Anh sẽ làm em dễ chịu mà... Anh chỉ mới âu yếm... Đã làm gì quá mức đâu.
- Uwmmm... Không được đụng vào đó mà... Em khó chịu lắm...
- Không sao... Em nằm yên 1 phút sẽ dễ chịu ngay.
- Uwmmm... Đừng.. Uwmm
Tiếng năn nỉ, lời dụ dỗ liên tục vang lên. Nhưng chỉ vài phút sau, chỉ còn hơi thở dồn dập hổn hển. Một tiểu thư đài các như Huyền Mi làm sao đối phó được với những món nghề điêu luyện của Tuấn Kiệt. Từng lớp áo váy bị cởi ra dưới sự phản đối yếu ớt. Vài phút sau đó, chỉ còn hai thân thể nam nữ lõa lồ quằn quại dính lấy nhau.
- Ôi... Em chết mất... Anh.. Ôi...
Huyền Mi đâu còn dáng dấp của một tiểu thư đài cát. Toàn thân cô bé trắng muốt lõa lồ đang oằn người rên rỉ. Cặp đùi thon dài khép nép dưới váy mới đây thôi, giờ đang mở rộng cho Tuấn Kiệt úp mặt vào bú mút say mê.
Tuấn Kiệt biết con mồi đã vào tròng... Hắn hoàn toàn có thể chiếm hữu bất cứ lúc nào. Nhưng hắn thật sự đang say mê. Ai nói tạo hóa luôn công bằng, hắn không tin. Ít ra là nó đã thiên vị đối với Huyền Mi. Nàng hoàn hảo từ vóc dáng, gương mặt, giọng nói... cho đến cái thứ đang làm hắn mê mẩn này cũng hoàn hảo. Hai mép thịt săn khít như trẻ con, mồng đốc e ấp như nhụy hoa chưa nở. Mùi vị thơm ngát, xen lẫn ít hương xử nữ làm Tuấn kiệt say mê. Lưỡi hắn không ngừng liếm, liếm sâu vào, bất chấp nước ái tình của Huyền Mi nhiều vô kể. Tuấn Kiệt nuốt hết.
Nhưng chính hắn cũng không nhận ra, trái tim lạnh lẽo đầy tính chiếm hữu của hắn đang ấm lên và rung động.
Tuấn Kiệt nằm đè lên cơ thể trần truồng mơn mởn của Huyền Mi. Hai người hôn nhau đến say mê. Huyền Mi giờ đã đờ đẫn đón nhận cái lưỡi tham lam của Tuấn Kiệt. Cặp đùi thon dài của con bé bị hạ thể hắn ép mở rộng sang hai bên. Dương vật hắn đã cương cứng từ rất lâu, từng mạch máu nổi phòng chạy ngoằn ngoèo tím sẫm như sắp nổ tung. Nắm lấy dương vật, Tuấn Kiệt nhẹ nhàng thật chậm nhích lên.
- Anh.... Đừng... Em đau... - Huyền Mi mơ màng phản đối.
- Ráng chịu một chút thôi... Anh không làm em đau đâu...
Tuấn Kiệt nhìn đôi mắt nhắm nghiền run run của Huyền Mi. Một cảm giác ấm nóng bóp chặt lấy đầu dương vật hắn. Thật chặt. Tưởng chừng như kẹt cứng không vào được. Từng phân nhỏ, từng phân nhỏ. Nước mắt Huyền Mi đã tuôn rơi, hai bàn tay tái nhợt bấu chặt lấy người hắn. Không hiểu sao chờ đợi điều này từ lâu, nhưng tại khoảnh khắc quyết định này Tuấn Kiệt lại không thấy sung sướng. Cảm giác của hắn tan biến mất chỉ còn lại sự thương cảm sót xa cho Huyền Mi. Giữa hắn và nàng chỉ còn ngăn cách một tầng mỏng manh... Cơ thể nàng sợ hãi căng cứng chờ đợi như một con sơn dương biết trước mình không chạy thoát.... Hắn chững lại đó, nửa trong nửa ngoài.
"Xong chưa đại ca ơi! Tụi em chịu hết nổi rồi !"
Đột nhiên, một giọng nói cáu kỉnh vang lên bên ngoài. Không gian màu hồng đượm mùi tình ái của Tuấn Kiệt và Huyền Mi ầm ầm vỡ nát. Cô như bừng tỉnh, sợ hãi, tuyệt vọng. Sợ những người ngoài kia, sợ cả người con trai đang dính chặt trên người cô. Huyền Mi lại khóc, khóc nức nở. Cảm giác căng cứng trong cửa hình như tuyên cáo chấm hết đối với đời con gái của cô. Tuấn Kiệt thở dài, hắn không còn tâm trạng nào nữa. Hắn không biết mình đang nghĩ gì, nhưng hơn lúc nào hết hắn muốn giành lại công bằng cho Huyền Mi. Dù điều đó mất đi cũng có hắn góp phần quan trọng. Tuấn Kiệt lùi người lại. Hắn thở phào khi nhìn thấy dương vật căng bóng nước nhờn không đem theo một tia máu nào. Hắn đã dừng đúng lúc. Tuấn Kiệt cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng hé mở của Huyền Mi. Cơ thể cô thật lạnh, còn đâu cảm giác hừng hực lúc nảy.
- Anh ra ngoài giải tán tụi nó... Sau đó em về thôi.
Huyền Mi vơ lấy chiếc váy giữ chặt như một chiếc phao cứu sinh. Trong đôi mắt đỏ hoe của cô đã không còn sự trong veo tinh khiết. Cô quay mặt đi không dám nhìn cơ thể vạm vỡ của Tuấn Kiệt đang mặc lại quần áo.
- Tại sao ? - Huyền Mi hỏi thật nhỏ.
Tuấn Kiệt không trả lời, chỉ mím môi như kiên quyết. Hắn mở cửa đi ra ngoài.
Đón hắn ngay ngoài cửa là thằng Khôi, đầu lĩnh của cả đám du đãng. Chính thằng Khôi đã dẫn đàn em đi theo tâng bốc Tuấn Kiệt để cả nhóm có tiền ăn chơi hàng ngày.
- Đại ca xong rồi... Tới em vô. - Khôi xăm xăm lách qua cửa.
- Khoan đã.
Đột nhiên Tuấn Kiệt lên tiếng. Hắn bước ngang chặn đứng lối vào gian phòng. Thằng Khôi nhíu mày nhìn thằng Kiệt, lại nhìn cánh cửa khép hờ sau lưng nó, bộ dạng mất kiên nhẫn.
- Con bé là người của tao. - Tuấn Kiệt móc ra một xấp tiền trong túi, chìa ra. - Mày dẫn đám anh em đi chỗ khác chơi.
- Đại ca... Anh sướng rồi, còn tụi này... - Thằng Khôi nghiến răng kềm nén.
Đám choai choai như cảm nhận được con mồi sắp tuột khỏi miệng, đồng loạt đứng lên vây quanh thằng Khôi.
- Tao đã nói rồi. Người của tao không thể chia sẻ cho tụi mày.
Tuấn Kiệt xua xua tay vừa xoay người. Hàng lông mày hắn nhíu chặt biểu lộ sự lo lắng ghê gớm. Đám đàn em này không hề dễ bảo như hắn vẫn nghĩ.
- Mẹ... Mày nghĩ mày là ai ?
Đột nhiên, thằng Khôi gầm lên. Một cú đạp như trời dáng vào thẳng lưng Tuấn Kiệt. Hắn ngã dúi dụi, đầu đâm sầm vào vách gỗ. Cánh cửa bật tung ra.
- Á...
Huyền Ni bên trong hét lên thảng thốt. Cô đang chồng chiếc váy vào người, chỉ kịp kéo xuống eo... Cả vùng da thịt mơn mởn đỏ hồng bên dưới, cặp đùi thon dài không chút tì vết, vùng mu tam giác hồng hào phơn phớt lông tơ đều phơi bày trước ánh mắt thèm khát của cả đám du đãng. Huyễn Ni cuống đến mức ngồi thụp xuống, hai tay níu lấy mép váy cố che đi hạ thể.
- Ngon quá... Anh Khôi ơi... Anh dô trước mà phải cho tụi em xem nha...
- Ha ha... Được được...
Thằng Khôi bước tới, kéo quần xuống. Dương vật nó to không kém Tuấn Kiệt, dương lên cong vòng. Huyền Mi run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thân hình Tuấn Kiệt nằm sõng xoài trên nền đất. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hàng mi nhíu lại như rất đau đớn. Cô chưa kịp phản ứng thì một bàn tay cứng như thép nguội đã túm lấy cổ tay. Cô bị kéo đứng lên. Thằng Khôi thằng thừng chộp vào ngực áo, kéo mạnh.
"Xoẹt, xoẹt"
- Á... Đừng... Đừng nhìn....
Huyền Mi khóc thét trong tiếng cười khả ố của đám du đãng. Tiếng vải xé rách không ngừng. Từng mảnh từng mảnh vải trắng rơi lả chả. Thân thể trinh nguyên của Huyền Mi hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt hau háu của đám trai. Hai bầu vú cô sợ hãi run rẩy, hai chân cố khép chặt che chốn thiêng liêng nhất đời con gái. Cả thân hình dạng cô xiêu vẹo không vững, hai chân gần như mềm nhũn.
Đột nhiên một bóng hình vạm vỡ lao đến.
- Eh... Coi chừng...
Thằng Khôi chưa kịp phản ứng thì một cánh tay mạnh mẽ ghí chặt cổ nó. Tuấn Kiệt túm chặt nó từ phía sau, ngay lập tức kéo người xoay lại che lấp cơ thể lõa lồ của Huyền Mi. Tuấn Kiệt ánh mắt rực lửa, tay cầm một mảnh chai vỡ dí vào cổ thằng Khôi.
- Tụi mày lùi lại... Tao chọc tiết nó bây giờ. - Hắn hét lên, đe dọa đám đàn em đang gầm gừ tiến đến.