[Thế Giới Bóng Đá] Tự Truyện của ZATALAN IBRAHIMOVIC : I AM ZATALAN IBRAHIMOVIC (1)

  • XCHECKERVIET.ONE là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Không một ai biết gì về chuyện tôi và Helena yêu nhau, kể cả mẹ nàng. Chúng tôi quyết định giữ bí mật chuyện tình cảm này bởi những chi tiết nhỏ nhất cũng có thể trở thành những hàng tít trên báo. Tôi không muốn báo chí đào bới và viết về cuộc sống riêng tư của chúng tôi.

Kỳ 20: Zlatan "tìm bạn bốn phương"

Chúng tôi làm mọi thứ để che giấu mối quan hệ này. Thoạt đầu, khác biệt của 2 đứa là một lợi thế. Không ai có thể nghĩ là tôi lại có thể hẹn hò với một cô gái lớn hơn mình 11 tuổi và thậm chí còn phát triển sự nghiệp riêng.

Nếu chúng tôi xuất hiện ở cùng một chỗ, như khách sạn hay đại loại thế, mọi người cũng chỉ nghĩ đấy là một sự tình cờ mà thôi. Nhưng để giữ bí mật, bạn luôn phải trả một cái giá nào đó.

Helena mất nhiều bạn bè và cảm thấy cô độc, còn tôi thì ngày càng điên tiết với truyền thông. Một năm trước đó, tôi cùng đội tuyển bay đến Gothenburg cho trận đấu gặp San Marino. Mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ tại Ajax.

Tôi có tâm trạng tốt và cảm thấy bay bổng, tự do như những ngày tháng cũ. Tôi cũng bỏ qua mối hiềm khích với tờ Aftonbladet, dù họ đã từng viết những chuyện nhảm nhí về tôi trước đó.

Trong một lần trả lời phỏng vấn với tờ này, tôi thậm chí còn trải lòng nói về chuyện lập gia đình trong tương lai. Tất nhiên là không có gì quá ghê gớm hay lãng mạn, chỉ đại loại là tôi muốn có vài đứa con, thế thôi. Nhưng rồi bạn biết gã phóng viên viết gì không?

Hắn trở về tòa soạn và tương lên một bài báo y hệt như trong mục tìm bạn bốn phương vậy. "Các em có muốn giành Champions League với anh không? VĐV thể thao, 21 tuổi, cao 1,92 mét, nặng 84 kg, tóc sẫm, mắt nâu, muốn kết thân với những phụ nữ có độ tuổi tương đương, sẵn sàng tính chuyện nghiêm túc". Khốn nạn. Tôi tức đến phát điên khi đọc mẫu tự quảng cáo buồn nôn ấy. Còn gì là tôn trọng nhau nữa?

Ngày hôm sau hắn đến gặp tôi. Có lẽ như ai đó trong đội tuyển đã thuật lại cơn giận của tôi cho gã. Gã không muốn bị “bể nồi cơm” nên tìm đến để xin lỗi. Phải "giữ mối" chứ, cái tên của tôi mang lại cho gã nhiều tiền cơ mà. Tôi đã cố giữ bình tĩnh hết sức khi gặp gã, nhưng vẫn phải buông ra những lời khó chịu:

"Anh là cái thể loại nhà báo gì thế? Anh đang cố truyền đi thông điệp gì? Zlatan Ibrahimovic lập dị đến mức không kiếm được gái hả?"

"Tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ muốn...", gã vừa nói vừa run bần bật. Nhưng tôi không dành một chút trắc ẩn nào cả. Tôi hét lên: "Tôi sẽ không bao giờ nói một lời nào với anh nữa".

Tôi đã làm gã sợ hãi. Thế là sau đó tôi trở thành cái gai của tờ Aftonbladet. Chúng tôi đánh bại San Marino 5-0 và tôi lập được cú đúp. Vậy mà Aftonbladet giật tít gì bạn đoán được không? "Hurrah Thụy Điển" ư? "Chúng ta sẽ đến Euro" ư? Không hề. Tít của trang bìa là "Xấu hổ thay, Zlatan!". Cứ như tôi vừa tuột quần ra giữa sân, hay đánh trọng tài vậy.

Tôi thực hiện một quả phạt đền thành công và ghi bàn. Khi ấy tỷ số đang là 4-0 và tôi bị cản ngã trong vòng cấm. Theo danh sách ưu tiên của Lars Lageback, Kim Kallstrom là người sẽ đá 11 mét. Nhưng anh ấy đã ghi bàn rồi, phải nhường lại cho tôi chứ. Vì thế nên khi Kim tiến đến quả bóng thì tôi giật nó về phía mình, theo cái kiểu: "Đừng động đến đồ chơi của tôi".

Kim giơ cả 2 tay ra và nói: "Đưa quả bóng đây". Tôi lờ đi, đặt bóng xuống chấm phạt đền và sút ghi bàn. Vậy thôi, không có gì hơn.

Đúng là tôi cư xử không tốt, nhưng tôi đã xin lỗi sau khi trận đấu kết thúc rồi. Vả lại chuyện muỗi thôi mà, có phải chiến tranh Balkan đâu. Vậy là mà Aftonbladet dành đến 6 trang chỉ để viết về việc ấy và tôi không tài nào hiểu nỗi.

Cuộc họp báo vào ngày tiếp theo, tôi đã nói với các phóng viên: "Nếu có ai đó phải xấu hổ thì đấy không phải là tôi mà là Aftonbladet".

Từ sau đó tôi tẩy chay tờ báo này, kể cả khi Euro tại Bồ Đào Nha đang đến rất gần. Tôi tiếp tục chiến tranh với họ, nhưng khi làm vậy tôi biết mình đang mạo hiểm. Aftonbladet đâu có gì để mất và thử nghĩ xem họ sẽ làm gì khi biết chuyện hẹn hò của tôi và Helena. Đấy sẽ là một thảm họa cho quá trình chuẩn bị Euro của đội tuyển. Biết thế, tôi lại càng phải thận trọng hết mức có thể.

Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi nhớ nàng quá. "Em đến với anh được không?", tôi cứ lập đi lập lại câu hỏi. Nhưng nàng không thể đến. Nàng quá bận rộn.

Nhưng vận may bất ngờ xuất hiện. Một người sếp của nàng đã mua vé đến xem Euro nhưng đến phút chót lại kẹt việc riêng. Ông ta hỏi có ai muốn đi thay không và Helena đã xin được tấm vé ấy. Chúng tôi được ở cạnh nhau vài ngày, tất nhiên vẫn giữ bí mật hết sức.

Không một ai trên đội tuyển biết gì về Helena. Nếu ai đó phát hiện, họ cũng chỉ nghĩ nàng người mẫu này đến đây để xem bóng đá và ủng hộ đội nhà, như bất kỳ CĐV nào khác. Tôi vui vẻ tập trung vào bóng đá. Giải đấu năm ấy chúng tôi có một đội ngũ rất mạnh, đủ sức làm nên chuyện. Nhưng rồi tôi dính vào cuộc xung đột với một gã đồng đội. Tôi gọi gã là "mệnh phụ phu nhân".
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Gã "mệnh phụ phu nhân" ấy mở mồm ra toàn là những lời khoe mẽ. Đại loại như: "Ở Arsenal chúng tôi chuyền bóng như thế này, chúng tôi không làm thế kia". (Ibra không trực tiếp nêu tên cầu thủ này, nhưng mọi người đều tin là anh ám chỉ Freddie Ljungberg).

Kỳ 21: Đối đầu với "Mệnh phụ phu nhân"

Tởm hết sức tởm. Tôi nổi hết cả gai ốc khi nghe gã khoe mẽ dù thời gian ấy, đá cho Arsenal đúng là oai thật. Nhưng gã cứ phàn nàn như đàn bà. "Lưng tôi sao mà đau thế này", hay "Tôi không thể đi xe bus thường được, đi xe riêng cơ". Tôi tỏ thái độ khinh bỉ và tình hình trở nên căng thẳng. Lars Lagerback phải gọi tôi đến nói chuyện.

"Zlatan, làm ơn nhe, xử lý việc này chuyên nghiệp tí cho tôi nhờ. Chúng ta không thể có bất kỳ mối hiềm khích nào trong đội".

"OK. Nhưng nếu gã tôn trọng tôi thì tôi trọng gã. Hết chuyện".

Ngoại trừ chuyện "mệnh phụ phu nhân" ra, phần còn lại đều rất tuyệt. Khi chúng tôi đá trận ra quân với Bulgaria tại Lisbon, toàn sân gần như đã được phủ một màu vàng. Mọi người cùng hát: "Đưa bóng vào lưới nào". Chúng tôi hoàn toàn thống trị trận đấu và đè bẹp Bulgaria.

5-0. Sự kỳ vọng dành cho Thụy Điển tăng lên rõ rệt. Nhưng với chúng tôi thì Euro chưa thực sự khởi đầu. Trận đấu lớn với Italia tại Porto vào ngày 18-6 mới thật sự chiếm hết tâm trí của cả đội.

Người Italia sẽ vào trận với tâm lý phục thù. Họ chỉ giành được một trận hòa với Đan Mạch ở vòng đầu tiên, họ cũng chưa thể quên thất bại khó nuốt trước Pháp trong trận chung kết Euro 2000 tại Rotterdam ngày nào.

Italia sẽ đá với Thụy Điển với quyết tâm phải thắng bằng mọi giá. Họ sẽ mang vào trận đấu một dàn cầu thủ tuyệt đẹp với Nesta, Cannavaro và Zambrotta ở hàng thủ, Buffon trong khung thành và Christian Vieri trên hàng công. Dù Totti không thể đá vì án treo giò sau khi phun nước bọt vào mặt đối phương trận gặp Đan Mạch, Italia vẫn là một đối thủ quá lớn với chúng tôi.

Đấy cũng là trận đấu quan trọng nhất từ ngày tôi bắt đầu khoác áo đội tuyển. Cha tôi cũng sẽ đến xem, bầu không khí hết sức tuyệt vời và ngay từ đầu trận, tôi đã nhận ra là các hậu vệ Italia dành cho mình nhiều sự tôn trọng.

Họ thi đấu hết sức tập trung và không cho tôi một phút giây lơi lỏng nào. Italia có một hàng tấn công rất mạnh và cuối hiệp 1 thì Cassano, gã tiền đạo trẻ đá thay cho Totti, đã ghi bàn mở tỷ số từ đường chuyền của Panucci.

Đấy là một kết cục hợp lý bởi Italia đã thống trị trận đấu. Nhưng chúng tôi cố hết sức để giành quyền chủ động trong hiệp 2 và có vài cơ hội sau giờ nghỉ. Nhưng trận đấu vẫn thuộc về Italia, việc gỡ hòa ngày càng trở nên mông lung. Ai mà không biết Italia có hàng thủ hay nhất thế giới. Nhưng khi trận đấu chỉ còn lại 5 phút thì chúng tôi có một quả phạt góc ở cánh trái.

Kim Kallstromg đá quả bóng vào trong vòng cấm. Marcus Allback dứt điểm, Olof Mellberg cũng sút và trước vòng cấm thật sự là một pha hỗn loạn. Khi quả bóng nảy lên trên không, tôi lao đến, nhảy lên và giật gót. Giống như động tác kung-fu vậy.

Những bức ảnh chụp sau đó cho thấy gót chân tôi cao hơn vai và quả bóng thì bay theo một quỹ đạo hoàn hảo. Christian Vieri cố nhảy lên cản phá nhưng quả bóng đã bay vào khoảng trống chỉ vài centimet giữa đầu anh ấy và xà ngang. Một siêu phẩm vào lưới Italia, tại VCK của một kỳ Euro.

Tôi đã chạy như điên, sau lưng là các đồng đội cũng đang vui mừng như hoang dại, chỉ trừ "mệnh phụ phu nhân" thì lặng lẽ đi hướng khác. Nhưng mặc kệ chứ. Chúng tôi chỉ hòa, nhưng cảm giác sung sướng không khác gì đã giành trọn 3 điểm. Chúng tôi vào tứ kết và chạm trán Hà Lan.

Các CĐV Hà Lan mặc đồ cam, đội mũ cam, la ó và huýt sao tôi như kẻ thù từ kiếp nào vậy. Trận đấu đã diễn ra rất căng thẳng với nhiều cơ hội cho cả 2 bên. Nhưng đến hết trận thì tỷ số vẫn là 0-0 và phải bước vào hiệp phụ. Chúng tôi sút trúng cả xà ngang lẫn cột dọc và lẽ ra đã có thể giải quyết trận đấu, thay vì phải bước vào loạt sút luân lưu, nơi cả sân vận động đều cầu Chúa.

Đấy là khoảng thời gian nghẹt thở và như thường lệ, nhiều người không dám dõi theo loạt sút. Một số khác thì la hét và cố làm chúng tôi phân tâm. Áp lực thật kinh khủng. Nhưng mọi thứ đã khởi đầu tốt. Kim Kallstrom sút thành công, Henrik cũng vậy. 2-2. Lượt thứ 3 là của tôi.

Tôi bước đến chấm 11 mét, đeo băng đô đen, tóc dài, mỉm cười. Tôi cũng chả biết vì sao khi ấy mình lại cười. Hồi hộp, nhưng không hoảng loạn. Trong khung thành là Edwin van der Sar cũng mặc.

Ngày nay khi thực hiện một quả penalty, tôi cũng không biết chính xác mình sẽ sút vào đâu. Nhưng trong cái sát na ngắn ngủi khi chân vừa chạm bóng, tôi sẽ cảm giác được quả bóng sẽ vào hay không.

Trong quả sút thứ 3 mà tôi đang nói, tôi biết nó sẽ hỏng. Và nó hỏng thật. Olof Mellberg sau đó cũng hỏng và chúng tôi bị loại. Thật thất vọng, chúng tôi có một đội ngũ tuyệt vời và lẽ ra đã có thể tiến xa hơn. Nhưng trận đấu thỉnh thoảng lại diễn ra theo những chiều hướng trớ trêu như vậy.
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Tháng 8 là khoảng thời gian bận rộn. Thị trường chuyển nhượng đóng cửa vào ngày 31 và những tin đồn tràn ngập mọi nẻo. Bạn có thể gọi đó là Mùa Ngớ Ngẩn. Khi ấy các đội bóng đều tập huấn để chuẩn bị cho mùa bóng mới. Báo chí đâu biết viết gì ngoài những thứ cũ rích: Cầu thủ A sẽ đi đâu, về đâu? Giá của cầu thủ B là bao nhiêu? Đại loại thế. Các cầu thủ muốn có CLB mới thì như ngồi trên lửa, đặc biệt là ở Ajax này.

Kỳ 22: Gặp "Bố già" Moggi

Tất cả những cầu thủ trẻ đều muốn được bán đi. Nhìn ai cũng hồi hộp, mọi người đi tới đi lui, tự hỏi là đồng đội của mình liệu có ra đi trước chăng? Tại sao người đại diện của mình chưa gọi? Không khí trần ngập sự căng thẳng và ghen tỵ. Nhưng tôi vẫn cố tập trung hết sức vào bóng đá.

Ajax đá giao hữu với Utrecht. Điều cuối cùng tôi nghĩ đến là mình lại bị thay ra giữa chừng. Nhưng thật sự là vậy. Koeman vẫy tôi ra, tôi quá điên và đá vào tấm biển quảng cáo trên sân. Lúc đấy tôi đã có thói quen gọi điện cho Mino sau các trận đấu. Nói chuyện với gã mập lúc nào cũng nhẹ nhõm. Nhưng lần này tôi hét lên trong điện thoại:

"Tay khốn HLV dám thay tôi ra giữa chừng đấy? Coi còn ai ngốc hơn gã nữa không".

Khi nói vậy, tôi chờ đợi Mino sẽ thốt ra vài câu an ủi. Nhưng không. Mino nói:

"Thay mày là đúng rồi còn gì. Mày đá dở nhất sân, dở như rác rưởi ấy".

"Ông nói cái quái gì thế hả?".

"Tao nói mày dở. Phải là Koeman thì tao còn thay mày ra sớm hơn".

"Ê mập"

"Gì"

"Ông biến đi. Cả ông lẫn tay HLV ngốc ấy".

Tôi cúp máy, đi tắm rồi về nhà. Tâm trạng không hề khá hơn được chút nào. Nhưng vừa đến cửa thì tôi đã thấy có người đứng chờ sẵn. Mino chứ còn ai nữa.

Lão mập này gan nhỉ. Chửi bố mày xong rồi còn đứng trước cửa nhà, chắc lâu quá không được ăn đòn. Chưa kịp ra khỏi xe, chúng tôi đã lời qua tiếng lại.

"Tao đã nói mày bao nhiêu lần rồi hả thằng ngu si tứ chi phát triển kia?", Mino gầm lên. "Mày đá như rác rưởi thì mày đi ra. Mày đá tấm biển quảng cáo làm gì? Bao giờ mày mới trưởng thành?"

"Mẹ kiếp, câm cái mồm lại đi".

"Mày mới phải câm đấy, thằng đần".

"Tôi không muốn đá cho Ajax nữa".

"Vậy qua Turin nhé".

"Ông đang nói cái gì vậy"

"Juventus muốn mày"

"Gì? Nói lại xem nào?

"Mày không những đần mà còn điếc nữa".

"Có thật là ông có thể thương lượng với Juventus không?"

"Có thể".

"Đừng giỡn, mấy chuyện này không vui đâu nha mập?"

"Giỡn cái đầu mày. Chưa gút xong, nhưng tao đang lo".

Ồ, Juventus, có thế chứ. Làm ăn ngon lành là phải thế, chứ ai lại đi thương lượng với Southampton.

Juventus khi ấy đang là đội bóng hay nhất châu Âu. Họ có những ngôi sao như Thuram, Trezeguet, Del Piero, Buffon, Nedved. Họ vừa vào trận chung kết Champions League với Milan một năm trước đó xong.

Huống chi CLB lại vừa ký hợp đồng với Fabio Capello, HLV của AS Roma vốn đã muốn có tôi trong nhiều năm liền. Tôi thật sự hy vọng vào cuộc chuyển nhượng này. Cố lên Mino, cố lên, phải gút lại vụ này.

Juventus khi ấy đang được điều hành bởi Luciano Moggi, một tay cứng cựa, đầy quyền lực. Từ 2 bàn tay trắng, Moggi leo lên một trong những vị trí quyền lực nhất trong làng bóng đá Italia. Đấy là ông Vua của thị trường chuyển nhượng.

Chính Moggi là người đã xoay chuyển cục diện bóng đá Serie A, mang Juventus trở lại vị thế thống trị. CLB đã giành hết danh hiệu này đến danh hiệu kia dưới thời ông ấy.

Nhưng Luciano Moggi tất nhiên không thuộc tuýp chính diện như Bạch Tuyết rồi. Bao quanh ông ấy là hàng loạt những scandal tham nhũng, doping, thậm chí người ta còn bảo Moggi có kết nối với dân Camorra anh chị của Naples.

Thật hư không biết, nhưng Moggi đúng kiểu dân Mafia. Ông ấy hút xì gà, lúc nào cũng vận bộ đồ lớn và là một tay thương thuyết bậc thầy. Ông ấy không ngán bất kỳ một ca nào. Nhưng Mino có chút quan hệ với nhân vật này.

Giữa họ là mối quan hệ trước thù sau bạn. Mino cố thu xếp một cuộc gặp với "người bạn" này để bàn chuyện của tôi. Tất nhiên là nhiêu khê, phòng làm việc của Moggi bao giờ cũng phải có 20 người đứng ngoài xếp hàng chờ gặp. Ông ta không có nhiều thời gian.

Một hôm thư ký Moggi gọi. Ông ấy sẽ dành cho chúng tôi khoảng nửa tiếng, gặp tại Monte Carlo, hoàn toàn bí mật, bên lề cuộc đua F1.

Moggi đang ở Monaco để bàn chuyện làm ăn. Tập đoàn Fiat sở hữu Juventus cũng là chủ sở hữu của đội đua Ferrari. Chúng tôi sẽ được thu xếp để gặp Moggi tại một phòng VIP trong sân bay. Nhưng giao thông quá tệ, chúng tôi phải nhích từng chút một. Sợ lỡ hẹn, cả đám nhảy xuống chạy bộ.

Nhưng Mino đâu phải VĐV. Lão mập phệ, chậm chạp và vừa chạy vừa thở như bò rống. Mồ hôi nhễ nhại, Mino thậm chí còn không có được trang phục ra hồn. Lúc tiến vào sân bay, trên người gã mập là một chiếc quần Hawaii, áo khoác và giày Nike, không tất và người thì nhễ nhại mồ hôi.

Cái phòng VIP mà chúng tôi lao vào đầy khói. Moggi đang hút một điếu xì gà bự xự. Ông ta già hơn Mino và hói. Vừa gặp là tôi lập tức cảm nhận được đây là một người đàn ông đầy quyền lực, vốn quen với việc buộc mọi người phải làm việc theo ý mình.

Moggi nhìn chằm chằm vào bộ quần áo mà Mino đang mặc.

"Mày mặc cái gì vào gặp tao vậy thằng mập?"

"Vậy ông ở đây để phán xét chuyện tôi mặc đồ gì hả?", Mino đáp lại, quyết không thua sút.

Đấy là nơi cuộc chuyển nhượng của tôi từ Ajax sang Juve được tiến hành.
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Cũng trong giai đoạn tập huấn đầu mùa bóng, Thụy Điển có trận đấu với Hà Lan tại Stockholm. Giao hữu thôi, nhưng không một ai trong chúng tôi quên được thất bại nóng hổi ở Euro. Cả đội nêu cao quyết tâm trả thù và nhập cuộc một cách đầy hung hãn.

Kỳ 23: Xung đột với Van der Vaart

Chỉ sau vài phút đầu, tôi đã có bóng trong vòng cấm địa. Ngay lập tức 4 cầu thủ Hà Lan quây lấy tôi. Một trong số đó là Rafael van der Vaart, ai cũng ra sức xô đẩy để khiến tôi mất thăng bằng. Nhưng tôi cũng xoay sở được và chuyền bóng cho Mattias Jonson ghi bàn mở tỷ số.

Khi chúng tôi ăn mừng thì Van der Vaart đang nằm trên sân và ôm mặt đau đớn. Hắn được khiêng ra khỏi sân trên một chiếc cáng, chấn thương mắt cá, nhưng không đến nỗi quá nặng, chỉ phải nghỉ 1-2 trận gì đó. Nhưng trên báo, Van der Vaart bảo rằng tôi đã chủ định làm hắn chấn thương.

Nhảm thật, tôi chỉ nhảy lên và đấy là một pha tranh bóng hoàn toàn bình thường. Tôi thậm chí còn không phạm lỗi nữa, nói gì đến chuyện cố tình gây chấn thương. Và cái gã mở mồm vu khống tôi lại còn là thủ quân tại Ajax nữa mới điên chứ!

Tôi đến gặp Van der Vaart để cố giải quyết vấn đề: "Nghe này. Tôi rất tiếc về chấn thương của anh và tôi xin lỗi. Nhưng thật sự là tôi không cố ý. Anh hiểu không?".

Đấy cũng là những gì tôi nói về việc này trên báo. Tôi đã nói đi nói lại như thế hàng trăm lần, nhưng Van der Vaart không bỏ những lời ấy vào tai. Anh ta không hiểu, hoặc cố tình không hiểu. Thủ quân mà cứ nói xấu đồng đội không khác gì đàn bà.

Tôi suy nghĩ nhiều về việc này. Khi ấy là tháng 8 mà, như tôi từng nói đó, ai ở Ajax mà chẳng muốn có một hợp đồng ngon để phắn khỏi đội. Có thể Van der Vaart đang sử dụng tôi để tìm đường chuyển nhượng, cũng có thể hắn gây áp lực để CLB phải bán tôi đi.

Đây không phải lần đầu tiên một cầu thủ sử dụng những chiêu thức tương tự thế này để đạt mục đích. Nhưng sau lưng Van der Vaart còn có truyền thông. Hắn là “người tình” của những tờ báo lá cải, là niềm tự hào Hà Lan , còn Zlatan chỉ là một gã ngước ngoài xấu xa.

"Này, cho phép tôi được lặp lại lần nữa nhé. Tôi không chủ đích làm anh chấn thương. Có nghe rõ không vậy".

"Ừ, nghe rồi".

Nghe, nhưng lọt vào tai này và đi ra tai kia. Phòng thay quần áo trở nên càng lúc càng căng thẳng. Đội bóng như chia làm 2 phe: nhóm Hà Lan ủng hộ Van der Vaart, còn nhóm cầu thủ nước ngoài đứng về phía tôi.

Cuối cùng thì Koeman đành phải triệu tập một cuộc họp bởi 2 đứa đều là những trụ cột trong đội. Cuộc họp với mục đích tốt đẹp là hòa giải, nhưng nó lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại. Van der Vaart phát pháo trước:

"Zlatan cố tình chơi tôi. Tôi quả quyết là như vậy".

"Tao không có. Mày cũng biết rõ là tao không cố tình. Và nếu mày còn cáo buộc tao thêm một lần, tao thề sẽ bẽ gãy chân mày làm đôi. Lần này là tao cố tình đấy, tao nói trước".

"Đấy, mọi người thấy chưa. Thằng này nó bị điên".

Koeman cố xoa dịu tình tình:

"Đừng đẩy mọi việc đi xa hơn nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết việc này".

Cách giải quyết của Koeman là lôi Louis van Gaal vào cuộc. Giữa tôi và Van Gaal vốn từng có va chạm trước đó, khỏi nói trong vụ này ông ta bênh ai. Van Gaal nói:

"Ở đây tôi là ông chủ, mong các cậu nhớ cho".

Ồ, thông tin bổ ích phết.

"Và tôi yêu cầu các cậu xóa bỏ mâu thuẫn. Khi Rafael khỏe lại, các cậu sẽ lại vào sân cùng nhau, sẽ vẫn phối hợp như những đồng đội của nhau. Rõ chưa!".

"Còn lâu!" tôi nói. "Chừng nào thằng khốn ấy còn trên sân, tôi sẽ không đá đấm gì hết".

"Cậu nói gì thế?", Van Gaal sửng sốt. "Rafael là thủ quân của tôi. Cậu phải đá với anh ta, cậu phải đá vì CLB".

"Thủ quân ư? Thứ thủ quân gì mà cư xử khốn nạn như vậy? Thủ quân gì mà đi vu cáo tôi cố tình chơi hắn? Thủ quân gì mà tấn công chính đồng đội của mình? Tôi không thèm đá với cái thứ thủ quân ấy, không một giây nào. Ông nói gì mặc kệ ông".

Rồi tôi rời khỏi phòng. Đấy là một canh bạc mạo hiểm. Nhưng tất nhiên là tôi chỉ có thêm dũng khí để làm vậy sau khi biết những liên hệ với Juventus đang tiến triển tốt.

Nhưng vẫn chưa có gì được ký. Tôi nóng ruột và gọi cho Mino: “Sao rồi? Bên Juve nói gì?”.

Rồi tháng 8 cũng trôi về những ngày cuối cùng. Giải vô địch Hà Lan cũng đã khởi tranh và Ajax sẽ có trận đấu với NAC Breda. Báo chí vẫn viết về mâu thuẫn giữa chúng tôi, họ đang ủng hộ Van der Vaart mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Mày phải chuẩn bị tinh thần bị huýt sáo và la ó đấy nhé," Mino nói. "CĐV giờ ghét mày vô cùng".

"Tốt thôi"

"Tốt?"

"Ừ, nó kích thích tôi. Tôi sẽ cho họ thấy mình là ai".

Sân nhà của Ajax tràn ngập những tiếng la ó. Van der Vaart ngồi trên khán đài vì vẫn đang dưỡng thương, vỗ tay khi nghe cả sân dành cho tôi những lời chửi bới. Tôi thầm nói: "Mày tự đắc đi thằng khốn, rồi mày sẽ biết tao là ai".
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
Trận đấu với Breda, các CĐV không chỉ ủng hộ đội nhà mà còn tranh thủ sỉ nhục tôi. Họ ồ lên mỗi khi tôi có bóng, cứ như thể tôi là kẻ thù chứ không phải là cầu thủ của Ajax vậy. Nhưng trận đấu đã trôi qua rất tốt. Chúng tôi dẫn 3-1 khi còn 20 phút nữa. Người chơi thay Van der Vaart cũng là một cầu thủ do Ajax tự đào tạo - Wesley Sneijder - đá quá ổn và thông minh. Chính cậu ấy đã ghi bàn nâng tỷ số lên 4-1.

Kỳ 24: Siêu phẩm tặng thủ quân


Khi còn lại 5 phút, tôi có bóng cách vòng cấm 20 mét. Sau lưng tôi là một hậu vệ, đang cố cài người và đoạt bóng. Rồi tôi cũng thoát ra khỏi gã này và lừa qua thêm một gã.

Nhưng đấy chỉ là khúc dạo đầu. Tôi giả vờ tung ra một cú sút, rồi ngoặt bóng đế tiến gần hơn đến vòng cấm, tiếp nối là một động tác kỹ thuật khác để đưa bóng đến vị trí có thể sút. Nhưng trước mặt vẫn còn nhiều hậu vệ và có lẽ tôi phải chuyền bóng đi. Nhưng không. Tôi đã lừa qua tất cả, loại bỏ nốt luôn thủ môn trước khi sút vào khung thành bằng chân trái. Pha ghi bàn ấy lập tức đã trở thành kinh điển.

Người ta gọi đấy là pha ghi bàn theo phong cách Maradona bởi nó rất giống với pha solo của Maradona vào lưới đội tuyển Anh tại tứ kết World Cup 1986. Tôi đã lừa bóng qua gần như cả đội đối phương và sân vận động bùng nổ vì vẻ đẹp của nó.

Ngay cả Koeman cũng nhảy lên như điên, bất chấp việc trước trận tôi đã đến gặp ông ta và thông báo ý định muốn sang Juve. Mọi sự căm ghét đổ dồn vào tôi suốt từ đầu trận phút chốc tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự hân hoan.

Mọi người hò reo và la hét. Họ đứng dậy và ôm nhau, chỉ trừ một người. Khi camera lia qua đám đông đang ôm nhau, họ dừng lại ở khuôn hình có Van der Vaart. Hắn ta ngồi đó, im lặng như một pho tượng, không vui mừng, không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào bất chấp đội bóng của mình vừa ghi bàn.

Với Van der Vaart, pha solo của tôi là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra trong trận đấu này. Mới đầu trận mọi người còn la ó, nhưng bây giờ thì họ lại reo hò.

Họ hô vang tên tôi và bỏ quên thủ quân Van der Vaart trong thoáng chốc. Suốt đêm ấy các đài truyền hình chiếu đi chiếu lại pha bóng ấy. Sau đó siêu phẩm này cũng được khán giả của Eurosport bầu là pha ghi bàn đẹp nhất trong năm. Nhưng tâm trí của tôi lại để ở một vấn đề hoàn toàn khác.

Đồng hồ vẫn đang nhảy múa. Thị trường chuyển nhượng đang dần đi đến những ngày cuối cùng. Moggi vẫn chưa nhúc nhích gì, có thể ông ấy đang chơi chiêu, như thường lệ. Moggi bảo tôi và David Trezeguet không thể đá chung một đội. Mà Trezeguet thì đang là chân sút số 1 của Juventus. Mua thêm tôi làm gì.

"Ý là không mua chứ gì?" Mino sốt ruột.

"Cách chơi của bọn nó khác nhau. Không hợp", Moggi cố tình lái câu trả lời ra khỏi chủ đề câu hỏi.

Moggi cố giữ quân bài sát vào ngực mình, nhưng Mino đã nhìn ra một kẽ hở. Đó là Fabio Capello, người rất muốn có tôi trong suốt một thời gian dài.

Đúng là Moggi là sếp, nhưng Capello cũng không phải hạng xoàng. Ông ta có thể làm bất kỳ ngôi sao nào cũng phải cúi đầu chỉ với một ánh nhìn. Mino thu xếp được một buổi ăn tối có cả Moggi lẫn Capello. Vừa đặt mông xuống ghế là gã mập tung chiêu ngay:

"Tôi nghe bảo Trezeguet và Zlatan không thể đá cùng một đội à?"

Capello đáp ngay: "Ai bảo? Nhưng chuyện ấy có liên quan gì đến bữa ăn tối này không?"

"Moggi bảo đấy, đúng là ông từng nói thế phải không Luciano?"

Moggi gật đầu.

"Vậy tôi lập lại câu hỏi nhé Fabio: có đúng là Trezeguet và Zlatan không thể đá chung không?"

"Tôi không quan tâm đến chuyện có đúng hay không. Và các anh cũng đừng quan tâm chi cho mệt. Chuyện xảy ra trên sân là vấn đề của tôi, hãy để tôi lo. Cứ đảm bảo là Zlatan sẽ đến đây là được. Phần còn lại tôi chịu trách nhiệm".

Capello đanh thép như thế, Moggi không thể nào đáp trả. Ông ta đâu thể thảo luận chuyện cầm quân với Capello được, nên đành im lặng. Mino tận hưởng chiến thắng của mình một cách âm thầm. Lão mập đã đánh đúng vào điểm yếu duy nhất của Moggi và thành công. Nhưng sau bữa ăn tối ấy, vấn đề vẫn chưa ngã ngũ.

Buổi lễ trao giải thưởng thường niên của giải vô địch Hà Lan diễn ra. Tôi và Mino đến gala để chúc mừng Maxwell nhận danh hiệu cầu thủ hay nhất của mùa bóng trước.

Suốt buổi lễ Mino cứ nhấp nhổm. Gã cứ đi ra đi vào, bốc điện thoại nói chuyện liên tục với các lãnh đạo của Juventus lẫn Ajax. Những câu hỏi mới cứ lần lượt xuất hiện và cuộc thương lượng liên tục gặp trắc trở. Tôi đã cố gây áp lực hết mức có thể cho Ajax, nhưng vẫn không ăn thua.

Ngày cuối cùng của thị trường chuyển nhượng, tôi ngồi trong nhà, vùi đầu vào Xbox và tự hỏi phải chăng vụ này sẽ đổ bể. Phải chăng tôi phải kẹt lại ở Ajax thêm một mùa nữa?
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
"Ibra, vào đây ta bảo!" Fabio Capello, HLV thành công nhất châu Âu trong vòng 10 năm trở lại vào thời điểm đó, đang gọi tôi. Tôi nghĩ: "Mình phải làm gì đây nhỉ?".

Kỳ 25: Gột rửa chất Ajax

Tất cả những nỗi âu lo, hồi hộp như thời thơ ấu ùa về. Capello có lẽ là người duy nhất khiến tôi hồi hộp. Wayne Rooney từng bảo khi Capello đi ngang qua, bạn có cảm giác mình như “tử tội” vậy, điều ấy có thật đấy. Ông ta có thể đang nhâm nhi cà phê, nhưng chỉ một ánh nhìn đã khiến bạn phát rét.

Tôi từng nói những ngôi sao tại Italia không nhảy lên chỉ vì HLV ra lệnh. Nhưng chuyện ấy không đúng với Capello. Ông ấy muốn bạn làm gì, bạn buộc phải làm theo răm rắp. Tất cả đứng thành hàng khi ông ấy xuất hiện. Một nhà báo từng hỏi Capello thế này:

"Làm thế nào mà ông nhận được sự tôn trọng từ tất cả các học trò?"

"Nhận được? Không, chả có nhận gì cả. Tôi phải giành giật nó".

Tôi mãi không bao giờ quên câu trả lời ấy.

Khi Capello tức giận, đố bạn dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy. Nếu nhận một cơ hội từ Capello mà không biết tận dụng, bạn nên sắm một chiếc xe bán hot dog bên ngoài sân vận động chứ đừng nghĩ đến chuyện trở lại nữa.

Bạn không thể mang những vấn đề đến mà nhờ Capello giải quyết, ông ấy không phải là bằng hữu của bạn. Ông ấy không nói chuyện, ông ấy là một chỉ huy sắt thép. Vì thế khi Capello đã cất tiếng gọi, ắt hẳn là phải có chuyện chẳng lành.

Tôi có được một may mắn, đó là Capello trấn an tôi ngay từ những ngày mới đến: "Cậu chả phải chứng tỏ gì với tôi cả, tôi biết cậu có thể làm gì". Điều ấy khiến tôi yên tâm vô cùng và nhẹ nhõm đi một chút ít.

Ở Italia, áp lực thật sự rất kinh khủng. Nhiều tờ báo hoài nghi cuộc chuyển nhượng của tôi, họ nghĩ tôi ghi hơi ít bàn nếu so với những chân sút hàng đầu khác. Nhiều người thậm chí còn nghĩ đến chuyện tôi chỉ được dự bị. Làm sao Zlatan có thể giành vị trí ở trong một đội hình khủng như thế chứ.

"Liệu Zlatan đã sẵn sàng cho Italia chưa?", một tờ báo viết.

"Vậy liệu Italia đã sẵn sàng chứng kiến Zlatan bùng nổ chưa?", Mino Raiola đã trả lời như thế.

Bạn nên đưa ra những câu trả lời đanh thép như vậy, phải chơi cứng, không thì báo chí sẽ nuốt chửng bạn. Tôi tự hỏi nếu không có Mino thì liệu tôi có thể thành công tại Italia không? Câu trả lời luôn là không.

Nếu tôi đến Juventus với thái độ như còn hồi ở Ajax, tôi sẽ chết chắc. Người Italia điên cuồng với bóng đá. Nếu như ở Thụy Điển người ta chỉ bàn về trận đấu trước và sau một ngày thì ở đây, họ nói về trận đấu cả tuần.

Mino đã trở thành một bức tường phòng vệ. Tôi gọi điện cho gã mập liên tục để nhận được sự trấn an. Ajax chỉ là một ngôi trường nhỏ bé so với Juve. Ngay cả việc ghi bàn trên sân tập đã là một vấn đề bởi đâu chỉ có Cannavaro và Thuram theo kèm mà còn là Buffon trong khung gỗ nữa. Cũng chả có ai đối xử tốt chỉ vì tôi là một tân binh cả. Tôi phải tự bơi.

Capello có một vị trợ lý tên Italo Galbiati. Galbiati lớn tuổi nên tôi gọi ông ấy là "ông lão", nhưng đấy là một người rất dễ thương. Đứng kế Capello thì đúng là một trời một vực. Capello cứng rắn, Galbiati mềm mỏng. Capello lạnh lùng, Galbiati quan tâm. Sau buổi tập đầu tiên, Capello đã gửi tôi đến cho Galbiati: "Này ông bạn, cho thằng nhỏ này nếm mùi đau khổ hộ tôi nhé".

Cả đội tập xong và đi tắm, riêng tôi thì phải ở lại. Một thủ môn từ đội trẻ lên đứng vào khung thành và màn tập sút bắt đầu. Galbiati cứ ném bóng ra và nhiệm vụ của tôi là sút vào khung thành của cậu thủ môn kia, sút từ mọi góc, sút đủ mọi kiểu, nhưng phải đứng trong vòng cấm. "Đây là khu vực của chú mày," Galbiati nói.

"Sút đi, mạnh hơn nữa vào, chính xác hơn nào, đừng có lười," Galbiati liên tục hò hét. Và nó trở thành một phần trong giáo án tập luyện của tôi, một thói quen.

Đôi khi Del Piero và Trezeguet cũng được giữ lại để tập cùng, nhưng thường thỉ chỉ có một mình tôi và Galbiati với 50, 60 cho đến hàng trăm quả sút trong một buổi như thế. Thỉnh thoảng Capello cũng ghé qua xem. Ông ấy nói:

"Bọn ta đang tẩy chất Ajax ra khỏi người cậu, nhóc ạ".

"Vâng, tốt thôi".

"Ta không cần cái chất Hà Lan ấy. Một - hai, một - hai, kỹ thuật rườm rà, lừa qua cả đội. Không cần. Ta cần những pha ghi bàn, đơn giản càng tốt, không cần phải lừa qua ai cả. Cậu chưa có bản năng sát thủ, nhưng bọn ta sẽ nhét nó vào người cậu".

Đấy chính xác là điều mà tôi muốn cải thiện. Tôi học hỏi từ Van Basten, nói chuyện với Mino, nhưng đúng là tôi không có hiệu suất ghi bàn cao thật. Tôi vẫn thích lừa bóng và tìm kiếm những siêu phẩm hơn là ghi bàn đơn giản. Tôi lớn lên từ khu ổ chuột, tôi tồn tại bởi những tiếng trầm trồ và những lời khen. Nhưng với Capello, chất nghệ sĩ trong tôi phai nhạt dần, nhường chỗ cho một “sát thủ”.
 

Bình luận mới