Phần 10: Chia rẽ
- Đụ mẹ, có mỗi việc chụp hình mà cũng không xong? - Phước càu nhàu tay cầm chiếc điện thoại của Mạnh dứ dứ.
- Tóc tai nó rũ rượi che khuất cả khuôn mặt thì thế nào nhìn ra nó là ai? - Phước ném xoạch chiếc Iphone lên bàn cafe.
- Đụ mẹ, mày nói hay quá, sao lúc đó mày không xông vào vén tóc nó lên rồi kêu thằng Ninh đứng yên cho tao chụp. - Mạnh tức tối chộp lấy cái điện thoại của mình, chùi chùi vào quần.
- Rồi mày tính dùng cái hình này làm gì? Uy hiếp thằng Ninh đó về việc cưỡng dâm gái nhà lành ah? Nó còn cảm ơn mày chụp cho nó mấy kiểu hình đẹp đấy. - Phước mỉa mai.
Mạnh đưa tay lên ra hiệu cho Phước im lặng, mặt hắn đờ ra như suy nghĩ, rồi chợt sáng lên.
- Ha ha... Ai nói mày không sử dụng được? Mày nói nhìn tấm hình này, ai sẽ nhận ra đây là Trúc? - Mặt hắn đắc ý, nhăn răng cười.
- Tao, mày, thằng Ninh.. - Phước còn ngơ ngác chưa hiểu.
- Đụ mẹ, tao đéo muốn khen mày. Nhưng quả thật mày ngu vãi tè. - Mạnh tranh thủ sỉ nhục Phước tối đa, tay hắn đưa lên ngăn Phước đang muốn sừng cồ nổi nóng.
- Bạn trai nó. - Mạnh khoanh tay lại, đắc ý như vừa tìm ra phát hiện vĩ đại nhất của năm.
- Nhưng chắc gì nó đã nhận ra..
- Tao và mày đều biết con Trúc không còn trinh. Mày nghĩ nó dùng dưa leo đến mất trinh ah? - Mạnh muốn mất kiên nhẫn.
- Mày muốn làm gì. Đợi bạn trai nó ghé trường đón nó, đưa tấm hình ra ah? - Phước vẫn hỏi vặn.
- Đấy đấy.. Cái này là tuyệt độc. Bí mật. - tay Mạnh che lên miệng, người chồm qua bàn cafe.
- Hôm đó, lúc trở về phòng Karaoke. Tao thấy túi xách của nó còn bỏ quên trong phòng. Tao lục lọi trong điện thoại của nó thấy rất nhiều tin nhắn yêu thương với bạn trai. Thằng đó tên Bắc. Tao lén ghi lại số điện thoại của nó, rồi để lại chỗ cũ, cuối cùng con Vy mới phát hiện, mang về. Ha ha.. Thế nào? Phục anh mày chưa? - Mạnh đắc ý cười vang.
- Rồi bây giờ làm sao? Gọi điện hẹn nó ra ah? - Phước hồi hộp mong rằng mình đoán trúng ít ra một lần, quá mất mặt rồi.
- Mày ngu lắm. Vác mặt ra cho chết ah? - Mạnh tức giận hét lên.
Mạnh khinh bỉ nhìn Phước, thật sự không hiểu gã này làm thế nào đậu vào đại học được. Hắn lắc đầu chán nản, chẳng thèm trêu ghẹo nữa.
- Hồng ơi! Ra anh nhờ tí! - Mạnh gọi vào trong.
Hồng là cô chủ quán xinh đẹp của nơi này, xuất thân gái giang hồ buôn son bán phấn, để dành được ít vốn giải nghệ. Mạnh trước đây là khách mối của Hồng, nên cũng thường lui tới đây, lâu lâu cũng mượn thân thể nàng giải khuây.
- Anh Mạnh gọi em? - Hồng ẻo lả đi đến bên Mạnh ngồi lên tay ghế.
- Đây.. Thưởng cho em.. - Mạnh rút vài tờ năm trăm ngàn dúi vào ngực ả.
- Vô công bất thụ lộc. Anh muốn em làm gì? - Hồng ngã ngớn, bầu vú cạ vào vai Mạnh.
- Đúng là nói chuyện với người thông minh dễ chịu hơn hẳn. - Mạnh liếc xéo qua Phước.
Phước đỏ bừng mặt. Nhưng không biết phản kháng lại thế nào.
- Thế này... - Mạnh nói nhỏ vào tai Hồng, tay hắn cầm một chiếc điện thoại dùng số khuyến mãi, đưa sang cho cô.
_____________________
- Tin Tin Tin
Chiếc điện thoại chợt reo vang. Bắc nheo mắt, tay dụi dụi, chồm qua đầu giường chộp lấy nó. Anh nhìn dãy số trên màn hình, số lạ, anh nhấn từ chối.
Tấm chăn trước ngực anh chợt cựa quậy, rồi tuột xuống vừa đủ lộ ra gương mặt xinh đẹp của Trúc. Đôi môi nàng đỏ hồng hơi cong lên, hai mắt vẫn nhắm, hàng lông mày cong vút, lông mi thật dài run khẽ, Bắc mỉm cười, anh hôn khẽ lên trán nàng, như cảm nhận được gì đó bên má nàng day day trên ngực anh như áp lên chiếc gối êm ái nhất thế gian. Anh nhìn lên đồng hồ. Mười giờ ba mươi. Bắc bật cười một mình, tối qua Trúc đột nhiên hoang dại ghê gớm, đáp ứng được nàng anh cũng phải chật vật hết sức.
Điện thoại trong tay anh lại rung lên tè tè, báo hiệu trước khi đổ chuông. Bắc nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra sát góc phòng.
- Alo!
- Cho em hỏi phải số của anh Bắc không ạ? - Một giọng phụ nữ vang lên.
- Đúng rồi. Xin hỏi ai vậy? - Bắc hỏi nhỏ.
- Dạ, em là đại diện bán hàng Thương hiệu đồ ngủ phụ nữ Hot Night. Bên em đang có đợt khuyến mãi cực lớn dành cho khách hàng đặt mua online, anh chỉ cần lên internet đặt mua sẽ được giảm gía đến 75%.... - Cô ta nói liên tục không kịp hít thở.
- Xin lỗi, tôi không.. - Ánh mắt Bắc chợt nhìn cơ thể Trúc lồ lộ trên giường, không hiểu nàng mặc một bộ đồ ngủ mỏnh manh thì sẽ thế nào nhỉ.
- Anh ơi, giảm 75% là gía một bộ còn trên dưới ba trăm ngàn thôi. Anh có muốn mua thử cho vợ không ạ? - Cô ráng níu kéo lần cuối.
- Ah.. Tôi.. Cho hỏi cách thức thế nào? - Bắc ấp úng, đây là lần đầu tiên anh mua đồ ngủ phụ nữ.
____________________
Hồng áp tai lên điện thoại, miệng nở nụ cười đắc thắng, tay ra dấu ok với Mạnh và Phước.
- Dạ, anh đọc cho em địa chỉ email cá nhân, để em gửi anh địa chỉ website bán hàng và cả thông tin chi tiết của chương trình. - Hồng tủm tỉm cười, nói chậm rãi.
- Dạ... xuan bacxxx @ gmail.com - Mắt Hồng nhìn sang Mạnh, như nhắc nhở ghi nhớ.
- Dạ, em cảm ơn anh... Chúc anh một ngày vui vẻ.
Hồng cúp máy, cười toe toét, sà vào lòng Mạnh, hắn hôn lên bầu ngực căng tròn của nàng một cái rõ kêu.
- Ha ha ha..
Giọng cười của Mạnh và Phước như báo hiệu một cơn bão sắp ập vào cuộc đời Trúc.
_____________________
Trúc thất thần nhìn lên trần nhà, đầu óc nàng còn choáng váng, đau nhức như vừa húc vào tường. Nàng nhớ đến những chuyện kinh hoàng xảy ra hôm qua, nàng rất tức giận kẻ đã rắp tâm hãm hại mình. Cảm giác nóng bức rạo rực đó, từ đâu, nước uống ư, ai cho vào, cho vào lúc nào... Hai tay Trúc đưa lên ôm đầu, ký ức của nàng bị xóa trống, không nhớ được gì, chỉ mơ hồ, có bóng người, hình ảnh rõ ràng nhất lại là chuyện tại phòng khách với chú Thuận. Trúc vò đầu bứt tai, ôi chuyện đó không nên xảy ra, nhưng..
Trúc chợt nhớ đến túi xách của mình bỏ quên đâu mất. Nàng bật dậy, lấy điện thoại của Bắc gọi vào số máy mình.
- Alô..
Trúc mừng rỡ khi có người trả lời cuộc gọi trên chính điện thoại của mình.
- Ai vậy? - giọng nữ nghe khá quen.
- Tôi là Trúc. Cho hỏi ai... - Trúc hồi hộp.
- Trời ơi, cô nương. Vy nè. Say xỉn gì mà quên cả túi xách hả? Sao khỏe chưa? - Vy ào ào như mọi ngày.
- Ah. Vy giữ túi của Trúc hả ? May quá... Ủa, mà ai nói với Vy là Trúc bị say? - Trúc chợt hỏi lại.
- Ninh. Hắn gọi tui, hỏi địa chỉ nhà Trúc. Mình đã cho hắn. - Vy nói.
Thì ra là vậy. Nếu Ninh không đưa nàng về đây, thì đã không xảy ra chuyện đó, nàng cũng không phải khó xử như bây giờ. Nhưng nếu, anh đưa nàng về nhà trọ mình, rồi.. Trúc chợt nhớ tới đám sinh viên hay nhậu nhẹt la hét suốt đêm, bên dưới phòng mình, nàng thoáng rùng mình.
- Nè, ghi địa chỉ nhà Vy, lát ghé qua bao tui ly chè, tui mới trả túi cho, nghe hông? - Vy nhí nhảnh.
- Ừ. Lát mình ghé... Khoan đã, Vy có số Ninh, cho mình xin với. - Trúc đang bần thần, chợt nhớ đến một việc, tay nàng gấp tờ giấy ghi địa chỉ của Vy đặt lên đầu giường.
_______________________
- Alô. Anh Ninh ah. Em Trúc đây.
- Trúc... Trúc ah... - Ninh lúng túng khi nghe giọng Trúc.
- Em cảm ơn anh đã đưa em về hôm qua. - Trúc nhỏ nhẹ.
- Sao.. Sao em biết, anh đưa em về? - Ninh ấp úng.
- Em không những biết chuyện đó, mà còn nhiều chuyện khác nữa kia. - Trúc cố tình ậm ờ.
- Em... Haizz... Anh không nhớ gì hết. Hôm qua anh cũng say rồi, anh thấy em ngồi ở cầu thang, anh đưa em về thôi! - Ninh nói dối.
- Anh nói dối. Em vẫn nhớ có kẻ nào đó xâm phạm em. Em...
Tay Trúc cầm điện thoại run lên bần bật, nàng uất ức đến nghẹn ngào, nhưng người duy nhất biết sự việc lại cố tình đặt điều nói dối. Hai mắt nàng đỏ lên, ước gì nàng có thể chia sẻ chuyện này với anh, nhưng...
Chợt có tiếng bước chân đi lên cầu thang, Trúc quay lại nhìn ra ngoài cửa.
- Anh ra quán cafe Xanh, gần trường, 12h30. Em muốn nói chuyện với anh. Nếu anh xem em là bạn, anh phải ra. - Trúc nói nhanh.
- Khoan đã, nè..
Giọng Ninh tắt ngúm trong máy, khi ngón tay nàng nhấn lên nút ngắt cuộc gọi.
- Breakfast in bed, thơm ngon, nóng hổi đây. - Bắc bưng một khay thức ăn, có bánh mì sandwich và trứng ốp la.
- Ơ! Em đi đâu thế? Hôm nay em được nghỉ mà. - Bắc ngơ ngác nhìn Trúc, nàng đang loay hoay vòng tay sau lưng cài khóa áo ngực.
Bắc đặt khay thức ăn xuống, đến bên nàng, giúp nàng cài nịt ngực vào. Tay anh vòng qua vai nàng, luồn tay vào trong áo chỉnh hai bên vú nàng cho ngay ngắn lại. Anh luôn thích làm như thế, sau vài lần quan sát động tác mặc áo ngực của nàng vào buổi sáng. Trúc mỉm cười quay lại, hôn nhẹ lên môi anh.
- Em phải qua nhà Vy, lấy túi xách. Em quên trong phòng karaoke tối hôm qua. - Trúc nói nhỏ, nàng hơi tránh ánh mắt của anh.
- Em hư lắm. Dám uống tới say xỉn. - Bắc mắng yêu Trúc.
Đó là lý do Trúc nói cho anh nghe để giải thích việc mình đột nhiên về nhà anh, tối hôm qua.
- Em sẽ không bao giờ như vậy nữa. Em hứa rồi mà. - Trúc vuốt ve cằm anh, nàng thích cảm giác nhám nhám của hàm râu mới cạo của anh.
- Để anh đưa em đi nhé. - Bắc nói.
- Ah, thôi, không cần đâu. Em chỉ ghé trường lấy xe, rồi đi luôn. Em còn về nhà thay quần áo nữa. - Trúc nói.
________________________
Bắc ngồi trên giường tựa lưng vào tường, phì phèo điếu thuốc trên môi, đùi rung rung bên dưới chiếc laptop.
Hộp mail của anh có 7 mail mới, phần lớn là thư rác quảng cáo, duy có một cái làm anh chú ý.
"Sự thật đau lòng"
Anh thoáng chần chừ, không biết có nên click vào không, địa chỉ này thật lạ, nhưng anh vẫn chọn nhấn lên tiêu đề của nó.
Trên màn hình là hình ảnh hai người. Cô gái tóc tai rũ rượi, áo trắng mở phang rộng ra, hai vú lồ lộ căn phồng, quần jean kéo xuống tới đầu gối, giữa hai chân không che đậy thấy rõ cả chùm lông tơ. Cậu trai kia đeo mắt kính, dáng người nhỏ ốm, hai tay đang đưa đến trước người cô như chuẩn bị chộp lấy vú cô.
Điếu thuốc trên môi Bắc chợt cứng đờ, thân thể này sao quen thuộc đến vậy, bộ quần áo này không phải rất giống bộ đồ nhàu nát Trúc vừa mặc lên sao.
Anh thẫn thờ. Không thể nào. Anh không tin. Nhưng nhìn lại tấm hình, anh càng thấy nhộn nhạo.
Anh ném chiếc laptop sang bên cạnh. Chộp chiếc điện thoại, định gọi điện cho Trúc, nhưng Trúc không có điện thoại trong người. Dưới chiếc điện thoại dằn lên một tờ giấy ghi địa chỉ của ai đó, anh dễ dàng nhận ra nét chữ của Trúc. Anh đi qua đi lại trong phòng, lòng nóng nảy như có lửa bên trong, tay cầm mảnh giấy, chốc chốc lại đưa lên xem. Trúc nói ghé trường, rồi sang nhà Vy lấy túi xách.
Bắc lao xe ra cửa thật nhanh. Hướng anh đi về phía trường Trúc. Cửa trường đóng im ỉm, sinh viên đã được nghỉ cuối khóa.
Chiếc xe máy của Trúc đậu chỏng chơ ở đó. Nàng chưa đến. Vậy nàng đi đâu chứ. Bắc rút tờ giấy trong túi áo ra, anh mím môi leo lên xe, nổ máy chạy ra.
Bắc bất chợt thắng xe lại. Anh nhìn qua đường. Trúc đang ngồi bần thần trong quán cafe kế bên trường. Nàng ngồi một mình.
Nhưng khi Bắc vừa định quay đầu xe, qua đường thì một người con trai đã ngồi vào bàn đối diện Trúc.
Hai mắt Bắc đỏ ngầu, dù khá xa, nhưng anh vẫn nhận ra người con trai có dáng dấp nhỏ gầy đặc biệt đó. Hắn chính là kẻ trong hình, đứng đối diện với thân thể trần truồng của nàng.
Hai tay anh bấu chặt trên tay lái, cơ thể anh run rẩy. Anh muốn cắn xé tan nát kẻ đó. Nhưng... Bắc hít sâu một hơi. Anh phải bình tĩnh. Anh không muốn mắc phải sai lầm chỉ vì ghen tuông mù quáng khi sự việc chưa rõ ràng. Bắc dắt xe vào quán cafe xa xa, quan sát hai người nói chuyện.
___________________________
Ninh nhìn quanh quất, tránh né ánh mắt dò xét của Trúc. Anh bắt đầu hối hận khi đến đây gặp nàng.
- Anh phải nói cho em nghe. Đã xảy ra chuyện gì? - Trúc gằng giọng.
- Anh nói em rồi. Anh không biết gì hết. Anh thấy em say. Anh đưa em về. Ah.. Anh hỏi Vy địa chỉ nhà em, đưa em đến đó, ba em dìu em vào. - Ninh chối quanh.
- Đó không phải nhà em... Mà là nhà bạn trai em. Người đó.. Người đó là ba của bạn trai em. - Trúc nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nghe Ninh hiểu nhầm chú Thuận là cha nàng, làm nàng khó chịu, phải đính chính.
- Anh phải nói cho em nghe. Em có quyền biết sự thật. Em là người bị hại. Anh biết không? - Trúc bật khóc.
- Trời ơi, đừng hành hạ anh vậy mà. - Ninh nhăn nhó. - Anh nói anh không biết gì hết.
Hai mắt Trúc đỏ ngầu, nhìn Ninh. Nàng đứng bật dậy.
- Tôi đã lầm khi nhận anh là bạn. - Trúc nghiến răng, đi thẳng.
____________________________
Trúc nổ máy xe, chạy ra cổng trường. Nàng bất ngờ thấy Bắc đã đậu sẵn ở đó chờ nàng. Trúc hít một hơi sâu ráng lấy lại bình tĩnh.
- Sao anh lại ở đây? - Trúc hỏi, nàng đeo mắt kính đen lên, cho anh không thấy hai mắt đỏ ngầu của mình.
- Anh muốn biết mối quan hệ của em với gã con trai ngoài kia? - giọng Bắc trầm trầm lạnh lùng.
- Anh... Anh theo dõi em sao? Sao anh kỳ vậy? Anh biết là anh đang xúc phạm em không? - Trúc bất ngờ, nàng bị tác động bởi nhiều chuyện ngổn ngang trong đầu, bắt đầu nóng nảy với Bắc.
- Anh xin lỗi. Nhưng anh nghĩ là bạn trai của em, ít nhất anh có quyền được biết mối quan hệ của em với người con trai khác? - Bắc lớn tiếng.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt Trúc, dính nhòe cả cặp kính đen. Tay nàng run run đưa lên tháo mắt kính xuống, mắt nàng nhìn anh rưng rưng. Chưa bao giờ anh lớn tiếng với nàng, nàng không hiểu tại sao anh như vậy, nàng thì đang bị vây khốn trong bức màn đen không thấy ánh sáng.
- Người đó là bạn học. Chỉ thế thôi. Anh không tin thì tùy. - giọng Trúc lạnh băng.
- Bạn học sao? Em muốn giấu tôi đến bao giờ hả? Em đi với tôi qua đó, ba mặt một lời với hắn. - Bắc thật sự muốn điên lên.
- Anh muốn thì tự sang đó nói chuyện. Tôi không rảnh. - Trúc giận dữ hét lên, tay nàng vặn ga, chạy thẳng ra ngoài.
- Trúc, em đứng lại.
Tiếng Bắc gào lên sau lưng nàng.
Toàn bộ cuộc cãi cọ của hai người đều được quan sát bởi hai cặp mắt đắc ý của Mạnh và Phước từ sau bức tường rào.
- Tâm phục khẩu phục anh chưa? - Mạnh nói.
Phước gật gù, mắt hắn thương hại nhìn theo bóng dáng thất thểu của Bắc chạy xe ra ngoài.
- Bây giờ làm sao? - Phước hỏi, tuy không nói ra, nhưng hắn đã cam bái hạ phong trước mưu kế của Mạnh.
- Ha ha.. Lúc này là một chiêu nhỏ, làm tăng thêm vết rạn. Tuy là chiêu nhỏ nhưng đối với tao và mày thật là sướng đó nha.
Mạnh nói nhỏ vào tai Phước, mắt gã sáng lên gật đầu liên tục.
________________________
Cả chiều hôm đó, Trúc nằm lì ở nhà, nàng định bụng khi anh gọi điện xin lỗi, nàng sẽ không nghe máy. Nhưng anh không hề gọi. Tại sao anh không gọi, từ khi nào anh trờ thành người vô lý như vậy.
Chợt điện thoại reo vang, Trúc mừng rỡ chộp vội lấy nó. Số điện thoại của Vy. Nàng chán nản, bấm nút, để lên tai.
- Trúc hả? Ninh bị đánh thảm lắm Trúc ơi! Bầm dập cả người. Mẹ Ninh mới gọi cho Vy báo. - Vy hét lên trong điện thoại.
- Sao? Ai đánh? Ninh đang ở đâu? - Trúc lo lắng hỏi.
- Đang nằm ở nhà Ninh. Vy định chạy qua đó thăm Ninh nè. Đi chung không? - Vy nói.
- Ừ...
Trúc thẫn thờ, nàng có cảm giác chuyện này liên quan đến mình. Nhưng... Không phải, không phải đâu.
_____________________
Trúc bước ra khỏi nhà Ninh, trời đã tối mịt. Nàng thẫn thờ chạy xe chậm chậm, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang.
Anh Ninh bị đánh bầm tím cả người. Hai mắt sưng húp, mở không lên nổi. Mọi người hỏi anh là ai đánh, anh nói anh không biết. Anh kể mình đang lái xe về nhà, ngang qua con đường vắng, bị tấn công phía sau tới tấp. Anh nằm đó cho tới khi có người đi đường cứu tỉnh.
Nhưng ánh mắt anh lén liếc qua nàng, nàng đã nhìn thấy ánh mắt đó, như áy náy, như cảm thông. Nàng rùng mình. Không sẽ không phải là anh chứ? Anh không phải người như vậy. Nhưng trưa nay tại cổng trường, bộ dạng ***g lộn của anh, anh còn muốn ba mặt một lời...
Trúc như vô thức chạy xe đến trước nhà anh. Nàng bấm chuông. Chú Thuận ra mở cửa.
- Ah, Trúc. Con vào nhà đi. - vẻ mặt chú còn hơi ngượng ngùng.
- Có anh Bắc ở nhà không chú? - Trúc dửng dưng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vì hiện giờ nàng có quá nhiều để suy nghĩ.
- Không, nó đi đâu, từ trưa đến giờ chưa về. - Ông nhẹ nhõm vì biểu hiện của Trúc.
- Dạ, vậy thôi. Con đi về. Cảm ơn chú.
Bóng dáng nàng thật lẻ loi, cô độc.
Về đến nhà trọ, Trúc lên phòng. Nàng ngồi thất thần trên giường trong bóng tối, đèn cũng không bật lên.
Trúc mím môi quyết định gọi cho anh. Nàng không muốn chờ đến lúc gặp mặt anh để hỏi chuyện. Nàng đã mất kiên nhẫn, rất khó chịu.
- Alô.. - giọng anh vang lên bên kia, nghe sao xa lạ như vậy, nhiều âm thanh hỗn tạp ồn ào xung quanh.
- Anh Bắc, em muốn hỏi anh chuyện này, anh phải thành thật nói cho em nghe. - Trúc cố gắng nhẹ nhàng.
- Tức cười, em có thành thật với tôi không? Tại sao lại đòi hỏi tôi thành thật? - Giọng anh nghe thật cay đắng.
- Anh đang nói chuyện gì vậy? Em không hiểu gì hết? Không lẽ anh ghen vì em ngồi uống cafe với người khác sao? - Trúc tức tối hét lên.
- Tôi không bao giờ vô lý như thế! Ghen à, tôi có quyền được ghen sao? Nếu được ghen thì tôi đâu cần tìm thứ khác để trút giận chứ! - Bắc nói như mỉa mai chính mình, tay anh nâng cốc bia lên uống một hơi cạn sạch như căm thù nó.
Trúc im lặng, hai mắt nhắm lại, môi nàng run rẩy, trong lời nói của anh nàng nghe được sự căm thù mãnh liệt. Thật sự là do anh đánh Ninh sao? Không, nàng không tin.
- Anh Bắc, anh bình tĩnh... Hồi trưa, anh Ninh bị đánh... Có phải do anh làm không? - giọng Trúc run run.
- Ha.. Anh Ninh.. Là thằng oắt con đó sao? Đáng kiếp...
Bắc cảm thấy xót xa trong lòng, nàng gọi điện không phải để hỏi anh ở đâu. Nàng không quan tâm anh đang chán nản uống bia một mình. Nàng chỉ lo lắng cho hắn bị đánh thôi.
- Anh... Em hỏi anh.. Phải anh làm không? - Trúc tức tối, nghẹn ngào.
- Ha ha.. Tôi làm đấy.. Thì sao hả? - Bắc nghiến răng căm tức, anh còn muốn cảm ơn kẻ nào đó đã trút giận cho anh.
- Anh.. Tôi không ngờ.. Sao anh lại như vậy? Người ta có tội tình gì hả? - Trúc khóc ngất lên. - Tôi .. Tôi đã nhìn lầm anh.
Tiếng cuối cùng trong điện thoại của nàng như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Bắc suy sụp hoàn toàn, anh cảm thấy có gì đó đang tan vỡ trong mình. Anh thật sự sai sao? Không. Tấm hình đó rõ ràng là nàng. Anh muốn đem nó ra làm chứng cớ để hỏi nàng rõ ràng. Nhưng anh sợ. Anh sợ nàng sẽ công nhận sự thật đau lòng đó. Anh sợ nàng sẽ rời xa anh. Anh muốn trốn tránh sự thật.
Trúc gục mặt xuống giường, tiếng khóc nức nở của nàng bị nén lại dưới lớp gối.
Hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, ồ ạt đến nổi nàng không kịp suy nghĩ. Anh là người luôn đứng bên nàng ủng hộ nàng, sao tự dưng xoay lưng chống đối, hùa theo những sự kiện kia, như muốn nhấn chìm nàng. Tại sao anh làm vậy? Tại sao? Anh nghi ngờ tình yêu của em ư? Anh có quyền nghi ngờ tất cả mọi thứ trên thế gian này, nhưng tình yêu của em thì anh không thể. Anh không được quyền. Anh không thấy được em yêu anh như thế nào sao? Anh.. Anh Bắc... Anh làm lòng em đau quá.
Trúc khóc đến lịm đi. Nàng chìm vào giấc ngủ, nước mắt vẫn chảy, miệng vẫn lẩm bẩm tên anh.
_______________________
- Sao mày ngăn tao. Để tao đánh nó mềm xương ra. Cái tội phá đám. - Phước nói, tay đặt ly bia thật mạnh xuống bàn, nước bắn tung tóe.
- Mày đúng là. Hữu dũng vô mưu. Y như Trương Phi. Không ngăn mày để nhà nó đi báo công an à? Đó gọi là đánh dằn mặt mày hiểu không? Không nhẹ, nhưng vẫn chưa đủ để đi báo án. - Mạnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, giảng giải.
- Bây giờ làm sao nữa? - Phước bắt đầu có thói quen lười suy nghĩ, mà hoàn toàn dựa vào Mạnh.
- Bây giờ còn một đòn cuối! Thành công hay không còn do ý trời. - Mạnh ra vẻ bí ẩn.
- Chứng tích buông thả của nàng đã vào tay chàng, nếu chưa đủ thì chúng ta tạo chứng tích sa ngã của chàng và chuyển cho nàng. - Mạnh nói, tay gã vô thức vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, như tư thế của Khổng Minh trong phim truyền hình.
Phước đực mặt ra, hai ngón trỏ của hai bàn tay chỉ qua chỉ lại đối lập nhau, như đang hình tượng hóa lời nói của Mạnh.
- Này, mày nói thật tao nghe nhé! - Mạnh ngoắc Phước cúi sát xuống.
- Gì? - Phước hỏi.
- Ba mẹ mày biết đường lo kết quả thi đại học à? - Mạnh nói rất nghiêm túc.
- Tao.. Hình như không có.. Để tao về hỏi lại xem.. - Phước ngơ ngác lắc lắc đầu.
Mạnh hết biết nói thế nào với gã này. Câu mỉa mai châm chọc của hắn, Phước cũng không hiểu. Gã này thật sự lọt vào đại học đường chính quy sao. Mạnh chán nản nhìn Phước vẫn đang nghiền ngẫm kế sách của mình. Hắn không dám yêu cầu giải thích, bị Mạnh trêu chọc sáng giờ quá đủ rồi.
- Haizz.. Hết thời gian rồi. Nói. Mày hiểu không? - Mạnh mất kiên nhẫn.
- Hiểu chứ.. Là là.. Kêu thằng đó dắt gái về nhà chơi, rồi gọi con Trúc ra bắt tại trận. - Phước khá hài lòng với kết quả suy luận của mình, nhưng hình như có gì đó không ổn.
- Okie, cứ vậy mà làm. Mày gọi thằng Bắc, giới thiệu gái cho nó, xong nói nó dắt về nhà, tao gọi con Trúc đi bắt quả tang. - Mạnh ủng hộ ngay.
- Nhưng.. Hình như... Tao có quen thằng Bắc đó đâu.. - Phước ấp úng.
Mạnh ngồi thừ xuống ghế, hai chân duỗi thẳng ra, lắc lắc đầu như chán nản cực độ.
- Rồi.. Thôi.. Tao công nhận tao hơi chậm. Giờ trở đi mày nói sao, tao làm theo là được. - Phước xua xua tay, mặt đỏ lên.
- Được. Mày nói đó. Không hỏi lung tung nữa. - Mạnh không khách sáo, dứ dứ ngón tay chỉ vào Phước.
- Mày qua bên kia, mua cho tao một số điện thoại khác.- Mạnh chỉ qua đường.
Phước định nói gì đó, nhưng kềm chế. Đứng dậy đi qua đường. Hai phút sau hắn quay lại với cái sim và một tấm thẻ cào năm mươi ngàn.
Mạnh tháo nắp điện thoại, lắp sim vào. Ánh mắt của Phước vẫn theo dõi từng cử động của Mạnh, nheo nheo mắt suy nghĩ.
- Mày, gọi cho thằng Bắc. - Tay Mạnh đưa lên ngăn Phước chuẩn bị đặt câu hỏi.
- Tự xưng mày tên Ninh. Rồi hẹn nó ra nói chuyện. - Mạnh nói tiếp.
- Mày điên à? Còn khuya nó mới ra.- Phước không chịu được, bắt bẻ.
- Tao chưa nói hết. Mày nói rằng mày, tức là Ninh, cũng nhận tấm hình đó. Đó là vu khống. Mày hẹn nó ra để giải thích tường tận. - Mạnh nói.
- Lúc này, thằng Bắc đang rất đau khổ, nó không tin được ai hết, ngay cả bạn gái nói cũng chưa chắc nó tin. Chưa nói đến chuyện, thằng Ninh bị tụi mình đánh cũng đổ lên đầu nó. Con Trúc theo tao đoán đang giận và nghi ngờ nó đánh thằng Ninh. Bây giờ, điều mong đợi nhất của nó là sự thật, mà là sự thật bảo vệ sự trong sáng của Trúc. Đối với nó, lời thanh minh của Ninh, nhân vật trong tấm hình rất quan trọng, như một cái phao cứu vớt tình yêu đang hấp hối của nó. - Mạnh nói hết.
- Hay.. Tao phục mày thật sự đó. Nhưng... Hẹn ra đâu? Làm sao dụ dỗ nó chơi gái. - Phước gãi gãi đầu.
- Hẹn nó ra quán cafe hồi sáng. Chuyện làm sao lôi nó lên giường, đó là nghề của Hồng, mày không cần quan tâm. Mày quên con Trúc hôm qua như thế nào rồi ah, thần dược đó do Hồng cho tao, nàng sử dụng rành hơn tao nhiều.- Gã tự đắc.
- Còn nếu... nó quá cứng đầu, không uống miếng nước nào, thì chỉ cần lấy được điện thoại của nó, gọi cho con Trúc, cho Hồng rên rỉ như đang làm tình, gọi tên Bắc, chỉ cần năm giây, rồi tắt máy. Cho con Trúc trằn trọc cả đêm suy nghĩ. Kết quả cũng gần như vậy thôi. - Mạnh nói tiếp.
Mạnh cũng không chắc lắm về kế hoạch này, vì thế từ đầu gã nói với Phước là còn phụ thuộc ý trời.
__________________________
Bắc gục đầu lên bàn, dưới chân anh ngổn ngang rất nhiều chai bia. Bà chủ quán ái ngại nhìn anh, rồi thở dài. Cả tối quán bà chỉ bán có 3 bàn nhậu nhỏ, có bàn anh tuy ngồi một mình nhưng uống bia nhiều nhất. Tưởng bù lỗ được bữa nay, thế mà tự dưng gục luôn tại bàn.
Chợt điện thoại anh reo lên trong túi. Bắc không có biểu hiện gì như đang tỉnh lại. Bà chủ bước lại, lay lay vai Bắc. Anh vẫn không nhúch nhích như ngủ rất say. Bà hơi chần chừ một chút, rút điện thoại trong túi quần anh ra.
- Alô.
- Ủa, cho hỏi phải số điện thoại anh Bắc không ạ? - Phước hơi bất ngờ nghe giọng phụ nữ, có thể là mẹ của nó.
- Cậu ta uống say mèm, nằm ở quán tui nè. Anh là người nhà hả? Tới mang cậu ta về đi. - Bà nói nhanh.
- Ah.. Vậy hả? Tôi.. - tay Phước che điện thoại lại, hỏi ý Mạnh.
- Đụ mẹ, hỏi chỗ nào, nhanh.
Mạnh mừng rỡ như lụm được vàng, bao nhiêu kế hoạch sắp xếp quăng xó hết. Cần gì chiêu trò đủ thứ, cần gì cafe hay thuốc kích thích, nó say rồi, mặc tình mà khai thác thôi. Đúng là ý trời.
- Alô, Hồng. Đóng quán gấp. Ra khách sạn Bình Minh đường 3 tháng 2, nửa tiếng có mặt. - Mạnh nhét điện thoại vào túi quần, miệng nhếch lên.
_______________________
Bà chủ quán tươi cười, nhìn mấy trăm ngàn trong tay, rồi nhìn theo ba cậu thanh niên tống ba trên xe chậm chậm xuống lề đường. Cậu đó thật có phúc, quen bạn toàn người tốt, đến rước về, trả tiền nhậu đầy đủ còn bo thêm cho bà hơn trăm ngàn. Vậy là không lo bù lỗ tối nay.
______________________
- Không phải chứ! Kêu em ra đây để ngủ với người khác ah? Em ứ chịu đâu đấy. - Hồng ưỡn ẹo trong lòng Mạnh.
- Thôi mà ngoan đi! Anh cho em bây nhiêu đây đủ chưa? - Mạnh dúi vào tay nàng xấp tiền dầy cộp.
- Thằng bạn anh, ngày mốt lấy vợ. Nó còn zin. Bữa nay rửa đời trai nó, ai ngờ nó say ngủ mất. Mà lỡ hứa với nó rồi. Em giúp anh đi. - Mạnh đi sau lưng Hồng, cô đang đi quanh giường nhìn Bắc nằm mê mang trên giường.
- Rất có dáng đàn ông đó nghe, đẹp trai, thân thể rắn chắc. Zin thì em không tin. Thôi được rồi. - Hồng nói.
Cô cởi hết quần áo ra. Chẳng quan tâm ánh mắt hau háu của Phước đang nhìn mình. Đây là nghề nghiệp của cô, tuy đã giải nghệ, nhưng lâu lâu gặp khách hàng sộp như Mạnh cô vẫn tiếp.
- Giúp em nào. Sao đứng đó. - Hồng quay lại nói.
Mạnh và Phước bước tới giúp Hồng cởi hết quần áo của Bắc ra. Cơ thể anh rất cân đối, săn chắc, ngực nở, eo thon, đặc biệt dương vật anh buông thỏng giữa hai chân làm Mạnh và Phước phải ghen tị. Hồng hít sâu một hơi, nàng ít khi nào được gần một người đàn ông như thế này, nếu biết trước dù không được Mạnh trả tiền, nàng cũng sẵn sàng. Chỉ hy vọng, dương vật cậu ta không ngủ thôi.
Thân thể Hồng trườn lên người Bắc, lưỡi nàng quét khắp thân thể anh. Nàng thật sự say mê cơ thể anh, không có chút miễn cưỡng. Phước đỏ bừng cả mặt, định bụng sau bữa nay phải dụ Hồng ra ngoài một đêm cho được.
Miệng Hồng nút say mê dương vật nóng hổi, mềm mềm của Bắc, cảm thấy nó nóng dần lên trong miệng mình, nàng mừng lắm.
Mạnh thúc Phước một cái, gã đang nghệch mặt ra, mắt đờ đẫn không chớp nhìn từng hành động của Hồng. Phước bừng tỉnh, nhớ đến nhiệm vụ của mình, hắn lén lùi lại sau lưng Mạnh, tay rút điện thoại ra khỏi túi quần. Hồng tuy xuất thân là gái bán hoa, nhưng vẫn có nguyên tắc riêng của mình. Khi nàng tiếp khách, tuyệt đối không được chụp hình, quay phim. Vả lại, Mạnh cũng không muốn Hồng biết kế hoạch bẩn thỉu của mình. Dù hắn rất thân với Hồng, nhưng càng ít người biết càng tốt.
Dương vật Bắc cương cứng lên, hùng dũng dọa người. Hai gã không hẹn cùng nghĩ đến Trúc, cảnh tượng nàng nhét hết cái vật to lớn đó vào người, rồi nhúng lên nhúng xuống, đúng là chỉ có nước sặc máu mũi. Hồng nhắm mắt, chậm rãi thưởng thức từng phân của cái dương vật to lớn này đi vào trong mình. Nàng không hề biết giây phút này, nàng vô tình tạo cơ hội quý gía cho Phước chụp hình liên tục.
- Ưm.. Ưm.. Trời ơi.. Còn zin cái gì.. mà sướng muốn chết vậy nè.
Tiếng Hồng rên to, nghe thật dâm đãng. Phước và Mạnh đũng quần căng phồng lên.
- Hồng ơi! - Mạnh gọi.
- Dạ... Ưm.. Anh muốn tham gia à? Muốn chờ hay lỗ nhị? - Hồng thở hổn hển, mắt nhìn Mạnh liếm liếm mép dâm đãng.
- Không... Em giúp thằng bạn anh xong, rồi về đi nhé. Đừng ngủ lại đây. Xui rủi thế nào, vợ sắp cưới nó tìm lên tới đây là mệt đấy. Con nhỏ đó hung dữ lắm. - Mạnh nói, hắn không muốn khi Bắc tỉnh lại, tra hỏi Hồng rồi lần ra hắn.
- Ưm.. Em chỉ ở đây khi cái dương vật này còn cứng thôi.. Ưm.. Anh ôi.. Anh đẹp trai ôi.. Anh tỉnh dậy đi.. Mút vú em đi..
Mạnh choàng tay qua cổ Phước lôi ra ngoài, Phước còn nuối tiếc quay đầu lại nhìn nhìn.
- Nhìn cái đéo gì. Coi như cho thằng Bắc lên tiên đêm nay, rồi sáng mai chào đón nó sẽ là địa ngục. - Mạnh cười khẩy.
Cả hai đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, tiếng rên lớn của Hồng còn vang ra bên ngoài.
________________________
Sáng sớm hôm sau, Trúc tỉnh dậy, mặt nàng hốc hác, hai mắt sưng húp vì khóc nhiều. Nàng bần thần, ngồi tựa lưng vào tường, tay cầm chiếc điện thoại, không biết định làm gì. Gọi cho anh. Không, nàng không thể mềm yếu như vậy. Anh phải gọi điện xin lỗi nàng trước. Nghĩ đến anh, lòng nàng lại đau nhói, hai mắt lại đỏ lên.
Trúc chán nản, ngồi vào bàn máy tính. Rồi lại thừ người ra, suy nghĩ. Mười phút trôi qua, nàng vẫn ngồi yên bất động. Rồi như bừng tỉnh, nàng đưa tay xuống nhấn nút Power trên thùng CPU. Tiếng quạt trong máy kêu ro ro, tiếng bộ xử lý kêu tít tít, là âm thanh duy nhất trong phòng.
Tay Trúc theo thói quen, bấm chuột mở hộp mail của mình lên. Thói quen này, anh đã tập cho nàng, anh nói sau này đi làm, trao đổi công việc chủ yếu qua mail, vừa chi tiết, vừa có gía trị lưu trữ để tra cứu lại khi cần thiết. Nên dù biết không có gì, vẫn phải mở lên, để tạo thành thói quen.
Hộp mail nàng có 3 thư mới. Tay Trúc vừa rê chuột vào một trong số đó thì...
Reng .. Reng .. Reng
Trúc vội với tay lấy chiếc điện thoại của mình ra.
Ánh mắt nàng chợt tối đi, thất vọng não nề. Không phải số của Bắc, mà là một số máy lạ nào đó.
- Alô...
- Trúc hả? Anh đây!
- ...
- Anh là..? - Giọng Trúc lạnh lùng.
- Anh Mạnh đây... Em có rảnh không? Đi uống nước với anh nhé!
- Em mệt lắm. Em không đi đâu. - Trúc chán nản.
Mạnh mừng thầm, biểu hiện của Trúc đúng như hắn dự đoán, chán nản, thất vọng, nhưng chưa đến nỗi suy sụp, có lẽ nàng chưa nhìn thấy món quà cuối cùng. Không sao... Kế hoạch sẽ thành công.
- Thôi nào, mới được nghỉ mà! Đừng chán nản như vậy chứ! Em buồn chuyện gì sao? Đừng buồn một mình, chia sẻ với anh, em sẽ thấy thoải mái hơn nhiều đó! - Mạnh cố gắng trau chuốt từng chữ một.
Theo kinh nghiệm của hắn, lúc thất tình hoặc tình yêu mới đỗ vỡ là thời điểm tâm lý phụ nữ yếu ớt nhất. Lúc này mà không đoạt được nàng thì toàn bộ những chuyện đã làm sẽ thành công cóc.
- Em chán lắm. Không muốn đi đâu hết. - Trúc ráng kiên nhẫn chịu đựng.
- Nghe anh đi Trúc. Ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Tâm trạng em sẽ tốt hơn. Sau bữa nay, em sẽ phải cảm ơn anh đấy. Em đang ở đâu? Anh tới rước em đi nhé. - Mạnh nói.
- Em không đi đâu. Anh đừng nói nữa. Bữa khác gặp ! - Trúc lạnh lùng từ chối, cũng như mấy lần trước khi hắn mời nàng đi chơi.
- Không sao! Ah... Nếu em đổi ý thì đến quán cafe Huyền Thoại - Trần Cao Vân nhé! Anh sẽ ngồi đây đến trưa đấy. - Giọng gã bình thường như đã đoán được nàng sẽ tới.
Trúc lười nhác, xoay đầu nhìn lên màn hình. Tiêu đề in đậm của một cái mail làm nàng chú ý, "Sự thật đau lòng".
Trúc cảm thấy bất an, linh tính báo cho nàng biết một mối nguy hiểm cận kề. Trúc thoáng chần chừ. Nàng cố tình mở hai cái mail khác trước, nội dung quảng cáo lăng nhăng, nàng xóa đi. Chỉ còn một cái mail, Trúc nhấp nhỏm không yên, nàng nên làm gì. Ngón tay nàng run rẩy, click con trỏ vào tiêu đề mail.
Màn hình máy tính hiện lên ba tấm hình. Hình ảnh của một nam một nữ, lõa thể, rõ mồn một. Người nam đó chính là anh, nhắm chặt hai mắt, đầu hơi ngã nghiêng một bên như đang ngủ, trên người anh là một người con gái son phấn lòe loẹt, đang lim dim đê mê cưỡi trên hạ thể anh.
Mặt Trúc tái mét, môi nàng trắng nhợt như không còn chút máu, mắt nàng nhòe đi. Nàng ráng bình tĩnh, lướt mắt lên xuống trên màn hình, cố tìm ra điểm nào đó để chứng minh người con trai này không phải là anh. Nhưng không có, hoàn toàn chính xác từng chút một, ai có thể rõ cơ thể anh bằng nàng chứ.
Nàng ngã người nằm xuống giường. Đôi mắt nàng mở to nhìn lên trần nhà. Cả căn phòng im phăng phắt. Rồi một tiếng tách nhỏ vang lên, một giọt nước mắt chảy dài xuống bên má, vỡ tan trên vành tai nàng. Trong lòng Trúc trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, tim nàng như ngừng đập, ngực nàng như ngừng thở. Âm thanh duy nhất có lẽ là tiếng những giọt nước mắt nối đuôi nhau trượt dài bên má nàng.
"Anh phản bội em ư?"
"Tại sao chứ?"
"Vì em không đẹp bằng cô ta?"
"Hay vì anh đã chán chê cơ thể em rồi?"
Đầu Trúc bắt đầu tuôn trào những câu hỏi, chỉ có một người mới trả lời được. Hai tay nàng che mặt, cơ thể nàng run lên bần bật, biểu hiện nức nở đến tức tưởi nhưng lại cố nén lại.
- Ahh.. Hu hu
Trúc òa khóc thật lớn, vang vọng cả ra ngoài.
________________________
Ninh ngồi bần thần bên bàn học, nhìn ra cửa sổ. Tay anh cầm chiếc điện thoại như cầm một cục than nóng đỏ, những ngón tay liên tục xoay vần không yên trên nó. Ninh phân vân, có nên nói cho Trúc nghe chân tướng mọi chuyện không, hay là để nó chìm vào quên lãng. Dù sao Trúc cũng không thật sự bị cưỡng đoạt. Mà nói ra thì sao chứ, nàng cũng không làm gì được bọn chúng. Hoàn toàn chỉ là nói miệng, không có bất cứ chứng cứ gì.
"Mình có can đảm đứng ra làm chứng không".
Ninh chợt nhớ đến những vết thương đau nhức trên người mình, anh rùng mình sợ hãi.
"Từ lúc nào mày trở nên hèn nhát như vậy chứ!" - Ninh tự hỏi.
Từ nhỏ, sinh ra với thân hình thua sút bạn bè đến thảm thương, Ninh đã học được cách tự bảo vệ mình tốt nhất đó là tránh né mọi phiền phức.
Ngày hôm đó là đầu tiên, anh dám đứng ra bảo vệ người khác, vì đó là Trúc. Đơn giản vì nàng trong mắt là hiện thân của sự thuần khiết thánh thiện, không được xâm phạm.
Mắt anh chợt sáng lên, đôi môi mím lại kiên định. Anh phải nói, dù có chuyện gì xảy ra. Anh có thể là con rùa nhút nhát trong mắt của tất cả mọi người trên thế gian này, nhưng anh phải là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong mắt nàng.
Ninh bấm điện thoại gọi cho Trúc.
__________________________
Dòng xe đông nghịt chen chút nhau ngang dọc trên đường, tràn lên cả lề đường. Trúc đeo cặp mắt kính đen để che đôi mắt sưng đỏ của mình. Nàng đưa tay lên vẫy chiếc taxi trắng đang chậm chậm đến gần.
Trúc mặc một chiếc đầm màu hồng cánh sen cổ rộng ngắn đến giữa đùi, khoe rõ đôi chân thon dài, vòng eo gọn gàng và vòng ngực tiêu chuẩn căng tròn của nàng.
Tay Trúc hững hờ cầm chiếc ví da màu hồng. Chiếc ví này đã lâu lắm Trúc không dùng tới, kể từ lúc anh tặng nàng chiếc ví xanh tím nay đã sờn góc. Chiếc điện thoại nhỏ của Trúc đổ chuông liên tục bên trong ví. Nàng không hề hay biết.
Cú điện thoại có thể cảnh tỉnh Trúc quay đầu, rời xa con đường lầm lỡ, cứ như thế bị âm thanh ồn ào của dòng xe vô tình át đi.
- Quán Huyền Thoại, Trần Cao Vân.
Trúc lạnh lùng nói với người lái xe, rồi tựa lưng vào băng ghế, ánh mắt hướng ra đường, vô cảm.
_______________________
Bắc thấy choáng váng, đầu anh đau như búa bổ. Tay anh đặt lên trán day day, hàng lông mày nhăn lại.
- Giờ mới tỉnh lại ah? Anh đau đầu lắm không? - Chợt giọng phụ nữ vang lên bên cạnh anh.
- Ahhhh...
Bắc hoảng hốt nhảy xuống giường, hai tay che lấy dương vật mình.
- Cô.. Cô là ai? Tại sao cô ở đây ! - Bắc lắp bắp.
- Dữ hông? Dày vò người ta cả đêm. Bây giờ mới hỏi em là ai? - Hồng trêu chọc Bắc, nàng thích dáng vẻ lúng túng của cậu.
Nàng nhìn cơ thể nở nang, săn chắc của Bắc với ánh mắt thèm thuồng. Đêm qua, nàng đã đạt cực khoái hai lần với anh, dù anh vô thức miên man. Dù Hồng không nhớ đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, nhưng chưa có ai làm nàng hưng phấn như vậy. Sau khi thỏa mãn trên người anh, Hồng luyến tiếc, dù vẫn nhớ lời Mạnh, nhưng vẫn cố tình ở lại suốt đêm.
- Cô nói bậy! Tại sao tôi ở đây? - Anh nhìn quanh mình, mới ý thức ra mình không ở nhà.
- Em là món quà của bạn anh tặng tối qua. Nghe nói ngày mốt cưới vợ hen, tiếc quá. Nhưng không sao, anh liên lạc em lúc nào cũng được mà. Hoàn toàn miễn phí. – Mắt Hồng liếc liếc lẳng lơ.
Hồng vừa nói, vừa bước xuống giường đi về phía Bắc, cơ thể cô thành thục căng tròn bóng loáng, khêu gợi. Bắc lùi người lại, anh lúng túng thật sự. Trước đến nay, anh chỉ biết đến cơ thể Trúc, mà giờ phải đối mặt với một người phụ nữ bạo dạng, chủ động khiêu khích mình.
- Cô dừng lại ngay... - Anh la lên.
- Sao vậy? Em không hấp dẫn sao? So sánh với vợ sắp cưới anh thế nào? - Hồng nói.
Vợ sắp cưới, món quà bạn tặng, có gì đó lóe lên trong đầu Bắc, anh cảm thấy tỉnh táo hẳn, dường như mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay đều do sắp đặt.
Hồng tiến sát bên, hai đầu vú nàng cọ sát vào ngực anh. Bắc không lùi lại nữa, anh đang suy tính kế hoạch của mình, đầu mối duy nhất có thể là cô gái trước mặt.
- Tưởng gì, làm anh hết hồn, nảy giờ anh cứ tưởng đang ngủ ở nhà. Gấu ở nhà dữ lắm. Nó mà bắt gặp anh và em thế này, nó xé xác anh ngay. - Tay Bắc vuốt ve lưng cô ta.
- Hi Hi.. - Hồng cười khúch khích, ngón tay nàng đang vẽ nghịch tròn tròn trên ngực anh.
- Giờ không phải ở nhà, yên tâm rồi đúng không? Mình làm tình lần nữa đi. Em không tính tiền anh đâu. - Hồng hơi cúi người xuống, lưỡi nàng đánh vòng vòng núm vú của anh.
- Ahh.. Được chứ! Nhưng anh nghỉ chút đã. Đầu anh nhức quá.
Bắc lùi người ngồi xuống giường. Hồng đứng phía trước anh, hai chân dang rộng ra, leo lên ngồi hẳn trên hai đùi anh. Dương vật anh cảm nhận hơi nóng ấm và nhám nhám lông của âm hộ nàng. Tay Hồng đưa lên massage đầu cho anh, bộ ngực nàng cố tình đung đưa trước mặt anh. Bắc hít thở thật sâu, nhắm mắt lại như đang thưởng thức diệu thủ massage của Hồng. Nhưng thật ra anh muốn tâm trạng mình bình tĩnh lại, anh đã có lỗi với Trúc đêm qua dù anh hoàn toàn bị động, anh dứt khoát không phản bội nàng nữa.
- Em tên gì? - Anh bắt đầu khai thác.
- Em tên Hồng. - Cô rất vui vì anh hỏi mình.
- Nghe em nói chuyện dường như..
- Phải, em ngủ với đàn ông lấy tiền, trước đây thôi.. Bây giờ em có một quán cafe nhỏ trên đường Lê Hồng Phong. - Hồng không hề giấu diếm quá khứ của mình.
- Nhưng.. Lần này em cũng lấy tiền bạn anh.. - Bắc nói.
- Mà em không đòi hỏi đâu. Tại anh Mạnh cứ nhét tiền cho em. Tại ảnh là khách quen của em, chứ người khác em cũng không đến đâu.. Và tại anh đẹp trai quá đó... - Hồng cúi xuống hôn lên môi anh.
Bắc không phản kháng. Mạnh, một cái tên, dù anh không biết người này. Cũng là một manh mối.
- Anh nhậu với mấy đứa lận mà. Sao có mỗi thằng Mạnh đưa anh qua đây vậy? - anh cố moi thêm thông tin.
- Đúng rồi, có một anh nữa hơi đậm đậm người, mặt rổ. Hình như là.. Hình như là.. Phước. Đúng rồi, em nghe anh mạnh gọi ảnh là Phước. - Hồng ráng nhớ.
- Ah, có thằng Phước nữa sao. Thằng khốn nạn đá gà chết. Tới trễ mà cứ ép anh uống. Hại anh gục tại bàn. - Bắc thầm phục mình đóng kịch khéo.
Vậy là trong tay anh có hai cái tên, Mạnh và Phước. Anh không quen người nào tên Mạnh, Phước thì có một đứa bạn, đã đi định cư nước ngoài. Tụi nó có dùng tên gỉa không nhỉ? Anh suy nghĩ.
Hồng đưa tay xuống, lấy đầu dương vật cọ cọ vào cửa mình cô. Âm hộ Hồng đã ẩm ướt, ngồi trước anh chàng này, nàng cảm thấy rạo rực khó tả. Mặt Bắc đỏ hồng lên, anh không bối rối, nhận ra dương vật mình đang cương lên. Anh muốn đứng phắt lên, xô cô nàng này ra. Nhưng làm như vậy anh sẽ mất đi đầu mối này vĩnh viễn, linh tính báo cho anh biết những sự kiện dồn dập xảy ra gần đây, đều có sắp đặt, nhằm đẩy tình cảm của anh và Trúc đến bên bờ vực thẳm. Anh muốn biết Mạnh và Phước là ai?
- Anh chợt nhớ ra phải đi đưa thiệp cưới, còn sót vài cái cuối chưa đưa. Bữa khác anh đến thăm em được không? - Bắc nói.
- Ừ, nhưng cho em một lần nữa thôi. Nhanh thôi mà! Nó đang thích em nè. - Mắt Hồng lim dim, mơ màn.
- Anh không thích gấp gáp như vậy. Lần sau anh sẽ trốn vợ cả ngày đến với em nhé. - Bắc hứa bừa, anh không biết nói gì hơn.
- Thôi được rồi. Nhưng anh phải cho em số điện thoại. Em hứa sẽ không quấy phá gia đình anh. Em rất biết điều, anh yên tâm. - Hồng nói.
Bắc đang định lấy số cô, nhưng anh vẫn hơi ngại việc cho số thật của mình. Anh đang suy nghĩ thì Hồng đã đi đến bên đống quần áo của anh. Cô dễ dàng tìm thấy điện thoại anh trong túi quần anh. Tối qua, anh quá tức giận Trúc, đã tắt điện thoại. Hồng bật điện thoại anh lên, bấm số của nàng vào, nhá qua máy mình.
Hồng cầm điện thoại nàng trên tay, tủm tỉm cười nhìn Bắc luốn cuống mặt quần áo. Chợt nàng nhíu mày, mắt nàng nhìn dãy số trên màn hình, như nhớ lại việc gì.
- Anh tên gì? Để em lưu vào máy! - Hồng hỏi.
- Anh là Ba.. Gọi anh là Ba cũng được. - Bắc nói trại tên anh ra.
- Không phải thêm chữ c, dấu á sắc nữa a! Anh Bắc. - Hồng tủm tỉm cười, nhưng mắt nàng hơi buồn.
Bắc quay phắt lại, nhìn Hồng.
- Sao em biết tên anh ?
Anh chợt nghĩ mình hỏi ngớ ngẩn, người ta trong tối, mình ngoài sáng, người ta rắp tâm hại mình, mà ngay cả tên mình cũng không biết sao, cô gái này biết kể cũng không lạ.
- Em không những biết tên anh. Mà còn biết email của anh nữa kia. - Hồng bĩu môi.
- Email.. Email? - Bắc ngớ người.
- xuan bacxxx @ gmail.com không phải sao?
- Em.. Ha ha.. Thì ra em đúng là người gọi anh hồi sáng.- Hai mắt Bắc lóe sáng.
Bây giờ anh đã liên kết được mắt xích bị thiếu giữa hai sự kiện của nàng và anh. Đây không đơn thuần là sỉ nhục hay hạ thấp danh dự người khác, mà đúng hơn đây là kế hoạch chia rẽ tình cảm của hai người. Mạnh và Phước, thế còn Ninh? Ninh là ai trong hai người này, hay là kẻ thứ ba. Anh bắt đầu nghi ngờ về tính xác thực của tấm hình, người đó có thể đúng là nàng, nhưng không phải như anh nghĩ, có khi nàng cũng giống anh, đều bị hại.
- Vậy là rõ rồi! Thằng Mạnh hay lắm. Mày chơi anh rất đau. Hay.. - Bắc cười nghiêng ngã, lời nói anh nửa đùa nửa thật.
- Hai thằng khốn nạn đó dám gửi hình lăng nhăng của anh cho vợ anh. Chút nữa là hủy luôn cái đám cưới rồi. - Bắc làm ra vẻ khổ sở, vò đầu bứt tai.
- Trời, tưởng chuyện gì. Đàn ông mấy anh ai không vậy. Cũng có gì lớn lao đâu, anh tìm email của bồ hắn, gửi lại. - Hồng thở ra nhẹ nhõm.
- Đúng, hay đó. Mà này, anh hỏi thật, tối qua khi anh và em... Thằng Mạnh và Phước vẫn đứng trong phòng ah? - Bắc biết mục đích của chúng dĩ nhiên không phải là chiêu đãi anh.
- Có, xem một lát rồi đi. Em còn không ngại, anh mắc cỡ ah? - Hồng che miệng cười.
- Trời, làm gì có! Anh sợ tụi nó lại chụp hình, quay phim rồi chơi anh tiếp thôi! Hừ Hừ.. Nếu.. - Bắc thật sự đang rất giận dữ.
- Không có đâu. Anh yên tâm. Em làm nghề này, kị nhất chuyện đó. Đánh đỉ chín phương, chừa một phương lấy chồng, mà anh. - Hồng ngắt ngang lời anh.
- Em nói vậy thì anh yên tâm. Nhưng em đừng nói chuyện này với hai thằng đó, để anh về tính kế chơi lại. Được không? - Bắc nói.
Anh muốn hai gã đó nghĩ anh vẫn nằm trong kế hoạch của bọn chúng.
- Được chứ. Nhưng em được gì nào? - Hòng bỉu môi.
Bắc rút bóp, định rút bóp cho Hồng vài tờ bạc lớn nhất trong bóp mình, nhưng anh chưa kịp rút ra, nàng đã dẫy nảy, dứt khoát từ chối.
- Em không cần tiền của anh. Mấy gã khác muốn ngủ với em phải tốn tiền, còn anh thì miễn phí. Anh chỉ cần hứa qua thăm em thôi. Nhớ đó.
Bắc đi ra khỏi khách sạn mà lòng ngổn ngang.
Anh đã cố gắng kiềm nén lòng mình không hỏi Hồng số điện thoại của Mạnh, anh sợ mình quá vội vàng cô ta sẽ nghi ngờ. Hiện giờ gặp mặt tụi đó càng dễ đánh động hơn, anh cần tìm hiểu nguyên nhân rõ ràng, biết rõ gốc gác của kẻ thù trước khi có hành động phản kháng.
Anh cảm thấy mình thật hèn nhát, lẩn tránh sự thật hai ngày qua, nếu anh thẳng thắng đem ra hỏi Trúc, có khi mọi chuyện đã giải quyết xong, tình cảm của hai đứa cũng không bị đe dọa như vậy.
Bắc chợt nhớ tới khả năng anh bị chụp hình tối qua. Dĩ nhiên anh không hoàn toàn tin lời Hồng nói, có thể bản thân cô ta cũng không biết. Anh không dám nghĩ đến hậu quả khủng khiếp khi nó đến tay Trúc.
Hộp mail của nàng. Giữa anh và nàng không có gì bí mật, đôi khi anh bận, anh vẫn nhờ nàng trả lời mail của mình. Anh cần xóa đi những hình ảnh tai hại đó.
Bắc rú ga lao nhanh về nhà.
(Còn nữa ...)