• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay
Chương 60: ‘Bẻ’ Nanh Sói (1).

“Haizz, thiệt tình... thằng này chết nhanh quá! Đáng lẽ mình sẽ thu thập được nhiều thông tin hơn, nhưng mà thôi kệ vậy!”

Lộc thở dài đầy tiếc nuối trong khi đang ghi chép lại kết quả buổi thử nghiệm hôm nay. Nhờ có Hồi Trí, hắn đã có một buổi thử nghiệm thành công, những loại thuốc hắn chế tạo đều mang lại hiệu quả khá vừa ý. Tuy nhiên, Hồi Trí đột nhiên chết giữa chừng khi hắn đang quan sát loại kịch độc quan trọng phát huy tác dụng, điều này làm hắn khá hụt hẫng.

“Haizz... nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng tiếc thật chứ, mình muốn hành hạ nó nhiều hơn! Vậy mà lại chết!”

Lộc vẫn không thể kiềm hãm nổi sự ức chế của bản thân, thứ hắn muốn không chỉ được biết về công dụng của các loại thuốc độc mà còn được chứng kiến sự đau đớn mà Hồi Trí phải nhận, hắn muốn tra tấn nhiều hơn, nhiều hơn nữa để trừng phạt Hồi Trí.

“Hmmm... nhưng vài giây nữa, ngươi sẽ phải hối tiếc vì ta không chết đó!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Lộc giật mình. Vội vàng xoay người lại, hai mắt của hắn tròn xoe, miệng há hốc trông vô cùng bất ngờ. Rốt cuộc hắn đã thấy gì?

Ở trên chiếc giường sắt mà hắn thường hay cho ‘chuột bạch” của mình nằm lúc thí nghiệm, một thiếu niên đang ngồi, một tay đang xoa xoa lên cổ tay của tay còn lại.

“Mày... mày... còn sống?”

Sau một vài bước loạng choạng về sau, Lộc hét lên kinh hãi.

Trước mắt hắn lúc này, rõ ràng là Hồi Trí, kẻ mà hắn xác định đã chết.

Không chỉ thế, tay chân hắn hoàn toàn thoát khỏi những sợi dây trói buộc ở bốn góc giường, làm sao hắn làm vậy được chứ?

“Công nhận trước giờ tao chưa bao giờ thích chích thuốc cả... Nhưng mà, lần này phải nhờ ơn mấy mũi thuốc của mày mà tao...”

“—Lấy lại được kí ức!”

“Mày... mày là ai?” Lộc hơi hoảng loạn khi thấy Hồi Trí thay đổi. Vẻ yếu đối đã biến mất, nhường chỗ cho sự tàn ác, lạnh lùng hiện rõ trong ánh mắt của hắn. Cứ như một con người khác vậy.

“Tao chính là... KHẢI MINH!”

Vừa dứt lời, Khải Minh vung tay, từ người hắn, hai luồng tử khí đen lao đến tấn công Lộc.

“Cái gì?”

Quá đỗi bất ngờ, Lộc bị trúng đòn, bay thẳng vào kệ thuốc sau lưng.

“Rầm!”

Kệ thuốc gãy làm đôi, các lọ thuốc thi nhau rớt xuống sàn và bể ra, khiến mảnh thủy tinh văng tung tóe.

“Ah... làm sao.. ngươi mạnh như vậy?”

Lộc gượng dậy đồng thời rút ra trong túi ba cây kim châm độc.

“Ta vốn dĩ là vậy...”

Khải Minh bước đến.

“Hừ... Chết đi con!!”

Lộc phóng kim châm về phía Khải Minh, khoảng cách này rất khó để né tránh, Lộc tin chắc Khải Minh sẽ ăn trọn ba mũi kim và gục ngã.

“Hừ!”

Khải Minh hừ lạnh một tiếng, tử khí lập tức xuất hiện che chắn trước ngực, ngăn cản thành công những mũi kim kia chạm đến hắn. Không chỉ thế, ngay sau đó, luồng tử khí kia còn đánh bật những mũi kim, khiến chúng quay ngược về với chủ nhân của mình.

“Aaaa...”

Ba cây kim thì hết hai cây đâm trúng Lộc, một cây trong đó đâm ngay vào mắt phải của hắn, khiến hắn rú lên vô cùng đau đớn.

“Haha... xem ngươi giống thằng chột kia ghê!”

“Ugh.. thằng khốn...” Lộc ngã xuống, cơ thể mất hết sức lực vì chất độc trên mũi kim châm. Còn Khải Minh thì cứ thế tiến bước. Đến gần Lộc, hắn giơ chân lên và giáng xuống đầu tên đó một đạp.

“Rầm!”

Cú đạp khiến Lộc đập mạnh vào tường, đầu óc trở nên choáng váng.

“Ta hiện không có thời gian nên ngươi làm ơn nói vắn tắt vị trí của Linh Chi cũng như những người làng Cao Linh dùm tao!”

Vừa nói Khải Minh càng dồn lực hơn vào chân.

“Không... thằng chó!”

Lộc có vẻ không chịu nói, bị một thằng mà hắn xem như nhãi ranh đạp đầu làm hắn vô cùng khó chịu.

“Ờ...”

Sắc mặt Khải Minh không chút thay đổi, hai ngón tay chỉ vào Lộc. Sau đó, tử khí xoáy lại trước đầu ngón tay hắn thành hình một viên đạn rồi bắn thẳng vào bắp tay Lộc.

“Phập!”

“AAA!”

Viên đạn tử khí xuyên thủng cánh tay của Lộc lẫn bức tường phía sau, uy lực phải nói là khủng khiếp.

“Có nói không?”

“Thằng chó...”

“Phập!”

Thêm một quả viên đạn tử khí khác xuyên qua cơ thể của Lộc.

“AA... Khốn kiếp!”

“Phập!”

“Aa... thằng chó... sao-”

“Phập!”

“Không... làm ơn...”

“Phập! Phập!”

“A... nói... nói... ta nói!”

Cơ thể Lộc gần như nát bấy trước những viên đạn tử khí kia, nếu tiếp tục, hắn có thể sẽ bị giết mất, đành phải khuất phục trước Khải Minh thôi.

“Nói mau! Nếu gian dối nữa lời thì đừng trách ta!” Lời đe dọa của Khải Minh làm người Lộc run lên.

“Vâng.... vâng!!”

Lộc sau đó rối rít nói cho Khải Minh tất cả những gì hắn muốn biết.

“Hm...”

Khải Minh nghe xong không nói gì, lấy chân ra khỏi đầu Lộc.

“Phù...”

Tên đó thở phào nhẹ nhõm. Nhưng có lẽ hắn đã lầm chuyện gì đó.

Khải Minh bỗng đưa tay bóp cổ hắn, sau đó nhấc lên.

“Cái-gì...”

Tiếp đến, Khải Minh lấy chiếc hộp không gian ra khỏi người Lộc và nói:

“Ngươi nghĩ với những chuyện ngươi đã làm với ta... thì ta sẽ tha cho ngươi chắc!”

Khải Minh nhếch môi cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn đằng sau đó là một luồng sát khí kinh khủng, khiến tim Lộc như đứng lại.

“Không... làm ơn tha...”

“Tha? Ngươi nghĩ ta sẽ tha?”

“Không, làm ơn, tha... tha... AAA!”

Khải Minh vung tay ném Lộc về phía chiếc nồi chứa dung dịch màu đen cực độc kia, miệng hắn thì thầm:

“Tận hưởng đi!”

“Rầm!”

“Beng!”

“Không...”

Vì đang kêu la, Lộc vô tình nuốt phải một ngụm lớn thứ chất độc kia và...

“AAAAAAAAAAAA!”

Cơn đau đớn nhanh chóng kéo đến khiến Lộc la lên điên loạn, cơ thể quằn quại trên mặt đất.

Cảm giác “muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.

“AA...”

Khải Minh quay lưng rời đi, trước khi đi khỏi còn nói: “Nếu muốn biết được thuốc có tác dụng tốt như thế nào, thì tự thử lên chính bản thân của mình đi!”

...

Bước ra khỏi căn phòng thí nghiệm của Lộc, Khải Minh chợt ngã quỵ xuống.

“Chết tiệt! Cơ thể mình...”

Cơ thể Khải Minh đã rã rời hết mức, sức lực hoàn toàn bị vắt kiệt. Điều này là chuyện đương nhiên sau khi bị Lộc tra tấn dã man như thế, giữ được mạng đã là tốt lắm rồi.

“Hề... mất hết sức rồi à? Vậy giờ ngươi sẽ làm gì tiếp theo?”

Một giọng nói vang lên trong đầu Khải Minh. Không như lúc bị mất trí nhớ, hắn biết rõ đây là giọng của ai, hắn lập tức đáp lại:

“Câm mồm hệ thống! Ta tất nhiên sẽ đi cứu mọi người cùng Linh Chi rồi!”

Sự quả quyết đến từ chất giọng lẫn ánh mắt.

“Haha... Vậy sao?” Hệ thống nói.

“Hừ...”

Sau một cái hừ lạnh, Khải Minh đứng lên lại nói: “Mà nè hệ thống...”

“Gì?”

Nghe hệ thống đáp lại, Khải Minh hít một hơi và...

“Đ*T CON MẸ NHÀ NGƯƠI! TẠI SAO LÚC TA BỊ MẤT TRÍ NHỚ, NGƯƠI ĐÉO NÓI GÌ HẾT VẬY... TẠI SAO KHÔNG GIÚP TA CÓ TRÍ NHỚ SỚM HƠN? CLMM! ĐCM! MCM!...”

Khải Minh vừa chửi vừa đưa ngón tay giữa lên trời, bộ mặt tức giận nhưng trông rất bựa, khác hẳn vẻ lạnh lùng, ngầu lòi lúc nãy.

Được vài giây sau, hệ thống trả lời:

“Tại sao ư? Ta không thích... Người ta muốn là Khải Minh chứ không phải Hồi Trí.”

“Cái... gì?” Khải Minh cứng họng khi nghe câu trả lời của hệ thống, lòng hắn bắt đầu dậy sóng.

“Hệ thống... Sao bữa nay nói chuyện tình cảm dữ vậy? Bị ai hack rồi à??”

“Ngậm mồm đi! Lo mà đi cứu người đi, đặc biệt là Linh Chi đó... chắc ngươi không muốn NTR đâu nhỉ?” Hệ thống nhanh chóng chuyển lại giọng lạnh lùng có chút kiêu căng của nó.

Khải Minh cũng trở về với vẻ lạnh lùng của mình: “Ờ... Ta đây éo thích NTR đâu!”

...

“Dô... dô... uống nhiều vào!!”

Dưới một sân trống nọ, lũ cướp đang cùng nhau ăn mừng thành công của vụ cướp ngày hôm nay.

Thật không ngờ, sau khi chém giết nhiều người như vậy mà chúng có thể ăn mừng, tâm trạng lại rất vui vẻ nữa. Tên nào tên nấy chẳng chút cảm giác tội lỗi nào cả.

Vì sao?

Vì chúng là cướp.

Chúng giết người vì lợi ích của chúng. Vì vậy những cảm xúc thương hại, cảm thấy tội lỗi khi giết người là thứ không cần thiết.

“Ực... ực.... Khà! Rượu ngon ghê!”

“Ừa... thịt cũng ngon nữa!”

“Chỉ thiếu mỗi gái là hoàn con mẹ nó hảo.”

Những tên cướp chụm lại nói chuyện với nhau.

“Hừ... gái mới bắt về đều bị ông Hiệu “chột” và mấy thằng em thân cận của ổng chơi hết rồi... tụi mình phải ngồi ngoài đây... đéo được hưởng gì... ít nhất cũng phải cho mấy con đàn bà cũ ra phục vụ chứ!”

“Thôi... lính quèn thì phải chịu...”

“Ừm gái gú gì... dô đi!”

Nâng cao chén rượu lên, bọn chúng hét thật to rồi cùng nhau uống cạn.

Chúng uống một cách phung phí, để rượu chảy đầy xuống đất. Lẽ ra chúng nên biết trân quý vì có lẽ... đây là những giọt rượu cuối cùng mà chúng được uống.

“Bịch!”

Từ trên cao, một cái xác rơi xuống giữa sân, máu me văng tung tóe khắp nơi.

“Cái gì vậy?”

Lũ cướp vội vã xúm lại và phát hiện đó là xác của đồng bọn chúng.

“Chuyện này là thế nào?”

“Có kẻ tấn cô... AAA”

Đột nhiên, một cái bóng trắng nhanh như chớp lao đến, tước đi sinh mạng của một tên cướp.

“Cái gì vậy?”

“Aaaa...”

“Không...”

“Rẹt! Rẹt!”

Bóng trắng liên tục lướt qua đám cướp, nó đi đến đâu thì nơi đó có máu.

“Không... mau báo...”

“Xoẹt!”

“Chết tiệt!”

“Xoẹt!”

“AAAA...”

Chỉ trong chốc lát, hơn một nữa đám cướp đã chết, bữa tiệc ăn mừng trở thành một bữa tiệc đẫm máu.

...

“Ah... ah...”

“Uh... không... làm ơn... nhẹ nhàng...”

Tại một căn phòng rộng lớn nọ, những tiếng rên rỉ dâm dục, những thanh âm ướt át cứ liên tục phát ra, khiến người ta không khỏi nóng mặt.

Đây chính là nơi mà Hiệu “chột” trưng dụng để tổ chức tiệc riêng cho hắn cùng đàn em thân cận, ăn mừng chiến tích cướp làng Cao Linh.

Khác hẳn với lũ lính cùi ngoài kia, bọn chúng ăn mừng sang chảnh hơn, ngoài rượu ngon, mồi ngọt, chúng còn được tận hưởng thêm một thứ nữa đó chính là phụ nữ.

Vừa uống rượu, vừa làm tình khiến chúng hăng hết cỡ, giở đủ trò biến thái hành hạ các cô gái làng Cao Linh.

“Haha... sướng quá... sướng quá... ta ra đây!”

“Ta... ta cũng ra nữa!”

“Đừng... xin các ngài... đừng ra bên trong... tôi sẽ có... uh.. thai mất... uh... uh!”

“Haha... có thai thì sao? Bọn ta có nhiều khách hàng thích chơi gái có thai lắm nên đừng lo...”

Tên cướp rùng mình một cái rồi bắn tinh vào trong.

“Hộc... hộc... mệt ghê!”

Một vài tên cướp sau khi xuất tinh ngã nhoài xuống đất thở dốc, xem ra làm tình cũng hao tổn nhiều sức lực chứ chẳng chơi.

“Má nhìn kìa, anh Hiệu kinh thật!”

Lúc này đây, lũ cướp bắt đầu chú ý đến Hiệu “chột”, kẻ đang hùng hục đẩy dương vật của mình vào bên trong Ái Thi khi cô đang nằm ngửa trên bàn.

“Làm ơn... dừng lại... uh... mệt quá...” Những tiếng rên rỉ mệt mỏi của Ái Thi.

Đã qua hơn một tiếng, Hiệu “chột” vẫn chưa xuất giọt tinh nào trong khi Ái Thi đã ra đến tận năm lần, âm đạo sưng tấy lên gần như mất cảm giác.

“Haha... còn lâu lắm ta mới xuất, cố mà tận hưởng đi!”

Hiệu “chột” hé môi bắt lấy bờ môi hồng của Ái Thi, lưỡi hắn chui tọt vào trong miệng nàng, khuấy đảo liên tục, đồng thời truyền những đợt nước bọt vào trong.

“Uh...” Người Ái Thi rùng lên kinh tởm, dù đã bị hắn cưỡng hôn mấy chục lần nhưng nàng vẫn không thể nào quen nổi với cái miệng đầy mùi rượu kia.

“Rầm!”

Bất ngờ, cánh cửa phòng bị đá bay khiến tất cả những kẻ trong phòng giật mình.

“Là ai?”

Hiệu “chột” dừng nhấp, gầm lên một tiếng.

“Hmm...” Từ phía ngoài, Khải Minh bước vào trong, ánh mắt đảo một vòng rồi khẽ nghiến răng.

“Lũ khốn kiếp!” Câu nói này hắn chỉ nói trong lòng, bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng.

“Uh... đó là... Hồi Trí!”

Ái Thi ngước mắt lên, lập tức nhận ra người thiếu niên đứng ở cửa. Tuy nhiên, thấy hắn không khiến nàng vui mừng hơn mà chỉ toàn nỗi lo.

“Chạy đi... Hồi Trí... cháu sẽ bị chúng giết mất!”

Ái Thi dùng chút sức lực còn sót lại gào to, vô tình điều đó khiến Hiệu “chột” tức giận và tát nàng một cái.

“Chát!”

“Câm mồm!”

Hiệu “chột” quát, sau đó chuyển ánh mắt về phía Khải Minh, thầm đánh giá hắn.

“Hừ... thằng này trông ốm yếu vậy... và mình chẳng cảm thấy chút hồn lực nào từ nó cả... Chỉ là một thằng yếu nhược.”

“Bây đâu! Giết thằng khốn không biết trời cao đất dày đó cho ta.” Hiệu “chột” ra lệnh xong liền tiếp tục đẩy dương vật, rõ ràng hắn không xem Khải Minh ra gì cả.

“Tuân lệnh!”

Chỉ có ba tên theo lệnh bước lên khử Khải Minh, còn lại vẫn tiếp tục cuộc vui, chúng nghĩ đối phó với hắn quá dễ dàng.

“Hừ...”

Khải Minh không nói gì cả, bình tĩnh lấy từ hộp không gian mà hắn chôm từ Lộc ra vài ba chiếc lọ. Sau đó dồn lực vào tay, ném thật mạnh về trước.

“Beng! Beng! Beng! Beng!...”

Những chiếc lọ mà hắn ném chẳng trúng bất cứ tên nào cả, chỉ toàn rơi xuống sàn và vỡ ra.

“Hừ... ném gà quá!”

Một tên rút kiếm ra chém vào một chiếc lọ đang đến, khiến nó bị xẻ đôi.

“Hmm...” Khải Minh vẫn tiếp tục lấy lọ từ trong hộp không gian và ném, xem ra trong chiếc hộp ấy chứa rất nhiều lọ như thế này.

“Beng! Beng!”

“Hừ... xử nó nhanh đi! Để nó ném lọ miết lát phải quét mảnh chai đó!”

Ba tên xung phong bắt Khải Minh nói với nhau rồi xông lên, giương kiếm sẵn sàng chém lìa đầu Khải Minh.

Nhưng...

Bước đi có gì đó loạng choạng. Ngay sau đó, bọn chúng té ngã.

Vấp té?

Không.

Cả ba đồng loạt ngã thế kia, chắc hẳn phải có một lý do gì đó.

“A... cái gì vậy?”

“Nặng... cơ thể nặng quá!”

Không chỉ ba tên kia, những kẻ thuộc băng Nanh Sói ở sau cũng ngã xuống một cách bí ẩn.

“Cái... cái gì vậy?”

Hiệu “chột” là kẻ duy nhất còn đứng vững, không, hắn bắt đầu có dấu hiệu choáng váng.

“Hừ, ngươi biết tại sao không?”

Khải Minh lúc này mới cười một cách đê tiện.

“Lẽ nào... mấy lọ kia có độc?” Hiệu “chột” nghĩ rồi đưa tay che mũi. Nhưng không kịp nữa rồi.

“Ờ giỏi đó!”

Khải Minh vỗ tay tán thưởng câu trả lời chính xác của Hiệu “chột”. Quả thật trong những lọ kia đều chứa khí độc, loại khí có tác dụng giống hệt như thứ chất mà Lộc tiêm vào Khải Minh trước khi tra tấn, nó khiến người hít phải rơi vào trạng thái tê liệt cả thể xác lẫn linh hồn. Tuy nhiên, loại khí độc này chỉ tác dụng với nam giới, còn đối với nữ giới hoàn toàn vô hiệu. Đó là lý do mà những nữ nhân làng Cao Linh vẫn có thể cử động thoải mái.

“Hừ... khá lắm nhóc con! Nhưng mà... xui xẻo cho ngươi, ta không dễ dàng bị hạ vậy đâu.”

Hiệu “chột” vẫn chưa gục ngã hoàn toàn, có vẻ tốc độ ngấm độc của loại khí này còn phụ thuộc vào lượng hồn lực nạn nhân sở hữu, càng nhiều càng lâu nhiễm. Còn tại sao Khải Minh không hề hấn trước khí độc? Tất nhiên hắn đã tranh thủ uống thuốc giải trước rồi. (Thuốc lấy từ hộp không gian của Lộc, chơi độc tất nhiên phải thủ trước thuốc giải đề phòng chứ nhể :D )

Hiệu “chột” sau đó từ từ rút dương vật ra khỏi cơ thể Ái Thi, rồi lấy thanh kiếm ở gần ngay bên cạnh.

“Hừ... xui xẻo? Nhào vô kiếm ăn đi!”

Khải Minh trông chẳng hề sợ sệt gì cả.

“Grr...”

Hiệu “Chột” bật ngảy một cái thật cao, đến tận nóc nhà, ngay sau đó, hắn xoay người, dùng trần nhà như bàn đạp phóng thẳng đến Khải Minh.

“Chết đi!”

Kiếm giương cao, sát khí toát ra khiến người ta kinh sợ.

“Keng!”

Một đường kiếm hình vòng cung được phóng xuất. Đáng lẽ ra là vậy.

Đường kiếm của Hiệu “chột” đã không thể đi hết quãng đường đã định, nó đã bị chặn đứng lại bởi một luồng tử khí trước khi chạm đến Khải Minh.

“Cái gì chứ?”

Hiệu “chột” lập tức lui lại. Vì khinh thường Khải Minh mà hắn đã không tung hết sức, sau khi biết tên này không phải tầm thường, hắn mới ân hận về hành động lúc nãy.

“Hừ...” Khải Minh không đợi đối thủ nữa, chủ động tấn công.

“Yaaa...”

Hiệu “chột” vung kiếm từ trên cao xuống hòng chẻ đôi Khải Minh, tuy vậy, hắn ta đã nhanh chóng xoay người để tránh, nhát chém lao thẳng xuống nền nhà, khiến nó nứt một mảng lớn.

“Bát Chưởng.”

Đây rồi, Khải Minh đã tung đòn, tám cú chưởng mang theo kình lực dữ dội đánh vào thân Hiệu “chột”.

“Guh...”

Vận hồn lực bảo vệ cơ thể nhưng Hiệu “chột” vẫn bị đẩy lui về sau vài bước.

“Hộc... hộc...”

“Hộc... hộc...”

Dấu hiệu xuống sức bắt đầu xuất hiện trên cả Khải Minh và Hiệu “chột”. Cơ thể Khải Minh vốn đã rã rời từ trước, mỗi cử động đều khiến hắn xuống sức trầm trọng. Còn về Hiệu “chột”, khí độc đang dần phát huy tác dụng mạnh mẽ, khiến cơ thể hắn cứng đờ.

“Nguy rồi... nếu tiếp tục, ta sẽ thua mất! Phải hạ nó nhanh thôi!”

Hiệu “chột” hít một hơi, rồi bắt đầu tập trung, tập trung và tập trung. Một sự tập trung đáng kinh ngạc.

Còn Khải Minh?

“Cảnh báo: Thể lực đang sụt giảm đến mức nguy hiểm.” Hệ thống liên tục thông báo. Điều này Khải Minh biết rất rõ, hắn là chủ cơ thể mà. Nhưng...

“Chết tiệt, thể lực thì sao chứ? Ta phải cứu mọi người... Sức mạnh? Sức mạnh đâu, hãy giúp ta!”

Khải Minh không bỏ cuộc. Hắn vội vã nhặt thanh kiếm của một tên cướp nào đó nằm bên cạnh và giương lên, tử khí từ cơ thể phủ lên lưỡi kiếm, khiến nó trông ma mị hết sức.

“Hừ... Ta không thua mi đâu, ta còn phải cứu Linh Chi nữa!” Dù địch thủ lúc này là Hiệu “chột” hay là ai đi nữa cũng chẳng thể làm Khải Minh lung lay ý chí.

“Nhất quyết tất sát!” Phía bên kia, Hiệu “chột” cũng đã sẵn sàng.

“Ực...”

Bầu không khí căng thẳng khiến tất cả mọi người trong phòng nghẹt thở. Lúc này, Ái Thi bất ngờ gượng dậy và la lên: “Hồi Trí! Cố lên!!!”

Ngay thời điểm kết thúc câu nói, Hiệu “chột” phóng đến Khải Minh, tốc độ nhanh đến nỗi để lại tàn ảnh phía sau.

“Cái gì?” Khải Minh hơi giật mình, nhưng sau đó cũng lao lên chiến đấu.

“Mày chết chắc rồi con!”

Hiệu “chột” nhếch mép cười, ngay sau đó dồn toàn lực vào tay và vung kiếm. Một đường vòng cung tuyệt mỹ được vẽ lên.

“.....”

Tuy nhiên, có gì đó không ổn. Đường kiếm của Hiệu “chột” không bị chặn như lần trước và đã chém trúng Khải Minh. Nhưng không phải thân, cũng không phải cổ hay đầu, thứ hiệu “chột” chém trúng là... tóc.

Chỉ vài ba cọng tóc.

“Cái gì... không thể nào!” Hiệu “chột” có lý do để bất ngờ.

Không ngờ Khải Minh lại nhanh hơn, hắn đã chủ động ngã người trước khi lưỡi kiếm lạnh lùng kia cắt lìa đầu hắn. Và giờ đây, thân thể Hiệu “chột” hoàn toàn phơi bày trước mặt Khải Minh. Kết thúc thôi.

“Xoẹt!”

Một nhát chém vô cùng dứt khoác.

Lưỡi kiếm lướt qua cơ thể của Hiệu “chột”, tử khí trên đó rút toàn bộ sang vết thương của Hiệu “chột”.

“Ahh...”

Hiệu “chột” ngã xuống trước sự sững sờ của mọi người, những vết đen đang lan rộng từ vết thương của hắn, có lẽ là do tử khí gây nên.

“Hộc... hộc...” Trong khi đó, Khải Minh nằm dài trên đất thở dốc. Phen vừa rồi đúng là hú vía. Hắn tưởng mình đã chết rồi chứ.

Đối đầu với một Hồn Vương mà có thể chiến thắng, Khải Minh thật khiến người ta kinh ngạc. Dù rằng đối thủ đã bị nhiễm độc nhưng những gì hắn làm hoàn toàn khiến người ta ngã mũ thán phục.

“Hồi Trí!”

Ngay sau đó, Ái Thi vội vã chạy đến bên Khải Minh, dù thân thể không một mảnh vải che thân nhưng điều đó không còn đáng quan trọng.

“Hồi Trí... cháu có sao không?”

Nhẹ nhàng nâng đầu Khải Minh gối lên đùi, Ái Thi ân cần hỏi.

“Vâng... cháu... không sao đâu...”

Một chút cảm xúc gì đó nổi lên trong lòng Khải Minh khi chứng kiến cơ thể trần trụi của ÁI Thi. Nhưng sự mệt mỏi đã hoàn toàn lấn áp nó.

“Thật tốt quá... Hồi Trí... Cảm ơn cháu... cảm ơn cháu đã cứu bọn ta...”

Vừa nói, Ái Thi vừa khóc lóc.

“Đó là điều mà cháu phải làm...”

“Hức... thật biết ơn cháu quá... nhưng mà... làm sao cháu lại mạnh như vậy...”

“Uh... chuyện dài lắm... bây giờ cháu không thể giải thích được...”

Khải Minh gượng dậy, quả thật đây không phải lúc ngồi kể việc hắn lấy lại ký ức, hắn còn việc phải làm.

“Mọi người... hãy cứu mấy đứa trẻ cùng những người khác rồi cùng thoát ra đi...”

“AAAA.”

Chợt, một tiếng la vang lên khiến Khải Minh lạnh người.

Ánh mắt hắn vội vã nhìn về phía phát ra tiếng la. Và hắn thấy một người phụ nữ với cơ thể dính đầy máu, không phải máu của cô mà là của tên cướp ở trước mặt, trên bụng hắn là thanh kiếm đang ghim sâu, được cầm bởi chính người phụ nữ đó.

“Chuyện... chuyện gì vậy? Sao... sao lại giết hắn...”

Một vài người phụ nữ bên cạnh sợ xanh mặt.

“Há há... hắn phải chết... hắn... hắn đã giết chồng con tôi... lại còn làm nhục tôi nữa... tôi... tôi giết hắn thì có gì sai?”

Người phụ nữ vừa cười vừa khóc, tay liên tục rút kiếm ra đâm liên hoàn vào tên cướp, khiến bụng hắn nát bấy.

“Ực... đúng... tôi cũng phải giết chết hết lũ này, cha của tôi, mẹ của tôi đều bị chúng giết!”

Một cô gái khác vội vã cầm lấy một thanh kiếm nằm gần cạnh và tiến về phía một tên cướp.

“Cái gì... tụi mày tính giết tao à?”

“Phập!”

Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

“AAAA!”

Tên cướp la đến rách họng, lưỡi kiếm kia không hề đâm vào bụng hắn như tên đồng bọn lúc nãy mà đâm ngay vào bìu dái của hắn. Xiên qua quả trứng dái của hắn.

Quá đau đớn, quá nhục nhã, hắn chết.

“Tôi... cả tôi nữa... PHẢI GIẾT CHÚNG!”

“Đúng... giết hết bọn chúng!”

“Giết!”

Như một hiệu ứng lan truyền, những người phụ nữ làng Cao Linh đứng lên. Họ không thể tha thứ cho lũ cướp.

Chúng cướp đi của họ rất nhiều thứ quan trọng.

Vì vậy... chúng phải trả giá.

“Không... không được...”

Một vài tên cướp cố sức bò đi để bỏ chạy nhưng không thể.

“Sao vậy? Các người sẵn sàng giết người nhưng lại sợ hãi khi chính bản thân mình bị giết?”

“Không... tha tôi... AAAAA!”

Van xin.

Khóc lóc.

Đó là những gì người dân làng Cao Linh đã làm.

Và giờ đây, những hành động đó được thực hiện bởi lũ cướp.

Từng tên, từng tên một chết.

Máu tràn ra khắp sàn nhà.

Lại thêm một buổi tiệc kết thúc trong đẫm máu.
 
Chương 61: ‘Bẻ’ Nanh Sói (2).

Sau khi xử đẹp tất cả lũ cướp ở trong phòng, Khải Minh dẫn mọi người ra ngoài.

“Mọi người mau đến giải cứu những người bị nhốt ở khu nô lệ đi rồi trốn thoát! Ở đó hiện không có ai canh đâu!”

Khải Minh vừa khởi động tay chân vừa nói.

“Nhưng... còn cháu?”

Ái Thi lo lắng hỏi.

“Cháu... phải đi cứu Linh Chi!”

Nói rồi, Khải Minh bỏ đi, để lại sau là những ánh mắt thán phục. Một thiếu niên trẻ tuổi tung hoành trong hang ổ của băng cướp hung tợn, cầu mong cho hắn thành công.

...

“Chết tiệt thật! Muốn đến được chỗ thằng boss (Tài “dê”) thì cần phải qua một đám cướp nữa... thuốc tê liệt thì cũng đã hết... mà cơ thể mình...”

Khải Minh rón rén núp sau một bức tường nọ, trong lòng liên tục than vãn. Cơ thể hắn gần chạm đến giới hạn rồi, đặc biệt là sau khi chiến đấu với Hiệu “chột”, nó mệt mỏi kinh khủng, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

“Hừ... nhưng dù gì cũng phải cứu Linh Chi!”

Nắm chặt tay lại, Khải Minh hít một hơi hạ quyết tâm. Hắn sẽ không để bất cứ ai đụng đến người con gái của hắn đâu.

“Theo như tên Lộc nói, ở ngoài sân có khoảng 150 tên cướp đang ăn nhậu... Mình phải tìm cách vượt qua bọn chúng... Đánh với chúng thì không thể rồi... chỉ tìm cách lẻn qua là có hiệu quả...”

Khải Minh bước thêm vài bước nữa là hết bức tường, hắn từ từ thò đầu ra để quan sát địch thủ thì...

“Cái... gì vậy?”

Khải Minh xém tí hét lên nhưng hắn đã kịp đưa tay bụm miệng lại. Nhưng hắn bụm miệng không phải vì sợ hét lên mà vì một cảm giác buồn nôn đang xuất hiện trong người hắn, cảm giác ấy được gây nên bởi cảnh tượng hãi hùng trước mắt.

Cả một cái sân rộng lớn lúc này đang ngập tràn trong máu, xác chết và tử khí.

Tất cả đều là của bọn cướp.

Không một cái xác nào còn nguyên vẹn, mất tay, mất chân, mất đầu, bị xẻ đôi,... tất cả đều rất thảm.

Nó còn kinh khủng hơn cảnh tượng đẫm máu ở căn phòng vừa nãy.

“Chuyện này là sao chứ?”

Khải Minh hoàn toàn không hiểu gì hết.

Lẽ nào lũ cướp uống rượu say rồi chém nhau?

Không thể nào.

Hay chúng bị tấn công bởi ‘thứ’ gì đó?

Nếu vậy, ắt hẳn ‘thứ’ đó không phải dạng tầm thường, là người hẳn là một cường giả, là ma thú ít nhất cũng là ma thú cấp 5 cấp 6.

“Hmmm rốt cuộc là do kẻ nào?” Khải Minh tiếp tục âm thầm quan sát, dù lũ cướp có bị hạ hết hắn cũng không nhân cơ hội chạy vào dãy phòng của Tài “dê” được vì rất có thể ‘thứ” kia cũng sẽ tấn công hắn, hắn phải hết sức cẩn thận.

Và chỉ vài giây sau đó, Khải Minh đã tìm ra được thủ phạm gây nên vụ thảm sát kinh hoàng kia.

Ở giữa sân, xác người tập trung rất nhiều, chất thành một đống cao và ở trên đó, một con rồng trắng trưởng thành đang dùng răng xé xác một tên cướp còn sống, khiến hắn chết tươi.

Một cảm giác thân quen đến kì lạ.

Khải Minh bất giác hét lên: “Bạch Long!”

Con rồng trắng kia lập tức nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hung dữ bỗng chuyển sang mừng rỡ.

Con rồng trắng lập tức chạy về phía Khải Minh, chạy về phía chủ nhân của mình.

Phải, nó là Bạch Long. Dù kích cỡ có phần khác nhưng... nó chính là Bạch Long.

“Kriii!”

Như một thói quen, Bạch Long vùi đầu vào lòng của Khải Minh trước sự ngỡ ngàng của hắn ta.

“Bạch Long? Thật sự... là ngươi à?”

Khải Minh cảm thấy khó tin vô cùng. Hắn gọi con rồng trắng kia chỉ bởi vì có chút cảm giác nó giống Bạch Long chứ đâu phải hắn biết chính xác. Rõ ràng hắn đã thấy Bạch Long chết trước mắt mình rồi mà.

Chuyện này là sao?

“Khoan đã... lúc mình té vực... mình cũng thấy con rồng này... lẽ nào đây là Bạch Long? Nó biến hình à...? Khó hiểu quá... Không... lúc ở chỗ lũ bắt cóc mình... nó cũng một lần cứu mình... lúc đó mình đã nghi ngờ rồi mà... rất có thể nha...” Khải Minh ngơ ngác. Suy nghĩ của hắn cũng có lý. Bạch Long, một con rồng mang trong mình quá nhiều điều bí ẩn như vậy, việc nó sống sót sau mũi kiếm chí mạng kia, hay biến hình thành hình thái trưởng thành là hoàn toàn có khả năng.

“Kriii!”

Bạch Long bỗng kêu lên một tiếng cắt đứ dòng suy nghĩ của Khải Minh.

“Ngươi... muốn gì?”

Bạch Long lúc này giơ chi trước của mình lên, những ngón chân đầy vuốt nhọn mở ra để lộ hai chiếc túi.

“Đây... đây là mấy cái túi không gian của ta...”

Khải Minh vội vàng nhận lấy, nét mặt mừng rỡ hết sức. Với những vật phẩm trong đây, việc chiến đấu sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

“Krii...”

Thấy chủ nhân vui mừng, Bạch Long cười một cái mãn nguyện rồi ngã xuống, điều đó khiến Khải Minh hốt hoảng, từ vui mừng chuyển sang lo lắng.

“Cái gì? Bạch Long... khoan... Mau... mau tỉnh lại...”

Có vẻ Khải Minh tưởng Bạch Long chết “thêm một lần nữa”, nhưng không...

“Roẹt!”

Cơ thể Bạch Long phát sáng và thu nhỏ dần, cuối cùng, khi ánh sáng đó tắt đi hiện ra một con rồng nhỏ màu trắng dễ thương đang nằm... ngủ.

Đây mới chính là Bạch Long mà Khải Minh biết.

“Ngủ... hả?”

Khải Minh vừa nói vừa lau mồ hôi chảy dài trên trán. Con rồng này thật biết làm người khác lo lắng.

“Haizz... định nhờ nó đánh giúp thằng trùm ở đây nhưng mà nó ngủ mẹ rồi... thôi kệ, dù gì nó cũng giúp mình diệt sạch mấy tên cướp kia...”

Nhắc đến đây, Khải Minh đưa mắt nhìn lại biển máu trước mặt, người không ngừng run lên. Thật là đáng sợ. Nhưng dù sao thì...

“Cảm ơn ngươi, Bạch Long!”

Khải Minh vội vã đem Bạch Long để vào một căn phòng nọ, rồi sau đó lục lọi trong cả hai túi không gian và lấy ra vài thứ gì đó.

“Đợi đó đi tên khốn! Ta sẽ bẻ cu mi!”

Một ý chí quyết tâm mạnh mẽ. Tuy nhiên, chỉ với quyết tâm thì chưa đủ.

Khải Minh hiểu rõ điều đó. Hắn cần phải có một kế hoạch tốt mới hòng đánh bại được Tài “dê”, một Hồn Vương tầng 9.

Và, ánh mắt hắn lại chú ý đến chỗ những cái xác chết chất đống kia, nơi đang tỏa ra những luồng tử kí đậm đặc.

:)

...

Trong khi đó...

“Uh... không... cơ thể mình...”

Linh Chi không ngừng quằn quại trên giường, một cảm giác ham muốn nhục dục đang dần xâm lấn lấy lý trí của nàng.

Nàng không thể kiềm chế bản thân lâu hơn nữa, cơ thể hoàn toàn chống lại nàng.

Cổ họng bất giác rên rỉ.

Hơi thở càng ngày càng nhanh.

Cơ thể tự động uốn éo gợi dục.

Đặc biệt là khe suối ở giữa hai chân nàng đang không ngừng rỉ nước, nếu tiếp tục, nó có thể gây ướt giường mất.

“Haha... nàng thấy thế nào rồi?” Tài “dê” khẽ cười một nụ cười đắc thắng. Ánh mắt hướng về Linh Chi như muốn liếm khắp cơ thể nàng.

Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Chỉ còn vài phút nữa thôi, Linh Chi sẽ phải khuất phục trước hắn. Lúc đó, hắn ta sẽ bắt nàng phải cầu xin đến gãy lưỡi mới ra tay.

Vừa nghĩ đến khung cảnh đó, cái dương vật của hắn lại ngóc đầu lên, khiến tấm khăn quấn quanh hông rớt xuống.

“Ái chà rớt rồi... Mà thôi kệ... có khi thấy cái này... nàng ta sẽ cảm thấy kích thích hơn chăng? Haha...”

Tài “dê” tiến đến sát Linh Chi, khoe cái dương vật đen xì của hắn trước mặt nàng.

“Ngươi... ngươi...”

Linh Chi vội vàng nhắm mắt lại, nhìn thấy thứ đó của hắn ta đối với nàng là một sự sỉ nhục.

“Haha... lát nữa nàng sẽ phải yêu quý nó hơn cả bản thân luôn đó! Chép... chép!” Tài “dê” liếm mép đầy dâm dục.

“Không...”

Nước mắt nàng lại chảy ra.

“Đừng khóc mỹ nhân... ta không làm hại nàng đâu!”

Những ngón tay của Tài “dê” nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Linh Chi, từ bụng của nàng cho đến khe ngực, vừa chạm vào đó, hai bầu vú của nàng rung lên một cách đầy dâm đãng.

“Ực...”

Tài “dê” xem ra bị kích thích rất mạnh. Cái dương vật hắn cố tìm cách vươn dài thêm nữa nhưng không thể vì nó đã đạt đến giới hạn, điều này khiến Tài “dê” vô cùng khó chịu.

“Hmmm... cái cơ thể này thật tuyệt vời... muốn quá... nhưng mà...”

Tài “dê” đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Liệu hắn có nên ‘xơi’ Linh Chi ngay hay không?

“Thôi kệ đi... ta sẽ thử sơ múi một chút... còn chịch choạc thì để sau... haha!”

Không kiềm hãm được nữa, ý định ‘để dành’ ban đầu tan biến, Tài “dê” bắt đầu nằm lên người Linh Chi.

“Không... tránh ra...”

“Vẫn còn kháng cự à? Ta cũng kệ!”

Tài “dê” cười đê tiện. Bàn tay hắn đặt lên bên đùi trái mát lạnh của Linh Chi mà vuốt ve lên xuống, mỗi lần vuốt hắn càng dấn gần đến âm đạo của nàng.

“Không được!”

Linh Chi khép chặt chân lại đồng thời vùng vẫy, thế nhưng sức nàng làm sao thoát khỏi sự khống chế của Tài “dê”, thêm việc cả hai tay bị trói chặt phía sau càng khiến nàng khó chống lại hắn.

“Haha... đã quá!”

Tài “dê” đưa mũi đến sát cổ Linh Chi hít lấy hít để, mùi hương của nàng là một trong những thứ khiến hắn say mê nhất. Đồng thời, tay hắn sờ lên ngực của nàng.

“Không... đồ khốn...!”

“Haha... quá ngon...”

Tài “dê” lè lưỡi liếm lên cổ Linh Chi, trông hắn rất thích thú.

“Không... Hồi Trí... Hồi Trí... cứu... cứu ta!!!!”

Linh Chi chỉ còn biết kêu cứu trong vô vọng.

Không.

Vẫn còn hi vọng.

Nàng vẫn còn chút gì đó hi vọng ở Hồi Trí.

Nàng tin hắn sẽ đến cứu nàng.

Cứu nàng khỏi tên khốn nạn Tài “dê” kia.

Hắn chắc chắn sẽ không bỏ rơi nàng.

Nhưng...

Số phận hắn bây giờ cũng giống nàng, cả hai đều bị bắt.

Liệu hắn có thể sống sót nỗi không chứ đừng nói đến việc cứu nàng.

Vả lại, nếu hắn thoát khỏi tay lũ cướp, nàng nhiều phần không muốn hắn đến cứu mình, vì việc đó chẳng khác gì tự sát cả. Nàng ước gì hắn là kẻ tham sống sợ chết mà chạy đi, bỏ mặc nàng.

Vừa hi vọng hắn đến, lại vừa hi vọng hắn bỏ rơi.

Linh Chi kẹt giữa một vòng xoáy cảm xúc.

Nhưng trước sự đe dọa của Tài “dê”, nàng đã đưa ra một quyết định, tự quyết số phận mình.

“Hồi Trí... Ta xin lỗi... ta muốn tiếp tục bên cạnh ngươi nhưng ta không thể để mình bị vấy bẩn bởi tên này được! Nếu kiếp sau có gặp lại... ta muốn mãi mãi ở bên cạnh ngươi! ...Ta yêu ngươi!”

Linh Chi nhoẻn miệng cười một cái mãn nguyện trong khi nước mắt vẫn cứ chảy giàn dụa.

Nàng hơi thè đầu lưỡi ra.

Hàm răng hé mở.

Nàng đang tính làm gì vậy?

Lẽ nào nàng định cắn lưỡi tự sát?

“Còn lâu nhé!”

Tài “dê” bất ngờ đưa tay bóp cổ Linh Chi, ánh mắt vô cùng dữ tợn nhìn nàng.

“Nàng định tự tử sao? Mơ đi! Nàng sống thì ta mới thỏa mãn dương vật được!”

Hắn ta đưa môi đến khóa môi Linh Chi, lưỡi đảo quanh trong miệng nàng ngăn chặn hành động tự sát... dự tính của hắn là vậy. Nhưng, người tính éo bằng tác giả tính...

“Ầm!”

“Ầm!”

Hai âm thanh chấn động vang lên từ phía sau rồi đến bên cạnh Tài “dê” khiến hắn giật mình. Vội nhìn sang thì thấy một thằng em của mình đang nằm dính vào tường, đầu vỡ toét đầy máu. Biết có chuyện chẳng lành, hắn lập tức quay lại phía sau. Ánh mắt của hắn hơi có vẻ ngạc nhiên.

Đối diện hắn lúc này là một lỗ thủng to tướng trên bức tường, đứng giữa lỗ thủng ấy, một thiếu niên đang chăm chăm nhìn vào hắn, ánh mắt chứa đầy sát khí, nếu như ánh mắt ấy có thể giết người thì Tài “dê” hẳn đã chết hơn cả trăm lần.

“Oắt con... ngươi là đứa nào?”

Tài “dê” tỏ vẻ cực kì khó chịu, cũng phải thôi, đang vui mà bị phá ngang ai mà chẳng thế.

Không để hắn ta đợi lâu, một câu trả lời xuất hiện, nhưng không phải từ thiếu niên kia mà là của Linh Chi:

“Hồi Trí!”

Nàng gọi hắn trong sự vui mừng ngập tràn xen lẫn cảm giác lo lắng.

Vui vì hắn đã đến.

Nhưng cũng chính điều đó gây nên sự bất an trong lòng nàng.

Hắn không bỏ rơi nàng.

Nhưng nàng lại mong mình bị bỏ rơi thì hơn.

Nhận thấy ánh mắt kì lạ của Linh Chi, Tài “dê” sôi máu lên, hắn đang ghen hay sao?

Hắn cũng muốn nàng nhìn hắn như vậy. Thằng oắt con Hồi Trí kia là cái thá gì mà lại có diễm phúc đó chứ?

“Linh Chi...”

Khải Minh khẽ gọi tên Linh Chi, ánh mắt trở nên thương xót khi nhìn nàng. Nhìn hàng lệ còn chảy dài trên hai gò má, Khải Minh không thể kiềm nỗi tức giận mà gầm lên: “Ngươi... phải... chết!”
 
Chương 62: ‘Bẻ’ Nanh Sói (3).

Thấy vẻ kích động kinh hoàng kia, Tài “dê” hơi nhíu mày, âm thầm đảo mắt đánh giá Khải Minh.

“Thằng nhãi này... không hề có hồn lực... mình không cảm nhận tí hồn lực nào ở nó. Nhưng mà chắc chắn nó vừa đánh thằng kia và mấy thằng khác cũng chẳng thấy đâu... lẽ nào nó hạ hết rồi sao?... Làm sao được nhỉ? Khoan đã... cái thứ ở tay phải của nó... LÀ BẢO VẬT!”

Tài “dê” đã đúng với nhận định về chiếc găng tay mà Khải Minh mang bên tay phải, nó chính xác là một bảo vật trung cấp.

Một chiếc găng tay màu bạc lấp lánh trông vô cùng cứng cáp, khi mang vào nó bao phủ gần đến tận khuỷu tay. Ở trên nó còn khảm một viên đá màu đỏ tía trông sang trọng và quý phái.

Tên của nó là—Găng Tay Bạc, là một trong những bảo vật mà Khải Minh chôm được trong lần bản thân bị bắt cóc (Chắc ai cũng nhớ). Nó là một bảo vật giúp gia tăng sức tấn công vật lý lên đến 200%, ngoài ra, viên đá màu đỏ tía được khảm ở mu của găng tay có khả năng chứa hồn lực bên trong và có thể phóng xuất bất kì lúc nào, điều này hỗ trợ rất nhiều trong lúc chiến đấu.

“Hừ... hóa ra là bảo vật! Được, trông nó cũng khá ngon! Ta muốn nó...”

Tài “dê” khẽ cười một cái. Hắn nói:

“Oắt con... ngươi đúng là gan trời mới dám phá hỏng chuyện vui của ta... Ta hiện đang rất muốn giết ngươi đó! Nhưng... nếu ngoan ngoãn đầu hàng và giao thứ bảo vật kia ra... thì ta nghĩ sẽ tha cho ngươi và thu ngươi làm thuộc hạ!”

Tài “dê” tuy nói vậy nhưng lòng nghĩ khác. Nếu Khải Minh nhẹ dạ cả tin lời hắn, sau khi giao nộp bảo vật, hắn sẽ thẳng tay diệt trừ.

“Hừ... Xin lỗi! Ta không có ý định đó đâu.” Khải Minh dứt khoác nói ‘không’. Đối với Tài “dê”, hắn chỉ muốn phanh thây tên đó ra thành trăm mảnh chứ ở đó mà đầu hàng với cả thuộc hạ.

“Hồi Trí...” Một tràng bất ngờ hiện ra trên mặt Linh Chi. Đây có phải là Hồi Trí không? Khí chất dũng mãnh không kém phần đáng sợ kia là sao?

“Ồ... Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối mà cứ lao vào sao.”

Tài “dê” không có vẻ thất vọng gì với câu trả lời của Khải Minh, dường như hắn đã đoán trước được điều đó.

“Để tiễn ngươi xuống địa ngục, ta không ngại lao vào đó đâu!”

Khải Minh nói xong liền tỏa ra tử khí đe dọa đối phương.

“Hử... dị thuật gì đây?” Tài “dê” hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn vội vàng lấy ra một thanh kiếm giấu ở đầu giường ra ứng chiến. Đó là một thanh thập tự kiếm màu tím.

“Nói cho ngươi biết! Đây là một bảo vật trung cấp đó.” Tài “dê” có vẻ tự tin khoe hàng.

“Hừ... cũng là bảo vật à?” Khải Minh bắt đầu cảm thấy khó ăn khi đối thủ cũng sử dụng bảo vật.

“Oắt con... ngươi hôm nay xui xẻo rồi!!! Haha!”

“Hừ... để coi ai mới là kẻ xui. Hôm nay ta thề sẽ biến ngươi thành món lẩu dê!!”

“CÁI GÌ?” Tài “dê” tức giận trước lời châm biếm của Khải Minh. Hắn lập tức phóng đến tấn công dù đang trong trạng thái khỏa thân.

“Đỡ đây!”

Tài “dê” nhanh như chớp vung mạnh thanh kiếm trong tay.

“Keng!”

Một âm thanh va chạm vang lên.

Khải Minh với chiếc Găng Tay Bạc đã thành công chặn đòn đánh đầu tiên của Tài “dê”.

“Ồ hóa ra ngươi cũng có hồn lực à? Nhưng đừng đắc ý!”

Tài “dê” dồn hồn lực vào hai tay, phát động thêm lực đạo vào lưỡi kiếm.

“Cái gì?”

“Rầm!”

Ngay lập tức, Khải Minh bị thổi bay về sau, va vào bức tường.

“Hồi Trí!!” Linh Chi ở phía sau la lên.

“Aaa...”

Khải Minh ho ra một ngụm máu. Không thể trách hắn trong tình huống vừa rồi được, dù sao Tài “dê” cũng là một Hồn Vương tầng 9, chênh lệch giữa cả hai lớn đến vậy cơ mà.

Cũng may mắn cho Khải Minh, trước khi bước vào trận chiến, hắn đã uống vài viên Trị Thương, Hồi Phục hồn lực, Cường lực đơn chứ không với cơ thể lúc trước, hắn chắc chắn đã bị hạ sau đòn vừa rồi.

“Grrr... Tiếp đây!”

Tài “dê” thừa nước lấn tới, có điều hắn lại không thể tiến bước, bởi lẽ đám tử khí mà Khải Minh tỏa ra lúc nãy đang lao sát vào hắn.

Chẳng biết được thứ bụi màu đen kia có gì nguy hiểm, song đề phòng vẫn tốt hơn. Tài “dê” tung chiêu phòng thủ.

“Hộ Thể.”

Một lớp hồn lực bao quanh cơ thể Tài “dê” chặn đứng hoàn toàn tử khí.

“Chưa hết đâu!”

Khải Minh nắm chặt bàn tay của mình lại đồng thời hét lên. Tử khí bỗng chốc hóa thành Tử Hỏa, phá tan lớp phòng vệ của Tài “dê”.

“Cái gì?”

Trước sự đe dọa kia, Tài “dê” xoay người quét kiếm, lưỡi kiếm thành công thổi bay toàn bộ Tử Hỏa trước khi chúng chạm đến hắn.

Tuy nhiên, ngay khi xé tan đám Tử Hỏa, Khải Minh đã lao lên tấn công, bàn tay phải vung quyền thẳng vào bụng Tài “dê”.

Lưỡi kiếm của Tài “dê” hiện đang cách khá xa Khải Minh và cơ thể hắn hoàn toàn không có gì phòng ngự. Khải Minh tưởng rằng mình chắc chắn sẽ có một cú đấm hoàn hảo nhưng...

“Mơ đi nhóc con!”

Tài “dê” vận lực vào tay, đặc biệt là cổ tay. Ngay lập tức, lưỡi kiếm tìm đến Khải Minh trước sự ngỡ ngàng của hắn.

“Không... Hồi Trí!”

Linh Chi một lần nữa la lên.

“Chết đi!”

Tài “dê” đã mỉm cười đắc thắng.

“Xoẹt!”

Nhưng Khải Minh nào dễ chết như vậy, thân ảnh hắn biến mất trước khi lưỡi kiếm kịp chạm vào.

“Hừ... nhanh đó, nhưng vẫn không thoát được đâu! Ta biết ngươi ở đây!”

Một đường kiếm nữa được vung ra, kiếm khí phóng xuất hướng lên trên, nhắm đến vị trí của Khải Minh.

“Cái gì?”

Khải Minh vừa nãy đã vận dùng tất cả các chiêu thức tốc độ, nhảy lên trên để né tránh lưỡi kiếm đoạt mạng vừa rồi và chuẩn bị phản công, nhưng không ngờ Tài “dê” lại nhanh chóng tìm ra hắn, lại còn tung chiêu đánh nữa chứ.

Lơ lửng trên không, Khải Minh không tìm cách né tránh được nên đành giơ Găng Tay Bạc lên đỡ đòn.

“Keng!”

“Ầm!”

Va chạm tóe lửa xảy ra, Khải Minh bị đánh xuyên qua trần nhà và dừng lại khi chạm vào trần nhà của tầng tiếp theo.

“Hộc...” Một ngụm máu nữa trào ra, Khải Minh vội vã lấy một vài viên trị thương trung cấp uống vào. Trận chiến này rất quan trọng, hắn không cho phép bản thân khinh suất.

“Ồ... ngươi còn có thuốc nữa cơ à? Thú vị lắm...”

Tài “dê” từ tầng dưới nhảy lên, đôi mắt hắn sáng rực như đèn, bây giờ hắn càng muốn giết Khải Minh để cướp đoạt mọi thứ của hắn.

Và, hắn ta không cho Khải Minh thêm một giây nghỉ ngơi nào nữa, lập tức tiến đến tấn công.

Khải Minh cũng nhanh chóng gượng dậy.

“Hừ... nếu cứ đánh thế này... khó lòng thắng nổi... phải dụ hắn...”

“Roẹt!”

“Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Khải Minh giật thót khi nhận ra Tài “dê” trước mắt mình bỗng biến mất, đồng thời giọng nói của hắn vang đến từ phía sau. Điều này có nghĩa là... hắn đã luồn qua sau Khải Minh chỉ trong tích tắc. Đây chính là thực lực của Hồn Vương sao?

Kiếm đã giương lên và chỉ chờ dính máu nữa thôi.

“Chết đi!”

Một nhát chém từ trên cao với lực xé gió nhắm thẳng vào bả vai của Khải Minh.

“Hự...”

Ngay sau đó là một tiếng rên, nhưng không phải của Khải Minh.

“Cái gì... chứ?”

Mà đó là của Tài “dê”. Hắn vừa ăn trọn một đấm của Khải Minh vào bụng, một cú đấm có sự hỗ trợ từ bảo vật.

“Hừ... nếu so về tốc độ thì ta đây không thua mi đâu!”

Trước khi thanh kiếm có thể chạm đến mình, Khải Minh đã xoay người cực nhanh rồi tung đòn. Tuy lực phát động cú đấm ban đầu không mạnh nhưng kết hợp với Găng Tay Bạc đã khiến lực tung ra rất mạnh, chưa kể đến Tử Hỏa cũng bao bọc lên cánh tay khiến sát thương cao hơn.

Một cảm giác đau nhói kèm theo nóng rát.

Tài “dê” văng vào bức tường phía sau.

“Rầm!”

“Hộc... thằng này...”

Tài “dê” không ngờ mình bị trúng đòn, hắn đã quá xem thường đối thủ rồi chăng? Nhìn xuống vết thương mà Khải Minh vừa gây ra, ở đó đang có một vài đốm lửa đen nho nhỏ liên tục thiêu đốt làm vết thương mở rộng hơn. Không chỉ thế, những vùng xung quanh vết thương chợt hóa sắc đen lại giống như bị hút cạn sinh khí.

Không. Sinh khí không bị hút đi mà bị... thiêu đốt và biến thành tử khí, nguồn ‘nhiên liệu’ của Tử Hỏa.

“Grr...” Vận hồn lực đẩy lùi những đốm lửa phiền phức, Tài “dê” nhìn Khải Minh và hỏi.

“Rốt cuộc ngọn lửa này là gì?”

“Đừng bận tâm... Chỉ là một ngọn lửa bình thường mà ta hay dùng để nướng thịt dê thôi!” Khải Minh lại khiêu khích đối phương.

“Hee... Xem ra ngươi rất tự tin nhỉ?”

“Ờ...”

“Ngươi đến đây là để cứu con nhỏ kia?”

“Ờ...”

“Haha... Chỉ vì một đứa con gái mà sẵn sàng lao vào chỗ nguy hiểm sao?”

“Câm mồm đi... NÀNG ẤY LÀ CỦA TA! Hạng như ngươi đếch được đụng vào.”

“Hừ... mạnh miệng lắm! Bây giờ ta không muốn giết ngươi nữa... ta sẽ bắt sống ngươi... sau đó chịch con nhỏ kia trước mặt ngươi, để cho ngươi tức đến hộc máu mà chết.” Nghĩ đến đây, dương vật của Tài “dê” lại cương lên như khiêu khích Khải Minh.

“Hừ... Nếu ngươi có thể?”

Khải Minh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh khiến Tài “dê” khó chịu, xem ra kế khích tướng của hắn đã thất bại. Mà cũng không có vấn đề gì lắm. Nếu Khải Minh trúng kế thì sẽ lộ nhiều sơ hở, mọi chuyện sẽ dễ dàng đối với Tài “dê” hơn đôi chút, nhưng nếu không thì hắn vẫn là kẻ chiếm ưu thế mà. Hắn tin mình dễ dàng đánh bại Khải Minh, chỉ cần một mình hắn là đủ.

Nghĩ rồi, Tài “dê” tỏa hồn lực hòng đè nén tinh thần Khải Minh.

“Grr... quả nhiên là Hồn Vương!”

Một cảm giác nặng nề xuất hiện ở lồng ngực Khải Minh khi hắn cảm nhận được sự uy áp đến từ Tài “dê”.

Bây giờ hắn ta mới bộc lộ sức mạnh thật của mình.

“Nếu đã vậy... ta cũng xuất quân bài chủ lực ra thôi!”

Khải Minh nói rồi hơi cong người xuống.

“Cái gì? Quân bài chủ lực?” Tài “dê” nhíu mày, tên nhãi này còn giấu sức mạnh à?

Khải Minh hướng mắt về Tài “dê”, một sự tập trung cao độ toát ra từ hắn. Và...

Hắn quay lưng bỏ chạy.

“Á đù... dụ ta à?”

Tài “dê” khẽ cười vì nghĩ mình lo xa, lập tức phóng theo rượt đuổi Khải Minh mà chẳng mảy may nghi ngờ gì.

Hắn ta một lần nữa tỏa hồn lực nhằm phong tỏa chuyển động của Khải Minh.

“Uh...” Khải Minh đang chậm dần lại, trong khi Tài “dê” đang dần áp sát hắn. Khoảng cách không còn xa, Tài “dê” vung kiếm chém.

“Uh!”

Lần này lưỡi kiếm đã chém trúng lưng của Khải Minh, dư lực đánh bay hắn vào tường.

“Hừ... vẫn chưa chết sao?”

Tuy chém trúng nhưng cú chém không gây sát thương được nhiều, phần vì Khải Minh đã tạo tử khí chắn trước lưng, phần vì bên trong lớp áo hắn đang mặc một bảo vật bảo hộ, Giáp Da Cá.

“Tiếp đây!”

Tài “dê” nhanh chóng áp sát, không để Khải Minh kịp thở.

Kiếm thế chuyển sang đâm, mũi kiếm lao vun vút vào đầu Khải Minh.

“Guh...”

Khải Minh đưa Găng Tay Bạc lên nắm lấy lưỡi kiếm. Ngay sau đó bẻ hướng sang một bên cho nó đâm vào tường.

“Rầm!”

“Hừ...”

Tài “dê” vội bỏ chuôi kiếm ra, bàn tay phải nắm lại vung đấm vào mặt Khải Minh.

“Binh! Binh! Binh!”

Sau ba cú đấm liên hoàn, Tài “dê” chợt nhận ra có gì đó không ổn. Bàn tay hắn không chạm đến được khuôn mặt Khải Minh. Lý do là vì trước mặt hắn có một lớp màng tử khí kết hợp hồn lực hộ thể rất cứng chắc. Tuy Khải Minh chỉ là Hồn Sư song với số thuốc mà hắn nốc vào đã giúp hắn có lượng hồn lực rất dồi dào, đủ để chịu vài ba cú đấm từ Hồn Vương.

Rút bàn tay mình lại, Tài “dê” giật mình khi thấy những ngón tay hóa đen vô cùng gớm ghiếc, đây chắc chắn là do tử khí gây nên.

“Grr...”

Biết đánh tay không không ổn, Tài “dê” dùng tay trái rút mạnh thanh kiếm của mình ra khỏi tường sau đó xoay người nhanh như chớp chém Khải Minh. Do thực hiện quá nhanh nên lực của cú chém không mạnh như lúc nãy, song vì chém vào bên trái nên Khải Minh không kịp đưa Găng Tay Bạc lên đỡ, phơi thây ra không chút phòng ngự.

“Keng!”

“Cái gì?”

Khải Minh thao tác gọn lẹ lấy từ túi không gian của mình một bảo vật khác để đỡ đòn, đó là Xích Kiếm.

“Uh...”

Uy lực của cú chém kia khiến thanh Xích Kiếm cùng tay Khải Minh run bần bật, nhưng hắn đã nén đau tung cú đấm ở tay phải vào mặt Tài “dê”.

“Ầm!”

Tài “dê” tuy đã lùi lại, nhưng cú đấm kia tạo nên một luồng gió kèm tử khí phóng thẳng đến hắn ta.

“Hừ!”

Tuy nhiên nó cũng chẳng gây nhiều nguy hiểm lắm, Tài “dê” vung kiếm một cái đã chém tan.

Ngay tiếp đó, hắn ta phóng xuất ra ba đường kiếm khí vòng cung xé tan không khí tìm đến Khải Minh.

Khải Minh lợi dụng tốc độ của mình dễ dàng né tránh.

“ẦM! Ầm!”

Bức tường phía sau hắn nổ tưng ra thành nhiều mảnh vụn, tạo thành một lỗ thủng to. Khải Minh vội chui qua cái lỗ đó bỏ trốn.

“Cái gì? Lại chạy à?”

Đang sôi máu, Tài “dê” lại đuổi theo Khải Minh. Hắn không biết rằng, mình đang bị tên đó dắt mũi.

“Keng! Keng! Keng! Keng!”

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Tiếng binh khí hòa cùng tiếng đổ vỡ vang khắp khu nhà Tài “dê”.

Khải Minh với Găng Tay Bạc và Xích Kiếm đang chiến đấu dũng mãnh trước Tài “dê”. Tuy cảnh giới chênh lệch song cả hai đánh rất ngang cơ.

Lý do của chuyện này một phần vì Khải Minh có sự trợ giúp của rất nhiều bảo vật cũng như thuốc quý, sinh lực hay hồn lực của hắn chưa hề sụt giảm, còn Tài “dê” càng đánh càng yếu đi. Một phần khác là do những kỹ năng mà Khải Minh có như Đặng Gia Bộ Pháp – giúp hắn né tránh ảo diệu, Huỳnh Gia Thể thuật – tung ra các đòn đánh hiểm hóc, đặc biệt là khả năng điều khiển tử khí, một thứ vũ khí đáng sợ chẳng kém gì bảo vật, vừa giúp hắn phòng ngự vừa hỗ trợ tấn công rất tốt. Và phần còn lại là do khả năng chiến đấu của Tài “dê”. Tuy là một Hồn Vương và là thủ lĩnh của một băng cướp nhưng kỹ năng chiến đấu của hắn không có nhiều, đa phần chỉ biết dựa vào hồn lực dồi dào để đè ép đối thủ mà thôi. Chuyện này cũng dễ hiểu vì hắn ta có luyện tập gì nhiều đâu, chỉ suốt ngày lo chuyện chịch xoạc.

“Khốn kiếp!”

Càng đánh, Tài “dê” càng nhận ra Khải Minh không phải dạng dễ xơi vì thế hắn quyết định... ĐÁNH NHANH GIẢI QUYẾT GỌN.

“Chết đi!” Tài “dê” dồn lực cực mạnh chém bay Khải Minh ra khỏi dãy nhà.

“Uh... ah... ah...”

Khải Minh văng thẳng xuống đất nảy lên rồi lại rớt xuống và nảy lên, gần năm lần mới dừng.

“Hừ... sắp rồi!”

Khải Minh gượng dậy đón nhận đòn tấn công tiếp theo của Tài “dê”. Vẻ kiệt quệ đang dần xuất hiện.

Tác dụng của thuốc sắp hết rồi chăng?

“Keng! Keng! Keng!”

Tài “dê” liên tục chém vào Khải Minh trong khi hắn ta chỉ biết vừa phòng thủ vừa lui dần về sau.

“Ah... uh...” Các vị trí yếu hại Khải Minh bảo vệ rất tốt nhưng những chỗ khác lại không được như vậy. Lưỡi kiếm của Tài “dê” nhanh chóng xé rách chiếc áo Giáp Da Cá bên trong, xẻ một cú ngang ngực Khải Minh. May là vết thương chưa đủ sâu để lấy mạng hắn.

“Uh... tới rồi...”

Khải Minh khẽ liếc mắt về sau mừng rỡ trong lòng. Ngay sau đó, hắn xoay người nhảy về phía sau Tài “dê”.

“Đặng Gia Bộ Pháp!”

“Gia Tốc!”

“Tốc biến!”

Bộ ba kỹ năng tốc độ giúp Khải Minh thoát khỏi tầm kiểm soát của Tài “dê” một cách dễ dàng.

Giờ thì tấm lưng của tên đó đang phơi ra. Hai tay của Khải Minh là hai bảo vật sẵn sàng tấn công. Một là Xích Kiếm và hai là Găng Tay Bạc.

Khải Minh biết rằng Tài “dê” cũng đã tạo sẵn một lớp hồn lực hộ thân rồi nên hắn quyết định dùng Găng Tay Bạc để tạo đòn đánh uy lực hơn. Mục đích của hắn nhằm phá hủy lớp hồn lực ấy? Không hề.

“Bạo!”

Kết hợp với lượng hồn lực cực khủng và chiêu thức “bạo”, cú đấm của Khải Minh như một quả tên lửa lao vào lưng Tài “dê” tiễn hắn đi một đoạn xa, xuyên qua một hàng cây cảnh và đến sân chính.

“Guh... Khốn kiếp!”

Tài “dê” mãi mới chạm chân xuống đất, hắn dồn lực phanh cơ thể mình lại.

“Uh... cái gì đây?”

Chợt, hắn ta nhận ra có điều gì đó không ổn. Có một thứ gì đó nhớp nháp dính đầy người hắn, vì không mặc đồ nên hắn cảm nhận rất rõ.

“Mùi này... Lẽ nào?”

Tài “dê” cúi đầu xuống nhìn liền kinh hãi.

Dưới chân hắn là một ‘đầm lầy’ máu và xác chết, tất cả đều là của thuộc hạ hắn.

“Khốn nạn... Là ngươi giết chúng sao?”

Tức giận hòa cùng kinh sợ sẽ tạo nên biểu cảm đặc biệt khó tả trên gương mặt Tài “dê”. Bọn thuộc hạ của hắn chết gần sạch rồi, hèn gì nãy giờ hắn giao chiến mà chẳng có bất cứ ai đến hỗ trợ.

Tài “dê” căm phẫn nhìn Khải Minh, thằng nhóc này đã đi quá giới hạn rồi, dám tàn sát gần hết người của băng cướp. Hắn ta nhất định phải trừng phạt Khải Minh.

Nhưng, trước khi nghĩ đến điều đó, hắn nên lo cho bản thân mình thì hơn. Nơi hắn đứng đâu chỉ có máu và xác, vẫn còn một thứ nguy hiểm đang bao trùm lấy hắn.

Đến lúc này, Tài “dê” mới chợt nhận ra xung quanh mình bỗng trở nên tối hẳn lại, là do mây che ánh trăng? Không.

“Khoan đã... đống bụi đen này...?”

Cảm giác lạnh người làm Tài “dê” chú ý. Có rất nhiều những làn bụi đen từ trên cao hạ xuống bao quanh hắn, đây chắc hẳn là Tử Khí của những tên cướp đang nằm dưới sân kia. Nếu Tài “dê” đã thấy được thì chắc chắn chúng đã được Khải Minh hấp thụ.

Chính xác là vậy, Khải Minh đã mất khá nhiều thời gian để làm được điều này. Tất cả chỉ để tạo ra một mồ chôn tuyệt vời dành cho Tài “dê”.

“Hừ!”

Biết được sự nguy hiểm của tử khí, Tài “dê” nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi đó nhưng...

“Chạy đâu con sâu?”

“Tách!”

Khải Minh từ bên ngoài nhảy vào, nhẹ nhàng búng tay một cái, lớp tử khí ngoài cùng hóa thành Tử Hỏa, tạo thành một vòng tròn lửa đen cao lớn, ngăn chặn Tài “dê” thoát ra. Không chỉ thế, tử khí xung quanh bắt đầu ra sức chèn ép mọi chuyển động của hắn ta. Lần này Khải Minh quyết muốn giữ chân Tài “dê” tại đây.

“Cái gì?”

Tài “dê” nhíu mày, đồng thời dùng hồn lực hộ thể bảo vệ, tránh bị tử khí bào mòn sinh lực.

“Thì ra ngươi cố tình dụ ta tới đây?”

Tài “dê” giờ đã hiểu lý do Khải Minh vừa đánh vừa chạy, mục đích là để dụ hắn vào bẫy.

“Haha... Đúng vậy! Chào mừng đến sân chơi của ta!”

Khải Minh cười khanh khách một cách đê tiện, ánh mắt cũng đã khác. Nó trở lại giống với ánh mắt lúc đầu khi nhìn thấy Tài “dê” hãm hiếp Linh Chi.

...

“Hồi Trí...”

Linh Chi lê từng bước ra khỏi phòng, nhìn qua cửa sổ, nàng có thể thấy mập mờ Khải Minh và Tài “dê” đang đứng đối đầu nhau.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Đến tận giờ, nàng vẫn còn bất ngờ trước sự thay đổi của Hồi Trí (Khải Minh), ngỡ như nàng đang nằm mơ vậy. Hồi Trí bình thường đâu có mạnh mẽ đến vậy? Không chỉ riêng sự mạnh mẽ mà kèm theo cả đáng sợ nữa, cách hắn nhìn Tài “dê” chẳng khác gì một con quỷ khát máu đang nhăm nhe xé xác con mồi.

“Uh...”

Bất chợt, Linh Chi ngã quỵ xuống, hai chân run liên hồi. Một dòng ‘nước tình ái’ rỉ ra.

Tác dụng của xuân dược vẫn còn đó, những kích thích bên trong tâm trí nàng vẫn đang lớn dần lên.

Nếu tiếp tục mà không có thuốc giải, nàng sẽ chết mất. Chỉ còn một cách thoát khỏi trạng thái này, đó là...

—LÀM TÌNH.

...

“Hừ... khen cho ngươi dụ ta vào đây. Nhưng như vậy cũng chẳng thay đổi được kết quả đâu.”

Tài “dê” vẫn tự tin với cảnh giới của mình. Hắn là Hồn Vương mà.

Nhưng hắn không biết rằng đối đầu với tử thần tộc trong một môi trường đầy tử khí như thế này chẳng khác gì tự dâng mạng cả.

“Ừ. Kết quả là ngươi phải chết!”

Khải Minh nở nụ một nụ cười, khóe miệng chạy dài đến tận mang tai. Đồng thời, hắn kích hoạt Tử Thần Thuật.

Hồn lực Khải Minh tăng vọt.

Một luồng khí tức tà ác toát ra.

Bao trùm Tài “dê” trong sự đáng sợ.

Luồng tử khí xung quanh càng trở nên dày đặc.

“Ngươi... rốt cuộc là cái gì?”

Tài “dê” giọng đã có vẻ run run.

“Ta... là... Tử Thần!”

Khải Minh vừa nói xong, đôi mắt sáng rực lên màu đen. Giờ đây, hắn mới là kẻ tạo ra uy áp lớn hơn. Tài “dê” bắt đầu cảm thấy cơ thể nặng nề. Cái gì mà hồn vương chứ? Đối với kẻ trước mặt hắn chẳng là gì cả.

Tình thế bỗng chốc bị lật ngược. Từ kẻ đi săn thành con mồi.

“Ực...” Tài “dê” nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó giương kiếm lên xúc thế, chuẩn bị tung ra chiêu mạnh nhất.

“Hừ... tới đây đi nào.” Khải Minh bây giờ tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.

“YAAAA!”

Tài “dê” gầm lên một tiếng phóng xuất ra một trảm màu tím xé tan tử khí xung quanh lao thẳng về Khải Minh, uy lực và tốc độ vô cùng kinh khủng.

“Hừ...” Khải Minh cười lạnh, tay giơ ra trước và hô: “KHÓA!”

Chỉ một tiếng, tử khí lập tức tập trung trước hắn tạo thành một tấm khiên vững chắc.

“Ầm! ẦM! Krétttttt!”

Một va chạm kinh hoàng xảy ra, trảm của Tài “dê” đối đầu với tấm khiên tử khí.

Trảm ấy rất mạnh, nó xé toạc cả không khí xung quanh nhưng tuyệt nhiên lại không thể làm lay chuyển tấm khiên tử khí.

“Cái gì chứ?” Tài “dê” hô lên kinh ngạc, đòn của hắn không thể phá vỡ đám bụi đen kia sao?

“Haha... ngươi đang gãi ngứa à?!” Khải Minh cười khinh, ngay sau đó, bàn tay hắn nắm chặt lại.

Tấm khiên tử khí kia từ từ hóa thành một bàn tay xương xẩu nắm lấy trảm của Tài “dê”. Nó siết chặt lại và...

“Beng!”

Toàn bộ hồn lực của đòn đánh tiêu tán.

“Không... thể nào!”

Tài “dê” há miệng kinh người. Đó là đòn mạnh nhất của hắn, vậy mà chẳng gây được một chút sát thương lên Khải Minh, lại còn bị phá nữa chứ.

“Hehe... đây là sân chơi của ta! Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh ta? Ở đây ta là bất bại!” Khải Minh nói đồng thời vung tay một cái, tử khí ẩn nấp ở trong xác của những tên cướp kia bất ngờ phóng ra tấn công Tài “dê”.

“Khốn kiếp!”

Tài “dê” tập trung phòng ngự, bảo vệ cơ thể.

Tuy tử khí không thể xâm nhập nhưng với lượng dày đặc, chúng không khó phủ kín lên lớp hồn lực hộ thể, cản trở toàn bộ tầm nhìn của Tài “dê”.

“Guh!”

Để mất khả năng quan sát sẽ rất nguy hiểm, Tài “dê” gầm lên một tiếng, lớp hồn lực hộ thể phình to ra đẩy lui toàn bộ tử khí.

Nhưng ngay khi vừa thoát ra, hắn phải đối mặt với mối nguy khác.

Bàn tay tử khí xương xẩu lúc nãy bất ngờ lao đến tấn công hắn. Một cú đấm khổng lồ đang sẵn sàng bạo kích.

“Hừ!”

Tài “dê” chật vật dùng hồn lực xẻ tan bàn tay ấy ra. Khác với tấm khiên tử khí, bàn tay này rất dễ phá.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, bên trong bàn tay ấy chính là Khải Minh. Thân ảnh hắn lộ ra ngay khi bàn tay bị xẻ tan.

“Vụt!”

Tay trái Khải Minh nhanh như chớp phóng thanh Xích Kiếm nhắm vào Tài “dê”.

“Keng!”

Tuy nhiên tên đó đã kịp dùng kiếm đánh bay nó lên cao.

“Bịch!”

“Chưa hết đâu!”

Ngay khi chân Khải Minh vừa chạm đất, tử khí của bàn tay vừa bị tan lúc nãy giờ lại tụ họp trên Găng Tay Bạc của hắn. Không chỉ thế, nó còn chuyển sang dạng Tử Hỏa.

“Đỡ đây!!!”

Một cú đấm cực mạnh kết hợp với ngọn lửa đen ma mị đang lao vun vút tới Tài “dê”.

“Guh...”

Tài “dê” gồng mình lên, đôi tay phản xạ xuất thần đưa lưỡi kiếm chắn đòn.

“Ầm!”

Dư chấn từ vụ va chạm khiến mặt sân nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ, xác chết xung quanh bị thổi bay.

“Grr...”

Cú đấm của Khải Minh vô cùng mạnh. Để cản nó, Tài “dê” phải căng mình chịu đựng. Đôi tay hắn như toét ra máu rồi.

“Nhóc con! Ngươi... ngươi... nếu ngươi dừng tay... ta sẽ tha cho ngươi cùng con nhỏ kia!”

Tài “dê” giở chiêu đàm phán.

“Cái gì? Không phải ngươi muốn bắt ta nhìn cảnh ngươi làm nhục nàng ấy à?”

“Grr... Giờ xem như xí xóa! Ta sẽ tha ngươi... guh... ta sẽ để các ngươi đi!!”

“Hừ... được thôi! Chuyện của ta và ngươi có thể xí xóa được! Nhưng còn chuyện những người dân làng Cao Linh và những làng khác bị băng cướp của ngươi hại... Ngươi nghĩ có thể xí xóa sao?” Khải Minh nói như gầm lên. Hình ảnh người dân làng Cao Linh bị sát hại vẫn còn in đậm trong hắn, thôi thúc hắn phải giết Tài “dê”.

“Guh... chúng không đáng quan tâm!” Tài “dê” buộc miệng nói. Câu nói này là thật lòng. Trong mắt hắn, những nạn nhân của việc cướp bóc chẳng khác gì kiến hôi. Hắn xem như việc đó là hiển nhiên vậy.

“Hừ... Không đáng quan tâm? Được rồi, vậy thì mạng ngươi cũng như vậy!”

Khải Minh cười âm hiểm, tay trái giơ lên cao, chỉ vào thanh Xích Kiếm đang rớt xuống. Ngay sau đó, một luồng tử khí xoáy quanh chuôi kiếm, chỉnh mũi kiếm nhắm vào Tài “dê”.

“Vụt!”

Luồng tử khí ấy phóng mạnh Xích Kiếm theo quỹ đạo thẳng, tốc độ cực nhanh đâm xuyên vai của Tài “dê”.

“Cái gì? AAAAAAAAAA!”

Tài “dê” hét lên đau đớn. Cùng lúc đó, hồn lực tập trung vào việc chặn cú đấm bị phân tán, Khải Minh nhân cơ hội dồn lực xông lên.

“Beng!”

Thanh bảo kiếm của Tài “dê” bị bẻ gãy, cú đấm rực lửa đen lao thẳng vào ngực Tài “dê”.

“BINH!!!”

“Đoàng!”

Một vụ nổ kinh thiên ngay khi Găng Tay Bạc đánh trúng mục tiêu.

Ăn trọn một đấm, Tài “dê” bay thẳng về phía sau, hệt như một viên đạn vừa thoát khỏi nòng đại bác.

“Rầm!”

Một bức tường tử khí do Khải Minh tạo chặn Tài “dê” lại.

“Hộc...”

Tài “dê” ngã quỵ xuống, hộc một ngụm máu lớn. Sau đòn vừa rồi, hắn đã bị trọng thương.

Lồng ngực dường như nổ tung, xương sườn gãy vụn đâm vào phổi khiến xuất huyết rất nhiều, sinh lực lại liên tục bị bào mòn bởi tử khí. Giờ mạng hắn chẳng khác gì cá nằm trên thớt, chỉ chờ tử thần đến đoạt mạng.

Và tử thần cũng chẳng cách hắn đâu xa, đang ở ngay trước mặt hắn rồi.

“Haha... không ngờ... uh... ta lại bại... dưới một tên... tiểu tử... hộc...”

Tài “dê” thổ huyết rất nhiều.

“Hừ... ngươi còn gì trăn trối?” Khải Minh từ trên nhìn xuống Tài “dê”, ánh mắt vô cùng chán chường.

“Haha... Trăn trối ư? Ta chỉ muốn nói... ta hận cái thế gian này!” Dù gì cũng sắp chết, Tài “dê” buộc miệng nói ra.

“Hận? Thế gian này hận ngươi mới phải.”

“Hừ... nhóc con như ngươi thì biết gì? Lúc trước, trước khi ta làm cướp... ta sống ở một ngôi làng ở biên giới... nơi đó thường xảy ra tranh chấp liên miên... khiến bọn ta chẳng thể trồng trọt, hay chăn nuôi bất cứ thứ gì... Uh... Trong khi đó, hoàng đế và cái đất nước này lại chẳng hề quan tâm đến bọn ta... để mặc cho dịch bệnh, nạn đói hoành hành. Kết quả là ta phải chứng kiến mọi người trong làng từng người ngã xuống... Haha!”

Tài “dê” nói đoạn lại cười nhạt.

“Rồi... lúc đó... ta tự hỏi... tại sao thế gian lại bất công vậy? Tại sao những nơi khác được sống trong hạnh phúc... còn làng của ta lại không? Tại sao thế gian không cho bọn ta hưởng bất cứ thứ gì mà lại đày đọa bọn ta như thế? Rồi làm sao ta có thể sinh tồn? Làm sao thì ta mới có được những thứ ta muốn?”

“Haha... nghĩ mãi... nghĩ mãi... cuối cùng ta tìm ra một con đường... đó chính là làm cướp!”

“Cái gì?” Khải Minh lộ vẻ kinh ngạc. Đây là “bần cùng sinh đạo tặc” sao?

“Nếu thế gian không cho ta bất cứ thứ gì... vậy thì ta sẽ tự tay cướp lấy! Ta sẽ tước đoạt của kẻ khác, tất cả những gì ta muốn... lương thực, tiền tài, phụ nữ... Haha... đó là cách đơn giản nhất...”

“Ngươi...” Khải Minh trừng mắt nhìn Tài “dê”.

“Rồi... ta bắt đầu làm cướp... sau đó, ta gặp được rất nhiều người có cùng hoàn cảnh với ta... Bọn ta lập nên băng cướp này... cướp đoạt những gì bọn ta muốn... Cuối cùng, lại đại bại dưới tay ngươi!”

Tài “dê” vừa nói vừa khóc. Nhìn thấy cảnh tượng này, Khải Minh có chút dao động trong lòng.

“Hộc... dù sao ta cũng cướp đi sinh mạng của nhiều người... giờ bị kẻ khác đoạt mạng cũng chẳng có gì trách cả... Nhưng mà... trước khi chết...”

“—Ta nhất quyết phải kéo mi theo!!!!!!”

Tài “dê” bất ngờ đứng dậy, trong tay cầm lưỡi kiếm bị gãy lao đến Khải Minh, đâm vào tim hắn.

“Phập!”

“Ngươi...” Khải Minh trợn mắt nhìn.
 
Chương 63: Dâm Nữ Linh Chi (1).

“Phập!”

“Ngươi...” Khải Minh trợn mắt nhìn.

“Hahaha... cuối cùng... cuối cùng...”

“—Ta cũng chẳng thể giết ngươi... Hộc!”

Tài “dê” phun ra một ngụm máu rồi chết. Trên người hắn lúc này đang bị hàng loạt những mũi gai tạo từ tử khí xiên qua, giữ hắn không thể tiến bước. Lưỡi kiếm mà hắn cầm chỉ còn cách Khải Minh vài centimet mà thôi, ước nguyện cuối cùng của hắn đã không thành.

“Hừ... Đừng trách thế gian hay gì cả... hãy trách ngươi đã chọn con đường sai lầm!”

Khải Minh nói rồi bỏ đi. Tử khí lúc này hóa thành Tử Hỏa, thiêu cháy xác Tài “dê” cùng đồng bọn.

Băng cướp Nanh Sói đã bị diệt sạch?

Có lẽ là vậy.

“Giờ thì... đi đón Linh Chi thôi!”

...

“Uh...”

Khải Minh bước những bước nặng nề về phía dãy nhà nọ. Dù chiến thắng trong trận chiến với Tài “dê” nhưng cơ thể hắn chịu không ít tổn hại. Đặc biệt là linh hồn, do dùng nhiều thuốc cường lực nên bây giờ nó đã teo nhỏ lại hết mức khiến hắn không thể sử dụng hồn lực được. Nếu bây giờ có kẻ nào tấn công thì hắn thua chắc.

“Hộc... may là có thuốc trị thương với hồi hồn lực chứ không bây giờ đi cũng chẳng nổi...”

Khải Minh cười khổ, chân vẫn tiếp tục bước. Con đường ngắn kia đối với hắn lại dài vô tận. Nhưng cuối cùng hắn cũng đi hết.

Vượt qua hai ba cái cầu thang, Khải Minh đã đến được tầng mà Linh Chi đang ở. Đôi mắt hắn mừng rỡ khi nhìn thấy thân hình quyến rũ của Linh Chi đang ngồi tựa vào tường, dáng điệu trông vô cùng khó chịu, quằn quại.

“Linh Chi!”

Mệt mỏi dường như tan biến, Khải Minh lao đến bên Linh Chi.

“Hồi Trí!”

Nghe tiếng gọi, Linh Chi hai mắt tròn xoe, bắt đầu rưng rưng, nàng òa khóc thật lớn, những giọt nước mắt đó chính là biểu hiện của sự vui mừng. Hắn vẫn còn sống, thật sự là vậy.

Thấy vậy, Khải Minh dang tay ôm nàng vào lòng vỗ về.

“Ta đây... đừng khóc!”

Bàn tay hắn sau khi tháo trói cho nàng liền vuốt lên mái tóc mượt mà như suối kia.

“Oa... Hồi Trí...!!! Ngươi đây rồi!! Ngươi không sao... thật tốt quá!!”

Hai tay Linh Chi nhanh nhẹn vòng qua sau lưng Khải Minh và siết chặt hắn, tựa như muốn giữ lại, sợ hắn chạy đâu mất. Và cũng chính hành động này khiến hai bầu vú mềm mại của nàng ép chặt vào ngực Khải Minh khiến hắn “bối rối”.

“Xin lỗi Linh Chi... Tại ta mà nàng bị như vậy... Đều là tại ta không tốt!”

Khải Minh được thế ôm chặt Linh Chi, vuốt ve trên lưng nàng. Hắn hiện tại đang trách mắng bản thân rất nhiều. Nếu như hắn lấy lại trí nhớ sớm hơn thì Linh Chi đâu phải gặp những chuyện vừa qua.

“Không... ta không trách Hồi Trí đâu... may mà Hồi Trí không bỏ rơi ta, nếu không... nếu không...” Linh Chi lại khóc to hơn nữa.

“Ừ... hắn có làm hại gì nàng không?”

Khải Minh đẩy nhẹ Linh Chi ra, ánh mắt dò xét khắp cơ thể nàng xem có bị gì hay không. Tuy nhiên, Linh Chi trông rất ổn, còn Khải Minh sau khi dò xét lại gặp một vấn đề lớn...

“Ắc... nàng ấy... đẹp quá!”

Khải Minh ngẩn người ra, đến giờ hắn mới để ý đến bộ y phục mà Linh Chi mặc. Đó là một chiếc đầm màu trắng vô cùng gợi dục. Không biết thằng cha nào thiết kế ra chiếc đầm này, nếu mà để Khải Minh biết được, hắn sẽ... lao vào ôm hun thắm thiết, bày tỏ lòng biết ơn vô bờ bến, to lớn như đại dương bao la xanh ngát ngoài kia.

Chiếc đầm này thật quá tuyệt vời, chất liệu không biết làm từ đâu nhưng vô cùng mềm mại, ôm sát vào cơ thể Linh Chi, tôn lên những đường cong tuyệt mỹ mà nàng sở hữu, phía dưới lại còn xẻ một đường dọc theo đùi, để lộ phần da trắng nõn của nàng. Chưa dừng lại ở đó, đây lại là loại đầm xuyên thấu, xuyên thấu... là xuyên thấu đó.

Khải Minh dường như có thể nhìn thấy ẩn hiện cơ thể trận trụi kia của Linh Chi, nhất là bộ ngực trắng căng tròn đang ẩn nấp kia, Linh Chi chỉ cần khẽ nhích một cái liền lộ ra thêm hai đầu ti hồng hào gợi cảm nữa.

Người đẹp vì lụa. Nhưng người đẹp lại có thêm ‘lụa’ nữa sẽ trở thành một ‘thứ gì đó’ vô cùng nguy hiểm, một vũ khí tối thượng hạ gục tất cả những ai nhìn vào.

“Ực...”

Khải Minh tựa như muốn xịt máu mũi, chỉ tiếc rằng hắn éo phải nhân vật trong manga hay anime để làm được điều đó.

“Hồi Trí...”

Linh Chi gọi làm Khải Minh giật mình, ánh mắt chuyển đến gương mặt yêu kiều đang trông chờ gì đó ở hắn.

Sắc mặt Linh Chi có gì đó không ổn, hình như nó hơi đỏ hơn bình thường thì phải. Đôi mắt nàng vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng trong đó thể hiện rất rõ một tia... ham muốn. Môi nàng mấp máy mãi như đang định nói một chuyện rất khó nói, lưỡi đôi chút lại liếm lên môi hồng vô cùng quyến rũ.

Rồi...

Thân thể nàng bỗng rung lên làm bộ ngực kia lắc lư khiêu khích.

Eo cong uốn éo qua lại.

Cặp đùi trắng nõn đang liên tục chà sát nhau như cố ngăn thứ gì đó chảy ra.

Nhìn nàng như một nữ nhân khát dục đang cố che giấu bản chất của mình vậy.

“Linh Chi? Nàng sao vậy??”

Khải Minh tỏ ra rất khó hiểu. Linh Chi trong sáng, ngây thơ, thánh thiện của hắn đâu rồi? Sao giờ lại trông dâm đãng thế kia chứ? Chuyện này có vẻ không ổn... cơ mà hắn thích.

“... Hồi Trí... ta... ta cảm thấy không ổn...” Linh Chi đưa ánh mắt say mê nhìn Khải Minh.

“Không ổn? Nàng thấy thế nào?” Khải Minh hỏi dồn.

“Uh... cơ thể ta... nóng lắm... và... đang rất muốn... Uh...” Linh Chi không thể kiềm nỗi rên lên vài tiếng.

“Muốn... nàng muốn gì—Uh!”

Không cho Khải Minh nói trọn lời, Linh Chi bất ngờ lao đến, dùng môi khóa chặt môi Khải Minh.

Chuyện gì thế này?

Nàng tự dâng hiếng môi thơm cho hắn sao?

“Uh...” Không chỉ có môi, lưỡi nàng cũng tự động tách môi, nộp mình cho chiếc lưỡi Khải Minh.

Khải Minh hơi bất ngờ, nhưng với cảm giác phê tận óc mà nụ hôn kia mang đến, hắn ta mặc mọi chuyện cho bản năng, phối hợp cùng Linh Chi tạo nên nụ hôn nồng cháy mà bất cứ thằng F.A nào cũng thèm khát. Lưỡi cả hai quấn lấy nhau trong miệng Khải Minh như không muốn xa rời, được một lúc, Khải Minh đẩy dần lưỡi sang bên Linh Chi, lẽ nào cứ để nàng ấy ép sân, phải phản công một cái cho đáng mặt nam nhi.

“Uh...”

Linh Chi vốn không có kỹ năng trong mấy chuyện này, còn Khải Minh thì... một bụng, hắn đã làm việc này với hơn chục lần, thành thục, điêu luyện đến nỗi làm Linh Chi phải say mê.

Lưỡi hắn mạnh bạo khuấy động khắp nơi, hết bên má phải rồi lại đến má trái, sau đó lại liếm lên lưỡi Linh Chi, rút ra và rút vào đầy khiêu khích.

“Uh...”

Trước sự kích thích mãnh liệt của việc hôn, Linh Chi tự động rũ bỏ một bên chiếc đầm, để lộ ra bộ ngực trắng phau. Khải Minh hiện đang nhắm mắt nên không thấy, chứ để chúng lọt vào tầm mắt của hắn thì xác định... :)

Hôn được một hồi, cả hai tách nhau ra, làm xuất hiện một dòng nước miếng nối liền miệng họ.

“Linh Chi... nàng?” Khải Minh vừa thở nhanh vừa nói.

“Uh... ta... ta... xin lỗi Hồi Trí... ta không cố ý... chỉ tại... xuân dược mà tên kia bắt ta uống... tác dụng của nó mạnh mẽ quá... mà ta... ta lại không có thuốc giải nên...”

Đầu óc Linh Chi trở nên rối bù, mọi thứ nàng muốn chỉ là cái cơ thể nam tính trước mắt mình thôi. Tay nàng bất giác sờ lên ngực Khải Minh, chạm vào đầu ti của hắn.

“Xuân dược... Ah... ta có thể mua thuốc giải từ cửa hàng cho nàng ấy...KHOAN—Cái éo gì vậy? Mày vừa nghĩ gì vậy Khải Minh!!!!”

Khải Minh xém tí hét lên. Hắn vừa nghĩ mình sẽ mua thuốc giải cho Linh Chi?

Không thể nào.

“Lẽ nào đây là tác hại của việc sống dưới mode “con ngoan trò giỏi Hồi Trí”! Nghĩ sao mua thuốc giải... Ôi trời ơi... có khi nào mình bị 3D rồi không?”

Khải Minh hơi nghi ngờ nhưng khi cảm giác cưng cứng của thằng em làm hắn có thể an tâm.

Hắn nghĩ gì vậy chứ?

Đây là cơ hội ngàn năm có một đó. Linh Chi hiện tại đang bị dục vọng xâm chiếm. Nếu hắn biết nắm bắt cơ hội này thì cơ thể thơm ngon kia, hắn sẽ là người thưởng thức. Linh Chi sẽ là của hắn.

“Hừ... định mệnh! Lúc nãy chỉ là suy nghĩ bậy bạ thôi, nghĩ sao thân trai thế này thấy nữ nhân gặp nạn không dùng sức giúp đỡ mà lại tìm đến thuốc chứ... thật mất mặt!”

“Hmmm... liêm sỉ của ngươi liệu còn không?” Hệ thống bất ngờ lên tiếng trước suy nghĩ lầy lội của Khải Minh, rồi ngay sau đó, một âm thanh thông báo vang lên:

“Hệ thống giao nhiệm vụ: Làm tình với Linh Chi. Thời hạn: 3 tiếng. Ban thưởng: 50000 điểm khoái lạc, kỹ năng Độc Vô Hiệu (Lv1). Nhiệm vụ thất bại: Giảm 50% sinh lực cơ bản.”

“Á đù... hệ thống, ta yêu ngươi!”

Khải Minh thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo một cách không thể tuyệt vời hơn. Nhiệm vụ mà hệ thống giao lần này, hắn chắc chắn hoàn thành.

Rồi, Khải Minh hướng mắt đến Linh Chi, lúc này nàng ta vẫn đang ve vãn lấy ngực của hắn.

“Ực... Linh Chi... chuyện này... chúng ta phải làm sao đây?” Khải Minh tỏ vẻ ngây thơ nhằm trêu chọc Linh Chi.

“Uh... chúng ta... phải làm... làm...” Linh Chi xem bộ không muốn nói ra.

“Làm tình phải không?”

Khải Minh ghé sát vào tai Linh Chi nói, khiến nàng mặt mày đỏ rực vì xấu hổ.

Đúng, chỉ làm tình mới có thể giúp nàng thoát khỏi trạng thái này thôi.

“Uh... được rồi... ta sẽ vì nàng mà hi sinh trinh tiết!”

Khải Minh đúng là mặt dày, nói đùa cũng không biết ngượng mồm. Hắn đã thưởng thức qua bao nhiêu nữ nhân rồi mà còn bày đặt trinh với chả tiết.

“Uh... Làm ơn... ta xin lỗi... Hồi Trí... ta... ta muốn... giúp ta với!”

Dục hỏa đang không ngừng bốc cháy trong lòng Linh Chi, nàng lại lao đến hôn Khải Minh.

“Chụt... chụt...”

Khải Minh tất nhiên dang môi đón nhận rồi. Đồng thời, hắn từ từ dìu Linh Chi, từng bước từng bước một về phía chiếc giường nọ trong khi vẫn hôn thắm thiết nàng.

“Bịch!”

Khải Minh đè Linh Chi xuống giường, sau đó tách khỏi môi nàng.

Hắn tạm thời bất động, đôi mắt say mê ngắm nhìn Linh Chi.

Nàng ấy thật đẹp.

Nếu hôm nay không biến thành của riêng hắn, e rằng hắn sẽ hối hận cả đời.

*Hít hà*

Khải Minh cúi người xuống ngửi cổ của Linh Chi, mùi hương của nàng thật quyến rũ. Rồi, hắn từ từ ngửi từ cổ chuyển xuống ngực. Cả ở ngực cũng thơm nữa chứ.

Khe rãnh mê hồn giữa cặp ngực trắng phau của Linh Chi đang phơi ra trước mắt Khải Minh, nó dường như có một lực hút vô hình kéo Khải Minh vào.

“Uh... Hồi Trí... uh... uh...”

Khải Minh không nghĩ ngợi gì nữa, vội vã vùi đầu vào ngực Linh Chi mà hít lấy hít để. Khuôn mặt hắn động đậy qua lại khiến cho ngực Linh Chi rung lên, lắc lư đánh vào hai má hắn.

“Ôi... ngực của nàng tuyệt quá!”

Bàn tay Khải Minh từ từ tìm đến ‘núi đôi’ của Linh Chi, chinh phục nó thôi nào. Hắn nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh, rồi dần tiến đến việc phủ quanh chúng. Những ngón tay của hắn dường như bị lún sâu vào, vú của Linh Chi thật sự rất mềm.

“Uh... Hồi Trí... ngực... xoa bóp nó đi...” Linh Chi rên lên khi những ngón tay tuyệt diệu của Khải Minh nhẹ nhàng di chuyển trên bộ ngực, nó làm nàng cảm thấy rất thích thú.

“Uh... ah... Hồi Trí... đau...”

Khải Minh thử bóp mạnh một cái khiến Linh Chi rên to hơn, cặp gò bồng có chút biến dạng, tràn ra cả những kẻ tay của hắn.

“Hmmm được rồi... giờ thì đến đầu ti!”

Khải Minh nghĩ là làm, ngón tay khẽ xoa lên đầu ti hồng kia.

“Ah... Hồi Trí...”

“Nàng thấy thế nào?”

“Chỗ đó... làm ơn... cứ day như thế...”

“Haha... nàng thấy sướng lắm phải không? Ta có thể cảm nhận được cặp vú nàng đang cứng lên... đó là vì ta phải làm phải không?”

“Uh... đúng rồi... uh... ah...”

Khải Minh xem ra rất thích trêu đùa Linh Chi, một người con gái ngây thơ bị buộc phải bộc lộ bản chất thế này làm ai chẳng kích thích? Nó khiến nam nhân nào cũng muốn chơi đùa. Tuy nhiên, chỉ có Khải Minh mới là kẻ được hưởng.

“Nàng có muốn ta bú nó không?”

“Bú... chuyện này...”

“Haha... để làm thử cho nàng xem!”

Nói rồi, Khải Minh há miệng ngoạm lấy ngực trái của Linh Chi, đôi môi chúm lại mút liên hồi đầu ti của nàng.

“Ah... uh...” Linh Chi rên lên, nước miếng của Khải Minh đang phủ lên đầu ti của nàng, một cảm giác gì đó rất kích thích. Chưa kể đến lưỡi hắn lâu lâu lại quết lên đầu ti một cái làm nàng sướng khoái. Hết vú trái rồi lại sang vú phải, Khải Minh quyết phải bao phủ cặp vú dâm đãng kia trong nước miếng của mình, đây là một hình thức đánh dấu địa bàn sao?

Trong khi Khải Minh tích cực bú vú như một đứa trẻ khát sữa, Linh Chi vô thức chạm tay vào đũng quần hắn. Nàng có thể cảm nhận rõ nấp đằng sau lớp vải quần kia là một thứ gì đó to lớn, cứng rắn và rất nóng.

“Uh...”

Không biết là vì bản năng xui khiến hay sao, bàn tay thon của nàng tự động thọc vào quần Khải Minh, tìm đến thứ đó. Nhưng nàng vẫn gặp cản trở bởi cái quần trong của hắn.

“Haha... nàng mò đâu vậy?”

Khải Minh bất chợt nhìn vào mắt Linh Chi, bị bắt quả tang về hành động “vạch quần tìm cu” kia, nếu vào lúc bình thường Linh Chi sẽ rất xấu hổ, đến độ muốn tìm một cái hố chôn mình luôn đó chứ. Thế nhưng vào thời điểm này, nàng hoàn toàn chẳng thấy xấu hổ gì cả, trước ánh mắt của Khải Minh, nàng cười dâm một cái rồi lao đến hôn hắn.

Kể từ lần hôn say mê lúc nãy, nàng đã nghiện việc hôn Khải Minh, kĩ thuật dùng lưỡi của hắn quả là tuyệt vời. Trong lúc hôn, nàng cố tìm cách vượt qua lớp quần lót để có thể sờ trực tiếp vào thứ kia. Nhưng điều đó lại không thể, nàng đành ngậm ngùi sờ ở bên ngoài.

“Hehe...”

Chợt, Khải Minh hơi nhổm người lên, bàn tay thò vào quần nắm lấy tay Linh Chi và dấn vào trong quần lót của mình.

“Ah...”

Cảm giác nóng hổi từ thứ kia khiến nàng giật mình, sờ sờ một chút, nàng nhận định rằng nó có kích thước rất khủng bố, một con đại bàng đang ẩn mình.

“Nàng thích nó không?”

Khải Minh giữ chặt tay Linh Chi ở trong quần nhìn nàng hỏi.

“Không!”

Linh Chi giả vờ nói.

“Hehe... thật chứ?”

Khải Minh cười đê tiện rồi tụt phăng hai lớp quần ra, trình diện dương vật khổng lồ cho Linh Chi xem.

“Ực...”

Linh Chi khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Thứ gì đang ở trước mặt nàng vậy? Quái vật chăng?

Nhìn biểu cảm Linh Chi, Khải Minh khẽ nhếch môi tự hào. Dương vật của hắn là loại khủng mà, nữ nhân nào nhìn vào không ngạc nhiên.

“Nàng nói nàng không thích?”

Khải Minh nắm tay Linh Chi, để bàn tay ngọc ngà vuốt ve dương vật hắn.

“Uh... ta... ta...”

Đôi mắt Linh Chi cứ dán chặt vào dương vật khổng lồ trước mắt. Có vẻ thứ đó rất có sức hút với nàng. Đây là do cảm giác mà xuân dược gây nên, buộc nàng cảm thấy vậy? Điều đó chỉ đúng một phần.

Phần lớn là do dương vật Khải Minh thật sự có sức hút, từ nó toát ra một khí chất khiến nữ nhân say mê. Đó chính là khí chất của Dâm Thần.

“Nàng biết đây là gì không?”

Khải Minh vẫn lợi dụng bàn tay ngọc ngà của Linh Chi để tìm cho dương vật sự thoải mái.

“Đây là... dương vật của Hồi Trí... nó to quá!” Linh Chi tất nhiên biết, nàng đã học về cơ thể nam giới rồi mà.

“Ừ và nó cũng là ‘cây thuốc’ giải cho nàng đó!”

Lời nói của Khải Minh khiến Linh Chi xấu hổ, cơ mà cũng mang đến chút kích thích. Hắn tự đề cao dương vật mình là ‘cây thuốc’ cơ đấy.

“Nào, giờ thì uống thuốc đi nào bé cưng!”

Khải Minh giờ đã trở thành dược sư, đẩy ‘thuốc’ đến gần miệng Linh Chi, hắn đang dụ nàng bú nó đây mà.

Linh Chi không tỏ ra ngại ngùng, chỉ còn lại say mê trong đôi mắt. ‘Thuốc’ này, nàng muốn nếm thử nó.

“Chụt... chụt...”

Linh Chi còn nghĩ ngợi chi nữa, nàng há miệng ngậm lấy dương vật Khải Minh.

“Ahhh...!”

Cảm giác như tan chảy, Khải Minh sướng đến độ ngẩng mặt lên trần nhà rên. Đã lâu rồi, dương vật hắn chưa được chăm sóc, nay lại được Linh Chi xinh đẹp chăm sóc tận tình bằng miệng, hắn phải nói là mừng hơn cả nhặt vàng.

“Cộng 10 điểm khoái lạc...” Như thường lệ, hệ thống thông báo cộng điểm cho Khải Minh, cơ mà hắn chẳng quan tâm lắm.

“Chụt... chụt...”

Linh Chi theo bản năng mút lấy mút để dương vật của Khải Minh khiến hắn thực sự sốc. Nàng trông bộ rất say mê trước dương vật hắn. Tuy kĩ thuật không có nhiều, lâu lâu lại để răng chạm vào đầu khấc khiến hắn đau nhưng với sự nhiệt tình, Khải Minh chẳng tiếc gì cho nàng chín điểm trong bộ môn BJ này. :)

“Chụt... chụt... chụt...”

Miệng Linh Chi chẳng khác gì một cái máy hút chân không, tựa hồ như muốn hút luôn cái dương vật của Khải Minh vào vậy.

Môi đào được một lúc liền chúm lại, siết chặt quanh thân dương vật, khiến cho mỗi lần nàng bú càng khiến Khải Minh đê mê thêm.

Chưa dừng lại ở đó, Linh Chi đâu chỉ biết mút thôi, nàng còn biết liếm nữa cơ. Linh Chi nhả dương vật ra, sau một hồi cư ngụ trong miệng nàng, nó đã bao phủ hoàn toàn trong nước miếng, nhiều dòng nước miếng vẫn còn dính ở miệng Linh Chi nối liền đến cái dương vật ấy, tỏ vẻ không muốn rời xa nó.

“Ực...” Linh Chi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó thè lưỡi liếm sạch số nước miếng còn bám trên dương vật Khải Minh.

“Tốt... nàng làm tốt lắm!”

Khải Minh đứng ngây người tận hưởng, Linh Chi đang phục vụ hắn rất tốt. Chiếc lưỡi của nàng không chừa một ngóc ngách nào trên dương vật cả.

“Đúng rồi... giờ thì... liếm bi... Ahhh!”

Khải Minh chưa nói xong thì lưỡi Linh Chi đã tìm đến hai hòn dái của hắn mà đánh đưa. Xem bộ nàng cũng hiểu ý hắn đó chứ.

Hết liếm bi, nàng lại liếm sang háng của Khải Minh khiến hai chân hắn run run, đứng không vững nữa.

Rồi, Linh Chi thu lưỡi lại, liếm vầy là đủ rồi, nàng đang thèm bú thứ gân guốc kia hơn.

“Uh... Linh Chi... nàng... nàng...”

Khải Minh kinh người, Linh Chi càng bú càng bạo, càng làm hắn phê pha. Khải Minh nhìn Linh Chi không khỏi nghi ngờ, nàng là gái tơ cơ mà? Lẽ nào xuân dược gì đó lại khiến nữ nhân bú liếm dương vật tuyệt vời thế này.

“Guh...” Khải Minh rên to một cái, hắn xém tí nữa ra rồi. Hai năm qua hắn đã chịch choạc với ai đâu, đến cả quay tay cũng không làm, tinh dịch ứ đọng trong cơ thể rất nhiều, chỉ mong chờ cơ hội phóng xuất. Giờ đây, trước sự kích thích của Linh Chi, hắn sợ mình sẽ sớm phóng ra mất.

Không được!

Hắn mà ra sớm thì mất mặt chết.

Hắn phải kiềm nén.

Khải Minh lập tức gồng mình, ngăn việc xuất tinh. Trong khi đó, Linh Chi không biết hay cố tình không biết, vẫn cứ bú liên tục, ngày càng nhanh hơn, môi mím chặt trượt dài trên thân dương vật, đập vào gốc dương vật tạo ra những âm thanh gợi dục. Việc này làm Khải Minh căng cứng, chiến đấu với kẻ thù chưa chắc khổ sở bằng việc chiến đấu với ham muốn.

“Cố lên...”

“Chụt... chụt... chụt... chụt...”

Thanh âm ướt át đang vang dần một to hơn, Khải Minh ưỡng hông lên để Linh Chi có thể bú đến tận gốc dễ dàng.

“Ah... ah... Linh Chi ơi...”

Dương vật Khải Minh như muốn nổ tung, tinh dịch bên trong khiến nó phồng to ra hết cỡ.

“Uh... uh...” Linh Chi tiếp tục đẩy nhanh tốc độ đến mức tối đa.

“AAAA!”

Khải Minh không chịu nổi nữa, hắn dang rộng hai chân, phun tinh hoa vào miệng Linh Chi.

“Uh... uh... uh...” Linh Chi vẫn không ngừng bú trong lúc Khải Minh xuất tinh, điều này làm tinh dịch tung tóe ra trên mặt nàng.

“Ah... ah... ah... đừng dừng lại...” Khải Minh rên lên.

“Uh...” Cuối cùng, sau một hồi, Linh Chi cũng giảm tốc độ rồi dừng hẳn.

Còn Khải Minh thì đưa hai tay giữ chặt đầu Linh Chi lại, tuyệt không cho nàng nhả dương vật ra. Đây là một thói quen của hắn sau khi xuất vào miệng, hắn làm vậy cốt để ép nữ nhân buộc phải nuốt tinh dịch hắn. Đúng là tên xấu xa. Tuy nhiên, lần này hắn làm có hơi thừa, Linh Chi vốn đâu có muốn nhả tinh dịch ra, nàng đang uống ừng ực nó kia mà.

Thấy vậy, Khải Minh thả nàng ra. Linh Chi ngồi thở hổn hểnh, bú dương vật cho Khải Minh xem bộ rất mệt, miệng của nàng đang mỏi lắm, cả lưỡi cũng vậy. Tuy nhiên, nàng vẫn cố gằng dùng lưỡi liếm hết số tinh dịch còn dính trên mặt cũng như trên đùi của Khải Minh.

“Ngon... quá... thứ này của Hồi Trí... ta muốn nó!”

Đển cả Linh Chi cũng không ngờ mình lại có thể nuốt tinh dịch ấy chứ, tuy nhiên, vị của nó lại ngon hơn nàng tưởng, có chút béo béo, ngậy ngậy lại mang theo chút ngọt, mùi của nó hơi ngai ngái, toát lên một sự nam tính. Bởi vậy nàng liếm nó trông rất ngon lành, lại còn đòi thêm nữa chứ. Điều này làm thằng em của Khải Minh một lần nữa cương cứng.

“Khà khà... Linh Chi, nàng đúng là dâm nữ!”

Khải Minh cười khanh khách sau đó tiến đến đè Linh Chi xuống.

“Nàng uống tinh dịch của ta rồi... giờ thì thanh toán bằng dâm thủy nhé!”

Nói rồi, Khải Minh tìm đến khu rừng bên dưới Linh Chi.
 
Chương 64: Dâm Nữ Linh Chi (2).

Sau khi xuất đợt tinh khí đầu tiên, ứ đọng suốt hai năm qua, Khải Minh bây giờ vô cùng thoải mái, bắt đầu mở đường tấn công lại Linh Chi.

Tay Khải Minh từ từ lướt trên cặp chân quyến rũ của Linh Chi, đến phần đùi, hắn càng áp chặt vào để lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ sự mát lạnh mà đùi Linh Chi mang đến. Sau đó, tay hắn nắm lấy đầm nàng tung lên phía trên, để lộ cái bụng trắng phau cùng một ít lông tơ phía dưới.

“Haha... để ta xem thử bên trong có gì nào?”

Khải Minh cười đê tiện một cái rồi mạnh bạo banh hai chân của Linh Chi ra, điều này làm nàng bất ngờ kèm theo xấu hổ. Dù có bị xuân dược chi phối nhưng nàng vẫn còn một chút e thẹn của thiếu nữ, để người ta nhìn thấy cấm địa chẳng phải rất đáng xấu hổ sao.

“Uh... uh... làm ơn đừng nhìn...” Linh Chi đưa hai tay che mắt, lãng tránh cái nhìn đầy dâm đãng của Khải Minh. Đôi chân nàng có dấu hiệu khép lại, nhưng ngay sau đó lại mở rộng ra, để mặc cho Khải Minh chiêm ngưỡng.

“Ực... Linh Chi... âm hộ nàng tuyệt thật...”

Khải Minh buộc miệng nói. Chẳng hề có chút nịnh hót nào cả. Đây là cảm nhận thật sự của hắn.

Âm hộ của Linh Chi quả thật rất đẹp. Ở nó là một màu hồng tươi mới, tràn đầy sức sống. Mu âm đạo cao, hơi vênh lên khiêu khích, lại còn khá múp nữa chứ. Xung quanh đó chỉ vài ba cọng lông tơ, rất ra dáng thiếu nữ trinh trắng. Cơ mà, nước nôi lênh láng, ngập tràn thế kia lại biến nàng thành một con dâm nữ mất rồi.

Khải Minh nhìn một hồi lâu liền tiến mũi đến ngửi.

“Thơm quá!”

Âm đạo Linh Chi không chỉ đẹp mà còn thơm, nó toát ra một mùi hương gì đó của thiên nhiên, giống mùi của thảo mộc.

“Uh...”

Khải Minh không kiềm chế nữa, úp mặt vào giữa hai chân Linh Chi, trực tiếp tấn công âm hộ.

“Uh... khoan... Ah... Hồi Trí... ah... ah...”

Lưỡi của Khải Minh thè ra, liếm xung quanh âm hộ, thâu tóm toàn bộ ‘nước tình ái’ mà Linh Chi rỉ ra, không chừa một giọt nào cả.

“Ực... ực... ngon tuyệt... đây chính là mùi vị trinh nữ mà ta thích! Hehe!”

Khải Minh đưa dâm thủy qua cổ họng và trực tiếp cho xuống bụng. Uống xong, hắn khà một cái tỏ vẻ đã khát nhưng trong lòng lại muốn uống tiếp.

Và hắn lại vùi đầu vào liếm láp âm hộ Linh Chi nhằm kích thích nàng, ép nàng phải phóng xuất thứ nước thơm ngon kia cho hắn uống.

“Uh... đừng mà... chỗ đó...” Sau quãng thời gian quần nhau vừa rồi, Linh Chi dám mạnh dạn khẳng định lưỡi chính là vũ khí ghê gớm nhất của Khải Minh. Cái lưỡi của hắn rất linh hoạt, lại như có phép màu, liếm đến đâu Linh Chi sướng rên đến đó.

“Hehe...”

Khải Minh đưa lưỡi khiêu khích ngoài cửa mình Linh Chi, sau đó từ từ đẩy vào.

“Ah... ah... đừng mà...”

Lưỡi của hắn nghịch ngợm, tung hoành trong đó một chút rồi lại rút ra, kéo theo một dòng dâm thủy dính ở đầu lưỡi.

“Hehe... Nàng nhiều nước quá!”

Khải Minh cười khanh khách, sau đó dùng ngón tay chọc vào âm đạo Linh Chi.

“Ahh... đừng... ah... ah...”

Ngón tay hắn như mũi khoan ngoáy liên hồi làm người Linh Chi rung lên, tất nhiên hắn không dám đẩy vào sâu, sợ phá mất trinh nàng.

“Nào... nào... cho ta thêm dâm thủy nữa... nào... ta khát lắm rồi...” Khải Minh càng ngày ngoáy càng mạnh.

“Uh... uh... Hồi Trí... uh... chỗ đó... uh... ah... Sướng... sướng quá!”

Linh Chi hai tay nắm chặt vào tấm nệm, cơ thể đang hiện lên những đợt sóng.

“Chắc là sắp ra rồi! Hehe!”

Vẫn là nụ cười đê tiện đầy dâm dục đó, Khải Minh tiến sát mặt đến trước âm đạo Linh Chi, ngón tay thu về nhường chỗ cho chiếc lưỡi tấn công, đây chính là đòn quyết định, ‘kết liễu’ Linh Chi.

“Liên hoàn đánh lưỡi!”

*Liếm láp*

Lưỡi của Khải Minh như một cái máy, liên tục quét lên quét xuống, quét qua quét lại quanh âm hộ của Linh Chi.

“Ah... Hồi Trí... ta... ta sắp...”

Linh Chi ưỡng người lên cao, phối hợp cùng Khải Minh. Cơ thể nàng run lên một cái nhè nhẹ và...

Một dòng nước trắng chảy ra, trông như một cơn lũ vậy.

“Muu... muu... ơm óa!”

Khải Minh há miệng ngoạm lấy xung quanh âm hộ, để cho dâm thủy trực tiếp chảy vào miệng hắn, không để một giọt nào rơi ra cả. Xem bộ hắn rất quý chúng. Mà cũng phải thôi, đây là dâm thủy của trinh nữ mà, muốn uống được đâu phải dễ.

“Hộc... hộc... Hồi Trí...”

Linh Chi nằm thở hổn hểnh, đôi mắt say tình nhìn lên trần nhà. Nàng đã ra rồi nhưng như vậy đã đủ thỏa mãn?

Câu trả lời là chưa. Tác dụng của xuân dược rất mạnh, dục hỏa vẫn đang bốc cháy cuồn cuộn trong người Linh Chi.

Nàng vẫn còn muốn lắm.

“Hồi Trí... nữa đi... ta... ta... vẫn còn...”

“Hehe... ta không có dừng đâu mà!”

Khải Minh liếm mép một cái rồi đưa tay cầm lấy dương vật đang cương cứng kề sát cửa âm đạo.

“Ah... cái đó...”

Linh Chi hơi giật mình khi nhìn thấy hành động của Khải Minh, nàng đã đoán được hắn muốn làm gì tiếp theo. Chắc chắn là đút thứ to lớn đó vào bên trong nàng rồi.

Nghĩ đến việc đó, Linh Chi xấu hổ muốn chết. Nhưng dưới tác dụng của xuân dược lại khiến nàng cảm thấy rất muốn.

Cứ tưởng tượng đến cảnh dương vật to chảng của Khải Minh đút vào, nới rộng cái âm đạo nhỏ bé của nàng ra hết cỡ, Linh Chi lại rỉ nước. Không khéo nàng sẽ ra lần nữa chỉ bằng trí tưởng tượng thôi đấy.

“Linh Chi? Có phải nàng đang muốn ta đút thứ này vào phải không?”

Khải Minh hình như còn gì đó chần chừ, chưa đút vào. Hắn cầm dương vật ve vãn lên cặp đùi của Linh Chi rồi đến âm đạo nàng. Hắn cầm nó trượt lên trượt xuống, cọ xát trước âm đạo, lâu lâu lại đút hờ như để khiêu khích nàng.

“Uh... ta... ta...”

Trong khi đó, Linh Chi quay mặt đi chỗ khác. Dục vọng đang thôi thúc nàng bao trùm lấy thanh dương vật kia nhưng... hình như có gì đó khiến nàng không muốn.

Một khi để thứ đó vào trong, nàng sẽ trở thành người của Hồi Trí (Khải Minh).

Điều đó cũng ổn thôi, tình cảm của nàng đối với hắn cũng gần như tình yêu rồi.

Trao thân thể này cho hắn, nàng không hề tiếc.

Nhưng, hắn đối với nàng thì như thế nào nhỉ?

Liệu hắn có yêu nàng hay không?

Trước giờ, hắn luôn đối xử tốt, quan tâm chăm sóc cho nàng.

Lại còn không ngại nguy hiểm, sẵn sàng chiến đấu với Tài “dê” để cứu nàng.

Đó là do hắn yêu nàng hay đơn thuần chỉ muốn trả ơn cho nàng vì đã cứu mạng hắn?

“....”

Dù hắn có yêu hay không, nàng vẫn sẵn sàng trao trinh tiết này, thân xác này cho hắn, mặc cho hắn chơi đùa sao cũng được. Nhưng nàng vẫn muốn biết rốt cuộc hắn có tình cảm gì với nàng...

Uh... ah... từ từ... khoan đã Hồi Trí...”

Mãi suy nghĩ, nàng không để ý Khải Minh đã bắt đầu đút dương vật vào bên trong, có vẻ hắn đã mất kiên nhẫn trước việc ve vãn nàng.

Đầu khấc của hắn đã chui lọt vào trong, hai mép âm đạo của Linh Chi bị banh rộng ra.

“Khoan đã... uh... Hồi Trí... uh...” Chân Linh Chi cố khép lại nhưng quá muộn rồi.

Khải Minh từ từ tiến sâu vào, đến khi chạm đến màng trinh, hắn đưa mắt nhìn Linh Chi.

“Hồi Trí...”

“Linh Chi...”

Ánh mặt giao nhau.

Tâm trí tương thông.

Linh Chi hiểu Khải Minh nghĩ gì.

Khải Minh cũng biết điều Linh Chi đang ấp ủ.

“Linh Chi... nàng... cho ta nhé!”

Khải Minh đưa tay vuốt lên má Linh Chi, thăm dò ý kiến của nàng. Hắn biết trong tình thế này nàng có thể trả lời có thôi, nhưng hắn vẫn hỏi nàng.

“Uh... Hồi Trí... ta...”

Mặt Linh Chi bây giờ đỏ hơn cả trái gấc. Ngọn lửa dục vọng vẫn đang âm ỉ trong người, nhưng nàng đã cố kiềm nó xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt Khải Minh và nói.

“Hồi Trí... em... muốn hỏi cái này... uh...” Dù cố gắng nhưng Linh Chi vẫn không thể kiềm tiếng rên trong câu nói của mình.

“Chuyện gì? Nàng cứ nói đi...” Khải Minh nói.

“Uh... thật ra... em muốn biết... đối với em... tình cảm của Hồi Trí ra sao? Uh...”

Đôi mắt Linh Chi hơi rưng rưng, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.

“....”

Khải Minh nghe xong bỗng im lặng, tay rời khỏi má Linh Chi, ánh mắt hướng xuống phía dưới như lảng tránh ánh mắt của nàng.

Vẻ mặt ấy là sao?

Cứ như hắn không muốn trả lời câu hỏi đó vậy.

“Linh Chi...”

Giọng Khải Minh hơi trầm xuống, âm lượng phát ra cũng rất nhỏ. Có phải hắn làm vậy vì sợ nàng buồn khi nghe câu trả lời của hắn?

“Uh... Hồi Trí... ta không sa...”

Linh Chi trông có vẻ rất bối rối, miệng cười rồi mấp máy chuẩn bị phân bua gì đó thì...

“Cộng 30 điểm khoái lạc!”

“—AAAAAAAAAAAAAA!”

Khải Minh bỗng đưa hai tay nắm chặt đùi Linh Chi, sau đó thúc mạnh dương vật một cái, đẩy nó xé rách màng trinh Linh Chi, tìm đến tận tử cung nàng. Đồng thời, hắn hét lên: “TA YÊU NÀNG!”

Nói rồi, Khải Minh lao đến bắt lấy bờ môi hồng của Linh Chi, trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt.

“Ah... uh... ah...”

Bị phá trinh bất ngờ, Linh Chi tỏ vẻ vô cùng đau đớn, hai tay bấu chặt vào lưng Khải Minh đến rỉ máu, hai chân quắp vào hông hắn siết lại, nước mắt chảy ra giàn dụa, cổ họng không ngừng rên rỉ thảm thiết.

Nhưng, nàng lại vui lắm.

Hắn ta vừa nói yêu nàng?

Không hề nhầm.

Nàng nghe rất rõ.

Hắn yêu nàng!

Thật không biết hắn ta học ở đâu ra cái cách trả lời vừa khiến người ta đau lại khiến người ta sướng như thế kia chứ? Đúng là tên đáng ghét.

Nhưng... nàng yêu hắn lắm.

“Ah... ah... uh...”

Linh Chi nén đau lại, dùng lưỡi quấn chặt với lưỡi của Khải Minh.

Nụ hôn lần này có gì đó rất khác, nó mang đến một niềm hạnh phúc rất lớn.

Và cũng nhờ nụ hôn này, cảm giác đau thốn vì bị phá trinh dường như biến mất.

Chỉ còn lại khoái cảm.

“Hộc... hộc...”

Được một lúc lâu, cả hai dừng hôn, Khải Minh chống tay lên, để gương mặt cách một khoảng vừa đủ gương mặt Linh Chi.

“Linh Chi...”

“Hồi Trí... những điều chàng nói... là thật chứ?”

Linh Chi hỏi trong đê mê.

Lúc này, Khải Minh rút dương vật ra, một dòng máu chảy theo dương vật hắn. Rồi, hắn bỗng nắm lấy hông Linh Chi như điểm tựa, ra sức nhấp liên hoàn, tốc độ từ thấp lên cao.

“Cộng 15 điểm khoái lạc... cộng 20 điểm khoái lạc...”

Đồng thời, hắn ta nhìn thẳng vào khuôn mặt đang có những biểu cảm dâm đãng của Linh Chi và nói:

“Linh Chi! Tất cả những gì ta nói vừa nãy... hoàn toàn là sự thật!”

“Uh... ah... uh... Hồi Trí... uh...”

“Ta nói yêu nàng, đó chính là thật lòng! Nàng là người đã cứu mạng ta, đã cho ta cưu mang ta, chăm sóc ta khi ta mất trí... Ở cùng nàng lâu như vậy, ta chợt nhận ra một điều, rằng ta đã không thể nào sống mà thiếu nàng bên cạnh được! Ta yêu nàng, yêu nàng nhiều lắm Linh Chi. Yêu đến mức muốn sở hữu nàng, chiếm làm của riêng mình!!!!! Linh Chi, ta yêu nàng!”

Khải Minh nói hết một mạch rồi đỏ mặt, cúi đầu nhìn vào bụng Linh Chi trong khi hông đang nhấp nhanh hơn.

Có vẻ hắn đang xấu hổ. Dù sao thì việc thổ lộ tình cảm chân thành cho người mình yêu cũng quá sức với hắn. Xem ra Khải Minh nhà ta còn non lắm, con đường đi đến đỉnh cao cua gái vẫn còn xa ahaha.

“Ah... uh... Hồi Trí... uh.... Uh... uh...”

Nghe những gì hắn nói, Linh Chi thật sự rất bất ngờ. Rồi, nàng cười nhẹ một cái hạnh phúc, đưa mắt dâm đãng nhìn hắn.

“Hồi Trí... uh... uh... em... cũng yêu chàng!”

Chỉ một câu ngắn gọn thôi, Linh Chi như tiếp thêm sức mạnh cho Khải Minh. Hắn cảm thấy cơ thể mình như vừa thăng hoa.

“Linh Chi!!!!”

Khải Minh vui mừng, hông nhấp liên hoàn, đẩy cái dương vật khổng lồ công phá âm đạo Linh Chi.

“Bạch... bạch... bạch!!!”

“Ah... Hồi Trí... em... đau... đau... chàng mạnh bạo quá!!! Nhưng mà... ah... ah... em cũng sướng lắm... ah... làm ơn... cứ như thế... uh... em yêu chàng... uh...làm ơn... xin chàng hãy chiếm lấy em đi... ah... ah... AHHH!”

Linh Chi ưỡng mông lên để âm đạo mở rộng, Khải Minh được thế ra vào mạnh hơn.

“Được! Linh Chi! Ta sẽ biến nàng thành của riêng ta... haha...”

“Ahh... đúng rồi... uh... ah... ah... em sướng lắm... dương vật... dương vật... của Hồi Trí... nó làm em sướng quá!!”

“Haha... đó là ‘thuốc’ của nàng mà!!”

“Đúng rồi... thuốc... uh... uh... làm ơn... cho em thuốc... nhiều thuốc nữa!!”

“Uh... tất nhiên rồi!!”

Khải Minh mạnh bạo ép người Linh Chi, khiến nàng cong người lại, phần dưới hướng lên trên.

Khải Minh bây giờ chuyển hướng đẩy, từ trên thông xuống.

“Ah... ah... ah... em khóc mất... sướng quá... Hồi Trí... nữa... nữa...”

“Tất nhiên... ta sẽ chữa trị bệnh dâm đãng của nàng! Hehe!”

“Uh... đó là do thuốc... mà...”

“Hehe... đừng có nói dối... nàng vốn là một con dâm nữ!!”

“Uh... ah... chàng không thích? Uh...”

“Tất nhiên... ta thích lắm đó chứ!!”

“Ah... được thôi... nếu chàng muốn... em sẵn sàng làm dâm nữ... cho chàng... ah...!”

“Hehe... Đúng rồi... nàng là dâm nữ của ta...Hãy nói em nghiện dương vật của ta đi nào!”

“Uh... uh... không... như vậy... xấu hổ... ah... ah...”

“Haha... vậy thì ta không nhấp nữa đó!”

“Ah không... đừng mà... em... em nghiện dương vật của chàng!! Nó làm em sướng đến chết mất!!”

“Hehe... tốt! Giờ thì... mở rộng hai chân ra nào! Ta sẽ trừng phạt nàng! Ta sẽ cho nàng dục tiên dục tử...”

“Vâng! Hãy... làm bất cứ thứ gì chàng muốn... cơ thể của em... đã trở thành của Hồi Trí rồi!”

“Tốt!! Ta tới đây!!” Khải Minh nhấp điên cuồng.

“AHHHHH!”

Liên hoàn đẩy gần một trăm cái, âm đạo của Linh Chi rỉ nước ra, tung tóe dính đầy người hắn.

“Ah... em... em sướng quá!!!”

“Hehe... chúng ta... đổi tư thế cái nào!!”

Khải Minh nói rồi ngã người xuống nệm, hai tay nắm chặt hông Linh Chi, kéo nàng ngồi dậy theo trong khi dương vật vẫn đang xâm chiếm âm đạo.

“Nào... nhấp đi Linh Chi!!”

Khải Minh đưa tay vỗ mông Linh Chi bảo.

“Uh... dạ... em... uh... nhấp đây!”

Không cần chỉ dạy gì cả, bản năng của một người phụ nữ tự động mách bảo nàng lên xuống.

“Ah... ah... ah...”

“Ái chà... nhấp nhanh vậy sao? Nàng đúng là dâm quá!”

“Uh... đó là... tại...”

“Là tại nàng nha! Nàng là đồ dâm đãng! Linh Chi dâm quá!”

“Ah... ah... uh... mặc kệ... nó sướng quá!!” Linh Chi dù bị bảo dâm đãng cũng chẳng hề gì, nàng ngược lại còn rất thích ấy chứ. Đây là do tác dụng của xuân dược?

“Uh... chàng... uh... dương vật... sướng quá!”

“Nhấp nhanh nữa đi... nó sẽ sướng lắm!”

“Vâng ạ!”

Linh Chi liên tục nhún nhảy trên dương vật Khải Minh, cặp vú lắc lư lên xuống đầy khiêu khích. Khải Minh thấy vậy vội túm lấy nó.

“Ah ha... cặp vú dâm đãng này... nàng có biết không? Ở chung với nàng... ta bị nó hành hạ miết đó!”

“Uh... tại sao chứ?”

“Nhìn vào nó làm người ta nóng hết cả lên!!!”

“Uh... ah... kì cục... ai bảo chàng chi...”

“Hehe... là do nàng, do cặp vú này, ta phải trừng phạt!”

Khải Minh nói rồi bóp chặt hai tay lại làm vú Linh Chi biến dạng.

“Ahhh... đừng mà...”

“Sướng không Linh Chi?”

“Nó đau... nhưng mà cũng sướng lắm... ah... ah... ah...”

Linh Chi nói rồi hẩy mông nhấp mạnh hơn, đưa dương vật của Khải Minh chống vào tử cung rồi rút ra. Cặp mông nàng mỗi lần lên xuống cứ va đập với hai đùi Khải Minh, tạo nên những âm thanh đầy kích thích.

“Bẹp... bẹp... bẹp... bẹp!”

Khải Minh nghe vậy không nhịn được mà vươn tay đón lấy bờ mông nàng xoa bóp.

“Còn cái mông này nữa, cũng làm ta sôi máu hằng đêm!”

“Uh... hứ... giờ... mới biết... chàng cũng là đồ dâm đãng... đồ biến thái... ở chung với người ta mà cứ nghĩ bậy bạ!”

“Hehe... nàng không thích?”

“Không! Ta thích lắm!”

Linh Chi nói rồi lao đến hôn Khải Minh.

“Uh... oa! Nào... để ta kết thúc này!”

Khải Minh xoay người, đè Linh Chi xuống, hai tay banh rộng chân nàng ra, mở rộng đường tấn công cho dương vật.

“Yaaa!”

Khải Minh la lên một cái rồi hùng dũng đẩy dương vật vào sâu.

“Ahhh... sướng....”

“Bạch... bạch... bạch... bạch...”

Hắn ra sức nhấp như một cái máy, dập âm đạo Linh Chi đỏ rực lên.

“Ah... em... em... sắp...”

“Ta cũng sắp ra rồi! Tụi mình... ra cùng nhau nha!!”

“Vâng ạ... ah... ah...”

“Ta đếm một đến ba... chúng ta cùng ra nha!”

“Vâng... làm ơn... em sắp...”

“Hehe! Mộtttttttttttt!”

Khải Minh cố tình kéo dài số đếm.

“Ah... uh... đếm... nhanh đi mà...”

“Hehe... Haiiiiiiiii!”

“Ah... uh... chàng... làm ơn... ra nhanh đi... em... không chịu nổi nữa đâu...”

Linh Chi căng mình ra chịu đựng. Thấy vậy, Khải Minh càng thêm hứng trêu chọc, hắn tăng tốc độ nhấp lên trong lúc đếm:

“Haiiiiiiiii... rưỡiiiiiiiiiii!”

“Ahhh... đồ đáng ghét... em ra bây giờ... mau ra cùng nhau... em sẽ giận đó uh...” Linh Chi mếu máo khóc.

“Được rồi... ta chuẩn bị đếm ba đây... a... nhưng mà... ta ra bên trong nàng liệu có sao không?”

Khải Minh đúng là nhây quá.

“Ahhh... không sao đâu... hãy bắn vào bên trong em đi... ah... ah... ah... em năn nỉ đó!”

Linh Chi đã đến giới hạn.

“Hehe... vậy... ta không khách khí nữa!”

“BAAAAAAA!”

Khải Minh thúc một phát thật mạnh, đẩy dương vật vào nơi sâu nhất và phóng ra một dòng tinh dịch nóng hổi, cùng lúc đó, cơ thể Linh Chi run lên, co quắp liên tục, nàng cũng cho ra một dòng ‘suối tình’ hòa cùng tinh dịch của Khải Minh, tạo nên một hỗn hợp đặc biệt.

“Hoàn thành nhiệm vụ: Làm tình với Linh Chi. Ban thưởng: 50000 điểm khoái lạc, kĩ năng Độc Vô Hiệu (lv1).”

“Hộc... hộc...” Khải Minh nằm xuống bên cạnh Linh Chi thở hổn hểnh. Một tay hắn bỗng vươn tới nắm tay Linh Chi, kéo xuống chỗ dương vật ướt nhẹp của hắn, để bàn tay ngọc ngà của nàng vuốt ve nó.

“Linh Chi? Nàng đã chưa?”

Khải Minh nhìn Linh Chi với ánh mắt đắc ý.

“Uh... Hồi Trí...”

Linh Chi đỏ mặt, ấp úng nói.

“Sao nào?”

“Ta... vẫn còn muốn nữa!”

“Ặc... thật sao?????”

:)
 

Bình luận mới