• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 2 100.0%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 1 50.0%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 2 100.0%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
Phần 121

Dũng bình tĩnh năm bắt tình hình:
– Xe trước, xe sau đều là loại 7 chỗ, tối đa có 15 thằng. Đây chắc chắn không phải cướp huyện này. Chúng từ thành phố về, mục đích chắc chắn là truy sát anh em mình.

X thêm vào:

– Không có đường thoát, tôi để ý trước và sau vị trí xe mình chừng 300 m không có lỗi rẽ nào. Cách thoát duy nhất là bỏ xe lại, phi bộ vào ruộng lúa.

Thiệp béo nóng tiết:

– Địt mẹ nhà chúng nó, anh chị, việc đéo gì phải chạy, phang chết bỏ mẹ nhà chúng nó luôn. Em cân 10, anh chị cân 5 cho em. Đồ trên xe mình không thiếu.

Dũng bình tĩnh hơn:

– Tôi đang nghĩ tại sao chúng biết được ta ở đây thời điểm này, vị trí kho hàng là tối mật, chúng ta đi không nhiều người biết. Zich ở kho hàng thì chắc là không phải vì ta ăn tối ở đây không ai biết.

X đội lại cái mũ lưỡi trai lên đầu, vừa nãy ngồi trong xe cô bỏ ra để cho gió làm bay hương thơm từ tóc mà cô mới gội sáng nay lúc đi tập về, cô muốn cái anh chàng ngồi cạnh ngửi được gì thì ngửi. X tham mưu thêm:

– Chúng đông ta ít, nếu xé lẻ chạy ra đồng chưa phải là cách hay, ruộng lúa kỳ này rất nhiều nước vì đang kỳ đơm đòng.

Dũng chốt:

– Chạy ra đồng là phương án cuối cùng, nếu chạy lần này có thoát cũng không tránh được lần sau. Tôi muốn xem ai đứng sau vụ này. Thiệp béo và chị chiến đằng sau, tôi chiến đằng trước, không được để tách rời đội hình. Lấy đồ ra đi. Cố gắng không giết. Cố thủ trong xe chỉ tổ làm hỏng xe.

Thiệp béo rút một bao tải dưới gầm ghế phụ ra. Trong đó có có 5 thanh kiếm dài độ 50cm, 1 rìu, 1 búa tạ, 3 phớ, 1 tuýp.

Thiệp béo ngồi ghế trước mở cửa xe bước xuống đầu tiên. Dũng và X ngồi hàng ghế sau, trước khi mở cửa bước xuống, Dũng ghé sát tai chị nói nhỏ như không để Thiệp béo nghe thấy:

– Chị, cẩn thẩn!

Nói rồi Dũng nhìn nhanh vào đôi mắt chị, ánh đèn nhỏ trong xe cũng đủ Dũng nhìn thấy đôi mắt chị nhìn lại mình, trong đôi mắt đó không có chút gì của sự sợ hãi. Đây là trận thực chiến đầu tiên của hai chị em. Chị vẫn không nói gì.

3 Người mở cửa bước xuống xe. Dũng đá tuýp sắt vào chân bánh xe trước, cậu tay không. X dùng 1 thanh kiếm. Thiệp béo dùng phớ, vũ khí sở trường của hắn.

Ổn định đội hình cũng là lúc 2 đoàn người 1 trước 1 sau đi lững thững đi bộ đến tới nơi, ánh trăng vẫn mờ mờ ảo ảo, hàng phi lao vẫn xào xào xạc xạc như đang cổ vũ cho trận đánh chuẩn bị diễn ra.

Dũng mở lời trước:

– Các anh là ai, sao chắn đường chúng tôi.

Dũng đảo mắt trước sau nắm bắt tình hình, đúng như dự đoán, khoảng 15 thằng chia đều 2 đội trước và sau. Thằng nào cũng lăm lăm vũ khí đao, kiếm, phớ, tuýp đủ cả. Tuy nhiên nhìn tay cầm thì không có hàng nóng, có giắt lưng không thì không biết.

Một tên chắc là cầm đầu, vỗ vỗ chuôi kiếm vào lòng bàn tay mình, giọng rất tự tin:

– Cướp.

Dũng thăm dò:

– Muốn cướp gì? Có biết là đang cướp của ai không?

Đáp lại nhanh là câu của tên cầm đầu:

– Cướp mạng.

Dũng cười to thị uy làm cho vài con cò đang núp dưới ruộng gần đó vỗ cánh bay đi:

– Ha ha ha ha! Cướp mạng, cướp mạng mà chỉ mang từng này thằng thôi à.

Tên cầm đầu không để Dũng thị uy, nó mà yếu sẽ làm nhụt khí anh em:

– Quá nhiều cho 2 đứa nhóc và 1 con lợn.

Thiệp béo nắm chặt cái chuôi phớ, nó đang điên tiết lắm rồi vì thằng cha kia không thù không oán mà dám ví nó như con lợn.

Dũng rắn mặt:

– Đã xác định chiến thì chúng mày phải xác định chết, đã báo nhà chưa? Tên người giết chúng mày là Dũng lì. Hôm nay đừng trách tao ác. Biết điều thì khai tên tuổi địa chỉ nhà ra đây để tao đưa xác về. Chúng mày sai lầm vì hôm nay đến đây hơn ít.

Vừa nói xong, Dũng không để tên cầm nói gì mà cúi xuống bánh xe nhanh nhanh chóng chóng nhặt tuýp sắt. X và Thiệp béo theo sắp xếp thì vòng ra phía sau xe Forutner chặn đội phía sau, việc quan trọng nhất là không để thằng nào lọt vào khoảng trống giữa Dũng và X.

Dũng không chạy mà tiến từng bước nhỏ một chắc nịch về phía đám đầu xe, một cái phất tay của tên cầm đầu là 3 thằng 3 kiếm phi lên trước.

– “Keng! Hự! Uỵch”, tiếng đầu tiên phát ra khi Dũng đưa tuýp lên đỡ phát chém đầu tiên. Động tác đỡ một tay cũng là lúc cậu áp sát và dùng tay còn lại đấm một phát cực mạnh theo thế boxing vào khoảng ức của đối thủ làm nó “hự” một phát rồi nằm bổ soài xuống đất.

Hai thằng kia chưa kịp phản ứng vì đòn thế diễn ra quá nhanh, đồng thời hai động tác liên hoàn là phòng thủ và tấn công. Nhưng đối với tên đầu tiên mọi chuyện diễn ra không đơn giản như thế, với Dũng, tấn công phải làm cho đối phương không thể hồi lại được, tránh phức tạp về sau. Nó ngã là Dũng dấn tới, cậu kẹp một cánh tay nó vào khoảng giữa hai chân rồi xoay người ngồi xuống, động tác này chính là để bẻ gãy gập tay đối thủ bằng chân, một động tác của võ cổ truyền Việt Nam, đặc biệt là Vivonam.

– “AAAAA”, tiếng kêu đau đớn vang lên.

Lúc khụy gối bẻ tay cũng chính là lúc cậu vung cái tuýp sắt quét một đường ngang cách mặt đất khoảng chừng 50cm, nhằm đầu gối 1 trong hai thằng vừa định lao vào tấn công Dũng.

– “Khực! ”, Động tác nhanh, chính xác vào khớp gối, cộng với lực theo phương ngang làm chệch luôn khớp gối của đối thủ. Những bài học về cơ thể người từ đó đưa lực tác động sao cho hiệu quả nhất ngày xưa được học nay mới có cơ hội thực hành. Bác Sáu bảo, nếu dùng tuýp mà vụt vào đùi, vào bắp chân chỉ làm cho nó đau thâm tím, vụt từ đằng sau khớp gối chỉ làm khụy chân, vùi từ trước ra sau thì chỉ làm tê, nhưng nếu vụt theo chiều ngang thì ngay lập tức làm chệch khớp gối, nếu mạnh có thể làm vỡ khớp.

Thằng ôn nhanh chóng ngã vật ra, tay kia buông kiếm mà ôm lấy đầu gối, nhưng chưa hết, một cú dậm chân thật mạnh khi Dũng từ thế ngồi chuyển thành thế đứng giội thẳng vào mặt làm máu mồm, máu mũi nó chảy ra lênh láng, nhanh tay đá thanh kiếm của nó xuống dưới mương cạnh đường. 2 Đối thủ coi như loại khỏi cuộc chiến.

Những thằng còn lại mắt tròn mắt dẹt nhìn hung thần đang chiến đấu, sự việc diễn ra chỉ tính bằng giây, còn chưa ai kịp nhìn rõ động tác, chưa ai kịp phân tích tình tình. Thằng thứ 3 thấy 2 đồng bạn bị hạ gục thảm thương như vậy thì chùn tay không dám xông lên, nhất là trong tay Dũng còn đang cầm cái tuýp dài đến gần 1 m.
 
Phần 122

Không kịp suy nghĩ nhiều, tên cầm đầu vẩy kiếm để cả đám xông lên, nó cũng giơ cao kiếm lên đầu chạy về phía Dũng, tư thế thủ sẵn để đến khi chạm tầm sát thương là bổ xuống. Dũng thì thích nhất đối thủ Dũng tư thế này, tư thế này yếu về phòng thủ, tấn công rất dễ hóa giải, ai sử dụng kiểu này chắc chắn là không phải người học võ.
Người ta nói “đánh rắn đánh dập đầu”. Dũng biết với số đông cùng lên một lúc thì chọn thằng cầm đầu mà chơi trước, liu riu chắc sẽ chùn.

Nói đi đôi với làm, Dũng phi thân vào cả đám người. Dọn đường cho cậu chính là cú xỉa thẳng tuýp sắt ra phía trước rồi quật mạnh sang hai bên. Điều đó làm dẹp một khoảng không để cậu đối mặt với tên cầm đầu.

Thấy Dũng áp sát mình vừa tầm tay, tên cầm đầu chém kiếm xuống. Áp chế đối phương trong tư thế này Dũng tập đi tập lại hàng nghìn lần. Mấu chốt ở đây là nhanh, ai nhanh hơn người đó thắng. Và Dũng nhanh hơn thật.

– “Keng! , Bốp! ”, Đưa tuýp ngang đầu, tuýp hứng trọn nhát kiếm đến tóe lửa. Cảm ơn tuýp. Đồng thời chính lúc Dũng áp sát được đối thủ và theo lực quán tính Dũng đưa cả cùi tay vào mặt tên cầm đầu.

Hắn choáng váng khi cánh tay cầm kiếm tê rần và mặt thì không còn nhìn thấy gì nữa. Cú cùi chỏ thẳng vào khu vực mắt làm nó coi như bị mù mất một bên. Cảm giác đau ở mắt làm nó gần như không phản được gì.

Khi đối phương đang choáng váng thì đó là thời điểm vàng để kết liễu đối thủ. Xoay mạnh một vòng tuýp Dũng ngằm cổ đối thủ mà vụt.

– “Bộp! AAAAAAAAAAAA”, sắt chạm thịt, tên cầm đầm rú lên đau đớn.

Thanh kiếm rơi hẳn ra tay hắn xuống nền đường bê tông “Keng! ”. Dũng nhanh chóng vứt tuýp sắt của mình ra, nhặt lấy thanh kiếm. Một tay cầm kiếm, một tay tóm tay tên cầm đầu bẻ ngoặt ra sau, đầu gối ấn vào lưng nó xiết lực:

– “Rắc rắc rắc”, tiếng khớp xương bị bẻ.

Tên cầm đầu đã gãy tay, Dũng kề kiếm vào cổ nó hô lớn:

– Chúng mày tiến tao giết thằng này.

Trừ hai thằng bị một gãy tay một gãy chân lúc đầu, thì cả bọn khựng lại không dám tiến, mặc dù vẫn lăm lăm đồ trong tay.

Dũng xiết kiếm vào cổ thằng cầm đầu, một chút máu rỉ ra bám vào lưỡi kiếm. Nó sợ chắc đái ra quần rồi cộng với cái đau từ mắt đến tay. Tay còn lại nó huơ huơ lên trời như ra lệnh cho đàn em dừng lại.

– “Dừng lại ngay không tao chết giờ, bọn ngu này”, tên cầm đầu chỉ sợ ra hiệu bằng tay không đủ nên hét lên.

Tiếng hét của nó vang cả một góc đồng, làm đám bên kia cũng ngừng tay. Nhiều thằng thở phào: “Ơn giời, may quá! ”

Thua thì xin, đó là lẽ tất yếu:

– Anh Dũng lì, xin anh đừng giết em. Em chỉ là được thuê.

Dũng ngẩng mặt lên thấy chị X và Thiệp béo quay về. Trên hai người bê bết máu nhưng không thấy hai người nhăn mặt. Loáng thoáng sau xe là đám người người lê lết, lổn nhổn thằng nọ đỡ thằng kia.

Quân mình không sao thì yên tâm, Dũng tra khảo:

– Ai thuê mày?

Tên cầm đầu nói:

– Anh, em không dám nói. Nói ra ra thì cả nhà em chết. Xin anh.

– Vậy đằng nào mày cũng chết, tao giết mày.

Dũng giả vờ làm động tác cứa cổ:

– Anh Dũng, trước khi chết anh cho em xin một điều được không?

– Nói nhanh còn kịp.

– Anh tha cho các em của em được không? Chúng chỉ là những đứa vì miếng cơm manh áo thôi. Còn em tùy anh xử.

Dũng buông thanh kiếm ở cổ thằng cầm đầu ra ném mạnh xuống đất. “Keng! ”

– Đi đi.

Tên cầm đầu vẫn chưa hết bất ngờ:

– Anh tha cho em ạ.

– Đi đi, đừng nói nhiều nữa. Dũng lì tôi cũng hiểu luật. Về mà bảo vệ gia đình mình đi.

– Vâng, cảm ơn anh. Ơn tha mạng này anh em tôi suốt đời không quên.

– Nếu gặp lại thằng thuê anh giết tôi thì nhắn với nó rằng: Dũng lì sẽ đến tìm nó, không cần cho người đến đâu.

– Vâng, vâng.

Nói rồi nó được hai đàn em xốc nách mang về xe. Xe sau lùi, xe trước tiến để lại bơ vơ 3 con người giữa đồng không mông quạnh, giữa ánh trăng, giữa gió thổi xào xạc. Dũng tiến lại phía chị, ôm hờ chị vào lòng rồi vòng tay ra sờ sờ khắp lưng chị, cậu nói nhỏ:

– Chị không sao chứ? Máu ở là ở đâu?

Được người mình thầm thương trộm nhớ ôm vào lòng hỏi han, X xúc động tấm thân lắm nhưng cô giả vờ giả vịt đẩy Dũng ra:

– Cái đồ dê già, lợi dụng gì đấy.

Thiệp béo thì cười nắc nẻ làm rơi vài giọt máu không biết của thằng nào bắn vào. Vừa rồi nó cũng có một trận chiến để đời bên cạnh người đẹp. Nó chịu áp lực không nhiều khi đám kia cứ ngắm X mà chiến trước. Báo hại nó chỉ ăn được có 3 thằng, còn X xử 4. Nó rút ra một điều qua trận chiến vừa rồi đó là: 2 Chị em nhà này đúng là sát thủ.
 
Phần 123

Xe ô tô vừa đỗ ở sân nhà thì đã thấy Trúc đứng ở hiên ngôi biệt thự, bên cạnh là Loan một tay chống nạng. Hai mẹ chờ hai con. Trúc chạy xuống sân:
– Giời ơi, hai đứa làm sao thế này, máu me be bét thế này.

Dũng trấn an:

– Mẹ, chúng con không sao đâu ạ. Đây là máu của người khác.

Trúc lại gần X ôm ôm con mà không sợ máu dây vào người:

– Con gái của mẹ, con có bị đau chỗ nào không?

X cảm động lắm:

– Mẹ, con không sao đâu mà.

Loan thì đứng bất động ở chỗ đó, cái cảnh Dũng với cánh tay đầy máu như thần chết lại hiện về, cô sợ lắm cái cảnh mẹ con lại chia lìa.

3 Người bước vào nhà, Dũng qua chỗ mẹ Loan thì an ủi:

– Mẹ sao chưa đi ngủ, con không sao đâu mẹ. Mẹ đừng lo. Mẹ đi vào nhà đi con kể chuyện cho nghe.

Vào trong nhà thì thấy Anh Xã đang ngồi ngay ngắn ở ghế, ông lòng như lửa đốt vì vừa rồi Thiệp béo báo cáo tình hình sơ bộ qua tin nhắn.

Mọi người ngồi yên thì ông bảo:

– Thiệp béo báo cáo lại cụ thể xem sao?

Thế là Thiệp ta tường thuật lại chi tiết tất cả sự việc xảy ra ở cánh đồng lúa đang đơm đòng. Tất nhiên là có thêm tí ớt tí gừng cho sự việc thêm phần nghiêm trọng. Thiệp béo cũng giấu biệt chuyện cậu ăn 3 để X ăn 4 thằng.

Nghe xong chuyện thì Anh Xã bảo mọi người đi ngủ. Còn mình ông ở lại với Trúc, Trúc hỏi chồng:

– Anh, anh phải cho thêm người bảo vệ Dũng, em lo thằng bé gặp chuyện.

– Đừng lo, đây là cái mà nó cần phải làm bây giờ.

– Cái gì vậy anh?

– Lấy số.



– “Là mẹ à”, Dũng thủ thỉ khi cậu đang nằm trọn lên tấm thân trần truồng của mẹ Loan. Về phòng tắm giặt cái là cậu mò sang đây luôn.

– Mẹ nào?

– Mẹ Loan.

Loan cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể con truyền sang, nhưng chính cái cảm giác hạnh phúc ấm áp thịt chạm thịt này lại làm cô sợ hãi, cô bắt đầu sụt sịt:

– Hức hức hức.

– Mẹ sao vậy? Sao mẹ lại khóc?

– Mẹ sợ lắm, mẹ sợ lại phải xa con một lần nữa. Dũng ơi, mẹ không chịu nổi đâu.

– Mẹ đừng lo, con biết mình phải làm gì mà mẹ. Mẹ lo chuyện hôm nay phải không ạ?

– Chứ còn sao nữa. Rồi người ta lại tìm con nữa thì sao.

– Mẹ ơi, con đã chọn con đường này rồi, nó có những hiểm nguy nhất định nhưng con đã chọn rồi mẹ ạ. Con hứa với mẹ sẽ không bao giờ rời xa mẹ nữa đâu.

– Mọi chuyện của mẹ và của X bây giờ là do con sắp đặt hết, con liệu mà làm. Mẹ tin con của mình, nhưng mẹ cũng lo lắm.

– Vâng ạ.

Nói rồi Dũng đặt lên mẹ một nụ hôn, nụ hôn đó có cái mằn mặn cũng những giọt nước mắt. Dũng liếm hết nước mắt chảy ra trên khuôn mặt mẹ, cậu đẩy môi mẹ ra mà luồn lưỡi vào:

– “Ưm ưm ưm”, Loan bỏ quên những mối lo toan vừa nãy, cô lại bị con xâm chiếm hết tâm hồn bằng nụ hôn vừa rồi. Nụ hôn ngọt ngào chứa đựng yêu thương của đứa con trai.

Dũng trườn hẳn nằm đè lên mẹ, cậu muốn chính sức nặng thân thể mình làm bẹp vú mẹ.

– Bẹp mẹ bây giờ, nhưng mẹ thích thế.

Rồi Dũng lại trườn xuống một đoạn, cậu gặm đôi vú mẹ chùn chụt trong miệng, nước bọt tiết ra là đôi vú mũm mĩm của Loan ướt đẫm. Cứ miệng mút vú bên này thì bên kia bị tay bóp.

– Ư ư ư, sướng, con trai mẹ chỉ được cái làm cho mẹ sướng thôi. Yêu con quá.

Dũng nghe thấy những tiếng rên rỉ của mẹ, cậu biết mẹ bắt đầu sướng khoái với những động tác mút vú vừa rồi, núm vú mẹ căng lồi ra cứng ngắc.

Banh hai chân Loan rộng ra hai bên, Dũng vục đầu vào bướm mẹ, cậu dùng môi mà cắn, mà nhổ nhè nhẹ đám lông lồn mỏng mượt làm Loan nhoi nhói thôi chứ không đau lắm. Cái đau nhói này lại mang đến cảm giác sướng sướng nơi háng. Rồi Dũng ngậm lấy cái hột le giờ đã lòi một đoạn ra hẳn ngoài đầu lồn.

– A ui, a ui, Dũng mút đầu lồn mẹ à, sướng quá, tiếp đi con trai của mẹ.

Đùa nghịch với đầu lồn một hồi, cằm Dũng ướt đẫm nước từ lồn mẹ rỉ ra. Dũng đánh lưỡi vào chính giữa miệng lồn.

– Óp ép, nhóp nhép. Sướng lồn quá trời ơi…

Dũng ngửi thấy mùi lồn mẹ nồng đậm, cậu đánh lưỡi vào sâu bên trong khe lồn của mẹ, sâu nhất có thể để cho lưỡi cảm nhận hết vị ngon béo ngậy của nước lồn. Nước ra bao nhiêu Dũng nuốt bấy nhiêu cho thỏa cơn khát.

– Thôi Dũng ơi, thôi đừng liếm nữa, mẹ chịu hết nổi rồi. Địt mẹ đi con. Địt vào lồn mẹ đi, mẹ nứng lắm rồi này.

Dũng nghe mẹ nói thế thì cậu quỳ lên, chỉnh cái buồi to lớn gân guốc của mình vào đúng cửa lồn mẹ.

– Con địt mẹ nhé.

– Địt đi con, mẹ sẵn sàng rồi.

Loan mắm môi mắm lợi chờ đợi cú đẩy.

– Iiiiiiiii, địt rồi. Con trai lại địt mẹ rồi. AAAAA, sướng lồn rồi.

Dũng nhấp mạnh một cái làm buồi sùn sụt đi sâu vào trong lồn mẹ. Lồn mẹ khít rịt ôm chặt như thắt lấy buồi Dũng. Lần nào cũng vậy, lồn mẹ mang đến cho Dũng những khoái cảm tuyệt diệu, địt mẹ Loan có cái nồng thắm khác với địt mẹ cô Trúc là sự man dại cuồng nhiệt.

Dũng đè hẳn người lên mẹ, mông cậu vẫn nhấp nhổm để buồi thụt ra thụt vào cái lồn mẹ. Hai mẹ con cảm nhận hết từng hơi thở, từng phân da phân thịt của nhau.

– Mẹ ơi, địt mẹ thích lắm. Sướng lắm mẹ ạ. Con sướng buồi lắm mẹ ạ.

– Mẹ cũng thích Dũng địt mẹ lắm. Đúng rồi, mạnh lên con. Mạnh lên cho sướng lồn mẹ đi. Sướng lồn lắm, Dũng địt mẹ đi. Dũng làm chồng mẹ đi. Chồng địt vợ đi. Hự hự hự.

Dũng tăng dần lực vào mỗi cú dập. Nước lồn Loan tiết ra lênh láng, có lẽ là chảy cả xuống đệm rồi.

– Này thì chồng này, chồng địt vợ này. Lồn này là của ai?

Đón những cú dập như vũ bão của con, vừa ưỡn mông vừa trả lời:

– Của chồng.

– “Vú này của ai”, Dũng nặn vú mẹ.

– Của chồng hết.

– “Đít này của ai? ”, Dũng bóp đôi mông đít mẹ.

– Đít của chồng hết.

– “Lỗ lồn của ai? ”, Dũng sàng sẩy mông để đầu buồi ngoáy ngoáy cửa tử cung.

– Lỗ lồn của Dũng, của chồng.

– “Ai được địt lồn này”, Dũng dập bép bép vào lồn mẹ Loan.

– “Chỉ mình Dũng thôi, chỉ mình Dũng được địt Loan thôi. Chỉ mình chồng được địt vào lồn vợ thôi”, Loan hưởng ứng con như để kích dâm.

– “Lồn này chỉ nhận tinh của ai? ”, Dũng dập nhanh dần.

– Lồn mẹ chỉ ăn tinh trùng của con thôi. Chỉ mình con thôi.

– Cấm không cho ai địt vào đây nhé.

– Uh, không cho ai đâu. Chỉ mình Dũng, chỉ mình chồng được địt vào lồn vợ thôi. Lồn vợ là của Dũng. Dũng địt mạnh lên. AAAAAAA. Chồng ơi, em… em… Sướng rồi… aaaaaa.

Mẹ Loan vừa lên đỉnh sau màn khẩu dâm cộng với những cú thụt như pitong của Dũng.

– AAAA, anh cũng sướng rồi, anh bắn tinh đây. Loan ơi. Anh… địt lồn Loan bắn tinh này.

Dũng hẩy mạnh mông đít những phát cuối cùng và phun ầm ầm như pháo bắn tinh trùng vào sâu tít trong lồn Loan.

Hai người phê pha lên đỉnh đồng thời, Dũng vẫn không rút buồi ra mà nằm xuống ôm chặt lấy mẹ. Loan vòng tay lên ôm cổ con. Thỏa mãn và đê mê.

Dũng mặc kệ ngày mai chuyện sẽ ra sao, sẽ đối mặt với hiểm nguy gì, đối mặt với ai. Trận chiến tối nay đâu nhằm nhò gì so với trận chiến trên chiếc giường quen thuộc này, bên người đàn bà mà cậu yêu thương này. Dũng chìm vào giấc ngủ.



Vừa đúng lúc Dũng xuất tinh đầy trong lồn mẹ thì ở tại Biệt thự Phấn Minh, giọng Minh úc ức chế hét lên với thằng đệ tử:

– Địt mẹ nhà chúng mày, có cái thằng ôn con vắt mũi chưa sạch mà cả một đội xử không xong.

Đệ tử khúm núm:

– Anh, em nghe thằng anh em mình thuê báo về là thằng Dũng lì này khó chơi lắm anh ạ. Một mình nó hạ cả 8 thằng luôn.

– Dũng lì?

– Vâng, nó xưng như vậy anh ạ.

– Địt mẹ, mày tin lời nó à? Nó làm không xong việc thì chống chế vậy thôi. Chỉ có trên phim mới 1 ăn 8 hiểu chưa.

– Vâng, em còn nghe được là, thằng Dũng nó nhắn nó sẽ đến tìm anh, không cần anh đi tìm nó.

“Bốp”, một phát đạp trong điên cuồng, Minh úc dội thẳng đế giầy tây vào ngực thằng đệ tử. Nó hét lên giữa gian biệt thự:

– Dũng lì, không khử được mày tao không sống ở đất này nữa.

Đứng trên lan can cầu thang, Phấn Hồng Kong trên người chỉ quấn cái khăn tắm, nghe xong câu chuyện thì rút điện thoại ra gọi:

– Alo, mày gọi cho chị 1 đội Nam Định loại 1.

Nói rồi Phấn cúp máy, chuyện chăn được con Mai của thằng em chỉ là chuyện nhỏ, được thì tốt mà không được thì thôi, chuyện lớn chính là thâu tóm nhánh hàng lậu, đèn xanh đã được bật thì tội gì không chơi lớn. Nghĩ xong là Phấn đi vào phòng đợi thằng em trai lên. Hôm nay là ngày rụng trứng của Phấn Hồng Kong.
 
Phần 124

Đầu chiều ngày hôm sau, Dũng và X có mặt tại phòng làm việc của bố nuôi, sáng nay bà vú đã nhắn như vậy khi hai chị em đi tập về.
– Bố, con nghĩ chuyện hôm qua phức tạp bố ạ, không đơn giản chỉ là chuyện ghen tuông vớ vẩn.

– “Nói bố nghe suy nghĩ của con? ”, Anh Xã đáp lời Dũng.

– Thứ nhất chuyện chúng nó canh me chị em con ở giữa cánh đồng đúng thời gian và địa điểm. Bởi chuyện con đi thị sát kho hàng chỉ có bố, chú Hưng râu biết. Dưới kho hàng nếu có zich cũng không thể báo được vì anh em dưới đó không nắm được lịch trình của con. Con lại ở lại dưới đó khá lâu mới về. Thứ 2 là con nghi ngờ không thể chỉ vì chuyện của Mai mà Minh úc đuổi cùng giết tận như vậy. Nếu chỉ là ghen tuông thông thường thì sẽ không như vậy, với lại con cũng không có ý gì với Mai cả.

– Tiếp đi con. Phán đoán của con là gì?

– Con cần thêm thông tin để củng cố phán đoán của mình.

– Con cần gì?

– Phấn Hồng Kong có phải là thực sự muốn nhánh hàng lậu nhà ta không?

– Có, chị em nó khao khát là khác. Vì cái lợi lớn nhất chúng có được không phải là lợi nhuận của việc kinh doanh hàng lậu, vì lợi nhuận này so với buôn ma túy thì chỉ là nhỏ. Cái nó cần chính là hệ thống vận chuyển hàng của ta. Bố đã nhiều lần từ chối thẳng thừng đề nghị hợp tác của Phấn Hồng Kong, bố không muốn chúng ta dính tới ma túy, ma túy là dựa cột, hàng lậu chỉ là án tù.

– Vậy thì theo suy đoán của con, Phấn Hồng Kong được bật đèn xanh để ăn nhánh hàng lậu của bố con mình, khử con là việc đầu tiên rồi để sự việc leo thang, giậu đổ bìm leo triệt hạ nghiệp đoàn nhà mình. Nếu thất bại thì cái cớ là đánh ghen nhằm che mắt thiên hạ.

– Cũng có thể có khả năng này xảy ra.

– Vấn đề ở chỗ con vẫn cấn cái một điều. Theo luật thì Anh Cả sẽ là trung gian điều hòa giữa các nhánh, để nước sông không phạm nước giếng.

– Con nghi ngờ cả Anh Cả?

– Việc này con không dám chắc, nhưng theo logic mà nói thì chị em nhà Phấn Hồng Kong không được hậu thuẫn sẽ không dám chơi bố con mình, vai vế là ngang nhau.

– Chuyện này chắc không phải đâu, bố vẫn có quan hệ rất tốt với Anh Cả, với lại trước giờ Anh Cả luôn là người có uy tín trong giang hồ Hải Phòng. Chắc không có chuyện đấy đâu.

– Vâng, cái con cần hỏi bố chính là có điều gì bất thường không thôi.

– Không có gì cả, chỉ có mỗi hôm vừa rồi, Anh Cả có gặp bố nói là muốn nâng tỷ lệ ăn chia lên 50/50. Bố không đồng ý, xong Anh Cả cũng không nói gì, anh em lại vui vẻ uống rượu thôi.

– “Vậy hả bố? ”, Dũng trầm ngâm củng cố phán đoán của mình.

Anh Xã tổng kết lại đoạn nói chuyện của vừa rồi:

– Cái thắc mắc thứ nhất của con thì bố nghĩ cũng dễ giải thôi, bọn nó theo dõi con từ lúc con rời nhà đi. Các con có để ý nhưng chắc là không phát hiện ra thôi. Bố khẳng định không zich trong nghiệp đoàn ta. Nghi ngờ của con về chị em nhà Phấn Hồng Kong thì bố cho là có cơ sở. Ta ngay lập tức phải có phương án đề phòng. Còn chuyện con nghi ngờ Anh Cả thì bố nghĩ là chưa phải, đừng để mù quáng mà đối đầu với chính quân ta. Nếu Anh Cả muốn lật bố thì không cần mượn con dao của chị em nhà Phấn đâu. Thế lực Anh Cả rất mạnh.

– Vâng, vậy bây giờ con phải làm gì ạ?

– Tự con nghĩ, tự con làm đi. Bố tin ở con. Cái bố cần chính chính là bảo vệ nghiệp đoàn. “Dĩ bất biến, ứng vạn biến”, hai con hiểu không?

Anh Xã nói với cả hai đứa con nuôi nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, nếu đúng như lời Dũng nói thì nghiệp đoàn đang đứng trước sóng gió lớn nhất kể từ khi nó được thành lập. Chị em nhà Phấn không phải là dạng vừa, ông không phải là không hiểu nếu toàn lực đấu tay đôi thì phần thắng của ông là ít hơn một tẹo.



Hai chị em rời phòng làm việc của bố, đi được một đoạn Dũng hỏi chị:

– Chị thấy thế nào?

X giật mình vì cô đang nghĩ đến một chuyện khác, chuyện là hôm nay cô đang mặc một cái quần bò mới mà từ sáng đến giờ không thấy Dũng bảo gì. Cô ú ớ:

– Thế nào… là thế nào.

– Chị này, chị nghĩ đi đâu vậy? Em hỏi là chị thấy ý bố là gì?

Giờ mới bình tâm lại, X đưa ra nhận định của mình:

– Ý bố là tránh để giậu đổ bìm leo, tránh để sự việc leo thang làm ảnh hưởng đến nghiệp đoàn.

– Vâng, em cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng mình muốn tránh chưa chắc người ta đã cho.

– Đến đâu hay đến đó đi.

– “Chị, chị em mình đi chơi đi. Mấy tháng nay chị em mình chưa đi chơi rồi”, Dũng đưa ra đề nghị cứ như là cuộc đời đang là mầu hồng không bằng.

X thì ngạc nhiên, cô há hốc mồm làm Dũng nhìn thấy cả amidan trong cuống họng:

– Đi chơi?

– Vâng, chị em mình đi.

– Đi đâu?

– Em không biết, cứ đi thôi. Hay là đi tắm biển đi.

– Tắm biển, tôi chưa tắm biển bao giờ.

– Chị chưa tắm biển bao giờ á?

– Uh, nhà ngày xưa đâu ở vùng biển đâu.

Dũng hồ hởi:

– Vậy hôm nay em sẽ cho chị tắm biển. Được không?

X bẽn lẽn như kiểu lần đầu tiên được bạn giai rủ vào nhà nghỉ:

– Uh, thế cũng được. Đi luôn à.

– Vâng, đi luôn. Em đang có hứng tắm biển.

Vậy là hai chị em trốn nhà đi chơi trên chiếc xe SH đỏ. Đồ Sơn thẳng tiến.
 
Phần 125

Đồ Sơn cách thành phố hơn 20km, Dũng lái xe để X ngồi sau. Cậu cố tình tăng ga báo hại X phải khư khư lấy eo mình, cảm giác sảng khoái dễ chịu vì có người ôm eo làm Dũng ta phơi phới trong lòng. Còn X ngồi sau thì thế nào, cô ta nghĩ trong lòng: “Cái đồ đáng ghét, cố tình đi nhanh để mình ôm eo đây mà. Nhanh nữa lên, chị đây cóc sợ”. Ha ha ha.
Đến chiều chiều thì chị em lăn những vòng bánh đầu tiên vào thị xã Đồ Sơn. X bỏ mũ lưỡi trai ra để cho gió lùa qua kẽ tóc. Cô ưỡn ngực hít thật sâu gió vào lồng ngực, gió của biển ở đây cảm nhận rất rõ, gió có mùi của muối chen vào.

– Mẹ ơi! Con được đi biển rồi mẹ ơi! Biển kìa Dũng ơi!

X gào to căng hết lồng ngực, cô mặc kệ một vài người đi đường nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên. Lần đầu tiên cô nhìn thấy biển. Người ngạc nhiên nhất chính là Dũng, cậu đang thắc mắc sao chị lại gọi “Mẹ ơi! ”, Mẹ ở đây là ai? Mẹ Trúc, Mẹ Loan hay một người nào đó khác. Cậu cũng nói to để chị nghe thấy:

– Ở Thành phố cũng có biển mà, khu cảng ấy, chị chưa đến đó bao giờ à?

– Chưa, hồi Dũng chưa về tôi không ra khỏi nhà bao giờ cả. AAAA! Thích quá, biển đẹp quá.

Xe ta đang bon bon trên con đường ven biển, sóng biển đánh vào kè làm nổi bọt trắng xóa, thỉnh thoảng những con sóng to còn làm nước tràn cả vào đường đi. X như đứa trẻ gặp đồ chơi ưa thích, cô dùng chân chống vào bàn đạp xe máy rồi đứng thẳng lên, hai tay bám vào vai Dũng. Nếu Dũng ngoảnh lại lúc này sẽ thấy một X khác, một X với bộ mặt tươi cười như hoa nở đúng ngày nắng ấm, một X với khuôn mặt rạng rỡ có ánh hồng vì một vài tia nắng sót lúc cuối chiều. Không còn một X với khuôn mặt lạnh lùng vô hồn nữa.

Gửi xe vào bãi gửi, hai chị em tung tăng chạy trên cát đến khu bãi tắm.

Và chuyện dở khóc dở cười xảy ra.

– “Chị, chị đứng đây chờ em”, Dũng để chị ở lại một mình trước một khu dùng để tắm nước ngọt, tráng người. Cậu vừa chạy đi đâu đó vừa nói.

X ngơ ngẩn, cô bối rối vì bị bỏ rơi giữa chốn đông người này. Chưa đầy 5 phút sau, Dũng quay lại, trên tay cầm một túi đồ mầu đen. Dũng hối:

– Chị, chị thay quần áo đi.

– “Để làm gì? ”, X hỏi vậy nhưng vẫn giơ tay đỡ lấy túi đồ mà Dũng đưa.

– Để tắm biển chứ còn làm gì? Không lẽ chị mặc nguyên bộ này tắm biển.

– Thì sao?

– Thì lúc về mặc bằng cái gì? Không lẽ…

– “Ờ hé”, X hiểu ra vấn đề.

Đúng là lần đầu tiên nàng ta được đi biển, như trẻ vỡ lòng học chữ cái a, b, c.

– Kìa chị, đứng đấy làm gì? Thay đồ đi.

X nhìn trước ngó sau đến tội nghiệp, cô không biết phải làm gì. Dùi dụi chân vào cát cô bẽn lẽn:

– Thay ở đâu?

– Giời ơi là giời, không biết sao không bảo em. Thay chỗ kia kìa, hay là thay luôn ở đây cũng được.

X dứ dứ nắm đấm về phía Dũng:

– Đập chết giờ.

– Quần áo khô chị để luôn trong túi này, lát về mặc lại.

– “Biết rùi! ”, X tru cái mỏ ra như Xeko bị mượn đồ.



Trước đó độ 5 phút đồng hồ, thời điểm Dũng đứng trước cửa hàng thuê quần áo:

– “Chị cho em hỏi quần áo tắm biển này là thế nào? ”, Dũng chỉ tay vào một hàng quần áo tắm biển được treo trên móc.

– Em muốn thuê hay mua?

Dũng đắn đo một hồi rồi nói:

– Em mua ạ. Chị chọn cho em 1 bộ.

– Nam hay nữ.

– “Nữ”, câu này thì đáp nhanh không cần suy nghĩ. Ai chẳng biết chị là nữ, mà còn là nữ xịn của xịn ấy chứ.

– “Cao hay thấp? , Gầy hay béo? , Trắng hay đen? , Chân dài hay ngắn? , Có bụng mỡ hay phẳng lì? , Mông căng hay lép? , Ngực to hay nhỏ? Cổ ngắn hay dài? ”, Chị bán hàng thấy Dũng ta ngơ ngơ ngác ngác, lại bẽn la bẽn lẽn, nhìn lại đẹp trai nam tính nên có ý trêu.

Lời đáp rành rọt, nhanh, gọn của Dũng làm chị bán hàng và một số người xung quanh đều ngoảnh lại:

– Cao mét bảy, người dây săn chắc, da trắng trứng gà, chân dài mét mốt, mông lồng bàn, vòng eo 56, vòng một 90, cổ cao ba ngấn.

Oạch!

– Ui trời, bạn gái em chuẩn như người mẫu.

Dũng không đáp lại mà chỉ về một tấm pano in hình cô người mẫu đang cầm chai Cocacola, chắc là quảng cáo đồ uống. Cô người mẫu đó không ai khác chính là: Angela Phương Trinh.

– Thật à?

Dũng cười cười đáp lại câu hỏi ngây ngô của chị bán hàng. Thấy vậy chị bán hàng lại hỏi tiếp:

– Giờ có hai loại: Áo liền quần và hai mảnh. Em chọn loại nào?

– “Hai mảnh”, trong đầu Dũng đang tưởng tượng gì thì chịu không ai biết.

– Mầu hồng hay mầu xanh?

– “Mầu hồng”, Dũng đang nghĩ chị chắc thích mầu đen hơn, nhưng thây kệ.

Của em đây. Chính Dũng còn không biết trong túi nilong đen kia là cái gì.
 
Phần 126

Trở lại với khoảng thời gian Dũng đứng ngoài cửa nhà tắm, ở trong đó X đang thay đồ. Chờ mãi một hồi không thấy chị ra, Dũng gọi với vào:
– Chị ơi, sao lâu thế.

Thấy có tiếng Dũng bên ngoài, X ở bên trong như chết đuối vớ được cây chuối, cô hét lên:

– Cái đồ đáng ghét kia, quần áo gì kiểu thế này.

Ở ngoài Dũng tủm tỉm cười mặc kệ những ánh mắt nghi ngại của những người xung quanh. Cậu dẫn dụ:

– Quần áo tắm phải thế, chị ra đây mà xem, ai chẳng mặc thế. Có phải riêng mình chị đâu.

– “Thật không? ”, Con gái thiệt là dễ lừa hen.

Phải một lúc nữa mới thấy cánh cửa phòng tắm của X mở ra. Trên tay cầm bọc quần áo thường, X quàng lên ngực.

Cái dáng cô đi ra lúc này biết tả thế nào nhỉ? Để cho anh em trên *** dễ hình dung, cô đi ra giống như kiểu vừa bị phá trinh ấy. Hai chân khép khép vào nhau mà vẫn bước đi, mông chỉa ra sau vì ngực đang cúi thấp xuống. Khuôn mặt thì đỏ dừ…

– “Oa, ai vậy ta, chị X ơi, chị X ơi, chị còn trong đó không? ”, Dũng đang trêu chị. Rõ ràng nhìn chị đang ở trước mặt nhưng cậu tảng lờ như người bước ra là một người nào đó khác, không phải chị. Rằng chị vẫn còn ở trong kia.

– Đồ đáng ghét, quần áo kiểu gì thế này. Tôi chưa bao giờ mặc thế này.

Dũng như bỏ mặc ngoài tai những lời nói vừa rồi. Câu sau cậu nói chẳng ăn nhập gì với câu trước của chị:

– “Chị đẹp lắm! ”, Kèm lời khen tự đáy lòng mình là ánh nhìn như muốn lột nốt số vải ít ỏi trên người chị ra. Nhưng giọng nói thì không có cái gì là bông đùa, không có cái gì là bỡn cợt. Người nghe ở đây chính là chị X cũng cảm thấy như vậy. Còn hau háu bên cạnh là hàng đống con mèo nhìn thấy bát mỡ lợn.

X như bủn rủn muốn khụy luôn xuống cát:

– Thật không?

– “Không! , Xấu hoắc à”, Dũng nhanh tay cầm lấy tay chị kéo đi thẳng xuống bãi biển.

X xấu hổ chạy theo, tay vẫn không chịu giằng ra khỏi bàn tay đang cầm chặt tay cô. Chính cô đã tự tin hơn một chút so với khi nãy rồi, ở bên cạnh Dũng thì mọi thứ ngoài Dũng chỉ là nhỏ như con voi, à nhỏ như con thỏ. Dũng vui là cô vui rồi. Nhưng cơ bản nhất chính là: Biển.

Quãng đường chạy từ bờ xuống đến biển như kiểu hai người đang biểu diễn catwalk cho cả bãi biển xem vậy.

Một vài cục u trong quần từ từ lớn lên. Một vài ánh mắt ghen tị của chị em. Một vài cái nhéo sườn của bà vợ nào đó nhéo vào chồng mình. Một vài thanh niên cũng đổi chỗ tắm.

– Nước biển này Dũng ơi!

X chạm chân vào nước biển, cô vung nước biển vào người Dũng thì phát hiện:

– Sao Dũng không cởi áo mà tắm giống như mọi người này.

Dũng lại gần chị hơn:

– Em không thể cởi trần.

– Tại sao?

– Vì em có sẹo?

– Sẹo ở đùi mà, đâu phải ở người.

– Lúc nào em sẽ cho chị xem sẹo trên người. Kinh khủng lắm. Chị nhìn chắc sợ lắm đấy.

– Còn lâu mới sợ.

– Thôi chị em mình tắm biển đi.

Dũng lôi chị ra xa cho đến khi nước ngập ngang ngực hai người. Dũng để ý chị có một chiếc vòng cổ bằng bạc. Trên đó có một cái khum hình trụ nhọn một đầu, cũng bằng bạc nốt, ở giữa hình như có nút xoáy. Dũng thắc mắc hỏi chị:

– Chị có vòng cổ đẹp thế, hình như có nút xoáy, rỗng bên trong hả chị? Chị đựng cái gì đấy, em xem với.

– Bí mật, còn lâu mới nói nhớ.

– Quan trọng hả chị.

– Vật bất li thân.

Dũng không biết chứa trong cái khum đấy nào có phải vàng, phải bạc, phải kim cương gì cho cam. Chỉ là chuôi cái bàn chải đánh răng bằng nhựa thôi mà.

Họ nô đùa, họ té nước, họ thậm chí là ngụp lặn giữa biển trời mênh mông. Cứ như giữa bãi biển đông đúc này chỉ có hai người vậy. Kệ thây đời đi nhé, ở đây, giờ phút này cứ để nước biển mặn chát cuốn ra khơi xa cái bộn bề lo toan của cuộc sống, cuốn đi hết những hiểm nguy đang rình rập họ ở trên bờ. Kệ thây đời đi nhé!
 
Phần 127

Tại một nhà hàng Hải Sản ở Thị xã Đồ Sơn.
Hai chị em sau khi tắm biển đến mệt lả, đến đói cồn cào, đến khi mặt trời đi ngủ, đến khi biển còn lại lưa thưa vài người mới chịu lên. X mặt ửng hồng khi kín đáo đưa bộ đồ tắm hai mảnh cho Dũng để trả lại, nhưng Dũng bảo: “Em mua cho chị đấy”.

Hai chị em định ăn một bữa hải sản no nê xong mới về lại Thành phố.

Tôm cua ghẹ mực mỗi thứ một ít, một chai rượu vodka nhỏ. Tráng bụng bằng một con tôm, một con mực, nhấp một ngụm rượu nhỏ, Dũng nhìn chị nói:

– Chị, hôm nay em thấy chị gọi “Mẹ ơi”, mẹ nào vậy chị?

Buông càng con cua khỏi miệng, lấy giấy chấm chấm vào môi. X thẫn thờ không nói. Thấy vậy, Dũng nói tiếp:

– Chắc không phải mẹ Loan, mẹ Trúc. Chị nhớ mẹ ruột chị à?

– “Đã gặp bao giờ đâu mà nhớ”, X giọng trầm buồn.

– Chị có mong gặp lại mẹ đẻ mình không?

X đáp nhanh nhưng không gọn:

– Có… mà Không.

– Chị giấu em.

Dũng hiểu chị hơn ai hết. Chị trông vẻ lạnh lùng băng giá như vậy thôi nhưng trong chị cũng nồng cháy, cũng khát khao lắm chứ. Ở đời có ai lại không mong có mẹ có cha. Con sâu cái kiến cũng mong được mẹ chở che nữa là con người. Cậu lại nâng một ly rượu lên uống một mình. So với chị mình vẫn còn sướng chán. Mất cha nhưng cũng là có cha, mẹ thì luôn ở bên cạnh mình từ nhỏ tới giờ.

Bỗng nhiên dốc X dốc bầu tâm sự, kìm nén quá lâu rồi, cô cũng cần sẻ chia, nhất là với Dũng, người cô coi như là chỗ dựa cả đời mình:

– Hồi tôi còn nhỏ lắm, bà sư trụ trì thường dỗ tôi ăn bằng cách: Ăn đi con, nhanh lớn lên rồi mẹ con về đón con đi chơi, đưa con đi mua quần áo, đưa con đi… Tắm biển.

Dừng một lúc để nuốt những nghẹn ngào vào trong. X nói tiếp:

– Cứ thế, tôi lớn lên bằng những lời hứa mẹ về đón của bà sư. Bà tốt lắm, coi tôi như con ruột nhưng bà luôn bảo là mẹ ruột vẫn hơn. Tôi hằng đêm vẫn mơ mẹ về đón đi chơi, đi biển 1 lần. Hồi đó tôi còn tưởng biển chỉ là một cái hồ to hơn cái ao chùa thôi.

– Bây giờ chị còn hay mơ gặp mẹ nữa không?

– “Có”, X cúi gằm mặt xuống nói nhỏ như không để ai nghe thấy, cô muốn chỉ chính mình nghe thấy mà thôi.

– Sao chị không dùng tên thật của mình mà sống, đó là manh mối duy nhất giúp chị tìm được mẹ mà.

– Tôi cũng hận bà ấy. Tại sao bà ấy bỏ tôi khi tôi mới có 3 ngày tuổi. Tôi có tội gì?

Nói xong X cũng không kiềm chế nổi nữa mà sụt sịt, cô không khóc thành tiếng thôi nhưng để nước mắt chảy ra đối với cô cũng là khó lắm rồi. Cuộc đời cô ít khi khóc lắm, đòn đau đến mấy mắt cũng rảo hoánh, nhưng có những thứ động đến tâm can là cô khóc được ngay.

Dũng an ủi chị:

– Chắc mẹ chị có nỗi khổ riêng nào đó. Thôi chị ạ, còn có mẹ Loan mẹ Trúc nữa. Còn có em là em chị nữa.

X lấy lại phong độ, chuyện buồn này cô không phải là mới bị từ ngày hôm qua. X bĩu môi:

– Xí, ai mà thèm là chị của cái đồ đáng ghét.

Hai chị em lại cười cười rồi tiếp tục ăn, vừa nẫy ăn chưa đâu vào đâu thì bị dừng.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Đang ăn thì có 3 người tiến đến bàn của Dũng và X. Một người chắc cũng khoảng năm mấy sau mươi rồi. Còn hai người đằng sau chắc chỉ độ trên dưới 30, mặt đằng đằng sát khí.

Biết chuyện chẳng lành, Dũng và X nhanh chóng quan sát đối tượng, nắm bắt địa hình, địa vật. Người lớn tuổi ngồi xuống ghế đối diện ghế của hai chị em. Ông ta mở lời luôn:

– Cậu là Dũng lì.

– Vâng, tôi đây, chú là ai?

– Tôi Hoàng, chú Minh, bạn trai của Mai bạn cậu ấy.

Dũng phán đoán tình hình, coi như ông Hoàng này là người của Minh úc, đến đây chắc không có chuyện gì tốt. Đặc biệt là 2 thanh niên đứng đằng sau, không lên tiếng một lời, dáng vẻ như cũng không phải là nghe lời ông Hoàng gì cho lắm.

– Chú tìm tôi có việc gì?

– Cậu còn dám cãi à, cậu cướp bạn gái của cháu tôi, lại đánh mấy người anh em của nó gãy chân gãy tay. Cậu còn muốn giết cả nhà tôi nữa phải không?

Dũng đang chưa hiểu mô tê gì, thì ông Hoàng rút một con dao trong lưng quần ra. Nhưng không phải có ý đâm Dũng mà xoay ngược chuôi dao về phía Dũng:

– Đây, còn thân già này cậu giết đi. Giết tôi đi rồi để cho nhà tôi yên. Chúng tôi chỉ muốn yên ổn thôi.

– Chú bình tĩnh, chú hiểu lầm tôi rồi.

Nhưng như không nghe không hiểu, ông Hoàng ném con dao xuống bàn trước mặt Dũng. Dũng theo phản xạ thì cầm con dao lên đưa lại cho ông Hoàng:

– Chú, chú cầm lại đồ của chú đi. Có gì chú cháu mình về nhà nói chuyện, cháu cũng muốn tìm Minh úc để ba mặt một lời nói chuyện cho xong.

Ông Hoàng cầm lại con dao rồi hùng hùng hổ hổ đứng dậy:

– Cậu làm ơn tha cho gia đình chúng tôi. Tôi xin cậu đây.

– Chú bảo với Minh úc là cháu sẽ đến tìm anh ta.

Nhưng không đáp lời lại, Ông Hoàng quay ra đi thẳng ra cửa. 2 Thanh niên ra sau. Ra đến cửa thì có một anh chàng lễ tân vẫn đang đứng như trời chồng ở giữa cửa, chỉ sợ trong quán xảy ra đánh nhau.

– “Tránh ra! ”, Một trong 2 thanh niên quát.

Nói xong cả 3 chưa đầy 4 giây sau đã ra đến cửa lấy xe.

Dũng vẫn còn đang suy nghĩ về sự việc xảy ra vừa rồi. Có quá nhiều điểm hoài nghi. Đúng rồi, giọng nói “tránh ra” của một trong hai thanh niên kia không phải là của người Hải Phòng, người của địa phương khác. Nhìn quanh gian phòng Dũng thấy trên cao cao có cái màn hình chia làm nhiều ô giống như ở phòng làm việc của bố nuôi. Camera quan sát. Con dao. Dũng cầm trả lại. Ông Hoàng như van xin Dũng đừng giết.

Cả hai chị em nhìn nhau. Dũng nói trước:

– Sát thủ đến truy sát.

X nói sau:

– Đổ tội.

Dũng hối hả:

– Chị, nhanh còn kịp. Nó muốn giết chính là ông Hoàng, không phải mình.

Rút nhanh ra vài tờ tiền 500 để trả tiền ăn. Hai chị em phi thân như bay ra chỗ gửi xe máy.

– Anh cho hỏi, một ông già và 2 thanh niên vừa đi hướng nào.

– Kia kìa, hướng bãi tắm 2 đang thi công.

Nhanh chóng lấy xe, 2 chị em vút đi đuổi theo hướng chỉ tay của anh bảo vệ nhà hàng. Chiếc xe SH phi với tốc độ khoảng 100 km/h.

Con đường nhựa ven biển đang thi công dở dang giờ này vắng tanh không một bóng người. Dũng lướt xe trên đường, nhưng hai chị em không quên đảo mắt liên tục sang hai bên tìm tung tích.

– “Kia kìa Dũng”, X chỉ tay về phía x. Nơi thấp thoáng 3 bóng người và có ánh đèn xe máy.

Dũng ngay lập tức tắt máy. Hai chị em chạy bộ theo phương thức tránh để đối phương phát hiện. Gần đến nơi, Dũng nói nhỏ với chị:

– Chị dùng điện thoại quay phim đi.

– Nokia 1100 thì quay phim gì hả trời.

– Giả vờ thôi.

– Uh.

Dũng và X nghe rõ tiếng ông Hoàng:

– Phương sắt, tao cùng phe với người thuê chúng mày, sao giết tao?

Giọng nói lạnh tanh của Phương sắt:

– Cái này ông phải hỏi người của ông. Tôi theo hợp đồng mà làm. Đừng trách chúng tôi. Lên đường mát mẻ.

– “Địt mẹ con chó cái”, ông Hoàng hét lên, giờ ông đã hiểu ra mọi chuyện.

Phương sắt rụt tay ra phía sau lấy đà khử ông Hoàng thì Dũng lên tiếng:

– Chị quay phim hết lại cho em.

X úp úp mở mở cái tay cầm điện thoại như đang quay phim. Hai chị em lững thững tiến lại gần nhóm 3 người.
 
Phần 128

Phương sắt giật mình dừng động tác, ở bên cạnh là Lương sẹo cũng không còn hả hê vì nhiệm vụ lần này quá dễ dàng, tiền công thì cao lại chỉ khử một ông già. Còn Ông Hoàng thì nghĩ mình đang ở dưới địa ngục chứ không còn sống nữa.
Phương sắt bình tĩnh, đối với anh em Lương Phương thì có chuyện gì trên cõi đời này là chưa gặp cơ chứ. Được quy vào nhóm loại 1 ở cái nôi đào tạo sát thủ Nam Định thì cũng không phải là không có trải nghiệm sinh tử. Và người đang tiến đến là ai? , Chỉ có 2 người còn đang độ tuổi gọi là trẻ chưa qua, thanh niên chưa tới này. Trên tay là không một tấc sắt. Phương sắt rút lại con dao bên người đối lại:

– Là chúng mày à. Vậy anh em tao đành phải làm theo phương án 1 vậy.

Dũng biết đối mặt lần này là những tay sát thủ chuyên nghiệp không phải bàn cãi. Lần trước ở cánh đồng là số đông nhưng toàn là hàng lởm. Lần này tính lượng người thì 1 chọi 1 nhưng chất lượng thì khác hoàn toàn lần trước. Cậu quan sát tình thế rồi mới nói với Phương sắt:

– Phương án 1 là giết chúng tôi tại quán đúng không?

– Không sai.

– Phương án 2 là giết ông Hoàng rồi đổ tội cho chị em tôi.

– Đúng.

– Phương án 3 là gì?

– Có phương án 3 à?

– Vậy anh nên hỏi người thuê anh, phương án 3 là bị chúng tôi giết.

Hai anh em Lương Phương nhìn nhau rồi cười ha hả:

– Ha Ha Ha. Vui tính, có chất đấy. Trước khi chết cũng nên biết người giết mình là ai. Người giết chị em mày hôm nay là Lương sẹo và Phương sắt. Nghe rõ chưa?

Dũng cũng không phải đậu vừa rang, đối mặt với kẻ thủ thì tinh thần vào trận chiến là quan trọng nhất, bài học còn sờ sờ ra đấy:

– “Lương Sẹo, Phương sắt, tên hay phết nhỉ? Chị, chị thích thằng nào? ”, Dũng không hỏi hai tên kia mà quay sang X.

X lạnh tanh khuôn mặt, cô lạ gì kiểu chơi của Dũng:

– Thằng nào cũng được.

Dũng lại quay sang:

– Nghe danh anh em Nam Định đã lâu, tôi hỏi giờ chơi tả bổ xiểng hay theo cặp?

Lương sẹo giờ mới lên tiếng thay thằng em, về vai vế thì Lương sẹo là anh Phương sắt:

– Nếu Dũng lì mà tôi nghe kể thì có 6 vết sẹo trên đùi, nếu là cậu thì cũng có chút tiếng tăm đấy.

– Dũng lì là tôi.

Lương Sẹo háy háy cái mắt, thói quen của hắn mỗi khi lâm trận:

– Được lắm. Hải Phòng và Nam Định trước nay anh em luôn nể trọng nhau. Nhưng đó là chuyện khác. Chúng tôi cũng là vì miếng cơm manh áo mà làm việc. Có gì thứ lỗi cho.

– Tôi cũng không trách các anh. Cứ ra tay đi.

– Tốt, đúng là Dũng lì rồi. Nể cô cậu còn trẻ tôi để cô cậu chọn vũ khí.

– Chị em tôi không mang đồ theo người.

– Được, đấu tay không. Phương sắt, bỏ vũ khí.

Hai thanh kiếm được ném mạnh phi ngập vào cát.

Đấu tay không là sở trường của cả Dũng và X. Hai chị em chưa bao giờ được bác Sáu đào tạo là sát thủ, không là sát thủ thì không bao giờ mang đồ theo người. Ấy nên đấu tay không thì đúng là cá gặp nước.

Hai đội chia đều người đấu đối kháng. Lương sẹo tiến về phía Dũng chọn cặp. Phương sắt cũng tiến về X. Lương sẹo cảm giác Dũng cứng hơn so với cô gái nên mình phận làm anh chọn cục xương, còn miếng thịt thơm kia dành cho em. Nhưng hắn không biết xương và thịt cái nào ngon hơn.

Nói về màn so găng của X với Phương sắt trước.

Cái mà X được đào tạo chuyên sâu chính là sự nhanh nhẹn, với thân hình thon gọn nên sự di chuyển linh hoạt của cô chính là mấu chốt giúp cô chiến thắng đối thủ. Mặt sàn chiến đấu là cát, cô chọn cách di chuyển nhảy chân sáo hình vòng tròn, tránh sự áp sát của đối phương, tìm sơ hở mà đánh, cách di chuyển của môn Boxing.

Phương sắt thì có phần chủ quan khi đối thủ chỉ là một cô gái, nhìn cực kỳ xinh đẹp nhưng đối với một sát thủ chuyên nghiệp thì chuyện xinh đẹp coi như bằng O, chỉ có hạ gục đối phương là mục tiêu duy nhất. Phương sắt coi như chỉ quanh quẩn một chỗ, vòng vòng người theo hướng di chuyển của X.

Hơi hơi chóng mặt, Phương sắt ra đòn đầu tiên bằng một cú đấm thẳng mặt X theo phương song song với mặt đất. X nhẹ nhàng gạt tay nghiêng đầu né tránh hoàn toàn đòn đánh đầu tiên. Phương sắt vẫn không để lộ một chút sơ hở, hắn đánh nhanh rồi hai tay lại thủ thế tại ngực.

Phương sắt dần dần vào thế ức chế, gì mà cái con mẹ này cứ như là dẵm phải cứt trâu, tưng tưng lên vậy. Phương sắt dùng chân trái làm trụ, chân phải là chân thuận phạt ngang một cú đá nhắm tầm eo của X. Quả này quá dễ hóa giải với X, cô cũng dùng tư thế y như Phương sắt nhưng không phải là để đá vào đối thủ mà đã dùng lòng bàn chân đỡ đòn. Điểm tiếp xúc chính là gót chân X và ống đồng Phương sắt. Đỡ đòn nhưng cũng chính là phản đòn. Dùng phần yếu của đối phướng trọng với phần mạnh của mình.

– “Ái cha! ”, Phương sắt có chút đau đớn. Bằng chứng là hắn cũng nhảy tênh tênh vì đau ở ống đồng. Hắn thừa nhận mình có chút chủ quan.

X từ đầu tới giờ vẫn chưa ra một đòn nào về đối thủ, né 1 và đỡ 1. Cô vẫn đang tìm điểm chết của Phương sắt.

Phương sắt bị đau thì càng điên tiết, hắn sắp rơi vào trạng thái mất kiểm soát bản thân. Không đợi lâu hơn được nữa, hắn lợi dụng thời điểm X tiếp đất trong lúc nhẩy thì phi thân vào chính giữa X, động tác như lao trực diện vào đối phương, tay trên nắm đấm phi tới, phòng thủ phía dưới là động tác co chân lên theo kiểu lên gối.

Thời cơ đã đến, lúc đối phương ở trên không chính là lúc X ra đòn, cô hơi nhẩy nhẹ dịch sang bên phải và tung ra một cú đá hết tầm với, mũi chân làm điểm nhọn đột kích, điểm tiếp xúc chính là mang tai đối thủ. Một thế võ karatedo.

– “Bốp! ”, Phương sắt choáng váng ngã sang bên cạnh vì bị đánh vào mang tai, hắn cảm giác ong ong đầu chưa kịp nhận thức mình đang ở đâu.

Không để đối thủ kịp hồi, X áp sát ngay tới dùng đầu gối đè lên ngực Phương sắt:

– “Ây za! ” X dùng khẩu âm võ thuật, dùng tư thế kết liễu đối thủ của môn Judo. X gồng cứng bàn tay, nhanh, dứt khoát ngằm đúng cổ đối phướng chặt mạnh xuống.

Không kịp thốt ra câu đau đớn, Phương sắt ngất lịm đi. X đặt một ngón tay lên cổ Phương sắt thấy vẫn còn nhịp đập, hắn chưa chết nhưng đã ngất nằm sống xoài trên nền cát. Cô đứng dậy phủi phủi ở cái quần bò mới mua ban sáng và nhìn về phía Dũng thì đã thấy Dũng bẻ ngoặt tay Lương sẹo ra đằng sau, đầu tì xuống cát rồi.
 
Phần 129

Dũng và Lương sẹo thì tiếp cận trận đấu theo một cách hoàn toàn khác, mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn như hai con hổ đực tranh giành một con cái.
Đầu tiên là Lương sẹo thử trình đối phương bằng liên hoàn cước, hắn dùng hai tay đấm liên tiếp vào mặt Dũng. Dũng đưa tay đỡ đòn đối phương nhưng ngay lập tức phản đòn bằng đầu gối đậm chất Muay Thái. Không ăn được ngay từ loại đạn đầu, lại bị đối phương phản đòn, tuy không đau lắm nhưng cũng làm Lương sẹo có chút mất mặt.

Tiếp theo đến Dũng thử thách đối thủ. Cậu tiến ba bước rồi thụt xuống ngồi, động tác thụt thân người đồng thời với động tác quét chân, Lương sẹo không kịp lùi vì địa hình cát khó di chuyển, nhưng nhanh như một con sóc, hắn nhảy lên và duỗi thẳng chân phải tạo thành thế đá trên không, ngằm cằm của Dũng mà tới. Dũng đã đề phòng tư thế này rồi, bởi chắc chắn khi nhẩy lên thì phải đá đối phương, tư thế chuyển từ phòng thủ sang tấn công.

Dũng ta cũng chỉ chờ có vậy là hai tay đón chân Lương sẹo ôm chặt lấy tì vào đầu gối của mình. Lương sắt thấy Dũng ôm chân mình vẫn không chùn bước, hắn đang rỗi hai tay nên liên tiếp đấm vào mặt Dũng, Dũng hai tay ôm chân nên không cách nào đỡ được, né cũng không xong vì đầu chỉ có thể lắc bên này và bên nọ. Đấm vào mặt đâu được 3, 4 cái thì Lương ré lên:

– “A AAAAAAAA”, Dũng nhịn đau ở trên, cậu tập trung cho toàn bộ phần dưới. Chân Lương sẹo đã nằm trên gối, hay đúng hơn chính là trên thớt rồi. Dũng dùng cùi tay rồi mượn cả lực thân người chặt mạnh xuống.

Chân phải Lương sẹo gãy gập ra phía trước nhìn rất kinh dị. Hắn lăn lê xuống cát. Nhưng chưa hết, Dũng lại dùng tư thế khống chế đối thủ ưa thích, bẻ ngoặt tay ra phía sau, đầu gối tì vào cố dí mặt Lương sẹo xuống cát. Đấy chính là thời điểm mà X nhìn thấy sau khi ăn xong Phương sắt.



Người chứng kiến toàn bộ sự việc là ông Hoàng.



Dũng buông tay Lương sẹo, hắn lồm cồm bò dậy nhìn sang thằng em thì như một đống, hắn hỏi:

– Em tôi chết rồi à?

X đáp cụt lủn:

– Ngất.

Trận chiến đã kết thúc, thắng thua đã rõ. Lương sẹo đau đớn lết chân về phía con dao. Hắn ném con dao về phía Dũng:

– Anh em tôi thua, cậu xử đi. Lương sẹo tôi kêu một tiếng thì không phải người Nam Định.

Dũng không nhặt con dao mà nói:

– Chị em tôi không có lý do gì để giết anh cả.

– Nhưng chúng tôi chính là muốn giết hai người.

– Vì các anh có lý do. Chúng tôi không có. Các anh đi đi. Lần sau gặp lại sẽ chiến đấu tiếp.

Lúc này Phương sắt cũng đã hồi tỉnh, hắn không bị đau giống anh nên sốc nách Lương sắt. Lương sắt khẳng khái:

– Được, coi như anh em tôi nợ cậu 1 mạng. Lúc nào cậu đòi thì đến bến xe Nam Định hỏi anh em Lương sẹo, xưng là Dũng lì sẽ có người dẫn đến gặp anh em tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến Hải Phòng nữa.

– Các anh đi đi.

Hai anh em Nam Định rìu nhau ra xe, rồ ga vụt đi, chắc họ chạy thẳng về Nam Định luôn.



Còn lại 3 người, hai chị em nhà Dũng và ông Hoàng. Chính bản thân ông không biết mình đang nghĩ gì nữa, Dũng mở lời:

– Chú về đi.

– “Ha ha ha”, ông Hoàng cười trong chua chát. “Về đâu, về đâu bây giờ? ”

Dũng biết chú cũng là nạn nhân của một âm mưu nhằm vào mình, hay đúng hơn chú chỉ là một con tốt nhỏ nhoi trên bàn cờ mà thôi.

– Chú sao vậy?

– Tôi ư, cả đời tôi cống hiến cho nhà nó, từ hồi mẹ nó còn sống chị em tôi đã nam vào bắc ra, rồi mẹ nó chết, tôi lại tận lực cho chị em nó. Vậy mà vì sao? Vì sao chỉ vì một chuyện nam nữ nhỏ nhặt mà nó dám dùng cả tính mạng của tôi để đạt mục đích.

– Cháu biết cả rồi.

– Cậu biết tôi cũng phải nói cho cậu nghe để cậu còn đề phòng chị em nhà nó. Tôi là chỉ nhận nhiệm vụ khiêu khích cậu ở quán ăn, sao cho cậu cầm vào chuôi dao để có vân tay, khiêu khích cậu đánh lại tôi rồi 2 tên kia sẽ xử cậu tại chỗ. Lý do là bảo vệ tôi mà giết cậu. Nhưng tôi không ngờ, chúng nó ngấm ngầm có phương án 2 mà tôi không biết. Giời ơi là trời. Sao người với người lại đối xử với nhau như vậy.

Ông Hoàng ngửa mặt lên trời hét to.

– Thôi chú về đi, cháu đã biết khi đến đây rồi.

– Về chắc cũng chết, tôi thà chết dưới bàn tay của cô cậu còn hơn. Giết tôi đi. Giết đi.

– Chú sợ chị em Phấn Minh giết chú.

– Tôi thì đáng kể gì, gia đình vợ con tôi kia kìa.

– Vậy chú để cháu giúp được không?

– Bằng cách nào?

Dũng rút điện thoại ra gọi:

– Alo, anh Thiệp à, tôi nhờ anh giúp 1 chuyện, khẩn cấp.



Trên đường trở về thành phố, Dũng lại đi theo con đường mà lúc chiều đi vào Thị Xã, dừng xe bên kè biển, hai chị em đứng lên thành, thủy chiều lên làm nước biển ở mem mép bờ kè. Có ai đã nói cho các biết rằng trăng trên biển lắm chưa? Dũng nắm tay chị rồi nói:

– Chị Sương, em không biết mình có đúng không khi luôn để chị ở bên cạnh mình.

X tim đập loạn nhịp, cô đang được Dũng nắm tay, cũng chẳng còn sức đâu mà giằng ra nữa, Dũng lại vừa gọi cô bằng tên thật. Cô vẫn nhìn ra biển mà không nhìn vào đôi mắt Dũng, cô sợ mình không kiềm chế nổi, thờ ơ cô hỏi:

– Tại sao?

– Vì ở bên cạnh em chị toàn phải đối mặt với hiểm nguy. Em sợ…

– Đừng nói nữa.

– Nhưng…

– Đã bảo đừng nói nữa mà.

– Chị đã bao giờ hối hận khi sát cánh cùng em chưa?

– “Cái đồ ngốc này, đã bảo đừng nói nữa”, X dùng dằng giật bàn tay mình ra khỏi tay Dũng. Cô nhảy từ bờ kè tiến về phía xe máy rồi cô hét thật to như hồi chiều vậy: “Không bao giờ! Aaaaaaaaaaaaaa”.

– “Vâng”, Dũng mỉm cười vì chị. Chị thật khác xa với tất cả những người con gái mà cậu từng gặp. Chị khác lắm.

Đoạn đường 20 cây số từ thị xã Đồ Sơn về nhà tuy xa mà gần quá, chiếc xe chậm chậm đi với tốc độ trung bình. Ngồi đằng sau, X thả lỏng thân người tựa thẳng vào lưng Dũng, cô mặc kệ vú mình đang di di theo nhịp sóc của chiếc xe, tay cô cũng không ngần ngại gì mà vòng lên phía trước ôm eo Dũng thật chặt. Có thể là cô đang ngủ.

Dũng ở phía trước cảm nhận được, cậu ngoảnh mặt ra sau nói không to lắm, không biết chị có nghe thấy không nữa:

– Sương, quần bò đẹp lắm!

X không trả lời, cô tủm tỉm cười một mình rồi nhắm mắt lại. À, hóa ra là đang giả vờ ngủ đây mà!
 
Phần 130

Sau vụ thuê sát thủ Nam Định khử chị em Dũng thất bại, nóng nhất không phải ở nhà Dũng mà chính là ở biệt thự Phấn Minh. Hai chị em lồng lộn lên khi nhiệm vụ thất bại, nhưng cái đáng sợ nhất chính là sự mất tích bí ẩn của ông Hoàng và gia đình ông ta. Mọi ngả đường thoát khỏi thành phố đã có người của đường dây mai phục nhưng cứ như là biến mất khỏi cõi đời.
Chị em nhà Phấn Minh giờ bắt đầu thấy nóng gáy khi mình đang từ thế tấn công phải chuyển sang thế phòng thủ, không biết chị em Dũng đến lúc nào. Chính mồm Dũng lì nói sẽ đến tìm tận nhà cơ mà. Bởi vậy cho nên, mấy ngày hôm nay, đội quân bảo vệ được tăng cường gấp đôi. Minh úc khi ra khỏi nhà cũng không còn huênh huênh hoang hoang nữa mà đi cùng luôn là một đội.

Phấn Hồng Kong thì tuyệt nhiên không ra khỏi nhà mấy ngày nay. Ả ta điều khiển công việc qua điện thoại, ở nhà cũng không phải là chơi không? Trong đầu mụ đang tính đến một ván bài tất tay. Con bài tẩy chưa lật vẫn còn nguyên đó cơ mà.



Dũng kể sơ sơ với Anh Xã về sự việc diễn ra tối hôm đó, cậu cũng nhờ Anh Xã can thiệp lấy một chỗ trú chân tạm thời cho gia đình ông Hoàng, và tất nhiên Anh Xã đáp ứng ngay, nơi ẩn nấp tạm thời chính là một trong số các kho hàng của nghiệp đoàn. Ở đó trước tiên là bí mật, sau nữa là cũng có một đội bảo vệ 24/24. Về vụ ông Hoàng coi như yên tâm, tạm thời vứt đấy chờ thời sử dụng.

Chị thì luôn bên cạnh Dũng không phải bàn rồi, thấy Dũng trầm tư, X hỏi:

– Dũng nghĩ gì vậy?

– Em đang nghĩ không biết bằng cách nào mà chúng nắm rõ mọi hành tung của ta. Chuyện hôm ở kho hàng thì còn nghi ngờ có zich nội bộ. Nhưng chuyện chị em mình đi Đồ Sơn thì tuyệt đối không thể ai biết. Chỉ có duy nhất 2 người biết là chị và em. Quyết đi cũng là đột xuất. Làm thế nào mà chúng biết đích xác quán ta ngồi ăn.

– Chỉ có 1 cách duy nhất để giải thích?

– Cách gì vậy chị?

– Công nghệ thông tin.

Dũng chưa tính đến cái này. Cậu hỏi lại chị:

– Công nghệ thông tin?

– Đúng, tôi được biết là có cách để theo dõi 1 người nào đó. Cái gì hình như là GPS, định vị thì phải.

– Vâng, em cũng nghe nói đến nhưng sự việc vừa rồi đúng là không tính đến khả năng này. Vậy nếu để theo dõi thì chắc chắn nó phải gắn vào vật mình luôn mang theo người. Điện thoại chị em mình cùi bắp, chắc không phải. Vậy thì…

Hai chị xem đồng thanh:

– Xe máy!

– “Đúng! Và cả oto chị em mình hay đi nữa”, Dũng quả quyết thêm.

Dũng nảy ra một kế:

– Giờ thế này, chị bí mật đi kiểm tra xem có chính xác xe máy bị gắn định vị không? Em sẽ kiểm tra oto. Chuyện này chị em mình bí mật làm, nếu phát hiện thấy có thì để nguyên đấy, không tháo ra. Coi như không có chuyện gì. Nó muốn theo dõi mình thì để cho nó theo dõi, kịch hay giờ mới bắt đầu. Chúng ta không thể cứ ngồi nhà chờ đối phương đến tìm.

– Được.

Hai chị em định người ai việc nấy thì thấy điện thoại Dũng báo có tin nhắn:

“Co la Hang, me cua Mai. Co muon gap rieng chau? ”

Dũng đưa điện thoại cho chị đọc. Đọc xong X ta có chút ghen ghen thì phải. Không nói gì mà đưa lại cho Dũng.

Dũng nhắn lại:

“Co cho chau dia chi, chau se den”

Chưa đầy 30 giây sau có tiếng báo tin nhắn đến:

“Số… đường… ”

Dũng trả lời: “Vang, 30 phut nua chau den”

Nhắn xong, Dũng nói với chị:

– Chị đi cùng em. Việc này quan trọng hơn, em linh cảm cô Hằng biết chuyện gì đó.

– “Người ta muốn gặp con rể tương lai, tôi đi làm gì”, X hờn mát.

Dũng thấy vậy thì trần tình:

– Chị này, em và Mai có gì đâu. Chị đi cùng em.

– Đi bằng gì?

– Taxi.
 
Phần 131

Đúng 30 phút sau, theo lịch hẹn, Dũng và X đã có mặt ở địa chỉ mà cô Hằng cung cấp. Đây chắc chắn không phải là nhà Mai, cũng không phải cơ quan làm việc. Một tòa nhà 5 tầng to tướng nằm mặt đường ở một phố thuộc loại lớn nhất thành phố. Không biển hiệu, nhìn bên ngoài chỉ là một tòa nhà ở bình thường.
Xuống khỏi xe taxi đã có 2 bảo vệ ra đón:

– Em là Dũng phải không?

– Vâng, em đến gặp cô Hằng.

– Mời hai em lên tầng 5, cô đang đợi các em.

– Vâng.

Hai chị em đi vào sảnh tầng 1 và bấm thang máy đi lên. Dũng ngó qua thì nơi đây hoàn toàn không phải là nhà riêng dùng để ở, mà là theo kiểu dạng văn phòng thì đúng hơn. Một toán người nhìn cũng biết đồng giới giang hồ đang vẩn vơ dưới tầng 1.

– “Cộc cộc cộc”, Dũng gõ cửa.

– “Mời vào”, tiếng một phụ nữ bên trong vọng ra.

Hai chị em bước vào, cả cô Hằng và Dũng đều nhìn lướt qua nhau. Đã hơn 3 năm rồi mới gặp lại cô, từ cái hôm gặp nhau ở sân trường cấp III.

– Dũng đấy hả cháu? Nhìn khác nhiều so với lần trước gặp đấy.

– “Vâng, cháu chào cô, lâu rồi mới gặp lại cô”.

Dũng nhìn thấy cô Hằng vẫn trong bộ đồ hết sức công sở, có lẽ là mô típ ăn mặc của cô. Cô mặc quần vải dài bó sát, áo sơ mi trắng sơ vin. Cô Hằng trong trang phục này nhìn rất doanh nhân nhưng cũng rất nữ tính. Quần vải bó làm tôn lên đôi mông cong, ôm gọn vào bờ mu. Áo sơ mi cắt may vừa người làm bầu vú của cô căng tròn như muốn xé vải, chiết eo, khoảng giữa cúc áo làm ẩn hiện cái áo lót mầu trắng trắng bên trong. Ở trạc tuổi mẹ Loan, mẹ Trúc thì cô Hằng so với 2 mẹ hoàn toàn không thua kém, chỉ có điều mỗi người có một nét đẹp khác nhau mà thôi.

– “Còn đây là? ”, Cô Hằng nhìn sang X.

– Đây là X, chị cháu ạ.

– À, X là cháu hả?

X chỉ gật đầu chào lại. Dũng thì thắc mắc, nghe chừng như cô đã biết về chị:

– Cô biết chị cháu?

– Đã nghe giới thiệu rồi?

– Cô nghe ai ạ?

– Anh Thưởng Quảng Châu, bố nuôi của các cháu.

Dũng lần này thì ngạc nhiên thực sự, làm sao mà cô Hằng lại biết đến bố nuôi của mình cơ chứ:

– Cô biết bố cháu?

– Cô gọi cháu đến tất nhiên là muốn cho cháu biết tất cả rồi. Trước sau gì cháu cũng biết nên cô không cần phải giấu. Cô chính là người đứng đầu ngạch tài chính phi truyền thống (tín dụng đen), giống như bố cháu đứng đầu ngạch hàng lậu.

Dũng quá ngạc nhiên về cô. Chơi với Mai từ hồi còn lớp 1 đến tận năm lớp 9, cũng có vài lần về nhà cô chơi nhưng đúng là Dũng không thể biết được. Cậu chỉ biết rằng cô Hằng làm ngân hàng, còn chồng cô là một quan chức ở Thành phố mà thôi.

Cô Hằng nói tiếp:

– Bố nuôi các cháu trong một lần họp Xã đoàn có giới thiệu là vừa mới nhận 2 người con nuôi và sẽ để các cháu kế nghiệp ông ấy. Lúc đầu cô không nghĩ là Dũng đâu, nhưng sau tìm hiểu mới biết, đúng là cháu Dũng, bạn của con gái cô.

– Vâng, thì ra là thế.

Cô Hằng thoáng nhìn vào đũng quần Dũng, cũng chẳng cố tình đâu, chắc chỉ là do phản xạ không điều kiện của một con cái tuổi động dục nhìn nhìn thấy con đực mà thôi. Cô nói:

– Hai chị em cháu giờ nhiều anh em trong giới biết tên rồi đấy. Họ gọi cháu là gì nhỉ? Dũng lì à?

– Thế hả cô. Chết thật.

Cô Hằng vào vấn đề chính:

– Cô gọi cháu đến đây là để xác nhận 1 chuyện.

– Chuyện gì vậy cô?

– Chuyện Mai nhà cô quen với Minh úc, em của Phấn Hồng Kong.

Dũng kể lại cho cô nghe những hiểu biết của mình về chuyện này:

– Bạn Mai có kể cho cháu nghe là Minh úc đang theo đuổi bạn ấy, bạn ấy cũng có thiện cảm nhưng chưa nhận lời. Một lần cháu đi chơi thì gặp bạn ấy đi cùng Minh úc. Cụ thể chuyện hai người tiến xa đến đâu thì cháu không được rõ lắm.

– Vậy là đúng rồi. Thế còn chuyện cháu 2 lần bị sát thủ tìm?

– Cô có biết cả chuyện này à?

– Để tồn tại được ở đất này, quan trọng nhất vẫn là thông tin cháu ạ. Cô có nghe nói về việc này nên muốn hỏi cháu. Minh úc cho người giết cháu có phải liên quan đến Mai nhà cô không?

Qua đoạn nói chuyện vừa rồi, Dũng cũng phần nào có thiện cảm với cô. Với cậu thì thêm bạn bớt thù, cô dù gì cũng là ngang hàng với bố nuôi mình. Nếu nhánh tín dụng đen và nhánh nhà mình có mối quan hệ tốt thì chẳng phải là điều mà bố nuôi cần hay sao. Nghĩ như vậy nên Dũng nêu phán đoán của mình:

– Theo cháu tính thì vừa có vừa không?

– Là sao?

– Có là vì Minh úc nghĩ rằng cháu là tình địch của nó. Muốn nhanh chóng đến với Mai thì phải loại trừ cháu. Không là vì cháu nghĩ chuyện không đơn giản như vậy, nhất là quan hệ giữa cháu với Mai cơ bản vẫn là bạn bè học cùng lớp, Mai còn nhiều bạn nữa, ai nó tính giết thì đâu hợp lý. Cháu phán đoán mục đích cuối cùng của nó vẫn là muốn thôn tính mảng làm ăn của bố cháu. Còn mục đích nó đến với Mai là gì thì cháu cũng không biết, có thể là vì nó thích Mai thật, vì Mai rất xinh đẹp, ngoan ngoãn, lại học giỏi nữa. Hoặc cũng có thể vì mục đích khác.

X nghe Dũng khen Mai thì có chút khó chịu trong lòng, chỉ chút khó chịu vậy thôi.

Cô Hằng thêm vào:

– Chuyện con trẻ cô không muốn xen vào, nhưng riêng chuyện Minh úc có ý định gì đó với Mai thì không gì khác chính là nhằm vào cô. Hay đúng hơn nhằm vào nguồn tài chính của cô. Buôn ma túy luôn luôn cần một lượng tiền mặt cực lớn trong khoảng thời gian ngắn. Mà ở Hải Phòng này chắc chỉ có cô là đáp ứng được. Còn chuyện tình yêu thì chắc chắn là không có đâu. Chị em nhà nó…

Cô Hằng định nói ra những lời đồn thổi trong giới thượng tầng ở đất Cảng này, rằng chị em nó danh là chị em ruột nhưng chung sống như vợ chồng. Cô kịp phanh lại bởi dù sao đó mới chỉ là lời rỉ tai mà thôi.

– Vâng, vậy cô phải nhắc Mai đề phòng.

– Còn cháu?

– Cháu đương nhiên sẽ phải đối đầu với nói rồi. Nó đã 2 lần cho người khử cháu, cháu cũng không thể ngồi yên mà đợi người ta đến tìm.

– Được, cần cô giúp gì cứ nói. Cô không tiện ra mặt nhưng có thể âm thầm giúp đỡ.

– Vâng, nếu cần cháu sẽ gọi cho cô. Giờ chị em cháu xin phép ra về.

Dũng và X đứng dậy, X chỉ cúi đầu nhẹ một cái có ý chào cô Hằng. Ra đến cửa thì cô Hằng gọi lại:

– À Dũng, chuyện cô cháu mình gặp nhau, chuyện cô là ai cháu đừng để Mai biết nhé. Cô không muốn con gái mình biết.

– Vâng, cháu hiểu rồi.

Cửa đóng lại cũng là lúc Hằng thở phào một cái, cô đã hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra sau những mối nghi ngờ thời gian này. Việc kinh doanh có lẽ không bị ảnh hưởng nhưng chuyện Mai có dính líu vào việc này làm cô đau đáu, cô muốn Mai chỉ như bông hoa hồng, không vẩn đục chuyện đời, cứ thế mà lớn lên trong nhung lụa.

Lại nghĩ đến Dũng, sao chàng trai này như có ma lực thần kỳ vậy? Sao cậu ấy lại hấp dẫn mình đến vậy. Chả trách được con gái mình mê cậu ta như điếu đổ. Ôi, mình sao thế này, ươn ướt ở dưới kìa, lâu lắm rồi mới bị vậy.
 
Phần 132

Mấy ngày sau đó hai chị em bàn bạc, tính toán từng đường đi nước bước, dự báo mọi khả năng xảy ra. Chuẩn bị đầy đủ các điều kiện cho trận chiến cuối cùng. Cuộc chơi này không chỉ dùng sức mà còn dùng trí. Đối thủ cũng không phải hạng xoàng mà là một tay lão luyện bao năm lăn lộn giang hồ. Mấu chốt trong kế hoạch lần này chính là: Phản Gián.
Thời cơ đã chín muồi. Dũng quyết định giăng lưới bắt cá. Đây là một cuộc chiến lớn đầu tiên của cậu kể từ ngày bước chân vào giới giang hồ. Dũng và X đến phòng làm việc của bố nuôi để thông báo cho bố kế hoạch của mình:

– Bố, con muốn trình bày kế hoạch của mình.

– Nói đi con?

Dũng ba hoa chích chòe:

– Bla blo ble, Abc… xyz… *%&*#&*%^@@*@&))! **(! &@^^#%#%&@@! &$. Kế hoạch là như vậy đấy bố ạ. Bố thấy có điều gì cần bổ sung không ạ?

Dũng trình bày kế hoạch cơ bản, những điểm chi tiết thì X nói.

– Tại sao lại tính đến bố ở đây?

– Bố chính là mục tiêu số 1 của chúng nó, không phải con. Vì muốn thôn tính được nghiệp đoàn nhà mình thì đương nhiên phải loại bố rồi. Con mất thì nghiệp đoàn vẫn còn, bố mất thì nghiệp đoàn mất.

– Được, ta nhất trí.

– Vậy bố giúp con một việc trong kế hoạch đi.

– “Được”, nói rồi Anh Xã bấm máy điện thoại đi đâu đó: “Cậu ngay lập tức cho người thi công cửa sắt chống đạn, chống phá tại hành lang cầu thang bộ tầng 3, khóa cửa chốt trong. Tôi muốn tầng 3 nội bất xuất, ngoại bất nhập. Thời gian làm trong 3 ngày. Thợ người địa phương khác, chỉ làm đêm, không làm ngày. Tuyệt đối không để ai biết”

Nói xong ông bấm nút tắt điện thoại và nói:

– Xong.

– Vâng cảm ơn bố. Chúng con đi đây ạ.

– Dũng X, bố bảo này.

Hai chị em quay lại nhìn bố, ánh mắt ông tràn đầy tin tưởng, tràn đầy yêu thương nhưng cũng đầy lo lắng của người cha quẳng các con của mình vào giông bão:

– Các con phải cẩn thận, quan trọng nhất vẫn là gia đình, những thứ khác có hay không, không quan trọng.

Hai chị em gần như đồng thanh:

– Vâng ạ.



Chỉ còn chờ: Một sự ngẫu nhiên.



Mọi tính toán đến thời điểm này chỉ duy nhất 3 người biết toàn bộ kế hoạch, là Dũng, X và Anh Xã.

Sự ngẫu nhiên đã đến. Tốt cờ nhận nhiệm vụ lên đường đón hàng ở Lạng Sơn.



Dũng và X có một chuyến đi đến 1 trong các kho hàng, nơi gia đình ông Hoàng đang ẩn náu. Và cái cần đã có. Ông Hoàng đã thông tin toàn bộ về đường dây ma túy của chị em nhà Phấn Minh, tình hình nhân sự, địa điểm tập trung quân và linh tinh từng ngóc ngách nhà nó.

Trên đường về, Dũng để chị lái xe. Cậu chìm vào những tính toán cho trận chiến sắp diễn ra. X hỏi:

– Dũng còn lo thứ gì à?

– Vâng chị ạ, lực lượng mình mỏng quá. Bình thường thì không sao nhưng lúc gặp sự vụ gì thì mới thấy thiếu.

– Cậu lo mũi tấn công của mình.

– Vâng, phía Tốt cờ và Thiệp béo em không lo. Em lo chỗ chị em mình. Nơi đó chắc chắn được canh phòng cẩn thận, bọn ma túy chắc không thiếu hàng nóng. Em lo chị em mình gặp nguy chị ạ.

– Uh, tôi cũng thấy vậy. Hay là dừng lại đi. Chờ thêm thời gian.

– Có lẽ vậy, không chắc thì không chiến. Nhưng mình đợi nó không đợi.

– Chúng ta cần người giúp.

– Ai giúp được bây giờ?

– “Mẹ vợ tương lai”, X nói xéo.

– Ặc, chị này. Đã bảo em và Mai không có gì mà lại.

– “Ai biết được ma ăn cỗ, xinh thế cơ mà, ngoan thế cơ mà, học giỏi thế cơ mà”, X cố tình nhắc lại vụ ở văn phòng cô Hằng.

– Không bằng… Mà thôi. Để em gọi cho cô xem.

Dũng lấy điện thoại ra bấm số cô Hằng:

Cô Hằng: Alo, Dũng à, cần cô giúp gì nào?

Dũng: Sao cô biết cháu cần giúp?

Ở đầu dây bên kia, Hằng nghĩ: “Không lẽ cậu gọi đến để rủ tôi đi nhà nghỉ”.

Cô Hằng: Nói đi.

Dũng: Cháu cần mượn người của cô để chiến.

Cô Hằng: 500 anh em đủ không?

Dũng: Trời! Nhiều vậy cô. Cháu chỉ cần khoảng 10 người nhưng đều phải tinh nhuệ.

Cô Hằng: Nổ điểm và thời gian. 10 Lính của cô sẽ có mặt, mọi chuyện đều nghe lệnh cháu.

Dũng: Cô không sợ mình ra mặt đối đầu với Phấn Hồng Kong à?

Cô Hằng: Yên tâm, người cô điều tới không ai biết mặt.

Dũng: Cảm ơn cô.

Dũng cúp máy nhìn chị X, chị vẫn chăm chú lái xe nhưng tai thì nghe không sót một chữ nào đoạn hội thoại. Cô để ý xem có từ nào liên quan đến chữ “Mai” không, nhưng không có.
 
Phần 133

Dũng gọi Thiệp béo đến giao nhiệm vụ:
– Anh Thiệp, chuyện lần này cực kỳ quan trọng, bố và chị em tôi cực kỳ tin tưởng anh. Anh sẵn sàng không?

– “Tôi sẵn sàng chết! ”, Thiệp béo nghiêm trọng nét mặt.

– Bảo anh đi chết thì tôi không làm. Anh cứ làm đúng theo sự xắp xếp của tôi là được. Chuyện này anh không cần phải báo cáo bất cứ ai, bất cứ ai anh hiểu chưa? Kể cả bố tôi. Bí mật chính là mấu chốt.

– Rõ.

– Vậy anh nghe đây: …



Tại một vùng núi ở Lạng Sơn, sau khi nhận đủ hàng xắp xếp gọn gàng lên xe. Tốt Cờ cho đoàn xe tiến về Hải Phòng. Rời địa điểm nhận hàng được chừng 10 cây số, Tốt cờ thấy điện thoại có tín hiệu, là Dũng gọi:

Tốt cờ: Alo, cậu Dũng, gọi tôi có việc gì?

Dũng: Anh nhận hàng xong chưa?

Tốt cờ: Vừa xong, xe rời vị trí khoảng 10 cây.

Dũng: Tôi có nhiệm vụ cho anh đây.

Tốt cờ: Cậu nói đi.

Dũng: Ngay lập tức anh tìm địa điểm an toàn gửi toàn bộ xe và hàng. Tập trung toàn bộ lực lượng trong tay một cách nhanh nhất về Hải Phòng ngay. Tôi cần đội của anh ẩn nấp trên tầng 2 nhà tôi, nhiệm vụ của anh là đảm bảo an toàn cho bố tôi và những người khác trong nhà nếu có biến. Nhiệm vụ tối mật, anh không cần báo cáo cho bất kỳ ai, kể cả bố tôi. Nếu được hỏi thì chỉ cần nói mọi chuyện diễn ra bình thường, xe đang ăn hàng, chưa về.

Tốt cờ: Được, khoảng hơn 2 tiếng nữa tôi có mặt ở Hải Phòng. Cậu yên tâm.

Dũng: Anh không hỏi tại sao à?

Tốt cờ: Không cần, tôi tin cậu.

Dũng: Được, vào vị trí nhắn tin cho tôi.

Tốt cờ: OK.



Theo lịch đã được thông báo từ trước, Dũng sẽ đi kiểm tra kho hàng, đi cùng hai chị em có cả Thiệp Béo. Đầu giờ chiều chiếc Fortuner rời văn phòng lên đường. Thiệp béo lái xe. Xe vừa ra khỏi thành phố, quan sát kỹ không có đuôi thì X và Dũng xuống xe đi mất. Thiệp béo lái xe đi xuống kho hàng đúng như lịch trình đã sắp đặt.

Chị và Dũng tới địa điểm đã thông báo cho cô Hằng để nhận quân. Đúng 10 người nhìn rất rắn mặt, vũ khí có đủ, có cả hàng nóng. Dũng thông báo sơ đồ địa điểm chiến đấu, kế hoạch tác chiến, phương án rút lui và đủ thứ khác. Xong xuôi cả đoàn chia nhau ra đến địa điểm mới là Biệt Thự Phấn Minh.

Có mặt từ sớm nhưng cả nhóm tản mát xung quanh ẩn nấp, không lộ diện. Dũng chờ là chờ những thông tin từ những vị trí khác báo về.

Vừa yên ổn ở chỗ ẩn nấp Dũng nhận được tin nhắn, là của Tốt cờ:

“Xe đa ve ben”

Dũng nhắn lại: “OK”.

Lại đợi.

Đến tối muộn thì nhận được tin nhắn của Thiệp béo:

“2 Dan chim roi to, moi dan 30 con”

Dũng tặc lưỡi nghĩ: “Lại còn bầy đặt ám hiệu nữa”, xong cậu quay sang chị nói nhỏ:

– Đúng như dự đoán. Chúng đã chia làm 2 mũi xuất phát rồi. Chị báo anh em cứ ẩn nấp, khi nào em có lệnh thì hành động.

X không nói gì mà chỉ gật đầu.



Khoảng độ 9h đêm, 2 địa điểm chiến đấu trước gồm có:

Địa điểm thứ nhất là: Cuộc đụng độ theo kiểu lễ hội chém dưa hấu giữa quân của Phấn Minh, khoảng chừng gần 30 người trên một chiếc xe 24 chỗ với khoảng 50 anh em được trang bị đầy đủ đồ do Thiệp béo cầm đầu. Chúng nghĩ rằng với 30 anh em trước khi đi có cắt máu ăn thề sẽ nhai rau ráu 3 người là Thiệp béo, X và Dũng. Nhưng khi chặn chiếc Fotuner thì Dũng và X đâu không thấy chỉ thấy Thiệp béo và chưa đầy 30 giây sau là 1 đoàn xe lúc nhúc người đến với trang bị tận răng. Vậy là hai nhóm phi vào chém nhau mà không ai giải thích cho ai lấy 1 lời.

Địa điểm thứ 2 là: Tại nhà Anh Xã. Cửa cổng hôm nay chỉ khép hờ mà không khóa chặt như mọi khi. 1 Chiếc xe 24 chỗ đỗ xịch ở cổng, rất nhanh chóng cả đám băm trợn lăm lăm vũ khí tiến vào trong. Từ ngoài đường, không biết thằng ôn nào rảnh việc lại tiến về phía cổng, đóng lại, khóa ngoài hộ gia chủ. Anh Xã thì thong dong pha một ấm trà mạn, ngồi thưởng trà và hút thuốc lá. Cả đám phi vào nhà hùng hùng hổ, nhìn thấy đối tượng đang uống trà định lao vào thì Anh Xã bình tĩnh nói: “Đến rồi à? ” Rồi vỗ tay 3 cái, “độp độp độp”, từ trên tầng 3, dẫn đầu là Tốt cờ, theo sau thì chen chúc người ai cũng muốn mình đi trước để lấy le với đại ca. Và sự việc diễn ra chắc không phải tả, mọi người đều sẽ biết kết cục của nó, nói về đánh nhau thì Tốt cờ và Dũng chưa chắc ai hơn ai. Bao năm chinh chiến với đủ mọi loại đối tượng ở tất cả các vùng đất Miền Bắc này, Tốt cờ luôn là người dành chiến thắng.

Còn trên tầng 3 của ngôi biệt thự, bà vú thì vẫn lau đi lau lại từ tối đến giờ hết phòng phòng này đến phòng khác, rồi thì hành lang lung tung cả. Bà cũng muốn xuống tầng 1, còn bao việc khác nữa nhưng không xuống được vì cái cửa bằng thép nặng trịch mới được lắp xong đóng kín, mà bà thì không có chìa khóa. Thang máy thì không biết có chập cháy gì không khi từ tối đến giờ không có điện. Chẳng biết làm gì, bà đành lau hành lang.

Còn tại phòng ngủ của Loan, hai chị em đang chơi tú lơ khơ, kèo thắng thua là đêm nay ai ngủ ở đây. Thế đấy.

Tại địa điểm thứ 3: Biệt thự Phấn Minh.

“Tít tít tít” tiếng báo tin nhắn của con 1100i trong túi quần Dũng vang lên. Cậu đọc tin nhắn, của Thiệp béo:

“Ngot thiu! ” – (Ngọt thỉu).

Chưa kịp cất điện thoại vào túi quần thì có tin nhắn khác của Tốt cờ:

“Hang da len xe an toan”

Dũng giơ điện thoại cho chị đọc tin nhắn rồi gật đầu. X bấm máy gọi: “Hành động! ”. Hai chị em nhập cuộc.

Dũng và X chọn lối cửa trước, bí mật, nhẹ nhàng, khéo léo, mỗi chị chia nhau một bên cửa vượt tường trèo vào.

Gần như đồng thời:

“Hự, khật! ”, Hai thằng canh cổng đã bị hạ chưa đầy 1 giây kể từ lúc nhìn thấy người xâm nhập, chúng còn chưa kịp hô hoán. Xa xa, đội của cô Hằng cũng nhanh chóng thịt mấy tên canh cổng sau. Hai đội nhập hội tại chính giữa sân ngôi biệt thự Phấn Minh. Dũng đàng hoàng tiến thẳng về phía cửa ngôi biệt thự, theo sau là X và 10 người khác.

“Ầm”, Dũng co chân đạp mạnh vào cánh cửa làm nó bật ra, thực ra nó không khóa chứ nếu mà có khóa thì bố Dũng sống lại cũng không đạp được.

Cánh cửa được bật ra thì bên trong không phải là có ít người, trong đó Dũng nhận ra Minh úc, bên cạnh nó là một bà cô trạc tuổi mẹ Loan, nhìn cũng rất đẹp với trang phục phải nói cực kỳ thời trang, vòng cổ, khuyên tai, lắc tay đều bằng vàng. Hai chị em đang ngồi trước máy tính thì ngẩng mặt lên, cửa vừa bị ai đó đạp tung. Bên cạnh còn có 5 đàn em, chúng lập tức rút dao ra thủ sẵn:

Minh úc ngỡ ngàng:

– “Mày, mày… sao mày lại ở đây”, vừa nói nó vừa nhìn xuống màn hình máy tính, nơi đó có cái chấm đỏ đang nháy nháy trên bản đồ Hải Phòng, chấm nháy nháy hiện lên ở vị trí ngoại ô.

– Lạ lắm sao?

Phấn Hồng Kong vừa nhanh tay nhấn vào nút gọi trên điện thoại đặt trên bàn, tên người được gọi hiện lên màn hình: “Anh Cả”. Nàng ta đứng dậy bình tĩnh câu giờ:

– Dũng lì phải không? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt. Đến rồi thì ngồi uống nước, có gì ta nói chuyện.

– Phấn Hồng Kong là chị? Cũng nghe danh đã lâu.

– Phải, là tôi. Không ngờ tuổi trẻ mà tài cao.

– Tôi chỉ muốn yên thân, nhưng các người hết lần này đến lần khác cho người khử tôi. Tôi đã nói là tôi sẽ đến tận nhà tìm các người. Giờ tôi đến rồi.

– Vậy cậu muốn gì?

– Muốn gì à? Chị cho người truy sát chị em nhà tôi, cử đội đến giết bố tôi nhằm chiếm đoạt nghiệp đoàn nhà tôi? Vậy tôi muốn gì đây?

Một thằng trong đội bảo vệ biệt thự Phấn Minh chen vào:

– Chị, thằng oắt này láo, để em vã chết mẹ nó luôn.

Nói rồi chưa kịp để ai can ngăn, cũng là “chó không ngó ý chủ”, vẫn lăm lăm dao trong tay, nó phi ngay đến Dũng ngằm bụng Dũng đâm tới.

Nhanh hơn nó một bước, trên đà con dao phi vào mình, Dũng dùng chân đá ngang bụng, nhằm bàn tay cầm dao nhắm tới, dao vẫn không rời tay nhưng văng lệch sang một bên. Thằng ôn mất đà lảo đảo chưa đứng vững thì Dũng đã một tay nắm yết hầu nó bóp mạnh, mặt thằng ôn chuyển từ đỏ sang tái, vì máu không kịp chảy lên mặt.

– “Ặc ặc ặc”, nó buông tay dao, hai tay bám chặt tay đang bóp họng nó của Dũng nhằm gỡ ra lấy hơi.

Nhưng kẻ mà đang thiếu oxy vào người thì không còn lực nữa, nó cứ giẫy giụa một lúc như kiểu gà bị cắt tiết đang giẫy chết. Lựa đủ, Dũng buông lỏng tay bóp và lên gối 1 phát vào ngực. “Hự”. Chưa hết, cậu tóm 1 tay thằng đó và bẻ ngoặt. “Rắc, khập”. Làm xong cậu phát ngôn như để tất cả nghe thấy:

– Đừng bao giờ dùng dao đâm vào thằng Dũng lì này.

Mọi việc diễn ra cực nhanh, chỉ chưa đầy 10 giây thì hậu quả đã rõ. Đội đàn em của thằng đội trưởng nhìn vậy nhưng cũng không dám làm gì, sau lưng Dũng còn một đống. Xong xuôi, Dũng quát:

– Minh úc, mày ra đây.

Minh úc đứng cạnh chị, nó bắt đầu run bắn người khi chứng kiến cảnh vừa rồi. Nói về võ vẽ thì nó cho đánh nhau với 1 con gà chọi chắc cũng không thắng được. Trên có chị, dưới có đám đàn em, nó chưa từng bị ai đánh bao giờ. Giờ nghe đến tên mình, nó ngó chị, Phấn Hồng Kong đỡ lời em:

– Dũng lì, có gì từ từ nói chuyện.

– Câm mồm, mọi chuyện là do chính bà mà ra. Thằng Minh, khôn hồn bước ra đây thì tao cho toàn mạng. Ra đây!

Dũng quát thị uy.
 
Phần 134

Người bước ra không phải là Minh úc mà Phấn Hồng kong. Tình thế xoay chuyển chóng mặt, người thất thế là mình, ả là phụ nữ nên chấp nhận nhún nhường:
– Tôi là chị nó, có gì tôi chịu thay.

– “Bốp! ”, Một cái tát như trời giáng của X vào thẳng mặt phấn Hồng Kong làm ả dúi sang một bên.

Dũng được dọn đường thì tiến đến chỗ Minh úc, túm cổ áo nó, nó run lẩy bẩy, không còn lực, để thở còn đang hổn hển:

– “Bốp”, tao đến rồi, mày làm gì đi.

– “Bụp”, đến rồi đây này.

– “Hự”, làm gì thì làm đi.

Một đấm, một thụi, một lên gối. Dũng trút cơn giận vào người Minh Úc.

Phấn Hồng kong nhìn cảnh em mình bị đánh thì chua xót, nó là đứa em mà ả nuôi nấng từ lúc lọt lòng mẹ, cưng chiều hết mực, vậy mà giờ đây bị đánh. Phấn kêu lên:

– Dừng lại đi! , Đánh tôi đây này.

Dũng hơi ngừng tay một chút rồi nhặt con dao vừa nãy vẫn còn ở trên sàn, cậu dọa:

– “Dừng lại à, các người có bao giờ dừng lại không? Để tôi cho nó về với mẹ” Dũng giơ dao lên định kết liễu đối thủ.

Phấn bất lực hét lên:

– Xin đừng, xin đừng giết em tôi.

Đúng lúc đó thì có tiếng quát từ bên ngoài:

– Dừng tay lại.

Dũng ngó ra thì thấy một người chừng khoảng 60 tuổi, tóc hoa râm, để râu dài, quan sát kỹ thì thấy bàn tay phải mất đi 1 ngón út. Nếu đoán không lầm thì chính là Anh Cả Hải Phòng, biệt danh Sang Cụt.

Theo sau Anh Cả có 1 đội khá đông, vào trong nhà chỉ có số ít còn lại ở ngoài sân cả nhưng nổi bật nhất là 3 người.

Người thứ nhất nhìn to béo hơn cả Thiệp Béo, khuôn mặt núng nính như một con lợn tạ. Biệt danh Hải Chém.

Người thứ hai cao to rắn chắc, ngăm ngăm, khuôn mặt vuông vức góc cạnh. Biệt danh Đồng Phang.

Người thứ 3 là một phụ nữ chừng 50 tuổi nhìn như đàn ông, tóc tém, mặt mũi dữ tợn và có vài vết sẹo. Biệt danh Hà điên.

Đã từng nghe bố kể, dưới Anh Cả có 3 sát thủ vang danh không chỉ ở đất Hải Phòng, chắc là 3 người này rồi. Cả đoàn đến đây để ngăn một cuộc tắm máu xảy ra.

Trở lại với đoạn Anh Cả bước vào.

Dũng ngừng tay, cậu cũng chỉ là dọa thôi chứ giết người thì cậu không nghĩ là mình có thể làm.

– Chú là…

Anh Cả nhìn thẳng mặt Dũng lì rồi nói:

– Nghe điện thoại đi.

Dũng còn chưa hiểu thì điện thoại nhỏ trong túi quần rung lên, là Anh Xã gọi:

Dũng: Bố!

Anh Xã: Đủ rồi con, đừng để sự việc đi quá xa. Mọi chuyện có Anh Cả can thiệp rồi.

Dũng: Vâng, con biết rồi.

Nói xong Dũng cúp máy, quay sang người đàn ông vừa nói:

– Chú là chú Sang?

– Là tôi, cậu là Dũng lì phải không?

– Vâng!

– Về nhà đi.

– Nhưng…

– Mọi việc còn có tôi ở đây. Tôi đã biết rõ sự việc. Đừng để loạn vì một việc cỏn con.

– Chị em…

Anh Cả xua tay:

– Chính tôi sẽ xử lý, cứ về nhà đi. Tôi đảm bảo chị em nhà này từ giờ không bao giờ động vào cậu. Về đi.

Giờ Dũng đã khẳng định những phán đoán của mình là đúng, chị em nhà Phấn Minh có thế dựa lưng mới dám lộng hành như vậy, tảng băng chìm trong chuyện vừa rồi bị phủi sạch sẽ, chỉ còn là một việc hai thanh niên tranh chấp một ả con gái mà thôi. Biết thế nhưng cũng đành chịu, bố vừa điện và lại nhìn vào bối cảnh hiện tại, có chiến chắc chắn là thua, lại ảnh hưởng đến đại cục. Dũng nhượng.

– Vâng, cháu về. Nhưng nếu lần sau, ai mà uy hiếp nghiệp đoàn nhà cháu, nhất định cháu không tha.

Dũng dùng danh xưng “ai”, chứ không phải “chị em nhà này” để cảnh báo không chỉ riêng chị em Phấn Minh. Bài học của bác Sáu ngày xưa vẫn còn đó: Yếu đuối chỉ có chết.
 
Phần 135

1 Tuần sau khi sự việc xảy ra, Anh Xã bảo Dũng và X đi cùng ông đến một nhà hàng mà không nói lý do. Trên đường đi, Dũng hỏi:
– Bố, ta đi gặp ai ạ?

– Chị em nhà Phấn Hồng Kong. Chị em nhà nó chủ động hẹn bố con ta. Mục đích để giảng hòa.

– Vậy hả bố? Bố không đề phòng gì sao khi không cho đội Thiệp béo đi cùng.

Anh Xã bình tĩnh giảng giải:

– Con à, ở đời không phải cái gì cũng búa cũng đao. Sau chuyện vừa rồi, bố tin chắc chị em nhà nó không dám làm gì mình nữa, có Anh Cả can thiệp rồi thì yên tâm.

Dũng “vâng”, nhưng trong lòng cũng có chút thắc mắc: “Vì sao bố nuôi lại một điều Anh Cả, hai điều Anh Cả vậy? ”

Đến một nhà hàng sang trọng nhất thành phố, trong một phòng VIP nhất nhà hàng, phòng này còn được dát vàng 18K, những đĩa thức ăn, cốc chén, chân nến cái thì được mạ vàng, cái được trổ bạc tinh xảo. Giống như đây là phòng ăn của hoàng cung vậy.

Trong phòng đón tiếp 3 bố con chỉ có Phấn Hồng Kong và Minh úc. Minh úc vẫn đóng đồ âu quen thuộc, comple veston. Phấn thì hôm nay ăn mặc khác hoàn toàn mọi hôm, nàng diện một bộ váy liền thân ôm người, không còn nhìn thấy một đồ trang sức vàng bạc nào trên cổ trên tai, lối ăn mặc giản dị, thuận Việt này làm Phấn như không còn là một bà trùm ma túy nữa, cũng có nét gì đó hiền lành, nết na và chút gì đó quyến rũ nữa. Phấn mở lời trước:

– Anh Thưởng, hai em. Mời mọi người ngồi.

Ổn định vị trí, Phấn ta tiếp lời, giọng nói chậm mà chắc:

– Trước tiên cho tôi được xin lỗi chuyện vừa rồi. Vụ ở cánh đồng là do tôi sai người, vụ sát thủ Nam Định là do tôi thuê người làm, vụ cho quân đến nhà anh cũng là do tôi. Đúng, mục đích của tôi chính là muốn hợp tác với nghiệp đoàn nhà anh. Tôi nhận lỗi với anh, nhận lỗi với hai em.

Nói xong, cả 2 chị em Phấn Minh đứng dậy, hơi cúi đầu.

Anh Xã cũng đứng dậy vẫy vẫy tay có ý bảo mọi người ngồi xuống:

– Hai chị em cứ ngồi xuống đi đã, có gì ta nói chuyện.

– Anh Thưởng, anh em mình biết nhau cũng đã hơn chục năm. Lần này anh bỏ qua cho em đi. Là do em ngu muội mà làm điều không phải.

– Được rồi. Mọi chuyện đã qua, không nhắc lại nữa. Không biết ý Dũng thế nào?

Anh Xã khéo léo đề cao vai trò của Dũng, ông chính là muốn nhắn nhủ rằng việc có tha hay không chính là do Dũng chứ không phải ông, ông chính là khéo léo để Dũng dần thay ông quyết định mọi chuyện. Mọi việc vừa qua đủ để ông tin đứa con nuôi này rồi. Ông thì đã biết trước quyết định của Dũng:

– Vâng, bố đã nói như vậy thì con cũng không có ý kiến gì? Chỉ là còn 2 chuyện con muốn chị em Phấn Minh đây phải xác nhận.

Phấn Hồng Kong chăm chú lắng nghe ý kiến của Dũng từ nãy tới giờ. Kể từ ngày kế nghiệp mẹ làm ăn đến nay, vừa rồi là cuộc chiến lớn nhất của Phấn và oái oăm thay lại bị thua. Nhưng người Hải Phòng có chất của người Hải Phòng, giang hồ Hải Phòng cũng có chất của giang hồ Hải Phòng. Bại nhận bại, chấp nhận bại không làm mình lùn đi mà ngược lại, không phải giang hồ nơi đâu cũng làm được.

Mấy hôm vừa rồi Phấn Hồng Kong nghĩ nhiều lắm, có lẽ sau sự việc người ta mới có dịp nhìn lại mà tổng kết.

Chuyện thứ nhất, dùng em trai lấy lòng con của Hằng, mục đích thì rõ ràng là để dễ dàng huy động nguồn tiền lớn từ Hằng rồi. Nhưng tính kỹ lại, cứ cho là Minh và Hằng là 1 đôi đi thì sao? Chuyện làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, vả lại Hằng không phải là tay mơ để người ta dắt mũi, quân cán không kém mình là mấy, chồng lại là quan chức nhà nước, Anh Cả thì một mực thì muốn lấy lòng còn chẳng được, mình đấu đâu có lại.

Chuyện thứ 2, thôn tính nhánh hàng lậu. Cứ cho là mình thành công thì sao? Thành công nhưng mình có chiếm hữu được nhánh này không lại là câu chuyện hồi sau sẽ rõ, hay mình chỉ là tay sai, là công cụ để người khác lợi dụng. Mình lấy về cho người ta hưởng.

Cả hai mục đích đều sai, từ đó hành động đương nhiên là sai lầm rồi.

Có một điều lạ ở trong tâm hồn Phấn Hồng Kong vừa đến. Kể từ ngày mặt đối mặt với Dũng, cô thường nhớ về Dũng, nhớ về kẻ mà mình đã hao tâm tổn tướng loại trừ, nhớ về kẻ đã dũng mãnh nhanh như chớp hạ gục vệ sĩ số 1 của cô. Lại còn trẻ mà mưu trí hóa giải thế trận liên hoàn của mình. Có một đêm, Phấn phải vỗ vỗ vào mặt mình mà tự hỏi: Phấn, mày yêu người ta rồi à? Không yêu sao cứ muốn gặp thế này?

Vậy đấy.

Trở lại với bàn tiệc.

Phấn chăm chú nhìn vào Dũng, việc này cũng không lọt qua mắt của X:

– “Cậu nói đi, tôi nghe đây”, Phấn nói.

Dũng rành rọt:

– Chuyện thứ nhất là chuyện anh Minh và Mai. Mai là bạn em từ hồi còn học sinh. Nếu anh đến với Mai bằng tình cảm chân thật thì em không ý kiến gì, nhưng nếu anh lợi dụng Mai vì một việc nào đó thì em không bỏ qua. Chuyện thứ hai là về ông Hoàng, từ sau hôm ở Đồ Sơn, em đã sắp xếp chỗ ăn ở cho gia đình ông ta. Em muốn anh chị đây nếu đã bỏ qua chuyện cũ thì cũng nên bỏ qua cho ông Hoàng, để ông yên ổn làm cho nhà em, sống nốt tuổi già. Em chỉ có vậy.

Phấn đá đá chân vào em trai, Minh úc biết ý nói:

– Chuyện tôi và Mai thì từ giờ cậu không cần nhắc đến nữa. Tôi hoàn toàn không thích và không yêu Mai. Tôi đã yêu người khác. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ tìm gặp Mai nữa.

Minh úc không cụ thể nhắc đến là mình yêu ai, nhưng người hắn vừa nghĩ đến khi nói ra câu này chính là người chị gái ở bên cạnh mình đây.

Phấn Hồng kong trả lời vế thứ 2 của Dũng:

– Về chuyện chú Hoàng, Dũng cho chị em tôi gửi lời xin lỗi đến chú ấy. Tôi lấy hương hồn mẹ tôi ra mà hứa là chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm gì chú ấy cả. Nếu chú ấy về lại với chị em tôi là cái tốt, nếu chú không muốn có thể tùy ý làm ở đâu cũng được. Tôi nhất định sẽ chuyển cho gia đình chú ấy một khoản tiền, gọi là chuộc lỗi.

Dũng cũng không phải là kẻ hẹp hòi, đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại. Với lại cậu nghĩ rằng, để tiến thân lập nghiệp, để tồn tại được ở đất này thì thêm bạn còn hơn là thêm thù. Mình và cô Hằng đã có mối quan hệ ổn rồi, giờ thêm nhánh Phấn Minh này nữa thì có phải là ổn càng thêm ổn không. Chỉ không biết Huy tây, trùm nhánh sòng bạc, bar, vũ trường là người như thế nào? Lại còn trùm nhánh mại dâm là ai, nghe nói là một phụ nữ đẹp nhất Miền Bắc một thời, tên là gì ấy nhỉ, mong manh hình như tên là Liên, giang hồ gọi là Liên Hoa Hậu.

Dũng nói:

– Chị nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Cái tôi mong muốn chỉ là được yên ổn mà làm ăn, chúng ta đoàn kết để cùng nhau vui vẻ. Rồi khi có chuyện gì đó, chúng ta đoàn kết liên thủ mà chống lại kẻ thù. Như vậy có phải là tốt hơn không.

Dũng đã manh nha tư tưởng của một ông trùm.

– “Tôi tán thành”, Phấn Hồng Kong vui vẻ đồng tình, mục đích hôm nay coi như hoàn toàn mãn nguyện, đôi bên không đánh không thành bạn. Và hơn cả, Dũng không có ý căm thù mình, cậu ta không ghét mình, biết đâu đấy…

Còn một chuyện mà Phấn Hồng Kong thắc mắc, nếu là mình nhất định mình sẽ hỏi. Đem thắc mắc đấy, Phấn hỏi Dũng:

– Còn về chuyện cậu bị theo dõi, sao cậu không hỏi tôi?

– Tôi biết rằng nếu hỏi chị cũng không nói, bởi nói đồng nghĩa với giết người ta. Chuyện lớn bỏ qua được vậy chuyện nhỏ tại sao không? Chị chỉ cần chuyển lời của tôi đến người ta là: Quay đầu là bờ, tái phạm Dũng lì không tha là được.

Phấn và mọi người ở đây thêm hiểu biết về nhân sinh quan, tư duy của Dũng, ai cũng thầm thán phục trong tâm. Cậu xử lý sự việc có uy nhưng cũng rất có tình, có nghĩa.

Sau những lời nói chào mâm, đôi bên kết giao bạn bè bằng những cái cụng ly. Chỉ có X là chỉ ngồi ăn mà không nói gì, cái cô đang phân vân là “không biết cái bà Phấn Hồng Kong này có ý gì với Dũng của mình nữa không đây, toàn gắp thức ăn cho Dũng, con gái con đứa gì mà vô duyên. ”
 
Phần 136

Rời nhà hàng, trên xe Anh Xã hỏi Dũng:
– Con biết người làm phản trong nội bộ chúng ta?

Dũng đáp nhanh, bởi cậu biết chắc chắn bố nuôi không sớm thì muộn cũng sẽ hỏi, không ai lại muốn có một con kiến trong cốc nước của mình:

– Con không biết, để gắn định vị bằng đồng xu vào xe máy và oto của con thì ai cũng có thể làm được và làm ở bất cứ đâu. Có thể chỉ là một nhân viên bảo vệ trông xe, cũng có thể là người ngoài.

– Uh, nhưng đó cũng là mối nguy về sau, phản lần 1 tất có lần 2.

– Vâng, con muốn cho người ta một cơ hội, nếu tái phạm nhất định sẽ xử nghiêm.

Anh Xã gật gù với suy nghĩ của Dũng, về chuyện này đúng là ông có cùng quan điểm với Dũng. Nhưng cả Anh Xã, Dũng và X đều không biết trước được tương lai. Vì quan điểm này mà nghiệp đoàn phải trả một cái giá cực đắt.



Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Mọi thứ trở về với cuộc sống chảy trôi sôi động hàng ngày. Dũng và X vẫn đang trên con đường học tập cách điều hành và quản lý tập đoàn. Thời gian qua, những hoạt động trên địa bàn Hải Phòng của nghiệp đoàn thì hai chị em cơ bản đã nắm vững và dần dà có những quyết sách thay bố rồi. Duy chỉ có hoạt động bên ngoài Thành phố là chưa trực tiếp trải nghiệm mà thôi, đấy chính là công việc đặt hàng bên ngoài lãnh thổ Việt Nam, rồi vận chuyển hàng từ các cửa khẩu về Hải Phòng.

Việc đặt hàng thì bố và chú Hưng râu cùng dần dần cho hai 2 chị em tiếp xúc, giao dịch. Trước mắt là những đơn hàng nhỏ, mặt hàng giá trị thấp với những đối tác ruột bên Trung Quốc, Lào, Cam, Thái còn những quốc gia khác thì cần thêm thời gian. Những việc đó chỉ cần tại văn phòng là có thể làm được.

Thời gian này, hai chị em muốn trực tiếp đi cùng Tốt cờ để hiểu sâu, hiểu sát hơn về cách thức vận chuyển hàng từ nguồn về Hải Phòng. Cũng đã đi được vài chuyến, xa nhất là vào tận Quảng Trị, đánh hàng từ cửa khẩu Lao Bảo về. Gần hơn thì có Móng Cái – Quảng Ninh, Tân Thanh – Lạng Sơn.

Lúc nào chị em cũng sát cánh không rời như hình với bóng.

Trong một chuyến đi Lạng Sơn đánh hàng, theo kế hoạch là đi từ sáng sớm ngày hôm trước, đến Lạng Sơn tầm giữa buổi sáng, nhận hàng, xếp hàng xong xuôi chờ đêm muộn thì lăn bánh về Hải Phòng. Về đến nơi là vào khoảng rạng sáng ngày hôm sau. Kế hoạch là vậy.

Nhưng đôi khi sự đời lại không như ý muốn, cái cụ gì từng nói: “Tốt Cờ tính không Dũng lì tính”. Hàng hóa xong xuôi yên vị trên xe thì Tốt cờ thấy điện thoại rung, anh ta rút điện thoại ra thì là con 1100i giống của Dũng và X:

– Alo, tôi nghe!

– …

– Tôi hiểu rồi, cảm ơn.

Nói xong Tốt cờ cúp máy rồi quay sang bảo Dũng:

– Tôi nhận được tin thời gian an toàn chuyển hàng lại là ban ngày, tối có liên ngành lập chốt trên quốc lộ 5. Phải về Hải Phòng ngay bây giờ mà không đợi đêm nữa.

Dũng đồng ý ngay:

– Vâng, vậy xuất phát luôn. À anh Tốt cho tôi hỏi, tại sao tôi thấy nhiều người dùng điện thoại 1100i giống anh em mình vậy? Tôi có ông bạn tên Mow hỏi mà chưa biết trả lời sao.

Tốt cờ đáp:

– Có thế cũng hỏi, pin khỏe, sóng mạnh, nhỏ gọn, bền, lúc cần có thể dùng làm gạch.

Dũng gật gù:

– Vâng, để tôi về bảo nó sắm lấy 1 con mà dùng, bỏ con Iphone 3 nó đang dùng đi.

Oạch. Nghe vậy Tốt cờ đế thêm vào:

– Bảo nó đổi cho tôi.

Vậy là xe về sớm hơn dự kiến, đến nơi cũng chỉ chập tối, xuống hàng xong cũng chỉ độ 10 giờ đêm. Ngon.

Nhưng cái gì mà không theo kế hoạch y rằng có chuyện. Và chuyện lại xảy ra thật.

Dũng về phòng mình lúc đó khoảng 11 giờ đêm, hai chị em thấy nhà cửa im phăng phắc nên tự lấy khóa mở cửa về phòng. Tắm rửa xong Dũng ta theo thói quen đi ăn đêm.

La là lá, la là la, la là lá la.

Bằng thân thủ phi thường sau bao năm ôn luyện, cậu mở cửa ban công phòng mình, đi ra ban công chung, mở cửa ban công phòng mẹ, cửa không khóa, mà hình như không bao giờ khóa. Tả thì kinh như vậy thôi chứ thực ra đứa trẻ độ 3 tuổi là có thể làm được.

Phòng mẹ tắt điện tối om, y như mọi khi.

Ha ha ha ha, cáo đến rồi… Sói ơi!

Di chuyển trong bóng đêm cũng là một trong những bài học mà ngày xưa Bác Sáu đã từng dậy cho cả hai chị em. Nay có cơ hội vận dụng. Dũng ta đếm bước chân, tính từ cửa ban công vào giường mẹ thì mọi ngày mình đi 7 bước. Dũng ta đếm được 6 bước thì dừng lại, tụt quần đùi xuống chân. Vậy là cậu trần truồng. Dũng tự thán phục chính bản thân mình thông minh hơn người. Mọi ngày đi 7 bước chạm giường, nay đi 6 bước rồi dừng lại, cậu phán đoán vị trí mình đang ở… cạnh giường.

Nhẹ nhàng như một con trâu mộng, Dũng quờ quờ tay và không khó để cậu chạm vào thành giường. Lại vẫn nhẹ nhàng như một con bò đực để đối phương không phát hiện ra sự xuất hình của mình, Dũng đặt một chân lên giường. Lại một lần nữa nhẹ nhàng như một con voi ở bản Đôn, Dũng đặt nốt chân kia lên giường.

Khi hai chân đã lên hẳn giường, Dũng đứng như trời chồng ở đó, cậu đang thực hành tiếp một bài học khác mà Bác Sáu đã kỳ công truyền thụ, đó là nhận diện đối thủ trong bóng đêm. Cậu muốn phán đoán người đang nằm kia là mẹ Loan hay mẹ Trúc, cái điều mà cậu luôn luôn không bao giờ biết cho đến khi vục mặt vào bướm và xoa lông lồn. Lông lồn mẹ Loan thì mỏng mượt như đồi trọc Việt Nam, còn của mẹ Trúc thì rậm rạp như rừng rậm Amazon mãi tận bên châu Mỹ. Thị giác thì không nhìn thấy gì rồi, bỏ. Xúc giác thì có chạm vào đâu mà biết, bỏ. Thính giác thì có tiếng động gì đâu mà lần, bỏ. Vị giác thì có liếm đâu mà hay, bỏ. Khứu giác thì có, nhưng giờ đây 2 nàng dùng chung 1 loại dầu gội đầu, dùng chung 1 loại sữa tắm, dùng chung 1 loại nước rửa bướm là Dạ Hương nên cũng bỏ.

Cậu đành dùng giác quan thứ 6 của mình, đó là Linh Cảm. Ai đây vậy ta? , Hôm qua mẹ Trúc rồi, hôm nay không lẽ mẹ Loan. Mà không chắc, không có quy luật theo ngày như vậy. Hay là mẹ Trúc 2 hôm liền, cũng không chắc. Ôi, đau hết cả đầu. Bác Sáu ơi là bác Sáu ơi, bác dậy dỗ cái kiểu gì vậy hả bác. Nghĩ đến đây Dũng chán nản bỏ cuộc giống như bao đêm khác. Bỏ, không tập tành gì hết.

Dũng đổ ập người xuống mẹ. Thì ôi giời ơi là giời, không phải 1 mà là 2 người. Họ đồng thanh như hét lên:

– AAAAA.

Dũng thân thủ phi phàm, cậu nhanh tay bật điện lên: “Tách”, đèn sáng trưng. Gần như cả 3 cùng nói:

– “Ôi, mẹ Loan, mẹ Trúc”, tiếng Dũng.

– “Úi, Dũng”, mẹ Loan.

– “Ái, Dũng”, mẹ Trúc.

Lại gần như cả 3 cùng nói:

– “Sao hai mẹ lại ở đây”, tiếng Dũng.

– “Mẹ tưởng con mai mới về”, tiếng Trúc.

– “Sao tưởng hôm nay không về”, tiếng Loan.

Cả ba nhìn nhau, nhưng Loan và Trúc thì nhìn kỹ hơn vì Dũng đang trần truồng, con cu của cậu đang cứng ngắc to tướng lủng là lủng lẳng như quả mướp hương trên giàn bầu.

– Con xong việc sớm rồi. Sao hai mẹ lại ở đây?

Trúc trả lời, nàng đang mặc một cái váy mỏng tang tàng tàng, đầu ti còn nhìn rõ mồn một, quần lót thì có một xíu làm lộ lông lồn:

– Thì chúng tôi tưởng anh không về nên ngủ cùng nhau, thế cũng hỏi.

Loan thì đang mặc áo hai dây, cái quần đùi cộc, hình như cô cũng không mặc áo lót thì phải, không nhìn rõ vú nhưng núm vú thì hằn lên áo thấy mà mê.

Dũng còn chưa nghĩ là mình đang trần truồng cơ, cậu mải nhìn cả hai mẹ đang sexy quyến rũ vô cùng, báo hại cái buồi chỉa thẳng ra nhìn đáng sợ lắm ý. Cậu nói bâng quơ:

– Giờ sao bây giờ hả các mẹ?

Loan chưa phản ứng gì thì Trúc ngồi dậy, cô đứng lên rồi cho hai chân xuống đất. Cô nhìn thấy Dũng như vậy thì nước lồn đã rỉn ra một ít rồi nhưng biết phận làm em, lại đến sau nên cô nhường cho Loan, mặc dù chơi oẳn tù tì hôm nay thắng.

Ra đến cửa thì Loan gọi:

– Mày đi đâu đấy?

Trúc khựng lại, ngoáy ngoáy mông:

– Tao xuống ngủ với X.

Loan đắn đo một lúc, kể cũng tội nghiệp con bạn. Đang ngủ trên này lại phải đi xuống, tính thương người của cô bột phát, cô nói mà làm Trúc sướng như điên:

– Ở lại đi.

Trúc quay lại nhưng giả vờ lưỡng lự vì sự bất tiện này:

– Nhưng…

Loan hiểu ý Trúc, cô đưa ra giải pháp.

– Thì quay mặt đi.

Trúc cãi:

– Nhưng… Ai mà chịu được.

Loan chưa biết phải làm sao, cơ mới chỉ ầm ừ:

– Thì…

Trúc đáp nhanh như kiểu hiểu ý Loan:

– Thật á.

Chỉ có Dũng là ngồi như ngỗng ỉa nghe hai mẹ đối đáp.
 
Phần 137

Nói xong cái là Trúc phi lên giường, túm lấy buồi Dũng mút chùn chụt.
– “Soạp, soạp, ngon quá Dũng ơi, mẹ thích ắm”, Trúc như một con hổ háu đói nhìn thấy con thỏ non. Cô như sợ buồi Dũng biến mất khỏi cõi đời.

Dũng còn chưa định hình được sự việc thì đã nhắm mắt tận hưởng rồi. Còn Loan thì lồng lộn lên, ý cô không phải vậy nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã Trúc đã thế kia rồi. Loan như gắt lên:

– Con kia, ai bảo mày làm thế.

Nhưng mặc kệ lời Loan nói, Trúc vẫn không dừng mồm, cô tọng sâu buồi con vào họng mình, mặc kệ cho nó sặc.

Loan điên tiết, lần đầu tiên cô chứng kiến con mình bị người khác mút buồi, bản năng chiếm hữu của tất cả mọi loài trên đời này phát tiết:

– Đã thế thì…

Nói xong Loan cũng phi lại chỗ Dũng, cô cũng cúi đầu xuống buồi con tranh mút với Trúc. Thành ra một cuộc chiến đấu không khoan nhượng xảy ra giữa Loan và Trúc. Dũng thì còn biết làm gì hơn, cậu sử dụng binh pháp Tôn Tử trong hoàn cảnh này: “Tọa sơn quan hổ đấu”.

Bên dưới háng, Loan mút đầu buồi thì Trúc liếm bìu giái. Trúc liếm thân buồi thì Loan ngậm đầu khất, thỉnh thoảng môi hai người còn chạm nhau nảy lửa.

– “Aaa, sướng quá các mẹ ơi, sao giờ mới biết trò này”, Dũng đang hưởng lạc luộc.

– “Chẹp chẹp chẹp, ừm ừm ừm”, tiếng phát ra từ bên dưới không biết là của ai.

Chán chê mê mỏi là hình dáng Loan và Trúc chổng mông liếm buồi Dũng. Dũng thấy để nguyên như vậy thì hơi căng, mình ra mất. Lần đầu tiên được cả hai mẹ mút buồi làm cậu có cảm giác khác hẳn với mọi khi. Không khéo bắn tung tóe luôn thì mất mặt. Thấy vậy cậu hô:

– Thôi, thôi các mẹ.

Cả Loan và Trúc nhả buồi con ra, dớt dãi vẫn còn lê thê trên miệng hai người, có vài sợi dây tinh tương còn nối mồm với đầu buồi nữa. Cả hai ngửa mặt lên trời nhìn Dũng trông đến buồn cười.

– Để con phục vụ các mẹ.

Một cuộc thi được diễn ra ngay lập tức khi trọng tài là Dũng vừa phát hiệu lệnh. Thi xem ai cởi quần áo nhanh.

Trúc phóc một cái lột được cái váy ra, hảy mông lột cái quần lót. Cô đoán mình thắng vì mình chỉ có hai thứ là váy và quần lót trong khi cái Loan thì có 3. Nhưng cô nhầm mất tiêu rồi. Trần truồng xong thì nhìn sang đã thấy Loan không một mảnh vải che thân, Loan cũng chỉ có 2 thứ là áo 2 dây và quần đùi. Trúc đành đạch trên giường:

– Mày ăn gian, sao không mặc quần lót.

Loan cười hà hà vì thắng được con bạn:

– Ha ha ha, tao không mặc quần lót đi ngủ bao giờ, chỉ những hôm nào bị thôi. Thua chưa.

Trúc không kém cạnh:

– Còn lâu, mới hòa thôi.

Loan không chịu:

– Tao thắng.

Trúc gân cổ:

– Hòa.

Chỉ Dũng là như con sen người ở, như kẻ thứ ba thừa thãi ở đây, chẳng ai thèm để ý gì đến mình. Cậu đang thét lên trong lòng: “Tôn Tử ơi hỡi Tôn Tử, ông sống khôn thác thiên về đây mà xem cái binh pháp của ông này”.

– “Chơi lại”, cả Loan và Trúc đồng thanh.

– “OK, ai thèm sợ”, lại đồng thanh.

– “Oẳn tù tì”, ơ hay hai chị em nhà này, lại đồng thanh.

– “Oẳn tù tì ra cái gì ra cái… này”, Trúc ra búa, Loan cũng ra búa.

– Hòa, chơi lại.

Dũng ở trên sốt ruột, buồi thì cửng tếu lên khi rõ mồn một là 2 cái lồn đang nhoe nhoét hấp háy, 4 cái vú đang tưng tưng lên. Mà cái nào cũng là cực phẩm không nhất thì nhì nếu tính ở Thành phố Hải Phòng này. Cậu căng giọng giận dỗi:

– Chơi hay nghỉ đây?

Lúc này Loan Trúc mới để ý sự có mặt của Dũng. Vừa rồi hai cô không ai bảo ai nhưng oẳn tù tì để xem ai là người được Dũng liếm lồn trước, chuyện có thế thôi mà.

Hai cô mặt nghệt ra vì sợ Dũng giận dỗi bỏ về phòng thì có mà mốc mồm lồn.

Dũng nói như ra lệnh:

– Cả hai mẹ nằm ngửa, dạng chân, banh bướm ra.

Rắp rắp nghe lệnh, Loan và Trúc lục tục nằm ngửa cạnh nhau, giơ hai chân lên trời banh ra hai bên làm cả hai miệng lồn mở hoác ra, chân người này còn khều vào người kia. Chỉ có Dũng là số hưởng, cậu lại nhớ đến mấy lần kiểm tra 1 tiết lúc còn đi học thường có câu ở trên đầu: “Thí sinh chọn 1 trong 2 đề”.

Ở đời, không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng, Dũng biết làm sao bây giờ?

Cậu quỳ xuống ở giữa, rồi thì mồm cậu hướng về lồn mẹ Trúc, tay cậu hướng về lồn mẹ Loan.

– AAAA.

– Uiiiiiii.

Dũng liếm lồn mẹ Trúc choàm choạp, tay kia ôm trọn lồn mẹ Loan.

– “Sướng rồi con ơi, liếm lồn mẹ trước à? ”, Trúc rít lên sung sướng, nước lồn cô ào ạt chảy ra.

– “Con trai của mẹ, nghịch lồn mẹ này”, Loan cũng sướng đâu kém bên kia.

Rồi Dũng đổi bên, cậu lại chuyển sang liếm lồn mẹ Loan, tay kia quay sang móc cua mẹ Trúc.

Cứ thế liên tục đổi giữa hết bên này bên kia. Thỉnh thoảng còn liếm lỗ đít cả hai nữa. Hai cái lồn như Thúy Vân – Thúy Kiều, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.

Ở bên trên, Loan và Trúc còn tự lấy tay mình bóp vú, mân mê đầu ti như trợ lực cho cơn sướng từ dưới lồn phọt lên.

Trúc quay sang Loan:

– Loan ơi tao sướng quá, some là thế này này. Sướng lắm.

– Tao cũng sướng Trúc ơi, sao không nói sớm.

Dũng ngẩng mặt nhoe nhoét nước của mình lên khỏi lồn Loan:

– Trật tự!

Cả hai lại im bặt thưởng thức.

Dũng đánh lưỡi tận lực vào lồn Loan, tay móc thật nhanh vào lồn Trúc. Cả hai đồng thanh rên rỉ:

– AAAAAA, sướng, aaaaaa, ra ra ra…

Một ít nước bắn ra gần như đồng thời ở cả hai lồn. Vậy là hai mẹ đã cực khoái vì được con thủ dâm rồi.
 
Phần 138

Hết hiệp 1, Dũng thấy đã đến thời địt.
Cậu lại một lần nữa phân vân không biết địt ai trước đây. Vừa nẫy liếm lồn mẹ Trúc trước rồi, vậy lần này địt mẹ Loan trước.

Nghĩ vậy nên Dũng dịch sang bên mẹ Loan, mẹ vẫn chẳng có tư thế nào khác ngoài nằm ngửa, Dũng đặt đầu buồi to như cái chén hoa hồng vào cửa lồn Loan. Loan lo lắng như thường lệ:

– Từ từ thôi con, buồi con to lắm.

Trúc ngổi xổm lên xem phim. Cô thấy tay mình thừa thãi thì một tay đặt xuống mông Dũng, cô muốn trợ lực cho Dũng, tay còn lại cô đặt lên vú Loan. Dũng thì hai tay đặt lên đùi non mẹ.

Loan thấy Trúc sờ vú mình thì ngượng, cảm giác hơi khác khác khi người đồng giới rờ vú, cô ú ớ:

– Trúc ơi, mày làm gì thế?

Trúc tỉnh bơ:

– Giúp mày, không thích à?

– “Không, nhưng… aaaaaaaaa”, Dũng đẩy buồi xuyên qua cửa lồn mẹ Loan với sự trợ giúp từ tay mẹ Trúc đang đặt ở đít.

Loan quên hết mọi chuyện xung quanh, giờ với cô chỉ còn tập trung ở cái lồn đang thốn thốn căng nich ra.

– Ui, địt mẹ đi con. Buồi to sướng lồn quá. Địt đi.

Dũng đẩy buồi qua cửa lồn thì dập sâu vào tít tận trong cùng âm đạo mẹ Loan và rút ra đẩy vào. Trúc thì nhiệt tình hỗ trợ bạn thân bằng cách trợ lực ở mông đít Dũng, tay kia thì mân mân cái đầu ti của con bạn, mắt thì chằm chằm vào lồn Loan, cô muốn tận mắt chứng kiến một cách rõ nét nhất cái buồn đang ra vào lồn nó như thế nào, cảm nhận bằng ý nghĩ khác với cảm nhận bằng mắt, nó chân thực hơn, sống động hơn.

Dũng dập phành phạch lên lồn mẹ như pitong, cậu vẫn đang áp dụng cách bế tinh bởi vì còn mẹ Trúc nữa mà cậu phải phục vụ.

– Ui ui ui, chồng ơi, địt vợ mạnh nữa lên, vợ sướng.

Trúc ngạc nhiên:

– Lại con vợ chồng nữa cơ à, y như tao.

Loan lại chí chóe lại:

– Kệ tao, địt tao là chồng tao.

Dũng ngừng nhịp địt, một lần nữa cậu lại phải nhắc hai học sinh hư, chuyên nói chuyện trong giờ học:

– Trật tự!

Cả hai lại dừng mồm một lúc để nhường chỗ cho những tiếng nhóp nhép liên tục phát ra từ lồn Loan, cô lắc đầu bên này, lắc đầu bên kia vì không biết làm gì nữa, cảm giác cực khoái đang đến gần khi Dũng tăng tốc dập sâu đánh mạnh đầu buồi vào cửa tử cung:

– Iiiii, mạnh lên, nhanh lên. Trúc ơi bóp vú mạnh lên. Chồng ơi, Dũng ơi… aaaaaa…

Đáp ứng lời kêu của Loan, Trúc bóp vú bạn mạnh hơn, tay kia cũng bợ đít Dũng nhanh hơn.

– Dũng ơi, em xuất… Em sướng… anh địt mạnh… em sướng… Aaaaaaaaaaaaaa.

Vậy là Loan đã đạt cực khoái chuẩn làm tình, cô hẩy hẩy mông lên khỏi mặt giường, tê rần từ lồn chạy theo sống lưng lên tận não bộ.

“Uỵch”, Loan hạ mông không kiểm soát xuống giường, mắt nhắm nghiền tận hưởng những dư âm của trận cực khoái vừa rồi. Buồi Dũng vẫn cứng ngắc trong lồn mẹ.

Từ từ rút ra, “pực”, buồi Dũng vừa thoát khỏi lồn Loan thì đập ngay vào mặt Trúc. Không biết từ khi nào mà Trúc đã ghé sát đón cái buồi rồi. Cô ngoạm lấy luôn, vị dâm thủy lần đầu tiên Trúc nếm, cũng lợ lợ, gây gây như tinh trùng vậy.

Mút hết nước lồn của Loan trên thân buồi Dũng rồi thì Trúc bảo:

– Con nằm xuống đi. Mẹ cưỡi.

Loan thì nằm một đống ở bên cạnh, Dũng nằm xuống theo yêu cầu của Trúc nhưng một tay vẫn không quên mò sang sờ vú mẹ Loan, mẹ không nói gì, quá sướng rồi.

Trúc dạng hai chân của mình ra từ từ hạ mông xuống háng Dũng, cô với tay cầm lấy gốc buồi con để chỉnh cho đúng lỗ lồn mình.

– “Sụt, uiiiii cha cha”, buồi không khó khăn lắm xuyên qua cửa lồn Trúc chạy tọt vào trong.

– “Mẹ địt con đây, con để cho mẹ địt. Dũng ơi”, Trúc bắt đầu khẩu dâm.

Buồi đã nằm sâu trong lồn thì Trúc dập, Trúc ngoáy, Trúc sàng, Trúc xẩy, Trúc đẩy, Trúc đưa. Cô mạnh mẽ, cuồng nhiệt địt con theo thế: Cưỡi ngựa xem Loan. Vì Loan nằm bên cạnh.

– “Mẹ Trúc địt mạnh quá, con thích lắm”, Dũng hưởng ứng lời dâm của mẹ Trúc.

– Thích quá, con địt mẹ, mẹ địt con. Aaaaa, không, phải là chồng địt vợ, vợ địt chồng. Dũng là chồng của mẹ rồi. Là chồng rồi, iiiiii, pạch pạch pạch, anh ơi, em sướng… em sướng…

Một loạt những lời vô chủ vô vị phát ra từ miệng Trúc. Loan nghe con bạn khẩu dâm thành tiếng thì hồi dậy nói với vào:

– Mày địt con tao mày phải gọi tao bằng mẹ.

Đang say xưa địt con nhưng Trúc ngoảnh cổ cãi:

– Còn lâu, mày vừa gọi Dũng là chồng, Dũng cũng là chồng tao. Chị em thôi. Mày vợ cả tao vợ hai.

– Con dâu mất nết.

– Hứ, xí!

Thiệt là hết nói với đôi bạn này. Dũng lại phải can thiệp, cậu hẩy mông mạnh dập lên phía trên. Trúc thấy vậy thì sướng quá, quên đôi co với Loan mà rên rỉ:

– Iii, ui cha. Mạnh lên chồng yêu, mạnh lên. Mạnh hơn lúc địt vợ cả đi. Aaaaa…

Thế là mọi việc đâu lại vào đấy. Một hồi lâu chơi thế này mà Dũng vẫn chưa ra, Trúc ngừng mông lại rồi đứng dậy làm cái buồi tuột ra. Cô quỳ xuống chổng mông, lấy tay vỗ đét đét vào mông mình rồi nói:

– Dũng, địt vợ hai từ đằng sau đi.

Dũng nghe lời mẹ, cậu lựa thế rồi đút buồi vào lồn mẹ Trúc từ phía sau, tư thế này Dũng thấy nổi bật nhất vẫn là cặp mông của Trúc. Nó to bành ra hai bên, trắng nõn trắng nà.

– “Phạch phạch phạch. Sướng quá, địt mạnh lên chồng yêu”, Trúc khuyến khích con.

Loan vẫn trần truồng nằm ngửa tênh hênh lên nhìn Dũng địt Trúc. Trúc quỳ thế quái nào mặt lại ở ngay trước lồn Loan, Trúc nhìn thấy lồn Loan vẫn còn nhão nước và vẫn còn hấp háy. Tự nhiên cô muốn vục mặt vào đấy nhưng nghĩ thế nào lại thôi, ngại quá vì chưa làm vậy bao giờ.

Buồi vào sâu tận đáy lồn, thuột ra thuột vào trơn tru khi lồn Trúc lắm nước kinh khủng, lỗ đít cô nhíu nhíu lại, có lẽ là muốn Dũng địt vào đó cũng nên.

Dũng đợt địt này không còn kiềm chế nữa mà thả lỏng cơ háng, cậu sẽ xuất tinh vào lồn mẹ trúc.

– Mẹ Trúc ơi, con sướng, con xuất đây.

Dũng tăng tốc cũng là lúc Trúc thấy râm rê ở vùng háng, đặc biệt là lồn có biểu hiện muốn đái. Cô cổ vũ con cũng là cổ vũ chính cái lồn mình:

– Địt mạnh lên anh ơi, địt toét lồn em cho lồn em sướng cùng đi. AAAAA, iiiiii. Đúng rồi, chồng ơi, địt em sướng không?

– Sướng buồi lắm Trúc ơi, sướng này, thích này. Pạch pạch pạch pạch.

Loan thấy Dũng tăng tốc về đích thì ngồi bật dậy ghé sát đầu vào mông đít Trúc. Cô muốn xem buồi lúc xuất tinh vào lồn nó như thế nào.

Và rồi cả Dũng và Trúc cùng lên đỉnh một lúc. “Phụt phụt phụt”, từng dòng tinh trùng nóng hổi được Dũng xả thẳng vào sâu trong lồn mẹ Trúc.

– “Á á á, nóng quá, ấm quá. Aaaaa, em ra rồi anh ơiiiiiiiiiiii”.

Dũng giật giật mấy phát thì Loan cầm gốc buồi Dũng móc ra khỏi lồn Loan và hé miệng vào, còn vài cái giật cuối cùng nhưng cũng không ít tinh trùng bắn vào miệng Loan. Loan ngậm chặt đầu khất con để ăn những giọt tinh cuối cùng bắn ra.

Dũng không giật buồi nữa cũng là lúc Loan mút chặt một cái rồi nhả ra. “Pặp”, tiếng buồi ra khỏi mồm.

– “Ực”, Loan nuốt một hơi hết ngụm tinh trùng vừa nhận rồi thè lưỡi ra liếm mép xem có sót tí nào không.

Trúc duỗi thẳng chân nằm sấp xuống giường, cô rã rời tấm thân nhưng lồn thì râm ran tê tái vẫn chưa dừng.

Vậy là cả ba con người, một con hai mẹ cùng đạt được đỉnh cao của tình dục là sự cực khoái. Dũng hôn môi mẹ Loan một chập rồi cúi xuống liếm liếm hôn hôn vào mông đít mẹ Trúc đang vểnh lên.

Đời đôi khi chỉ cần vậy là đủ thôi mà.

Dũng đứng dậy, nhặt cái quần đùi rồi nói:

– Hai mẹ ngủ đi, con về phòng đây.

Không ai trả lời Dũng vì cả hai đã sõng xoài ra giường rồi. Dũng với tay tắt điện trả bóng đêm về trong căn phòng. Tiếng cạnh cửa ban công vừa khép lại là lúc Loan và Trúc quờ lấy nhau để ngủ giống như cái hồi Dũng còn ở trong tù hai chị em vẫn thường làm vậy, giờ có khác đôi chút là cả hai đang trần truồng.
 
Phần 139

Trước mỗi cơn bão trời thường trong xanh gió mát. Đấy là ví von vậy thôi chứ giờ này ở Hải Phòng đang là mùa chính đông, gió rét cắt da cắt thịt làm sun chim co bướm lại chứ chẳng chơi. Có hôm nhiệt độ chỉ vào khoảng 5 – 6 độ mà thôi.
Thấy chị ít mua sắm đồ gì cho mình, mùa hè chị mặc đi mặc lại một kiểu quần bò áo phông, mùa đông thì khoác thêm cái áo phao bên ngoài, chỉ vậy thôi. Có mấy lần giục chị đi mua đồ thì chị cứ à ừ mãi mà không chịu đi. Nhà cũng đâu có thiếu thốn gì cho cam, nhưng tính chị vậy biết làm sao.

– Chị, em mua tặng chị cái này này.

Dũng lấy trong túi nilong mầu xanh ra một cái khăn len. Cậu vừa mất cả buổi sáng lang thang mới tìm được một cái khăn ưng ý.

Đang mải mê tính toán gì đó, X ngẩng mặt lên nhìn thấy trên tay Dũng một khăn len mầu tím tím, X nhìn nhanh vào mắt Dũng, thấy cậu cũng đang nhìn chị. X lạnh lùng như thời tiết ngoài trời kia vậy:

– Cho tôi à?

– Không chị thì ai đây?

– Tôi…

X bối rối, lần này không biết là lần thứ bao nhiêu Dũng mua đồ cho mình, còn nhớ lần đầu tiên là bịch băng vệ sinh, rồi sau đó thì quá nhiều rồi không sao mà kể hết. Nhưng lần này có khác một chút, X cũng thấy lành lạnh khi thời tiết không hiểu sao năm nay lại lạnh giá hơn mọi năm. Cũng định đi mua một cái khăn quàng cổ nhưng cứ chần chừ mãi chưa đi được. Dũng như đi giầy thể thao trong bụng mình vậy.

– Chị đứng dậy.

– Để làm gì?

– Chị cứ đứng lên đi.

X chầm chậm đứng lên, không biết Dũng định làm gì nữa, nhưng cô chả sợ.

Thế rồi khi X đứng lên thì Dũng tiến lại gần chị, cậu đưa cái khăn ra đằng sau lưng chị rồi quấn lên cổ chị từ đằng sau ra đằng trước rồi vòng lại, vắt đuôi khăn qua vai. X đứng hình để Dũng làm cái hành động như là của hai người yêu nhau, nhìn từ xa tình củm lắm, ấm áp lắm.

Dũng mà sờ vú bên trái của X lúc này thì sẽ thấy tim X đập loạn xà ngầu lên, Dũng quàng khăn thôi mà như đang ôm lấy cô làm cho X cảm giác sao mà ấm áp đến thế, chẳng còn đâu cái rét của ngoài trời kia.

Dũng quàng khăn xong nhưng như cố tình chỉnh chỉnh đuôi khăn phía sau lưng để kéo dài cái khoảnh khắc ôm chị như thế này. Hai chị em chiến đấu bên nhau, cùng nhau đối diện sinh tử, rồi cùng nhau vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác, rồi cả hai cùng nhau cười đùa, đi chơi, đi ăn, đi làm việc…. Có lúc nào rời nhau đâu. Như hình với bóng, vì lí do nào đó mà chị em không ở cùng nhau là Dũng thấy như mình thiếu thiếu đi một cái gì đó vô hình, như mất đi một cánh tay, như thiếu đi một bên mắt. Nhiều lúc Dũng tự hỏi, tình cảm mình dành cho chị là gì? Tình chị em, tình bạn bè hay… tình yêu? Và Dũng chưa tự trả lời được cái thứ 3 có đúng là sự thật không khi cậu luôn khăng khăng tự nói với bản thân rằng, mình yêu mẹ Loan, rồi sau có yêu thêm mẹ Trúc nữa, có yêu ai khác ngoài hai người ấy đâu. Trên đời này, có ai hiểu rõ được bản thân mình và càng không thể hiểu được Tình yêu là gì?

Còn X thì sao? Trái tim trong trắng của cô đã có đáp án rồi. Đã hơn hai mươi tuổi chứ còn tấm bé gì nữa mà không biết mình muốn gì. X đã trả lời được con tim rằng, người cô yêu chính là Dũng, cô nguyện trong lòng được cùng anh đi đến hết cuộc đời, dù bất kỳ với vai trò gì, bất kỳ anh có gặp sóng gió cuộc đời nào, cô nguyện theo anh đến cùng trời cuối đất, chỉ có cái chết mới làm cô rời được anh.

Nhiều lúc cô muốn đứng trước mặt anh mà hét lên với anh rằng: “Em yêu Anh”. Nhưng trái tim bé bỏng còn đang ngập ngừng không dám nói, cộng với thân phận mình đang là chị của Anh, lại là con gái nữa nên cô không dám chủ động tỏ tình, không dám hôn trộm anh lấy một lần, không dám rúc vào lồng ngực anh mỗi khi có cơn gió rét thổi qua. Cô vẫn đang chờ ở nơi anh một điều gì đó thần kỳ, nhưng cô không biết đợi được nữa không? Khi vây quanh không ít người trẻ, đẹp, học thức, giàu có và quan trọng hơn là họ có đầy đủ gia đình. Còn cô chỉ là đứa trẻ mồ côi, là cây tầm gai sống gửi vào cuộc đời Anh.

Không còn chữ “cậu”, chẳng còn chữ “Dũng”, hết hẳn chữ “em” mỗi lần X nghĩ về Dũng. Mà chỉ còn chữ “Anh” là duy nhất thôi. Con gái là thế, có hơn 3 chứ hơn 30 tuổi người đàn ông của mình thì khi yêu rồi vẫn chỉ muốn “gọi anh xưng em”.

– “Xong chưa? ”, X hối lạnh tanh khi thấy Dũng cứ chỉnh chỉnh cái khăn.

– Chưa chị ạ, phải thế này mới đẹp này.

– “Đồ dê xồm đáng ghét”, X đặt hai tay mình lên ngực áo Dũng đẩy nhẹ ra rồi ngồi xuống. Tay cô vân vân vê vê cái khăn để cảm nhận chất liệu rồi tự hỏi: “Chất đẹp thế này không biết có đắt không nhỉ? ”

Dũng cười hì hì khi thấy biểu hiện rất X như vừa rồi, chả lạ.

Dũng thấy điện thoại rung rung báo có tin nhắn. Mở ra thì thấy là của Mai:

“Cau qua nha to, to co chuyen muon noi? ”

X thì vờ như không để ý nhưng trong lòng thì muốn biết là ai nhắn tin cho Dũng mà đọc xong hắn cười cười, quá khả nghi. Nhưng Dũng tấm lòng trong sáng, vả lại cậu cũng chẳng muốn giấu chị điều gì. (Trừ việc ngày ngày vẫn địt không mẹ Trúc thì mẹ Loan)

– Chị, là Mai gửi, Mai hẹn em qua nhà nói chuyện gì đó. Chị đi cùng em đi.

X xứng đáng là nữ hoàng băng giá:

– Tôi đi làm gì, người ta hẹn tôi đâu mà tôi đi.

– Chị đi đi mà, đi cùng em.

– “Không! ”, X đáp rắn mặc dù trong tâm thì cũng đang lo lo.

Thấy chị thì cương quyết không đi cùng nhưng Dũng thì muốn đi, cậu muốn gặp Mai một lần để nói cho rõ tình cảm của mình đối với Mai, cứ dùng dằng như vậy cũng không phải là điều hợp với phong cách của cậu.

– Vậy thôi để em đi một mình cũng được, trời cũng lạnh lắm, chị ở nhà đợi em đừng đi đâu nhé.

– “Đi đi”, giọng X đã bớt đanh lại mà hơi xìu.

Dũng ra đến cửa thì quay lại nói:

– Chị!

X tưởng Dũng thay đổi quyết định nì nèo cô đi cùng nên trong lòng mừng thầm:

– Gì?

– Em quên mất một chuyện? Bên Singapore đã trả lời chưa ạ?

X hụt hẫng nên trả lời bằng giọng nói quen thuộc:

– Tôi gửi bệnh án của mẹ sang từ 1 tháng trước rồi, họ nói là đang nghiên cứu, có kết quả sẽ trả lời ngay.

– Vâng, em đi đây.

Nói xong Dũng mở cửa đi mất, lần này đi thật làm X buột miệng nói câu “ơ” nhưng Dũng không nghe tiếng.

Tiếng giày cộp cộp báo hiệu Dũng đã đi hẳn X mới nói ra mồm:

– Cái đồ đáng ghét, trời lạnh thì có khăn mà!
 
Phần 140

Tại nhà của Mai, vừa rồi Dũng vừa bấm hồi chuông thứ nhất đã thấy Mai nhí nhảnh chạy ra mở cổng rồi. Trên đường tới đây, Dũng đã nhắn tin là đang trên đường đến làm Mai mừng rỡ vô cùng, cô mong Dũng như đứa con nhỏ mong mẹ về chợ mua quà. Cô chạy nhanh lên phòng thay một bộ váy hoa, chân váy xòe, quần tất, bên ngoài khoác thêm một cái khoác mỏng nữa, nhiệt độ trong nhà không lạnh như ở ngoài trời vì được sưởi ấm bằng điều hòa.
– Cậu vào nhà nhanh đi, lạnh lắm.

Dũng dắt xe máy vào trong sân, vừa đi Dũng vừa nói:

– Lạnh mà cậu ăn mặc thế à?

– Kệ tớ, trong nhà ấm lắm.

Và quả đúng là như vậy, trong nhà thì ấm hẳn. Mai cởi bỏ áo khoác ngoài, cô hoàn toàn trần truồng, à quên, cô hoàn toàn chỉ có cái váy giữa mùa đông này. Vào khu bếp, Mai pha một cốc trà gừng cho Dũng, cô bưng ra:

– Cậu uống nước đi.

– Cảm ơn cậu, một mình cậu ở nhà à?

– Không, mẹ tớ cũng ở nhà, mẹ đang tập arobic trên tầng 4.

– “Uh, cậu gọi tớ đến có việc gì? ”, Dũng nhanh chóng vào vấn đề chính.

Mai thì e thẹn vì Dũng hỏi ngay như vậy, chửa chi thì đã… Chẳng có dạo đầu gì cả. Cô ấp úng mãi mới nói ra được cái điều không phải là mục đích chính của cô:

– À, à, tớ hỏi là cậu có ý định đi học lại không?

– Hóa ra là vậy à, tớ có nhưng chưa phải bây giờ, tớ còn nhiều việc phải làm lắm. Khi nào ổn tớ mới học lại. Mà sao cậu lại hỏi vậy, hay là cậu…

Mai run run người khi bị Dũng hiểu nhầm ý, cô giẫy giẫy lên xoa mông đít vào ghế salong:

– Không, không, ý tớ không phải thế.

Dũng chưa tin:

– Mỗi người một cách vào đời, không nhất thiết là bằng con đường học Mai ạ. Cậu đang năm thứ 2 đại học rồi thì phải.

Dũng đá mát khi đả đến vấn đề so sánh học vấn. Mai đã biết Dũng hiểu lầm mình, cô không biết phải nói thế nào cho Dũng hiểu nữa, bối rối quá thành ra cô sụt sịt khóc:

– Hix, hix, không phải như vậy mà, ý tớ không phải như vậy. Cậu biết mà.

Dũng đã hiểu là Mai không có ý chê cậu học hành không đến bến, Dũng dỗ:

– Rồi, tớ hiểu rồi, nín đi, khóc nhè xấu lắm.

Mai vẫn chưa hết hẳn khóc, cô im ỉm như để qua cơn nghẹn ngào. Không gian im ắng khi hai người không nói với nhau câu nào. Ở trên hành lang cầu thang tầng 2, Hằng trong bộ đồ tập arobic đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của đôi trẻ, cô vừa tập trên tầng 4 xuống, mồ hôi vẫn đang lòng dòng chảy làm ướt cả khoảng áo chỗ vú.

Một lúc sau Mai mới lấy lại tinh thần:

– Tớ không bao giờ suy nghĩ như vậy, Dũng có thế nào tớ cũng… Tớ cũng… tớ cũng… Em Yêu Anh.

Mai tỏ tình trắng trợn, cô đã quyết tâm lắm rồi mới mời Dũng đến đây để tỏ tình, chứ cứ ngồi há miệng chờ chim bay vào thì chẳng biết đến bao giờ, Dũng là cái đồ vô tâm từ hồi còn bé cơ. Đây đã là lần thứ 2 cô tỏ tình với Dũng, lần thứ nhất là bức thư dúi vội vào túi áo Dũng hôm khai giảng năm lớp 6.

Dũng cũng không bất ngờ lắm khi Mai nói như vậy, tình cảm của Mai dành cho mình thì không khó để nhận ra. Đúng là Mai rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn, học hành lại giỏi giang, con nhà giầu nhưng không kênh kiệu chua ngoa giống nhiều người ở cùng hoàn cảnh, mẹ trong giới xã hội đen nhưng Mai hoàn toàn như một tờ giấy trắng và đặc biệt gia cảnh là có vẻ phù hợp với mình. Yêu Mai thậm chí tiến xa hơn với Mai sẽ là đôi cánh nâng bước cậu thăng tiến trên con đường cậu đã chọn. Nhưng một lần nữa Dũng không thể lừa dối trái tim mình, không thể vì thăng tiến mà đổi trắng thay đen rằng mình yêu Mai, đó không phải là con người cậu. Nhân tiện Mai đã nói ra, Dũng cũng cần phải để Mai đau một lần, đau một lần rồi thôi.

– Mai, cảm ơn cậu.

Mai tưởng lời ngỏ được đáp ứng:

– Vậy là cậu nhận lời?

– Không, ý tớ không phải vậy? Tớ cảm ơn cậu đã có tình cảm dành cho tớ, tớ rất trân trọng điều đó. Nhưng… Tớ đành phải xin lỗi cậu. Tớ không thể.

Không giống như Dũng một lần từ chối Anh Thư, lần đó Dũng chỉ bảo là “chưa thể”, còn lần này là “không thể”, bởi Dũng biết có tình cảm thì có rồi, không có thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có.

Mai tim đập thình thịch, trái tim bé bỏng tan vỡ vì mối tình đơn phương đầu đời. Từ lúc biết nhận thức mình là con gái, cô chỉ mới có tình cảm duy nhất với một người, là người con trai rắn rỏi va đập cuộc đời sớm đang ngồi trước mặt cô đây. Hồi năm lớp 6, bạn ấy vì bảo vệ mình mà đánh nhau với một anh tận lớp 9, rồi nhiều chuyện khác nữa bạn ấy luôn bảo vệ, bênh vực mình. 3 Năm xa cách cũng là liều thuốc chứng mình tình cảm của mình dành cho bạn ấy là chân thành, là thực sự. Vậy mà…

Mai im lặng đan hai tay vào nhau cho bớt run rẩy, hai đầu gối cô lập bập đập vào nhau vì nó đang rung rung.

Dũng nói tiếp:

– Mai biết tớ từ hồi chúng mình bắt đầu học lớp 1, rồi học với nhau mãi đến tận lớp 9 nữa, tớ không bao giờ nói dối người thân và bạn bè của mình. Tớ không thể nói dối trái tim mình mà đi lừa dối Mai được. Mai rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại học giỏi nữa, cậu là người mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lấy làm vợ. Nhưng trái tim có lý lẽ riêng của mình.

Mai ấp úng mãi mới nói được vài câu:

– Hay là… cậu… đã có… người… khác?

Dũng đáp ngay, thực lòng cậu nói:

– Tớ chưa yêu ai cả.

– Hay là… cậu… chê tớ… ở điểm gì…

– Cậu là một cô gái hoàn hảo, thánh thiện. Tớ chẳng thấy cậu có điều gì đáng chê cả. Thật lòng tớ đấy.

– Vậy sao… cậu lại…

– Tớ nói rồi mà Mai, tớ cũng chẳng biết được tại sao. Mình vẫn coi nhau là bạn được không?

Mai im lặng không nói gì một lúc khá lâu. Ở trên kia, Hằng như vừa xem một bộ phim hành động. Cô đang xem kết cục của vụ tỏ tình kia là gì, cô vừa muốn Dũng nhận lời vì khi đó mình có một đứa con rể ưng mắt, biết đâu chính nó sẽ kế nghiệp mình. Cái lạ chính là cô không muốn Dũng nhận lời, bởi nhiều đêm cô đã từng muốn người đàn ông đè lên mình lúc này chính là Dũng. Nếu Dũng và con gái cô thành đôi thì cánh cửa dành cho cô đã khép lại.

Dũng cũng trầm lặng để cho Mai bớt đau đi một chút thành ra không gian như đông cứng lại giống thời tiết ngoài trời kia. Dũng định đứng dậy ra về thì Mai đứng dậy trước, không thể ngồi đây thêm chút nào nữa, Mai cũng không muốn tỏ ra mình quá yếu đuối, quá bi lụy vì tình, cô đang muốn bật khóc nhưng không muốn khóc trước mặt Dũng. Mai với lấy cái áo khoác mỏng của mình rồi nói nhanh:

– Tớ không biết có coi cậu là bạn được không, tớ ghét cậu!

Nói rồi Mai bịt mồm mình ngăn tiếng khóc, cô chạy ra cửa, mở cổng rồi vụt biến mất giữa trời gió rét cắt da cắt thịt lúc chập tối.

Dũng chưa kịp ngăn lại thì Mai mất hút để lại cậu một mình dưới tầng 1 căn nhà rộng lớn. Đang định ra về thì Dũng nghe tiếng cô Hằng trên tầng 2 gọi vọng xuống:

– Dũng, cứ để Mai đi đi, nó cần thời gian.

Dũng ngó lên thì thấy cô Hằng đang lấp ló ở hành lang, chưa nhìn rõ cô đang mặc gì, chỉ thấy đầu ló ra, tóc bê bết dính lại vì mồ hôi. Dũng trả lời:

– Vâng ạ, cháu chào cô.

Hằng không dám xuống vì mình đang ăn mặc không lịch sự, chính cô đang đấu tranh dữ lắm. Không biết bảo Dũng về hay bảo Dũng ở lại đây. Chưa biết làm thế nào thì nghe tiếng Dũng:

– À cô ơi, cháu cũng muốn gặp cô để cảm ơn chuyện lần trước cô đã giúp cháu.

Vậy là tự nhiên Hằng có một cái cớ cho sự phân vân đấu tranh tư tưởng của mình:

– Vậy cháu lên phòng cô đi.
 

Bình luận mới