Chương 11: Đứa bé này không thể sinh ra được
- Van cầu cậu, chỉ cần có thể cứu tôi đi ra ngoài, rời khỏi chỗ này, ông muốn cái gì tôi đều đáp ứng cho ông.
- Cô tên là gì?
- Tôi tên Dương Phụng Tê, là sinh viên năm thứ tư, một năm trước cùng một người bạn đi du lịch ba lô, tụt lại phía sau rồi, sau đó gặp được kẻ buôn người, bắt tôi đem bán ởc nơi này, van cầu cậu, cứu tôi đi ra ngoài , cậu là cảnh sát, xin cậu giúp tôi .
- Từ từ.. chuyện này không đơn giản như vậy, tôi nhất định sẽ giúp cô, nhưng cô với tình trạng bây giờ chỉ sợ đi không được bao xa cũng sẽ bị bắt trở về, từ giờ trở đi cô ráng ăn cơm thật ngon, bồi bổ thân thể lấy sức khỏe, tôi ở ngay tại đồn cảnh sát trấn Lâm Sơn, tôi sẽ tìm cách tới cứu cô, chuyện này tôi cũng phải trở về chuẩn bị một chút.
- Chuẩn bị cái gì? Tôi một ngày cũng không muốn ở lại chỗ này, van cầu cậu, báo cảnh sát tới cứu tôi.
- Báo cảnh sát, không thể nào, tôi ngày đó sau khi rời khỏi nơi đây, liền đem chuyện này báo cho lãnh đạo biết, bọn họ không tin, cho nên báo cảnh sát vô dụng, nhưng tôi thề, sẽ nhất định sẽ cứu cô đi ra ngoài, nhưng còn đứa nhỏ này làm thì sao bây giờ?
- Không lo được nhiều chuyện như vậy, đứa nhỏ này cũng không phải là tôi muốn sinh ra, chỉ cần có thể cứu tôi đi ra ngoài là được, cậu nhất định phải giúp tôi, tôi bây giờ sống không bằng chết, cầu van cậu.
- Được rồi tôi biết, cô bây giờ làm theo lời tôi bảo, tôi trở về chuẩn bị xong, sẽ đến cứu cô.
Đinh Nhị Cẩu biết, mình bây giờ phải rời đi, không phải là sợ hãi Trần Tiêu Tử trở về, chủ yếu là vì người đàn bà Dương Phụng Tê tinh thần biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Đinh Nhị Cẩu t đầu đầy mồ hôi rời khỏi nhà Trần Tiêu Tử…
Nhìn chân bị khóa ở trong nhà, Dương Phụng Tê ngồi lạnh lẽo một góc, cô không biết tên cảnh sát này có thể tin hay không, lần này cảm giác tự do gần như vậy, nếu bây giờ không thoát được, có lẽ sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa.
- Hắn sẽ không đột nhiên trở về chứ.
Khấu Đại Bằng nhìn phía ngoài bóng đêm, trong lòng lo lắng nói.
- Xem anh sợ kìa.. trước kia làm chuyện xấu sao thấy can đảm lắm mà, hiện tại thì biết sợ, anh nói thử làm sao bây giờ đây?
- Nếu không, phá bỏ nó đi…
Trong bóng tối, Khấu Đại Bằng ôm Điền Ngạc Như dáng người như ma quỷ, nhỏ giọng nói.
- Anh bỏ nó được à?
Điền Ngạc Như mạnh mẽ xoay người lại, hung tợn nhìn Khấu Đại Bằng, tuy rằng nhìn không thấy rỏ, nhưng ánh mắt Điền Ngạc Như trong đêm tối giống như lang sói, lóe lên.
Nói thật, mấy năm nay Điền Ngạc Như mong có con muốn điên lên rồi, khi xác định đã mang thai, cô có cảm giác trời đất quay cuồng, mấu chốt chính là đứa nhỏ này không phải là của chồng mình, cô nhớ rõ rất rõ ràng, đêm đó sau khi trở về, Hoắc Lữ Mậu mân mê cô thời gian rất lâu cũng chưa có thể làm dương vật hắn cứng, vì vậy giờ làm sao nói có con được, cho nên đứa bé này kiên quyết không thể giữ lại, nhưng là cô hy vọng dường nào Khấu Đại Bằng có thể nói một câu là sẽ trở về nhà ly hôn sau đó lấy cô, mà bây giờ, Khấu Đại Bằng lá gan sợ như vỡ ra, không có khả năng nó nêni lời như vậy, cô đoán rằng, Khấu Đại Bằng hiện tại nhất định sẽ có ý trốn tránh trách nhiệm với cô .
- Anh đương nhiên không muốn bỏ nó, nhưng không có biện pháp nào khác, anh cũng không thể ly hôn để cưới em làm vợ được?
- Vì sao không thể, anh trở về ly hôn, em cũng ly hôn, sau đó chúng ta kết hôn!
Điền Ngạc Như nói như đinh chém sắt.
- Điền Ngạc Như, đừng có điên, em thừa biết là không thể nào được, nếu làm thế, anh cả đời này về sau coi như xong rồi, anh bây giờ mới là xã trưởng, làm như thế, chỉ sợ nửa đời sau là chết già ở trấn Lâm Sơn rồi- -
- Anh không đáp ứng, vậy bây giờ anh đi đi…
Nói xong Điền Ngạc Như tránh thoát tay Khấu Đại Bằng đang ôm ấp, dùng sức đá Khấu Đại Bằng một cái, đuổi ra khỏi nhà.
Khấu Đại Bằng tự biết đuối lý, một tiếng không dám nói trong cổ họng, đứng lên thu thập quần áo của mình, mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài, hắn biết, bọn họ sau này không còn gì nữa .
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Điền Ngạc Như không có thời gian tự hỏi Khấu Đại Bằng vô tình, bây giờ mấu chốt là đem trong bụng đứa nhỏ làm xử lý ra sao, cô rất muốn sanh đứa bé ra, cô quá mong nhớ hưởng thụ tư vị làm mẹ, nhưng đứa bé này thật sự lúc này ra đời là không thể được.
Vài ngày sau, Hoắc Lữ Mậu với Đinh Nhị Cẩu không công thành mà lui quân, bất quá vì hai người ở tại thôn Lô Gia Lĩnh một thời gian, thôn Lô Gia Lĩnh rất im lặng, tranh thủ trong thời gian này Đinh Nhị Cẩu lại vụng trộm chạy đến nhà Trần Tiêu Tử vài lần, điều này cũng khiến cho Dương Phụng Tê tin tưởng về chuyện chạy trốn, cho nên cảm xúc chậm rãi ổn định lại, hết sức phối hợp theo yêu cầu của Đinh Nhị Cẩu.
- Hai người từ từ ăn, tôi đi lên đồn cảnh sát trước, Nhị Cẩu, xem ra hai chúng ta ở lại thôn đó cũng không phải là biện pháp, hay là thay đổi một chút đi, hôm nay ban ngày tôi đi, cậu buổi tối đi, cũng may là còn có hơn mười ngày nữa là bầu cử rồi, chờ bầu chọn xong, sau này xảy ra chuyện gì thì tính sau.
Hoắc Lữ Mậu nói với Đinh Nhị Cẩu đang cúi đầu ăn cháo.
- Trưởng đồn, vậy tôi ban ngày đã có thể ngủ.
- Ừ..đừng để chậm trễ công việc là được!
Nói xong Hoắc Lữ Mậu liền đi, Đinh Nhị Cẩu cũng vội vàng ăn cho xong, hắn một khắc cũng không muốn đứng ở trước mặt Điền Ngạc Như, hắn cứ có cảm giác người đàn bà này sẽ gây bất lợi cho hắn, cho nên hắn muốn lẫn trốn xa.
Điền Ngạc Như nhìn ra cửa, nghe tiếng bước chân của Hoắc Lữ Mậu đi xa, cô quay đầu hướng Đinh Nhị Cẩu nói:
- Nhị Cẩu , ăn xong rồi, ở lại đây, chị có chuyện này hỏi cậu!
- Cái... chuyện gì?-
Đinh Nhị Cẩu trong lòng cả kinh, bà ngoại ơi !!! Lại lọt đến trong tay nàng.
Điền Ngạc Như không có trả lời, mà là bưng bát cháo đến góc tường, có cái thang, leo lên nóc nhà, nhìn xa xa, thấy chiếc xe chở Hoắc Lữ Mậu đang gào thét đầy bụi đất hướng về thôn Lô Gia Lĩnh chạy đi, Điền Ngạc Như trong lòng buông lỏng, khóe miệng cong cong …
Điền Ngạc Như từ trên nóc nhà leo xuống, bình tĩnh ngồi ăn cháo, nhìn Đinh Nhị Cẩu đứng ngồi không yên, trong lòng không khỏi buồn bả, chẳng lẽ mình dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với một đứa nhóc, nhưng chỉ có cách này mới có thể chính mình thoát khỏi trước mắt khốn cảnh….Ặc, cô đã không có lựa chọn nào khác.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Điền Ngạc Như cũng không để ý tới Đinh Nhị Cẩu, mà là trực tiếp vào trong phòng ngủ, một lát sau, cô ở bên trong kêu lên:
- Đinh Nhị Cẩu, mau vào đây giúp chị, trong này có con chuột.
Đinh Nhị Cẩu không nghi ngờ gì, một vài bước lủi ngay vào trong phòng ngủ, nhưng đừng nói là con chuột, cả Điền Ngạc Như cũng không thấy, lập tức hắn nghe được tiếng đóng cửa, Đinh Nhị Cẩu quay đầu, một màn hấp dẫn làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
Đứng phía sau cánh cửa, một thân thể nuột nà trắng trẻo, tuy rằng Điền Ngạc Như cố ý che giấu chỗ cái âm hộ của mình, nhưng cả cơ thể làm sao có thể dùng hai cái tay bảo vệ được, vì thế khi này ở trong phòng ngủ, trong đầu Đinh Nhị Cẩu tái hiện lại cảnh tượng tối hôm đó Điền Ngạc Như ở trong xe, chỉ là không có như hôm nay nhìn thấy thật rõ ràng, Đinh Nhị Cẩu nghe được trên người cơ thể Điền Ngạc Như phát ra mùi thơm …
- Tôi..tôi.. cái gì cũng không thấy đâu-
Nói xong hắn bước nhanh đi về phía cửa, nhưng bị Điền Ngạc Như giang hai tay ra ngăn cản, lúc cản hắn trên người Điền Ngạc Như cái âm hộ rậm lông không còn có bất kỳ cái gì che đậy, hắn ngoại trừ là từ xa xa xem trộm qua cái âm hộ của vợ trưởng thôn Chân Mỹ Lệ, lần này là cái âm hộ thứ hai nhìn thấy …
Hai bầu vú thở hào hển lúc lên lúc xuống, trên đỉnh núi là hai đầu núm vú đỏ ửng, vẫn như vậy cao ngất, Đinh Nhị Cẩu thậm chí có thể cảm giác được hai đầu núm vú kia đang nghễnh đầu hướng về phía trước sưng to lên..
- Giúp chị một chút.
Nói xong câu nói này, Điền Ngạc Như ôm lấy Đinh Nhị Cẩu, chưa từng có một phụ nữ nào như vậy ôm qua chính hắn.
- Chị Ngạc Như, đừng như vậy, trưởng đồn cảnh sát sẽ làm thịt tôi.
- Nếu cậu không nghe lời, chị la to, hắn trở về cũng sẽ làm thịt cậu.
- Vậy…vậy.. vậy chị muốn làm gì nha, tôi không đem chuyện chị và Đại Bằng nói ra đâu, thật sự, chị tha tôi đi.
- Không cần nói tới hắn, cậu có nghĩ … có nghĩ… muốn chị không ?
Điền Ngạc Như mặt ngẫng lên vừa vặn đến cằm Đinh Nhị Cẩu, cứ như vậy nhìn chăm chăm vào mặt hắn.
- Chị Ngạc Như … chị..chị.. muốn làm cái gì.. tôi nhát gan, chị đừng làm tôi sợ.
Đinh Nhị Cẩu giả vờ ngây ngốc.
- Nhát gan….chị xem lá gan của cậu bao lớn.
Nói xong, Điền Ngạc Như đưa tay nắm bắt được trong đũng quần Đinh Nhị Cẩu cây dương vật đã cứng ngắt..
- Còn nói không nghĩ, đây là cái gì, nói…đây là cái gì.
Mặc dù là nghe đồn tiếng tăm của Nhị Cẩu tồn tại, là vì dương vật to của hắn, nhưng khi Điền Ngạc Như thật sự đụng đến dương vật hắn, cô vẫn là hoảng sợ, quá lớn, nhưng tình huống hiện tại bây giờ, cô thật sự là không nghĩ được nhiều như vậy.
Đinh Nhị Cẩu cứ như vậy ngơ ngác bị Điền Ngạc Như kéo đến bên giường, nhìn bộ dạng Đinh Nhị Cẩu, Điền Ngạc Như trong lòng hơi chút buông lỏng, như một người chị hiền lành dẫn dắt Đinh Nhị Cẩu từng động tác, vì Đinh Nhị Cẩu quá mức khẩn trương, còn chưa có chân chính nhập hang liền quăng mũ cởi giáp phun tinh dịch ra rồi, nhưng chuyện này không làm khó được Điền Ngạc Như, vì cô thường xuyên đối mặt với dương vật của Hoắc Lữ Mậu bệnh liệt dương, cô cúi đầu, đem dương vật Đinh Nhị Cẩu ngậm ở trong miệng, không lâu, Đinh Nhị Cẩu lại trở thành một con chó động dục..
- Nhị Cẩu , ôm chị, ôm chặt chị, chị muốn...
Điền Ngạc Như đột nhiên buông ra cắn chặc môi, cả người khô nóng, cô lúc này trên mặt xuất hiện có chút nét biểu lộ lẵng lơ, không còn nữa dáng dấp của người nữ cảnh sát từng gây khó dễ cho hắn.
- Ôm... Ôm... Ôm chị?
Không rõ vì sao, Nhị Cẩu đột nhiên lời lẽ lắp bắp, hôm nay như thế nào như vậy vô dụng, có lẽ là thường ngày Điền Ngạc Như để lại cho hắn khắc sâu ấn tượng, chính mình đối với nàng rất là là sợ hãi, nên hắn không có ý dám mạo phạm cô.
- Ừ…Ôm chị…..
Điền Ngạc Như sắc mặt đỏ bừng, nàng cơ hồ là cầu khẩn cầu Nhị Cẩu ôm nàng.
Nhìn Điền Ngạc Như dung nhan xinh đẹp, nghe trên người nàng hương thơm, Nhị Cẩu động lòng, hắn cơ hồ là không kiềm hãm được đưa ra hai bàn tay, đem Điền Ngạc Như ôm ở trong lòng.
- Ừ…
Vừa mới bị Nhị Cẩu ôm lấy, Điền Ngạc Như thân mình liền run run lên, cô thật dài thở phào nhẹ nhõm, đem thân mình nóng bỏng dán thật sát ở trên người của Nhị Cẩu, đôi vú no đủ cao ngất, đè nặng trong ngực Nhị Cẩu, thay đổi cả hình dạng bầu vú.
Nhị Cẩu nhịn không được dũ phát ôm sát Điền Ngạc Như, hắn nhìn thấy trên cổ trắng của Điền Ngạc Như b thấu đỏ đang đổ mồ hôi, từng viên một như bọt nước băng tinh đẹp mắt chập chờn, theo Điền Ngạc Như thở hào hển, mà xoay tròn đọng lại rồi mới hạ xuống, rơi vào Nhị Cẩu trên mu bàn tay, thực ấm. áp
Điền Ngạc Như nghe trên người Nhị Cẩu truyền tới hơi thở của người đàn ông, cảm thụ được hắn mạnh mẽ ấm áp ôm ấp, mê hoặc Điền Ngạc Như không kiềm hãm được tựa đầu ngửa ra sau, giơ lên cái cổ trắng như tuyết, hiện ra ở trước mặt của Nhị Cẩu.
Hắn không tự chủ, đưa tay ra, run rẩy ngón tay giữa đụng lên cái cổ trắng nõn nà, cảm nhận được chỗ đầu ngón tay truyền tới mềm mại, hắn lại run sợ rút ngón tay trở về, rồi lại lại đưa tới, lần này trực tiếp là dùng bàn tay ở phía trên cổ Điền Ngạc Như vuốt ve.
Mềm mại làn da như tơ lụa, làm Nhị Cẩu say mê, hắn cả cơ thể giờ đã nóng rực lên.
Dưới sự vuốt ve của hắn, Điền Ngạc Như đang thở dốc nặng nề..
Tay của Nhị Cẩu dọc theo cổ Điền Ngạc Như hướng về phía trước, như làn gió mát phất qua gò má của cô nhẹ nhàng, ngón tay chạm qua môi của cô, làm cho Nhị Cẩu đầu ngón tay đều là tràn ngập lên một chút ấm áp hương thơm.
- Hôn chị.
Điền Ngạc Như mê say, lời nói ra, cô đời này nằm mơ đều không tưởng tượng là mình sẽ như thế .
Nhị Cẩu hơi sửng sờ, bất quá lúc này cũng có chút thay đổi, sau khi chết lặng ngẩn ngơ, giờ hắn tựa như máy móc khởi động, hắn nhắm lại hai tròng mắt, cúi đầu, đem môi hôn lên kia, cặp môi thơm ấm áp son hồng.
Môi miệng chạm nhau, như núi lửa bùng tuôn nham thạch, trong nháy mắt nở rộ tuyệt vời, làm cho như có từng đợt điện lưu chuyển trên thân thể của hai người rồi tập trung đánh thẳng về phía trước, Nhị Cẩu mở miệng, đầu lưỡi linh động bắt được lưỡi hồng của Điền Ngạc Như, cô mơ hồ không rõ cùng nhau, dây dưa, đuổi theo quấn quít với lưỡi hắn.
Giờ phút này, thời gian giống như đình chỉ lại, trái đất dường như tạm ngưng chuyển động…..
Âm thanh thở dốc, âm thanh nước miếng, âm thanh tim đập, nhiều tiếng giao hòa với nhau, bỗng nhiên, Điền Ngạc Như thân mình bộc phát nóng bỏng, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô hoàn toàn buông thả ra chính mình áp lực tình cảm, cô dán mình trên thân thể Nhị Cẩu, tay nhỏ bé trơn mềm vuốt ve Nhị Cẩu hai gò má.
- Chị Ngạc Như.
Nhị Cẩu ngẩng đầu, nhìn Ngạc Như như trưng cầu ý tứ.
- Ưm.. không cần nói.
Điền Ngạc Như uốn éo người, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng che bờ môi của hắn, nói thật nhỏ.
- Chỉ cần làm, không cần hỏi, được không?
- Vâng.
Nhị Cẩu ngoan ngoãn gật đầu, chăm chăm nhìn Điền Ngạc Như, từ từ cởi bỏ quần áo mình .
Nhìn Điền Ngạc Như bầu vú tràn đầy, dương vật Nhị Cẩu, liền không kiềm hãm được dựng đứng thẳng lên thật cứng rắn.
Điền Ngạc Như mê say rên rỉ, cô dùng sức tựa đầu, ngửa ra sau, một bàn tay xinh đẹp nhỏ bé, xẹt qua cái cổ trắng mịn, đồng thời tay kia của cô đặt lên trước bầu ngực đầy đặn chính mình, xoa nắn vuốt ve..
Nhìn Điền Ngạc Như đột nhiên biến thành dâm phụ, Nhị Cẩu trong lòng liền dâng lên một chút khác thường tà hỏa, hắn ôm lấy thân mình đẫy đà của cô, miệng hắn hôn tới sâu đậm trên cặp môi thơm Điền Ngạc Như.
Điền Ngạc Như đem đầu lưỡi Nhị Cẩu hút vào trong miệng, cùng miệng hắn lửa nóng dây dưa cùng một chỗ, Nhị Cẩu bị cô mãnh liệt kéo lấy, hơi có chút thiếu dưỡng, vừa định lè lưỡi rút ra hô hấp, lại bị Điền Ngạc Như gắt gao cuốn lấy mút vào.
Hôn một hồi, Điền Ngạc Như buông ra Nhị Cẩu, nhìn Nhị Cẩu xúc động thâm tình nói.
- Nhị Cẩu, chị muốn..
Nói xong, cũng không chờ Nhị Cẩu phản ứng, cô thô bạo đem Nhị Cẩu ngã lên ở trên giường, theo sau ngồi lên ở trên đùi Nhị Cẩu, cô để cho Nhị Cẩu hai tay của hắn nắn bóp vú của mình.
Nhị Cẩu sảng khoái liên tục thở hổn hển, ức chế không được trong lòng xúc động nhịn không được lấy tay ở phía trên bầu vú cô nắn bóp thật mạnh
- A... Nhị Cẩu …dùng sức..bóp mạnh lên….
Điền Ngạc Như sảng khoái ngẩng đầu lên, tựa như phát điên hét to,
Điền Ngạc Như lúc này cặp đùi đẹp trơn bóng dâm đãng giang rộng ra hai chân, , cầm Nhị Cẩu dương vật, hướng về âm hộ nồng đậm lông đen từ từ đưa vào.
- A...... của ngươi lớn quá.
Dù là âm đạo của Điền Ngạc Như sớm đã ướt át một mảnh, nhưng Nhị Cẩu dương vật quá mức thô to, gắt gao tiến vào được một phần hai, Điền Ngạc Như mồ hôi lạnh chảy ròng, bị thốn đau hô lên, thì ra Nhị Cẩu thừa dịp cô nói chuyện há miệng la lên, cái mông hắn dùng sức đẩy lên về phía trước một cái, dương vật hoàn toàn tiến nhập vào trong âm đạo của Điền Ngạc Như.
Nhị Cẩu cảm giác được dương vật của mình bị một mảnh mềm xốp ấm áp bao vây, chặt chẽ ôm lấy, hết sức thoải mái, hắn không kiềm hãm được dương vật từ trong âm đạo của Điền Ngạc Như, ra sức hẩy mông lên.
- A…a……
Điền Ngạc Như thân thể của cô trước sau lay động theo sức lực của Nhị Cẩu đang cày cấy dưới âm hộ cô, cặp vú đầy đặn, cũng dao động lắc lư không thôi.
Điền Ngạc Như thừa nhận Nhị Cẩu trẻ tuổi mang cho mình cảm thấy sự cường tráng hữu lực đánh sâu vào âm đạo, cứ việc nàng đã gả cho Hoắc Lữ Mậu hơn mấy năm, cũng đã từng qua tay của Khấu Đại Bàng rồi, nhưng là Nhị Cẩu giây phút này gây cho cô một sự phong phú sung sướng lấp đầy trong âm đạo mà trước đây cô chưa từng bao giờ cảm nhận được.
Khoái cảm như dòng điện, theo bốn phương tám hướng vây quanh trong cơ thể, Điền Ngạc Như cắn chặt lấy môi mềm, thể nghiệm sự sung sướng mãnh liệt.
Điền Ngạc Như lung tung kêu, phát ra tiếng rên giống như con mèo cái khi đông dục, đứt quãng, như có như không, làm Nhị Cẩu dục hỏa càng tăng lên….
- A...a…
Điền Ngạc Như tưởng rằng đã thích ứng tiết tấu với Nhị Cẩu, nhưng mỗi lần Nhị Cẩu hữu lực đút vào đụng phải điểm mẫn cảm ở trong âm đạo, Điền Ngạc Như thân mình liền run rẩy lên không không chế được.
Nhị Cẩu liên tục mãnh liệt đánh sâu vào, bên trong âm đạo gắt gao bao lấy qui đầu, ma sát lên khoái cảm kích thích làm Điền Ngạc Như sướng như muốn ngất
Điền Ngạc Như nhịn không được giơ cao cái mông, không khống chế được nơi cổ họng, cô hô hấp dồn dập, thở gấp liên tục.
- Chậm một chút... Không cần nhanh như vậy..."
Nhị Cẩu không khống chế được ôm cái mông đít của Điền Ngạc Như lúc lên, lúc xuống, động đậy càng nhanh hơn.
Càng ngày càng mãnh liệt khoái cảm tựa như cả người cô bị lửa dục thiêu đốt, nơi riêng tư không ngừng truyền tới cảm giác tê dại, để cho cô thoải mái, linh hồn như hư thoát ra ngoài cơ thể, Điền Ngạc Như cơ hồ mất đi ý thức.
Hỗn loạn hơi thở quấn quít với nhau, Nhị Cẩu đem Quy đầu kéo về đến cửa âm đạo, sau lại lại mạnh cắm thẳng sâu vào, làm cho Điền Ngạc Như kinh hô liên tục.
Điền Ngạc Như liên tục thở gấp, Nhị Cẩu không ngừng chuyển động thân thể, cô có cảm giác được Nhị Cẩu lửa nóng quái vật lớn chôn thật sâu ở trong cơ thể cô, cả người như sắp bị xuyên thấu.
Điền Ngạc Như đầu tóc rối bời, theo dương vật Nhị Cẩu đánh sâu vào mà phối hợp phập phòng, trên thân thể truyền tới từng đợt cực độ khoái cảm đầu óc cô trống rỗng, ngôn ngữ với hành động đều là cực độ điên cuồng..
Nhị Cẩu cũng là khó có thể kềm chế lại được, kích động hắn ngồi dậy, quay người đem Điền Ngạc Như áp đến trên giường.
Nhị Cẩu nhanh chóng đút dương vật vào âm đạo, Điền Ngạc Như kêu điên cuồng mê loạn.
Bỗng nhiên, Nhị Cẩu bắt lấy Điền Ngạc Như hai mắt cá chân, dùng sức nâng lên mông Điền Ngạc Như, thẳng hướng lấy thế, rồi sau đó nắm lấy hai chân của cô để trên bả vai của mình, Nhị Cẩu nửa ngồi chồm hổm trên giường, từ trên cao đi xuống thẳng đứng sáp nhập trong thân thể Điền Ngạc Như.
Nhị Cẩu mỗi một lần va chạm, dương vật đều là thẳng đâm sâu trong âm đạo Điền Ngạc Như, làm cho vô cả người nhịn không được liên tục run rẩy, tiếng rên rỉ càng lớn lên.
Nhị Cẩu hô hấp cũng dồn dập, đồng thời trên người thỉnh thoảng truyền đến từng cơn tê tê dại dại ngưa ngứa .
- Nhanh chút...... nhanh…
Điền Ngạc Như như la lên.