• XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Bạn thấy truyện này thế nào ?

  • Nội dung truyện hay, cốt truyện hấp dẫn

    Votes: 1 33.3%
  • Cảnh quan hệ kích thích

    Votes: 2 66.7%
  • Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng, gợi tình cuốn hút

    Votes: 2 66.7%
  • Đã đọc cảm nhận bình thường

    Votes: 1 33.3%

  • Total voters
    3
Phần 80

Cô không còn cách nào khác phải gật đầu. Phương mệt mõi rời khỏi người của Bona. Tuy nhiên, anh chàng không cho cô nằm ngữa mà bắt cô lật lại. Phương lờ mờ hiểu ý định của anh chàng liền bò ra, ngực cô ép nằm sát tấm ván, còn mông thì chổng lên, đưa hết hạ bộ đỏ loe, ướt nhem của cô ra sau. Cường chịch Phương với tư thế này đã lắm, lúc nào Phương cũng thích kiểu này nhất vì dương vật cậu ta có thể đâm vào rất sâu đến tận tử cung. Bona quỳ ra giường, đưa thằng bé vào lồn Phương, rà dọc theo khe để lấy thế, rồi thục vô thật mạnh. Anh chàng thành thục quá, chẳng kém Cường bao nhiêu. Bona kéo mạnh hông Phương cho mông cô dập vào hạ bộ anh chàng nghe chan chát.
Người Phương đập vào người hạ bộ Bona, đầu cô hất lên, tóc bung xoã theo. Bona vừa xoa vào cặp mông to đùng trắng nõn của Phương vừa nắc theo kiểu chó. Anh chàng nắc lia lịa, thục vào người Phương ầm ầm. Cu Bona như khúc cây, đâm phầm phập vào con chim bé nhỏ của cô. Tư thế này chơi sướng, Bona nắc một hồi lâu lắm, mồ hôi ra như tắm. Phương nằm bên dưới cũng vã mồ hôi luôn, miệng thở hổn hển. Nhiều lúc, Bona thấy mặt Phương khi cô nghiên một bên, đôi mắt như vô hồn, nước mắt nước mũi tuôn ròng ra. Đột nhiên, Phương nói với Bona bằng giọng đứt quãng:

– Anh… anh Bona ơi… đánh… đánh em đi anh…

Bona đang lùng bùng lỗ tai, nghe không rõ bèn hỏi lại:

– Phương… hự… em… em nói gì vậy…

Phương cứ liên tục, cố lấy hơi để nói:

– Anh… anh lấy tay… đánh… đánh đít em đi anh…

Bona nghe rõ, hiểu ý cô nhưng anh chàng hơi ngần ngừ, vì sợ làm vậy cô sẽ bị đau. Phương thì lại cứ liên tục nài nĩ:

– Đánh em đi anh… đánh đít em mạnh lên đi anh… ah… ah… uhm… uhm…

Chẳng đặng đừng, Bona đành nghe lời cô, anh chàng giơ tay, phát một cái thiệt mạnh vào bờ mông trắng nõn của Phương, nghe cái ‘Chát’ để lại dấu tay đỏ chót. Bona chỉ dám làm thế, rồi im lặng xem phản ứng của cô:

– Sướng quá… anh đánh nữa đi anh… uhm…uhm… mạnh nữa đi anh… đánh tét đít em luôn đi anh… mạnh vào……em sướng quá… mạnh lên đi anh ah… ah… chết em mất rồi… ah… ah…

Bona thấy thế cũng hơi kỳ, nhưng Phương cứ khuyến khích nên anh chàng chiều theo. Bàn tay Bona mạnh thì khỏi nói, đánh Phương liên tục mấy cái vào đít làm hai bên mông cô giờ từ trắng nõn thành đỏ luôn. Bona thấy càng đánh, Phương càng phê hay sao đó, lồn cô xiết mạnh, người cô uốn éo lắc lư. Nước khí trong lồn Phương tuôn ra xối xả làm Bona kích thích vô cùng. Bona giờ kinh nghiệm, chơi gái thì mới có bé Huê và Phương thôi, nhưng cũng làm nhiều rồi, nhưng chưa khi nào thấy kích thích như bữa nay. Anh chàng cảm thấy lồn Phương co bóp liên tục, muốn hút hết tinh khí trong người mình. Bona bạo dâm Phương ít phút thì lên đến cực điểm, đây là lần anh xuất tinh nhanh nhất từ đó đến giờ luôn. Bona không đánh Phương được nữa, phải bấu chặt đít cô, cả người run lên. Bona cắm cu vào sát, rùng mình xuất từng loạt tinh trùng vào người Phương, bắn sâu tít vào bên trong. Phương không định cho Bona xuất vào trong mình đâu, lúc ở bờ sông cô không kháng cự nổi, lúc nãy cũng định bảo anh chàng như thế nhưng Bona làm cô phê quá, chẳng động nổi tay chân mà rút ra cho Bona bắn lên mặt nữa.

Phương đổ gục, cả người nằm bẹp xuống tấm ván. Bona cũng tuôn theo, nằm đè lên người Phương, cả hai ôm nhau một lúc cho đến khi con cu xuất hết khi, thun lại, rớt ra khỏi lồn Phương mới thôi. Cả hai phê quá, đang nằm ôm nhau, sờ mó nhau thì chợt nghe tiếng ai gọi khe khẽ ở phía bên ngoài chòi.

– Phương ơi… em có trong đó không?

Phương và Bona giật mình, tròn mắt:

– Chết rồi… là chị Thu đến…

Cả hai hối hả bật dậy. Bona rời khỏi mình Phương, nhanh nhẹn chạy xuống ván, lấy cái quần cụt mặc vào. Giờ thì anh chàng mặc quần dễ hơn vì dương vật đã thun lại rồi. Bona thì dễ còn Phương mới khó, đầu óc tóc tai cô rũ rượi, cô phải chải lại, chỉ còn kịp mặc cái áo vô thôi. Bona thấy vậy bèn nói với Phương:

– Để anh ra đón Thu cho…

Bona nói xong liền đi ra. Ở ngoài chòi, Thu đang lóng ngóng hỏi hang thì thấy Bona xồng xộc đi ra. Nhìn thấy cô, Bona liền gọi:

– Thu…

Thu nhìn Bona mình trần trùng trục. Cô có vẻ ái ngại, mặt đỏ lựng:

– Anh Bona… Phương… Phương ở trỏng hả…

Bona mình mẫy còn toàn mồ hôi, gật gật đầu đáp ý Thu:

– Ờ… ở trỏng đó… Thu vào đi…

Bona xoay đi… Thu liền đi theo anh chàng. Bona gọi như có ý báo động:

– Phương ơi… Thu đến nè em…

Bona dẫn Thu bước vào thì gặp Phương đang ngồi trên ván, trên người chỉ mặc có mỗi cái áo rộng của anh chàng, đầu tóc cũng tương đối gọn gàng rồi. Thu thấy vậy liền hỏi:

– Em… em sao vậy?

Phương đứng lên, ngập ngừng giải thích:

– Em… nãy… nãy em chở anh Bona… đâm xe xuống ruộng… dơ hết… ảnh cho em mượn đồ để thay đỡ đó chị…

Phương vừa nói đến đó, đột nhiên giật thót mình. Số là đống tinh dịch Bona xuất vào người cô nãy giờ, cô ngồi thì không sao, giờ đứng lên thì nó xịt trở ra, chảy dài theo bắp đùi. Phương sợ Thu nhìn thấy nên mắc cỡ đứng chéo chân lại. Bona đứng trong chòi nhà mình, có sẵn hai người đẹp thì hơi bối rối, anh chàng nói:

– Hai… hai em ngồi chơi nha… anh… anh ra sau lấy nước…

Nói rồi anh chàng bẽn lẽn đi một mạch ra phía sau chòi để một mình Phương và Thu ngồi đó nói chuyện với nhau. Mọi chuyện đến giờ cơ bản như dự tính mà bé Huê nói với Bona. Anh chàng cũng tạm chinh phục được Phương rồi nên mừng lắm. Chỉ có điều là chuyện Thu đến tìm cả hai ngay trong đêm nó hơi nằm ngoài dự tính nên Bona có phần bối rối. Anh chàng ra nhà sau, vẫn rót nước, nhưng ráng nghe ngóng xem hai cô gái đang nói gì với nhau. Lúc Bona bước vô thì có nghe Thu hỏi, hình như là hỏi Phương về mối quan hệ giữa cô và Cường. Khi Bona rót nước xong, ngó ra thì thấy Phương đang huyên thuyên kể cho Thu nghe. Thu ngồi đó, mắt cứ tròn xoe, miệng thì há hốc ra, tay lấy che miệng lại. Bona thấy mình ở trong này hoài cũng kỳ… nên bèn cầm hai ly nước đi ra. Thấy Bona đi ra, Thu có vẻ không tự nhiên, nhưng Phương nói:

– Không sao đâu chị… ảnh cũng biết hết mọi chuyện rồi… nãy em kể ảnh nghe luôn rồi… may nhờ có ảnh… không thôi nãy em té xe… không biết sao luôn…

Thu nghe vậy bèn xấn tới Phương hỏi:

– Em té xe hả… em có sao không?

Vô tình tay cô chạm lên đùi Phương thì dính phải đống tinh dịch nãy chảy ra. Thu thấy ướt ướt nên rút tay lại, nhìn có vẻ kinh ngạc. Phương mắc cỡ quá, cố ý hỏi lãng đi:

– Ơ… còn chị… sao chị lại… với Cường…

Thu ngập ngừng mắc cỡ, lúc đầu thấy cô Bona ở đó thì không dám kể, nhưng Phương khuyến khích, cô mới chịu từ từ nói ra hết. Thu kể mọi chuyện bắt đầu từ lúc cả hai đi chơi bị giang hồ chọc ghẹo, đến chuyện Cường cứu cô ra sao. Nghe xong, Phương thắc mắc:

– Sao kì vậy? Bữa ảnh kể với em là ảnh quen tụi giang hồ đó nên cứu được chị… chứ đâu có kể bị đánh… bị ép gì đâu…

– Đâu có… bữa chi đâu thấy Cường quen tụi nó đâu… tụi nó đánh ảnh dữ lắm… liệu có hiểu lầm gì không em…

– Không có đâu chị ơi… chị chưa biết nhà Cường hả… nhà thế lực lắm… chính quyền và xã hội đen đều biết hết mà… theo em nghĩ… vậy là…

– Ý em là… mọi chuyện là âm mưu của Cường hả… trời ơi… không có vậy đâu em…

– Em nghĩ chắc là vậy rồi… vì hổm ảnh về nói với em… đừng nhắc lại chuyện này với chị, sợ chị xấu hổ… chắc ảnh cũng dặn chị vậy… chắc đúng là trò của ảnh rồi…

Thu nghe Phương nói mà vẫn không tin vào sự thực. Dẫu biết Cường có ăn chơi này nọ, nhưng Thu không ngờ, chẳng lẽ Cường lại xấu xa như thế chứ. Cả ba đang nói chuyện, bán tính bán nghi thì nghe có tiếng lục đục ngoài chòi, rồi tiếng ai gọi lớn lắm:

– Thằng Miên kia đâu rồi… mày dấu ghệ tao ở đâu?
 
Phần 81

Phương nghe thì thắc mắc:
– Tiếng ai như tiếng của Cường…

Cả Bona và Thu cũng ngạc nhiên nên cùng Phương chạy ra coi thử. Khi cả ba ra đến bên ngoài thì thấy ánh đèn sáng trưng từ đầu máy chiếc xe máy. Xe phải rọi đèn đi hướng khác thì Bona và hai cô gái mới nhìn ra. Giọng đó là của Cường, cậu ta không đi một mình mà đang đi với một nhóm nữa. Mới nhìn, Thu đã nhận ra ngay cái gã tóc dài hôm bữa, Phương cũng nhận ra hai ba tên đã xô ngã xe của hai cô. Cường thấy Phương thì vội gọi:

– Phương ơi… em ở đây hả… về nghe anh giải thích đi…

Phương nhìn thấy đám du côn kia thì tức giận, nói:

– Anh… còn giải thích gì nữa… anh… không ngờ anh thật xấu xa… tôi đã tin lầm anh…

Thu ràn rụa nước mắt nói:

– Trời ơi… té ra là sự thực… là do một mình anh gây ra hả Cường…

Hai cô gái cùng léo nhéo làm Cường mệt muốn điên cả đầu. Anh chàng quay qua gã tóc dài:

– Mệt quá… anh Tảo… giúp em dẫn bạn gái em về đi…

Tảo tóc dài nghe Cường nói vậy thì búng tay. Đám đàn em gồm hai ba thằng của hắn lập tức nhào vô, nắm tay Phương định lôi đi. Phương không muốn đi vội gào khóc. Bona thấy vậy bèn gạt tay cả đám du côn ra:

– Bỏ cô ấy ra… tụi bây làm gì vậy?

Tảo đứng ngoài, thấy thế liền nói:

– Mẹ cái thằng Miên này… muốn chết hả con… tụi bây… đập chết mẹ nó đi…

Cường cứ ngồi yên trên xe không nói năng gì. Trận chiến vậy là diễn ra không cân sức giữa một mình Bona và hai ba thằng du côn. Tụi kia dù là du côn, nhìn dữ dằn nhưng sức vóc xem ra không đọ nổi Bona. Anh chàng to con hơn, nhìn nhanh nhẹn, linh hoạt. Dù lắm khi Bona cũng bị tụi nó đánh đến chảy máu, nhưng anh chàng vẫn chống cự được. Thu la lối om sòm. Còn Phương thì đứng đó hét lên:

– Anh Cường… anh dừng lại đi… bỏ anh ấy ra…

Cường không thèm nghe, còn nói gì đó với Tảo tóc dài. Tảo gật đầu rồi đi lại gần Phương, nắm tay cô kéo đi. Bona đang quần nhau với tụi du côn, thấy vậy thì hét lên:

– Bỏ cô ấy ra!

Rồi anh chàng lấy hết sức bình sinh, hất mạnh làm hai ba thằng du côn văng tứ tán. Lúc này Tảo đã ép Phương lên xe của Cường được rồi, mặc cho cô giãy dụa, gã ngồi sau ôm chặt cô cho Cường đề máy. Lúc này Bona đã lao ra, níu lấy yên ra của Cường lại. Tảo ngồi sau bực mình chửi rủa, vội lao xuống, cùng đánh nhau với Bona. Phương ngồi sau xe cứ dãy dụa, làm Cường giữ không được, làm ngã cả xe máy. Nhưng Cường nhanh hơn, nhất quyết nắm tay Phương kéo cô đi bộ ra. Ở bên trong, Tảo đánh nhau với Cường tiếp tục.

Cường kéo Phương đi ra đến đầu đường, nhưng cô la hét, nhất quyết không chịu đi theo cậu ta. Gần ra đấn ngoài lộ, Cường bực quá mới nói:

– Em im đi… đừng la nữa có được không?

– Anh bỏ em ra đi… em không đi theo anh đâu…

– Em nghe anh nói đi mà… đừng giận anh nữa mà…

– Không… em không nghe gì nữa đâu… anh xấu lắm… mình chia tay đi…

– Chia tay… em giỡn anh đó hả… đâu phải em không biết là vốn dĩ anh cũng hay ăn chơi… mấy chuyện đó cũng bình thường thôi mà…

– Em biết… nhưng em đã bỏ qua cho anh… anh cũng hứa với em rồi… em không chấp nhận chuyện đó đâu… nhất là giờ… anh lại đi gạt chị Thu nữa… anh chứng nào tật đó…

– Chuyện của Thu là hiểu lầm thôi… anh không cố ý…

– Anh đừng có xạo… anh lúc nào cũng nói vậy… em không tin anh nữa đâu…

– Em… à… hay là giờ em mê thằng Miên kia rồi…

Phương nghe thế thì đỏ mặt, quay đi:

– Em không có… giữa em với ảnh không có gì cả…

– Không có gì… không có gì sao em… em lại ăn mặc vậy ở nhà nó… em nói anh này nọ… em cọi lại mình đi… em cũng vậy thôi… mỗi lần giận nhau… em cũng đi tìm trai khác đó thôi… anh có nói năng gì đâu… sao giờ em lại trách anh…

– Em nói rồi… em và Bona không có gì hết… anh… anh đừng nghĩ ai cũng như anh…

– Thôi cho anh xin đi Phương… em cũng dâm thấy mồ… em cũng dâm như anh thôi… tụi mình sinh ra là của nhau rồi… đừng giận anh nữa…

Phương nghe Cường nói vậy cũng suy nghĩ lắm. Cô tự vấn lương tâm của mình. Cô thấy có nhiều hành động của mình cũng không đứng đắn lắm, nhưng, cô vẫn trả lời Cường:

– Anh Cường… ngay từ đầu chúng ta đến với nhau đã là sai lầm… em cứ nghĩ mình yêu nhau là đủ… nhưng… chắc không được rồi… anh… anh như vậy em không chấp nhận được đâu… em nói rồi… thôi mình chia tay đi…

Cường nổi xung, vội nắm tay Phương kéo lại, ôm hôn cô:

– Đừng nói vậy mà… em cũng dâm lắm… anh biết mà…

Phương cố gắng lấy hết sức, đẩy anh chàng ra:

– Không… em nói rồi… mình chia tay đi…

Vừa nói, Phương vừa bỏ chạy ngược về phía chòi của Bona. Phương bỏ chạy, Cường định rượt theo thì thấy từ trong chòi, cả đám Tảo tóc dài rồ ga chạy ra. Tảo chạy dừng lại ở chỗ Cường đứng. Cả hai nói gì đó, mặt Cường có vẻ biếng sắc, rồi anh chàng không rượt theo Phương nữa mà leo lên xe cho Tảo chở đi. Phương nghi nghi chạy vô trong thì thấy Thu đang gào khóc, nằm ôm lấy Bona đang nằm xải lai trên đất. Phương hoảng hồn chạy lại gần, thấy Bona đang ôm bụng, máu me lai láng. Thu gào lên:

– Phương ơi… thằng kia… thằng tóc dài đó… nó đâm Bona rồi…

Hai cô gái hoảng hốt, cuống quýt kêu gào. Bona ôm bụng máu nằm lăn lộn trên mặt đất. Khi nãy lúc Cường kéo Phương đi thì chỉ còn mình Bona và Tảo đánh nhau thôi. Gã cầm đầu cũng không đấu nổi với Cường. Tảo sĩ diện với đàn em, rủi mà thua Cường thì mất mặt nên đã lừa thế đâm cho anh chàng một nhát rồi cùng đám đàn em lên xe bỏ chạy. Thu và Phương tuy có hoảng hốt cuốn quýt vì là con gái nên thấy máu hoảng sợ là đương nhiên. Nhưng may sau lúc sau giữ bình tĩnh được, cả hai mới dìu Bona ra ngay TTYT, vốn dĩ ở ngay phía trước chòi của Bona để cấp cứu. Được cầm máu kịp thời, Bona thoát chết. Sau đó anh chàng tiếp tục được chuyển lên bệnh viện trên Rạch Giá để chữa trị.
 
Phần 82

Sự việc thầy Bona bị đâm trong chòi gây chấn động cả thị trấn Thứ Mười Một. Rất nhiều lời đồn thổi ác ý không biết từ đâu ra, nói thầy xúc phạm giang hồ nên bị đâm, cũng có lời đồn nói thầy giành gái với Cường Đô La nên bị học trò đâm… Mấy lần trước Cường chọc phá, quậy phá ghê lắm nhưng cùng lắm là chỉ đánh dằn mặt một số thầy trong trường thôi, lần này có đổ máu nên lớn chuyện hơn. Công an huyện dù không muốn cũng phải vào cuộc. Mấy thầy trong trường từng bị Cường đánh trước kia hả hê lắm, đều chắc mẩm phen này cậu thiếu gia sẽ bị trừng trị thích đáng. Nhưng có ngờ đâu, khi công an điều tra thì nạn nhân là thầy Bona cứ nhất mực khai rằng là bị người lạ đâm khi đang bắt ăn trộm và trời tối quá nên không nhận ra ai, nên cuối cùng chẳng liên quan gì đến Cường hết. Lúc công an hỏi thầy để điều tra thì thầy suy nghĩ nhiều lắm, may mà thầy có bàn bạc trước với Thu và Phương để cùng khai với công an cho giống nhau. Cả nhóm cùng quyết định sẽ che dấu sự thực bởi lẽ nếu nói ra hết, chắc chắn Cường sẽ đi tù vì cái tội cầm đầu. Cậu ta bị bắt, Thu và Phương chưa chắc đã vui, mà thậm chí có thể chuyện không hay về mối quan hệ của họ còn bị đồn ra, không ai có lợi ích gì hết.
Bona phải nằm bệnh viên trên Rạch Giá mất mấy ngày, tính ra là hơn cả tuần lễ. Thầy không có thân nhân gì ở Miệt Thứ cả vì vốn dĩ quê thầy ở tận Sóc Trăng lận. Bona cũng dặn nhà trường đừng thông báo cho nhà thầy ở Sóc Trăng, sợ lo lắng vô ích và dù sao thì thầy cũng đã qua cơn nguy kịch rồi. Suốt thời gian thầy ở bệnh viện trên Rạch Giá, trường cũng quan tâm nhiều lắm, các thầy trong ban giám hiệu đều đến bệnh viện để thăm, rồi giáo viên cả trường đều góp tiền để tặng quà cho thầy.

Thậm chí, vì sợ thầy ở bệnh viện một mình không ai lo, trường còn phân chia việc, cắt cử người lên trên bệnh viện mấy ngày để tiện việc chăm sóc. Trong số giáo viên của trường thì có cô Phương và cô Thu là thân với thầy nhất nên cả hai đều tình nguyện lo việc đó. Tuy vậy cuối cùng chỉ có cô Phương lên đó một mình thôi vì dù sao cô cũng có xe máy, chạy đi chạy về tiện lợi. Cô Thu thì phải ở nhà, dạy bù luôn cho cô Phương suốt thời gian cô ở bệnh viện. Khỏi cần nói cũng biết Bona sung sướng đến mức nào rồi, thầy tha hồ được gần gũi người tình trong mộng suốt thời gian điều trị. Cô Phương túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho thầy như người thân trong nhà luôn. Nhiều khi thầy thức giấc giữa đêm, nhìn cô ngủ trên cái ghế bố ở cạnh giường mà thấy thương vô cùng. Dù tận tình chăm sóc Bona như thế, nhưng khi thầy đề cập đến chuyện tình cảm thì cô Phương khéo léo từ chối. Cô không hẵng là nói không thích thầy nhưng cô bảo lúc này đề cập đến mấy chuyện đó thì không hay lắm.

Một phần vì thực sự cô còn đang buồn vì chuyện của Cường, phần nữa cũng là vì giờ thầy Bona đang bệnh thế này nên tập trung điều trị hơn là nghĩ đến mấy chuyện đó. Nghe Phương nói vậy, Bona hơi tỏ vẻ không vui, cô cũng tinh ý lắm, cô hẹn Bona đến khi thầy khỏi hẵng sẽ cho thầy câu trả lời. Tận sâu trong tâm trí Bona cũng có cảm nhận được tình cảm của Phương, thông qua mấy cử chỉ chăm sóc ân cần của cô trong suốt thời gian thầy điều trị. Thầy vốn là người hơi ngây thơ, thẳng tính nên cứ là đi hỏi thẳng cô thôi, nhiều khi nghĩ lại thấy thế cũng hơi đường đột. Cô Phương là con gái, thầy cứ xồng xộc như thế thì sao mà cô trả lời được. Nghĩ đi nghĩ lại thì Bona đành ráng tịnh dưỡng, chờ đợi khoẻ hẵng rồi sẽ tiếp tục tỏ tình với cô nữa.



Bona điều trị cỡ hơn tuần lễ thì bệnh viện mới cho về nhà. Thầy thực sự thấy cũng đỡ nhiều rồi nhưng Phương thì cứ lo nên suốt quãng đường chở thầy từ Rạch Giá về, cô chạy chậm rì. Cô chạy được đoạn ngắn thì bắt thầy nghĩ, thành thử từ Rạch Giá đi về đến nhà thầy mãi đến chiều mới tới. Bona ở có một mình, nhà cửa không ai quét dọn hơn tuần lễ nên bừa bộn và dơ dáy lắm. Phương lại tiếp tục dọn dẹp phụ thầy một lúc đến khi trời sụp tối mới xong. Lo cho thầy ăn uống xong thì Phương mới chia tay thầy. Bona ngập ngừng:

– Em… em về hả Phương?

– Dạ… em cũng phải về dọn dẹp lại phòng ốc… cũng bỏ cả tuần rồi…

Mặt Bona hơi xụ xuống, thầy có vẻ buồn vì định rủ Phương ở lại với mình. Phương lo tươm tất đâu đó xong mới đi, lúc đi cô còn dặn thầy:

– Thôi anh tịnh dưỡng cho khoẻ đi… mai em phải lên trường lại rồi… – Nói đến đó cô ngập ngừng một lúc mới tiếp – Có gì trưa rãnh… em ghé qua!

Nói xong thì cô bỏ đi ra ngoài, nổ máy xe rồi chạy đi. Bona tưởng cái vụ ‘chăm sóc’ mình đến đây là Phương thôi, nhưng khúc sau nghe cô nói ‘trưa rãnh… em ghé qua!’ thì thầy mừng hết lớn. Vậy là, thầy nghĩ mình có cơ hội nhiều lắm rồi. Được Phương lo ăn uống no đủ rồi nên giờ Bona chẳng cần làm gì cả. Cô đi rồi thầy định tắt đèn đi ngủ thì nghe có tiếng lục đục bên ngoài.

– Ai đó!?

Trời tối rồi, thầy nhìn từ trong chòi ra không rõ nên mới hỏi vọng như thế.

– Em nè thầy!

Sau cái giọng trả lời đó là một người con gái đi vào. Bona mĩm cười chào:

– Huê hả em? Đến thăm thầy hả? Vào đây ngồi đi!

Cô bé Huê ăn mặc giản dị, áo sơ mi quần tây đen, tay cầm một túi quà nhìn rất trang nhã bước vào trong nhà rồi cúi chào lễ phép.

– Dạ! Em chào thầy! Thầy khoẻ chưa thầy!

Bona cười đon đã:

– Khoẻ nhiều rồi em… giờ thầy đi lại cũng được rồi. Em đến thăm thầy được rồi, bữa nay bày đặt quà cáp chi nữa vậy.

Huê nghe vậy thì ngập ngừng. Cô bé để túi quà lên ván rồi nói:

– Thực ra thì… quà này không phải của em… là của anh Cường… gửi thầy…

Bona nghe Huê nhắc đến Cường thì sắc mặt thầy nghiêm lại. Thầy lẩm bẩm: – Là Cường à?

– Dạ… quà này là ảnh gửi đó thầy… bữa nay em thay mặt ảnh đến xin lỗi thầy. Ảnh không cố ý đâu thầy… thầy đừng giận ảnh nha…

Vừa nói Huê vừa sấn tới gần Bona, gương mặt nài nĩ. Bona im lặng, thầy đặt tay lên vai cô bé:

– Thì thầy cũng có giận hờn gì nó đâu. Chuyện này cũng đâu phải nó làm… tại cái thằng du côn kia thôi… Em nhắn lại cho nó yên tâm… thầy và hai cô không nói gì đâu… mọi chuyện không liên quan gì đến nó đâu… đừng lo…

– Dạ… nghe thầy nói vậy thì em yên tâm!

Bona dìu Huê lại chỗ tấm ván rồi ân cần hỏi hang:

– Thôi… ngồi đi mình nói chuyện… kể thầy nghe coi… cũng cả tuần rồi… chuyện em và Cường giờ thế nào rồi… chắc… chắc như ý em muốn rồi phải không?

Thời gian qua Bona và bé Huê cũng khá thân thiết với nhau rồi nên nói chuyện chẳng cần e dè mắc cỡ gì nữa. Mọi chuyện diễn tiến thế này mới đầu cũng do kế hoạch của cô bé thôi, còn chuyện Bona bị đâm là ngoài ý muốn. Thầy nằm bệnh viện hơn cả tuần không gặp ai ngoài cô Phương nên không nắm thông tin gì cả. Bé Huê nghe thầy nói vậy thì đỏ mặt, cô bé kể:

– Dạ… nói ra thì chưa đúng lắm… nhưng cũng tạm ổn thầy à… để em kể thầy nghe…
 
Phần 83

Tối hôm diễn ra sự việc, bé Huê nấp ở nhà cô Thu chứng kiến mọi việc. Chừng khi thấy cô Phương chở thầy Bona đi, rồi Cường cũng bỏ đi thì cô bé biết ngay kế hoạch đã thành công nên mới về nhà ngủ. Toàn bộ chuyện diễn ra ở nhà Bona thì cô bé không biết gì cả. Mãi đến sáng hôm sau khi Huê đi học thì mới nghe tin dữ là thầy Bona bị người ta đâm. Tin tức lúc đó lộn xộn lắm, khắp trường đồn đại tùm lum. Huê tưởng mọi chuyện đổ vỡ hết rồi chứ nhưng càng nghe thì càng thấy có vẻ tất cả chỉ là lời đồn mà chưa ai biết được gì.
Suốt ngày hôm đó Cường không đi học. Huê có nghe lời đồn là người ta nghi Cường đâm thầy Bona nên lo lắng lắm. Học xong cô bé chạy về nhà Cường thì bà người làm bảo là cậu không có nhà, cũng không cho cô vào nhà như trước nữa. Hai ba ngày liên tiếp, Huê như ngồi trên đống lửa với cái mớ thông tin và lời đồn. Cô nghe trường thông báo là cô Phương được cử đi chăm sóc thầy Bona, còn cô Thu dạy thế. Huê muốn hỏi cô Thu lắm nhưng sợ lộ chuyện nên chẳng dám hỏi gì. May sao rồi cũng có tin chính thức khi công an cho biết là thầy bị ăn trộm đâm lúc thầy bắt trộm, không liên quan đến Cường. Chuyện sáng tỏ rồi mà Huê vẫn chưa thấy Cường đi học nên cô bé lo lắng lắm.

Huê biết bà người làm của Cường hay đi chợ nên cứ tranh thủ hỏi thăm bà ta. Bà này biết rõ chuyện tình cảm, tình yêu tình dục của Cường mà bởi vì suốt thời gian cô Phương hay bé Huê ghé chỗ Cường thì bà ta vẫn ở đó. Có điều là bà kín miệng nên Cường mới để bà biết nhiều vậy thôi. Nghĩ thấy cảnh Huê nài nĩ khá tội nên bà ta cuối cùng mới chỉ. Bà ta bảo hôm đó Cường báo là đâm người ta. Ba Cường la, rồi mới đi lo chuyện công an này nọ cho cậu, dặn cậu trốn ở đâu đó thời gian hãy về. Bà ta nghe ba mẹ Cường nói với nhau, hình như là cậu đang trốn tạm chỗ đầm tôm của gia đình. Hổm rày mọi chuyện cũng êm rồi nhưng do cậu ham chơi không chịu về thôi. Huê cảm ơn bà người làm rối rít. Bà ta còn cẩn thận dặn đi dặn lại cô là đừng nói ai biết là bà ta chỉ. Huê biết chỗ Cường ở rồi thì một hai bỏ hết công việc, lặn lội lên đầm tôm tìm cậu.

Lúc Huê đến đầm tôm nhà Cường hỏi thăm thì người làm ở đó nói là không biết, rồi không có cậu ở đó. Huê biết chắc Cường ở trong nên năn nĩ họ cho vào nhưng ai nấy nhất mực từ chối. Cả đám người làm nhà Cường ai nấy cũng dữ dằn, làm cô sợ muốn chết. Huê buồn và thất vọng lắm. Cô không còn cách nào khác định bỏ về. Nhưng một lúc sau Huê nghĩ lại, cô quyết tâm gặp Cường cho bằng được. Vậy nên Huê không về nữa mà núp ở ngoài chờ một lúc lâu. Cô đợi đến khi trời tối, đám người làm nhà Cường về hết, đóng cửa rào ở ngoài luôn. Đến khi chắc ăn không còn ai nữa, Huê tìm cách chui qua hàng rào để vào trong. Đầm tôm này chỉ có dãy hàng rào là sáng đèn, đi sâu vào trong, ngang qua dãy đê ngăn cách mấy ruộng tôm thì tối thui. Huê lần mò đi trong bóng đêm, không dám kêu la gì hết, cô đi quanh mấy căn chòi canh tôm nhìn vào trong coi Cường có đó hay không. Mấy chòi canh tôm chòi nào cũng sáng đèn, nhưng hầu hết chẳng có ai cả.

May sao, Huê đi sâu vào trong nữa thì từ từ mới tìm ra. Chỗ này có một căn chòi, coi có vẻ khác biệt vì nó xây kiên cố hơn mấy chòi khác. Huê lại gần thì nghe có tiếng ồn ào như có người bên trong. Mừng quá, cô chạy lại chỗ cửa sổ ngó nhìn vào thử. Cuối cùng Huê cũng tìm thấy Cường, cậu ta quả là có ở trong chòi thật, nhưng lúc này Cường khá bận rộn. Bên trong chòi, Huê thấy có cái giường, quạt nước và một số tiện nghi sinh hoạt khá hiện đại. Cường đang ở trong chòi với một cô gái, nhìn rất lạ mặt. Cậu ta và cô gái kia đều trần như nhộng, đang làm một việc rất quen thuộc, và với cái tư thế mà Cường luôn luôn thích là thế doggy. Tìm thấy Cường thì Huê vui, nhưng quả thực cô chỉ muốn lao vào, mắng cho cậu ta một trận, hổm giờ cô thì lo cho cậu ta muốn chết. Tưởng cậu ta trốn chui trốn nhũi thì buồn lắm, ai dè còn rãnh thời gian thoãi mái chịch gái nữa cơ chứ.

Huê mắc cỡ quá, cô không dám nhìn nữa mới quay mặt ra. Cô đang phân vân chưa biết sẽ vào như thế nào, hay là đợi Cường chịch xong cô gái kia. Đang ngẫm nghĩ thì chợt Huê nghe tiếng gió sau lưng mình. Chưa kịp hoàn hoàn thì đột nhiên có ai từ sau lưng chồm tới, đẩy cô ngã nhào xuống đất. Huê bị đẩy nằm xuống đất đau quá phải la lên “Á”. Cô chưa kịp ngẩn đầu lên thì đã bị bóng đèn kia vật ngã lăn. Dù chưa nhìn thấy nhưng qua vóc dáng, Huê có thể đoán người đang tấn công mình là người đàn ông và người này khá cao lớn.

Vừa vật nhau với cô, người này vừa la hét rất lớn:

– Ăn trộm! Thằng này gang ha… bữa nay mày tới số…

Huê đau quá… la lên hoảng hốt:

– Á… anh ơi… không phải…

Sau vài giây chống cự thì Huê lại đỏ mặt khi nhìn rõ người đàn ông đang tấn mình. Anh chàng này cao lớn, dáng vạm vỡ và điều thú vị là đang ở trần ở truồng, khoe dương vật đang thẳng băng. Huê sức yếu, nhìn thấy cái của nợ đó của đàn ông lại mắc cỡ nên tay chân bủn rủn, thoáng chốc là bị cái người trần truồng này bắt lại liền. Anh chàng này lấy một tay xiết cổ Huê, tay kia khống chế cô. Chẳng biết thế nào mà tự dưng tay anh ta bóp ngay hai vú Huê. Chắc anh này chưa nhận ra cô là con gái nên bóp rất mạnh. Chừng khi bóp được đào tiên của cô rồi, mới ngẩn tò te ra, hỏi lớn:

– Ủa… là con gái hả?

Huê cố sức đẩy người này ra, van này:

– Anh bỏ em ra đi… em không phải ăn trộm đâu… em xin anh…

Huê mới nói đến đó thì thấy Cường đã từ trong đi ra, cậu ta vẫn để nguyên dáng vẻ trần truồng, y chang như cái anh chàng cao lớn sau lưng cô. Cường hỏi:

– Miên… có chuyện gì vậy?

– Tui bắt được ăn trộm nè cậu… mà hình như lạ quá…

Thấy Cường, Huê rối rít kêu lên:

– Anh Cường ơi… cứu em với… em nè!

Trời hơi tối, Cường phải lại gần mới nhìn thấy, cậu ta trợn mắt:

– Huê… em… sao em lại ở đây?

Thằng Miên đang bóp cổ Huê từ sau, hỏi:

– Ủa… bạn cậu hả?

Cường nghe vậy thì gắt:

– Đụ mẹ… còn hỏi nữa… mau thả cổ ra…

Vậy là thằng Miên mới thả Huê ra. Cường thấy cô đau nên ân cần thăm hỏi. Huê khóc thút thít, ôm chầm lấy cậu nhưng nói là mình không sao để Cường yên tâm. Cường dìu Huê vào trong chòi để hỏi thăm. Cậu ta và thằng Miên vẫn rất tự nhiên với cái dáng vẻ trần truồng của mình, với Cường thì Huê không lạ, nhưng với thằng Miên thì cô mới gặp lần đầu nên hơi mắc cỡ, mặt cô cứ quay quay đi, tránh nhìn thẳng vào thân hình hắn ta.
 
Phần 84

Cường dìu Huê vào trong lều thì thấy cô gái trần truồng kia ngồi đợi sẵn bên trong. Lúc nãy chắc cả hai đang chịch ngon lành thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài nên Cường mới bỏ dở mà chạy ra. Nhìn thấy Huê đi vào mà cô gái kia vẫn thản nhiên ngồi đó, không chút gì ngại ngùng. Tình thế hơi khó xử, Cường chờ thằng Miên từ ngoài vào sau cậu luôn thì mới nói với cô gái và hắn ta:
– Thôi… mày ở đây chịch tiếp đi Miên… tao dắt bạn tao ra ngoài nói chuyện cái…

Thằng kia chắc tên Miên, hắn mừng rỡ cười hớn hở: – Dạ cậu… vậy để con chơi…

Nói xong, Cường lại dắt tay Huê mở cửa ra ngoài. Bên trong trước khi đi, cô còn nghe lời cô gái nói với thằng Miên kia nữa:

– Thôi… đéo chơi với anh đâu… chơi dai chết mẹ… mệt muốn chết hà…

– Bộ đéo muốn là được hả… cậu Cường bao cô nguyên đêm rồi nha… nào… banh háng ra coi…

Cường thong thả dắt Huê đi bộ dạo dọc bờ đầm tôm. Dù trời rất tối nhưng Cường có vẻ thong thuộc địa hình nên đi dễ dàng. Cậu vẫn tự nhiên, lúc này vẫn để trần truồng, dương vật lúc đi cứ lúc lắc qua lại, nhìn ngồ ngộ vô cùng. Cường hỏi Huê:

– Em… em còn đau không… thằng Miên nó bóp mạnh quá mà…

Huê lắc lắc cái đầu. Cường lại hỏi tiếp:

– Em… em đi đâu sao lại đến đây?

– Anh còn hỏi nữa… thì người ta đi kiếm anh chứ kiếm ai… sao tự dưng anh bỏ học mấy bữa…

Cường ngập ngừng, mắc cỡ không trả lời. Huê tiếp:

– Anh khỏi nói… em cũng biết hết rồi…

– Bộ… bộ em biết hết thiệt hả…

– Uhm… đâu phải mình em… đồn khắp thị trấn rồi…

– Vậy hả… chậc… chết thiệt đó…

– … anh… anh đâm thầy Bona phải không?

– Không… không phải anh… là thằng khác…

– Đâu… kể em nghe coi!

Cường kể một mạch cho Huê nghe. Đêm đó, rời khỏi nhà cô Thu, Cường lái xe dọc theo đường tìm cô Phương mà không thấy, về nhà cô tìm cũng không thấy. Cậu ta nghi là cô Phương ở chỗ Bona nên hỏi thăm nhà thầy rồi tìm đến. Để chắc ăn, Bona kêu thêm đám Tảo tóc dài đi theo mình, mới đầu chỉ định đánh ghen dằn mặt thầy thôi. Ai dè thầy dữ quá… cả đám Tảo tóc dài đánh không lại. Thằng Tảo đâm thầy xong thì chạy, nó lại báo làm Cường hơi hoảng mới chạy luôn. Rồi mọi chuyện còn lại thì Huê đã biết. Huê nghe xong thì nói cho Cường yên tâm:

– Anh đừng lo… thầy Bona không nói gì đâu… thầy nói bị ăn trộm đâm thôi… không liên quan đến anh… chuyện vẫn chưa ai biết gì đâu…

– Thiệt hả… được vậy thì đỡ lo hơn rồi…

– Chuyện xong rồi… anh theo em về nhà… đi học lại đàng hoàng đi…

– Anh… chắc anh không học nữa đâu… chán lắm…

– Anh sợ gặp cô Thu… cô Phương hả…?

– Cô Thu anh chẳng ngán… chỉ là… Phương…

– Cổ… cổ giận anh thiệt hả? – Huê vừa hỏi vừa mừng…

– Uhm… chắc lần này không cứu vãn được. Anh thấy cổ giận lắm… chán quá…

Huê nghe vậy thì tức mình nói:

– Chán gì mà chán… anh chán rồi tự dưng bỏ học… tưởng anh trốn ở đây bị gì… làm em lo muốn chết… ai dè… cũng phong lưu quá ha…

Biết Huê nhắc đến chuyện cô gái kia, Cường cười giả lả:

– He he… chuyện sinh lý mà em… em cũng biết anh quá rõ mà…

Huê bẽn lẽn hỏi: – Nhưng… cổ lại là ai vậy?

– Sao hả… giờ đến phiên em ghen hả?

– Không… em hỏi cho biết thôi… em… em đâu dám ghen anh…

Huê hơn hờn chút xíu, Cường cười dỗ dành:

– Không phải… cổ là gái thôi… anh kêu về để chơi chung thằng Miên cho vui… không phải quen biết gì đâu em… ăn bánh trả tiền thôi…

– Anh… anh thật là… sao mà hứng… sao không kêu em… gọi cổ làm chi… cho phí tiền…

Vừa nói Huê vừa mắc cỡ, cúi gầm mặt xuống đất. Cường biết vậy nên cười, nâng mặt cô bé lên:

– Thì anh biết rồi… biết em ngoan nhất rồi… bởi vậy thấy em là anh bỏ cổ liền… thấy chưa…

Nói xong, Cường hôn lên môi cô bé nụ hôn thắm thiết, muốn nuốt lấy lưỡi cô bé. Cường hỏi:

– Dạo này thấy anh quậy vậy… có sợ không?

Huê lắc lắc đầu:

– Em nói rồi… em không cần biết gì cả… chỉ cần anh đừng bỏ rơi em… chỉ cần cho em được gần gũi anh… là em vui rồi…

Cường cười hề hề nói:

– Gần gũi không thì làm được gì… phải chịch nữa chứ!

– Cái anh này… dâm quá!

Nói Cường dâm chứ Huê nghe xong cũng khoái thấy mồ. Cường nhòm Huê một lượt rồi nói:

– Nãy giờ thằng Miên nó làm em lấm lem bùn đất hết rồi… đi theo anh… tắm rửa lại cho sạch…

Huê bẽn lẽn gật đầu rồi để yên cho Cường kéo mình đi. Cậu ta dẫn Huê đi ngược lại cái chòi hồi nãy mới rời đi. Bên hông chòi gần chỗ cửa sổ có cái nhà tắm mà hồi nãy tối quá Huê nhìn không ra. Cường mở đèn cho nhà tắm, vào trong tìm ca, mở nắp lu cho Huê. Lúc cậu ta chuẩn bị xong thì bảo Huê cởi quần áo ra. Cô bé ngần ngừ nhưng nghe lời Cường lắm, nhanh chóng cởi hết bộ đồ mình ra, cho Cường treo lên một góc nhà tắm. Huê múc nước định xối nhưng Cường ngăn lại, cậu ta mĩm cười nói rằng bữa nay sẽ tắm cho cô.
 
Phần 85

Huê nghe thế thì còn gì thích hơn, cô mỉm cười đồng ý. Huê thấp hơn Cường một chút, cậu ta múc hai ba gáo nước thấm ướt cơ thể cô. Nước mới đầu hơi lạnh, làm Huê run run luôn, nhưng cô chẳng dám than van gì. Xong, Cường lại bảo cô đứng khom lưng chống hai tay ngay chỗ cái lu nước, rồi lấy cục xà bông xát khắp cơ thể cô. Bữa nay Cường chăm sóc Huê chu đáo, múc nước xối cho xà bông trôi đi luôn. Bàn tay Cường mềm mại cứ mơn man lướt khắp cơ thể của Huê khiến cô cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Huê rất cảm kích màn chăm sóc vừa rồi của Cường, cô tự thế mình phải làm gì đó phục dịch lại cho cậu. Đoạn, cô bé tự dưng cúi xuống, cầm lấy dương vật của cậu ta. Nãy Cường đang chịch cô gái kia nên dương vật còn thẳng băng, nóng hổi hổi, trơn lùi. Huê nắm lấy thích thú lắm. Công bằng mà nói cái của Cường nó thua xa của thầy Bona, hay là của thằng Miên khi nãy Huê thấy. Nhưng nếu so sánh vậy thì khập khiển quá, Cường đẹp trai, kinh nghiệm, mà thậm chí còn dâm hơn nhiều, nghĩ ra bao nhiêu trò làm cho Huê chịch với Cường chưa bao giờ biết chán hết. Tình cảm của Huê luôn dành cho Cường nhiều nhất cũng bởi một phần là vậy. Huê hé miệng ngậm lấy cái đầu dương vật tròn căng nóng hổi của cậu ta. Cô mút chùn chụt. Vị dương vật của Cường hôm nay là lạ, có vị gì mặn mặn, chắc là nước nhờn của cô gái lạ kia, mới nếm sơ qua là Huê đã biết rồi. Cường cười bảo:

– Mút từ từ thôi em… nó có mất đi đâu… hihi…

Cường nói vậy chứ Huê sợ lắm, sợ Cường yêu cô Phương riết rồi nặng tình, không cho cô nếm dương vật cậu nữa, chắc lúc đó cô bé khổ sở lắm. Huê đang bú cho Cường thích thú thì chợt bị thu hút bởi tiếng rên rĩ thảm thiết phát ra từ trong chòi:

– Ôi… chết… chết mất… anh dai quá Miên ơi… mệt quá… hic…

Thấy Huê liếc liếc nhìn, Cường nói:

– Thằng Miên đó… nó chịch dai lắm… con hàng kia chắc phê chết luôn…

Chợt, Cường ngẫm nghĩ gì đó rồi nói Huê:

– Em… muốn xem thằng Miên nó chịch không?

Huê nhả dương vật Cường ra, lắc đầu:

– Thôi… kỳ lắm… em không coi đâu…

Cường đỡ Huê dậy, hào hứng nói:

– Vừa coi người ta chịch… vừa chịch mới vui… sợ gì… theo anh…

Rồi cậu ta lại dắt Huê đi. Lần này cả hai trở vào chòi nữa, nhưng bộ dạng của hai người đều trả trần truồng, giống y chang như cặp của thằng Miên và cô gái kia. Cô gái đang nằm ngữa giữa nhà theo thế truyền thống, thằng Miên đang chịch cô ta say sưa. Huê vào nhìn thấy cảnh đó thì lúng túng và ngượng nghịu lắm. Chỉ có Cường là cười xem như không có gì, kéo cô đi ngang chỗ cặp đôi đang chịch nhau, lại thẳng cái giường trong chòi. Cường thủ thỉ vào tai Huê bảo cô cứ tự nhiên, cứ bình tĩnh, dù sao thằng Miên kia cũng là kẻ ăn người ở trong nhà Cường thôi. Mà Cường nói đúng, thằng Miên kia có vẻ quen và thành thục lắm. Hắn ta xoay lưng với Cường và Huê, cứ lo chịch cô gái, chẳng màn gì đến họ. Huê nhìn thằng Miên thấy hắn ra sức dữ lắm, lưng hắn đén đúa, vã mồ hôi. Nhìn hắn, tự nhiên cô lại nhớ tới thầy Bona của mình.

Cường để yên cho Huê liếc nhìn cảnh thằng Miên chịch, trong khi cậu ta dịu dàng ôm lấy cô, môi cậu ta tìm môi Huê, rồi hôn cô. Bờ môi Cường lúc nào cũng ngọt ngào, hấp dẫn Huê vô cùng. Cô nghĩ dù có chỉ thầy Bona thế nào thầy cũng không thể hôn cô trìu mến như Cường được. Giữa thầy với cô bé chịch nhau cũng mấy lần, nhưng nó đơn giản chỉ là tình dục, cũng chẳng có tình cảm yêu đương gì nên cũng nhiều khi thấy ngại ngại sao ấy. Chỉ khi có Cường, Huê mới cảm được hết nỗi đam mê. Huê ngây ngất với nụ hôn của Cường, nhưng mắt cứ nhìn nhìn chỗ thằng Miên. Chả biết sao giờ hắn đã quay ngang, làm cô quan sát rõ hơn không chỉ cái lưng mà cả những phần còn lại.

Cây hàng của thằng Miên dĩ nhiên là bự rồi, nó chĩa thẳng, cắm phăm phăm vào người cô gái. Cô ta cứ như nằm bất động, có vẻ chịu không nổi sức mạnh của thằng Miên. Cảnh tượng đó làm Huê mặt đỏ bừng, hơi thở tự nhiên gấp gáp hẳn lên. Huê vô thức đưa tay nắm lấy dương vật Cường, sục sục trong nhẹ nhàng. Lúc này Cường đang vừa hôn vừa bóp vú cô, hai vú cô đã săn thít, cứng như hai trái cam, đầu ty nhọn hoắc chứng tỏ cho sự nứng lồn của mình. Bóp vú Huê chán chê, Cường cúi mặt xuống hôn lên hai đầu vú của cô. Huê nhắm mắt lại, làn môi mơn man của cậu ta khiến cô thấy sướng rợn cả người. Quỷ thật, bữa nay Cường chỉ làm mấy động tác đơn giản mà Huê thấy hào hứng hơn nhiều. Rồi khi Cường tìm xuống chỗ hạ bộ Huê thì thấy đã ướt nhờn hết rồi, dâm thuỷ ra nhàu nhĩ:

– Nè! Làm gì bữa nay em ướt quá vậy… nước ra quá chừng nè…

Huê xấu hổ ậm ừ, sợ Cường nói to thì cặp kia sẽ nghe thấy mất. Tự nhiên, Cường mĩm cười, rồi thủ thỉ nhỏ vào tai Huê:

– Em thích thằng Miên không? Anh cho nó chịch em nhé!

Huê đỏ mặt, cô không ngờ Cường lại nói với mình như vậy. Huê lắc đầu lia lịa:

– Thôi anh ơi… kỳ lắm… em… em không chịu đâu?

– Sao vậy… anh thấy em thích nó lắm mà…

– Không phải… tại… tại nó vậy thôi… em… em chỉ thích anh thôi… không chịu đâu…

– Không cần mắc cỡ… biết em ngoan… chỉ muốn phục dịch anh thôi… nhưng mà vầy… anh cũng muốn coi cảnh thằng Miên nó chịch em lắm… cứ coi như anh ra lệnh cho em nhé!

Huê nhìn Cường trừng trừng. Cường gằng giọng:

– Sao… không nghe lệnh anh hả?

Cường nói đến vậy thì cô mới gật đầu, vẻ ngượng ngập. Cường động viên:

– Yên tâm đi… thằng Miên chịch đã lắm… lúc trước anh cho Phương chịch nó rồi… cổ còn mê luôn nữa ấy… giờ đến phiên em sướng nha…

Đột nhiên, Cường gọi lớn:

– Miên… mày dừng chút đi cho cổ nghĩ…

Miên đang chịch hùng hục… hắn cố nói:

– Kìa cậu… nhưng mà đang sướng…

– Thì tao có biểu mày ngưng đâu… bỏ cho cổ nghỉ đi… qua làm với bạn tao nè!

Thằng Miên đang thở hổn hển cắm ngập dương vật trong âm đạo của cô gái nghe Cường nói vậy vẫn chưa tin, liền hỏi lại:

– Bạn cậu hả… thiệt hả cậu?

Cường nghiêm mặt gật đầu. Hắn ta nghe thế liền từ từ rút dương vật ra. Cô gái kia nãy giờ la, rên bài hãi, kêu thằng Miên chịch cổ mệt, ấy vậy mà khi hắn rút cây hàng ra, cô ta cũng có vẻ đong đưa cặp mông đi theo như không muốn rời. Cây hàng to đen gân guốc như cây củi của thằng Miên vẫn ướt đẫm còn đọng vài giọt tinh khí và dâm thuỷ. Miên tiến lại chỗ giường. Cường bỏ cô bé ra, đi lại ghế cạnh giường ngồi. Huê mắc cỡ, ngồi co ro chết trân trên giường, mắt cứ nhìn Cường như cầu cứu. Huê ngượng ngập không dám nhìn trực diện thằng Miên, nhưng quả thực luôn bị thân hình hắn thu hút. Thằng Miên liếc Huê một lượt rồi nói với Cường:

– Đã quá… bữa nay cậu cho con chịch ghệ cậu nữa hả…

– Mày nói nhiều quá hà… lo chịch đi… chịch cho tao coi…
 
Phần 86

Cường quay qua Huê, nháy mắt như ra hiệu. Huê không để cậu ta nói gì nữa cô từ từ xoay người, nằm ngữa, dạng chân ra. Thằng Miên cặp mắt thất thần nhìn theo mỗi cử động của Huê. Hắn thấy thân hình Huê coi ngon lành, khiểu gợi và đầy nhục cảm hơn con phò mà cậu Cường rước về nhiều. Hắn chẳng thèm hỏi nữa, cậu Cường của hắn quá tốt, cứ mang hàng ngon cho hắn chơi chùa thế này thì thích quá. Miên leo lên giường, nằm lên trên người bé Huê. Mùi mồ hôi của hắn nồng nặc, không thơm như mùi cơ thể Cường, quả có hơi khó ngửi, nhưng lúc trước Huê cũng quen rồi, nên không sao. Lúc thằng Miên lúi cúi nắm dương vật, tìm cửa mình ướt át của Huê nhét vào thì cô định thò tay xuống giúp hắn nhét đúng chỗ. Huê chưa làm gì thì đã cảm thấy cái đầu khất tròn tròn của hắn dí vào đúng giữa khe âm đạo của cô. Thằng Miên thủ thỉ với cô:
– Cô… em xin phép chịch nhé!

Mặt Huê đỏ dừ lên vì khích thích, cô mắc cỡ nói:

– Em… em còn nhỏ lắm… bằng tuổi anh Cường thôi… anh đừng gọi vậy…

– Ờ… vậy hả… nhưng gọi bằng em… sợ cậu rầy…

Huê hổn hển nói:

– Thôi… anh đừng nói nữa… nhét vào nhanh đi anh… để vậy em khó chịu lắm…

Thằng Miên cười vẻ thích thú, hắn không nói nữa mà cho dương vật mình vào. Nói không phải khen chứ Huê không hiểu, chẳng lẽ tụi Miên ai nấy cũng vậy hay sao mà hết thầy Bona rồi đến thằng Miên này, hàng ai nấy đều ngon lành quá. Dương vật đâm vào mình Huê đến đâu là cô thấy sướng mụ người đến đó, mặt cô nhăn lại vì thích thú. Huêvòng tay lên bíu chặt lấy cổ thằng Miên khi dương vật hắnta vào ngập lút, cô thấy sướng quá. Thằng Miên này hàng to, chịch cũng kinh nghiệm chẳng kèm gì Cường, mới đầu hắn khéo léo thì thụt ra vào dương vật, lúc đầu còn chậm, rất chậm. Cường ở ngoài quan sát mà cu cứng cả lên. Nhìn bé Huê rõ ràng là phê lắm, Cường thấy nhìn vậy còn hứng hơn là tự chịch cô bé nữa. Thằng Miên nhịp nhàng một hồi lâu mới bắt đầu tăng tốc độ đều đều lên. Huê hổn hển nghển lên nhìn xuống chỗ bụng dưới mình. Các cơ bụng thằng Miên nổi gồ lên từng múi rất đẹp, liên tục nhịp nhàng rất dẻo, cái dương vật to như một cái chày liên tục đâm vào cô, nhìn mà sướng cả mắt. Cường bên ngoài nhìn cũng phải tự hỏi: ‘Má… cái thằng này sao nó nhịp dẻo thế nhỉ?’. Cậu ta hỏi Huê:

– Sao hả em… thằng Miên chịch sướng không? Anh nói chẳng sai chứ!

Huê hổn hển cố đáp lời, mà nói như không ra hơi. Cường nhìn thấy cô gái kia đã đỡ mệt, ngẩn mặt lên nhìn cảnh lạ. Thấy vậy Cường chỉ cô ta nói:

– Nè… ở không làm gì… lại bú tui cái coi… nhận tiền rồi làm biếng hả…?

Cô gái kia làu bàu một vài câu cũng bò lại, quỳ ngay ghế Cường ngồi bú cu cho cậu lúc nhìn cảnh Huê bị thằng Miên chịch. Cường ngữa cổ hít hà khi cô gái kia bú, cậu ta nổi hứng nói:

– Ê Miên, mày chịch cổ kiểu chó đi… có kiểu này làm hoài… nhìn chán lắm…

Miên nhìn Huê, rồi rút cây hàng ra cái rụt. Cô bé thở hổn hển, dù không nói gì vẫn tuân lệnh Cường. Cô bé quay lại, quỳ bò lên trên giường. Thằng Miên quỳ sau đít cô, nắm đít cô, banh lồn cô ra, nắm cây củi của hắn chờ sẵn. Hắn nín thở dò dẫm để dương vật thọc vào đúng âm đạo nóng bỏng của cô. Rồi hắn lại nhét vào từ từ, âm hộ cô lại oằn mình đón tiếp cây củi của thằng Miên nữa. Huê thở phào một tiếng cổ nén tiếng thổn thức, cô bé sướng kinh khủng, dương vật thằng Miên sần sùi cọ vào vách âm đạo ẩm ướt của cô bé đem tới biết bao khoái cảm. Hắn bắt đầu nắm đít Huê, nhồi cây hàng ra vô từ sau. Huê cảm thấy dường như dương vật của hắn mỗi lúc một đâm sâu hơn trong lồn mình. Cô không chịu nổi nữa, bắt đầu rên rỉ lớn tiếng. Huê mới đầu còn ngần ngại Cường, giờ thì cô mụ hết, chả thiết gì nữa, gào lên:

– Mạnh nữa…, mạnh nữa! anh ơi! sướng quá!

Huê đang phê, ngẩn mặt lên thì thấy Cường đang quỳ trước mắt mình. Cậu cầm dương vật nói:

– Em bú anh đi… em bú phê hơn… nhỏ kia bú chán quá…

Huê nhăn mặt nhìn cái dương vật của Cường. Giờ cô đang bị thằng Miên thục thế này, hơi sức đâu mà bú cho Cường nữa chứ. Nhưng Huê vẫn ngoan ngoãn, nghe lời cậu ta, vả lại cô cũng đang trong cơn phê tình dục, nên chẳng thiết gì nữa. Cô vươn người tới kéo dương vật Cường, cho vào miệng. Cây hàng của Cường bị Huê ngậm lút gốc. Miên vừa nắc, Huê vừa gật gù cái đầu để bơm dương vật Cường vào sâu trong cổ họng cô. Cường và thằng Miên cùng tấn công, Huê chỉ còn biết rên rĩ, ú ớ trong hoan lạc. Hai tay côbấu chặt xuống đệm, buông thả đầu cho Cường nắm, đít cho thằng Miên giữ, cùng đập phành phạch. Cơn khoái cảm bùng nổ, khiến Huê mụ mị cả đầu óc. Hầu như cùng một lúc, Cường và thằng Miên gồng cứng người, xuất tinh ra luôn. Cường nhét dương vật sâu đến cuốn họng Phương, còn thằng Miên thì bơm tinh dịch tít chắc cũng sâu đến tử cung cô luôn. Lồn và miệng Huê cùng lúc uống hai vòi nước tinh dịch, được bơm với áp suất cao. Bắn xong, hai gã đàn ông cùng rút ra, bỏ mặc cho Huê lăn lộn, vừa ho khạc, vừa giần giật lăn lộn trên giường.

Thằng Miên đứng lau mồ hôi, nhìn quanh rồi hỏi:

– Ủa cậu… nhỏ kia đâu rồi…?

Cường ngồi ghế thở dốc, nhìn quanh:

– Mẹ… không lẽ nó đi rồi ta…

Cường ngập ngừng rồi nói:

– Mà kệ mẹ nó đi… nó đi càng tốt… tối nay có em Huê của tao là đủ rồi… đéo cần con đĩ đó…

Thằng Miên nhìn Huê giật đùng đùng mà ái ngại, hắn hỏi:

– Liệu… liệu cổ chịu nổi không cậu?

Cường không trả lời, cậu để yên quan sát Huê. Cô bé giật tý thôi, đến khi ho khạc số tinh dịch Cường xuất vào cổ họng mình xong, thì ngưỡng ngập ngồi lên. Cường cười khúc khích:

– Thấy chưa… mày đừng coi thường ghệ tao nghen mậy…

Đột nhiên nghe Cường nói vậy, Huê thấy vui vui. Vì đó giờ, dù chịch nhau nhiều, cô chưa bao giờ nghe cậu ta gọi mình là ‘ghệ’. Bữa nay dù mệt chết, nghe Cường nói thế là Huê mát cả lòng rồi. Cường cười khúc khích, nhìn Huê hỏi:

– Sao hả em…? Mệt không?… chơi hiệp nữa được không?

Huê không trả lời, bẽn lẽn gật đầu. Huê xin phép ra ngoài, lấy nước rửa sạch lồn rồi mới quay vào trong, bắt đầu tiếp với cả hai. Lần này Cường đe thằng Miên:

– Nè… chịch gì thì chịch… tao nói nghe… cấm mày xuất vào trong người Huê nha… lúc nãy coi như bỏ… còn lần nữa là chết với tao nhé!

Miên gãi đầu xin lỗi Cường rối rít, hắn lấy lý do là hứng quá. Cường có vẻ quan tâm đến Huê hơn, làm cô thấy vui trong lòng. Ở hiệp tiếp theo, cả ba đổi tư thế cho Cường nằm ngữa, Huê nhồi trên bụng cậu, trong khi thằng Miên đứng cho cô bú. Đã là hiệp hai rồi nên cô chẳng e dè gì nữa. Cường và thằng Miên làm cô thấy sướng vô cùng, nước nhờn cô cứ ra như suối, cô lên đỉnh không biết bao nhiêu lần nữa. Khúc sau khi đổi tour, thằng Miên lại hăng máu dập cô càng lúc càng mạnh. Hắn chịch cô mà nghe kêu ten tét. Cường không dai sức bằng thằng Miên nên chủ yếu là cho hắn ra sức, lâu lâu cậu mới ké vào để góp vui. Âm đạo cô bé tối đó được Cường và thằng Miên cho ăn no nê những cú dập ngập lút. Bữa nay cùng chịch với thằng Miên, Cường cũng cố gắng giữ sức chứ không để quá tệ trước mặt thằng người làm.

Nhiều lúc Huê nhìn thấy cậu ta nhắm nghiền mắt, mồ hôi lấm tấm trên mặt, răng cắn chặt lại như dồn hết sức để dập cô, không để thua kém thằng Miên. Phần hông cậu đu đưa lấy đà dập cô những cú như trời giáng. Đúng như quy ước của Cường, chỉ có cậu ta được bắn tinh vào trong lồn Huê thôi, còn thằng Miên chỉ được cùng lắm là cho vào miệng, hay là thậm chí xịt khắp mặt, tắm tưới lên người cô thôi. Cường sức không bằng thằng Miên nên khúc sau cũng đuối, chịch chừng hồi lâu là lăn ra ngủ, bỏ lại sân khấu cho một mình thằng Miên diễn. Thằng Miên ranh ma lắm, khúc sau khi chịch với Huê thì kéo cô ra ngoài, không chịch trong chòi sợ Cường ngủ dậy bất tử. Lúc không có Cường, hắn lúc nào cũng đòi bắn vào lồn Huê mới chịu. Huê biết Cường không thích nên mấy cái đầu còn cản cản hắn. Về sau chính cô cũng mệt quá không chống cự được thì thằng Miên gian manh kia mới được diễm phúc xịt tinh dịch vào người cô. Miên chịch cô cả đêm, đến gần sáng mới ẵm cô về cho nằm ôm Cường mà ngủ.
 
Phần 87

Nhờ có Huê khuyên răng liên tục mấy bữa nên sau đó Cường mới hứa sẽ đi học lại. Cường học được một ngày thì nghe tin thầy Bona được cho xuất viện trở về. Chuyện mang quà đến thay mặt Cường để xin lỗi thầy, bé Huê nói là do Cường biểu, nhưng thực chất mọi chuyện là do cô bé đề nghị. Huê biết tính Cường cao ngạo, sẽ không bao giờ làm ba cái chuyện này, nhưng cũng phải xuống nước với thầy một chút để mọi chuyện êm xuôi.
Bé Huê vô tư kể chuyện mình với Cường mà không để ý thầy Bona nghe rất chăm chú, câu chuyện của cô bé hấp dẫn thầy đến nỗi nghe xong một lúc là mặt thầy đỏ bừng. Đến khi bé Huê ngó lại thì thầy chỗ quần đùi của thầy mình đã u lên một cục to tướng. Huê mắc cỡ che mặt lại rồi trêu chọc Bona:

– Kìa thầy… kỳ quá hà… chưa gì mà đã…

Bona nghe thấy hoảng hồn vội cố che chỗ cây hàng lại:

– À… chết… thầy xin lỗi… thầy vô ý quá…

– Hihi… thầy dạo này ghê quá ha… gần gũi cô Phương cả tuần lễ rồi… mà con ham hố…

Bona nghe đến đó thù thở dài thường thượt:

– Haizzz… gần gũi thì có ích gì kia chứ!!!

– Sao vậy thầy… giữa thầy và cổ lại có chuyện hả?

– Không… trái lại mọi chuyện rất tốt em à… Phương chăm sóc thầy rất tốt… nói chứ, mấy bữa năm viện thầy vui lắm, chẳng muốn xuất viện luôn… nhưng có điều… hễ thầy nhắc đến chuyện tình cảm sâu xa hơn… cô ấy cứ lãng tránh…

– Em nghe Cường nói là cổ và Cường đã chia tay thật rồi… sao mà lại còn…

– Thầy cũng không hiểu nữa… không lẽ… thầy đã nghĩ sai… Phương chẳng thích gì thầy…

– Thầy nói vậy cũng không đúng… cổ không thích thầy thì sao lại mất công chăm sóc cho thầy cả hơn một tuần lễ, bỏ hết công việc luôn…

– Bởi vậy… mọi chuyện làm thầy khó nghĩ quá… mấy hôm gần nhau trong viện… cổ thấy cái đó của thầy cứng lên… cổ la thầy… nói thầy lo nghĩ ngơi để mau khoẻ… chứ đừng ham hố… cổ nói thầy bị thương ngay vùng bụng… nên tạm thời không làm chuyện đó được… kẻo lúc vận động… thở mạnh có thể làm rách vếch thương…

– À… chắc tại vậy cổ mới lãng tránh thầy thôi… thầy ráng mấy bữa nữa khoẻ lên đi… lúc đó lại nói với cổ… không chừng mọi chuyện sẽ khác… nha thầy…

– Thầy hy vọng là vậy…

– Thôi… để em cất đồ này vào dùm thầy nhé!

Bé Huê nói rồi mới đứng lên, mang quà của Cường định cất vào trong cho thầy Bona, nhưng đột nhiên, thầy Bona nắm tay Huê lại, đề nghị:

– Huê à… thầy có ý này… hay là em giúp thầy…

Huê nghe thế thì bỏ luôn gói quà xuống, cô bé ái ngại:

– Nhưng thầy cũng nói… cô Phương cổ biểu… sợ thầy còn chưa khoẻ đó…

– Thầy nghĩ chắc tại Phương lo xa thôi… chứ thầy thấy mình cũng khoẻ lắm rồi…

– Thiệt không đó thầy…

– Thì… thì em cứ thử dùm thầy thôi…

Huê nghe cái giọng thầy, nhìn mặt thầy Bona nài nĩ mà cô bé cầm lòng không đậu. Quả thật là dù không có tình cảm gì với thầy, nhưng trong lòng của Huê, thầy luôn có một vị trí đặc biệt. Cô bé không nói gì, tiếp tục bỏ đồ vào trong cho thầy. Rồi cô bé đi ra ngoài, trước sự ngạc nhiên của Bona, cô bé đóng cánh cửa chòi lại, đóng luôn cửa sổ. Cô bé quay vào, nói với thầy:

– Dạ… vậy cũng được… để em giúp thầy… nhưng mà… thầy đau thì nhớ nói… để em dừng…

Bona nghe thấy mừng lắm, gật đầu hào hứng. Thầy đang ngồi trên tấm ván, chân để xuống đất. Bé Huê lại gần, nguyên khu hạ bộ thầy vẫn dựng đứng, thẳng băng trong cái quần cụt, nhìn sơ là biết thầy không mặc quần lót rồi. Bé Huê nắm lưng quần, thầy Bona nhấc mông một cái là tuột cái quần ra liền. Dương vật thầy bật lên, thẳng băng.

Bàn tay Huê chạm vào nó, thấy cây hàng thầy nóng ran, nó như mở mắt trừng cô bé làm Huê sợ phát khiếp. Dương vật thầy Bona luôn có sức thu hút thật mãnh liệt đối với bé Huê, nó rất to, to nhiều lắm so với Cường, lúc trước nhìn thấy ghê ghê, giờ càng biết thầy, càng thầy nó dễ thương. Tay phải cô bé cầm lấy dương vật thầy, vuốt ve nhè nhẹ làm kích thích thầy hơn nữa. Động tác sục cặc của Huê thuần thục, lúc đầu thì chầm chậm sau thì nhanh dần. Vừa sục, cô bé vừa quan sát phản ứng của thầy.

Thấy Bona vẫn ổn, cô bé quyết định làm tiếp. Cô bé há miệng nuốt trọndương vật thầy, ngậm chặt rồi bắt đầu động tác bú. Cả người Bona máu nóng chảy rần rần, ở bệnh viện cả tuần, không chuyện gì làm thầy Bona buồn hơn là chuyện không thể làm cho thằng nhỏ xuất tinh. Quả thật mỗi lần bệnh tật là mỗi lần khổ. Ngày xưa còn ngu, chưa biết gì thì chỉ biết dùng tay sục, nay biết bé Huê rồi, hễ rãnh rỗi là hai thầy trò lôi nhau ra tập dượt, riết rồi thành quen, Bona nghiện sex lúc nào không hay. Ở gần cô Phương, thầy cố kềm chế lắm, cô cũng không cho thầy, nên thầy tiu nghĩu cả tuần rồi, giờ mới được giải phóng đây.

Bé Huê không thấy thầy la lối gì, nghĩ mọi chuyện cũng ổn nên cứ tiếp tục bú cho Bona. Cô bé ngước nhìn thầy mỉm một nụ cười, thầy Bona cũng đáp lại bằng một nụ cười hàm ơn. Được một lúc, bé Huê nhả ra, cô bé vừa tự tay cởi quần áo, vừa nói:

– Thầy ổn chứ?

– Không sao đâu em… không đau đớn gì cả…

– Thầy cẩn thận nhé… giờ thầy nằm ngữa ra… mình bú 69 nhé thầy… thầy nhớ chứ…

– Nhớ… thầy biết kiểu này mà… trước em có chỉ thầy rồi…

Cô bé lột quần áo xong thì chủ động leo lên ván luôn, nằm ngược úp lên thầy, đưa nguyên cái lồn vào trước miệng thầy Bona. Cô bé tiếp tục bú cho thầy, trong khi đó Bonahai tay ôm chặt bờ mông tròn trịa của cô bé ghì chặt lồn côxuống tới trước miệng và lưỡi thầy bắt đầu lùa vào lồn. Cả tuần rồi mới nếm được mùi lồn con gái, thầy thèm muốn chết luôn rồi. Thầy Bona cố gắn biểu diễn kỹ thuật đã được học, chiếc lưỡi thầy như con rắn liu điu nó uốn éo, lượn qua, lượn lại liếm từ ngoài vào trong rồi lại tấn công thẳng sâu vào vùng cấm địa. Lâu lâu thầy chúm môi lại nút lồn Huê kêu một cái rột khiến cho cô bé đê mê tột đỉnh. Đê mê, sung sướng cả hai càng bú nút hăng say cho nhau thật cuồng loạn. Nước khí trong lồn Huê đã bắt đầu chảy ra, vị mằn mặn theo đầu lưỡi chạy theo cuống họng làm Bonangất ngây trong khoái lạc và ra sức bú bú nút nút cho cô béra thêm nữa.

Bé Huê chợt thu quân về, cô bé rút lồn khỏi cái miệng của thầy và ngồi xoay hẳn lại phía Bona. Lúc này ngực Huê ngay trước mắt thầy, Bona thoải mái đưa tay lên xoa bóp hai vú cô bé trong khi Huê một tay dương vật thầy và canh cho đúng tư thế đưa hàng thầy vào đúng cái lồn của cô bé. Ọt! Huê thả một mạnh cái làm lồn rơi tuột xuống dương vật thầy. Cô bé bắt đầu ngồi lên ngồi xuống thật nhẹ nhàng. Huê chỉ cho lồn và dương vật tiếp xúc nhau thôi, tránh động mạnh vào hạ bộ thầy, sợ thầy lại đau. Bona rên lên sung sướng theo mỗi cái ngồi xuống của cô học trò nhỏ. Cứ mỗi lần ngồi xuống như thế thì dương vật Bona lại cọ sát tử cung làm cho cả hai có những cảm giác đê mê điên cuồng.

– Ahhhh… uhhh… thầy sướng quá đi… sướng quá Huê ơi…

– Hic… em cũng sướngggg… thầy… hic… cẩn thận nha… đau thì nói… ah… em sướng…

Bona có vẻ đã khoẻ lại nhiều thật, thầy không cảm giác đau ở vùng bụng nữa, hai tay thầy cứ liên tục xoa xoa bóp bóp cặp vú căng cứng của cô bé học trò, làm cô bé cũng sướng tê tái. Thầy bóp vú điêu luyện lắm rồi, làm các khối cơ, nạc chạy toán loạn hết. Bé Huê điên loạn cả người, cô bé ngồi lên ngồi xuống, rồi lại ẹo qua ẹo lại làm dương vật thầy Bona muốn gãy theo. Sức lực Bona có phần yếu kém hơn lúc trước khi bị đâm nhiều, nhưng cũng cố hẩy hẩy lên xuống theo nhịp của cô bé. Rồi cuối cùng, như thường lệ, bé Huê gồng cứng người, rên lớn rồi xuất tinh. Nhưng chính thầy Bona cũng sung sướng tột độ, cũng bắn tinh mạnh mẽ vào lồn cô bé hầu như ngay cùng một lúc, hai dòng nước gặp nhau, phọt ra ngoài chỗ tiếp giáp giữ dương vật và lồn tung toé hết cả. Hai tay Bona ôm chặt bờ môngcô bé ghì mạnh xuống làm lồn Huê càng siết chặc dương vật thầy hơn. Huê mỉm một nụ cười nhẹ với thầy:

– Bữa nay thầy ra sớm nhé… hi hi… yếu rồi… yếu rồi…

Biết bị Huê chọc, Bona đỏ mặt xấu hổ: – Tại… tại…

Nhưng cô bé lại an ủi Bona:

– Không sao đâu thầy… mình ra cùng lúc vậy không chừng lại vui… chứ lúc trước thì mệt lắm…

Cô bé quả là biết cách an ủi, làm Bona thấy vui phần nào. Huê rút lồn ra và tuột xuống khỏi người Bona. Cô bé cẩn thận dùng khăn lau chùi sạch sẽ cho thầy, rồi lau lồn mình, đồng thời cũng mặc quần áo lại. Xong, cô bé hôn lên môi thầy và nói:

– Thầy nghĩ đi… em về nha!

Bona có vẻ luyến tiếc, thầy ngập ngừng hỏi:

– Huê nè… mai… mai em ghé thầy nhé!

Huê cười thật hồn hậu:

– Dạ… bây giờ em không còn đi làm thêm ở chợ nữa… học xong là em về nhà anh Cường, đặng dạy kèm ảnh học luôn… chứ ảnh học yếu lắm… không có ai kèm không được…

Huê nói vậy giống như là từ chối, Bona thở dài. Nhưng cô bé tiếp:

– Kèm ảnh xong thì em ghé thầy nha… hơi tối một tý…

– Ờ… không sao… thầy… thầy rãnh mà…

Hai thầy trò tạm biệt nhau. Sau chuyến thăm của bé Huê, thầy Bona mới ngủ ngon giấc được.
 
Phần 88

Bé Huê cứ nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, cô Phương không yêu Cường nữa thì sẽ dễ dàng bị Bona chinh phục, nhưng thực tế hình như không phải vậy. Ngày hôm sau, Bona ở nhà tịnh dưỡng chờ đợi Phương đến, nhưng cuối cùng người đến lại lạ cô Thu, chứ không phải Phương. Thu nói hổm rày Phương chăm sóc Bona nhiều rồi, nên để cô nghĩ, lúc không có tiết cô sẽ đến chăm sóc cho thầy. Bona nghe thế thì thất vọng lắm nhưng thầy vẫn lịch sự cười cười, không dám nói ra.
Cô Thu có vẻ không còn ác cảm với Bona như xưa nữa, mà đối xử với thầy tốt hơn, cử chỉ ân cần hơn mỗi khi dìu thầy ra TTYT thay băng. Tuy nhiên, giữa cô và thầy dường như có một khoản cách rất lớn, hai người ở gần nhau chẳng nói chuyện, chẳng đùa vui với nhau được câu nào. Bona không dám nhắc lại chuyện hôm bữa thầy thấy ở nhà, cũng chẳng dám hỏi hang cô Thu, sợ chạm vào vết thương lòng của cô. Buổi đầu tiên cô Thu ở bên thầy Bona trở nên rất nhạt nhẽo, chẳng nói gì, chẳng làm gì.

Thu chỉ giúp thầy ít việc nhà rồi trở về rất sớm. Mặc dù cô Thu rất ân cần, nhưng Bona vẫn không thể nào trải lòng, thân thiết với cô được. Thu đi rồi, Bona có thể ngồi chờ đến tối là bé Huê sẽ ghé, nhưng bữa nay lòng thầy cứ nôn nao, không sao yên tâm được. Cảm thấy khó chịu quá, Bona quyết định lấy xe đạp, chạy đến chỗ nhà Phương.

Bona biết chỗ của Phương, ngó lên phòng cô thấy cửa mở, lại có ánh đèn, thầy cất xe đạp rồi leo bộ lên. Bona mới hồi phục, sức còn yếu nên leo mấy bậc thang đã thấy mệt. Thầy cố leo đến nơi, đi đến cửa phòng Phương, đang phân vân chưa biết thế nào thì chợt nghe tiếng ai đó thủ thỉ.

– Không ổn rồi em ơi… ảnh… ảnh không ngó ngàng gì đến chị…

Mới nghe qua, Bona thấy lạ lạ, nhưng thầy cũng đoán ra đó là giọng của Thu. Thầy nhìn lén vào trong thấy Thu và Phương đang ngồi nói chuyện. Vừa nãy khi Thu than vãn xong, Phương nói:

– Không sao đâu chị… chắc ảnh ngại đó… mấy bữa là hết à…

– Chị… chị không biết nữa… hay là… ảnh ghét chị rồi em… từ cái bữa ở nhà chị… ảnh thấy…

– Không… anh Bona không phải hạng người đó đâu… em biết mà… chị an tâm…

Nghe mấy lời đó, rồi nghe tiếp đoạn trò chuyện của hai người, Bona lần lần đoán ra mọi chuyện. Thì ra, chuyện phân công đến chăm sóc thầy mà Thu nói chỉ là bịa thôi, thực ra là do Phương và Thu. Theo Bona hiểu thì hình như Phương đang cố để cho Thu và thầy gần gũi nhau, nối lại tình cảm ngày xưa mà thầy đã mến cô ấy. Cả hai nói một hồi rồi còn đùa giỡn, Phương bảo Thu cứ chủ động đè Bona ra, hãm hiếp thầy là xong. Thu e lệ từ chối.

Thầy nghe xong, thấy lửa giận nổi bừng bừng. Muốn vào mắng hai cô một trận nhưng may sao Bona kềm chế được. Thầy nấp ở ngoài, chờ đến khi Thu chia tay Phương về mới quyết định vào gặp Phương. Cô Thu vừa đi khỏi, Phương định đóng cửa phòng thì thấy Bona đã đứng trước cửa. Nhìn thấy Bona, Phương có vẻ ngạc nhiên:

– Bona… anh đến hồi nào vậy… chị Thu… chỉ mới về… anh có thấy…

Bona tiến vào phòng, thầy nói thẳng luôn:

– Phương… chuyện hai người nói anh nghe hết cả rồi. Sao… sao em quá đáng vậy… nỡ nào đối xử với anh như vậy…

Phương nghe thế thì bối rối, cô cúi mặt, lùi vào trong nhà. Thầy Bona đi theo.

– Em… em không có ý đó… anh… anh nghe em giải thích…

– … còn giải thích gì nữa… em… em xem anh là gì… là trái banh à… không thích thì chuyền cho Thu sao… à… hay là… em còn tình cảm với thằng Cường sao?

Phương nghe vậy thì xua tay:

– Không… không phải vậy đâu anh… giữa em với Cường… đã kết thúc rồi… bữa nay đi dạy… tụi em có chạm mặt nhau… nhưng… nhưng không nói gì… chị Thu cũng vậy… chị vẫn dạy Cường bình thường… xem như không có gì xảy ra…

– Vậy thì tại sao… em nói anh nghe đi Phương… em… em không thích anh sao…

– Anh nghe em nói… em nói rồi… em… em cũng mến anh lắm… nhưng… có một chuyện anh nên biết… bình tĩnh nghe em nói. Anh còn nhớ cái hôm anh bị đâm… ngay trước lúc đó… lúc ở nhà anh… tụi mình – Bona nghe xong cũng đỏ mặt, thầy gật đầu – Thực ra… lúc tụi mình làm chuyện đó… chị Thu đã đến từ rất lâu rồi… chị đứng ngoài xem… và thấy hết…

– Vậy hả em… rồi tiếp theo thế nào…

– Mấy bữa em ở bệnh viện với anh… em có liên lạc với chỉ… em thấy chỉ cũng quan tâm anh lắm… em với chị ấy cũng tâm sự nhiều điều… để hiểu nhau hơn… chị ấy không nói gì, lúc biết anh có tình cảm với em… chị ấy còn chúc mừng em nữa…

– Vậy thì tốt rồi… sao em lại…?

– Anh… anh không hiểu đâu… em biết khi chị ấy nói vậy… chị ấy đau khổ lắm… anh nghĩ coi… ngày xưa anh theo chị ấy… cua chị ấy mà chị ấy không chịu… giờ quay đi… anh lại có em… trong khi chị ấy như vậy… chị ấy đau khổ lắm…

– Em… em nói vậy… anh hiểu rồi… nhưng tình cảm… không đơn giản vậy… muốn là có được… anh… anh cũng đã không có tình cảm với Thu lâu rồi…

Phương nghe nói vậy thì nắm tay Bona, cô triều mến:

– Không… em nghĩ không dễ vậy đâu… trong sâu thẳm của anh… vẫn có một chỗ dành cho chị ấy chứ… đúng không anh?

– Nhưng Phương ơi… anh… anh yêu em mà… yêu em thiệt mà Phương…

– Em… em có gì đáng mà anh yêu chứ… Anh Bona à… anh suy nghĩ lại đi… anh là người hiền lành… chị Thu xứng đáng với anh hơn… anh đừng nhớ gì đến em nữa… em… em không xứng đánh với anh đâu…

– Em… em có gì mà không xứng đáng… nếu nói vậy… thì Thu cũng… cũng đâu ra gì…

– Anh đừng nói vậy… chị ấy là bị Cường dụ dỗ… lừa lọc… chứ chị ấy không chủ động gì cả… còn em… em thấy mình đã lún sâu lắm rồi… tuy bề ngoài em là một cô giáo hiền lành… nhưng trong sâu thẳm… lại là một… một thân xác khát tình… anh thấy đó… em… em rất dễ sa ngã vào vòng tay… những đam mê cuồng vọng…

– Nhưng… anh đâu chấp nhất chuyện đó đâu Phương…

– Em biết anh thánh thiện lắm… nhưng… tương lai… em không biết sẽ làm điều gì có lỗi với anh đâu… em xin lỗi… em suy nghĩ kỹ rồi… mình không đến với nhau được đâu anh…

Bona cố sức nài nĩ Phương thế nào thì cô cũng không thay đổi suy nghĩ của mình. Cô khuyên Bona hãy quên cô, và hay quên câu chuyện cả hai cùng nói với nhau đêm nay, rồi từ từ, hãy chấp nhận yêu Thu… vì cả hai xứng đáng hơn…

Bona đau buồn lủi thủi trở về nhà của mình. Lòng thầy tan nát, buồn rười rượi. Phương quả là một cô gái dễ thương, đáng mến, luôn biết suy nghĩ cho người khác, làm thầy càng quý cô hơn rất nhiều. Vượt lên trên tất cả chuyện tình dục, thầy nghĩ rằng thầy thực sự yêu cô Phương nhiều lắm. Nhưng vào hoàn cảnh Phương nói như vậy, Bona biết cư xử thế nào đây…
 
Phần 89

Những tháng còn lại của năm học trôi qua êm ả. Bé Huê ở bên Cường, tích cực giúp cậu rèn luyện, vượt qua cửa ải thi chuyển cấp khó khăn. Cô bé dịu dàng thuỳ mị, khuyên răng Cường hết lời, dần dần khuất phục con ngựa chứng của cậu. Giờ cả hai dính với nhau như sam, buổi sáng đi học, buổi chiều Huê ở miết nhà Cường, vừa giúp cậu học, vừa giúp cậu thoã mãn sinh lý. Chiều ý Cường, cuối tuần Huê còn cùng cậu ta về đầm tôm, cùng chơi tay ba với thằng Miên nữa. Tính ra bé Huê là người sung sướng nhất, vừa được Cường, thằng Miên, mà chưa kể thi thoảng còn có thầy Bona vẫn thường xuyên giúp cô bé thoã mãn. Được cung phụng đầy đủ về nhục dục, bé Huê ngày càng trở nên duyên dáng hơn, vóc dáng cũng ‘đàn bà’ hơn nhiều.
Kết quả thi chuyển cấp của Cường không tốt lắm, cũng có môn dưới trung bình, nhưng may sao không có môn nào điểm liệt, tổng điểm cũng đủ để vượt qua được. Cường không đủ điểm để học tiếp bậc Trung Học Phố Thông. Ba mẹ Cường định dùng tiền để giúp cậu, nhưng Cường không thích, cậu nói giúp cậu vào trường được mà Cường học không được thì lại mất nhiều thời giờ hơn. Cuối cùng, Cường xin vào học Trung Tâm Giáo Dục thường xuyên để phù hợp hơn với năng lực của cậu.

Cậu cũng gánh vác nhiều chuyện của gia đình hơn. Bé Huê thì khác, cô bé thi có kết quả cao, nhưng cuối cùng cũng không thể học tiếp lên được vì lúc này đã phát hiện mang bầu. Đến lúc thi xong thì Huê mới phát hiện mình đã có bầu 3 tháng. Lúc này cũng không dấu được nên Cường và cô bé mới nói với cha mẹ. Cả hai chưa đủ tuổi để kết hôn nên hai gia đình dấu mọi người, để cho Huê sinh con xong đã rồi tính. Cô bé buộc phải bảo lưu kết quả học tập, chờ sinh con cho Cường xong rồi mới tình.

Gia đình Cường và gia đình Huê thì vui lắm, vì dù sao họ cũng sắp có cháu, chỉ có bé Huê là thấy lo lo trong bụng thôi. Cô bé nghĩ, với mức độ quan hệ dày đặc của cô với cả ba người: Cường, thằng Miên, thầy Bona nữa… rồi sinh ra đứa nhỏ trong bụng này, không biết cuối cùng nó là người Kinh thuần, hay sẽ là một đứa bé lai giữa Kinh với người Miên nữa đây. Sinh nó ra mà trắng trẻo như Cường thì không nói chi, nếu đứa bé đẻ ra mà da đen, tóc quăng thì bé Huê chả biết phải ăn nói thế nào với hai gia đình…



Nhắc lại chút xíu về thầy Bona si tình tội nghiệp. Sau cái đêm đến nhà Phương hỏi cho ra lẽ thì thầy đành thất thiểu quay trở về. Thực ra ngay đêm đó, nếu thầy nghe lời bé Huê xíu biểu đã nhào vô cưỡng bức cô Phương rồi nhưng tự dưng khi nghe cô nói mấy lời đó, lòng thầy đau thắt. Vậy là cho dù thầy có làm gì đi chăng nữa, cô Phương chỉ dừng lại ở mức là ‘có cảm tình’ với thầy thôi, chứ không thể đi xa hơn nữa. Thầy cảm thấy buồn, thấy hụt hẫng vô cùng.

Dù buồn vì chuyện với cô Phương, nhưng thầy với phải sống, vẫn phải hứng và vẫn phải quan hệ. May cho thầy là khi về đêm, vẫn nhiều khi có bé Huê đến. Thầy không còn kể chuyện của mình cho cô bé nghe nữa bởi thầy nghĩ mọi chuyện chắc cũng kết thúc thật rồi. Thay vào đó, hai thầy trò chỉ đơn giản là thoã mãn nhục dục cho nhau thôi. Tội nghiệp nhất trong câu chuyện này phải kể đến cô Thu. Cô sống gần nữa đời người, hơi cá tính, hơi khuôn phép tý xíu, tất cả bị Cường phá vỡ, khiến cô trôi tuột trong đam mê. May sao cô dừng lại kịp lúc, rồi trong cơn tuyệt vọng cô tìm đến với Phương để giãi bày lại chứng kiến cảnh Phương thoã mãn xác thân với Bona như thế nào. Nếu là ngày trước chắc Thu sẽ tởm lợm lắm nhưng nay cô có cái nhìn khác hơn. Cô đứng lặng người quan sát thầy chịch cô Phương lúc đó.

Nhìn cây hàng to khủng của thầy, nhìn cơ bắp của thầy mà thèm nhỏ dãi. Lúc đó Thu thấy mình sao khờ dại, nếu cách đây vài tháng cô gật đầu với Bona thì giờ đây kẻ sung sướng không phải là Phương mà chính là cô. Cô đem nỗi tuyệt vọng chán chường đó suốt cả tuần lễ khi thầy Bona điều trị. Lúc gặp lại Phương ở trường cô còn chúc mừng hai người nữa. Nhưng dường như Phương đã hiểu thấu cô, cả hai lại nói thẳng những điều thầm kín. Phương thổ lộ mình chắc không hợp với Bona mà khuyến khích Thu tiến tới. Nghe Phương khuyên vậy, Thu nữa mừng nữa cũng ngại ngần lắm. Ngày trước, có lần Thu mắng người ta té tát, nó nào là không muốn người ta đến gần mình, giờ làm sao Thu đối mặt với thầy Bona cho được.

Vậy mà Phương khuyên miết Thu cũng đồng ý, cũng đến với thầy Bona. Mấy ngày đầu, Thu để ý thầy Bona có phần hơi lãnh cảm với mình. Thầy dù vẫn cười tươi, xem như chẳng có chuyện gì nhưng đôi bên không còn thân thiết như xưa nữa. Thu giúp Bona dọn dẹp nhà cửa, giúp thầy uống thuốc, nhiều khi thay băng cho thầy. Rồi đến hẹn, lại dẫn thầy ra TTYT cho người ta khám lại. Thầy Bona tỏ ra khách sáo lắm những khi gần gũi Thu. Mỗi cái nắm tay khi Thu đỡ thầy dậy, xong rồi là thôi bỏ ra, chứ không nắm nữa. Thu cũng buồn vì thái độ của thầy, nhưng cô ngẫm nghĩ, ngày xưa Bona đeo đuổi cô từ năm này qua năm khác không chán nãn, vậy giờ coi như là bù lại cho thầy những ngày tháng đó, nghĩ thế nên Thu càng quyết tâm hơn. Có hôm, khi đang dìu thầy ra TTYT tái khám, chợt Thu thở dài rồi nói:

– Sắp hết năm học rồi… anh bị vậy… không biết có biểu diễn nổi hay không nữa?

Bona ngạc nhiên hỏi:

– Biểu diễn gì vậy Thu?

– Anh nhớ có lần em hát bài Sóc Sờ Bai Sóc Trăng đó, rồi anh múa. Cả trường ai cũng thích. Mọi người định là cuối năm sẽ nói tụi mình diễn lại nữa… nhưng anh bị vầy…

Thu nhắc làm Bona chợt nhớ. Suốt thời gian quen cô đó là lúc mà thầy vui nhất. Đứng cùng cô trên sân khấu làm thầy vui vô cùng, tưởng chừng như cô Thu là của thầy vậy. Cô nhắc lại làm cảm xúc thầy dâng trào, Bona nói:

– Còn lâu mà Thu… đến hơn tháng lận… nay mai anh khoẻ rồi… mình tha hồ diễn…

– Vậy hả… ừ… vậy anh chóng khoẻ đi nha…

Từ bữa đó cả hai nói chuyện với nhau nhiều hơn. Thầy giải thích cô nghe về văn hoá của người Khơ Me Nam Bộ nhiều hơn. Trước giờ Thu vẫn nghĩ Bona là dạng trai quê, khờ khạo không biết ăn nói nên mới đầu có ý không thích cũng vì vậy. Nay khi cô chạm đúng đề tài, anh chàng cứ thao thao bất tuyệt, giải thích cho cô nghe đủ thứ. Chuyện Thu hỏi Bona chỉ là cái cớ thôi, để cả hai nói chuyện với nhau được nhiều hơn, dần dần thu hẹp khoản cách.

Chuyện tình cảm của cả hai chẳng tiến triển nhiều, cho đến một hôm. Lúc ấy vết thương của Bona cũng liền da rồi, không còn phải băng bó nhiều nữa. Anh chàng cũng khoẻ nhiều, chắc Thu cũng không cần qua chăm sóc nữa. Thu bảo như vậy phải ăn mừng nên hẹn bữa nay đến nấu một bữa ăn ngon cho Bona. Thu đi dạy về thì ghé chợ mua ít đồ xong cũng qua nhà Bona. Cô dựng xe đạp trước cửa, không thấy anh chàng đâu cả, nhà cửa vắng tanh. Cô xách đồ đi vào bếp thì nghe tiếng xối nước ào ào từ vách nhà tắm gần đó. Thu nói lớn:

– Úi trời đất ơi… mới khoẻ thôi sao tắm vậy anh… bệnh đó…

Bona nghe giọng Thu thì cười rồi nói vọng ra từ nhà tắm:

– Thu hả? Đến rồi hả em? Không sao… anh khỏi hẵng rồi… không lo gì đâu… phải tắm một bữa cho đã chứ khó chịu quá… hổm rày toàn lấy khăn lau không hà…

Thu không nói gì, bày đồ ra bếp để nấu ăn. Chỗ vách nhà tắm phía sau chòi chỉ có vách lá, nằm gần chỗ bếp, từ chỗ Thu nhìn xéo qua là thấy. Ba vách nhà tắm lợp lá, vách còn lại là tấm ván gác hờ thôi. Bona đang gội đầu, tấm ván nó chạy qua một khúc, anh chàng không để ý nên chả thấy, lo nhắm mắt gội đầu. Thu thấy cửa nhà tắm hở ra, tính gọi Bona thì chợt ngưng bặt, không nói gì được nữa. Cửa nhà tắm mở toang, Bona đứng lom khom gội đầu, thân hình anh chàng Thu nhìn rõ mồn một. Chỗ bụng vếch thương còn nhìn thấy mờ mờ, khắp nơi còn lại thì ôi thôi… nhưng là một bức tượng đồng đang được xà bông chùi rửa vậy. Cây hàng của Bona to lắm, thẳng băng, căng cứng nhìn không chê vào đâu được. Thu bỏ cả mọi thứ trên bếp, hai mắt như bị thôi miên. Cô đi gần lại nhà tắm từ hồi nào mà không hay. Bona gội đầu xong, xối nước qua lại thì nhìn thấy cửa bị bung, ngó lại thì thấy Thu đứng tần ngần, nhìn trực diện anh chàng ngay trước cửa. Bona giựt cả mình làm Thu cũng bối rối. Chợt, cô thấy cái khăn mắc trên cửa thì nhanh trí lấy xuống, chìa ra:

– Khăn nè anh… lau lẹ đi… tắm vậy đủ rồi…

Bona ú ớ. Anh chàng khá ngạc nhiên nhưng Thu đứng choáng ngay đó làm Bona không đóng cửa lại được nữa. Bona nhận ra ánh mắt thèm khát của Thu nhìn mình. Mới đầu, anh thấy cũng ngượng lắm, nhưng nếu nói gì đó sẽ làm cả hai mất tự nhiên. Vậy nên cuối cùng Bona đón lấy khăn, vẫn để cửa mở, vừa đứng lau người trước cái nhìn soi mói của Thu. Bona cười:

– Cái cửa nhà tắm này… bữa nào anh phải sửa lại mới được… kỳ quá…

Thu hơi ngượng, chỉ ừ một tiếng rồi quay lưng tiến qua chỗ bếp. Bona vội với tay lấy cái quần cụt mặc hờ vào. Cả hai im lặng một chút cho bớt ngượng rồi anh chàng lại gần phụ giúp Thu nấu ăn. Sau một hồi, cả hai cũng lấy lại được thăng bằng. Tuy vậy, Bona để ý quan sát thấy mặt Thu vẫn đỏ. Anh chàng lại gần cô mà nghe hơi nóng hừng hực luôn. Mới đầu Bona nghĩ chắc tại anh mới tắm mát nên mới cảm giác thế thôi, càng về sau càng thấy không phải. Bona hỏi:

– Thu à… em hình như không khoẻ hả?

– Không sao đâu anh… mấy bữa đi mưa… chắc em hơi nóng thôi…

Trời gần vào hè, nên hay mưa Bona biết Thu hay chạy đi chạy về nhà mình, chắc cô bị bệnh cũng là vì vậy. Anh chàng buột miệng nói:

– Cực thân Thu… cũng tại chăm sóc anh… từ mai… chắc em khoẻ rồi…

Thu không nói gì, chỉ ‘Uhm’ một cái rồi cúi mặt. Không hiểu Bona có để ý không, nhưng theo anh chàng nói vậy thì ngày mai Thu khỏi qua với anh chàng nữa, nghe vậy lòng cô buồn da diết. Thu không muốn, nhưng tự dưng chao đảo, đang nấu ăn thì ngã đùng ra. Bona hốt hoảng:

– Thu… Sao vậy em?

May mà Bona đỡ kịp, không thì cô ngã lăn quay. Anh chàng xốc cô chạy lên nhà trên, đặt trên tấm ván cho cô nằm ngữa ra. Bona lính quýnh:

– Chờ anh chút… để anh lấy chai dầu…

Bona lục lọi rồi lấy chai dầu gió. Anh chàng xoa xoa hai bên thái dương của cô một hồi Thu mới choàng tĩnh. Bona lo lắng hỏi:

– Sao rồi… em có sao không?

Thu lắc lắc cái đầu:

– Dạ… không sao đâu anh…

Anh chàng đưa tay lên trán cô rồi nói:

– Còn nói không sao… trán em nóng hổi nè… thôi… để anh đưa em qua TTYT…

Thu lắc đầu, từ chối quyết liệt:

– Không… em không đi đâu…

– Đang bệnh… sao không đi bác sĩ…

– Em nằm chút là khỏi hà… hay là… anh… anh xoa dầu tiếp cho em đi…

Bona nghe cô nói vậy cũng ngần ngừ lắm. Anh chàng nói:

– Nhưng không ổn đâu… anh thấy người em nóng lắm… cởi bớt áo ra cho thoáng…

Nói xong câu đó, đột nhiên anh chàng lại đỏ mặc. Bona quay đi, kêu cô tự cởi bớt đồ đi, rồi mặc đồ rộng rãi. Nhưng Thu ngần ngừ, rồi nói:

– Hay là anh giúp em đi… em thấy hơi chóng mặt quá…

Bona nghe Thu nói mà lùng bùng lỗ tai. Nhưng lo cho cô, nên anh chàng cũng nghe theo. Vậy là Bona giúp Thu cởi áo sơ mi. Cô rất tự nhiên, còn xoay lưng để anh chàng giúp mình cởi luôn áo ngực nữa chứ. Đang cởi áo giúp Thu đột nhiên Bona nhớ gì đó rồi phì cười. Thu mắc cỡ hỏi:

– Anh… sao tự dưng lại cười…

– Không… anh tự dưng nhớ chuyện ngày xưa… em nhớ không… Lúc trước, khi Phương bị xỉu đó… anh giúp cổ cởi áo… thì em chửi anh quá trời… còn đòi…

Bona nhắc lại chuyện cũ làm Thu đỏ mặt, cô chống chế:

– Nhưng mà rõ ràng lúc đó… em thấy anh đang lợi dụng Phương mà…

Bona ngập ngừng, và rồi lần đầu tiên, anh chàng mới dám nói thật:

– Lúc đó… cũng tại anh… anh… không biết cái gì nó xui khiến anh nữa nên mới làm vậy?

– Vậy là cuối cùng anh cũng thừa nhận nha…

Bona nghe Thu nói vậy thì cúi đầu. Anh chàng đã nhanh chóng cởi áo Thu ra. Bona đưa cái áo rộng cho Thu nhưng cô từ chối, còn nói để vậy cho thoát hơi nhanh, mau khỏi. Cô yêu cầu:

– Bona ơi… Có dầu rồi đó!… hay là anh giúp em xoa xoa khắp bụng cho ấm nha.
 
Phần 90

Bữa giờ cả hai cũng thân thiết rồi, nhưng Bona cũng chưa ngắm Thu ở trần bao giờ. Bona biết cô cố ý, biết cô nói vậy ra chứ cũng mắc cỡ lắm, nghĩ vậy nên anh chàng chẳng nỡ làm cô ‘quê’, Bona liền làm theo lời Thu. Bona dùng cả hai tay xoa mạnh sau khi đã bôi dầu. Nhưng tay anh chàng chỉ dám hoạt động ở vùng bụng của cô, xoay quanh đó thôi chứ chẳng dám đi đâu. Thân thể cô Thu gợi cảm chẳng kém cạnh gì cô Phương cả, Bona có thể nhận ra điều đó. Vị trí và hành động hôm nay của anh chàng, luôn là điều chàng mơ ước bấy lâu khi theo đuổi cô Thu. Bữa nay cũng coi như là Bona đã thoả ước mơ của mình rồi. Thu bối rối, mắc cỡ lắm. Cô ngượng ngùng chẳng dám làm gì tiếp. Nếu đã là người khác, hoặc là Cường chẳng hạn thì bao nhiêu đây là xong rồi, Thu chỉ im lặng còn lại là cậu ta xử hết. Riêng Bona quả đúng là thật thà, anh chàng cứ xoa bụng Thu miết, xoa đến khi hết dầu, bụng cô nóng ran mà vẫn còn xoa. Càng nghĩ cô càng thấy thương, thấy mến Bona hơn. Thu giả vờ rên rĩ:
– Anh ơi… tự dưng em thấy ở dưới cũng hơi đau đau… Anh giúp em được không?

Bona ngẩn mặt hỏi thật thà:

– Ở đâu… đâu vậy em?

– Dạ… thì ở dưới bụng em đó anh. Anh dùng tay chà sát bụng dưới của em đi. Đừng có thoa dầu. Bona cứ thế làm theo lời Thu. Anh chàng đang xoa xoa nơi chỗ tiếp giáp của lưng quần Thu. Cô thấy thế liền nài nĩ:

– Xuống… xuống dưới chút nữa được không anh… giúp em đi mà…

Thu chắc cũng mắc cỡ lắm, cô vừa nói vừa nhắm nghiền hai mắt. Bona cũng muốn khám phá thêm lắm nên khi cô hóp bụng lại, anh chàng cứ thế thọc sâu hơn, cho đến khi bàn tay trùm lên mớ lông lún phún. Bất giác, bàn tay thô ráp của Bona dính gì đó ướt át. Anh chàng giật mình lấy ra thì thấy một mớ dịch trong veo màu trắng. Thu thẩn thờ hỏi:

– Sao vậy anh… sao tự dưng dừng lại…

– Ơ… tại… tai anh to quá… thọc vào quần… sợ em đau…

– Hay là… cởi ra luôn cho mát nha anh…

Vừa nói xong là Thu làm luôn, chẳng cho Bona ú ớ gì. Vậy là cô giáo đã nằm phơi tấm thân nóng như lửa của mình trên ván. Thu tiếp tục nài nĩ:

– Xoa… xoa dùm em đi anh…

Bona đặt tay trở lại mu của Thu. Chỗ đó không cần xoa chắc đã ướt nhẹp rồi, nước rĩ ra lên láng. Bona còn để ý khoản da thịt nơi đây của cô đỏ hồng hồng. Lông lún phún nên màu trắng đỏ của hai cái mép âm hộ lộ rõ ràng. Cái mu no tròn, nẩy nở. Cái khe hở giữa hai mép khít rịt. Thu lại rên rĩ lên:

– Anh đừng để tay nằm yên. Xoa giúp em đi anh… em thấy hơi đau đau…

Bona hốt hoảng vội di động bàn tay nhẹ nhà. Thu thở phào ra khoan khoái. Có bị kém trí cũng thừa hiểu ý cô muốn điều gì. Bona không nói cứ thế làm theo. Tay anh chàng xoa xoa cái mu, hơi nóng từ đó bốc ra muốn phỏng tay anh chàng luôn. Thu làm Bona cũng hứng tình trở lại rất nhanh, dương vật nãy giờ cũng ngóc đầu dậy trong quần rồi. Giờ thì nó đã như một khúc củi. Bona đang cúi cúi, dương vật chẳng che dấu được vì anh chàng chỉ mặc mỗi cái quần cụt bên ngoài thôi. Tấm ván cũng không thấm làm chỗ u ra của Bona nằm ngay trên mặt ván. Thu đã mở mắt. Cô liếc nhìn thấy sự cương cứng của Bona thì mừng lắm.

Suốt thời gian qua gần gũi nhau, chưa bao giờ Thu thấy Bona hứng tình với mình. Cô buồn lắm nhưng Phương cứ động viên, làm cô quyết tâm, mãi đến giờ cũng có kết quả rồi. Càng nghĩ, nước nhờn từ trong âm đạo cô càng chảy ra. Thu sung sướng cảm nhận sự khát khao của Bona với thân thể mình. Nước nhờn của Thu chảy ra nhiều nên Bona thấy bàn tay rịn rịn. Mùi nồng nồng tỏa nhẹ. Thu muốn bảo Bona cúi xuống hôn mu nhưng cô ngại chẳng biết nói như thế nào. Sau cùng cô nói với Bona:

– Em thấy đỡ nóng rồi anh… nhưng giờ tự dưng thấy lạnh lạnh. Anh… anh có thể lên đây, nằm cạnh em một tý cho đỡ không?

Bona không chần chờ hơn nữa. Anh chàng leo lên nằm cạnh bên Thu.

– Ôm em đi anh.

Thu nằm nghiêng, cô ra dấu để Bona cùng nằm nghiêng như mình. Hai người ôm nhau. Thu gác đùi nàng lên đùi Bona. Dương vật Bona giờ đã dựng đứng như cột cờ. Đầu nó cọ cọ vào âm hộ của Thu, nhưng nó vẫn còn cách một lớp vải quần cụt.

Thu nắm tay Bona để vào cái mu. Cô nói khẽ:

– Xoa xoa chỗ này của em đi. Nó vẫn còn đau đó.

Bona nghĩ sao, tự dưng lại nói với Thu:

– Em à… cái này… sao giống hôm bữa quá… hôm em nói anh lợi dụng Phương đó…

Bất ngờ, Thu ôm anh chàng hôn lên môi rất lâu. Lúc buông anh chàng ra cô nói:

– Vậy thì có sao đâu anh… cứ lợi dụng em đi anh… giờ không giống hôm bữa nữa đâu… cứ làm những gì anh thích đi em… nhanh đi anh…

Cô vừa nói, vừa nhìn anh chàng bằng một cặp mắt van lơn, nài nỉ. Bona cũng hứng tình như Thu lắm rồi nên không nói năng chi nữa. Anh chàng cúi xuống bắt đầu khởi sự. Đầu tiên, Bona hôn lên cái cổ trắng ngần của Thu, rồi đến vú. Anh chàg bóp nhẹ một bên vú, bên kia Bona vừa bóp vừa ngậm đầu núm vú. Có tiếng thở dài của Thu rồi hơi thở gấp rút hơn. Bona bú đủ cả hai bên vú. Đầu núm vú đỏ như có thoa son, căng cứng lên sau khi được Bona ngậm và bú. Thu rên khẽ:

– Em thích quá… sướng quá anh ơi…

Bữa nay Thu làm anh chàng rất cảm động. Cô thể nói cô đã bỏ qua mọi lễ giáo, thậm chí cả lòng tự ái của một người con gái mà mồi chài anh chàng liên tục. Bona thấy mình đỡ tủi thân, thấy mình bắt đầu hạnh phúc trở lại rồi. Thu rên rĩ tiếp:

– Bona ơi… anh… anh có thể… hôn em ở phía dưới nữa được chứ.

Bona ngừng bú ngước lên mĩm cười:

– Được… được chứ em!
 
Phần 91

Bona hôn cái rún trước khi tiến xuống dưới. Anh chàng thọc đầu lưỡi vào lỗ rún ngoáy ngoáy. Thu nẫy người lên vì cảm như có một luồng điện chạy từ cái rốn xuống dưới đến âm hộ. Bàn tay của Bona xoa nhẹ cái mu lún phún lông tơ. Anh chàng cúi xuống khởi sự liếm thật nhẹ trên hai cái mép lớn. Khi liếm xong ba vòng, Bona mới cắn nhẹ từng khoảng thịt có lông mềm. Cắn thật nhẹ rồi kéo ra một chút. Có tiếng rên của Thu. Cắn giáp vòng, anh chàng lại quay lại nơi xuất phát. Thu vừa rên nhỏ nhỏ vừa hít hà. Thu nói thầm:
– Anh giỏi quá… giỏi quá Bona ơi… anh làm tuyệt quá… em thích lắm…

Cô với tay xuống, xoa xoa mớ tóc hơi quăn của Bona. Sau khi liếm và cắn hai cái mép ngoài, Bona vạch cái khe ra. Anh chàng tự nhủ: ‘Lồn Thu đẹp thật, nhìn thích thật!’. Bona cúi xuống lướt đầu lưỡi trên hai mép nhỏ. Thu nẩy người lên, nẩy nẩy liền mấy cái. Môi Bona ngậm hai cái mép nhỏ đỏ hồng, trong khi cái lưỡi không ngừng liếm. Thoạt đầu liếm chậm, sau nhanh dần. Thu cảm thấy sướng quá. Vậy mà đó giờ Thu cứ đánh giá Bona là cù lần này nọ… xem ra phan nầy cô lầm chết… anh chàng bú có vẻ còn khát khao hơn Cường nữa. Cường chưa bao giờ làm những hành động này với cô như Bona. Thu giật nẩy người lên. Đầu lưỡi của Bona ngoáy ngoáy nơi cửa mình của cô. Cái lưỡi ngoáy lúc chậm lúc nhanh. Dường như nó đang tìm đường len lỏi vào phía trong động đào. Cửa động hơi chật, lưỡi phải len lách mãi mới vào được bên trong. Nó ngoáy ngoáy hai bên vách khiến dâm thủy của Thu ứa ra. Cô không ngớt nẩy người lên, hai chân hơi cong lên. Miệng Thu rên rỉ, hơi thở của cô đứt quãng gần như người hụt hơi. Cô lắp bắp:

– Anh ơi em sướng quá. Anh đừng ngừng nghe anh.

Cái lưỡi Bona bây giờ nằm gọn trong âm đạo. Nó càng quậy, nước nhờn càng trào ra lênh láng. Thu rên to hơn và thều thào mấy tiếng: “Em sướng quá, em sướng… Bona ơi”. Thu ôm chặt đầu Bona ấn nhẹ vào âm hộ. Cô xoắn tóc Bona mỗi khi cái lưỡi quậy mạnh hơn. Một chập anh chàng rút lưỡi ra. Bona ngước đầu lên, hít vào một hơi dài. Tự nãy giờ anh chàng gần như ngộp thở vì mũi ấn sát vào âm hộ, rồi hai tay của Thu còn ấn đầu vào sát hơn nữa. Thu thấy Bona ngừng thì la lên nho nhỏ, có ý hối thúc:

– Sao anh ngừng vậy… có chuyện gì vậy anh?

Bona phì cười:

– Cho anh thở một chút… nãy giờ chẳng thở được đây nè…

Bona nghĩ ngơi chút xíu rồi tiếp tục. Anh chàng banh hai mép nhỏ ra, đi tìm cái mồng dốc. Nó nằm đó, nhỏ tí xíu, mặc dù lúc ấy nó đã cương cứng lên rồi. Máu tụ lại khiến cái mồng đốc đỏ như cái mồng gà.Anh chàng khẽ chạm đầu lưỡi vào cái mồng dốc. Thu giật nẩy người lên như bị điện giật. Tự lúc Bona bú, liếm lồn Thu đến giờ đã rất lâu. Suốt thời gian đó Thu chỉ biết ngây ngất trong sự sướng khoái. Cô không nghĩ là Bona có thể bú sướng đến vậy, không nghĩ kỹ thuật của anh chàng lại cao siêu đến vậy. Bất ngờ bây giờ lưỡi của Bona mới liếm đến chỗ nhạy cảm nhất trong cơ thể người con gái. Đầu lưỡi càng đánh nhẹ chừng nào vào cái mồng dốc thì khoái lạc càng nhiều chừng nấy. Thu rên to lên, cô quằn quại, đầu lắc lư, day qua bên trái rồi lại day qua bên phải, chân cô co lên, hai đùi kẹp đầu Bona như một gọng kềm.

– Sướng quá, sướng quá. Anh làm gì mà em sướng quá vậy Bona ơi. Anh đừng… đừng dừng lại nghe anh. Anh bú nữa đi.

Bona ngậm cái mồng đốc nút nút, trong khi lưỡi vẫn liếm. Chừng vài phút sau, trong khi Bona đang tận tình bú và liếm cái mồng đốc thì Thu rú lên một tiếng, cô rùng mình một cái rồi từ trong âm đạo ứa ra một chất nước sền sệt. Thu đã “ra”. Cô ngất lịm đi trong khoái lạc, không còn biết trời đất là gì nữa. Một lát sau Thu mở mắt ra nhìn xuống. Bona đã ngừng bú, anh chàng đã ngồi dậy. Thu nhìn Bona đầy vẻ biết ơn, trìu mến. Bona hỏi:

– Sao… đỡ chưa em… hết nóng chưa…?

Lạ thay… đầu của Thu đã hạ bớt… không còn nóng như hòn than hồi nãy nữa. Thu tự nhủ, không lẽ bú lồn cũng có thể giúp hạ sốt hay sao ta. Khi Thu nhìn xuống, thấy Bona còn mặc quần cụt, cô nhìn anh chàng rồi nói:

– Sao anh không cởi cái quần ra luôn cho giống em, còn mặc nó làm gì cho vướng bận.

Bona nghe vậy thì mĩm cười. Anh chàng chiều ý Thu nên tuột quần ra luôn. Thu nhìn lom lom cái của nợ của anh chàng. Lần đầu tiên Thu được nhìn cái giống đàn ông củ Bona ở khoản cách gần như vậy. Nhìn… nhìn nó thật khủng khiếp… to… dài… gồ ghề nữa chứ. Giờ chẳng còn gì e ngại, Thu ngồi dậy đưa tay nắm dương vật Bona rồi nói:

– Anh xích lại cho em ngắm anh một chút nhé…

Thu mân mê, vuốt ve từ trên xuống dưới hai hòn dái. Cô nói:

– Của anh to… bự như vậy… hèn chi hồi bữa… làm Phương sướng chảy cả nước ra…

Bona gãi gãi đầu nói:

– Vậy đúng là bữa đó… em đến rồi thấy hả?

– Em đến và gọi cửa luôn mà… nhưng anh và Phương rên to quá… có nghe gì đâu. Em nhìn qua cửa sổ… thấy hết trọi luôn…

Chợt ngập ngừng, Thu hỏi:

– Bữa đó… anh ấy ấy với Phương… anh sướng lắm hả?

Bona gật gật đầu. Thu lại hỏi tiếp:

– Vậy là… anh thích Phương lắm phải không?

Nghe Thu hỏi vậy thì Bona ngẩn người, anh chàng tiếp:

– Thú thực thì… lúc đó anh cũng nghĩ vậy. Nhưng sau đó… anh nghe Phương nói… anh cũng suy nghĩ nhiều lắm… anh phân vân lắm…

– Sao vậy anh?

Bona thật thà kể lại. Lúc trước Bona yêu Thu nhiều lắm, nhưng cô cự tuyệt anh chàng. Rồi tình cờ, khi hôm Phương xỉu, Bona tiếp xúc thân thể với Phương thì ngây ngất, và chắc là anh đã thích Phương từ đó… nhưng… chắc đó chỉ là tình yêu của xác thịt mà thôi. Thu nghe Bona kể thì mừng lắm, tay đang bóp hòn giái anh chàng, cô xiết mạnh làm Bona la oai oái:

– Ui da… đau em… đừng bóp mạnh đau lắm…

Thu lại hỏi anh chàng tiếp:

– Vậy sao hổm rày… em qua chăm sóc anh… anh lại ngó lơ em… bộ… giờ anh chê em rồi hả?

– Không… anh không có ý đó… anh cũng không trách chuyện em với Cường đâu. Giờ đã hiểu rõ hết rồi mà… chỉ tại… không hiểu sao… gặp em… anh cứ ngại… cứ sợ giống lúc trước…

Thu nghe vậy thì cười duyên dáng:

– Thôi… anh đừng ngại… đừng sợ nữa nhé. Em… em hết dữ rồi… hiền rồi…

Bona nghe thế thì cười. Chợt, anh chàng hỏi cô:

– Thu nè… vậy… vậy em có thể… bú… bú cho anh không?

Thu gật đầu duyên dáng.
 
Phần 92

Anh chàng nằm ngữa ra, đến lượt Thu phục vụ lại cho anh chàng. Thu sung sướng liếm láp cây ca rem to lớn của Bona. Cô thích thú như đứa trẻ bị mẹ cấm ăn kem lâu ngày, giờ mới cho ăn lại vậy. Cô không bú nhiều, mà đa số là liếm, liếm và làm sạch sẽ cho Bona từ cây cột đến trứng dái. Thậm chí đang bú cu cho Bona, Thu còn di chuyển cái lưỡi xuống lỗ đít anh chàng nữa. Lưỡi cô mơn man trên những nếp da nhăn xung quanh lỗ đít Bona. Nơi này toả ra cái mùi nồng, mùi hơi khó chịu nếu so sánh với người thường nhưng bữa nay Thu lại thấy nó rất khiêu gợi. Thu đẩy hai chân chàng lên cao, làm bụng anh chàng hóp lại để nhìn gần hậu môn anh chàng hơn. Cô từ từ thọc sâu lưỡi vào vùng cấm địa này. Thu làm Bona bất ngờ quá, chỉ biết thở dốc từng hồi. Lỗ đít anh chàng muốn mở ra hút lấy lưỡi của Thu vậy. Miệng cô gắn chặt vào đít Bona, lưỡi thụt sâu trong trực tràng của anh chàng. Thu hôn hậu môn Bona say đắm như hôn môi tình nhân, lưỡi cô ve vuốt trong cái nơi rất nhạy cảm này. Cô có vẻ thích thú, vùi mặt vào đó trong sự khoái cảm tột độ. Chưa người con gái nào từng xử sự với Bona thèm khát như vậy. Khi Thu dừng lại thì anh chàng còn chọc:
– Em… em không sợ dơ hả?

– Anh… anh không thích hả anh…

– Anh… anh thích lắm… chỉ sợ em…

– Không sao đâu… anh quên là nãy anh mới tắm hả… hihi… không dơ đâu… Thôi… anh đừng nói nữa… nằm ngữa ra đi… em bú tiếp cho…

Thu tiếp tục chăm chú vào việc bú cho Bona. Cô liếm hai hòn dái rồi cắn nhẹ vào cái bìu da. Đoạn cô liếm lên phía trên, liếm thật mạnh. Tới chỗ quy đầu Thu liếm thật nhẹ, đánh đầu lưỡi vào cái đường chẻ nhỏ. Bona giật bắn người lên nhiều lần vì đầu lưỡi của Thu làm việc thiện nghệ quá. Một lát Thu ngậm trọn đầu khất vào miệng bú, trong khi đầu lưỡi vẫn liếm. Bona sung sướng tột độ. Bỗng nhiên Bona rùng mình, chưa bao giờ anh chàng có cảm giác này, Bona không thể kềm chế được nữa. Tinh khí từ hai hòn dái chạy qua ống dẫn tinh bắn ra khỏi quy đầu, chảy vào cuống họng của Thu. Cô ngậm quy đầu chặt hơn, bú mạnh hơn tinh khí bắn ra từng đợt nóng hổi. Thu nuốt hết, nuốt trong khoái lạc. Một lát khi dương vật Bona ngừng giựt giựt, tinh khí đã bắn ra hết. Thu mới rút nó ra từ trong miệng, cô bóp bóp nhẹ, và liếm những giọt tinh khí còn sót lại nơi quy đầu. Bona chưa bao giờ sướng như vậy mà chưa chịch gái. Thu làm anh chàng cảm thấy rã rời tay chân. Bú xong, Thu mĩm cười chồm lên cho Bona ôm mình. Anh chàng nói:

– Cảm ơn em nhé! Anh sướng quá!

Thu lấy tay che miệng Bona lại, nói:

– Anh đừng nói vậy… nãy anh cũng bú làm em sướng quá trời… giờ… coi như bù lại thôi…

Rồi cô còn quan tâm anh, cô hỏi:

– Anh… anh có sao không… xuất tinh ra bụng có đau không?

Chắc Thu nghĩ từ hôm ở bệnh viên về tới giờ, Bona chưa xuất tinh bao giờ nên mới hỏi anh chàng như vậy. Cô đâu ngờ là Bona hổm giờ vẫn xuất tinh đều đều mỗi ngày với bé Huê đâu. Bona nói mình không sao, nói mình ổn để Thu an tâm. Cô để anh chàng nằm nghĩ rồi ra sau nhà tiếp tục nấu ăn, giờ đã gần chiều rồi. Bona nhóm dậy định vào bếp cùng phụ cô nhưng Thu không cho, biểu anh chàng cứ nghĩ một chút sẽ có đồ ăn.

Bona sung sướng nằm trên ván nghĩ ngơi. Căn chòi của anh bữa nay lung linh hơn khi có sự khéo léo, sự chăm sóc của Thu. Bữa giờ Thu đã chăm sóc anh rồi, nhưng vì sự ngại ngùng làm cả hai không thể thoải mái với nhau như bữa nay. Giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, cả hai chưa nói với nhau lời nào, nhưng cứ ngầm hiểu rõ tình cảm của nhau vậy. Trong sâu thẳm của Bona vẫn nhớ đến Phương, nhưng chắc đó chỉ còn lại là kỹ niệm thôi. Thu nấu ăn rồi dọn lên cho anh chàng. Cả hai có một bữa no nên rồi ôm nhau ngủ muộn một giấc cho đến chiều. Thời gian không cho phép nên chiều, Thu phải mặc quần áo lại để về nhà. Bona hỏi thì cô bảo phải về để lo cơm nước và chăm sóc cho cha mẹ già nữa. Lúc Thu đi, Bona ngập ngừng hỏi:

– Thu này… anh khoẻ hẵng rồi… nhưng trưa mai nếu rãnh, cứ ghé nhà anh chơi… được không?

– Dạ… chiều mai có tiết nên nếu em về nhà… quay lên cũng mệt lắm…

– Vậy… mai ghé anh nghen…

– Dạ… vậy cũng được… thôi… anh nghĩ đi… có gì mai gặp nhau…

Rồi cả hai chia tay khi bóng chiều tà đổ xuống. Thu đi rồi, nhà Bona vắng lặng trở lại, không khí trở nên buồn bã vô cùng. Bona nằm đó một hồi thì thiếp đi. Thực ra thì Bona cũng chẳng cô đơn lâu vì chỉ ít thời gian sau, khi trời sụp tối thì bé Huê lại đến như đã hẹn. Cô bé rất cẩn thận nhìn trước ngó sau mới vào nhà Bona. Khi vào thì nhìn thấy thầy mình đang nằm trần truồng trên giường, thầy nằm ngửa, hơi thở nhẹ, khuôn ngực phập phồng. Huê nhìn xuống hạ bộ. Dương vật của thầy không xìu hẳn mà nó hơi ngóc đầu lên. Huê thích thú lại gần, cô bé cởi quần áo rồi leo lên nằm cùng Bona. Huê cầm nhẹ dương vật trong tay khởi sự mơn trớn, ve vuốt nhè nhẹ. Cô bé liếm từ dưới lên trên. Mấy phút sau cây hàng của Bona đã hơi cương cứng. Huê ngậm trọn nó vào miệng để bú, Vừa bú vừa rút ra đẩy vào. Có tiếng rên nhỏ của Bona. Huê không lưu ý đến phản ứng của thầy mình mà chỉ chăm chăm bú cho dương vật cứng lên. Chỉ mươi phút sau Huê đã được toại nguyện. Đầu khất cứng ngắt nóng hổi đã nằm gọn trong miệng cô. Bona ú ớ, cựa mình, rồi mở mắt. Thầy nhìn xuống hạ bộ, thấy thân thể trần truồng, mái tóc dài buông xoã nên không nhận ra ai cả. Bona buột miệng kêu:

– Thu… Thu hả em?

Đến khi bé Huê ngẩn mặt lên, nhìn thầy cười thì Bona mới dụi mắt. Huê nói:

– Em nè thầy… thầy còn đang mớ ngủ hả?

– Ừ… thầy nhìn nhầm… Huê đến hả em?

– Hi hi… thầy ghê nha… bữa nay lại mơ đến cô Thu hả? Hổm rày cô Thu chăm sóc thầy dữ lắm phải không… hèn chi giờ lại nhớ cổ…

Bé Huê nói một tràn mà Bona có nghe, anh chàng tự nhiên cứ nhớ đến một hình bóng khác. Huê bú một hồi thì nói với Bona:

– Xong rồi… giờ thầy lên nhé… bữa nay em nằm nha thầy…

Bona nghe vậy thì nhỏm dậy. Bé Huê đã nằm ngữa ra, dang hai chân sẵn sàng với cái lỗ lồn đỏ choét. Bona nhỏm dậy, dương vật thầy cũng cứng ngắt rồi… thầy vô thức chồm đến, định nhét dương vật vào lồn Huê, chợt thầy dừng lại. Dương vật mới nhét qua đầu khất thì dừng lại rất lâu. Bé Huê thấy vậy thì thắc mắc hỏi Bona.

– Thầy… có chuyện gì vậy… sao bữa nay thầy thừ người ra vậy?

Bona suy nghĩ rất nhiều, và thầy đã quyết định. Thầy đứng lên, rút dương vật ra, mặc vội cái quần cụt và cái áo rồi dát xe đạp chạy ra ngoài. Bé Huê gọi với theo thầy:

– Thầy ơi… thầy đi đâu đó!

Bona đi ra đến cửa, quay lại nói với Huê:

– Xin lỗi em một bữa nha… thầy đi chút… có gì mai thầy giải thích cho em nhé!

Mặc cho bé Huê ngẩn tò te, Bona bỏ luôn nhà cửa ở đó, phóng xe đạp thẳng hướng nhà Thu.

Bữa nay Thu vui lắm. Cô đã gần gũi với Bona rồi. Về đến nhà là cô gọi điện cho Phương để khoe. Suốt cả buổi lo cho ba mẹ ăn mà cô cứ cười mĩm mĩm, làm ông bà phải nhắc mấy lần. Thu lo ba mẹ ăn xong rồi mới dọn dẹp, rồi quay đi ra nhà sau. Cô đi ngang qua vườn, vào đến chòi của mình, Thu định với tay bật đèn thì đột nhiên có ai đó ôm chầm lấy cô từ sau. Thu hoảng quá, định la lên nhưng bóng đen đó đã bịt miệng cô lại, rồi thủ thỉ lên tai cô:

– Anh nè Thu… Bona nè… đừng có la…

Thu không bật đèn nữa, quay lại nhìn rõ mặt Bona trong bóng đêm. Đây rõ ràng là thân hình, là hơi thở của Bona rồi, dù không nhìn thấy nhưng Thu cảm nhận rất rõ. Cô đấm ngực anh chàng:

– Cái anh này… ở đâu ra làm người ta hết hồn hà…

Bona chụp lấy tay Thu, không nói không rằng ôm xiết rồi hôn lấy cô, hôn mãi thật lâu mới bỏ ra. Thu ngây ngất với nụ hôn đó, cô thổn thức hỏi:

– Anh… anh tìm em có việc gì vậy?

– Anh… anh chịu hết nổi rồi Thu ơi… anh không thể chờ đến ngày mai được… anh muốn…

Rồi cả hai lại ôm nhau. Có lẽ chẳng cần nói gì nữa Thu cũng đã hiểu ý Bona. Cả hai vừa hôn nhau vừa vội vã cởi hết trang phục vướng bận trên hai thân thể nóng bỏng ra. Thu chẳng cần bật đèn nữa, những va chạm, những xúc giác với Bona không thôi cũng là đủ lắm rồi. Bona hôn vào hai nách của Thu. Mồ hôi đã rịn ra ở nơi đây. Nói là mồ hôi chứ chẳng hôi tí nào cả. Bona liếm liếm những giọt mồ hôi ở nách. Thu cười khúc khích:

– Nhột em anh.

Rồi cô ôm đầu Bona đẩy xuống phía dưới. Thu ngã người cho mông dựa vào tấm ván phía sau, cô dang hai chân ra rồi vỗ vỗ vào đầu Bona:

– Bú em đi anh… bú như hồi trưa đó anh… em thích lắm…

Bona mò mẫn trong bóng tối, banh hai mép lớn ra, liếm khắp hai mép nhỏ. Một lát đến chỗ cửa mình. Anh chàng liếm ở nơi này thật lâu để nước nhờn của Thu chảy ra nhiều hơn. Thu rên rĩ, hai tay tự bóp vú. Một lát cô lại ôm đầu Bona ấn sát vào mu. Dâm thủy chảy ra như suối. Thu vừa rên vừa lắp bắp:

– Bona ơi… em chịu hết nỗi rồi… lên đây đi anh… đút vào cái của em đi anh…
 
Phần 93

Bona nứng có thua gì Thu đâu. Anh chàng đứng lên, lấy tay banh hai cái mép ra. Âm hộ của Thu bây giờ đã nở phồng lên. Cô nứng quá không chịu nổi, rên lên hư hử. Bona đứng ở góc, cả anh chàng và Thu đều đứng, cô hơi ngã ra chút thôi, có tấm ván phía sau làm điểm tựa cho mông. Bona nhé dương vật vào khe ướt nhèm của Thu. Nước nhờn trơn lắm. Nhưng dương vật Bona khá to so với lồn Thu. Anh chàng nhét vào từ từ, rồi mới rút ra… cho nó quen dần. Đầu khất của Bona cứ đi ra đi vào cái lỗ khiến Thu thấy sướng quá. Bona cứ cầm đầu cu ngoáy ngoáy nhè nhẹ như thế một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đẩy thêm vào một chút. Anh chàng đã đổ mồ hôi trán. Thu sướng đến chảy nước mắt, cô sụt sùi khi cây hàng vĩ đại của Bona tiến vào cơ thể mình, đâm xuyên qua âm hộ trơn ướt. Khi dương vật Bona yên vị trong âm đạo, Thu ôm chầm lấy anh, nước mắt trào ra, cô khóc sụt sùi. Bona vỗ về:
– Nín đi em… sao lại khóc!

– Ghét anh lắm… suốt thời gian qua vô tình với người ta… anh làm em… hu hu…

– Thì giờ anh đã ở đây rồi… anh… anh hơi vô tâm thôi… chứ không vô tình với em đâu…

– Ngày xưa nói yêu em… hic… giờ lại đi yêu Phương… em không chịu đâu…

– Thôi mà em… anh… anh và cổ không có yêu nhau đâu… đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa nha em… được chưa?

Thu nghe vậy thì gật đầu. Bona lại tiếp:

– Còn nữa… mọi chuyện qua khứ coi như bỏ qua hết… mình đừng nhắc lại chuyện gì hết nha em… coi như bữa nay mình là của nhau… bắt đầu lại từ đầu nha…

– Hu hu… anh… anh đừng giận em chuyện của Cường nhé… đừng bỏ em nhé!

– Được rồi… anh hứa… anh sẽ quên chuyện của Cường… còn em thì quên chuyện của Phương nha… chịu không em?

– Dạ… dạ được…

– Vậy từ nay… cho anh được yêu em nhé!

– Dạ được…

– Vậy thì bây giờ… anh nhịp nhé…

– Dạ được…

– Cẩn thận đó… anh làm mạnh lắm nha…

– Hic… không sao… mạnh cỡ nào em cũng chịu được…

Bona để Thu nằm yên vị trên ván. Anh chàng cũng chồm lên, nhanh chóng nhét dương vật trở lại. Thu co hai chân lên rồi lại duỗi ra. Cô bấu chặt hai tay vào hai cánh tay của Bona. Cô thở dốc, mặt nhợt nhạt, nước mắt vẫn ứa ra. Bona bắt đầu nhấp nhịp nhàng. Từng ly, từng ly một, anh chàng nằm sấp trên người Thu. Bona nắc nhè nhẹ. Đút vào, rút ra thật nhẹ. Nhờ Thu có nhiều dâm thủy nên đã khá trơn tru. Bona nắc nhẹ như thế một lúc khá lâu. Bây giờ thì âm đạo của Thu đã khá quen thuộc với cây hàng to lớn của anh chàng rồi. Lát sau Bona nắc mạnh hơn. Thu đã thấy sướng nhiều. Bona nắc mạnh hơn nữa. Thu co hai chân quặp vào lưng người chàng. Khoái lạc dần dần dâng lên, dâng lên mãi. Thu cảm thấy như có muôn vì sao chập chờn trước mắt. Bona càng lúc càng nắc mau hơn.

Thu cảm thấy hạnh phúc quá, sướng quá. Chưa bao giờ cô thấy được sự khoái lạc như bây giờ. Có lẽ giữa cô và Bona thực sự có tình cảm, nên khi quan hệ sẽ hứng thú nhiều hơn. Cô vòng tay ôm lưng người tình, rồi ôm đôi mông của Bona. Cô đẩy phụ Bona bằng cách ôm mông anh chàng ấn xuống, ấn lên. Rồi Thu cứng cả người. Cô rùng mình một cái thật mạnh, rồi sự khoái lạc chạy khắp châu thân, một chất nước sền sệt ứa ra từ âm đạo, chảy ra khỏi cửa mình. Thu ngất lịm đi, chân tay rã rời.

Một lát, khi cô trở lại thực tại thì đến lượt Bona cũng rùng mình, rồi sự sướng khoái chạy qua ống dẫn tinh bắn phọt ra sâu vào trong âm đạo của Thu. Anh chàng buông tay, nằm dài trên người Thu, hai đôi môi dính chặt vào nhau, họ ôm nhau, siết chặt vòng tay. Cả hai cảm thấy hạnh phúc tràn trề… Cả hai cuối cùng cũng đến với nhau trọn vẹn. Chỉ có điều là ông trời khá công bằng, ngày xưa Bona chinh phục cô Thu khổ thế nào thì giờ đây, khi cả hai đến với nhau, cô phải đau khổ ngược lại với thầy Bona. Thầy có năng lực tình dục mạnh, thậm chí là rất mạnh, khát khao nhiều hơn với cả Cường ngày trước, lúc nào cũng làm cô Thu ‘bấy nhầy’ trong những khi cả hai gần gũi, quan hệ với nhau. Cô Thu và thầy cuối cùng quyết định gác lại mọi thứ, không nhắc lại chuyện cũ và đến với nhau thật lòng thật dạ.

Cả trường biết được ai cũng chúc mừng thầy Bona, vì kết quả trồng cây si của thầy cuối cùng cũng có kết quả. Thậm chí người ta còn được biết, vào giữa tháng tư, lúc ngày Tết Chol Chnam Thmay của người Miên, thầy còn dắt cô Thu về quê thầy chơi cả tuần lễ nữa. Ngày cuối năm học, vào lễ tổng kết dĩ nhiên là vẫn có tiết mục song ca ngọt ngào của thầy và cô Thu. Tất nhiên, họ vẫn cùng ca với nhau vào: Sóc Sờ Bai Sóc Trăng, nhưng lần này, hai giọng ca đã ngọt ngào hơn, đã hoà nhịp với nhau nhiều hơn.

Lúc lễ tổng kết diễn ra, Phương có tham dự, nhưng cô thấy buồn nên giữa chừng đã bỏ về. Cô mới ra khỏi cổng trường được vài bước thì đã thấy Cường đứng đó. Như mọi khi, cô vẫn quay đi, cố tránh ánh mắt của cậu ta, nhưng lần này thì Cường lại chủ động. Cậu cúi chào:

– Chào cô!

Cô Phương thấy vậy, vội ngượng ngùng chào:

– Ơ… chào em!

Đã lâu rồi cả hai không chào nhau, và cũng ít khi nào xưng hô như vậy. Phương nói:

– Ơ… chúc mừng em… vậy là… tốt nghiệp rồi nha…

– Dạ… cũng nhờ công lao kềm cặp của cô…

– Em… em đừng nói vậy… cô nghe nói… bé Huê… nó giúp em nhiều lắm…

– Em biết… nhưng… em nghĩ… công lao của cô vẫn lớn nhất…

Nghĩ rằng Cường sắp nói chuyện gì đó, cô ngượng ngùng lùi lại:

– Ơ… em… em đừng nói vậy… mọi chuyện… nó… nó qua lâu rồi… em… em đừng nhắc lại…

– Dạ… em biết… cô đừng sợ… em… em không làm gì đâu… vì dù sao… cũng sắp chia tay… chắc sau này… ít gặp được cô nữa… nên bữa nay… em mới… gặp… để cảm ơn cô…

– Uhm… không sao đâu… em đừng nói vậy… cô là nhà giáo mà… đó là nhiệm vụ của cô…

– Dạ… nhờ có cô nên em mới học hành trả lại… suốt cả cuộc đời này… dù thế nào… anh… à không… em… em sẽ không bao giờ quên cô đâu…

– Ơ… em…

Cường nói xong rồi tự động cúi chào rồi đi ngược chiều của Phương, không để cho cô nói thêm lời nào nữa. Cô mới đầu cũng không dám quay lại, nhưng tim Phương cứ thổn thức, rốt cuộc cô cũng quay lại, thấy cái bóng của Cường dần đi xa… xa hơn. Chuyện bé Huê có bầu, Phương cũng biết… Huê… nghĩ dù sao… cô bé cũng phù hợp với Cường hơn. Nhưng còn chuyện, Phương từng nói với thầy Bona… rằng cô đã thực sự quên Cường… cái đó cô nói dối. Phương phải che miệng mình lại, để khỏi vụt ra câu nói trong họng mình:

– Anh Cường… chúc anh hạnh phúc!
 
Phần 94

Những ngày vào hè, không gian trường học thật khác biệt. Ngoại trừ cây cối, ong bướm và chim chóc, tất cả còn lại trong trường đều nghỉ hè. Khung cảnh thật trang nghiêm vắng lặng và buồn mênh mang. Cột cờ buồn vì thiếu lá cờ, ghế đá buồn vì thiếu lũ học trò tinh nghịch. Trên các dãy hành lang, văng vẳng tiếng lá khô sột soạt, tiếng chim ríu rít, tiếng rào rào của nhành cây gõ nhẹ trên mái tôn. Thỉnh thoảng, vài cánh phượng rơi lả tả xuống sân trường. Một cơn gió cuốn qua, gom những cánh hoa ấy vào góc tường của phòng giáo viên. Cây cối trong sân trường đung đưa theo nhịp gió. Chiếc trống to đứng trước phòng thầy hiệu trưởng, vẫn nghe văng vẳng bên tai từng nhịp từng nhịp ‘tùng tùng’ ngày khai trường.
Mùa hè năm nay mang đến cho Phương nhiều cảm xúc. Cô có nhiều thì giờ rãnh rỗi để bâng khuâng nhớ lớp cũ, nhớ bảng đen phấn trắng, nhớ lũ học trò tinh nghịch vẫn hay gọi cô là ‘hotgirl’ này nọ. Năm nay là mùa hè thứ hai của Phương ở trường. Mùa hè đầu tiên năm ngoái, Phương luôn ở bên Cường nên thời gian trôi qua nhanh hơn. Cả hai tha hồ cuốn quýt lấy nhau ở nhà Cường, rồi kể cả ở những nơi xa mà Cường đã đưa cô đi du lịch. Rồi Phương còn nhớ cả cái bãi biển mà Cường đã tỏ tình với cô… thôi… tất cả đã là dĩ vãng rồi. Năm nay, Phương chỉ mong thời gian trôi qua thật mau để vào năm học mới, cô bận bịu với lũ học trò mới thì còn mong vơi được nỗi buồn ám ảnh trong lòng. Năm nay đa số thời gian nghĩ Phương về nhà ở Cần Thơ để gần gũi mẹ, thi thoảng ở trường có hội họp gì thì cô mới đón xe trở lại thôi. Phương đang ngồi miên man ở nhà mình tại Cần Thơ thì có phone. Cô bắt máy thì nghe được cái giọng tươi tắn của cô Thu chào mình:

– Phương hả… ở nhà với mẹ vui không em?

Phương thở dài thường thượt:

– Haizzz… dạ cũng vui… nhưng mau chán quá chị… còn chị sao rồi… nghe giọng chắc là vui và hạnh phúc dữ ha…

– Em này… biết rồi mà còn nói… làm mắc cỡ muốn chết… À… chị hỏi nè… ở nhà chán vậy có muốn đi làm thêm chút ít không?

– Làm thêm là sao chị… em không hiểu?

– Là vậy… thực ra thì lúc trước vào hè… chị hay đi dạy cho một Trung Tâm Luyện Thi ở Thị Trấn Thứ Ba, bên An Biên đó… năm nay… em biết đó… chị hơi bận nên không dạy nữa… họ thiếu người nên cứ gọi hoài… em thích không? Chị giới thiệu cho nghen…

Năm nay cô Thu dĩ nhiên là bận bịu hơn nhiều rồi vì giờ cô đã có Bona. Suốt ngày anh chị cứ bám lấy nhau như sam, Phương còn hay đùa với Thu là phải cẩn thận, muốn gì thì cả hai cưới nhau luôn đi… chứ cái kiểu này là dính bầu như chơi… Thu cứ cười cười nói là cả hai đang sắp xếp… nhưng chỉ mới quen nhau thôi… còn chờ thêm thời gian đã. Nói lại chuyện của mình, Phương nghe Thu rủ như vậy thì thấy cũng ham. Năm ngoái còn quen Cường cô không lo chuyện kinh tế nhiều, năm nay bị mất đi cái khoản đó thì tính ra cô cũng thiếu hụt lắm, cũng cần có tí tiền để trang trãi, nhưng cô hơi e ngại:

– Dạ… nghe ham quá… nhưng bên Thứ Ba lận hả chị?

– Ờ… chỗ chị lại đó thì gần… em ở ngay trường mình thì xa… nhưng em cứ suy nghĩ đi… họ trả lương cũng được lắm đó… em dạy lớp đông… tiền còn nhiều nữa…

Lúc trước khi còn là sinh viên, Phương cũng đi dạy thêm ở Cần Thơ nhiều, nên kinh nghiệm về dạy luyện thi đại học cô không thiếu. Nhưng mà khi đó Phương chỉ dạy kèm, lớp nhỏ nhỏ thôi, cũng chưa đứng lớp đông nên cũng hơi ngại. Phương nghe thấy cô thêm thu nhập cũng ham nên Thu thuyết phục chút xíu là cô xiu lòng.

– Thôi… quyết định vậy đi… em đón xe về đây đi rồi chị hẹn gặp người ta liền…

Vậy là Phương lại khăn gói về Miệt Thứ.

Cô nhận việc làm thêm tạm thời ở một Trung Tâm Luyện Thi bên Thị Trấn Thứ Ba. Chỗ này nói là Trung Tâm cho nó oai thôi chứ thực ra người ta cũng thuê lại phòng học của một trường THCS ở đây. Trung Tâm này cũng có tiếng, đang vào mùa cao điểm học sinh lớp 12 luyện thi cấp tốc để đầu tháng 7 thi Đại Học. Phương đến chỗ văn phòng gặp người ta ở Trung Tâm này nhận cô ngay. Cô sẽ dạy đúng môn của mình và sẽ dạy đều hết các buổi tối trong tuần. Dù là có vẻ hơi cực, mỗi lần dạy Phương phải chạy xe máy từ chỗ mình ở tới miết bên đây khá xa, nhưng mức thù lao chỗ Trung Tâm này đưa ra quả là hấp dẫn, không có gì để phàn nàn.

Không khí lớp luyện thi buổi đầu làm Phương hơi choáng ngộp. Vốn dĩ bình thường cô dạy trên trường đã đông, giờ lớp học buổi tối còn đông hơn, học sinh ngồi chen chút, lấn lấn từng chút. Giờ học buổi tối dễ gây cảm giác buồn ngủ, nhất là mùa hè, hay có những cơn mưa bất chợt, vậy mà cả lớp vẫn học tập trung. Cô bắt đầu khá nhẹ nhàng, ôn luyện lại những kiến thức căn bản có thể sẽ thi trong kỳ thi đại học. Các buổi tối trong tuần Phương dạy chính cho một lớp luôn và học sinh lúc nào cũng đông.

Đi học không chỉ có tụi học sinh lớp 12 mới tốt nghiệp, mà còn một số những đứa đã thi rớt ở các kỳ thi trước nữa, nói chung là lớn nhỏ, nhiều thành phần. Trung Tâm không cấm nhưng do đã quen rồi nên lúc đi dạy Phương vẫn thường xuyên mặc áo dài như đang dạy học trên lớp chính khoá. Mọi việc chắc không có gì đáng nói vì tụi học sinh này học thật, lo cho kỳ thi thật nên khá nghiêm túc, không có chuyện chọc ghẹo, đùa giỡn với Phương đâu, chỉ là… nhiều khi lúc đang dạy… Phương nhìn xuống lớp học… thấy hình như… làm như có ai trong số tụi học sinh cứ nhòm mình. Lớp đông quá, ngồi thay đổi chỗ thường xuyên nên Phương không nhận ra ai trong số tụi học sinh cả.

Một buổi tối nọ khi hết giờ học, Phương thu dọn đồ đạc trên bàn giáo viên xong mà chưa vội ra về. Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa từ giữa giờ học rồi, cơn mưa mùa hạ rả rích, rơi lộp độp trên mái tôn lớp học nhiều khi làm át cả tiếng giảng bài của Phương. Phần lớn tụi học sinh đã ra về, có đứa có mang áo mưa, có đứa không mang nhưng chắc nhà cũng gần nên đều vội vã chào Phương để tan lớp dù ngoài trời vẫn đổ mưa. Phương bữa nay không mang áo mưa, lại phải chạy về xa tận Thứ Mười Một nên dự là sẽ ướt như chuột lột rồi. Ngao ngán, cô ngó quanh quất cho đến khi đứa học sinh cuối cùng rồi khỏi lớp, chỉ còn một cậu, ngồi đầu bàn gần phía Phương. Cô mĩm cười nhìn cậu học trò hỏi:

– Em không mang áo mưa à? Sao còn chưa về ngồi lại đây chờ ai nữa ?

– Dạ … ..dạ … – Cậu kia ấp úng, rồi nhe răng trả lời – Dạ… em có bao giờ mang áo mưa đâu…

Cậu này nói chuyện cũng duyên dáng. Phương cũng hay để ý cậu ta vì đi học rất đầy đủ và luôn đến sớm để tranh ghế đầu bàn. Đa số học trò của lớp Phương không nhớ tên hết nên mỗi lần kêu ai đều phải hỏi tên, nhưng cậu này thì khỏi hỏi, Phương nhớ rõ lắm. Lát sau, cậu ta lại hỏi:

– Còn cô… sao giờ này cô chưa về… em nghe nói… cô ở bên An Minh lận mà… xa lắm…

– Xui lắm Đạt ơi! Khi nãy lúc cô đến lớp thì mới phát hiện bánh xe xẹp lép lúc nào hổng hay. Cô còn gửi ở bãi chưa biết làm gì. Đã không mang áo mưa thì chớ… xui thiệt!

Nói xong, cô một tay chống cằm, mắt nhìn xa xôi ra phía cửa sổ. Phương không để ý rằng cậu học trò đang nhìn mình với ánh mắt long lanh. Chợt, cậu ta đứng lên:

– Thôi… em về nha cô!

– Hihi, không sợ ướt nữa hả em?

– Dạ, không sao cô ơi. Dù sao nhà em cũng gần trường. Chạy xe cái ù là tới hà…

– Nhưng vẫn phải bị ướt một đoạn đó!

– Em con trai mà… ướt tý có sao đâu… cặp sách em bọc kỹ rồi…

– Vậy thôi về cẩn thận nha em!

– Dạ. Chào cô em đi nha!

Cậu học trò cuối cùng cũng rời khỏi lớp, bỏ lại không gian yên tĩnh cho lớp học. Phương tưởng cậu nhóc này sẽ nán lại chút chút để cô có thể trò chuyện với cậu ta cũng đỡ buồn, ai dè cũng nóng lòng về dữ lắm. Lớp này phải nói cô ấn tượng với cậu Đạt này nhiều nhất. Đạt có dáng vẻ thấp người, không cao ráo lắm nhưng nói chuyện được cái có duyên. Nhưng đặc biệt ở Đạt là ấn tượng khi cô gặp mặt lần đầu. Cô nhìn Đạt như thấy đã gặp và quen cậu nhóc ở đâu rồi, mà nghĩ mãi cô chẳng nhớ ra, chỉ biết là cũng có cảm giác thân mật lắm với cậu ta. Nếu đi hỏi Đạt thì kỳ cục quá nên Phương mới thôi. Nãy chỉ có hai cô trò, cô cũng tính hỏi thăm xem, không chừng sẽ nhớ ra đã gặp cậu ta ở đâu, giờ thì lại đi về mất rồi.
 
Phần 95

Cơn mưa hè cuối cùng rồi cũng ngớt, dù chưa dứt hẵng nhưng cũng đã dịu dần. Phương không thể chờ lâu hơn được nữa, dù sao cô cũng phải về để bảo vệ còn tắt đèn đóng cửa nữa. Sân trường vắng lặng, ẩm ướt, cô đi từ từ ra bãi gữ xe. Giờ cả bãi xe chỉ còn vài chiếc thôi, không khó để nhận ra xe cô ở đâu. Khi Phương đi đến nơi thì hơi ngạc nhiên, chỗ xe của cô để có ai đó đang ngồi. Người này ngồi xoay lưng với cô nên nhất thời Phương nhận không ra, chỉ thấy đang hí hoáy gì đó ở xe cô. Phương nghĩ sợ người ta lấy trộm đồ gì trên xe nên cô chạy lại nói:
– Này… ai đó… làm gì vậy?

Cô lại gần thì nhận ra ngay:

– Đạt… em… em đang làm gì vậy?

Đạt mặt mày lấm lem… đầu ướt nhem ướt nhẹp, cả thân mình quần áo ướt đẫm, chắc là dính mưa rất nặng. Hoặc giả là đã ngồi nãy giờ dưới mưa sửa xe cho cô. Đạt nhoẽn miệng cười:

– Em kiểm tra rồi… xe cô bị xì chỗ cái vòi… không phải cán đinh gì đâu… em bơm lại là đi được rồi… cô yên tâm…

– Nãy giờ… em… em chưa về nữa hả?

– Hihi… dạ có… em về nhà… lấy đồ nghề rồi quay lại sửa cho cô nè…

– Trời đất ơi… sao phải cực dữ vậy?

– Không sao đâu cô… ở nhà ba em làm sửa xe máy… nên em rành lắm… Giờ này ai cũng nghĩ hết rồi… phải sửa cho cô chứ không thôi sao cô về…

Nghe giọng cậu học trò hồn hậu nói, Phương cảm động hết sức. Cậu nhóc tuy còn nhỏ tuổi mà ga lăng quá chừng, làm trái tim bé bỏng của cô giáo phải rung động luôn.

Phương ú ớ không nên lời: – Cô… cô cảm ơn em nhiều nha…

– Không có gì đâu cô… xong rồi nè… giờ cô về được rồi…

Phương chưa kịp nói gì thì cậu học trò đã xếp hộp đồ nghề lại, rồi xác lên đi. Phương dắt xe, cất cặp vào baga xe rồi đi theo cậu ta ra khỏi cổng. Cô hơi ngạc nhiên:

– Ủa… xe em đâu? Sao đi bộ?

Đạt gãi gãi đầu, nói:

– Dạ… em đi xe đạp. Nãy em chạy xe về lấy đồ nghề, sợ quay lại trễ nên mượn thằng bạn nhà bên cạnh có xe máy chở dùm em đến đây. Nó bận việc nên về rồi. Không sao đâu cô, cô cứ về trước kẻo khuya… em đi bộ tý xíu là đến nhà hà…

Phương không cần suy nghĩ, nói ngay:

– Thôi… em đang ướt như vậy… đi bộ về khuya kẻo bệnh đó… lên xe cô chở về luôn…

Thấy thằng bé có vẻ hơi ngần ngừ, Phương hỏi:

– Trời đất… giúp cô đến vậy… giờ cô chở một đoạn mà còn ngại hả?

– Dạ không phải. Cô là con gái… chở em ngại lắm…

– Ý trời… ghê dữ ha… em biết chạy xe không… vậy chở cô đi…

Cậu ta gật gật đầu, ra vẻ cũng biết chạy xe máy, vậy là Phương để luôn cái hộp đồ nghề của cậu ta lên trên baga rồi ra sau xe cho cậu nhóc chở đi. Cả hai nhanh chóng rời khỏi trường, leo chiếc xe vào đường đêm. Trời không còn mưa lớn nữa, chỉ còn chút dư âm, những hạt mưa nhỏ li ty cứ thi nhau tạt vào mặt hai cô trò. Cậu nhóc lái xe cũng khá vững, lại rành đường. Nhà cậu ta có vẻ cũng cùng hướng Phương đi về. Trời đã tối lắm, cơn mưa nhỏ kèm theo gió từ đồng trống hai bên thôi vào càng làm cho da thịt của Phương thấy lành lạnh. Phương mặc áo dài dù kín đáo, nhưng cũng khá mỏng manh. Người cô không ướt nhiều nhưng vẫn thấy lạnh lắm. Cậu nhóc đang chở cô thì khỏi nói, người đã thấm mưa nãy giờ nên nhiều khi Phương thấy cả người cậu ta cứ muốn run lên thôi. Cô ngồi phía sau, thấy vậy nên cố nép vào cậu ta, không ngồi xa cách như lúc mới lên xe. Cô hỏi cậu ta:

– Lạnh lắm không em?

– Dạ… không sao… chút mưa gió này nhằm nhò gì cô…

Bất giác, do không để ý, Phương vô tình ép người mình vào lưng cậu ta lúc nào chả hay. Người cậu ta ướt nhẹp, Phương áp vào một cái là nhận ra ngay. Nước từ người cậu ta làm Phương ướt cả một khoản trước của áo dài, làm cả cái nịt vú cũng ướt thấm theo. Phương mới đầu thấy kỳ kỳ, nhưng sau đó cô tự trấn tĩnh những ý nghĩ đen tối của mình lại.

Cô là giáo viên, cậu ta là học trò, có sát vào nhau tý thì có sao đâu mà Phương cứ ngại này ngại nọ, làm như đen tối lắm. Bởi thế lúc sau, cô mạnh dạng ôm nhẹ cậu ta, nấp vào sau lưng, vừa giúp cậu ta đỡ lạnh, vừa tránh mưa luôn. Cô không có ý nghĩ đó, nhưng cậu học trò kia dù sao cũng là con trai nên nhanh chóng cảm nhận ngay sự cọ xát từ hai bầu vú của cô giáo trên lưng mình.

Cậu học trò bỗng quên đi cơn lạnh thật nhanh, thay thế vào đó chính là cái cảm giác sung sướng khó tả khi hai trái nhũ hoa của một người con gái đang đè sát trên lưng. Cảm giác là lạ, khoan khoái biết mấy. Cô Phương rất tự nhiên, chắc là cũng nghĩ giúp cho cậu ta đỡ lạnh nên chẳng ngại choàng hai tay ôm thật chặt thắt lưng và ngồi sát lại, thành ra lúc này cả hai trái đào tiên của cứ ép chặt lấy lưng cậu ta. Phương vừa ôm vừa hỏi thăm cậu ta liên tục rằng có lạnh không.

Trời mưa, đường khuya nên ngoài lộ chẳng có ai. Đạt chở cô đến một ngã ba, rồi dừng xe lại:

– Dạ đến nhà em rồi. Cô về nha…

Phương nhìn quanh thấy ngay ngã ba tối thui, có nhà cửa chi đâu:

– Ủa… nhà em đâu sao không thấy?

Đạt chỉ vào con đường ruộng rồi nói:

– Dạ… nhà em ở trong này nè cô… đi một hồi là tới à…

– Thì sẵn xe cô, em cứ chạy vào đi… còn ngại gì nữa…

– Em… em sợ lát tối… cô khó chạy ra…

– Hổng sao đâu… cô đi được mà…

Vậy là Đạt rẽ bóng đêm, tiếp tục đưa cô giáo đi xuyên đường ruộng về nhà mình. Nhà cậu nhóc cũng xa, vậy mà hồi nãy Đạt nói gần. Cậu ta tất tả vậy cũng chỉ để sửa xe cho Phương nghĩ thật tội nghiệp. Đường ruộng tối tăm. Đã ít nhà mà còn khuya thế này nên ai cũng tắt đèn ngủ rồi, làm không khí thêm vắng lặng. Trời tối làm cho Phương khi ôm cậu ta cũng đỡ ngại ngùng hơn. Đạt dừng lại trước một căn nhà nhỏ ở giữa đồng và báo rằng đã tới. Phương cục cựa, hơi xích ra tí. Nói gì thì nói chứ Đạt dù không muốn nhưng vẫn luyến tiếc vì cặp vú cô giáo đã rời khỏi lưng mình. Thấy nhà cửa tối thui, Phương hỏi khi Đạt xuống xe:

– Ủa… nhà không có ai hả em?

– Dạ… nhà này em ở với ba mẹ. Ba em có căn tiệm sửa xe ở gần trường đó cô. Nhiều khi ba mẹ không về ngủ, em ngủ mình như bữa nay nè. Lúc nãy… em chạy đến tiệm… mượn ba em bộ đồ nghề rồi ba mẹ đóng cửa ngủ rồi. Em về đây luôn rồi sáng đi ra… mắc công làm phiền ba mẹ…

Cậu nhóc giải thích Phương cũng hiểu. Lúc cậu ta mở cửa vào nhà, Phương định tạm biệt đi ngay thì Đạt tự dưng nói:

– Cô à… hay là cô vào nhà chơi… đợi em chút… em tìm cái áo mưa cho cô mượn. Trời ngớt mưa rồi nhưng cô ở xa… mang theo áo mưa cho chắc… rủi lát lại ào ào nữa…

Ngẫm thấy Đạt nói cũng đúng, cô gật đầu. Thế là cậu ta mau chóng mở cửa và mời Phương vào bên trong. Nhà cửa tối thui, đèn đuốc chẳng ai bật lên cả. Vẫn để cửa mở, Đạt mời Phương ngồi nghĩ chút trên tấm ván ở một bên nhà. Cậu ta đưa tay bật công tắc làm căn nhà sáng lên trở lại. Cậu ta quay sang nhìn, thấy Phương đang run rẩy vì chắc vì lạnh. Người cô cũng ướt ướt rồi, nhất là chỗ hai bầu vú vì nơi đó là nơi tiếp giáp với lưng của Đạt. Chỗ đó bị ướt một khoản làm hai bầu vú căng cứng hiện lên, gói trong cái nịt vú dưới lớp áo dài. Nhìn cô Đạt thấy hấp dẫn vô cùng, chẳng biết nói sao nữa. Cậu ta trở nên lóng ngóng, quên mất mình đang dự định làm gì. Thấy cậu ta nhìn mình, Phương cũng thèn thùng, cô run cầm cập nhìn xuống mặt đất như xoi mói như muốn kiếm xem có tiền bên dưới hay không. Ngẩn ngơ một chút, Đạt mới nhớ ra, cậu ta nhanh chóng đi ra nhà sau tìm đồ cho Phương.
 
Phần 96

Nhìn căn nhà trống trãi, Phương cảm giác lòng mình xao xuyến quá. Không gian quả thiệt lãng mạn, tình tứ. Phương nghĩ đến đó tự dưng lắc đầu để trấn tĩnh mình. Cô không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, nãy giờ cứ hành động theo cảm xúc. Từ chuyện cho cậu ta chở, rồi còn ôm cậu ta nữa. Không đúng, mọi chuyện thật không đúng chút nào. Bản thân cô đã phạm sai lầm một lần, khiến cho hai năm nay mọi sự cứ rối cả lên, không còn là chính mình… giờ… Phương nghĩ mình không thể phạm sai lầm nữa. Nghĩ thế nên cô vội vã đứng lên, xoay đi định bước ra ngoài. Ngay khi ấy, Đạt từ nhà sau đi ra, tay cầm một bọc gì đó. Thấy cô nhóm giò đứng lên, cậu ta hỏi:
– Ơ… cô về hả?

Phương ngập ngừng:

– Ờ… cũng khuya lắm rồi…

Cô nói mà mặt đỏ lựng. Đạt bước đến đưa cái bọc rồi nói:

– Dạ… vậy cô về nha… Áo mưa nè cô… cô giữ cẩn…

Đạt vừa nói, cô vừa xoay lưng để lấy cái bọc trên tay cậu. Đầu óc Phương loạng choạng, cô đang đi đôi cao gót nên xoay người đột ngột thì mất trọng lực, định đưa tay lấy cái bọc của Đạt cầm thì cô ngã nhào. May sao cậu ta nhanh nhẹn chồm tới, ôm chầm lấy cô, không thôi thì ngã xấp mặt xuống đất rồi. Vậy là trời xui đất khiến sao hai cô trò lại ôm nhau. Cảm giác va chạm thân thể ngay chính giữa làm cả hai thấy ấm áp, cái ấm áp từ sự nóng bức của cơ thể đối Phương. Đạt có vẻ bất ngờ, cậu ta như chết lặng. Phương cũng thế, cả thân người cô như đổ vào cậu ta luôn. Phương hoảng quá, loay hoay tìm cách đứng dậy mãi không xong, chỉ biết xiết lấy cậu ta để khỏi ngã thôi. Mãi đến khi Phương đứng được trên đôi cao gót thì Đạt vẫn ôm sát cô vào lòng, không bỏ cô ra. Phương ú ớ:

– Ơ… cảm ơn em… cô… cô đứng được rồi…

Mặc cho Phương nói, Đạt vẫn ôm lấy cô. Rồi cậu ta bất ngờ ngước lên, hôn lên đôi môi xinh xắn của cô một nụ hôn say đắm. Chính bản thân Phương cũng bất ngờ. Cô cũng chống cự, cũng muốn lấy thế đẩy cậu ta ra nhưng chẳng hiểu sao tay chân cô bủn rủn, chỉ còn biết đẩy nhẹ thôi, rồi đứng lặng thinh cho cậu ta xiết lấy mình. Đạt ôm xiết thân thể ướt nhem của mình cuốn quýt lấy cô Phương mà không nói lời nào. Phương không thể chống cự vì tự nhiên cô cảm thấy sự ấm áp, ám áp từ nụ hôn cuồn nhiệt của cậu ta.

Những dòng cảm giác mạnh cứ thi nhau chạy rần rần trong cơ thể như cuồn cuộn, như muốn đốt cháy hết những gì trở ngại những rào cản giữa hai người. Và một lần nữa, Phương lại buông xuôi cả cơ thể mình, cho nó trôi tuột theo cảm xúc. Phương hơi chùn xuống, cho Đạt xốc lấy cô, rồi cùng lại bên tấm ván ngồi. Ổn định trên ván, cả hai lại hôn nhau. Phương nhắm mắt, không dám nhìn xung quanh, không dám nhìn vào ánh mắt của Đạt nữa. Cả hai ôm nhau, say đắm giữa căn nhà nhỏ, giữa ánh đèn sáng trưng và trong khi cánh cửa chính của căn nhà còn đang mở, thể như rằng đây chỉ là thế giới riêng của cả hai thôi.

Đang hôn Phương, bất ngờ Đạt đưa tay bên eo cô, bật cái cúc áo như muốn cởi phăng chiếc áo dài mà Phương đang mặc ra khỏi mình cô. Người Phương như mụ mị, tay chân cô rụng rời mà không có bất kỳ phản ứng nào với hành động kia của Đạt. Đã rất lâu rồi, Phương chưa hề có những cảm xúc mãnh liệt như vậy, những cảm xúc rất là con gái, muốn khao khát một thân hình đàn ông tràn trề sức sống và nóng bỏng. Sau sự cố với cậu học trò ‘Cường Đô La’, Phương đã ráng sống khép kín, thu mình lại để tránh những sai lầm tương tự có thể xảy ra trong tương lai. Những tưởng chịu đựng một thời gian mọi chuyện sẽ nguôi ngoai, không ngờ hôm nay khi đối diện với Đạt, mọi thứ lại như bùng cháy. Không, Phương phải cố kềm chế lại, không thể để sai lầm này nó tiếp diễn sai lầm kia được. Phương cứ mãi lo nghĩ vẫn vơ, đến khi choàng tĩnh thì nhận ra Đạt đã cởi hoàn toàn áo dài và áo ngực cô ra rồi.

Phương hoảng hồn, lấy tay che ngực mình lại, đôi bàn tay cô giờ đây khá nhỏ bé so với đôi bầu ngực tròn trịa săn chắc của mình. Phương nói:

– Đừng… đừng làm vậy em ơi… dừng lại đi…

Đạt đang định đưa tay lên xoa bóp vú cô thì bị cô đẩy ra nên cậu ta dừng lại, hơi ngạc nhiên:

– Sao vậy cô? Sao tự dưng cô lại…

Phương lắc lắc cái đầu của mình:

– Không… cô không thể mắc sai lầm nữa… dừng lại đi em…

Đạt giờ như con ngựa đã tháo dây cương, đang lồng lộn lên thì hỏi sao mà dừng với chả lại như ý của cô Phương được chứ. Cậu ta không nói gì, đặt hai tay lên vai cô rồi choàng tới tiếp tục hôn trở lại lên môi cô, lên khắp vùng cổ của cô. Hai tay của Phương vẫn khư khư che hai bầu vú trần trụi lại, người cô cố gắng chống cự lại cám dỗ. Đạt rất nhẹ nhàng, không có hành động gì cưỡng ép cô cả, nhưng những cử cử chỉ ôm ấp, ve vuốt, liếm láp của cậu ta như thiêu đốt cô vậy. Rốt cuộc thì hai tay của cô không thể mãi ôm ngực được, phải dang ra ôm Đạt trở lại, cả người cô săn thít, da gà nổi lên cùng khắp. Đạt thủ thỉ bên tai:

– Không sao đâu, không có gì đâu. Cứ nhắm mắt lại đi cô. Bữa nay để em thư giãn cho cô nha.

Lời nói nhẹ nhàng, thủ thỉ bên tai Phương như gợi nhắc cô điều gì đó. Phương giật mình hốt hoảng, mắt mở to trừng trừng, nhìn sát gương mặt cậu ta:

– Cô… cô nhớ ra rồi… em…

Đạt đang nhẹ nhàng, nghe Phương nói vậy cũng ngạc nhiên, cậu ta tròn xoe mắt mình. Phương đẩy Đạt ra một chút xíu, rồi nhìn cậu ta lắp bắp:

– Cô nhận ra em rồi… em… hôm bữa… ở nhà nghĩ… chính… chính là em…

Mãi đến giờ Phương mới nhận ra, cô xâu chuỗi lại mọi chuyện. Từ cái vóc dáng nhỏ con, đến đôi tay nhiều lông, đến những cử chỉ ve vuốt và rồi Phương đã nhớ ra gương mặt. Cô đã gặp Đạt một lần trong quá khứ. Đó là lúc Cường chở cô sang An Biên để thử làm tình tay ba với một người bạn Cường quen trên mạng. Cậu này đã massage và làm tình phục vụ Phương, lúc đó vì mắc cỡ nên cô đã được Cường dùng khăn che mắt lại. Sau đó Cường có quay phim cho Phương xem lại, cô vì mắc cỡ nên xem mặt của Đạt có một lần thoáng qua thôi nên không ấn tượng gì nhiều. Giờ Phương mới nhớ ra tất cả. Đạt nghe Phương nói cũng biết rồi, nhưng cậu ta thắc mắc:

– Nhưng… lúc đó em nhớ… cô bị bịt mắt mà… sao… sao nhận ra em…

– Cô… cô nhớ giọng nói… cử chỉ… và thực ra lúc đó Cường có quay phim lại cho cô xem. Lúc gặp em trên lớp cô cũng ngờ ngợ… nhưng không nhận ra… giờ… mới nhớ…

Đạt thực tình không nghĩ là sẽ có lúc Phương nhận ra cậu ta nên chính bản thân Đạt lúc này cũng ngạc nhiên bối rối. Gặp lại cố nhân trên lớp, cậu ta nhận ra ngay và vẫn nhớ những cảm xúc tuyệt vời khi ân ái với cô. Đạt thấy mình thật may mắn nên luôn chăm chỉ bám sát cô để chờ cơ hội. Nay thời cơ ngàn năm có một lại đến, Đạt không thể bỏ phí được. Suy đi tính lại, cậu ta quyết định sẽ lấn tới, không chùn bước nhẹ nhàng nữa. Anh chàng bật tung hàng nút của chiếc áo sơ mi mình đang mặc.

Đạt dù hơi thấp nhưng được cái vóc dáng cũng cường tráng, bụng ra bụng, ngực ra ngực, lại khá nhiều lông tay, lông bụng nên nhìn hoang dã lắm. Mớ lông trên người Đạt giờ ướt bết lại, nhìn còn hấp dẫn hơn nhiều. Khi cậu ta khoả thân, để ý Phương mắc cỡ, đỏ mặt quay đi, hai tay cô giờ không còn khư khư ôm hai bầu vú nữa nhưng vẫn có chút gì đó ngại ngùng. Kinh nghiệm cho Đạt biết đó chính là thời cơ, cậu ta xấn tới Phương lần nữa, lần này Đạt thò tay chỗ dây kéo ở cái quần lụa Phương đang mặc định kéo xuống. Phương hoảng hồn, chụp lấy tay Đạt. Khi cô quay lại, thấy ánh mắt Đạt nhìn mình, bàn tay đó của cô run run, không còn giữ được nữa.

Trước sự mạnh mẽ của Đạt, cô đã buông xuôi tất cả. Cậu ta đẩy ngữa cô ra tấm ván, kéo tuột cái quần lụa trắng cùng cái silip mỏng manh ra khỏi người cô. Vậy là giờ đây, sau một hồi chống cự, lưỡng lự, giờ cô Phương đã nằm trần truồng, phơi thân thể mình trên tấm ván, giữa căn nhà lạ. Đạt định lên giường, nhưng thấy cô Phương có vẻ ngần ngại. Cô không nói gì nhưng nhìn ra cửa, nơi chiếc xe máy cô vẫn đang dựng và cửa nhà vẫn mở rộng. Đạt thấy thế thì động viên để cô không phải lo:

– Không sao đâu cô… chỗ nhà em vắng lắm… ban ngày đã ít người qua lại huống chi là đêm hôm khuya khoắt như thế này… cứ để cửa đó cho mát đi cô…

Nghe cậu ta nói vậy, Phương không còn nhìn ra cửa nữa mà nằm im.
 
Phần 97

Ở trên ván, thân thể cô lúc này trắng bóc, uy nghi với hai trái đào tiên căng cứng nhô cao, lấp ló phía dưới là một vùng thiên nhiên chỉ lơ phơ vài sợi lông rất mịn và rất xinh. Đạt biết cô thường hay chăm sóc âm hộ mình rất kỹ, lần trước khi có cơ hội massage làm tình với cô, Đạt còn nhớ là cô đã cạo sạch lông lồn, mới nhìn thôi đã muốn bắn tinh ra luôn rồi.
Cậu ta lẹ làng tuột luôn cái quần ướt nhẹp để khoả thân hoàn toàn cùng cô rồi leo lên ván. Đạt ôm chầm lấy cô, hôn nhẹ. Cô cũng im lặng, lúc sau mới bẽn lẽn thè lưỡi ra cùng với Đạt nút lưỡi nhau. Cậu ta hôn say đắm rồi từ từ thụt dần xuống, dần xuống để hai tay xoa bóp hai trái đào tiên căng tròn, chín mọng của Phương. Cử chỉ của Đạt luôn nhẹ nhàng, xoa bóp chuyên nghiệp lắm nên dễ dàng khiến Phương rên rỉ nho nhỏ “ưm ưmm”. Đạt theo quy trình tụt dần xuống xa hơn nữa cho đến khi miệng mình vừa ngáp trên bờ mu kia. Nhẹ nhàng cậu ta banh hai chân cô ra hai bên để lộ cái âm hộ xinh xắn. Cô có nói gì, có làm gì đi chăng nữa thì cái chỗ này của cô không biết nói dối. Nãy giờ những gì Đạt làm đã khiến âm hộ cô ướt át hết cả rồi, nước nhờn trong veo rịn ra, thấm loe cánh bướm.

Không để đánh mất giây phút tuyệt đỉnh hiếm có này, lưỡi Đạt bắt đầu hoạt động liên tục không ngừng xung quanh âm hộ nho nhỏ đang mít ướt những giọt nước nhờn. Lưỡi Đạt đánh lên, đánh xuống cứ như chiếc lưỡi rắn thò ra thụt vô làm cho Phương cảm thấy sướng muốn chết được. Không chịu nổi, Phương cứ kêu rên liên tục khi Đạt ra chiêu:

– Á á á hhh ahh ư ư ư ưmm ưm… chết mất thôi… Đạt ơi! Cô sướng quá!…

Bữa nay Đạt đúng số hưởng. Cậu ta không hề biết rằng đã lâu rồi không có ai ‘chăm sóc’ cái thân thể mĩ miều này của cô Phương. Không ai mơn trớn dịu dàng, hay kể cả là mạnh bạo làm cả thân thể Phương mốc meo, tơ nhện giăng đầy lối vào động thiên thai. Giờ nhờ có Đạt, khéo léo ra công dọn dẹp sạch sẽ đường đi lối vào, lấy lưỡi khua khoắn đã thông đường vào âm hộ thì hỏi sao Phương không hoan hỉ cho được chứ.

Cậu ta rất kinh nghiệm, áp dụng chiến lược đánh trên, đánh dưới, hai tay xoa bóp phía trên còn lưỡi thì liên tục không ngừng liếm quanh, liếm trong ra ngoài, ngoài vào trong âm hộ Phương cho đến khi nước dâm thuỷ của cô cứ ra thật nhiều như con suối đầu nguồn. Đạt biết cô còn ngại ngùng lắm nên phải ráng cho cô ra nước thật nhiều, càng nhiều thì cô càng dễ đầu hàng, cậu ta càng dễ đút dương vật mình vào lồn cô hơn, cả hai sẽ sung sướng hơn, mê ly hơn. Khi nước dâm thuỷ của Phương ra thật nhiều, cũng là lúc cô rên rĩ. Phương không còn mắc cỡ, giữ thể diện nữa mà van xin cậu ta:

– Đạt ơi… cô chịu hết nổi rồi!… mau đút vô đi! lẹ đi em! ưm ưm ư ư…

Nghe chính tay Phương nói thế này thì Đạt mới thích. Thú thực là Đạt không hào hứng gì khi gia đình bắt đi luyện thi Đại Học này nọ. Cậu ta chỉ chăm học khi phát hiện người đứng lớp quá đẹp, quá xinh như cô thôi. Mấy đứa học chung với Đạt hổm rày cứ trầm trồ, cứ khen ngợi, hoặc có đứa còn nói xấu cô này nọ. Tụi nó đều là trai mới lớn mà, gặp gái thướt tha như Phương sao kềm chế được.

Thằng nào cũng tấm tắc giá như có dịp được bóp vú cô, hoặc giả bú lồn cô, chắc là phê lắm. Đạt nghe mà khinh chúng nó. Đạt thậm chí đã từng chịch cô một lần, mắc gì chỉ ước được bóp vú, bú lồn… Đạt quyết tâm phải chịch cô lần nữa… cho thoả đam mê, cũng như cho thoả cái tôi sĩ diện của thằng con trai. Đạt như muốn hét to lên với tụi bạn mình: ‘Đó… tụi bây thấy chưa. Cổ thèm tao đó… van xin tao chịch đó… tụi bay thấy tao giỏi chưa?’ Vậy là cậu ta đường hoàng, chễm chệ ngồi lên, banh háng cô giáo Phương ra thật rộng, để cho thấy rõ cái âm đạo nhỏ nhắn mà huyền diệu. Đạt vuốt vuốt dương vật mình, rồi nhét chầm chậm vào.

Cây hàng của Đạt vào đến đâu, Phương sướng đến đó. Nó đi một phát, nhẹ nhàng lút gốc. Phương hắt hơi ra, tiếng thổn thức vẫn còn văng vẳng. Đã lâu rồi không có được thứ gì đó nóng nóng trong âm hộ, giờ có cây hàng của cậu ta bù đắp. Phương sung sướng biết bao. Hàng của Đạt không phải to lớn gì, công nhận là so với Cường thì tốt hơn nhiều, nhưng còn kém xa với thầy Bona. Phương mở mắt long lanh nhìn Đạt. Gương mặt cậu ta có vẻ cũng hạnh phúc lắm khi đưa con cu mình chạy về đích trong lồn cô. Đạt nhét cây hàng vào hết, rồi để yên cùng cô cảm thụ sự sung sướng. Phương nhìn Đạt không còn e dè nữa. Cậu ta tình tứ nói:

– Đã quá… lồn cô bót chặt lắm… từ từ đã… để yên nhé… không thôi em ra mất…

Chả biết cậu ta nói thiệt hay chỉ khen Phương cho có lệ thôi, nhưng quả thật là con gái nghe vậy cũng thích thú lắm rồi. Phương đỏ mặt gật gật đầu, ôm ghì cậu ta vào lòng mình, cho mặt Đạt áp vào ngực cô, nghe tiếng tim đập phập phồng.

Cả hai lặng im trong chốc lát rồi Đạt vùng dậy, tư thế sẵn sàng. Không cần nói câu gì nữa, mặt Phương quay đi chuẩn bị. Hai tay Đạt vịnh lấy bờ vai Phương rồi bắt đầu nhịp. Cậu ta nắc từ tốn, khoan thai như cô đếm từng nhịp. Dương vật chạy ra vào lồn Phương, trơn tru thích thú. Những vuốt ve và những kích thích từ cái dương vật ấm nóng của Đạt trong âm hộ làm cho Phương sản khoái vô cùng. Người cô như thân cây, suốt thời gian qua héo hon không ai chăm bón, giờ mới có mấy giọt mưa xuân của Đạt tưới vào, hỏi sao không tươi cho được chứ. Cậu này rất khéo, chưa gì đã gợi lại những cảm giác thèm muốn tình dục nơi cô, bất chấp vai vế cô – trò. Đạt hào hứng hỏi Phương khi cô đang rên rĩ:

– Thích không cô… em chịch được phải không?

Chịch thì được nhưng cái tính trẻ con thật, chả khác gì Cường cả, toàn nói chuyện không đâu lúc đang làm tình thôi. Đạt lại tiếp tục bất chấp Phương cứ im lặng:

– Mà thích là chắc rồi… cô biết không… bạn bè gọi em là ‘Đạt Không Chín’ đó… biết ‘Đạt Không Chín’ là gì không… là ‘Địt Không Chán’ đó nha…

Cái cậu này cứ huyên thuyên, làm Phương phì cười, nhiều khi làm cơ vòng trong âm hộ xiết lại dương vật cậu ta luôn. Phương buộc phải kéo cậu ta sát lại, ôm ghì lấy cậu ta, hôn lên cậu ta cho cậu ta ngừng nói. Chứ với cái điệu này riết hồi dám hỏi Phương cậu ta và Cường ai chịch giỏi hơn lắm luôn đó. Phương ôm ghì cổ Đạt xuống, nhắm mắt, nút lấy lưỡi cậu ta trong khi cậu ta vẫn đóng cây hàng vào lồn cô đều đều. Âm hộ Phương lúc này đầm đìa dâm thuỷ. Cô ôm ghì cậu ta, hôn mãi một lúc mới chịu bỏ ra.

Cô hơi ưỡn người lên cho dương vật Đạt thọc vào sâu hơn. Hai chân Phương dang rộng và quắp lấy mông cậu ta để giữ cho Đạt không rút hết được dương vật ra khỏi người cô. Giờ Phương thấy thoải mái, không còn e dè gì nữa mặc dù đang chịch cậu ta khi ngoài cửa vẫn mở tang hoang. Trong nhà đèn sáng mà ngoài sân tối thui, gió thổi vi vu luồn qua vào nhà. Đạt lại chống tay lấy thế nhịp, cô mân mê đầu vú, xoa khắp bụng dưới và mở mắt nhìn cậu học trò đang làm tình với mình, bằng cặp mắt đầy dục tình và thèm khát. Mỗi lần Đạt sập vào hang của Phương, cô lại vật đầu sang một bên, miệng bật một tiếng: “Ôi.dza..”. Được một lúc, chợt Đạt nghĩ ra gì đó, cậu ta lại nói:

– À… mình đổi tư thế nhé. Doggy nhé… em nhớ cô thích tư thế này lắm phải không?

Phương không thích cậu ta nói nhiều nhưng lần này quả thực cậu ta nói đúng tâm lý quá. Cô đành im lặng, gật đầu e lệ. Thấy vậy Đạt liền rút dương vật ra khỏi lồn Phương, toàn dương vật đẫm nước nhờn. Phương thì nhanh chóng lồm cồm nhỏm dậy xoay người lật úp lại. Cô quỳ đầu gối bò chồm hỗm trên tấm ván, cặp mông bạnh ra, mời mọc.

Phương ngoái lại nhìn thì thấy Đạt đang nắm dương vật, tra vào cửa mình cô rồi nhét nó vào. Đạt nắm mông Phương, nắc rất điệu nghệ chẳng mấy chốc lại làm cho Phương phải bật lên những tiếng rên rỉ nữa. Cậu này nhỏ tuổi nhưng chịch giỏi ghê, làm Phương nứng quá đỗi. Cô sụp đầu xuống, banh rộng cặp mông cho Đạt hoạt động được thoải mái hơn. Đạt giao hợp với Phương từ sau, động tác nhanh, mạnh bạo hơn, đâm vào cũng sâu hơn nhiều. Nước nhờn trong âm hộ Phương tuôn ra liên tiếp.

Cô rên rỉ mỗi lúc một to hơn, không còn quan tâm đến xung quanh nữa, thoải mái thưởng thức những đam mê và khoái cảm của tình dục. Cô bật lên những tiếng Á .. á.. nho nhỏ mỗi lần Đạt đâm sâu vào lồn mình. Phương vùi mặt xuống tấm ván trong sự khoái cảm tột độ. Bất thần ‘Chát’, Phương đau điếng ở mông. Rồi sau đó lại liên tục, và rất mạnh bạo. Cô đoán chắc cậu ta đang vỗ mông mình. Đạt vỗ không mạnh, có vẻ cũng dè chừng, chắc là sợ Phương đau. Phương nhớ là cậu ta cũng biết sở thích bạo dâm này của cô, nên chắc mới làm vậy để kích thích cô. Cô ngoảnh mặt lại nhìn, thì cậu ta giơ tay, nhưng hơi ngần ngại. Cô thổn thức:

– Mạnh lên… mạnh lên nữa đi em… đau quá… sướng quá…

Nghe vậy thì Đạt không còn kiêng dè gì nữa. Cậu ta vừa thúc, vừa đánh đít Phương đến đỏ cả mông. Nhiều khi đánh mạnh quá làm Đạt đau cả tay, phải dừng lại một chút để nghĩ. Phương chẳng quan tâm, còn khuyến khích cậu ta nhiều hơn. Cậu ta làm Phương lâu rồi mới thấy được mình sướng như thế này. Thân thể cô rã rời, không còn kềm chế được nữa. Ngay lúc đó, Đạt nhấp mạnh, bấu mông Phương thật chặt. Phương biết đã đến lúc, cô cũng sướng quá rồi. Bất ngờ, Đạt điệu nghệ rút dương vật ra, đẩy Phương nằm sấp mặt. Cậu ta nắm dương vật, bắn vọt khắp lưng cô. Tinh dịch cậu ta trắng đục, bắn xịt khắp cả khoản lưng Phương luôn. Đạt sung sướng nằm gục xuống bên cạnh Phương. Cả người cậu ta và Phương ướt đẫm mồ hôi. Đạt nhìn Phương nằm sấp, mãn nguyện đầy lạc thú.
 
Phần 98

Ngoài trời gió thổi mạnh, rồi bất ngờ cơn mưa lại trút xuống dữ dội. Đạt ngó ra thấy xe Phương vẫn để ngoài sân, có cặp cô treo ở đó. Chắc sợ cô bị ướt đồ, Đạt quay ra định dắt xe cô vào trong. Nhưng khi nãy lúc đậu xe lại, Phương có thói quen khoá cổ xe nên cậu ta loay hoay mãi chẳng dắt vào được. Đạt đành lấy cái cặp cô mang vào, rồi nói:
– Chìa khoá xe cô đâu… để em dắt vào…

Phương để lẫn chìa khoá đâu đó trong đống quần áo cả hai đã vứt bừa trên ván. Cô ngồi dậy, lục một chút để tìm chìa khoá rồi dừng lại, cười nói:

– Thôi không sao… cứ để đó đi… không ướt cặp sách là được rồi…

Cả người Đạt ướt nhem, cậu ta nghe vậy thì nói:

– Ừ… không sao… chỗ này vắng lắm… không mất đâu mà lo…

Phương chợt nghĩ gì, rồi mĩm cười. Đạt thắc mắc hỏi:

– Cô… cô cười gì vậy?

– Cô cười vì thấy mình may… may mà ở lại nhà em… chứ giờ chạy về chắc còn đang ở giữa đường… chắc ướt như chuột lột luôn rồi.

Đạt gãi đầu cười, nói theo:

– Ừ… may quá… may quá ha…

Cả hai cùng ngồi trần truồng trên ván, ngắm cơn mưa lại trút xuống, vẫn rất lớn mà chưa có dấu hiệu sẽ tạnh. Chợt, Phương hỏi cậu ta:

– Đạt nè… em nhận ra cô từ trước rồi phải không?

Đạt nghe thế thì gật gật đầu. Phương hỏi tiếp: – Từ khi nào vậy?

– Hôm bữa đầu tiên đến lớp… thấy cô là em nhận ra ngay rồi…

– Lâu dữ vậy mà vẫn nhớ hả?

– Hihi… dĩ nhiên rồi… hiếm có ai làm tình mà sướng như cô vậy nè…

– Lại nịnh cô nữa phải không?

– Hihi… em nói thiệt mà…

– Cô hỏi nè… Bộ… bộ em hay… hay đi massage cho người ta… giống vậy lắm hả…

– Không có đâu cô. Mấy cái massage đó… em học trên mạng thôi… Em chơi một diễn đàn trên mạng… rồi vô tình làm quen với Cường… rồi cậu ta mới rủ cùng some với cô đó…

– Em… em có hay ‘some’ vậy không?

– Dạ… cũng ít lắm… nhiều người ta nói thôi… chứ đâu dám làm đâu. Hôm bữa em nghe Cường rủ là em mừng lắm. Tính ra hên thiệt… mà cô với em cũng có duyên… không ngờ gặp lại nhau.

Phương im lặng nghe Cường nói. Rồi cậu ta chợt ngập ngừng tiếp tục:

– Cô à… hay là vậy… trời khuya lắm rồi… lại mưa nữa… hổng ấy đêm nay cô ở đỡ nhà em nha?

Phương thở dài, ngó trời mưa rồi nói:

– Chắc phải vậy rồi… đâu còn cách nào khác.

Rồi Phương lại im lặng. Cô ngồi thừ nhìn cơn mưa đang tuôn ào ạt, rồi bất chợt cô ngồi dậy, đứng lên đi ra ngoài sân. Đạt thấy vậy liền hỏi cô:

– Cô… cô đi đâu vậy?

Phương quay lại nhìn cậu ta mĩm cười nói:

– Tắm mưa… em thích không… ra với cô…

Đạt thích thú chạy đến nắm tay Phương rồi cùng cô ra ngoài trời. Cơn mưa đêm ban đầu còn lạnh, sau một hồi tắm, đùa nghịch dưới cơn mưa thì cả hai đã thấy thoải mái hơn, không còn giá buốt nữa. Đạt ân cần, vuốt ve cô, để những hạt mưa nó trôi tuột đi mớ tinh dịch mà cậu ta xuất trên lưng của cô. Cô thủ thỉ với cậu ta:

– Em đó… làm dơ hết lưng cô rồi…

– Dạ… em xin lỗi… tại… tại em không có bao cao su…

– Cần gì… đâu ai cấm em cho vào trong đâu…

– Thiệt hả cô… vậy lát nữa… em bắn vào trong luôn nha…

Phương bẽn lẽn chỉ gật đầu mà không đáp lời Đạt. Cậu ta thấy vậy thì có vẻ hào hứng lắm, liền ôm xiết lấy cô dưới cơn mưa. Cả hai cùng trần truồng dưới mưa, giữa đêm khuya giá rét. Xung quanh ánh sáng mịt mời, chỉ có ánh đèn từ căn nhà nhỏ của Đát hắt ra thôi. Đạt và cô hôn nhau nồng cháy, vừa tranh thủ ve vuốt, rờ rẫm thân thể ướt át, trợn nhợt của nhau. Lần này đến lượt Phương chủ động, cô hôn một lát rồi từ từ thụp xuống, bú cu cho cậu ta trong khi Đạt đứng sững giữa sân. Cô không màu mè, dùng kỹ thuật này nọ nhiều mà nhanh chóng há miệng, nuốt trọn dương vật cậu ta đến tận cuốn họng. Đạt sung sướng đến mức phải ngữa cổ ra rên rĩ. Cậu ta nắm lấy đầu Phương, phụ hoạ đập nhẹ vào háng mình mỗi khi cô gật gù lúc nhả, lúc nuốt trọn cây hàng đến tận gốc. Phương chỉ cần bú nhiệt tình chút xíu thôi là cây hàng của Đạt đã dựng đứng mạnh mẽ rồi. Cô mĩm cười ngữa cổ nói với cậu ta:

– Hihi… để coi coi… bạn bè gọi em là ‘Đạt Không Chín’ có đúng không nhé!

– Được… vậy đêm nay cho cô mệt mõi luôn… đừng trách em nhé!

Cả hai không quay trở lại vào trong mà tiếp tục chịch nhau dưới mưa. Phương đứng, đầu dựa vào xe máy của mình cho Đạt đứng phía sau ôm mông cô mà chịch. Cả hai chịch lâu lắm, hoang dã lắm, thoải mái vô cùng giữa ngoài trời từ lúc mưa còn lớn đến khi tạnh mưa vẫn chưa xong. Đạt chịch không dai như Bona, cũng xuất tinh liên tục đến mấy bận, nhưng được cái cậu này lấy sức lại nhanh, tiếp tục chiến đấu với Phương không nghỉ sau mỗi lúc vừa xuất tinh xong. Những lúc sau, lần nào Đạt cũng nghe lời cô, bắn cả đống tinh dịch vào lồn cô. Cậu này bị bạn bè gọi là Đạt Không Chín cũng không ngoa. Chịch gì mà dai sức phải biết, chịch hoài Phương vẫn không chán. Đạt chịch cô càng về đêm càng khoẻ, là cô hết lần cực khoái này đến lần cực khoái khác… Dâm thủy cứ tuôn ra tràn trề từ âm hộ.

Mãi đến lúc gần sáng, Đạt mới phóng dòng tinh trùng cuối cùng vào người cô. Cô nằm ngã trên ván, cùng cậu ta cảm nhận tinh dịch đang tuôn chảy miệt mài từ âm hộ, trào ngược trở ra. Cô có phần hơi ngần ngại nói với Đạt, cô sợ ba mẹ cậu ta về nhà bất ngờ, nhìn thấy vậy thì không hay. Cậu ta cười bảo Phương cứ an tâm. Thực ra khi nãy Đạt chỉ ‘dụ khị’ cô thôi, nhà Đạt ở gần sát trường, đó là tiệm sửa xe và cậu thực sự cũng ở đó với ba mẹ. Căn nhà nhỏ này ba mẹ Đạt lâu lâu mới xuống, mỗi khi có nhu cầu thăm lại ruộng vườn. Bình thường họ vẫn để trống đó cho mình cậu ta tới lui thôi. Dạo gần đây tập trung luyện thi nên Đạt hay xin ba mẹ ra ở đây đặng yên tĩnh mà chuyên tâm học hành.

Thế là Phương mới vỡ lẽ ra, té ra cái cậu học trò hiền lành này âm mưu dụ dỗ cô từ đầu rồi chứ đâu phải tình cờ gì mới kéo nhau vào đây đâu. Phương trách mặc Phương, còn Đạt thiếp đi ngủ ngon lành. Chịch với Đạt gần cả đêm Phương cũng mệt lắm, nhưng tinh dịch cứ chảy rỉ rỉ từ âm hộ ra thế này làm sao cô ngủ được. Cô nhỏm dậy đi vào nhà sau, tìm nước rửa ráy cho sạch lại đã. Phương dùng hai tay bụm lồn, lẽo đẽo ra ngoài để ra nhà sau tìm nước. Thấy lu nước nhà Đạt, cô ngồi xuống, xối từng gàu lên thân thể, thọc tay vào lồn móc cho tinh dịch chảy ngược ra.

Cô ngồi thừ đó, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình. Phương vốn từng sống như một nữ tu, cuộc đời nhàm chán mãi đến khi gặp được Cường. Cậu ta vẫn là người đã ‘khai sáng’ cho Phương vào thế giới nhục dục lạc thú này. Phương phân vân nhiều lắm vì mãi đến giờ cô vẫn nhớ đến Cường, phải chăng đó là tình yêu. Bữa nay khi làm tình với Đạt, cô mới dần hiểu ra bản thân hơn. Ngày Cường tỏ tình với Phương cậu ta đã sai, Phương chấp nhận làm bạn gái Cường thì càng sai nữa. Cả hai đến với nhau bằng tình dục, gắn bó với nhau bằng tình dục giản đơn thế thôi, nên đến khi không còn gì, chia tay nhau cũng rất đơn giản. Phương biết mình đã sai khi gắn tình cảm mình vào những lạc thú này.

Thôi kệ, từ nay Phương sẽ chấp nhận một cuộc đời phức tạp, có hai mặt của bản thân mình. Một mặt là hình ảnh cao ráo, đạo đức của một nhà giáo mẫu mực. Mặt khác là một thân hình nóng bỏng, sâu thẳm trong một trái tim luôn khát khao nhục dục. Hai điều tưởng chừng như vô lý lại cùng xuất hiện ở bản thân cô. Điều đó đã làm cô đau khổ suốt thời gian qua, nhưng nay Phương đã có cách nhìn khác hơn. Cô phải chấp nhận cuộc sống này, chấp nhận sống đạo mạo, đạo đức khi ban ngày là cô giáo, cô phải sống thật hơn, khát khao hơn khi ban đêm cô chỉ còn là một thân hình nóng bỏng khát khao nhục dục. Cậu Đạt mới quen này, hay thậm chí những người con trai khác sẽ đến với cô trong tương lai sẽ giúp mang nhiều lạc thú đến cho cô và đến lúc đó cô sẽ chấp nhận nó, sẽ sống với nó, sẽ vui thú với nó, sẽ sống thật với bản thân mình hơn, không còn giả dối nữa. Vì đó chính là cuộc sống của cô.
...Hết (1) ...​
 

Bình luận mới