Chương 30
Đây là đâu ? …
Tôi là ai ? …
Những câu hỏi trong đầu cứ lập lại không ngừng khi tôi tỉnh dậy sau hơn 1 tuần bất động … Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy 1 người phụ nữ , đôi mắt rưng rưng … mái tóc dài óng ả , khuôn mặt xinh sắn hiền diệu . Trong giây phút miên man mờ ảo đó tôi cứ ngỡ Người là Thiên Thần …
Thấy con trai mình tỉnh dậy , bố tôi lập tức chạy đi gọi bác sỹ , lát sau ông ta đến , đuổi hết mọi người ra . Ông ta kiểm tra mọi thứ , tiêm cho tôi 1 muỗi thuốc an thần , rồi gọi bố mẹ lên phòng làm việc của ông ấy và nói
” Tình trạng hiện tại của bệnh nhân đang tiến triễn tốt , còn 1 điều lo ngại là do va đập mạnh nên đầu của bệnh nhân tổn thương nặng có dấu hiệu tích tụ máu bầm trong não khả năng là… ” Bác sỹ ấp úng …
” Con tôi sao bác sỹ …? ” Mẹ tôi hoảng hốt hỏi …
”Khả năng cao là đẫn đến mất trí nhớ ” ông tiếp …
” Bao lâu hả bác sỹ ? Mẹ hỏi dồn …
” Vấn đề này cũng khó nói trước được gì … có thể 1 tháng , 1 năm … cũng có thể là vĩnh viễn . Điều này còn tùy thuộc vào gia đình môi trường sống và cả ý thức muốn nhớ lại của cháu nhà nữa … ”’
Mẹ tôi như chết đứng khóc òa trong nỗi đau xót , bố thì không tin vào tai mình nữa ngồi thừ ra thẩn thờ … Bác sỹ lại tiếp tục …
” Chúng đang theo dõi sát sao về trường hợp này , nếu máu bầm không tan có lẽ sẽ phải can thiệp biện pháp y khoa vào là mổ đễ lấy máu bầm ra nhưng khả năng nguy hiểm sẽ rất cao … Vì thế gia đình cũng cần chuẩn bị tâm lý … ” ông trình bày với vẻ nghiêm trọng …
Đến lúc này thì bố tôi cũng lên tiếng …
” Xin bác sỹ hãy cứu con trai tôi … Tốn bao nhiêu tiền cũng được … Cầu xin bác sỹ … ” Bố chụp tay bác sỹ nói …
” Chúng tôi sẽ cố gắng , xin gia đình yên tâm ”
Kết thúc cuộc nói chuyện bố mẹ tôi như rơi xuống đáy tuyệt vọng … Chỉ biết khóc và cầu xin ông trời … Tôi được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt vì yêu cầu của bố . Sáng hôm sau bố mẹ , nội ngoại , cô giáo chủ nhiệm , các bạn tôi Hương và cả chị cũng đã có mặt . Tôi nhìn từng người ngơ ngác , nhìn họ như những người xa lạ không hề quen biết … tôi vẫn còn câu hỏi lớn cho mình .
Tôi là Ai ?
Tôi chẳng thể nhớ gì trong đầu chỉ còn lại 1 ký ức , 1 ký ức Trắng Xóa … Tôi chính thức MẤT TRÍ …
Cơ thể tôi như 1 xác ướp quấn kín từ đầu đến chân , những vết trầy xước , vết bầm , vết rách trải đều toàn bộ cơ thể . Chỉ 1 cử động nhỏ thôi củng đủ để tôi đau đến tận xương tủy .
Xung quanh tôi toàn máy móc và bình thở oxy , mọi sinh hoạt hay đi vệ sinh đều là mẹ tôi làm thay . Người nói chuyện với tôi , gọi tôi là con và xưng mẹ , đôi lúc ngồi cạnh bên người lại khóc , than thở … Người là mẹ tôi sao ? tôi vẩn tự hỏi …
Hằng ngày có rất nhiều người đến thăm tôi , từng người , từng người một , họ lập đi lập lại 1 câu hỏi , nhớ họ là ai không ? Điều đó càng làm tôi khó chịu , tôi không ngừng suy nghĩ về mình , nghĩ về họ … nhưng không tài nào nhớ ra được … Đầu tôi đau như búa bổ …
Người làm tôi thoải mái nhất chỉ có Người , người xưng là mẹ . Người không hỏi tôi câu hỏi đó , người chỉ im lặng , lặng lẽ chăm sóc tôi , lặng lẽ kế bên tôi . Người kể cho tôi nghe tên của mình , ngày tôi sinh ra , những người đến và đi là ai , người kể từng giai đoạn trong cuộc đời tôi , lúc tôi sinh ra như thế nào … từng giai đoạn … từng khoảnh khắc … đến tận bây giờ …
Tôi cảm thấy người thực sự là Thiên Thần , chỉ cần nhìn vào mắt tôi là ngưởi hiểu tôi cần gì … hiểu tôi muốn gì … Tôi càng lúc càng thấy mến người , có lẽ người là mẹ tôi thật và có lẽ tôi thật hạnh phúc vì có người …
Tôi vẫn không nói gì từ lúc tôi tỉnh dậy , mọi người rất lo lắng về điều đó … nhưng đơn giản là tôi không biết phải nói gì , nói như thế nào với họ vì tôi chẳng biết họ là ai .
Hôm nay Hương đến thăm tôi , mẹ giới thiệu nên tôi mới biết Hương là bạn chung lớp với mình . Hương hỏi thăm tôi nhiều thứ nhưng tôi vẩn im lặng …
” Khôi khỏe hơn chưa ? ” Hương hỏi ..
” ….. ” tôi nhìn hương …
” Khôi quên Hương thật sao ? ”
” ….. ”
” Khôi như người khác vậy ? Giờ đây chỉ còn mình Hương là nhớ tình cảm của hai đứa mình ” Hương bắt đầu khóc …
” Hôm trước nghe cô báo tin là Khôi bị tai nạn … Hương buồn lắm … Hưỡng ngỡ đâu là mất Khôi vĩnh viên luôn rồi … Nhưng thật may Khôi vẫn bình an . Chỉ là Hương chưa chấp nhận được rằng Khôi đã quên Hương … ” Nước mắt nàng bắt đầu rơi với từng câu …
” ……… ”
” Khôi cố gắng nghĩ ngơi nha … Hương mong Khôi mau bình phục …Khôi vẫn còn nợ Hương 1 câu trả lời nữa đó … hì … ”
Nàng khóc rồi lại cười , mà còn câu trả lời gì nhỉ ? Nàng ngồi tâm sự rất lâu với tôi về nhiều điều … Nhưng tôi thực sự không hiểu gì hết … lúc sau thì nàng ra về , để lại trong tôi rất nhiều câu hỏi ? Bố tôi thì cũng bận rất nhiều nên cứ chạy đi chạy lại , còn mẹ thì giao hết lại cho Chị .
Chị cũng lên sau 1 hôm tôi bị tai nạn , lâu lâu lại vào thăm tôi . Mỗi ngày với tôi như 1 bài học … 1 bài học mới toanh về cuộc sống , con người , về quan hệ và tình cảm trong tôi …
Rồi 1 tháng , 2 tháng dần trôi qua cở thể tôi bắt đầu khôi phục , các vết bầm bắt đầu mờ dần đi … Thay vào đó là những vết xẹo , những khúc xương bắt đầu liền lại … tôi đã được tháo bột .
Máu bầm trong đầu tôi cũng dần tan sau những tuần tiếp theo đó , nên cũng không cần làm phẩu thuật , ơn trời vì điều đó . Hằng ngày mẹ vẫn chăm sóc tôi rất kỹ , tôi cũng chưa nói 1 lời nào với bà . Ngày tôi bước xuống giường cũng là ngày bà hạnh phúc nhất , những bước đi đầu tiên của tôi chập chững như lúc tôi còn bé … Bà dìu từng bước , từng bước một rồi buông hẵn tay tôi ra …
Bà thật hiền diệu và ân cần , chỉ lặng lẽ , lặng lẽ mà không cần sự đáp đền … Rồi ngày tôi được ra viện bà mới cảm thấy thực sự an lòng , nụ cười của bà mỗi lúc 1 nhiều hơn . Bố cũng vậy , ông cũng rất mừng nhưng 1 người đàn ông thì không thể hiện tình cảm nhiều như phụ nữ . Đêm hôm ấy mọi người điều đông đủ , chúc mừng cho tôi hoàn toàn bình phục , ai nấy đều vui vẻ , riêng tôi không biết phải nên vui hay buồn … Trong tôi hoàn toàn trống rỗng , sự trống rỗng đến khó chịu .
Rồi cuộc vui cũng dần tan , ngôi nhà chỉ con lại ông bà và bố mẹ tôi . Bà dẫn tôi lên phòng mình , chỉ cho tôi nhiều thứ . Bà nằm cạnh tôi và bắt đầu những dòng tâm sự …
” Con biết không ? mẹ thật sự đã rất sợ , sợ phãi mất con ,sợ rằng con rời xa mãi mãi . Nhưng giờ đây lúc này con vẫn bên cạnh mẹ . Cảm ơn con .. con trai của mẹ … ”
Tôi vẩn im lặng nằm bên cạnh lắng nghe từng lời của bà …
” Mẹ xin lỗi con trai … tại mẹ mà con đã chịu đau khổ như vậy . Nhưng con cần phải biết chuyện gì xẩy ra với gia đình mình . ”
” Mẹ và bố con lấy nhau hơn 17 năm và con là đứa con duy nhất của bố mẹ . Lúc đầu mẹ cũng chẳng có tình cảm gì với bố con nhưng từ khi sinh con ra mẹ dần dần yêu bố . Mẹ nghĩ mình có 1 gia đình hạnh phúc , 1 đứa con và 1 người chồng yêu thương mình .
Nhưng rồi cách đây 1 năm bố con đi công tác và đã xẩy ra chuyện , bố con đã ngũ với 1 người đàn bà khác trong công ty và có cả con với người đó . Bố đã thú tôi cùng với mẹ , lúc đó mẹ như vỡ tan lòng mình , mẹ đã không muốn tha thứ cho bố con , nhưng mẹ biết bố là người tốt , bố con không muốn chối bỏ trách nhiệm của mình .
Rồi mẹ cũng chấp nhận , mẹ dần dần mất đi tình cảm dành cho bố , đôi lúc mẹ muốn ly dị để bố con tự do , nhưng còn con , mẹ không muốn con mất bố , 1 gia đình tan vỡ thì con cái chính là người đau khổ nhất . Mẹ đành im lặng sống , rồi cách đây mấy tháng mẹ gập lại Minh là người con nhìn thấy đi cùng mẹ hôm ấy . Minh là bạn học cấp 3 với mẹ , chú hỏi thăm về mẹ và gia đình ,
Mẹ cũng thật thà nói với chú . Nghe xong chú an ủi mẹ , rồi muốn mẹ đến với chú , vì ngày xưa chú rất thích mẹ nhưng không dám nói . Chú ngõ lời cùng mẹ , nhưng mẹ từ chối , mẹ chỉ xem chú như người bạn cũ . Chú cũng đồng ý rồi lâu lâu chú cũng hẹn mẹ uống nước hõi thăm đủ thứ . Đến hôm ấy thì chú ấy hẹn mẹ ra nói chuyện , ngày con xẩy ra tai nạn . Chú đã gạt mẹ đến khách sạn , lúc đó mẹ thực bất ngờ về chú . Chú ấy đã xem thường mẹ còn lừa gạt mẹ , lúc đó con đã nhìn thấy , con nghĩ mẹ đã ngoại tình nên đã giận mắng mẹ và bõ đi rồi xẩy ra chuyện .
Mẹ xin lỗi con … mẹ chĩ nghĩ 1 mối quan hệ bình thường thì không có gì đễ nhắc tới , nhưng như vậy đã làm hại con . Khiến con hiểu lầm về mẹ . ”
Sau 1 tràn giải thích trong nước mắt của mẹ tôi dần hiểu ra lý do . Bà sục xùi nước mắt trong lòng ngực tôi nói tiếp …
” Mẹ thật sự hối hận vì những chuyện xẩy ra , mẹ sẽ không để con chịu thêm 1 nổi đau nào nữa . Chắc lúc ấy con hận mẹ lắm đúng không ? Mẹ xin lỗi con . Do mẹ quá vô tư với người khác , khiến họ hiểu lầm . Mẹ sẽ không bao giờ gập lại chú nữa , rồi ngày nào đó con nhớ lại thì con sẽ hiễu hơn về chuyện này …
Mẹ yêu con , mẹ chỉ muốn sống cùng con đến suốt cuộc đời còn lại . Mẹ không cần ai , thêm 1 ai nữa , chỉ con mỗi 1 mình con thôi … ”
Kết thúc câu nói của mẹ là 1 nụ hôn lên má tôi , vòng tay ấm áp ngập tràng kéo tôi và mẹ vào trong giấc ngủ thật bình yên …
Buổi sáng hôm sau , tiếng chim hót ngoài xửa sổ , những ánh năng len lõi vào khấp căn phòng soi rọi đến 2 con người nằm đó , tôi nheo mắt tỉnh dậy vì nắng chói , mẹ cũng thúc dậy tôi nhìn bà rôi cười …
” Chào mẹ ”
Câu nói đầu tiên của tôi sau bao tháng ngày im lặng … Mẹ bất ngờ vì điều đó ,hai hàng mi rưng rưng của mẹ lấp lánh trong ánh nằng vàng… nhìn tôi nở 1 nụ cười
” Chào con trai …”
Mẹ tặng 1 tôi 1 nụ hôn rồi xuống nhà làm bữa sáng . Tôi vẫn nằm dài suy nghĩ mông lung về mình , về hiện tại , về mảnh ký ức quá khứ trắng xóa và cả tương lai . Tôi thực sự muốn đi tìm nó , tìm lại chính mình .
Hôm nay ông bà tôi sẽ về quê , ông bà cũng rất mừng khi thằng cháu đích tôn của mình đã bình phục , trước khi đi còn dặn dò đủ thứ rồi bố đưa ông bà về .
Công việc bố cũng rất bận nên cũng ít khi ở nhà hơn nữa phía bên người vợ kia của bố cũng gần sinh nên bố cứ đi biền biệt , lâu lâu thì về thăm tôi rồi lại đi . Ngôi nhà chỉ còn có 2 mẹ con dùm bọc lẫn nhau … Thấy vậy mẹ hỏi ?
” Sao con buồn vây ? ”
Tôi chỉ nhìn bà cười rồi lắc đầu . Bà đến ngồi cạnh ôm tôi
” Rồi mọi chuyện cũng qua thôi con … Rồi con sẽ nhớ lại . Giờ chỉ còn 2 mẹ con mình , bố con cứ đi mãi . Chắc mẹ phãi đi đến quyết định ly dị với bố , để bố con được tự do hơn .”
” Con muốn đến cửa hàng cùng mẹ không ? ” Mẹ hỏi
Tôi gật đầu . Mẹ dùng xe hơi của bố chở tôi đi , mẹ không muốn nắng làm thâm những vết xẹo của tôi . Thấy xe đậu trước cửa tôi và mẹ bước ra thì Chị chay đến mừng rỡ .
” Hôm nay Khôi khỏe hơn rồi hả cô ? ” Chị hỏi
” Ừ cũng tốt hơn rồi , cô chở nó ra đây chơi cho khây khõa , chứ ngồi nhà buồn lấm … Thôi vào con … ”’
Mẹ gọi các chị đến rồi giới thiệu với tôi :
” Đây là Những và Trang con cũng biết 2 chị ấy làm ở đậy lâu rồi , còn đây là Nguyên và Diệp vừa vào làm hơn tháng thôi lúc con còn nằm viện …Con chào mấy chị đi …”’
Tôi nhìn từng người cười rồi gật đầu (lạnh lùng boy) bỗng 1 người đến chìa tay ra bắt tay với tôi rồi giới thiệu …
” Chào em chị là Diệp , lần trước đến phỏng vấn có gập em , nhưng không có dịp chào hỏi . Hân hạnh làm quen với em … ”
Tôi cũng bắt tay cười với nàng , rồi đi vào trong ngồi . Nàng vẫn còn ngơ ngác vì sự lạnh lùng của tôi . Mẹ chỉ biết cười thôi chứ không biết làm gì khác .
” Nhi còn vào nói chuyện với em đi …” Mẹ gọi chị
”Dạ … ”’
Chị đến ngồi cạnh tôi nói chuyện
” Sao nhóc ? Buồn không ? ” Chỉ hỏi
Tôi khẽ gật đầu nhìn chị …
” Em khát không ? hay chi lấy nước nha ? ”
” Dạ ”
Lát sau chị mang đến 1 ly nước rồi nói …
” Em lạnh lùng quá nha … Chị biết là em không còn nhớ gì nữa , nhưng chị hông ngờ là đến tính tình , em cũng thay đổi luôn híc …”
” Chị thích em không ? ”Tôi hỏi …
Chị như bất ngờ , ngơ ngác nhìn tôi chầm chầm … Rồi nói nhỏ
” Có … ”
” Mỗi lần em đến thì mọi người đều vui vẻ hẳn ra , em lúc nào cũng trêu ghẹo mọi người . Nhất là chị nè cứ bị em trêu hoài à … Chị xin lỗi lúc em nằm viện chi không vào thăm em nhiều được . Cô giao chổ này lại cho chị , chị cũng hông dám bõ liều , hôm nào hết khách mà con sớm thì chị mới vào được . Lúc nghe tin em chị buồn lấm , cũng may là em không sao . ”
” Nhớ lúc trước em cứ hay rủ chị đi chơi nè , đi ăn kem nè , rồi đạp xe đạp nữa . Lúc em bị té rách cả quần sợ cô la nên 1 2 bắt chị vá lại cho em . ”
” Hồi chị mới lên đây học thì chỉ có em làm bạn với chị , dẫn chị đi khấp nơi , chị biết ơn em lấm . Vậy mà giờ em quên hết chỉ còn chị nhớ thôi … híc … ”