Khoảng 4h hơn, tôi chở con nhóc đến nhà cái Ly, con nhóc mở cửa xe chạy thẳng một mạch vào trong nhà không thèm ngoái cổ nhìn lại. Tôi ngồi trên xe buồn như bóp chết con chuồn chuồn. Kèm theo sự lo lắng tột cùng, lo cho con nhóc về nhà gặp lão Cường. Cuộc sống con nhóc từ nay sẽ khổ hơn lúc chưa có tôi.
Mấy ngày hôm sau cho đến lúc con nhóc đi, tôi gội điện cho con nhóc không hề được. Điện thoại nó tắt ngúm. Tinh thần tôi như lửa đốt trong mấy ngày, tôi chán tát cả, chán hết công viêc, chán đi chơi, chán hết. Tóm lại chán như ăn con gián. Cho đến hôm con nhóc đi, chuông điện thoại của tôi đổ. Nhưng không phải con nhóc.
- Alô! Anh Nam phải không?
- Ừ. Nam đây. Ai vậy.
- Em Ly đây. Không nhận ra giọng em sao?
Trời ơi, sao mấy ngày hôm nay mình ngu thế nhỉ. Chú bé liên lạc (Kim đồng) đây chứ còn ai vào đây nữa.
- Ừ, em Ly à. Sao mấy hôm nay không gọi cho anh.
Tự nhiên tôi trách móc luôn con bé vô tội.
- Em cũng mới nhận được điện thoại của Phương Anh đây chứ. Nghe em nói đây:
- Chiều này 8h tối Phương Anh ra sân bay. Anh Cường 7h30 bay sang Sing. Phương Anh nhờ em nói với anh chiều muốn gặp anh ở Nội Bài nhé. Nó muốn nhìn thấy anh trước lúc đi. 11h30 Phương Anh bay đấy. Anh ra sớm nhé. An ủi nó giúp em, tuần sau em mới đi.
- Anh cảm ơn em nhiều nhé Ly.
Cục đá nằm trong đầu tôi mấy ngày hôm nay rơi cái “bịch” xuống đất. Chạy thẳng xe về nhà tắm rửa, chẳng thèm ăn uống tôi phi thẳng xe ra Nội Bài dù lúc đó mới 5h chiều.
Lang thang khắp cái sảnh đón tiễn của sân bay, ngồi ăn tạm cái bánh Piza của nước Ý để đợi con nhóc. Đi đi, đi lại rồi ra đứng hẳn ở sảnh đứng đợi con nhóc.
Đang loay hoay thấy cái Land rover đen thui đậu ở sảnh, con nhóc cùng vợ lão Cường và bà Vú bước xuống kèm theo 1 thằng đệ lão Cường đi theo để xách đồ cùng thằng tài xế. Tôi đứng nấp sau cái cột trụ hành lang, nhìn thấy con nhóc đang đưa ánh mắt tìm tôi. Lúc này, tôi muốn chạy lại kéo con nhóc biến khỏi cái Thủ Đô chật chội để đến với vùng cao nguyên nào đấy dựng cái chòi lập nghiệp như trong truyện Cổ tích “Quả dưa hấu” của Mai An Tiêm xa xưa. Cái thời mà ông Hùng “phú thọ” đang là “Anh Đại”.
Đứng từ xa nhìn cái dáng vẻ buồn bã của con nhóc lê đôi chân mệt mỏi bước vào khu vực Sân Bay. Lòng tôi buồn não nề.
Hôm nay con nhóc mặc chiếc quần bò bạc gối và cái áo phông trắng có in chữ “I Love you” trước ngực. Tôi hiểu thông điệp con nhóc đang nhắn nhủ đến ai. Nhưng tôi vẫn cố kiềm chế để con nhóc đi vào trong. Lúc con nhóc và người nhà ngồi nghỉ ở cái cửa hàng ăn nhanh. Tôi bước vào khi ánh mắt tìm kiếm của con nhóc bắt gặp. Từ xa tôi thấy nước mắt con nhóc rơi tong tỏng, nó bật dậy chạy lại phía tôi ôm chầm lấy người nó yêu trước sự ngỡ ngàng của lũ người vô tâm phía quán ăn.
- Em nhớ anh quá. Sao anh gầy đi vậy anh? Hu……
- Em không sao chứ Phương Anh. Đừng buồn em nhé. Em cứ đi đi. Anh sẽ không bao giờ quên em đâu. Anh yêu em.
Đứng ở giữa sảnh lớn của Sân Bay, ôm vào đầu con nhóc, hôn lên mái tóc thơm phức của nhóc. Mắt tôi cũng cay xè. Con nhóc úp hẳn đầu vào ngực tôi khóc như mưa. Con bé nhân viên lau nhà đứng từ xa căm thù con nhóc ra mặt, cầm cái chổi lau nhà tiến về phía những giọt nước mắt của con nhóc trên nền nhà.
Đang an ủi con nhóc chưa được, thấy thằng đệ ông Cường tiến về phía chúng tôi. Vẻ mặt hằn học, nó vỗ vào vai con nhóc.
- Phương Anh. Thôi chuẩn bị vào check in đi em. Chú về đi. Để cho em nó đi.
Tôi đang chán nản. Thấy mặt thằng Bu. Gọi mẹ thằng này là "Bu" luôn. Chắc nó sinh năm con ruồi. Tôi tức điên lên, chẳng cần lịch sự hay văn minh gì ở cái chốn chia ly tiễn biệt này nữa. Mà cũng hay thật, chỉ có duy nhất tại sân bay và Nhà Ga là nó làm cho những người sử dụng nó xuất hiện hai cái cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một khu vực là vui mừng của những người lâu ngày gặp lại (vui vẻ). Một khu vực là ủ rũ của những người phải chia ly (Buồn bã). Cả hai cái không khí trên đều thường làm người ta chảy nước mắt nhưng cảm xúc lại khác hoàn toàn nhau. Chắc chỗ này là một trong những nơi tiêu tốn của nhân loại nhiều nước mắt nhất, chắc chỉ xếp sau khu Nghĩa Trang.
Tôi vân ôm con nhóc vào người, hất cái hàm về phía thằng Bu.
- Về hay ở kệ mẹ tao. Việc đéo gì của mày.
Thằng chó có vẻ tức tối.
- A. Mày nói cái gì đấy. Mày ăn nói lịch sự nhé.
Nó chỉ ngón tay về phía mặt tôi.
- Ở đây hay về là quyền của tao. Đéo thằng nào cấm được, mày lo cái việc xách đồ của mày đi. Để cho tao yên. Đừng động vào tao. Cút mẹ mày về chỗ đi.
Tôi chỉ mặt thằng chó rồi chỉ về phía đầu bàn có bà Vú và vợ lão Cường đang lo lắng. Thằng chó nghe tôi nói đến cái công việc chính, nó cũng biết thân phận mình. Mà nó dù được giao nhiệm vụ canh chừng con nhóc nhưng ở hoàn cảnh này chắc nó cũng xấu hổ với cái tuổi năm con Ruồi của Mình. Lúc này con nhóc cũng lấy tay kéo kéo vào ống tay áo của tôi can ngăn, nước mắt vẫn đầm đìa. Hôm nay, con nhóc đeo cái vòng do tôi làm bằng cái ống nút trên Hòa Lạc. Nhìn cái vòng tay, tôi nhớ đến lời cầu nguyện quái đản của mình.
- Thôi được, nhanh lên.
Tôi cầm tay con nhóc kéo đi ra ngoài cửa lớn của Nhà đợi. Lúc mới gần 9h. Đang còn sớm.
Mình ra ngoài này em nhé. Anh không thích ở trong này.
- Phương Anh. Phương Anh ơi...
Ngoảnh lại thấy vợ lão Cường đang chạy theo chúng tôi. Vẻ mặt hoảng hốt.
- Phương Anh. Em đi đâu vậy. Em không thương chị à.
Con nhóc chẳng nói gì, đưa anh mắt cầu cứu về phía Tôi. Tôi làm ra vẻ và mở cái miệng kiểu người lớn.
- Em chào chị. Em với Phương Anh ra ngoài này chút xíu. Chi yên tâm.
Bà vợ lão cường vẫn cái mặt lo lắng.
- Nam à. Chị gặp em chút được không?
Tôi thả con nhóc ra đi với bà chi lại cách con nhóc chừng 10m.
- Nam à. Chị là chị dâu của Phương Anh. Chắc em biết rồi. Em thông cảm cho Phương Anh, cho gia đình chị. Chị hiểu. Chị biết chúng em thế nào. Phương Anh vẫn thường xuyên kề chuyện với chị. Em cố gắng an ủi Phương Anh giúp chị, hai đứa đừng làm như hôm trước. Chị cũng không sống nổi đâu.
Bà tiếp tục:
- Hôm nay, chị cùng Phương Anh sang bên kia. Khoảng 3 tuần sau chị về, chị sẽ gặp em. Nói chuyện với em một lần để em hiểu. Hôm nay, em cố gắng nói với Phương Anh để em nó đi cho yên tâm. Em cũng phải cố gắng. Chị cũng rất thông cảm cho em. Rồi 2 chị em mình nói chuyện sau em nhé.
Tôi ghét nhất là đứng trước gái đẹp nghe người ta xin xỏ. Xin con ku về ngâm rượu uống cho bổ tử cung chắc tôi cũng cho.
- Được rồi chị. Không sao đâu. Em hiểu mà. Em sẽ gặp chi sau, rất muốn được nói chuyện với chị. Em biết mình phải làm gì. Chi gi số điện thoại em nhé.
- Ừ. Em đọc đi.
- Chị ghi nhé: không chín một, tám chín mười, ri quy ka át.
Tôi kéo tay con nhóc ra ngoài sảnh. Ôm con nhóc, đẩy con nhóc sát vào tường hôn hít trước sự thèm thuồng của bọn lái Taxi. Mấy thằng cha nhỏ nước dãi tong tỏng ra sảnh như những hạt mưa trên mái hiên chảy xuống làm con bé lao công, lau chùi sảnh mệt lử.
- Chút nữa anh không tiễn em vào phòng đợi đâu nhé. Anh không chịu được đâu.
Nước mắt con nhóc lại trào ra. Nó ôm tôi chặt cứng gật cái đầu vào ngực tôi. Nói thật, tôi chưa bao giờ rơi vào cái hoàn cảnh chia ly cách biệt như thế này. Trước đây, khi bản án được tuyên. Tôi cũng có chút buồn khi phải chia tay với cái xã hội văn minh nhưng nó không làm tôi buồn thế này. Hôi đó mình là người đi, bây giờ mình là người ở lại. Mà đi hay ở lại thì không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn con nhóc phải buồn bã thêm. Nó phải đối diện với sự thật.
Con nhóc khóc đến nỗi tôi cũng không dỗ nổi cho nó dừng, nó cứ khóc như những hạt mưa rơi bên hiên cửa sổ trại giam, chẳng quan tâm đến những người xung quanh. Biết con nhóc buồn thế này, chắc tôi sẽ không lấn sâu vào mối tình không lối thoát này. Nói thế chứ chắc gì con ku nó để tôi làm vậy phải không anh em. Nếu tình yêu mà mình vẫn làm chủ được con tim thì chắc gì đấy là tình yêu.
- Tại sao anh không cùng em trốn đi chứ? Tại sao chứ. Anh không yêu em sao?
- Hôm trước anh đã nói với em rồi Phương Anh. Tình yêu anh dành cho em là chân thành. Anh rất trân trọng nó, anh không muốn phải yêu em như yêu những người con gái khác anh đã từng trải qua.
Tôi cầm vào hai bờ vai con nhóc bóp mạnh và tiếp tục:
- Em hãy tin ở anh, hãy sống thật tốt và giữ gìn sức khoẻ dùm anh. Trái tìm và cơ thể em đã thuộc về anh, anh không cho phép ai làm nó tổn thương và suy sụp. Dù người đó là chính em. Anh sẽ sống thật tốt để đợi ngày chúng mình gặp nhau. Anh sẽ sang với em khi anh đủ điều kiện. Không xa đâu Phương Anh.
Càng nói, đôi dày tôi càng ướt sũng vì nước mắt con nhóc. Thấy con nhóc gật cái đầu miễn cưỡng. Tôi lấy hai tay áp vào hai má con nhóc lật ngửa cái mặt xinh xắn của nhóc lên.
- Em cứ đi đi nhé. Hay tin ở anh.
Tôi hôn lên trán con nhóc khi cái miệng nó chạm vào phía cằm tôi ướt át. Kéo cái miệng xuống hôm con nhóc hôn say sưa. Con nhóc cũng vậy, sự cuồng nhiệt của nhưng nụ hôn hôm nay còn hơn lúc chúng tôi làm tình lần đầu tiên ở Nhà. Hình như những cái hôn này là để tôi và nhóc sống cho 1 năm sau, 2 năm, mà cũng có thể là 10, 20 năm sau.
Mấy ngày hôm sau cho đến lúc con nhóc đi, tôi gội điện cho con nhóc không hề được. Điện thoại nó tắt ngúm. Tinh thần tôi như lửa đốt trong mấy ngày, tôi chán tát cả, chán hết công viêc, chán đi chơi, chán hết. Tóm lại chán như ăn con gián. Cho đến hôm con nhóc đi, chuông điện thoại của tôi đổ. Nhưng không phải con nhóc.
- Alô! Anh Nam phải không?
- Ừ. Nam đây. Ai vậy.
- Em Ly đây. Không nhận ra giọng em sao?
Trời ơi, sao mấy ngày hôm nay mình ngu thế nhỉ. Chú bé liên lạc (Kim đồng) đây chứ còn ai vào đây nữa.
- Ừ, em Ly à. Sao mấy hôm nay không gọi cho anh.
Tự nhiên tôi trách móc luôn con bé vô tội.
- Em cũng mới nhận được điện thoại của Phương Anh đây chứ. Nghe em nói đây:
- Chiều này 8h tối Phương Anh ra sân bay. Anh Cường 7h30 bay sang Sing. Phương Anh nhờ em nói với anh chiều muốn gặp anh ở Nội Bài nhé. Nó muốn nhìn thấy anh trước lúc đi. 11h30 Phương Anh bay đấy. Anh ra sớm nhé. An ủi nó giúp em, tuần sau em mới đi.
- Anh cảm ơn em nhiều nhé Ly.
Cục đá nằm trong đầu tôi mấy ngày hôm nay rơi cái “bịch” xuống đất. Chạy thẳng xe về nhà tắm rửa, chẳng thèm ăn uống tôi phi thẳng xe ra Nội Bài dù lúc đó mới 5h chiều.
Lang thang khắp cái sảnh đón tiễn của sân bay, ngồi ăn tạm cái bánh Piza của nước Ý để đợi con nhóc. Đi đi, đi lại rồi ra đứng hẳn ở sảnh đứng đợi con nhóc.
Đang loay hoay thấy cái Land rover đen thui đậu ở sảnh, con nhóc cùng vợ lão Cường và bà Vú bước xuống kèm theo 1 thằng đệ lão Cường đi theo để xách đồ cùng thằng tài xế. Tôi đứng nấp sau cái cột trụ hành lang, nhìn thấy con nhóc đang đưa ánh mắt tìm tôi. Lúc này, tôi muốn chạy lại kéo con nhóc biến khỏi cái Thủ Đô chật chội để đến với vùng cao nguyên nào đấy dựng cái chòi lập nghiệp như trong truyện Cổ tích “Quả dưa hấu” của Mai An Tiêm xa xưa. Cái thời mà ông Hùng “phú thọ” đang là “Anh Đại”.
Đứng từ xa nhìn cái dáng vẻ buồn bã của con nhóc lê đôi chân mệt mỏi bước vào khu vực Sân Bay. Lòng tôi buồn não nề.
Hôm nay con nhóc mặc chiếc quần bò bạc gối và cái áo phông trắng có in chữ “I Love you” trước ngực. Tôi hiểu thông điệp con nhóc đang nhắn nhủ đến ai. Nhưng tôi vẫn cố kiềm chế để con nhóc đi vào trong. Lúc con nhóc và người nhà ngồi nghỉ ở cái cửa hàng ăn nhanh. Tôi bước vào khi ánh mắt tìm kiếm của con nhóc bắt gặp. Từ xa tôi thấy nước mắt con nhóc rơi tong tỏng, nó bật dậy chạy lại phía tôi ôm chầm lấy người nó yêu trước sự ngỡ ngàng của lũ người vô tâm phía quán ăn.
- Em nhớ anh quá. Sao anh gầy đi vậy anh? Hu……
- Em không sao chứ Phương Anh. Đừng buồn em nhé. Em cứ đi đi. Anh sẽ không bao giờ quên em đâu. Anh yêu em.
Đứng ở giữa sảnh lớn của Sân Bay, ôm vào đầu con nhóc, hôn lên mái tóc thơm phức của nhóc. Mắt tôi cũng cay xè. Con nhóc úp hẳn đầu vào ngực tôi khóc như mưa. Con bé nhân viên lau nhà đứng từ xa căm thù con nhóc ra mặt, cầm cái chổi lau nhà tiến về phía những giọt nước mắt của con nhóc trên nền nhà.
Đang an ủi con nhóc chưa được, thấy thằng đệ ông Cường tiến về phía chúng tôi. Vẻ mặt hằn học, nó vỗ vào vai con nhóc.
- Phương Anh. Thôi chuẩn bị vào check in đi em. Chú về đi. Để cho em nó đi.
Tôi đang chán nản. Thấy mặt thằng Bu. Gọi mẹ thằng này là "Bu" luôn. Chắc nó sinh năm con ruồi. Tôi tức điên lên, chẳng cần lịch sự hay văn minh gì ở cái chốn chia ly tiễn biệt này nữa. Mà cũng hay thật, chỉ có duy nhất tại sân bay và Nhà Ga là nó làm cho những người sử dụng nó xuất hiện hai cái cảm giác hoàn toàn khác nhau. Một khu vực là vui mừng của những người lâu ngày gặp lại (vui vẻ). Một khu vực là ủ rũ của những người phải chia ly (Buồn bã). Cả hai cái không khí trên đều thường làm người ta chảy nước mắt nhưng cảm xúc lại khác hoàn toàn nhau. Chắc chỗ này là một trong những nơi tiêu tốn của nhân loại nhiều nước mắt nhất, chắc chỉ xếp sau khu Nghĩa Trang.
Tôi vân ôm con nhóc vào người, hất cái hàm về phía thằng Bu.
- Về hay ở kệ mẹ tao. Việc đéo gì của mày.
Thằng chó có vẻ tức tối.
- A. Mày nói cái gì đấy. Mày ăn nói lịch sự nhé.
Nó chỉ ngón tay về phía mặt tôi.
- Ở đây hay về là quyền của tao. Đéo thằng nào cấm được, mày lo cái việc xách đồ của mày đi. Để cho tao yên. Đừng động vào tao. Cút mẹ mày về chỗ đi.
Tôi chỉ mặt thằng chó rồi chỉ về phía đầu bàn có bà Vú và vợ lão Cường đang lo lắng. Thằng chó nghe tôi nói đến cái công việc chính, nó cũng biết thân phận mình. Mà nó dù được giao nhiệm vụ canh chừng con nhóc nhưng ở hoàn cảnh này chắc nó cũng xấu hổ với cái tuổi năm con Ruồi của Mình. Lúc này con nhóc cũng lấy tay kéo kéo vào ống tay áo của tôi can ngăn, nước mắt vẫn đầm đìa. Hôm nay, con nhóc đeo cái vòng do tôi làm bằng cái ống nút trên Hòa Lạc. Nhìn cái vòng tay, tôi nhớ đến lời cầu nguyện quái đản của mình.
- Thôi được, nhanh lên.
Tôi cầm tay con nhóc kéo đi ra ngoài cửa lớn của Nhà đợi. Lúc mới gần 9h. Đang còn sớm.
Mình ra ngoài này em nhé. Anh không thích ở trong này.
- Phương Anh. Phương Anh ơi...
Ngoảnh lại thấy vợ lão Cường đang chạy theo chúng tôi. Vẻ mặt hoảng hốt.
- Phương Anh. Em đi đâu vậy. Em không thương chị à.
Con nhóc chẳng nói gì, đưa anh mắt cầu cứu về phía Tôi. Tôi làm ra vẻ và mở cái miệng kiểu người lớn.
- Em chào chị. Em với Phương Anh ra ngoài này chút xíu. Chi yên tâm.
Bà vợ lão cường vẫn cái mặt lo lắng.
- Nam à. Chị gặp em chút được không?
Tôi thả con nhóc ra đi với bà chi lại cách con nhóc chừng 10m.
- Nam à. Chị là chị dâu của Phương Anh. Chắc em biết rồi. Em thông cảm cho Phương Anh, cho gia đình chị. Chị hiểu. Chị biết chúng em thế nào. Phương Anh vẫn thường xuyên kề chuyện với chị. Em cố gắng an ủi Phương Anh giúp chị, hai đứa đừng làm như hôm trước. Chị cũng không sống nổi đâu.
Bà tiếp tục:
- Hôm nay, chị cùng Phương Anh sang bên kia. Khoảng 3 tuần sau chị về, chị sẽ gặp em. Nói chuyện với em một lần để em hiểu. Hôm nay, em cố gắng nói với Phương Anh để em nó đi cho yên tâm. Em cũng phải cố gắng. Chị cũng rất thông cảm cho em. Rồi 2 chị em mình nói chuyện sau em nhé.
Tôi ghét nhất là đứng trước gái đẹp nghe người ta xin xỏ. Xin con ku về ngâm rượu uống cho bổ tử cung chắc tôi cũng cho.
- Được rồi chị. Không sao đâu. Em hiểu mà. Em sẽ gặp chi sau, rất muốn được nói chuyện với chị. Em biết mình phải làm gì. Chi gi số điện thoại em nhé.
- Ừ. Em đọc đi.
- Chị ghi nhé: không chín một, tám chín mười, ri quy ka át.
Tôi kéo tay con nhóc ra ngoài sảnh. Ôm con nhóc, đẩy con nhóc sát vào tường hôn hít trước sự thèm thuồng của bọn lái Taxi. Mấy thằng cha nhỏ nước dãi tong tỏng ra sảnh như những hạt mưa trên mái hiên chảy xuống làm con bé lao công, lau chùi sảnh mệt lử.
- Chút nữa anh không tiễn em vào phòng đợi đâu nhé. Anh không chịu được đâu.
Nước mắt con nhóc lại trào ra. Nó ôm tôi chặt cứng gật cái đầu vào ngực tôi. Nói thật, tôi chưa bao giờ rơi vào cái hoàn cảnh chia ly cách biệt như thế này. Trước đây, khi bản án được tuyên. Tôi cũng có chút buồn khi phải chia tay với cái xã hội văn minh nhưng nó không làm tôi buồn thế này. Hôi đó mình là người đi, bây giờ mình là người ở lại. Mà đi hay ở lại thì không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn con nhóc phải buồn bã thêm. Nó phải đối diện với sự thật.
Con nhóc khóc đến nỗi tôi cũng không dỗ nổi cho nó dừng, nó cứ khóc như những hạt mưa rơi bên hiên cửa sổ trại giam, chẳng quan tâm đến những người xung quanh. Biết con nhóc buồn thế này, chắc tôi sẽ không lấn sâu vào mối tình không lối thoát này. Nói thế chứ chắc gì con ku nó để tôi làm vậy phải không anh em. Nếu tình yêu mà mình vẫn làm chủ được con tim thì chắc gì đấy là tình yêu.
- Tại sao anh không cùng em trốn đi chứ? Tại sao chứ. Anh không yêu em sao?
- Hôm trước anh đã nói với em rồi Phương Anh. Tình yêu anh dành cho em là chân thành. Anh rất trân trọng nó, anh không muốn phải yêu em như yêu những người con gái khác anh đã từng trải qua.
Tôi cầm vào hai bờ vai con nhóc bóp mạnh và tiếp tục:
- Em hãy tin ở anh, hãy sống thật tốt và giữ gìn sức khoẻ dùm anh. Trái tìm và cơ thể em đã thuộc về anh, anh không cho phép ai làm nó tổn thương và suy sụp. Dù người đó là chính em. Anh sẽ sống thật tốt để đợi ngày chúng mình gặp nhau. Anh sẽ sang với em khi anh đủ điều kiện. Không xa đâu Phương Anh.
Càng nói, đôi dày tôi càng ướt sũng vì nước mắt con nhóc. Thấy con nhóc gật cái đầu miễn cưỡng. Tôi lấy hai tay áp vào hai má con nhóc lật ngửa cái mặt xinh xắn của nhóc lên.
- Em cứ đi đi nhé. Hay tin ở anh.
Tôi hôn lên trán con nhóc khi cái miệng nó chạm vào phía cằm tôi ướt át. Kéo cái miệng xuống hôm con nhóc hôn say sưa. Con nhóc cũng vậy, sự cuồng nhiệt của nhưng nụ hôn hôm nay còn hơn lúc chúng tôi làm tình lần đầu tiên ở Nhà. Hình như những cái hôn này là để tôi và nhóc sống cho 1 năm sau, 2 năm, mà cũng có thể là 10, 20 năm sau.